Phò Mã Gia! Thính Đi Lối Này - Chương 48
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: [ h ]
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: [Hoàn]
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phò Mã Gia! Thính Đi Lối Này
Chương 48
Nguy cấp đã qua, hiện giờ Bắc Ảnh Tịch vui sướng nhìn Hoàng tỉ phu của mình bị Đại hoàng tỉ chỉnh. Như vậy, không chỉ có mình bị hoàng hậu chỉnh thôi, Hoàng tỉ phu là cùng cảnh ngộ a.
Thác Bạt Nhạc An không yếu thế nhìn Trường Ngưng mà nói. 'Ta thật tội nghiệp cho Trường Ngưng công chúa, đến cả thân phận của Phò mã của mình là gì cũng không biết rõ. Vậy sao có tư cách để làm Thái tử Phi của chàng đây?'
'Nhạc An'. Nhược Ca đã lo lắng Trường Ngưng nổi đóa rồi, Thác Bạt Nhạc An còn đổ xăng vào lửa.
'Phò mã, Cửu công chúa là có ý gì?'. Lần này đối tượng bị Trưởng Công chúa nhắm đến chính là Nhược Ca - Phò mã của nàng.
'Ngưng nhi, về nói sau được không?'. Nhược Ca nhìn Bắc Ảnh Tịch vui vẻ một bên đứng xem người gặp nạn. Rất không muốn phô bày chuyện nhà a.
'THUỘC HẠ THAM KIẾN THÁI TỬ ĐIỆN HẠ - THÁI TỬ PHI NƯƠNG NƯƠNG'. Đội quân Đại Đường hùng dũng đồng loạt hành lễ. Trường Ngưng nhăn mày nhìn Nhược Ca. Ánh mắt uy hiếp 'Phò mã có nói hay không nói?'.
'Ân. Mọi người đều đứng dậy'. Nhược Ca không nỡ để mọi người dưới cái nắng sớm mà phải quỳ, nhìn thật không quen mắt. Sau đó quay sang nắm lấy bàn tay của Trường Ngưng, giọng nói thập phần ôn nhu mà hóng.
'Ngưng nhi, ta không phải Đường Nhược Ca. Ta chính là Đường Gia Lăng. Thái tử của Đại Đường. Lạc Hy nói cho ta biết lúc ta vừa đặt chân đến Lãnh thổ Đại Đường 2 năm trước'
'Trở về tốt nhất Phò mã nên kể chi tiết những việc đã xảy ra trong hai năm qua'. Trường Ngưng lại thế, nàng rất rất là đáng yêu. Nhược Ca thì trên đầu thấy rất nhiều sao, một ngày bao nhiêu giờ, một giờ bao nhiêu khắc, phải kể chi tiết trong vòng hai năm. Haiz. Ta không nhớ nỗi đi.
'Bây giờ Công chúa đã biết Gia Lăng là Thái tử Đại Đường. Tương lai chính là Tân đế. Hậu cung của hoàng đế mấy ngàn giai nhân, không lẽ công chúa không biết điều đó?'. Thác Bạt Nhạc An vẻ mặt cười cợt đắc ý.
Trong lòng Nhược Ca thầm than khổ, hôm nay phải đứng đây làm trò cho mọi người xem. Mặt mũi ta sau này bỏ đi đâu a. Các người có đấu khẩu thì tìm chỗ vắng vẻ mà đấu, đừng lôi ta vào.
Trường Ngưng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thân phận Nhược Ca không chỉ là Phò mã của nàng, mà là người thừa kế duy nhất giang sơn Đại Đường hùng mạnh. Làm sao có thể chỉ có mình nàng. Nếu Phò mã nguyện ý thì phụ hoàng và mẫu hậu của Phò mã cũng sẽ không chấp nhận.
Nhược Ca nhìn Trường Ngưng mặt có vẻ trầm xuống không trả lời, tất nhiên luôn đứng về phía nàng. Vì vậy đối với Thác Bạt Nhược An không vui nói.
'Cửu công chúa, dù sao đó vẫn là chuyện riêng của Đường Gia. Ta sẽ cho người đưa công chúa đuổi theo Hoàng huynh của nàng'.
