Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ
Chương trước- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Cấm kỵ thần thú
- Chương 3: Không gian Tam Sinh Liên
- Chương 4: Gây sự 1
- Chương 5: Gây sự 2
- Chương 6: Mua chuộc 1
- Chương 7: Mua chuộc 2
- Chương 8: Từ hôn phong ba 1
- Chương 9: Từ hôn phong ba 2
- Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ
- Chương 11: Đi ra ngoài gặp cẩu
- Chương 12: Đỗ thần (1)
- Chương 13: Tam công tử Vân tộc
- Chương 14: Kinh thế kì tài
- Chương 15: Tiến cung
- Chương 16: Lần đầu gặp mặt
- Chương 17: Phượng Hoàng liệm
- Chương 18: Hoàng hậu quá làm càn
- Chương 19: Quốc sư xuất hiện
- Chương 20: Thực lực chân chính (1)
- Chương 21: Thực lực chân chính (2)
- Chương 22: Chặt lấy hai tay
- Chương 23: Không phải cha ruột 1
- Chương 24: Không phải là cha ruột 2
- Chương 25: Diễn kịch 1
- Chương 26: Diễn kịch 2
- Chương 27: Nghe lén 1
- Chương 28: Nghe lén 2
- Chương 29: Giao thủ 1
- Chương 30: Giao thủ 2
- Chương 31: Vậy thì như thế nào!
- Chương 32: Cứu Nguyệt Phong 1
- Chương 33: Cứu Nguyệt Phong 2
- Chương 34: Đánh nhau 1
- Chương 35: Đánh nhau 2
- Chương 36: Thiên lôi đánh xuống
- Chương 37: Vân Thanh còn sống
- Chương 38: Đi tới Quy Vân sơn 1
- Chương 39: Đi tới Quy Vân sơn 2
- Chương 40: Tiến về Quy Vân sơn 3
- Chương 41: Một thế một đời một đôi
- Chương 42: Bắt đầu tu luyện 1
- Chương 43: Bắt đầu tu luyện 2
- Chương 44: Bắt đầu tu luyện 3
- Chương 45: Bắt đầu tu luyện 4
- Chương 46: Bắt đầu tu luyện 5
- Chương 47: Ma thú Sâm Lâm 1
- Chương 48: Ma Thú Sâm Lâm 2
- Chương 49: Không làm sẽ không chết
- Chương 50: Đằng Xà
- Chương 51: Sẽ có một ngày ta sẽ khiến nàng ta tan thành mây khói
- Chương 52: Ngươi không biết nàng là ai?
- Chương 53: Hoàng
- Chương 54: Đình chỉ hết thảy việc mua bán đan dược
- Chương 55: Kẻ đần trong chiến đấu
- Chương 56: Khu rừng dưới mặt đất 1
- Chương 57: Khu rừng dưới mặt đất 2
- Chương 58: Tinh linh tộc
- Chương 59: Bệnh tình Đa Linh
- Chương 60: Chữa bệnh 1
- Chương 61: Chữa bệnh 2
- Chương 62: Hàng phục Hỏa Kì Lân
- Chương 63: Kim lôi tôi luyện
- Chương 64: Đại ca! Ngươi khá lắm
- Chương 65: Ngươi đáng chết
- Chương 66: Còn sống như vậy chính là trừng phạt lớn nhất đối với nàng
- Chương 67: Là ngươi
- Chương 68: Nha đầu, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì ta phải bái ngươi làm sư phụ mất!
