Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Chương 22: Chặt lấy hai tay
Chương trước- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Cấm kỵ thần thú
- Chương 3: Không gian Tam Sinh Liên
- Chương 4: Gây sự 1
- Chương 5: Gây sự 2
- Chương 6: Mua chuộc 1
- Chương 7: Mua chuộc 2
- Chương 8: Từ hôn phong ba 1
- Chương 9: Từ hôn phong ba 2
- Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ
- Chương 11: Đi ra ngoài gặp cẩu
- Chương 12: Đỗ thần (1)
- Chương 13: Tam công tử Vân tộc
- Chương 14: Kinh thế kì tài
- Chương 15: Tiến cung
- Chương 16: Lần đầu gặp mặt
- Chương 17: Phượng Hoàng liệm
- Chương 18: Hoàng hậu quá làm càn
- Chương 19: Quốc sư xuất hiện
- Chương 20: Thực lực chân chính (1)
- Chương 21: Thực lực chân chính (2)
- Chương 22: Chặt lấy hai tay
- Chương 23: Không phải cha ruột 1
- Chương 24: Không phải là cha ruột 2
- Chương 25: Diễn kịch 1
- Chương 26: Diễn kịch 2
- Chương 27: Nghe lén 1
- Chương 28: Nghe lén 2
- Chương 29: Giao thủ 1
- Chương 30: Giao thủ 2
- Chương 31: Vậy thì như thế nào!
- Chương 32: Cứu Nguyệt Phong 1
- Chương 33: Cứu Nguyệt Phong 2
- Chương 34: Đánh nhau 1
- Chương 35: Đánh nhau 2
- Chương 36: Thiên lôi đánh xuống
- Chương 37: Vân Thanh còn sống
- Chương 38: Đi tới Quy Vân sơn 1
- Chương 39: Đi tới Quy Vân sơn 2
- Chương 40: Tiến về Quy Vân sơn 3
- Chương 41: Một thế một đời một đôi
- Chương 42: Bắt đầu tu luyện 1
- Chương 43: Bắt đầu tu luyện 2
- Chương 44: Bắt đầu tu luyện 3
- Chương 45: Bắt đầu tu luyện 4
- Chương 46: Bắt đầu tu luyện 5
- Chương 47: Ma thú Sâm Lâm 1
- Chương 48: Ma Thú Sâm Lâm 2
- Chương 49: Không làm sẽ không chết
- Chương 50: Đằng Xà
- Chương 51: Sẽ có một ngày ta sẽ khiến nàng ta tan thành mây khói
- Chương 52: Ngươi không biết nàng là ai?
- Chương 53: Hoàng
- Chương 54: Đình chỉ hết thảy việc mua bán đan dược
- Chương 55: Kẻ đần trong chiến đấu
- Chương 56: Khu rừng dưới mặt đất 1
- Chương 57: Khu rừng dưới mặt đất 2
- Chương 58: Tinh linh tộc
- Chương 59: Bệnh tình Đa Linh
- Chương 60: Chữa bệnh 1
- Chương 61: Chữa bệnh 2
- Chương 62: Hàng phục Hỏa Kì Lân
- Chương 63: Kim lôi tôi luyện
- Chương 64: Đại ca! Ngươi khá lắm
- Chương 65: Ngươi đáng chết
- Chương 66: Còn sống như vậy chính là trừng phạt lớn nhất đối với nàng
- Chương 67: Là ngươi
- Chương 68: Nha đầu, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì ta phải bái ngươi làm sư phụ mất!