Nhược Ca nói xong, một đội quân rất nhanh xuất hiện làm ra tư thế mời. 'CỬU CÔNG CHÚA - MỜI!'.
'Trước khi đi ta muốn hỏi ngươi một lần nữa. Nếu đổi lại người ngươi gặp trước tiên là ta. Không phải Trường Ngưng. Ngươi sẽ chọn ai?'. Thác Bạt Nhạc An đôi mắt phím hồng, gần như chỉ còn một sợi dây hi vọng mỏng manh này.
Nhược Ca nắm lấy bàn tay mềm mại của Trường Ngưng, mỉm cười đối Thác Bạt Nhạc An. 'Cửu công chúa. Ta cảm ơn tình cảm của nàng, nhưng là ta không thể nhận phần tình cảm này. Ngoài Trường Ngưng ra ta sẽ không sẽ không để ý nữ nhân khác. Hậu cung của ta sau này, sẽ chỉ có mình nàng. Đa tạ cửu công chúa đã quan tâm'.
Thác Bạt Nhạc An nhận được câu trả lời chắc chắn. Nàng xoay đi thật nhanh, không muốn Nhược Ca phải thấy giọt nước mắt của nàng. Nàng không muốn được ai thương hại. 'Đường Gia Lăng, ta không hy vọng sẽ gặp lại ngươi'.
Lại giải quyết thêm một người, tay Nhược Ca vẫn còn nắm tay Trường Ngưng. Hướng các tướng sĩ bên dưới hô to. 'CÁC TƯỚNG SĨ! CHÚNG TA CÙNG ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ'.
Đội quân hùng hồn bên dưới, có cả Tiểu Nô và Đường Nghĩa tướng quân cùng hưởng hứng. Lặp lại lời nói của Nhược Ca. 'ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ...ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ....ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ'.
Nhược Ca giơ tay ra hiệu dừng lại. Tất cả rất nhanh im phăng phắt. Đây không biết có được gọi là màn cầu hôn vô cùng không có duyên không nữa. Tiểu Nô thấy thời cơ thích hợp liền hai tay dâng lên ấn soái cho Nhược Ca. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Tình Của Sói
2. Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
3. Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
4. Bạch Hổ Tinh Quân
=====================================
Nhận lấy ấn soái, một chân quỳ theo tư thế cầu hôn ở hiện đại, ngẩng đầu nhìn Trường Ngưng dõng dạc nói. 'Ngưng nhi, ấn soái triệu tập một nửa binh quyền Đại Minh ta đoạt được. Đây có thể xem là lễ vật cầu hôn của ta không?'. Dừng lại một chút, nói tiếp:
'Sau này nàng có thể không cần lo lắng cho hoàng đệ nữa. Ta hứa, chỉ cần còn ta ở đây, Đại Đường đảm bảo Đại Minh luôn yên bình. Nàng có đồng ý gả cho ta lần nữa?'
'Phò mã đứng dậy, sao lại quỳ ở đây?'. Trường Ngưng bối rối, nâng Nhược Ca dậy.
'Nàng đồng ý cho ta một cơ hội nữa không?'
Trường Ngưng rơi lệ, những giọt nước mắt vô cùng hạnh phúc. Nàng gật đầu. 'Ta đã là người của Đường Gia. Phò mã ở đâu. Ta theo đến đó'.
Nhược Ca đứng dậy đặt ấn soái vào trong tay Trường Ngưng. Ôm chầm lấy nàng. Hàng binh sĩ phía dưới lại theo tiếng hô của Tiểu Nô mà lặp lại. 'HÔN ĐI. HÔN ĐI'.
Trường Ngưng đỏ mặt xoay chỗ khác, Nhược Ca là người của hiện đại nga. Da mặt tương đối dày, nghiêng đầu hôn lên đôi môi quyến rũ. Trường Ngưng ban đầu còn thẹn thùng, sau đó cũng là tùy ý Nhược Ca.
Buông nhau ra, tất cả mọi việc xảy ra trong hai năm như một giấc mơ. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng. tình cảm của Trường Ngưng và Nhược Ca có thể gọi là một cái kết đẹp và viên mãn hay không.