- Chương 69: Giết không tha
- Chương 70: Đông Thanh não tàn
- Chương 71: Đoạn Hồn cung
- Chương 72: Ma Sư đến từ hiện đại 1
- Chương 73: Ma Sư đến từ hiện đại 2
- Chương 74: Ta biết ngươi
- Chương 75: Nháy mắt giết
- Chương 76: Mộc Thương sợ rắn
- Chương 77: Người kia lại là ngươi
- Chương 78: Thái Tử Vân Thương quốc
- Chương 79: Bị nữ nhân vây đánh
- Chương 80: Khó đi ra được
- Chương 81: Thông qua cuộc thi
- Chương 82: Tiến vào Thiên Hoàng Điện
- Chương 83: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 1
- Chương 84: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 2
- Chương 85: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 3
- Chương 86: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 4
- Chương 87: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 5
- Chương 88: Nhớ lại
- Chương 89: Mộc Thương xui xẻo 1
- Chương 90: Mộc Thương xui xẻo 2
- Chương 91: Đi nhầm vào cấm địa
- Chương 92: Truyền thuyết
- Chương 93: Cỗ khí tức khiến người ta muốn nôn mửa
- Chương 94: Giá hàng càng ngày càng cao, nam nhân càng ngày càng ti tiện
- Chương 95: Nam nhân trong tranh
- Chương 96: Dạ Huyễn Ngọc
- Chương 97: Phượng Thủy Linh trả thù 1
- Chương 98: Phượng Thủy Linh trả thù 2
- Chương 99: Đại chiến 1
- Chương 100: Đại chiến 2
- Chương 101: Đại chiến 3
- Chương 102: Đại chiến 4
- Chương 103: Tái chiến
- Chương 104: Hắc y nam tử
- Chương 105: Vân Ế gặp chuyện
- Chương 106: U Minh quả
- Chương 107: Cực phẩm hoa ăn thịt người
- Chương 108: Tháng âm đã đến
- Chương 109: Hồng mâu Mộc Mộc
- Chương 110: Ta chờ nàng
- Chương 111: Thanh Ngư thổ lộ
- Chương 112: Nàng sẽ trở về bên cạnh ta
- Chương 113: Thiến ngươi
- Chương 114: Lo lắng
- Chương 115: Đả thương phu tử
- Chương 116: Đem đá nện chân mình
- Chương 117: Vận mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời
- Chương 118: Nữ phu tử Diệu Âm
- Chương 119: Vân gia nhị thiếu gia
- Chương 120: Cử quốc chu chi
- Chương 121: Sống không bằng chết
- Chương 122: Thủy Lạc Thần xuất hiện
- Chương 123: Sách không chữ
- Chương 124: Quá khứ Diệu Âm
- Chương 125: Người Vân gia tới 1
- Chương 126: Người Vân gia tới 2
- Chương 127: Cuộc chiến sinh tử
- Chương 128: Quá khứ Vân gia
- Chương 129: Cãi lộn trong đại sảnh
- Chương 130: Hỏa Kỳ Lân
- Chương 131: Họa sĩ ăn mày
- Chương 132: Trị liệu
- Chương 133: Tư cách
- Chương 134: Đời đời kiếp kiếp nàng đều là người của Thần Hoàng ta
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ
Đông Ngự Phong vừa nói, mọi người liền im lặng.
Siêu Thần Thú, bọn hắn không dám trêu chọc đâu!
Phượng Thủy Tuyết nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ, trong mắt hoàn toàn là đố kỵ và không cam lòng vì sao một cái Siêu Thần Thú lại đi chọn một cái phế vật mà không phải là nàng!
Phượng Tiêu chợt hiện lên một tia quang tham, khó trách, hắn đã nghĩ một đứa bé làm sao có thể có được một cỗ lực cường đại như vậy, nguyên lai là một cái Siêu Thần Thú a, như vậy, nếu hắn đoạt được đứa bé này, có đứa bé, hắn có thể hô mưa gọi gió tại Thương Lan đại lục này mà không cần kiêng nể bất kì ai!
"Tiểu công tử, thật có khí phách nha." Thanh Ngư cười hì hì nói, tiểu thư cùng tiểu công tử đều rất khí phách, xem ra nàng cần cố gắng nhiều hơn nha!
"Nhị muội, đừng nóng giận, phụ thân vừa rồi là nói giỡn đấy, ngươi là nữ nhi của phụ thân, phụ thân làm sao có thể giết ngươi được!"
Phượng Thanh Dương liền đổ vài giọt mồ hôi, hiện tại chỉ có thể cầu cái phế vật này không nên tức giận, bằng không thì hôm nay bọn hắn khó ai có thể toàn mạng mà đi ra ngoài. . !
"Nhị muội? Ta luôn nhớ mẫu thân chỉ sinh có mình ta, lúc nào lại mọc ra một đại ca ca cơ chứ?" Phượng Thiên Vũ lạnh nhạt cười.
"Ảnh nhi, tiễn khách. ."
"Phượng Thiên Vũ, ngươi đừng quá kiêu ngạo, dù cho ngươi có Siêu Thần Thú, bổn vương muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, ngươi không có linh lực, các thế lực cường hãn ở Đông Dạ quốc rất nhiều, ngươi xác định ngươi giữ được Siêu Thần Thú này ở bên người hay sao?" Đông Ngự Phong ánh mắt âm trầm, Siêu Thần Thú, ai mà không động tâm, phải biết rằng một Siêu Thần Thú ngang hàng với một trung cấp Linh Huyền, chỉ cần có hắn thì ngôi vị hoàng đế của Đông Dạ quốc càng nắm chắc trong tay.
