Phò Mã Gia! Thính Đi Lối Này - Chương 46
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: [ h ]
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: [Hoàn]
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phò Mã Gia! Thính Đi Lối Này
Chương 46
Nhược Ca nghe Trường Ngưng nói có chút mất mát. Trước khi đi, muốn nói vài câu với nàng. Liền đi đến sau lưng Trường Ngưng, không còn một chút kiêu ngạo nào mà nói.
'Ngưng nhi'.
'Đừng gọi ta là Ngưng nhi'. Giọng Trường Ngưng băng lãnh, sắc bén.
'Ta...'
'Sao còn chưa đi?'
'Ta...Ta có thể trở về gặp nàng không?'
'Ngươi bước ra khỏi cửa, chúng ta không còn can hệ nữa'
Nhược Ca biết không thể giỡn mặt với Trường Ngưng. Đây không phải nàng đang cho mình cơ hội sao? Như vậy, lấy hết can đảm từ phía sau ôm Trường Ngưng vào lòng. 'Nàng mãi là Ngưng nhi của ta'.
Trường Ngưng giẫy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Nhược Ca. 'Ngươi buông ta ra'. Nhược Ca nhất quyết không thể nghe nàng, Trường Ngưng tức giận cắn thật mạnh vào bắp tay Nhược Ca. Nhược Ca đau vẫn không buông, Trường Ngưng ý thức được mình sắp cắn mất miếng thịt của Nhược Ca nên dừng lại. Trường Ngưng xoay đầu, trừng mắt tức giận hỏi cái người trên mặt bất biến, vẫn luôn ôn nhu với nàng.
'Tại sao vẫn không buông?'
'Buông Ngưng Nhi rồi ta sống cũng như không'
'Xảo ngôn'
Nhược Ca đặt cằm lên vai Trường Ngưng, mũi tham lam ngửi mùi thơm trên tóc nàng. 'Lời ta nói đều là sự thật'
Trường Ngưng xoa chỗ vết cắn, lại chạm vào vết thương trên môi chưa lành của Nhược Ca, ánh mắt phím hồng. 'Còn đau không?'
Nhược Ca mỉm cười lắc đầu. 'Ngưng nhi nhà ta trưởng thành, răng có phần khó chịu nên tìm được vật gì đều đưa vào miệng cắn a'
'Phò mã càng ngày lớn mật'
'Haha. Ta nào dám lớn mật với Trưởng công chúa'. Nói xong còn kèm theo hành động hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Trường Ngưng. Hôn lên vài tai xinh đẹp. Trường Ngưng bất ngờ bị Nhược Ca bế bổng người lên, nàng vẫn chưa hết bất ngờ, Nhược Ca đã đặt nàng xuống giường.
'Phò mã muốn làm gì?'
'Vui vẻ với Ngưng nhi một đêm a'. Nhược Ca cười xấu xa. Nằm bên cạnh ôm Trường Ngưng vào lòng.
Trường Ngưng chưa bao giờ cảm giác hạnh phúc như hôm nay, chính là cái cảm giác mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Sau đó lại tìm thấy, và chính mình lại sở hữu một lần nữa. Tay mân mê trêu đùa trên mặt Nhược Ca, lại đến tóc, đến cổ...
'Hai năm qua Phò mã bỏ trốn cùng nữ nhân nào?'
Nhược Ca nghe Trường Ngưng hỏi có chút không biết phải làm sao. Cái gì mà bỏ trốn cùng nữ nhân nào? không phải là vẫn hướng về nàng sao.
'Sao a, ta nói đúng nên phò mã không có gì chối cãi?'
Nhược Ca phát hiện Trường Ngưng đã nói nhiều hơn, mình một câu thì nàng đã hai câu rồi...
'Ta sao phải bỏ trốn cùng nữ nhân khác, không phải bên cạnh ta có nàng sao?'
'Rõ ràng trước mắt còn chối'
'Ta chỉ xem Lạc Hy là tỉ tỉ. Ngưng nhi đừng hiểu lầm'
'Vậy sao không xem ta là tỉ tỉ?'. Trường Ngưng nũng nịu. Thiên địa ơi, nhìn nàng như vậy đáng yêu chết đi được. Nhưng mà trả lời làm sao cũng không thoát khỏi nàng. Cần suy nghĩ thật kĩ.