- Chương 69: Giết không tha
- Chương 70: Đông Thanh não tàn
- Chương 71: Đoạn Hồn cung
- Chương 72: Ma Sư đến từ hiện đại 1
- Chương 73: Ma Sư đến từ hiện đại 2
- Chương 74: Ta biết ngươi
- Chương 75: Nháy mắt giết
- Chương 76: Mộc Thương sợ rắn
- Chương 77: Người kia lại là ngươi
- Chương 78: Thái Tử Vân Thương quốc
- Chương 79: Bị nữ nhân vây đánh
- Chương 80: Khó đi ra được
- Chương 81: Thông qua cuộc thi
- Chương 82: Tiến vào Thiên Hoàng Điện
- Chương 83: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 1
- Chương 84: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 2
- Chương 85: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 3
- Chương 86: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 4
- Chương 87: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 5
- Chương 88: Nhớ lại
- Chương 89: Mộc Thương xui xẻo 1
- Chương 90: Mộc Thương xui xẻo 2
- Chương 91: Đi nhầm vào cấm địa
- Chương 92: Truyền thuyết
- Chương 93: Cỗ khí tức khiến người ta muốn nôn mửa
- Chương 94: Giá hàng càng ngày càng cao, nam nhân càng ngày càng ti tiện
- Chương 95: Nam nhân trong tranh
- Chương 96: Dạ Huyễn Ngọc
- Chương 97: Phượng Thủy Linh trả thù 1
- Chương 98: Phượng Thủy Linh trả thù 2
- Chương 99: Đại chiến 1
- Chương 100: Đại chiến 2
- Chương 101: Đại chiến 3
- Chương 102: Đại chiến 4
- Chương 103: Tái chiến
- Chương 104: Hắc y nam tử
- Chương 105: Vân Ế gặp chuyện
- Chương 106: U Minh quả
- Chương 107: Cực phẩm hoa ăn thịt người
- Chương 108: Tháng âm đã đến
- Chương 109: Hồng mâu Mộc Mộc
- Chương 110: Ta chờ nàng
- Chương 111: Thanh Ngư thổ lộ
- Chương 112: Nàng sẽ trở về bên cạnh ta
- Chương 113: Thiến ngươi
- Chương 114: Lo lắng
- Chương 115: Đả thương phu tử
- Chương 116: Đem đá nện chân mình
- Chương 117: Vận mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời
- Chương 118: Nữ phu tử Diệu Âm
- Chương 119: Vân gia nhị thiếu gia
- Chương 120: Cử quốc chu chi
- Chương 121: Sống không bằng chết
- Chương 122: Thủy Lạc Thần xuất hiện
- Chương 123: Sách không chữ
- Chương 124: Quá khứ Diệu Âm
- Chương 125: Người Vân gia tới 1
- Chương 126: Người Vân gia tới 2
- Chương 127: Cuộc chiến sinh tử
- Chương 128: Quá khứ Vân gia
- Chương 129: Cãi lộn trong đại sảnh
- Chương 130: Hỏa Kỳ Lân
- Chương 131: Họa sĩ ăn mày
- Chương 132: Trị liệu
- Chương 133: Tư cách
- Chương 134: Đời đời kiếp kiếp nàng đều là người của Thần Hoàng ta
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 22: Chặt lấy hai tay
"Vũ nhi, chuyện hôm nay là Linh nhi không hiểu chuyện, nàng là muội muội của ngươi, ngươi cũng đừng so đo buông tha có được không?" Phượng Tiêu ôn nhu nói.
Phượng Tiêu nói ra lời này, tất cả mọi người đã hiểu, Phượng Tiêu chính là đang muốn tìm một lối thoát cho Phượng Thủy Linh, dù sao Phượng Thiên Vũ cũng là nữ nhi của Phượng Tiêu, vẫn e ngại Phượng Tiêu đấy.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười, lời này chính là muốn nói nàng không nói lý, không buông tha người? Trong mắt của nàng hiện lên tia giễu cợt, tốt lắm, hôm nay nàng sẽ cho lão già này mở mang tầm mắt biết thế nào là không chịu nói đạo lý.
Một đạo ánh sáng màu đỏ xẹt qua, Phượng Tiêu không kịp ngăn cản, chỉ nghe. .
"A. ."
Đứng ở bên cạnh Phượng Tiêu, Phượng Thủy Linh đột nhiên hét to một tiếng, máu tươi ồ ạt rơi trên mặt đất, đôi bàn tay bất động nằm trên mặt đất cách Phượng Thủy Linh không xa. .
Phượng Thiên Vũ cư nhiên chặt đứt cánh tay của Phượng Thủy Linh.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi. ."
Phượng Thủy Tuyết ôm Phượng Thủy Linh đang quằn quại trên mặt đất khóc lên, nhưng không ai trông thấy khóe miệng cong lên khẽ cười của nàng.