"Là muốn ta đầu quân vào Tam vương gia thì có thể bảo trụ được Ảnh nhi phải không?" Phượng Thiên Vũ cặp môi đỏ mọng khẽ mở, nhàn nhạt lên tiếng.
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi gia nhập vào bổn vương, bổn vương cam đoan không người nào dám mạo phạm ngươi, Phượng Thiên Vũ, ngươi nên biết, hoàng gia còn có quốc sư, quốc sư thực lực thâm sâu khó lường, không người nào dám đối đầu với hoàng gia." Đông Ngự Phong nói xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, "Bổn vương có thể bảo vệ ngươi, khiến ngươi vinh hoa phú quý cả đời."
Phượng Thiên Vũ có chút nhíu mày, quốc sư? Quốc sư Đông Dạ quốc Đế Dạ Hiên, nghe đồn phong hoa tuyệt đại, thực lực thâm sâu, bất lão bất tử. Nhưng mà, nàng chưa từng thấy qua, không già không chết, bộ hắn là quái vật sao?
Đè nghi ngờ vào trong lòng, Phượng Thiên Vũ tươi cười, "Tam vương gia, ngươi có từng nghe qua, người muốn thể diện như cây muốn vỏ chưa?"
Thanh Ngư nghe xong, cúi đầu xuống, bả vai run rẩy, tiểu tổ tông người thật là quá khí phách rồi, thậm chí ngay cả Tam vương gia người cũng dám mắng, người muốn thể diện, cây muốn vỏ? Đây không phải muốn nói Tam vương gia không biết xấu hổ, mặt dày vô địch thiên hạ hay sao. !
Phượng Thủy Tuyết nghe Phượng Thiên Vũ mắng người trong lòng của mình, tức giận nói, "Tiểu tiện nhân, Tam vương gia vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu, còn dám nhục mạ Tam vương gia, ngươi. ."
Một cái đuôi rắn ghìm chặt cổ Phượng Thủy Tuyết, biến trở về bản thể, Tuyết Ảnh đem Phượng Thủy Tuyết giơ lên cao, trên khuôn mặt bạch xà nhiều đóa Mạn Đà La hoa màu vàng nở rộ, thân rắn màu trắng được bao phủ bởi một lớp vàng kim nhàn nhạt tăng thêm vẻ thần bí và cao quý, đôi mắt hồng bảo thạch ghim chặt vào Phượng Thủy Tuyết, "Ngươi có biết lúc trước có một kẻ nhục mạ mẫu thân ta đã biến thành cái gì không?" Âm thanh lạnh như băng phát ra, đuôi rắn quấn lấy cổ Phượng Thủy Tuyết càng tăng thêm lực đạo.
Phượng Thủy Tuyết sợ hãi nhìn Cự Xà trước mắt, nàng đương nhiên biết rõ, Phượng Thủy Linh bị phế đi linh lực, biến thành phế vật, không, nàng không muốn biến thành phế vật, cổ bị siết chặt, hô hấp gấp gáp, từng tiếng đứt quãng vang lên, "Phụ thân… Đại ca…Cứu…Cứu ta!"
Đông Ngự Phong bị câu nói "Người muốn mặt cây muốn vỏ" của Phượng Thiên Vũ liền dâng lên hỏa khí, nhưng nhìn đến Siêu Thần Thú, một trận hỏa khí không dám phát tát chỉ cắn răng mà nhịn xuống, nhìn cổ Phượng Thủy Tuyết bị ghìm chặt, hắn cũng không nói lời nào.
Phượng Thanh Dương nhìn muội muội của mình, rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin Phượng Thiên Vũ: "Nhị muội, Thủy Tuyết nói chuyện lung tung, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho nàng có được hay không?"
Phượng Thiên Vũ thoáng nhìn Phượng Tiêu, trong lòng cười lạnh, đúng là chỉ quan tâm đến quyền lực mà thôi: "Ảnh nhi, buông nàng ra."
Tuyết Ảnh nghe vậy, buông đuôi rắn ra, Phượng Thủy Tuyết té trên mặt đất, "Bản tôn tha cho ngươi lần này, nếu còn có lần sau, bản tôn sẽ cho ngươi nếm thử tư vị linh hồn thiêu đốt là như thế nào!"
