Phong Đao - Chương 38: Khúc mắc
Chương trước- Chương 1: Tiết Tử
- Chương 2: Cổ Dương
- Chương 3: Đoạn thủy
- Chương 4: Sóng ngầm
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Huyệt Động
- Chương 7: Vây Khốn
- Chương 8: Đường Sống
- Chương 9: Giao Dịch
- Chương 10: Đêm Dài
- Chương 11: Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm
- Chương 12: Thế thân
- Chương 13: Vô y
- Chương 14: Ra khỏi vỏ
- Chương 15: Thiết ung (bày trận*)
- Chương 16: Sóng lớn dâng cao
- Chương 17: Cựu oán
- Chương 18: Cuồng Lan (*)
- Chương 19: Xích huyết
- Chương 20: Không nơi nương tựa
- Chương 21: Phiên ngoại 1 – Người hỏi ngày về không ước hẹn
- Chương 22: Băng phách
- Chương 23: Quẻ bói
- Chương 24: Thương lộ
- Chương 25: Khinh cuồng (Một)
- Chương 26: Khinh cuồng (Hai)
- Chương 27: Khinh cuồng (ba)
- Chương 28: Khinh cuồng (bốn)
- Chương 29: Khinh cuồng (năm)
- Chương 30: Khinh cuồng (sáu)
- Chương 31: Khinh cuồng (bảy)
- Chương 32: Khinh cuồng (tám)
- Chương 33: Khinh cuồng (chín)
- Chương 34: Thư nhà
- Chương 35: Nam Nho
- Chương 36: Ấn ký
- Chương 37: Cầu sinh
- Chương 38: Khúc mắc
- Chương 39: Quạ đen
- Chương 40: Bắc Hiệp
- Chương 41: Tù nhân
- Chương 42: Ly gián
- Chương 43: Nước đục
- Chương 44: Thoát vây
- Chương 45: Lo lắng
- Chương 46: Mưa đêm
- Chương 47: Mưu đồ Bí mật
- Chương 48: An Tức
- Chương 49: Bẫy rập
- Chương 50: Sát khí
- Chương 51: Cơ quan
- Chương 52: Độc thủ
- Chương 53: Khó nói
- Chương 54: Minh Phượng
- Chương 55: Tỏa Long
- Chương 56: Chuyện xưa
- Chương 57: Biến cố
- Chương 58: Lũ cuốn
- Chương 59: Nguy hiểm
- Chương 60: Thiên quân
- Chương 61: Phân lộ
- Chương 62: Hoàng hôn
- Chương 63: Người tới
- Chương 64: Trần tình
- Chương 65: Phiên ngoại 2 (thượng) – Năm xưa chỉ chuyện tầm thường
- Chương 66: Phiên ngoại 2 (trung)- Thiên ý xưa nay luôn khó dò
- Chương 67: Phiên ngoại 2 (hạ) – Ta ký nhân gian tuyết mãn đầu
- Chương 68: Bức cung
- Chương 69: Giải dược
- Chương 70: Giao đấu
- Chương 71: Rừng rậm
- Chương 72: Năm cũ
- Chương 73: Quỷ cốc
- Chương 74: Phất Tuyết
- Chương 75: Phá kén (một)
- Chương 76: Phá kén (hai)
- Chương 77: Phá kén (ba)
- Chương 78: Phá kén (bốn)
- Chương 79: Phá kén (năm)
- Chương 80: Phá kén (sáu)
- Chương 81: Hương hoa ngào ngạt
- Chương 82: Tan tác
- Chương 83: Cố ảnh
- Chương 84: Cách thế
- Chương 85: Cố hữu (bạn cũ)
- Chương 86: Vô cực
- Chương 87: Vi trần
- Chương 88: Quay về
- Chương 89: Thái Thượng
- Chương 90: Đưa tiễn
- Chương 91: Võ đạo
- Chương 92: Thiệp mời
- Chương 93: Ra khỏi vỏ
- Chương 94: Trùng phùng
- Chương 95: Sóng ngầm
- Chương 96: Sóng ngầm
- Chương 97: Sấm sơn (xông lên núi)
- Chương 98: Vong tình
- Chương 99: Phân tranh
- Chương 100: Ẩn ưu
- Chương 101: Đánh bạc
- Chương 102: Ám Vũ
- Chương 103: Thẳng thắn
- Chương 104: Trò chuyện đêm khuya
- Chương 105: Kỳ lộ
- Chương 106: Đường xa
- Chương 107: Vô Tướng
- Chương 108: Dẫn xà
- Chương 109: Thăm dò
- Chương 110: Ám hành
- Chương 111: Tây Phật
- Chương 112: Hoàng tước
- Chương 113: Huyền Tâm
- Chương 114: Mặt nạ
- Chương 115: Dạy bảo
- Chương 116: Rắc rối
- Chương 117: Huyết sắc
- Chương 118: Vấn tội
- Chương 119: Biến cố
- Chương 120: Lời thề
- Chương 121: Sân khấu
- Chương 122: Bẫy rập
- Chương 123: Sắc Không
- Chương 124: Mũi nhọn then chốt
- Chương 125: Bắt rắn
- Chương 126: Hiểm cục
- Chương 127: Cốt nhục
- Chương 128: Mạch nước ngầm
- Chương 129: Sóng ngầm
- Chương 130: Chuyện cũ
- Chương 131: Tín hiệu
- Chương 132: Vạch trần
- Chương 133: Không phụ
- Chương 134: Nổi gió
- Chương 135: Mây cuộn
- Chương 136: Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (một)
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Giăng lưới
- Chương 139: Phân tán
- Chương 140: Hội tụ
- Chương 141: Hóa bướm
- Chương 142: Chuyện xưa
- Chương 143: Rắn rết
- Chương 144: Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (hai)
- Chương 145: Vãn Nguyệt
- Chương 146: Nợ máu
- Chương 147: Phản bội
- Chương 148: Tuyết đỏ
- Chương 149: Giằng co
- Chương 150: Khốn cục
- Chương 151: Thân thế
- Chương 152: Binh mã
- Chương 153: Đường lui
- Chương 154: Đàm phán
- Chương 155: Cầm hay bỏ
- Chương 156: Dụ cục
- Chương 157: Sát chiêu
- Chương 158: Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (ba)
- Chương 159: Độc kế
- Chương 160: Ép hỏi
- Chương 161: Phá cục
- Chương 162: Sa lưới
- Chương 163: Ngạo cốt
- Chương 164: Năm xưa (thượng)
- Chương 165: Năm xưa (trung)
- Chương 166: Năm xưa (hạ)
- Chương 167: Ẩn tình
- Chương 168: Trường sinh
- Chương 169: Phiên ngoại 3- Nhận ra Không ở trong Sắc
- Chương 170: Chặn giết
- Chương 171: Manh mối
- Chương 172: Phong thanh
- Chương 173: Hiểm đồ
- Chương 174: Đầu nối
- Chương 175: Gió tanh