"Chậc chậc. ." Vân Ế nhếch miệng lên, không nghĩ tới Phượng nhị tiểu thư lại khát máu như thế a.
Đế Dạ Hiên nhìn bóng dáng màu lam kia, nha đầu của hắn, thật đáng yêu. Tính cách này, hắn thích!
Một ít thế gia tiểu thư nhìn thấy máu tanh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, có thể tiến cung đều không phải là những người đơn giản, mấy vị công công luống cuống tay chân nhanh chóng đỡ các nàng đi nghỉ ngơi.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi là người sao? Thật không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn cắt tay của muội muội mình." Phượng Tiêu khó thở hô lên.
Đế Dạ Hiên nghe vậy, mắt phượng có chút giơ lên, đứng dậy, đi tới bên Phượng Thiên Vũ.
"Thừa tướng nói lời này có phải là quá nghiêm trọng hay sao, chính nàng ta muốn tỷ thí với nha đầu, phần thưởng cũng có nói qua, nàng cũng đã đồng ý, nha đầu tỷ thí thắng đương nhiên muốn phần thưởng của mình sao Thừa tướng có thể nói là tàn nhẫn được?" Đế Dạ Hiên nói xong, mắt lạnh lùng nhìn Phượng Tiêu "Hay là Phượng thừa tướng muốn nói nha đầu này đáng bị chết, còn không bằng một đôi tay của Phượng Tam tiểu thư?" Dứt lời, hàn khí bao trùm bức người.
Phượng Tiêu nhìn thấy Quốc Sư phẫn nộ, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, "Quốc Sư đại nhân, ta tuyệt không có ý này."
"Vậy là ngươi có ý gì?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi, nhìn về phía bên Đế Dạ Hiên, thanh âm êm ái tràn ra, "Dạ Hiên, thanh đao này tên là gì thế?"
Một thanh đao yêu dị như thế phải có cái tên thật khí phách a?
"Nha đầu, nó gọi là Thí Huyết, nha đầu thích nó sao?" Đế Dạ Hiên mỉm cười sờ đầu Phượng Thiên Vũ, trong mắt tuyệt đối ôn nhu, cưng chiều, mọi người chứng kiến cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao?
Vì sao lại như thế, Quốc Sư cao quý lạnh lùng lại có thể cưng chiều Phượng Thiên Vũ như thế a? Thiên a!
"Uh, rất thích, nó rất khí phách, thật khí phách thật xứng với tên Thí Huyết."
"Phượng Thiên Vũ, ngươi không phải người." Phượng Thủy Linh bị chặt mất hai tay gào thét ầm ĩ.
Đế Dạ Hiên nhíu mày, vung tay áo lên, khí thế bức người, một cỗ lực lượng bay ra, thẳng tới Phượng Thủy Linh, bị cỗ lực lượng tấn công Phượng Thủy Linh bay xa ba mét, trùng trùng điệp điệp té rớt trên mặt đất.
Đế Dạ Hiên nhìn Phượng Tiêu: "Về sau, bổn tọa nghe được bên ngoài ai dám nói nha đầu như vậy, bổn tọa chắc chắn sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết."
Nghe vậy Phượng Thủy Tuyết khẽ giật mình, một hồi ghen ghét bắt đầu nảy nở trong lòng, tại sao lại như vậy? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Phượng Thiên Vũ lại được Hoàng hậu nương nương cùng quốc sư che chở?
Nàng có chỗ nào thua kém, nàng không cam lòng!
"Nha đầu, nếu ta không có ở đây, có người dám khi dễ, ngươi liền nói cho ta biết, ta giúp ngươi hả giận."
Đế Dạ Hiên nhẹ nhàng nói, mang theo sự cưng chiều, làm cho Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ, kiếp trước ở tổng bộ đặc công cũng có người theo đuổi nàng, chẳng qua lúc đó nàng đối với chuyện tình nam nữ không hứng thú, luôn cho rằng những thứ kia hư vô mờ mịt, hôm nay nghe lời của hắn, không khỏi kinh ngạc.
"Dạ Hiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho ai khi dễ ta đâu."