Phượng Thanh Dương tiến lên ôm lấy Phượng Thủy Tuyết, "Đa tạ Nhị muội lần này, ta xin cáo từ trước." Nói xong, liền ôm Phượng Thủy Tuyết rời khỏi Trúc Uyển.
"Thế nào, Tam vương gia cùng phụ thân là muốn Ảnh nhi tiễn đưa các ngươi sao?"
Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người vẫn còn ở đây, mở miệng nói, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh ý, lần này chỉ là đùa giỡn một chút, về sau liền không may mắn như vậy đâu. . !
Đông Ngự Phong nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng một thân áo đen, thân thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng nhưng không chút nào che dấu được vẻ đẹp của nàng, trên mặt một mảng lạnh như băng, ấn kí hồng liên trên trán càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng, nàng tựa như một bông hoa sen trên đỉnh Tuyết Sơn, lạnh lùng, xinh đẹp, đầy mê hoặc. Đây là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành hay sao, đây là kẻ nổi tiếng là ngu ngốc ai ai cũng có thể khi dễ đây sao?
Tuyết Ảnh biến về hình người, nhìn một vòng quanh sân, khí phách hô lên một câu, "Còn không mau cút đi, muốn bản tôn giúp hay sao?"
Đông Ngự Phong cắn răng, "Phượng Thiên Vũ,ngươi cứ nghĩ kỹ đi, có thể tới tìm bổn vương."
"Phượng thừa tướng, theo bổn vương đi thôi."
Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt nhìn Tuyết Ảnh, "Tam vương gia, bổn tướng còn một chút sự tình muốn cùng tiểu nữ thương lượng một chút, không thể cùng Vương gia, xin Vương gia thứ lỗi."
Một tiếng này tiểu nữ, làm Phượng Thiên Vũ nổi da gà một trận, dù là Thanh Ngư cũng nhịn nổi mà run rẩy.
Đông Ngự Phong cũng không phải là kẻ đần, tự nhiên biết rõ Phượng Tiêu muốn nói gì, "Vậy bổn vương đi trước." Nói xong liền quay người rời đi.
Đợi Đông Ngự Phong rời đi, Phượng Tiêu nhìn Phượng Thiên Vũ, nói ra, "Chỉ cần ngươi nguyện ý đem Siêu Thần Thú này cho ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng cho ngươi, ngươi là phế vật không thể tu luyện được linh lực, hắn ở bên cạnh ngươi, sớm muộn sẽ bị người khác cướp đi, còn không bằng đưa cho ta, như vậy, Phượng gia sẽ thiếu nợ ngươi một ân tình, ngươi thấy thế nào?"
Phượng Tiêu nói xong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, chỉ cần cái phế vật này đưa Siêu Thần Thú cho hắn, hắn liền không do dự mà giết nàng, đến lúc đó dù là Hoàng hậu nương nương cũng không dám nói gì, nói không chừng ngay cả Đông Dạ quốc cũng sẽ nằm trong tay hắn.
Phượng Tiêu đang đắm chìm vào trong mộng đẹp, không còn nhớ tới Đế Dạ Hiên, quốc sư của Đông Dạ quốc, lại càng không thấy được khóe mắt chợt hiện lên sát ý của Phượng Thiên Vũ.
"Phượng thừa tướng, da mặt của ngươi thật là có thể so với tường thành nha, ta thật không biết ngươi như thế nào có thể ngồi lên vị trí thừa tướng, cũng không thể nào hiểu nổi Phượng gia như thế nào lại chọn một súc sinh như ngươi làm gia chủ." Phượng Thiên Vũ nói xong, không kiên nhẫn nói tiếp, "Ảnh nhi, hắn không đi ra, đem hắn đánh ra ngoài cho ta."
Phượng Tiêu lui về phía sau vài bước, đứng ở cửa ra vào, "Phượng Thiên Vũ, lão phu cho ngươi bậc thang ngươi không bước, đừng tưởng rằng lão phu không có biện pháp trừng trị ngươi, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải cầu xin ta." Nói xong, cười âm hiểm, đi ra Trúc Uyển.
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, Phượng Tiêu cười như thế, cho nàng một loại rất cảm giác rất xấu, xem ra gia tộc này còn có không ít bí mật.
"Thanh Ngư, ngươi có biết mẫu thân ta có để lại vật gì cho ta hay không?" Phượng Thiên Vũ hỏi, vừa mới trong nháy mắt, trong trí nhớ của nàng hiện lên một khối hình trăng lưỡi liềm, cho nên nàng mới muốn hỏi Thanh Ngư có biết hay không.