- Chương 176: Nửa đêm
- Chương 177: Tảng sáng
- Chương 178: Hồi phục
- Chương 179: Phiên ngoại – Năm xưa tuyết phủ dày (bốn)
- Chương 180: Phiên ngoại 4- Năm xưa tuyết phủ dày (năm)
- Chương 181: Cung biến (một)
- Chương 182: Cung biến (hai)
- Chương 183: Cung biến (ba)
- Chương 184: Cung biến (bốn)
- Chương 185: Cung biến (năm)
- Chương 186: Cung biến (sáu)
- Chương 187: Cung biến (bảy)
- Chương 188: Cung biến (tám)
- Chương 189: Kết tình
- Chương 190: Cửu Diệu
- Chương 191: Kinh hoàng
- Chương 192: Vỡ tan
- Chương 193: Chạy trốn
- Chương 194: Đường cùng
- Chương 195: Thanh Thương
- Chương 196: Tụ hợp
- Chương 197: Nội tình
- Chương 198: Đoan Thanh
- Chương 199: Phá vân
- Chương 200: Huyết tội
- Chương 201: Điên cuồng
- Chương 202: Họa lớn
- Chương 203: Biến kế
- Chương 204: Phá mộng
- Chương 205: Kinh Phong
- Chương 206: Phong vân (thượng)
- Chương 207: Phong vân (hạ)
- Chương 208: Triều phượng
- Chương 209: Quay về cát bụi
- Chương 210: Trường sinh
- Chương 211: (Vĩ thanh) Bình minh
- Chương 212: Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*)
- Chương 212-2: Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*) 2
- Chương 213: Phiên ngoại 4 (hạ) – Cự tuyệt xuân phong tạ từ cố nhân
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phong Đao
Chương 38: Khúc mắc
Lúc Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh rời khỏi ngôi nhà ở ngõ Huỳnh hoa, trời đã tối.
Trong phòng đã không còn một người sống. Chỉ là hiện tại cả người Diệp Phù Sinh lạnh run, nhiệt độ cũng không khác gì một người chết.
Y nhìn Sở Tích Vi, như là nhìn một người không quen biết.
Gần hai canh giờ ép hỏi, người nọ cứng mềm đều không ăn, bức dụ không chịu, đối mặt với nhiếp hồn thuật của Sở Tích Vi cũng có thể tàn nhẫn quyết tuyệt tự móc hai mắt, không chịu thổ lộ nửa lời.
Diệp Phù Sinh mười năm này trà trộn trong Lược Ảnh vệ, chứng kiến tra tấn gia hình cùng những việc ngấm ngầm xấu xa không ít, chính mình cũng từng chấp đao thi hành lăng trì đối với phạm quan nghịch tặc. Lúc đầu y hận không thể đem mật nôn ra ngoài, càng về sau đối với việc thịt nát xương tan, sớm đã thấy nhiều nên quen.
Chỉ là thủ đoạn vừa rồi của Sở Tích Vi, lại tuyệt không kém hơn y.
Sở Tích Vi bẻ gẫy hai chân người nọ, dùng chỉ lực chậm rãi bóp nát mười ngón tay của hắn. Nội lực của hắn bá đạo, biến hoá kỳ lạ, cách làn da có thể đem xương cốt người ta bẻ đến dập nát, phía ngoài lại không lộ ra vết thương, chỉ là da thịt bên trong đã mềm nhũn như bùn.
Từ ngón tay tới tay cánh tay, người nọ liều chết không nói, hắn hỏi cũng rất có kiên nhẫn. Một lần lại một lần, không phiền không chán, nói sai hoặc là không đáp đều bóp nát một đoạn xương cốt, đem một người sống sờ sờ biến thành một đống thịt nát.
Thẳng cho đến khi hắn rốt cục đạt được đáp án mong muốn, người nọ mới bị hắn bẻ gãy đốt xương sống, giải thoát như ý nguyện.
Từ đầu đến cuối, Sở Tích Vi không nhìn Diệp Phù Sinh một lần, Diệp Phù Sinh cũng không thốt ra được một câu.
Đến giờ y vẫn còn nhớ rõ hài tử vừa sợ sệt vừa ngoan ngoãn năm đó, một kẻ thân phận con cháu hoàng gia, tay cầm đại quyền sinh sát, không nói đến đánh giết cung nhân, ngày thường ngay cả nặng lời cũng không hề có, tính tình đôi lúc có chút kiêu căng, nhưng cũng rất đúng mực, chưa bao giờ có việc tra tấn người khác.
Từ khi gặp lại đến nay, Sở Tích Vi ở trước mặt y biểu hiện y như năm đó, tính tình ngang ngược kiêu ngạo gia tăng, khẩu xà tâm phật (*) tựa hồ cũng không thay đổi. Một khoảng tối nặng nề trong lòng Diệp Phù Sinh bị xua tan, cho đến lúc mới vừa rồi lại bị tụ lại, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, rắc rối khó gỡ, dây dưa thành bế tắc không giải được.
[(*) nói ngược từ “khẩu phật tâm xà”- lời nói hiền lành như phật, nhưng trong lòng lại độc địa như rắn rết – ở đây ý nói Vi ca miệng thì độc địa nhưng trong lòng lại tốt bụng]
Mối khúc mắc Diệp Phù Sinh vẫn luôn tận lực khiến cho mình không nghĩ đến đó, rốt cục lại phơi bày trần trụi trước mắt – Mười năm qua, Sở Tích Vi đến tột cùng đã phải sống như thế nào? Hắn rốt cuộc làm thế nào từ một tiểu thiếu niên ngây thơ không dính chút vẩn đục, lại trở thành Bách Quỷ môn chủ nắm quyền sinh sát trong tay nổi danh trên giang hồ?
“Ta như thế nào vượt qua? Đương nhiên là từng ngày từng ngày sống qua.”
Diệp Phù Sinh cả kinh, lúc này mới phát hiện mình nghĩ đến nhập thần, vô thức mà hỏi ra. Sở Tích Vi vốn là đi trước y hai bước dừng chân quay đầu lại lẳng lặng nhìn y, khóe miệng nhếch lên, giống như oán quỷ đòi nợ, trong vẻ lãnh lệ mang theo châm chọc, gằn từng chữ mà nói rằng: “Mỗi một ngày; Sống một ngày bằng một năm, rốt cục để ta từng bước một bò lên vị trí này.”