Phượng Thiên Vũ nhìn Phượng Tiêu cùng Phượng Thủy Tuyết, lạnh lùng nói: "Những thứ trước kia mất đi ta sẽ đòi lại, khi dễ ta, ta sẽ hoàn trả gấp mười."
Âm thanh uy nghiêm lãnh khốc như từng đạo sấm sét xuyên thấu tầng tầng mây mù.
Nữ tử một bộ áo lam, khí thế bức người, trên khuông mặt lãnh khốc vô tình khiến người khác không thể hoài nghi sự uy nghiêm của nàng, ấn ký Hồng Liên làm nền cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành tăng thêm một phần phong thái.
Lãnh khốc vô tình rồi lại khát máu.
Phượng Tiêu nắm chặt hai tay, ôm lấy Phượng Thủy Linh đã ngất đi, nói: "Quốc Sư đại nhân, Hoàng Thượng, hôm nay tiểu nữ của lão thần mất đi cánh tay, lão thần xin mang tiểu nữ trở về trước, Tuyết Nhi, đi."
Phượng Thủy Tuyết vội vàng đuổi theo, hai người một trước một sau rời khỏi điện luận võ, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phượng Tiêu, như có điều suy nghĩ!
Phượng Tiêu,đây là lễ vật đầu tiên tặng cho ngươi, ngươi không thích hay sao ?
Nàng keo kiệt, nàng yêu so đo, nàng có thù tất báo, dám tổn thương đến người của nàng, nàng chưa bao giờ nương tay, bất kể là ai!
"Tốt rồi, nha đầu, hôm nay phải dừng ở đây thôi, ta phải về Thánh Điện rồi, về sau gặp lại."
Đế Dạ Hiên nói xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, quay người đang chuẩn bị rời đi.
"Quốc Sư đại nhân, xin chờ một chút."
Nhìn thấy Quốc Sư đại nhân đang muốn rời đi, Vân Ế vội vàng lên tiếng.
Đế Dạ Hiên nghiêng đầu, nhìn về phía Vân Ế: "Người ngươi muốn tìm, bổn tọa bất lực."
" Thiên Hoàng điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ sẽ đến."
"Những lời này là bổn tọa tặng cho ngươi đấy, ngươi có thể hảo hảo từ từ suy nghĩ."
Dứt lời, bóng dáng vốn còn ở trước mặt mọi người, sau một khắc, liền biến mất không còn dấu vết.
“Thiên hoàng điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ sẽ đến?"
Vân Ế gõ gõ cái ghế, cẩn thận suy nghĩ những lời Quốc Sư vừa nói, chẳng lẽ muốn hắn đi tìm Thiên hoàng điện gì đó mới có thể tìm được công chúa sao? Nhưng ở Thương Lan đại lục hắn chưa từng nghe đến cái địa danh kia?
Được rồi, so với không có manh mối vẫn là tốt hơn!
"Đông Hoàng, Vân Ế cáo từ trước, tạ Đông Hoàng đã chiêu đãi." Vân Ế đứng dậy, cung kính nói.
Đông Mặc Khế cũng biết hắn muốn làm gì, nên không bất mãn, liền cười nói: "Vân công tử muốn đi tìm công chúa, việc này không thể chậm trễ, ngày đó tìm được công chúa, Vân công tử hãy nói cho Bổn Hoàng một tiếng, Bổn Hoàng sẽ làm lễ vật tặng người"
"Tìm được công chúa Vân Ế sẽ đến Đông Dạ quốc, cảm tạ quốc Sư, cảm tạ Đông Hoàng."
"Tốt lắm, Vân công tử, đi đi, Bổn Hoàng không tiễn."
"Đông Hoàng, Hoàng hậu nương nương, Vân Ế xin cáo từ."
Quay người trông thấy Thanh Ngư đứng bên cạnh Hoàng hậu nương nương, mang theo vài tia tâm tình mà hắn cũng không rõ, mỉm cười.
Thanh Ngư gật đầu, xem như là chào hỏi, trong lòng cũng không thoải mái: "Công chúa, công chúa, công chúa Vân Thương quốc rút cuộc là thần thánh phương nào?"