'Nàng là thê tử của ta. Sao lại xem là tỉ tỉ. Đừng nghĩ nhiều nữa'
'Vậy sao Phò mã đột nhiên trở về?'
'Nói ra thật dài, lúc quyết định rời nàng. Ta vô cùng đau khổ. Trở về ta như người bất cần mọi thứ. Chỉ có thể sống vì nghĩ đến nàng. Phụ thân và mẫu thân muốn ta phải lấy một nữ nhân khác, nàng chịu ân của mẫu thân mà mẫu thân cũng vô cùng thích nàng. Đáng nói hơn là, dung mạo của nàng rất...rất giống với nữ nhân ta đã từng yêu si mê'
Trảo thủ của Trường Ngưng dừng tại thắt lưng Nhược Ca. Nhược Ca càng nói, lực đạo càng tăng mạnh. Nhược Ca không nghĩ Trường Ngưng lại ghen như vậy. 'Ngưng nhi ngoan một chút, ta sắp chịu không nổi rồi. Vết thương trên người ta chưa lành đã có thêm cái mới'
'Phò mã đã có ta, vẫn còn muốn nạp thiếp?'
Nhược Ca bắt được cánh tay của Trường Ngưng, rất ôn nhu hôn lấy. 'Tim ta đã nằm trong tay nàng. Ngưng nhi không cho phép làm sao ta dám chứ'
Ngẩng đầu nhìn người thương, Trường Ngưng trong lòng vô cùng ngọt ngào. Đầu cọ cọ vào hỏm vai Nhược Ca. Uy hiếp.
'Phò mã nhớ lấy, có bổn cung rồi thì nên an phận'
'Ân. Ta nhớ'
***
Đêm nay, Trường Ngưng đặc biệt ngủ thật sâu trong vòng tay ấm áp của Nhược Ca. Buổi sáng, Trường Ngưng không dậy để luyện kiếm. Mà tham lam trong cái ôm ấm áp của Nhược Ca.
Nhược Ca bị bàn tay càn quấy của Trường Ngưng đánh thức. Không phải vì bị phá giấc ngủ mà nổi giận, Nhược Ca hôn lên trán Trường Ngưng, ôn nhu nói với nàng. 'buổi sáng tốt lành'.
'Phò mã cũng vậy'
'Bên cạnh Ngưng nhi thì sáng nào đối với ta cũng đều tốt cả'
'Dẻo miệng'. Trừng Ngưng ngắt lấy cái mũi Nhược Ca mà lắc. Hai người vui đùa một chút, Nhược Ca luyến tiếc đối Trường Ngưng mà từ biệt.
'Ngưng Nhi, ta có việc phải rời khỏi. Ta sẽ trở lại tìm nàng'
'Phò mã còn muốn bỏ trốn'
'Nàng ở đây, ta trốn đi đâu được'
'Vậy ta chờ'
Nhược Ca rời giường chuẩn bị mặc lại y phục. Trường Ngưng trách yêu. 'Phò mã sẽ mặc đồ dạ hành ra đường sao?'
Nhược Ca lúc này mới phát hiện, thật ngượng ngùng mà cười. Nhìn Trường Ngưng hướng tủ đồ, nàng cẩn thận mở ra ngăn tủ lấy một bộ y phục màu tím trắng.
'Không phải Phò mã thích y phục màu tím trắng này sao? Là ta tự tay may, có chỗ không đẹp, mong Phò mã đừng cười chê'
Nhược Ca xúc động nghẹn lời, đôi tay vàng ngọc của nàng chưa từng dính xuân thủy. Vậy mà lại kiên nhẫn ngồi may bộ y phục này.
Trường Ngưng giúp Nhược Ca chỉnh lại y phục, thấy tác phẩm của mình cũng không tệ. 'Phò mã có thấy vừa người không?'