Hắn nói không nhiều lắm, chỉ là Diệp Phù Sinh lại có thể căn cứ vào đôi câu vài lời này mà nghĩ ra rất nhiều.
Bách Quỷ môn truyền đời gần trăm năm. Lịch đại môn chủ cơ hồ không có ai chết già; Bọn họ không phải chết vì giang hồ ân oán, thì chính là chết vì môn phái nội đấu. Bởi vì nó không giống như thế gia đại tộc truyền thừa theo huyết thống, cũng không giống danh môn chính phái chú trọng nhân nghĩa lễ trí tín. Mỗi một “Quỷ” ở địa vị cao, chính là từ tầng dưới chót nhất của địa ngục ngoi lên, đạp qua núi đao biển lửa, chân dẫm lên xương khô máu thịt của trăm ngàn quỷ khác mà bò lên nhân gian.
Y cũng từng nghe, mỗi một đại môn chủ của Bách Quỷ môn, đều không qua chỉ định. Tất cả những kẻ có dã tâm đều có thể cướp lấy, thông qua lần lượt tàn nhẫn chém giết tuyển ra mười tên Thiếu môn chủ. Sau đó lão môn chủ sẽ đưa ra nhiệm vụ, để cho mười người bọn họ cùng tranh đấu hoàn thành, kẻ thắng cuối cùng sẽ làm chủ, tựa như nuôi cổ trùng để chúng tự giết lẫn nhau, một con sống, chín con chết.
Diệp Phù Sinh muốn nói gì đó, miệng há ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu không đầu không đuôi: “Ngươi… ta nhớ rõ, ngươi lúc trước ngay cả nhấc cây đao lớn cũng không nhấc nổi…”
Sở Tích Vi xoay người lại. Hắn so với Diệp Phù Sinh đã muốn cao hơn một chút, khi đến gần liền có cảm giác áp bách, khiến cho Diệp Phù Sinh không tự giác lui ra phía sau một bước.
Nhìn thấy y lui lại, nụ cười mang theo châm chọc kia của Sở Tích Vi cũng biến mất, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, mím thành một đường sắc bén, nói: “Đúng vậy, năm đó đệ tử không nên thân. Có thể có ngày hôm nay, đều nhờ sư phụ ban tặng!”
Những lời này giống như một thanh đao rỉ sét, xé rách da thịt lách vào xương sườn, xuyên qua trái tim đang đập, cứa vào vết thương cũ loang lổ máu, khiến cho Diệp Phù Sinh toàn thân cao thấp không chỗ nào không đau.
Một lúc lâu sau, y giật giật khóe miệng, nói: “Nhờ ta ban tặng… A, những lời này, ta thật sự là… nhận lấy không thẹn.”
Y đang cười, nụ cười so với quỷ còn khó nhìn hơn. Sở Tích Vi áp chế cảm xúc quay cuồng trong ngực, nhìn chằm chằm gương mặt chỉ trong khoảng khắc đã tái nhợt này, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì, vươn tay định kéo y một cái, đột nhiên lại nhớ ra điều gì, liền lấy một cái khăn lụa ra chùi tay loạn cả lên.
Sở Tích Vi vừa rồi giết người, tuy rằng không hề dính máu, nhưng hắn vẫn cảm thấy bàn tay mình bẩn, không thể nắm người khác, càng không thể chạm vào Diệp Phù Sinh.
Hắn tâm hoảng ý loạn, động tác chùi tay cũng gấp gáp vụng về, thiếu chút nữa đem móng tay đều bẻ gãy. Diệp Phù Sinh bị động tác này của hắn kéo hồi tâm tư, nụ cười trên mặt bỗng dưng liền mềm lại.
… Cái điệu bộ tức đến khó thở bộ này, vẫn giống y như năm đó một kiểu. Không, so với năm đó càng không được tự nhiên.
Xung đột vừa rồi bị hai người đồng lòng né tránh, vứt sang một bên. Diệp Phù Sinh giật lấy cái khăn lụa kia, không thèm để ý chút nào mà đem lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Tơ lụa thượng đẳng a, cho ta đi!”
Sở Tích Vi liếc mắt nhìn y, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi trước.
Diệp Phù Sinh đem khăn lụa gấp thành khối nhỏ, nhét vào trong áo, bước nhanh đi theo, hỏi: “Hiện tại tình huống như vậy, ngươi thấy thế nào?”
“Táng Hồn cung, lại thật sự là không lo nhiều nợ, chỗ nào có việc đều có thể chen vào một chân, lần này còn dám động thủ với quyền thần của triều đình!” Sở Tích Vi bình thản nói “Giết Lược Ảnh vệ, giả trang sứ giả của Thiên tử bắt cóc Nam Nho, lần này chắc chắn triều đình sẽ quyết không để yên.”
Nghe vậy, Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần: “Nhưng trước mắt, triều đình còn không biết là bọn họ làm, mà chúng ta cũng không có chứng cứ.”
“Hắn nói qua hai ngày trước có người của Bách Quỷ môn nhân xâm nhập nơi này, một kẻ bị giết, một kẻ là thiếu nữ đã chạy thoát, hẳn chính là Lan Thường.” Sở Tích Vi như có điều suy nghĩ “Căn cứ theo tính tình của Lan Thường, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Gần đây không có phân đà của Bách Quỷ môn, chắc chắn là nàng sẽ tự mình đuổi theo, hiện tại tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện.”
“Nàng chỉ là một tiểu cô nương, không tạo được uy hiếp gì, nhưng lại có thân phận đặc biệt. Đám người Táng Hồn cung chỉ cần không ngốc đến mụ đầu, ắt sẽ không vội vã giết nàng, mà là trước muốn cùng Bách Quỷ môn tranh thủ kiếm lợi.” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh lại nói:
“Ấn theo lời vừa rồi mới nói, Nguyễn Phi Dự cùng Lục Minh Uyên cũng đã bị bắt đi. Đối với đám người Táng Hồn cung mà nói, Nguyễn Phi Dự thân phận mẫn cảm lại cực kỳ trọng yếu, Lục Minh Uyên thì có thể có cũng có thể không. Bọn họ lưu lại tính mạng hắn, chắc là muốn lợi dụng lòng yêu đồ đệ của Nguyễn Phi Dự làm uy hiếp, bức bách hắn đáp ứng việc gì đó. Nhưng mà có thể lợi dụng ảnh hưởng lớn nhất của Nguyễn Phi Dự, bất quá chỉ có một sự kiện mà thôi.”