Lúc đi ngang qua Phượng Thiên Vũ, Vân Ế không biết từ nơi nào lấy ra một quạt giấy trắng, nhẹ mở : "Phượng nhị tiểu thư, rất quyết đoán, hảo thủ đoạn, không biết tại hạ có thể hay không cùng Phượng nhị tiểu thư trở thành bằng hữu?"
Phượng Tiêu nói ra lời này, tất cả mọi người đã hiểu, Phượng Tiêu chính là đang muốn tìm một lối thoát cho Phượng Thủy Linh, dù sao Phượng Thiên Vũ cũng là nữ nhi của Phượng Tiêu, vẫn e ngại Phượng Tiêu đấy.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười, lời này chính là muốn nói nàng không nói lý, không buông tha người? Trong mắt của nàng hiện lên tia giễu cợt, tốt lắm, hôm nay nàng sẽ cho lão già này mở mang tầm mắt biết thế nào là không chịu nói đạo lý.
Một đạo ánh sáng màu đỏ xẹt qua, Phượng Tiêu không kịp ngăn cản, chỉ nghe. .
"A. ."
Đứng ở bên cạnh Phượng Tiêu, Phượng Thủy Linh đột nhiên hét to một tiếng, máu tươi ồ ạt rơi trên mặt đất, đôi bàn tay bất động nằm trên mặt đất cách Phượng Thủy Linh không xa. .
Phượng Thiên Vũ cư nhiên chặt đứt cánh tay của Phượng Thủy Linh.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi. ."
Phượng Thủy Tuyết ôm Phượng Thủy Linh đang quằn quại trên mặt đất khóc lên, nhưng không ai trông thấy khóe miệng cong lên khẽ cười của nàng.
"Chậc chậc. ." Vân Ế nhếch miệng lên, không nghĩ tới Phượng nhị tiểu thư lại khát máu như thế a.
Đế Dạ Hiên nhìn bóng dáng màu lam kia, nha đầu của hắn, thật đáng yêu. Tính cách này, hắn thích!
Một ít thế gia tiểu thư nhìn thấy máu tanh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, có thể tiến cung đều không phải là những người đơn giản, mấy vị công công luống cuống tay chân nhanh chóng đỡ các nàng đi nghỉ ngơi.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi là người sao? Thật không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn cắt tay của muội muội mình." Phượng Tiêu khó thở hô lên.
Đế Dạ Hiên nghe vậy, mắt phượng có chút giơ lên, đứng dậy, đi tới bên Phượng Thiên Vũ.
"Thừa tướng nói lời này có phải là quá nghiêm trọng hay sao, chính nàng ta muốn tỷ thí với nha đầu, phần thưởng cũng có nói qua, nàng cũng đã đồng ý, nha đầu tỷ thí thắng đương nhiên muốn phần thưởng của mình sao Thừa tướng có thể nói là tàn nhẫn được?" Đế Dạ Hiên nói xong, mắt lạnh lùng nhìn Phượng Tiêu "Hay là Phượng thừa tướng muốn nói nha đầu này đáng bị chết, còn không bằng một đôi tay của Phượng Tam tiểu thư?" Dứt lời, hàn khí bao trùm bức người.
Phượng Tiêu nhìn thấy Quốc Sư phẫn nộ, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, "Quốc Sư đại nhân, ta tuyệt không có ý này."
"Vậy là ngươi có ý gì?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi, nhìn về phía bên Đế Dạ Hiên, thanh âm êm ái tràn ra, "Dạ Hiên, thanh đao này tên là gì thế?"
Một thanh đao yêu dị như thế phải có cái tên thật khí phách a?
"Nha đầu, nó gọi là Thí Huyết, nha đầu thích nó sao?" Đế Dạ Hiên mỉm cười sờ đầu Phượng Thiên Vũ, trong mắt tuyệt đối ôn nhu, cưng chiều, mọi người chứng kiến cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao?
Vì sao lại như thế, Quốc Sư cao quý lạnh lùng lại có thể cưng chiều Phượng Thiên Vũ như thế a? Thiên a!
"Uh, rất thích, nó rất khí phách, thật khí phách thật xứng với tên Thí Huyết."