Siêu Thần Thú, bọn hắn không dám trêu chọc đâu!
Phượng Thủy Tuyết nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ, trong mắt hoàn toàn là đố kỵ và không cam lòng vì sao một cái Siêu Thần Thú lại đi chọn một cái phế vật mà không phải là nàng!
Phượng Tiêu chợt hiện lên một tia quang tham, khó trách, hắn đã nghĩ một đứa bé làm sao có thể có được một cỗ lực cường đại như vậy, nguyên lai là một cái Siêu Thần Thú a, như vậy, nếu hắn đoạt được đứa bé này, có đứa bé, hắn có thể hô mưa gọi gió tại Thương Lan đại lục này mà không cần kiêng nể bất kì ai!
"Tiểu công tử, thật có khí phách nha." Thanh Ngư cười hì hì nói, tiểu thư cùng tiểu công tử đều rất khí phách, xem ra nàng cần cố gắng nhiều hơn nha!
"Nhị muội, đừng nóng giận, phụ thân vừa rồi là nói giỡn đấy, ngươi là nữ nhi của phụ thân, phụ thân làm sao có thể giết ngươi được!"
Phượng Thanh Dương liền đổ vài giọt mồ hôi, hiện tại chỉ có thể cầu cái phế vật này không nên tức giận, bằng không thì hôm nay bọn hắn khó ai có thể toàn mạng mà đi ra ngoài. . !
"Nhị muội? Ta luôn nhớ mẫu thân chỉ sinh có mình ta, lúc nào lại mọc ra một đại ca ca cơ chứ?" Phượng Thiên Vũ lạnh nhạt cười.
"Ảnh nhi, tiễn khách. ."
"Phượng Thiên Vũ, ngươi đừng quá kiêu ngạo, dù cho ngươi có Siêu Thần Thú, bổn vương muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, ngươi không có linh lực, các thế lực cường hãn ở Đông Dạ quốc rất nhiều, ngươi xác định ngươi giữ được Siêu Thần Thú này ở bên người hay sao?" Đông Ngự Phong ánh mắt âm trầm, Siêu Thần Thú, ai mà không động tâm, phải biết rằng một Siêu Thần Thú ngang hàng với một trung cấp Linh Huyền, chỉ cần có hắn thì ngôi vị hoàng đế của Đông Dạ quốc càng nắm chắc trong tay.
"Là muốn ta đầu quân vào Tam vương gia thì có thể bảo trụ được Ảnh nhi phải không?" Phượng Thiên Vũ cặp môi đỏ mọng khẽ mở, nhàn nhạt lên tiếng.
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi gia nhập vào bổn vương, bổn vương cam đoan không người nào dám mạo phạm ngươi, Phượng Thiên Vũ, ngươi nên biết, hoàng gia còn có quốc sư, quốc sư thực lực thâm sâu khó lường, không người nào dám đối đầu với hoàng gia." Đông Ngự Phong nói xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, "Bổn vương có thể bảo vệ ngươi, khiến ngươi vinh hoa phú quý cả đời."
Phượng Thiên Vũ có chút nhíu mày, quốc sư? Quốc sư Đông Dạ quốc Đế Dạ Hiên, nghe đồn phong hoa tuyệt đại, thực lực thâm sâu, bất lão bất tử. Nhưng mà, nàng chưa từng thấy qua, không già không chết, bộ hắn là quái vật sao?
Đè nghi ngờ vào trong lòng, Phượng Thiên Vũ tươi cười, "Tam vương gia, ngươi có từng nghe qua, người muốn thể diện như cây muốn vỏ chưa?"
Thanh Ngư nghe xong, cúi đầu xuống, bả vai run rẩy, tiểu tổ tông người thật là quá khí phách rồi, thậm chí ngay cả Tam vương gia người cũng dám mắng, người muốn thể diện, cây muốn vỏ? Đây không phải muốn nói Tam vương gia không biết xấu hổ, mặt dày vô địch thiên hạ hay sao. !
Phượng Thủy Tuyết nghe Phượng Thiên Vũ mắng người trong lòng của mình, tức giận nói, "Tiểu tiện nhân, Tam vương gia vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu, còn dám nhục mạ Tam vương gia, ngươi. ."