Sở Tích Vi nhíu mày: “Tân pháp?”
Nguyễn Phi Dự đề xuất ra tân pháp, chủ yếu là ở việc thu thuế, khoa cử cùng thừa kế. Trong đó chính sách khoa cử đã thi hành được mười năm, không ít quan viên trong triều đã đổi thành xuất thân nghèo khó. Tuy rằng chưa nhiều, cũng có Thiên tử duy trì, lại được lòng dân, ngấm ngầm cùng cựu phái có vị thế ngang nhau, khiến cho việc thi hành cải cách tân pháp từ từ nóng lên.
Cựu pháp đánh thuế rất cao và nghiêm ngặt vào điền thổ của dân chúng, nông gia phải chịu thuế rất nặng, nhưng đối với đất đai của quan viên lại tạo nhiều ưu đãi; Mà chế độ thừa kế chính là cựu phái truyền thừa lợi ích, chẳng sợ hàng tước kế tục, cũng duy trì ít nhất ba đời. Nhưng tân pháp lại muốn bỏ đi thừa kế, cải quân công gia quan, khoa cử nhập sĩ, kẻ không có công tích sẽ bị giáng chức, từng có kẻ bị phạt gấp bội.
Ba việc này không việc nào là không có quan hệ trọng đại, đối với rất nhiều người mà nói đều là động đến điểm yếu hại căn bản.
“Tầm nhìn của Nguyễn Phi Dự rất xa, chí khí cũng rất cao, nhưng hắn chắn đường quá nhiều người. Trong một lúc, chúng ta cũng đoán không ra đến tột cùng là ai muốn cho hắn sập hố.” Diệp Phù Sinh thở dài “Ngươi có tính toán gì không?”
Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng: “Việc của triều đình không liên quan gì với ta. Ta chỉ muốn tìm Lan Thường về.”
Diệp Phù Sinh biết thời biết thế, nói: “Đáng tiếc người nọ chính là con cờ bị vứt lại cản đường phía sau, cũng không biết bọn họ đến tột cùng muốn đi về đâu. Xem tới xem lui, bọn chúng chắc sẽ không đem củ khoai nóng phỏng tay này mang về Mê Tung lĩnh. Nhưng mà thiên hạ này rộng lớn, cũng rất khó tìm.”
“Bất quá chỉ có hai ngày, lại mang theo người bị bắt, hẳn là đi không xa.”
“Bọn họ mang theo người, chắc chắn sẽ không đi đường lớn có trạm gác của quan phủ, mà là đi vòng theo đường núi.” Diệp Phù Sinh nghĩ nghĩ “Chúng ta không bằng mua chút lương khô nước uống, tìm dân bản xứ hỏi thăm đường núi quanh đây một chút, sau đó đuổi theo tốt hơn.”
Sở Tích Vi gật đầu. Nhưng mà trước mắt sắc trời đã không còn sớm, nơi đây vốn không có nhiều cửa hàng cũng đã liên tiếp đóng cửa. Hai người đi dọc con phố dài từ đầu đến cuối, mới nhìn thấy ở giao lộ có một lão nhân gần đất xa trời đang chuẩn bị thu quán.
Lão nhân bán chính là chút bánh màn thầu cùng điểm tâm thô sơ, nhìn qua không bắt mắt, bởi vậy một ngày bán ra cũng không nhiều, một bên quấn chặt áo khoác rách nát, một bên run rẩy mà thu dọn.
Bên cạnh còn có một cái bàn, trên mặt bàn có một dĩa bánh màn thầu lạnh tanh, một chén cháo ngô chỉ vơi một nửa. Bên cạnh bàn có một nam tử đang ngồi, tuổi nhìn cũng ngang với Diệp Phù Sinh không sai biệt lắm. Một mái tóc đen như mực tùy tiện cột sau đầu, thân mình mặc trường bào tím thẫm, tay áo rộng nhẹ nhàng, rất có phong phạm sơ cuồng danh sĩ, đang cúi đầu vẽ tranh.
Sở Tích Vi nhìn chằm chằm vào đám bánh màn thầu lẫn điểm tâm, mày nhăn thành một chữ xuyên(*), hiển nhiên là thực sự ghét bỏ. Nhưng hắn cũng không đem mấy lời soi mói nói ra, chỉ cầm lấy một đôi đũa sạch miễn cưỡng lật xem mấy đồ ăn thuận mắt. Diệp Phù Sinh đối với tính tình kiêu căng chết cũng không hối cải này chỉ đành lắc đầu, đơn giản quay đi nhìn nam tử kia vẽ.
[(*) chữ xuyên là thế này 川]
Chỉ là vừa thấy, y liền không dời được ánh mắt.
Trên bức họa có một đóa hoa bừng nở, đỏ thắm như máu. Đáng tiếc chỉ có một nửa, như là bị người vụng tay bẻ hoa khiến bị gẫy mất một nửa.
Nhưng nó vẫn là một đóa hoa thật đẹp, không bởi vì quá mức nồng đậm mà trở thành diễm tục, cũng không bởi vì bị tàn phá mà thất sắc, mang theo một vẻ đẹp hừng hực tựa như ngọn lửa của sinh mệnh.
Nhưng mà một đóa hoa sức sống bừng bừng như vậy, lại nở trên những ngón tay bằng xương khô.
Toàn bộ bối cảnh của bức họa là tịch dương ngả về tây trên chiến trường, khiên vỡ, kích gãy, đao mẻ, mang theo ưu thương nồng đậm cùng tàn nhẫn. Nhưng mà trên mặt đất đất khô cằn, có một bộ xương khô lành lạnh ngồi dựa vào tảng đá. Trên người nó không ít chỗ thất linh bát lạc, chỉ duy nhất bàn tay phải là còn đầy đủ ngón tay, liền kẹp đóa hoa tàn phế này. Sắc hoa đỏ thắm trên nền xương trắng tương phản, nhìn hết sức yêu dã.
“Thời điểm hắn chết, nhất định là đã vui vẻ.” Diệp Phù Sinh nói.
Ngọn bút đang vẽ của nam tử nhất thời dừng lại, đầy hưng trí mà nhìn qua. Diệp Phù Sinh lúc này mới phát hiện người này dung mạo thập phần chỉnh tề, mày kiếm mắt sáng, giống như bức họa kia, đạm trung hiển nùng, nhã cực sinh yêu (*).
[(*): trong ảm đạm lại hiện ra nồng đậm, từ cực nhã nhặn lại sinh ra yêu dị]
Hắn cong lên khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười: “A?”