"Phượng Thiên Vũ, ngươi không phải người." Phượng Thủy Linh bị chặt mất hai tay gào thét ầm ĩ.
Đế Dạ Hiên nhíu mày, vung tay áo lên, khí thế bức người, một cỗ lực lượng bay ra, thẳng tới Phượng Thủy Linh, bị cỗ lực lượng tấn công Phượng Thủy Linh bay xa ba mét, trùng trùng điệp điệp té rớt trên mặt đất.
Đế Dạ Hiên nhìn Phượng Tiêu: "Về sau, bổn tọa nghe được bên ngoài ai dám nói nha đầu như vậy, bổn tọa chắc chắn sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết."
Nghe vậy Phượng Thủy Tuyết khẽ giật mình, một hồi ghen ghét bắt đầu nảy nở trong lòng, tại sao lại như vậy? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Phượng Thiên Vũ lại được Hoàng hậu nương nương cùng quốc sư che chở?
Nàng có chỗ nào thua kém, nàng không cam lòng!
"Nha đầu, nếu ta không có ở đây, có người dám khi dễ, ngươi liền nói cho ta biết, ta giúp ngươi hả giận."
Đế Dạ Hiên nhẹ nhàng nói, mang theo sự cưng chiều, làm cho Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ, kiếp trước ở tổng bộ đặc công cũng có người theo đuổi nàng, chẳng qua lúc đó nàng đối với chuyện tình nam nữ không hứng thú, luôn cho rằng những thứ kia hư vô mờ mịt, hôm nay nghe lời của hắn, không khỏi kinh ngạc.
"Dạ Hiên, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho ai khi dễ ta đâu."
Phượng Thiên Vũ nhìn Phượng Tiêu cùng Phượng Thủy Tuyết, lạnh lùng nói: "Những thứ trước kia mất đi ta sẽ đòi lại, khi dễ ta, ta sẽ hoàn trả gấp mười."
Âm thanh uy nghiêm lãnh khốc như từng đạo sấm sét xuyên thấu tầng tầng mây mù.
Nữ tử một bộ áo lam, khí thế bức người, trên khuông mặt lãnh khốc vô tình khiến người khác không thể hoài nghi sự uy nghiêm của nàng, ấn ký Hồng Liên làm nền cho khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành tăng thêm một phần phong thái.
Lãnh khốc vô tình rồi lại khát máu.
Phượng Tiêu nắm chặt hai tay, ôm lấy Phượng Thủy Linh đã ngất đi, nói: "Quốc Sư đại nhân, Hoàng Thượng, hôm nay tiểu nữ của lão thần mất đi cánh tay, lão thần xin mang tiểu nữ trở về trước, Tuyết Nhi, đi."
Phượng Thủy Tuyết vội vàng đuổi theo, hai người một trước một sau rời khỏi điện luận võ, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phượng Tiêu, như có điều suy nghĩ!
Phượng Tiêu,đây là lễ vật đầu tiên tặng cho ngươi, ngươi không thích hay sao ?
Nàng keo kiệt, nàng yêu so đo, nàng có thù tất báo, dám tổn thương đến người của nàng, nàng chưa bao giờ nương tay, bất kể là ai!
"Tốt rồi, nha đầu, hôm nay phải dừng ở đây thôi, ta phải về Thánh Điện rồi, về sau gặp lại."
Đế Dạ Hiên nói xong, nhìn Phượng Thiên Vũ, quay người đang chuẩn bị rời đi.
"Quốc Sư đại nhân, xin chờ một chút."
Nhìn thấy Quốc Sư đại nhân đang muốn rời đi, Vân Ế vội vàng lên tiếng.
Đế Dạ Hiên nghiêng đầu, nhìn về phía Vân Ế: "Người ngươi muốn tìm, bổn tọa bất lực."
" Thiên Hoàng điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ sẽ đến."
"Những lời này là bổn tọa tặng cho ngươi đấy, ngươi có thể hảo hảo từ từ suy nghĩ."
Dứt lời, bóng dáng vốn còn ở trước mặt mọi người, sau một khắc, liền biến mất không còn dấu vết.
“Thiên hoàng điện mịt mù mịt mù, người cần tìm từ từ sẽ đến?"