Một cái đuôi rắn ghìm chặt cổ Phượng Thủy Tuyết, biến trở về bản thể, Tuyết Ảnh đem Phượng Thủy Tuyết giơ lên cao, trên khuôn mặt bạch xà nhiều đóa Mạn Đà La hoa màu vàng nở rộ, thân rắn màu trắng được bao phủ bởi một lớp vàng kim nhàn nhạt tăng thêm vẻ thần bí và cao quý, đôi mắt hồng bảo thạch ghim chặt vào Phượng Thủy Tuyết, "Ngươi có biết lúc trước có một kẻ nhục mạ mẫu thân ta đã biến thành cái gì không?" Âm thanh lạnh như băng phát ra, đuôi rắn quấn lấy cổ Phượng Thủy Tuyết càng tăng thêm lực đạo.
Phượng Thủy Tuyết sợ hãi nhìn Cự Xà trước mắt, nàng đương nhiên biết rõ, Phượng Thủy Linh bị phế đi linh lực, biến thành phế vật, không, nàng không muốn biến thành phế vật, cổ bị siết chặt, hô hấp gấp gáp, từng tiếng đứt quãng vang lên, "Phụ thân… Đại ca…Cứu…Cứu ta!"
Đông Ngự Phong bị câu nói "Người muốn mặt cây muốn vỏ" của Phượng Thiên Vũ liền dâng lên hỏa khí, nhưng nhìn đến Siêu Thần Thú, một trận hỏa khí không dám phát tát chỉ cắn răng mà nhịn xuống, nhìn cổ Phượng Thủy Tuyết bị ghìm chặt, hắn cũng không nói lời nào.
Phượng Thanh Dương nhìn muội muội của mình, rơi vào đường cùng, đành phải cầu xin Phượng Thiên Vũ: "Nhị muội, Thủy Tuyết nói chuyện lung tung, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho nàng có được hay không?"
Phượng Thiên Vũ thoáng nhìn Phượng Tiêu, trong lòng cười lạnh, đúng là chỉ quan tâm đến quyền lực mà thôi: "Ảnh nhi, buông nàng ra."
Tuyết Ảnh nghe vậy, buông đuôi rắn ra, Phượng Thủy Tuyết té trên mặt đất, "Bản tôn tha cho ngươi lần này, nếu còn có lần sau, bản tôn sẽ cho ngươi nếm thử tư vị linh hồn thiêu đốt là như thế nào!"
Phượng Thanh Dương tiến lên ôm lấy Phượng Thủy Tuyết, "Đa tạ Nhị muội lần này, ta xin cáo từ trước." Nói xong, liền ôm Phượng Thủy Tuyết rời khỏi Trúc Uyển.
"Thế nào, Tam vương gia cùng phụ thân là muốn Ảnh nhi tiễn đưa các ngươi sao?"
Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người vẫn còn ở đây, mở miệng nói, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh ý, lần này chỉ là đùa giỡn một chút, về sau liền không may mắn như vậy đâu. . !
Đông Ngự Phong nhìn Phượng Thiên Vũ, nàng một thân áo đen, thân thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng nhưng không chút nào che dấu được vẻ đẹp của nàng, trên mặt một mảng lạnh như băng, ấn kí hồng liên trên trán càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng, nàng tựa như một bông hoa sen trên đỉnh Tuyết Sơn, lạnh lùng, xinh đẹp, đầy mê hoặc. Đây là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành hay sao, đây là kẻ nổi tiếng là ngu ngốc ai ai cũng có thể khi dễ đây sao?
Tuyết Ảnh biến về hình người, nhìn một vòng quanh sân, khí phách hô lên một câu, "Còn không mau cút đi, muốn bản tôn giúp hay sao?"
Đông Ngự Phong cắn răng, "Phượng Thiên Vũ,ngươi cứ nghĩ kỹ đi, có thể tới tìm bổn vương."
"Phượng thừa tướng, theo bổn vương đi thôi."
Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt nhìn Tuyết Ảnh, "Tam vương gia, bổn tướng còn một chút sự tình muốn cùng tiểu nữ thương lượng một chút, không thể cùng Vương gia, xin Vương gia thứ lỗi."
Một tiếng này tiểu nữ, làm Phượng Thiên Vũ nổi da gà một trận, dù là Thanh Ngư cũng nhịn nổi mà run rẩy.
Đông Ngự Phong cũng không phải là kẻ đần, tự nhiên biết rõ Phượng Tiêu muốn nói gì, "Vậy bổn vương đi trước." Nói xong liền quay người rời đi.