Trong phòng đã không còn một người sống. Chỉ là hiện tại cả người Diệp Phù Sinh lạnh run, nhiệt độ cũng không khác gì một người chết.
Y nhìn Sở Tích Vi, như là nhìn một người không quen biết.
Gần hai canh giờ ép hỏi, người nọ cứng mềm đều không ăn, bức dụ không chịu, đối mặt với nhiếp hồn thuật của Sở Tích Vi cũng có thể tàn nhẫn quyết tuyệt tự móc hai mắt, không chịu thổ lộ nửa lời.
Diệp Phù Sinh mười năm này trà trộn trong Lược Ảnh vệ, chứng kiến tra tấn gia hình cùng những việc ngấm ngầm xấu xa không ít, chính mình cũng từng chấp đao thi hành lăng trì đối với phạm quan nghịch tặc. Lúc đầu y hận không thể đem mật nôn ra ngoài, càng về sau đối với việc thịt nát xương tan, sớm đã thấy nhiều nên quen.
Chỉ là thủ đoạn vừa rồi của Sở Tích Vi, lại tuyệt không kém hơn y.
Sở Tích Vi bẻ gẫy hai chân người nọ, dùng chỉ lực chậm rãi bóp nát mười ngón tay của hắn. Nội lực của hắn bá đạo, biến hoá kỳ lạ, cách làn da có thể đem xương cốt người ta bẻ đến dập nát, phía ngoài lại không lộ ra vết thương, chỉ là da thịt bên trong đã mềm nhũn như bùn.
Từ ngón tay tới tay cánh tay, người nọ liều chết không nói, hắn hỏi cũng rất có kiên nhẫn. Một lần lại một lần, không phiền không chán, nói sai hoặc là không đáp đều bóp nát một đoạn xương cốt, đem một người sống sờ sờ biến thành một đống thịt nát.
Thẳng cho đến khi hắn rốt cục đạt được đáp án mong muốn, người nọ mới bị hắn bẻ gãy đốt xương sống, giải thoát như ý nguyện.
Từ đầu đến cuối, Sở Tích Vi không nhìn Diệp Phù Sinh một lần, Diệp Phù Sinh cũng không thốt ra được một câu.
Đến giờ y vẫn còn nhớ rõ hài tử vừa sợ sệt vừa ngoan ngoãn năm đó, một kẻ thân phận con cháu hoàng gia, tay cầm đại quyền sinh sát, không nói đến đánh giết cung nhân, ngày thường ngay cả nặng lời cũng không hề có, tính tình đôi lúc có chút kiêu căng, nhưng cũng rất đúng mực, chưa bao giờ có việc tra tấn người khác.
Từ khi gặp lại đến nay, Sở Tích Vi ở trước mặt y biểu hiện y như năm đó, tính tình ngang ngược kiêu ngạo gia tăng, khẩu xà tâm phật (*) tựa hồ cũng không thay đổi. Một khoảng tối nặng nề trong lòng Diệp Phù Sinh bị xua tan, cho đến lúc mới vừa rồi lại bị tụ lại, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, rắc rối khó gỡ, dây dưa thành bế tắc không giải được.
[(*) nói ngược từ “khẩu phật tâm xà”- lời nói hiền lành như phật, nhưng trong lòng lại độc địa như rắn rết – ở đây ý nói Vi ca miệng thì độc địa nhưng trong lòng lại tốt bụng]
Mối khúc mắc Diệp Phù Sinh vẫn luôn tận lực khiến cho mình không nghĩ đến đó, rốt cục lại phơi bày trần trụi trước mắt – Mười năm qua, Sở Tích Vi đến tột cùng đã phải sống như thế nào? Hắn rốt cuộc làm thế nào từ một tiểu thiếu niên ngây thơ không dính chút vẩn đục, lại trở thành Bách Quỷ môn chủ nắm quyền sinh sát trong tay nổi danh trên giang hồ?
“Ta như thế nào vượt qua? Đương nhiên là từng ngày từng ngày sống qua.”
Diệp Phù Sinh cả kinh, lúc này mới phát hiện mình nghĩ đến nhập thần, vô thức mà hỏi ra. Sở Tích Vi vốn là đi trước y hai bước dừng chân quay đầu lại lẳng lặng nhìn y, khóe miệng nhếch lên, giống như oán quỷ đòi nợ, trong vẻ lãnh lệ mang theo châm chọc, gằn từng chữ mà nói rằng: “Mỗi một ngày; Sống một ngày bằng một năm, rốt cục để ta từng bước một bò lên vị trí này.”
Hắn nói không nhiều lắm, chỉ là Diệp Phù Sinh lại có thể căn cứ vào đôi câu vài lời này mà nghĩ ra rất nhiều.
Bách Quỷ môn truyền đời gần trăm năm. Lịch đại môn chủ cơ hồ không có ai chết già; Bọn họ không phải chết vì giang hồ ân oán, thì chính là chết vì môn phái nội đấu. Bởi vì nó không giống như thế gia đại tộc truyền thừa theo huyết thống, cũng không giống danh môn chính phái chú trọng nhân nghĩa lễ trí tín. Mỗi một “Quỷ” ở địa vị cao, chính là từ tầng dưới chót nhất của địa ngục ngoi lên, đạp qua núi đao biển lửa, chân dẫm lên xương khô máu thịt của trăm ngàn quỷ khác mà bò lên nhân gian.
Y cũng từng nghe, mỗi một đại môn chủ của Bách Quỷ môn, đều không qua chỉ định. Tất cả những kẻ có dã tâm đều có thể cướp lấy, thông qua lần lượt tàn nhẫn chém giết tuyển ra mười tên Thiếu môn chủ. Sau đó lão môn chủ sẽ đưa ra nhiệm vụ, để cho mười người bọn họ cùng tranh đấu hoàn thành, kẻ thắng cuối cùng sẽ làm chủ, tựa như nuôi cổ trùng để chúng tự giết lẫn nhau, một con sống, chín con chết.
Diệp Phù Sinh muốn nói gì đó, miệng há ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu không đầu không đuôi: “Ngươi… ta nhớ rõ, ngươi lúc trước ngay cả nhấc cây đao lớn cũng không nhấc nổi…”
Sở Tích Vi xoay người lại. Hắn so với Diệp Phù Sinh đã muốn cao hơn một chút, khi đến gần liền có cảm giác áp bách, khiến cho Diệp Phù Sinh không tự giác lui ra phía sau một bước.
Nhìn thấy y lui lại, nụ cười mang theo châm chọc kia của Sở Tích Vi cũng biến mất, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, mím thành một đường sắc bén, nói: “Đúng vậy, năm đó đệ tử không nên thân. Có thể có ngày hôm nay, đều nhờ sư phụ ban tặng!”