'Haha. Tốt quá, Hoàng tỉ phu vẫn mãi là hoàng tỉ phu của trẫm'
'Ân. Ta có món quà tặng cho đệ'. Nhược Ca vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc nói.
- ----
Thác Bạt Nhạc An không yếu thế nhìn Trường Ngưng mà nói. 'Ta thật tội nghiệp cho Trường Ngưng công chúa, đến cả thân phận của Phò mã của mình là gì cũng không biết rõ. Vậy sao có tư cách để làm Thái tử Phi của chàng đây?'
'Nhạc An'. Nhược Ca đã lo lắng Trường Ngưng nổi đóa rồi, Thác Bạt Nhạc An còn đổ xăng vào lửa.
'Phò mã, Cửu công chúa là có ý gì?'. Lần này đối tượng bị Trưởng Công chúa nhắm đến chính là Nhược Ca - Phò mã của nàng.
'Ngưng nhi, về nói sau được không?'. Nhược Ca nhìn Bắc Ảnh Tịch vui vẻ một bên đứng xem người gặp nạn. Rất không muốn phô bày chuyện nhà a.
'THUỘC HẠ THAM KIẾN THÁI TỬ ĐIỆN HẠ - THÁI TỬ PHI NƯƠNG NƯƠNG'. Đội quân Đại Đường hùng dũng đồng loạt hành lễ. Trường Ngưng nhăn mày nhìn Nhược Ca. Ánh mắt uy hiếp 'Phò mã có nói hay không nói?'.
'Ân. Mọi người đều đứng dậy'. Nhược Ca không nỡ để mọi người dưới cái nắng sớm mà phải quỳ, nhìn thật không quen mắt. Sau đó quay sang nắm lấy bàn tay của Trường Ngưng, giọng nói thập phần ôn nhu mà hóng.
'Ngưng nhi, ta không phải Đường Nhược Ca. Ta chính là Đường Gia Lăng. Thái tử của Đại Đường. Lạc Hy nói cho ta biết lúc ta vừa đặt chân đến Lãnh thổ Đại Đường 2 năm trước'
'Trở về tốt nhất Phò mã nên kể chi tiết những việc đã xảy ra trong hai năm qua'. Trường Ngưng lại thế, nàng rất rất là đáng yêu. Nhược Ca thì trên đầu thấy rất nhiều sao, một ngày bao nhiêu giờ, một giờ bao nhiêu khắc, phải kể chi tiết trong vòng hai năm. Haiz. Ta không nhớ nỗi đi.
'Bây giờ Công chúa đã biết Gia Lăng là Thái tử Đại Đường. Tương lai chính là Tân đế. Hậu cung của hoàng đế mấy ngàn giai nhân, không lẽ công chúa không biết điều đó?'. Thác Bạt Nhạc An vẻ mặt cười cợt đắc ý.
Trong lòng Nhược Ca thầm than khổ, hôm nay phải đứng đây làm trò cho mọi người xem. Mặt mũi ta sau này bỏ đi đâu a. Các người có đấu khẩu thì tìm chỗ vắng vẻ mà đấu, đừng lôi ta vào.
Trường Ngưng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thân phận Nhược Ca không chỉ là Phò mã của nàng, mà là người thừa kế duy nhất giang sơn Đại Đường hùng mạnh. Làm sao có thể chỉ có mình nàng. Nếu Phò mã nguyện ý thì phụ hoàng và mẫu hậu của Phò mã cũng sẽ không chấp nhận.
Nhược Ca nhìn Trường Ngưng mặt có vẻ trầm xuống không trả lời, tất nhiên luôn đứng về phía nàng. Vì vậy đối với Thác Bạt Nhược An không vui nói.
'Cửu công chúa, dù sao đó vẫn là chuyện riêng của Đường Gia. Ta sẽ cho người đưa công chúa đuổi theo Hoàng huynh của nàng'.
Nhược Ca nói xong, một đội quân rất nhanh xuất hiện làm ra tư thế mời. 'CỬU CÔNG CHÚA - MỜI!'.