Đợi Đông Ngự Phong rời đi, Phượng Tiêu nhìn Phượng Thiên Vũ, nói ra, "Chỉ cần ngươi nguyện ý đem Siêu Thần Thú này cho ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng cho ngươi, ngươi là phế vật không thể tu luyện được linh lực, hắn ở bên cạnh ngươi, sớm muộn sẽ bị người khác cướp đi, còn không bằng đưa cho ta, như vậy, Phượng gia sẽ thiếu nợ ngươi một ân tình, ngươi thấy thế nào?"
Phượng Tiêu nói xong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, chỉ cần cái phế vật này đưa Siêu Thần Thú cho hắn, hắn liền không do dự mà giết nàng, đến lúc đó dù là Hoàng hậu nương nương cũng không dám nói gì, nói không chừng ngay cả Đông Dạ quốc cũng sẽ nằm trong tay hắn.
Phượng Tiêu đang đắm chìm vào trong mộng đẹp, không còn nhớ tới Đế Dạ Hiên, quốc sư của Đông Dạ quốc, lại càng không thấy được khóe mắt chợt hiện lên sát ý của Phượng Thiên Vũ.
"Phượng thừa tướng, da mặt của ngươi thật là có thể so với tường thành nha, ta thật không biết ngươi như thế nào có thể ngồi lên vị trí thừa tướng, cũng không thể nào hiểu nổi Phượng gia như thế nào lại chọn một súc sinh như ngươi làm gia chủ." Phượng Thiên Vũ nói xong, không kiên nhẫn nói tiếp, "Ảnh nhi, hắn không đi ra, đem hắn đánh ra ngoài cho ta."
Phượng Tiêu lui về phía sau vài bước, đứng ở cửa ra vào, "Phượng Thiên Vũ, lão phu cho ngươi bậc thang ngươi không bước, đừng tưởng rằng lão phu không có biện pháp trừng trị ngươi, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải cầu xin ta." Nói xong, cười âm hiểm, đi ra Trúc Uyển.
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, Phượng Tiêu cười như thế, cho nàng một loại rất cảm giác rất xấu, xem ra gia tộc này còn có không ít bí mật.
"Thanh Ngư, ngươi có biết mẫu thân ta có để lại vật gì cho ta hay không?" Phượng Thiên Vũ hỏi, vừa mới trong nháy mắt, trong trí nhớ của nàng hiện lên một khối hình trăng lưỡi liềm, cho nên nàng mới muốn hỏi Thanh Ngư có biết hay không.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Cấm kỵ thần thú
- Chương 3: Không gian Tam Sinh Liên
- Chương 4: Gây sự 1
- Chương 5: Gây sự 2
- Chương 6: Mua chuộc 1
- Chương 7: Mua chuộc 2
- Chương 8: Từ hôn phong ba 1
- Chương 9: Từ hôn phong ba 2
- Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ
- Chương 11: Đi ra ngoài gặp cẩu
- Chương 12: Đỗ thần (1)
- Chương 13: Tam công tử Vân tộc
- Chương 14: Kinh thế kì tài
- Chương 15: Tiến cung
- Chương 16: Lần đầu gặp mặt
- Chương 17: Phượng Hoàng liệm
- Chương 18: Hoàng hậu quá làm càn
- Chương 19: Quốc sư xuất hiện
- Chương 20: Thực lực chân chính (1)
- Chương 21: Thực lực chân chính (2)
- Chương 22: Chặt lấy hai tay
- Chương 23: Không phải cha ruột 1
- Chương 24: Không phải là cha ruột 2
- Chương 25: Diễn kịch 1
- Chương 26: Diễn kịch 2
- Chương 27: Nghe lén 1
- Chương 28: Nghe lén 2
- Chương 29: Giao thủ 1
- Chương 30: Giao thủ 2
- Chương 31: Vậy thì như thế nào!
- Chương 32: Cứu Nguyệt Phong 1
- Chương 33: Cứu Nguyệt Phong 2
- Chương 34: Đánh nhau 1
- Chương 35: Đánh nhau 2
- Chương 36: Thiên lôi đánh xuống
- Chương 37: Vân Thanh còn sống
- Chương 38: Đi tới Quy Vân sơn 1
- Chương 39: Đi tới Quy Vân sơn 2
- Chương 40: Tiến về Quy Vân sơn 3
- Chương 41: Một thế một đời một đôi
- Chương 42: Bắt đầu tu luyện 1
- Chương 43: Bắt đầu tu luyện 2
- Chương 44: Bắt đầu tu luyện 3
- Chương 45: Bắt đầu tu luyện 4
- Chương 46: Bắt đầu tu luyện 5
- Chương 47: Ma thú Sâm Lâm 1
- Chương 48: Ma Thú Sâm Lâm 2
- Chương 49: Không làm sẽ không chết
- Chương 50: Đằng Xà
- Chương 51: Sẽ có một ngày ta sẽ khiến nàng ta tan thành mây khói
- Chương 52: Ngươi không biết nàng là ai?