Những lời này giống như một thanh đao rỉ sét, xé rách da thịt lách vào xương sườn, xuyên qua trái tim đang đập, cứa vào vết thương cũ loang lổ máu, khiến cho Diệp Phù Sinh toàn thân cao thấp không chỗ nào không đau.
Một lúc lâu sau, y giật giật khóe miệng, nói: “Nhờ ta ban tặng… A, những lời này, ta thật sự là… nhận lấy không thẹn.”
Y đang cười, nụ cười so với quỷ còn khó nhìn hơn. Sở Tích Vi áp chế cảm xúc quay cuồng trong ngực, nhìn chằm chằm gương mặt chỉ trong khoảng khắc đã tái nhợt này, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì, vươn tay định kéo y một cái, đột nhiên lại nhớ ra điều gì, liền lấy một cái khăn lụa ra chùi tay loạn cả lên.
Sở Tích Vi vừa rồi giết người, tuy rằng không hề dính máu, nhưng hắn vẫn cảm thấy bàn tay mình bẩn, không thể nắm người khác, càng không thể chạm vào Diệp Phù Sinh.
Hắn tâm hoảng ý loạn, động tác chùi tay cũng gấp gáp vụng về, thiếu chút nữa đem móng tay đều bẻ gãy. Diệp Phù Sinh bị động tác này của hắn kéo hồi tâm tư, nụ cười trên mặt bỗng dưng liền mềm lại.
… Cái điệu bộ tức đến khó thở bộ này, vẫn giống y như năm đó một kiểu. Không, so với năm đó càng không được tự nhiên.
Xung đột vừa rồi bị hai người đồng lòng né tránh, vứt sang một bên. Diệp Phù Sinh giật lấy cái khăn lụa kia, không thèm để ý chút nào mà đem lau mồ hôi trên mặt, cười nói: “Tơ lụa thượng đẳng a, cho ta đi!”
Sở Tích Vi liếc mắt nhìn y, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi trước.
Diệp Phù Sinh đem khăn lụa gấp thành khối nhỏ, nhét vào trong áo, bước nhanh đi theo, hỏi: “Hiện tại tình huống như vậy, ngươi thấy thế nào?”
“Táng Hồn cung, lại thật sự là không lo nhiều nợ, chỗ nào có việc đều có thể chen vào một chân, lần này còn dám động thủ với quyền thần của triều đình!” Sở Tích Vi bình thản nói “Giết Lược Ảnh vệ, giả trang sứ giả của Thiên tử bắt cóc Nam Nho, lần này chắc chắn triều đình sẽ quyết không để yên.”
Nghe vậy, Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần: “Nhưng trước mắt, triều đình còn không biết là bọn họ làm, mà chúng ta cũng không có chứng cứ.”
“Hắn nói qua hai ngày trước có người của Bách Quỷ môn nhân xâm nhập nơi này, một kẻ bị giết, một kẻ là thiếu nữ đã chạy thoát, hẳn chính là Lan Thường.” Sở Tích Vi như có điều suy nghĩ “Căn cứ theo tính tình của Lan Thường, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Gần đây không có phân đà của Bách Quỷ môn, chắc chắn là nàng sẽ tự mình đuổi theo, hiện tại tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện.”
“Nàng chỉ là một tiểu cô nương, không tạo được uy hiếp gì, nhưng lại có thân phận đặc biệt. Đám người Táng Hồn cung chỉ cần không ngốc đến mụ đầu, ắt sẽ không vội vã giết nàng, mà là trước muốn cùng Bách Quỷ môn tranh thủ kiếm lợi.” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh lại nói:
“Ấn theo lời vừa rồi mới nói, Nguyễn Phi Dự cùng Lục Minh Uyên cũng đã bị bắt đi. Đối với đám người Táng Hồn cung mà nói, Nguyễn Phi Dự thân phận mẫn cảm lại cực kỳ trọng yếu, Lục Minh Uyên thì có thể có cũng có thể không. Bọn họ lưu lại tính mạng hắn, chắc là muốn lợi dụng lòng yêu đồ đệ của Nguyễn Phi Dự làm uy hiếp, bức bách hắn đáp ứng việc gì đó. Nhưng mà có thể lợi dụng ảnh hưởng lớn nhất của Nguyễn Phi Dự, bất quá chỉ có một sự kiện mà thôi.”
Sở Tích Vi nhíu mày: “Tân pháp?”
Nguyễn Phi Dự đề xuất ra tân pháp, chủ yếu là ở việc thu thuế, khoa cử cùng thừa kế. Trong đó chính sách khoa cử đã thi hành được mười năm, không ít quan viên trong triều đã đổi thành xuất thân nghèo khó. Tuy rằng chưa nhiều, cũng có Thiên tử duy trì, lại được lòng dân, ngấm ngầm cùng cựu phái có vị thế ngang nhau, khiến cho việc thi hành cải cách tân pháp từ từ nóng lên.
Cựu pháp đánh thuế rất cao và nghiêm ngặt vào điền thổ của dân chúng, nông gia phải chịu thuế rất nặng, nhưng đối với đất đai của quan viên lại tạo nhiều ưu đãi; Mà chế độ thừa kế chính là cựu phái truyền thừa lợi ích, chẳng sợ hàng tước kế tục, cũng duy trì ít nhất ba đời. Nhưng tân pháp lại muốn bỏ đi thừa kế, cải quân công gia quan, khoa cử nhập sĩ, kẻ không có công tích sẽ bị giáng chức, từng có kẻ bị phạt gấp bội.
Ba việc này không việc nào là không có quan hệ trọng đại, đối với rất nhiều người mà nói đều là động đến điểm yếu hại căn bản.
“Tầm nhìn của Nguyễn Phi Dự rất xa, chí khí cũng rất cao, nhưng hắn chắn đường quá nhiều người. Trong một lúc, chúng ta cũng đoán không ra đến tột cùng là ai muốn cho hắn sập hố.” Diệp Phù Sinh thở dài “Ngươi có tính toán gì không?”
Sở Tích Vi cười lạnh một tiếng: “Việc của triều đình không liên quan gì với ta. Ta chỉ muốn tìm Lan Thường về.”
Diệp Phù Sinh biết thời biết thế, nói: “Đáng tiếc người nọ chính là con cờ bị vứt lại cản đường phía sau, cũng không biết bọn họ đến tột cùng muốn đi về đâu. Xem tới xem lui, bọn chúng chắc sẽ không đem củ khoai nóng phỏng tay này mang về Mê Tung lĩnh. Nhưng mà thiên hạ này rộng lớn, cũng rất khó tìm.”