'Ngưng Nhi, nàng đối với ta thật tốt'. Đôi tay Nhược Ca bao phủ đôi tay của Trường Ngưng, không biết bao nhiêu mũi kim đã đâm vào đôi tay vàng ngọc của nàng.
'Phò mã ngốc'
****
'Ngưng nhi'.
'Đừng gọi ta là Ngưng nhi'. Giọng Trường Ngưng băng lãnh, sắc bén.
'Ta...'
'Sao còn chưa đi?'
'Ta...Ta có thể trở về gặp nàng không?'
'Ngươi bước ra khỏi cửa, chúng ta không còn can hệ nữa'
Nhược Ca biết không thể giỡn mặt với Trường Ngưng. Đây không phải nàng đang cho mình cơ hội sao? Như vậy, lấy hết can đảm từ phía sau ôm Trường Ngưng vào lòng. 'Nàng mãi là Ngưng nhi của ta'.
Trường Ngưng giẫy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của Nhược Ca. 'Ngươi buông ta ra'. Nhược Ca nhất quyết không thể nghe nàng, Trường Ngưng tức giận cắn thật mạnh vào bắp tay Nhược Ca. Nhược Ca đau vẫn không buông, Trường Ngưng ý thức được mình sắp cắn mất miếng thịt của Nhược Ca nên dừng lại. Trường Ngưng xoay đầu, trừng mắt tức giận hỏi cái người trên mặt bất biến, vẫn luôn ôn nhu với nàng.
'Tại sao vẫn không buông?'
'Buông Ngưng Nhi rồi ta sống cũng như không'
'Xảo ngôn'
Nhược Ca đặt cằm lên vai Trường Ngưng, mũi tham lam ngửi mùi thơm trên tóc nàng. 'Lời ta nói đều là sự thật'
Trường Ngưng xoa chỗ vết cắn, lại chạm vào vết thương trên môi chưa lành của Nhược Ca, ánh mắt phím hồng. 'Còn đau không?'
Nhược Ca mỉm cười lắc đầu. 'Ngưng nhi nhà ta trưởng thành, răng có phần khó chịu nên tìm được vật gì đều đưa vào miệng cắn a'
'Phò mã càng ngày lớn mật'
'Haha. Ta nào dám lớn mật với Trưởng công chúa'. Nói xong còn kèm theo hành động hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Trường Ngưng. Hôn lên vài tai xinh đẹp. Trường Ngưng bất ngờ bị Nhược Ca bế bổng người lên, nàng vẫn chưa hết bất ngờ, Nhược Ca đã đặt nàng xuống giường.
'Phò mã muốn làm gì?'
'Vui vẻ với Ngưng nhi một đêm a'. Nhược Ca cười xấu xa. Nằm bên cạnh ôm Trường Ngưng vào lòng.
Trường Ngưng chưa bao giờ cảm giác hạnh phúc như hôm nay, chính là cái cảm giác mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Sau đó lại tìm thấy, và chính mình lại sở hữu một lần nữa. Tay mân mê trêu đùa trên mặt Nhược Ca, lại đến tóc, đến cổ...
'Hai năm qua Phò mã bỏ trốn cùng nữ nhân nào?'
Nhược Ca nghe Trường Ngưng hỏi có chút không biết phải làm sao. Cái gì mà bỏ trốn cùng nữ nhân nào? không phải là vẫn hướng về nàng sao.
'Sao a, ta nói đúng nên phò mã không có gì chối cãi?'
Nhược Ca phát hiện Trường Ngưng đã nói nhiều hơn, mình một câu thì nàng đã hai câu rồi...
'Ta sao phải bỏ trốn cùng nữ nhân khác, không phải bên cạnh ta có nàng sao?'
'Rõ ràng trước mắt còn chối'
'Ta chỉ xem Lạc Hy là tỉ tỉ. Ngưng nhi đừng hiểu lầm'
'Vậy sao không xem ta là tỉ tỉ?'. Trường Ngưng nũng nịu. Thiên địa ơi, nhìn nàng như vậy đáng yêu chết đi được. Nhưng mà trả lời làm sao cũng không thoát khỏi nàng. Cần suy nghĩ thật kĩ.