'Trước khi đi ta muốn hỏi ngươi một lần nữa. Nếu đổi lại người ngươi gặp trước tiên là ta. Không phải Trường Ngưng. Ngươi sẽ chọn ai?'. Thác Bạt Nhạc An đôi mắt phím hồng, gần như chỉ còn một sợi dây hi vọng mỏng manh này.
Nhược Ca nắm lấy bàn tay mềm mại của Trường Ngưng, mỉm cười đối Thác Bạt Nhạc An. 'Cửu công chúa. Ta cảm ơn tình cảm của nàng, nhưng là ta không thể nhận phần tình cảm này. Ngoài Trường Ngưng ra ta sẽ không sẽ không để ý nữ nhân khác. Hậu cung của ta sau này, sẽ chỉ có mình nàng. Đa tạ cửu công chúa đã quan tâm'.
Thác Bạt Nhạc An nhận được câu trả lời chắc chắn. Nàng xoay đi thật nhanh, không muốn Nhược Ca phải thấy giọt nước mắt của nàng. Nàng không muốn được ai thương hại. 'Đường Gia Lăng, ta không hy vọng sẽ gặp lại ngươi'.
Lại giải quyết thêm một người, tay Nhược Ca vẫn còn nắm tay Trường Ngưng. Hướng các tướng sĩ bên dưới hô to. 'CÁC TƯỚNG SĨ! CHÚNG TA CÙNG ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ'.
Đội quân hùng hồn bên dưới, có cả Tiểu Nô và Đường Nghĩa tướng quân cùng hưởng hứng. Lặp lại lời nói của Nhược Ca. 'ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ...ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ....ĐÓN THÁI TỬ PHI TRỞ VỀ'.
Nhược Ca giơ tay ra hiệu dừng lại. Tất cả rất nhanh im phăng phắt. Đây không biết có được gọi là màn cầu hôn vô cùng không có duyên không nữa. Tiểu Nô thấy thời cơ thích hợp liền hai tay dâng lên ấn soái cho Nhược Ca. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Tình Của Sói
2. Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
3. Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
4. Bạch Hổ Tinh Quân
=====================================
Nhận lấy ấn soái, một chân quỳ theo tư thế cầu hôn ở hiện đại, ngẩng đầu nhìn Trường Ngưng dõng dạc nói. 'Ngưng nhi, ấn soái triệu tập một nửa binh quyền Đại Minh ta đoạt được. Đây có thể xem là lễ vật cầu hôn của ta không?'. Dừng lại một chút, nói tiếp:
'Sau này nàng có thể không cần lo lắng cho hoàng đệ nữa. Ta hứa, chỉ cần còn ta ở đây, Đại Đường đảm bảo Đại Minh luôn yên bình. Nàng có đồng ý gả cho ta lần nữa?'
'Phò mã đứng dậy, sao lại quỳ ở đây?'. Trường Ngưng bối rối, nâng Nhược Ca dậy.
'Nàng đồng ý cho ta một cơ hội nữa không?'
Trường Ngưng rơi lệ, những giọt nước mắt vô cùng hạnh phúc. Nàng gật đầu. 'Ta đã là người của Đường Gia. Phò mã ở đâu. Ta theo đến đó'.
Nhược Ca đứng dậy đặt ấn soái vào trong tay Trường Ngưng. Ôm chầm lấy nàng. Hàng binh sĩ phía dưới lại theo tiếng hô của Tiểu Nô mà lặp lại. 'HÔN ĐI. HÔN ĐI'.
Trường Ngưng đỏ mặt xoay chỗ khác, Nhược Ca là người của hiện đại nga. Da mặt tương đối dày, nghiêng đầu hôn lên đôi môi quyến rũ. Trường Ngưng ban đầu còn thẹn thùng, sau đó cũng là tùy ý Nhược Ca.
Buông nhau ra, tất cả mọi việc xảy ra trong hai năm như một giấc mơ. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng. tình cảm của Trường Ngưng và Nhược Ca có thể gọi là một cái kết đẹp và viên mãn hay không.
'Haha. Tốt quá, Hoàng tỉ phu vẫn mãi là hoàng tỉ phu của trẫm'
'Ân. Ta có món quà tặng cho đệ'. Nhược Ca vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc nói.
- ----
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: [ h ]
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92: [Hoàn]
- bình luận