“Bất quá chỉ có hai ngày, lại mang theo người bị bắt, hẳn là đi không xa.”
“Bọn họ mang theo người, chắc chắn sẽ không đi đường lớn có trạm gác của quan phủ, mà là đi vòng theo đường núi.” Diệp Phù Sinh nghĩ nghĩ “Chúng ta không bằng mua chút lương khô nước uống, tìm dân bản xứ hỏi thăm đường núi quanh đây một chút, sau đó đuổi theo tốt hơn.”
Sở Tích Vi gật đầu. Nhưng mà trước mắt sắc trời đã không còn sớm, nơi đây vốn không có nhiều cửa hàng cũng đã liên tiếp đóng cửa. Hai người đi dọc con phố dài từ đầu đến cuối, mới nhìn thấy ở giao lộ có một lão nhân gần đất xa trời đang chuẩn bị thu quán.
Lão nhân bán chính là chút bánh màn thầu cùng điểm tâm thô sơ, nhìn qua không bắt mắt, bởi vậy một ngày bán ra cũng không nhiều, một bên quấn chặt áo khoác rách nát, một bên run rẩy mà thu dọn.
Bên cạnh còn có một cái bàn, trên mặt bàn có một dĩa bánh màn thầu lạnh tanh, một chén cháo ngô chỉ vơi một nửa. Bên cạnh bàn có một nam tử đang ngồi, tuổi nhìn cũng ngang với Diệp Phù Sinh không sai biệt lắm. Một mái tóc đen như mực tùy tiện cột sau đầu, thân mình mặc trường bào tím thẫm, tay áo rộng nhẹ nhàng, rất có phong phạm sơ cuồng danh sĩ, đang cúi đầu vẽ tranh.
Sở Tích Vi nhìn chằm chằm vào đám bánh màn thầu lẫn điểm tâm, mày nhăn thành một chữ xuyên(*), hiển nhiên là thực sự ghét bỏ. Nhưng hắn cũng không đem mấy lời soi mói nói ra, chỉ cầm lấy một đôi đũa sạch miễn cưỡng lật xem mấy đồ ăn thuận mắt. Diệp Phù Sinh đối với tính tình kiêu căng chết cũng không hối cải này chỉ đành lắc đầu, đơn giản quay đi nhìn nam tử kia vẽ.
[(*) chữ xuyên là thế này 川]
Chỉ là vừa thấy, y liền không dời được ánh mắt.
Trên bức họa có một đóa hoa bừng nở, đỏ thắm như máu. Đáng tiếc chỉ có một nửa, như là bị người vụng tay bẻ hoa khiến bị gẫy mất một nửa.
Nhưng nó vẫn là một đóa hoa thật đẹp, không bởi vì quá mức nồng đậm mà trở thành diễm tục, cũng không bởi vì bị tàn phá mà thất sắc, mang theo một vẻ đẹp hừng hực tựa như ngọn lửa của sinh mệnh.
Nhưng mà một đóa hoa sức sống bừng bừng như vậy, lại nở trên những ngón tay bằng xương khô.
Toàn bộ bối cảnh của bức họa là tịch dương ngả về tây trên chiến trường, khiên vỡ, kích gãy, đao mẻ, mang theo ưu thương nồng đậm cùng tàn nhẫn. Nhưng mà trên mặt đất đất khô cằn, có một bộ xương khô lành lạnh ngồi dựa vào tảng đá. Trên người nó không ít chỗ thất linh bát lạc, chỉ duy nhất bàn tay phải là còn đầy đủ ngón tay, liền kẹp đóa hoa tàn phế này. Sắc hoa đỏ thắm trên nền xương trắng tương phản, nhìn hết sức yêu dã.
“Thời điểm hắn chết, nhất định là đã vui vẻ.” Diệp Phù Sinh nói.
Ngọn bút đang vẽ của nam tử nhất thời dừng lại, đầy hưng trí mà nhìn qua. Diệp Phù Sinh lúc này mới phát hiện người này dung mạo thập phần chỉnh tề, mày kiếm mắt sáng, giống như bức họa kia, đạm trung hiển nùng, nhã cực sinh yêu (*).
[(*): trong ảm đạm lại hiện ra nồng đậm, từ cực nhã nhặn lại sinh ra yêu dị]
Hắn cong lên khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười: “A?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tiết Tử
- Chương 2: Cổ Dương
- Chương 3: Đoạn thủy
- Chương 4: Sóng ngầm
- Chương 5: Biến cố
- Chương 6: Huyệt Động
- Chương 7: Vây Khốn
- Chương 8: Đường Sống
- Chương 9: Giao Dịch
- Chương 10: Đêm Dài
- Chương 11: Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm
- Chương 12: Thế thân
- Chương 13: Vô y
- Chương 14: Ra khỏi vỏ
- Chương 15: Thiết ung (bày trận*)
- Chương 16: Sóng lớn dâng cao
- Chương 17: Cựu oán
- Chương 18: Cuồng Lan (*)
- Chương 19: Xích huyết
- Chương 20: Không nơi nương tựa
- Chương 21: Phiên ngoại 1 – Người hỏi ngày về không ước hẹn
- Chương 22: Băng phách
- Chương 23: Quẻ bói
- Chương 24: Thương lộ
- Chương 25: Khinh cuồng (Một)
- Chương 26: Khinh cuồng (Hai)
- Chương 27: Khinh cuồng (ba)
- Chương 28: Khinh cuồng (bốn)
- Chương 29: Khinh cuồng (năm)
- Chương 30: Khinh cuồng (sáu)
- Chương 31: Khinh cuồng (bảy)
- Chương 32: Khinh cuồng (tám)
- Chương 33: Khinh cuồng (chín)
- Chương 34: Thư nhà
- Chương 35: Nam Nho
- Chương 36: Ấn ký
- Chương 37: Cầu sinh
- Chương 38: Khúc mắc
- Chương 39: Quạ đen
- Chương 40: Bắc Hiệp
- Chương 41: Tù nhân
- Chương 42: Ly gián
- Chương 43: Nước đục
- Chương 44: Thoát vây
- Chương 45: Lo lắng
- Chương 46: Mưa đêm
- Chương 47: Mưu đồ Bí mật
- Chương 48: An Tức
- Chương 49: Bẫy rập
- Chương 50: Sát khí
- Chương 51: Cơ quan
- Chương 52: Độc thủ
- Chương 53: Khó nói
- Chương 54: Minh Phượng
- Chương 55: Tỏa Long