'Nàng là thê tử của ta. Sao lại xem là tỉ tỉ. Đừng nghĩ nhiều nữa'
'Vậy sao Phò mã đột nhiên trở về?'
'Nói ra thật dài, lúc quyết định rời nàng. Ta vô cùng đau khổ. Trở về ta như người bất cần mọi thứ. Chỉ có thể sống vì nghĩ đến nàng. Phụ thân và mẫu thân muốn ta phải lấy một nữ nhân khác, nàng chịu ân của mẫu thân mà mẫu thân cũng vô cùng thích nàng. Đáng nói hơn là, dung mạo của nàng rất...rất giống với nữ nhân ta đã từng yêu si mê'
Trảo thủ của Trường Ngưng dừng tại thắt lưng Nhược Ca. Nhược Ca càng nói, lực đạo càng tăng mạnh. Nhược Ca không nghĩ Trường Ngưng lại ghen như vậy. 'Ngưng nhi ngoan một chút, ta sắp chịu không nổi rồi. Vết thương trên người ta chưa lành đã có thêm cái mới'
'Phò mã đã có ta, vẫn còn muốn nạp thiếp?'
Nhược Ca bắt được cánh tay của Trường Ngưng, rất ôn nhu hôn lấy. 'Tim ta đã nằm trong tay nàng. Ngưng nhi không cho phép làm sao ta dám chứ'
Ngẩng đầu nhìn người thương, Trường Ngưng trong lòng vô cùng ngọt ngào. Đầu cọ cọ vào hỏm vai Nhược Ca. Uy hiếp.
'Phò mã nhớ lấy, có bổn cung rồi thì nên an phận'
'Ân. Ta nhớ'
***
Đêm nay, Trường Ngưng đặc biệt ngủ thật sâu trong vòng tay ấm áp của Nhược Ca. Buổi sáng, Trường Ngưng không dậy để luyện kiếm. Mà tham lam trong cái ôm ấm áp của Nhược Ca.
Nhược Ca bị bàn tay càn quấy của Trường Ngưng đánh thức. Không phải vì bị phá giấc ngủ mà nổi giận, Nhược Ca hôn lên trán Trường Ngưng, ôn nhu nói với nàng. 'buổi sáng tốt lành'.
'Phò mã cũng vậy'
'Bên cạnh Ngưng nhi thì sáng nào đối với ta cũng đều tốt cả'
'Dẻo miệng'. Trừng Ngưng ngắt lấy cái mũi Nhược Ca mà lắc. Hai người vui đùa một chút, Nhược Ca luyến tiếc đối Trường Ngưng mà từ biệt.
'Ngưng Nhi, ta có việc phải rời khỏi. Ta sẽ trở lại tìm nàng'
'Phò mã còn muốn bỏ trốn'
'Nàng ở đây, ta trốn đi đâu được'
'Vậy ta chờ'
Nhược Ca rời giường chuẩn bị mặc lại y phục. Trường Ngưng trách yêu. 'Phò mã sẽ mặc đồ dạ hành ra đường sao?'
Nhược Ca lúc này mới phát hiện, thật ngượng ngùng mà cười. Nhìn Trường Ngưng hướng tủ đồ, nàng cẩn thận mở ra ngăn tủ lấy một bộ y phục màu tím trắng.
'Không phải Phò mã thích y phục màu tím trắng này sao? Là ta tự tay may, có chỗ không đẹp, mong Phò mã đừng cười chê'
Nhược Ca xúc động nghẹn lời, đôi tay vàng ngọc của nàng chưa từng dính xuân thủy. Vậy mà lại kiên nhẫn ngồi may bộ y phục này.
Trường Ngưng giúp Nhược Ca chỉnh lại y phục, thấy tác phẩm của mình cũng không tệ. 'Phò mã có thấy vừa người không?'
'Ngưng Nhi, nàng đối với ta thật tốt'. Đôi tay Nhược Ca bao phủ đôi tay của Trường Ngưng, không biết bao nhiêu mũi kim đã đâm vào đôi tay vàng ngọc của nàng.
'Phò mã ngốc'
****
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: [ h ]
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: [Hoàn]
- bình luận