Vân Ế gõ gõ cái ghế, cẩn thận suy nghĩ những lời Quốc Sư vừa nói, chẳng lẽ muốn hắn đi tìm Thiên hoàng điện gì đó mới có thể tìm được công chúa sao? Nhưng ở Thương Lan đại lục hắn chưa từng nghe đến cái địa danh kia?
Được rồi, so với không có manh mối vẫn là tốt hơn!
"Đông Hoàng, Vân Ế cáo từ trước, tạ Đông Hoàng đã chiêu đãi." Vân Ế đứng dậy, cung kính nói.
Đông Mặc Khế cũng biết hắn muốn làm gì, nên không bất mãn, liền cười nói: "Vân công tử muốn đi tìm công chúa, việc này không thể chậm trễ, ngày đó tìm được công chúa, Vân công tử hãy nói cho Bổn Hoàng một tiếng, Bổn Hoàng sẽ làm lễ vật tặng người"
"Tìm được công chúa Vân Ế sẽ đến Đông Dạ quốc, cảm tạ quốc Sư, cảm tạ Đông Hoàng."
"Tốt lắm, Vân công tử, đi đi, Bổn Hoàng không tiễn."
"Đông Hoàng, Hoàng hậu nương nương, Vân Ế xin cáo từ."
Quay người trông thấy Thanh Ngư đứng bên cạnh Hoàng hậu nương nương, mang theo vài tia tâm tình mà hắn cũng không rõ, mỉm cười.
Thanh Ngư gật đầu, xem như là chào hỏi, trong lòng cũng không thoải mái: "Công chúa, công chúa, công chúa Vân Thương quốc rút cuộc là thần thánh phương nào?"
Lúc đi ngang qua Phượng Thiên Vũ, Vân Ế không biết từ nơi nào lấy ra một quạt giấy trắng, nhẹ mở : "Phượng nhị tiểu thư, rất quyết đoán, hảo thủ đoạn, không biết tại hạ có thể hay không cùng Phượng nhị tiểu thư trở thành bằng hữu?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Cấm kỵ thần thú
- Chương 3: Không gian Tam Sinh Liên
- Chương 4: Gây sự 1
- Chương 5: Gây sự 2
- Chương 6: Mua chuộc 1
- Chương 7: Mua chuộc 2
- Chương 8: Từ hôn phong ba 1
- Chương 9: Từ hôn phong ba 2
- Chương 10: Người muốn thể diện, cây muốn vỏ
- Chương 11: Đi ra ngoài gặp cẩu
- Chương 12: Đỗ thần (1)
- Chương 13: Tam công tử Vân tộc
- Chương 14: Kinh thế kì tài
- Chương 15: Tiến cung
- Chương 16: Lần đầu gặp mặt
- Chương 17: Phượng Hoàng liệm
- Chương 18: Hoàng hậu quá làm càn
- Chương 19: Quốc sư xuất hiện
- Chương 20: Thực lực chân chính (1)
- Chương 21: Thực lực chân chính (2)
- Chương 22: Chặt lấy hai tay
- Chương 23: Không phải cha ruột 1
- Chương 24: Không phải là cha ruột 2
- Chương 25: Diễn kịch 1
- Chương 26: Diễn kịch 2
- Chương 27: Nghe lén 1
- Chương 28: Nghe lén 2
- Chương 29: Giao thủ 1
- Chương 30: Giao thủ 2
- Chương 31: Vậy thì như thế nào!
- Chương 32: Cứu Nguyệt Phong 1
- Chương 33: Cứu Nguyệt Phong 2
- Chương 34: Đánh nhau 1
- Chương 35: Đánh nhau 2
- Chương 36: Thiên lôi đánh xuống
- Chương 37: Vân Thanh còn sống
- Chương 38: Đi tới Quy Vân sơn 1
- Chương 39: Đi tới Quy Vân sơn 2
- Chương 40: Tiến về Quy Vân sơn 3
- Chương 41: Một thế một đời một đôi
- Chương 42: Bắt đầu tu luyện 1
- Chương 43: Bắt đầu tu luyện 2
- Chương 44: Bắt đầu tu luyện 3
- Chương 45: Bắt đầu tu luyện 4
- Chương 46: Bắt đầu tu luyện 5
- Chương 47: Ma thú Sâm Lâm 1
- Chương 48: Ma Thú Sâm Lâm 2
- Chương 49: Không làm sẽ không chết
- Chương 50: Đằng Xà
- Chương 51: Sẽ có một ngày ta sẽ khiến nàng ta tan thành mây khói
- Chương 52: Ngươi không biết nàng là ai?