- Chương 56: Chuyện xưa
- Chương 57: Biến cố
- Chương 58: Lũ cuốn
- Chương 59: Nguy hiểm
- Chương 60: Thiên quân
- Chương 61: Phân lộ
- Chương 62: Hoàng hôn
- Chương 63: Người tới
- Chương 64: Trần tình
- Chương 65: Phiên ngoại 2 (thượng) – Năm xưa chỉ chuyện tầm thường
- Chương 66: Phiên ngoại 2 (trung)- Thiên ý xưa nay luôn khó dò
- Chương 67: Phiên ngoại 2 (hạ) – Ta ký nhân gian tuyết mãn đầu
- Chương 68: Bức cung
- Chương 69: Giải dược
- Chương 70: Giao đấu
- Chương 71: Rừng rậm
- Chương 72: Năm cũ
- Chương 73: Quỷ cốc
- Chương 74: Phất Tuyết
- Chương 75: Phá kén (một)
- Chương 76: Phá kén (hai)
- Chương 77: Phá kén (ba)
- Chương 78: Phá kén (bốn)
- Chương 79: Phá kén (năm)
- Chương 80: Phá kén (sáu)
- Chương 81: Hương hoa ngào ngạt
- Chương 82: Tan tác
- Chương 83: Cố ảnh
- Chương 84: Cách thế
- Chương 85: Cố hữu (bạn cũ)
- Chương 86: Vô cực
- Chương 87: Vi trần
- Chương 88: Quay về
- Chương 89: Thái Thượng
- Chương 90: Đưa tiễn
- Chương 91: Võ đạo
- Chương 92: Thiệp mời
- Chương 93: Ra khỏi vỏ
- Chương 94: Trùng phùng
- Chương 95: Sóng ngầm
- Chương 96: Sóng ngầm
- Chương 97: Sấm sơn (xông lên núi)
- Chương 98: Vong tình
- Chương 99: Phân tranh
- Chương 100: Ẩn ưu
- Chương 101: Đánh bạc
- Chương 102: Ám Vũ
- Chương 103: Thẳng thắn
- Chương 104: Trò chuyện đêm khuya
- Chương 105: Kỳ lộ
- Chương 106: Đường xa
- Chương 107: Vô Tướng
- Chương 108: Dẫn xà
- Chương 109: Thăm dò
- Chương 110: Ám hành
- Chương 111: Tây Phật
- Chương 112: Hoàng tước
- Chương 113: Huyền Tâm
- Chương 114: Mặt nạ
- Chương 115: Dạy bảo
- Chương 116: Rắc rối
- Chương 117: Huyết sắc
- Chương 118: Vấn tội
- Chương 119: Biến cố
- Chương 120: Lời thề
- Chương 121: Sân khấu
- Chương 122: Bẫy rập
- Chương 123: Sắc Không
- Chương 124: Mũi nhọn then chốt
- Chương 125: Bắt rắn
- Chương 126: Hiểm cục
- Chương 127: Cốt nhục
- Chương 128: Mạch nước ngầm
- Chương 129: Sóng ngầm
- Chương 130: Chuyện cũ
- Chương 131: Tín hiệu
- Chương 132: Vạch trần
- Chương 133: Không phụ
- Chương 134: Nổi gió
- Chương 135: Mây cuộn
- Chương 136: Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (một)
- Chương 137: Biến cố
- Chương 138: Giăng lưới
- Chương 139: Phân tán
- Chương 140: Hội tụ
- Chương 141: Hóa bướm
- Chương 142: Chuyện xưa
- Chương 143: Rắn rết
- Chương 144: Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (hai)
- Chương 145: Vãn Nguyệt
- Chương 146: Nợ máu
- Chương 147: Phản bội
- Chương 148: Tuyết đỏ
- Chương 149: Giằng co
- Chương 150: Khốn cục
- Chương 151: Thân thế
- Chương 152: Binh mã
- Chương 153: Đường lui
- Chương 154: Đàm phán
- Chương 155: Cầm hay bỏ
- Chương 156: Dụ cục
- Chương 157: Sát chiêu
- Chương 158: Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (ba)
- Chương 159: Độc kế
- Chương 160: Ép hỏi
- Chương 161: Phá cục
- Chương 162: Sa lưới
- Chương 163: Ngạo cốt
- Chương 164: Năm xưa (thượng)
- Chương 165: Năm xưa (trung)
- Chương 166: Năm xưa (hạ)
- Chương 167: Ẩn tình
- Chương 168: Trường sinh
- Chương 169: Phiên ngoại 3- Nhận ra Không ở trong Sắc
- Chương 170: Chặn giết
- Chương 171: Manh mối
- Chương 172: Phong thanh
- Chương 173: Hiểm đồ
- Chương 174: Đầu nối
- Chương 175: Gió tanh
- Chương 176: Nửa đêm
- Chương 177: Tảng sáng
- Chương 178: Hồi phục
- Chương 179: Phiên ngoại – Năm xưa tuyết phủ dày (bốn)
- Chương 180: Phiên ngoại 4- Năm xưa tuyết phủ dày (năm)
- Chương 181: Cung biến (một)
- Chương 182: Cung biến (hai)
- Chương 183: Cung biến (ba)
- Chương 184: Cung biến (bốn)
- Chương 185: Cung biến (năm)
- Chương 186: Cung biến (sáu)
- Chương 187: Cung biến (bảy)
- Chương 188: Cung biến (tám)
- Chương 189: Kết tình
- Chương 190: Cửu Diệu
- Chương 191: Kinh hoàng
- Chương 192: Vỡ tan
- Chương 193: Chạy trốn
- Chương 194: Đường cùng
- Chương 195: Thanh Thương
- Chương 196: Tụ hợp
- Chương 197: Nội tình
- Chương 198: Đoan Thanh
- Chương 199: Phá vân
- Chương 200: Huyết tội
- Chương 201: Điên cuồng
- Chương 202: Họa lớn
- Chương 203: Biến kế
- Chương 204: Phá mộng
- Chương 205: Kinh Phong
- Chương 206: Phong vân (thượng)
- Chương 207: Phong vân (hạ)
- Chương 208: Triều phượng
- Chương 209: Quay về cát bụi
- Chương 210: Trường sinh
- Chương 211: (Vĩ thanh) Bình minh
- Chương 212: Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*)
- Chương 212-2: Phiên ngoại 4 (thượng)- Vật thị nhân phi sự sự hưu (*) 2
- Chương 213: Phiên ngoại 4 (hạ) – Cự tuyệt xuân phong tạ từ cố nhân