- Chương 53: Hoàng
- Chương 54: Đình chỉ hết thảy việc mua bán đan dược
- Chương 55: Kẻ đần trong chiến đấu
- Chương 56: Khu rừng dưới mặt đất 1
- Chương 57: Khu rừng dưới mặt đất 2
- Chương 58: Tinh linh tộc
- Chương 59: Bệnh tình Đa Linh
- Chương 60: Chữa bệnh 1
- Chương 61: Chữa bệnh 2
- Chương 62: Hàng phục Hỏa Kì Lân
- Chương 63: Kim lôi tôi luyện
- Chương 64: Đại ca! Ngươi khá lắm
- Chương 65: Ngươi đáng chết
- Chương 66: Còn sống như vậy chính là trừng phạt lớn nhất đối với nàng
- Chương 67: Là ngươi
- Chương 68: Nha đầu, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì ta phải bái ngươi làm sư phụ mất!
- Chương 69: Giết không tha
- Chương 70: Đông Thanh não tàn
- Chương 71: Đoạn Hồn cung
- Chương 72: Ma Sư đến từ hiện đại 1
- Chương 73: Ma Sư đến từ hiện đại 2
- Chương 74: Ta biết ngươi
- Chương 75: Nháy mắt giết
- Chương 76: Mộc Thương sợ rắn
- Chương 77: Người kia lại là ngươi
- Chương 78: Thái Tử Vân Thương quốc
- Chương 79: Bị nữ nhân vây đánh
- Chương 80: Khó đi ra được
- Chương 81: Thông qua cuộc thi
- Chương 82: Tiến vào Thiên Hoàng Điện
- Chương 83: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 1
- Chương 84: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 2
- Chương 85: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 3
- Chương 86: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 4
- Chương 87: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 5
- Chương 88: Nhớ lại
- Chương 89: Mộc Thương xui xẻo 1
- Chương 90: Mộc Thương xui xẻo 2
- Chương 91: Đi nhầm vào cấm địa
- Chương 92: Truyền thuyết
- Chương 93: Cỗ khí tức khiến người ta muốn nôn mửa
- Chương 94: Giá hàng càng ngày càng cao, nam nhân càng ngày càng ti tiện
- Chương 95: Nam nhân trong tranh
- Chương 96: Dạ Huyễn Ngọc
- Chương 97: Phượng Thủy Linh trả thù 1
- Chương 98: Phượng Thủy Linh trả thù 2
- Chương 99: Đại chiến 1
- Chương 100: Đại chiến 2
- Chương 101: Đại chiến 3
- Chương 102: Đại chiến 4
- Chương 103: Tái chiến
- Chương 104: Hắc y nam tử
- Chương 105: Vân Ế gặp chuyện
- Chương 106: U Minh quả
- Chương 107: Cực phẩm hoa ăn thịt người
- Chương 108: Tháng âm đã đến
- Chương 109: Hồng mâu Mộc Mộc
- Chương 110: Ta chờ nàng
- Chương 111: Thanh Ngư thổ lộ
- Chương 112: Nàng sẽ trở về bên cạnh ta
- Chương 113: Thiến ngươi
- Chương 114: Lo lắng
- Chương 115: Đả thương phu tử
- Chương 116: Đem đá nện chân mình
- Chương 117: Vận mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời
- Chương 118: Nữ phu tử Diệu Âm
- Chương 119: Vân gia nhị thiếu gia
- Chương 120: Cử quốc chu chi
- Chương 121: Sống không bằng chết
- Chương 122: Thủy Lạc Thần xuất hiện
- Chương 123: Sách không chữ
- Chương 124: Quá khứ Diệu Âm
- Chương 125: Người Vân gia tới 1
- Chương 126: Người Vân gia tới 2
- Chương 127: Cuộc chiến sinh tử
- Chương 128: Quá khứ Vân gia
- Chương 129: Cãi lộn trong đại sảnh
- Chương 130: Hỏa Kỳ Lân
- Chương 131: Họa sĩ ăn mày
- Chương 132: Trị liệu
- Chương 133: Tư cách
- Chương 134: Đời đời kiếp kiếp nàng đều là người của Thần Hoàng ta