- Chương 53: Hoàng
- Chương 54: Đình chỉ hết thảy việc mua bán đan dược
- Chương 55: Kẻ đần trong chiến đấu
- Chương 56: Khu rừng dưới mặt đất 1
- Chương 57: Khu rừng dưới mặt đất 2
- Chương 58: Tinh linh tộc
- Chương 59: Bệnh tình Đa Linh
- Chương 60: Chữa bệnh 1
- Chương 61: Chữa bệnh 2
- Chương 62: Hàng phục Hỏa Kì Lân
- Chương 63: Kim lôi tôi luyện
- Chương 64: Đại ca! Ngươi khá lắm
- Chương 65: Ngươi đáng chết
- Chương 66: Còn sống như vậy chính là trừng phạt lớn nhất đối với nàng
- Chương 67: Là ngươi
- Chương 68: Nha đầu, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì ta phải bái ngươi làm sư phụ mất!
- Chương 69: Giết không tha
- Chương 70: Đông Thanh não tàn
- Chương 71: Đoạn Hồn cung
- Chương 72: Ma Sư đến từ hiện đại 1
- Chương 73: Ma Sư đến từ hiện đại 2
- Chương 74: Ta biết ngươi
- Chương 75: Nháy mắt giết
- Chương 76: Mộc Thương sợ rắn
- Chương 77: Người kia lại là ngươi
- Chương 78: Thái Tử Vân Thương quốc
- Chương 79: Bị nữ nhân vây đánh
- Chương 80: Khó đi ra được
- Chương 81: Thông qua cuộc thi
- Chương 82: Tiến vào Thiên Hoàng Điện
- Chương 83: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 1
- Chương 84: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 2
- Chương 85: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 3
- Chương 86: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 4
- Chương 87: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 5
- Chương 88: Nhớ lại
- Chương 89: Mộc Thương xui xẻo 1
- Chương 90: Mộc Thương xui xẻo 2
- Chương 91: Đi nhầm vào cấm địa
- Chương 92: Truyền thuyết
- Chương 93: Cỗ khí tức khiến người ta muốn nôn mửa
- Chương 94: Giá hàng càng ngày càng cao, nam nhân càng ngày càng ti tiện
- Chương 95: Nam nhân trong tranh
- Chương 96: Dạ Huyễn Ngọc
- Chương 97: Phượng Thủy Linh trả thù 1
- Chương 98: Phượng Thủy Linh trả thù 2
- Chương 99: Đại chiến 1
- Chương 100: Đại chiến 2
- Chương 101: Đại chiến 3
- Chương 102: Đại chiến 4
- Chương 103: Tái chiến
- Chương 104: Hắc y nam tử
- Chương 105: Vân Ế gặp chuyện
- Chương 106: U Minh quả
- Chương 107: Cực phẩm hoa ăn thịt người
- Chương 108: Tháng âm đã đến
- Chương 109: Hồng mâu Mộc Mộc
- Chương 110: Ta chờ nàng
- Chương 111: Thanh Ngư thổ lộ
- Chương 112: Nàng sẽ trở về bên cạnh ta
- Chương 113: Thiến ngươi
- Chương 114: Lo lắng
- Chương 115: Đả thương phu tử
- Chương 116: Đem đá nện chân mình
- Chương 117: Vận mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời
- Chương 118: Nữ phu tử Diệu Âm
- Chương 119: Vân gia nhị thiếu gia
- Chương 120: Cử quốc chu chi
- Chương 121: Sống không bằng chết
- Chương 122: Thủy Lạc Thần xuất hiện
- Chương 123: Sách không chữ
- Chương 124: Quá khứ Diệu Âm
- Chương 125: Người Vân gia tới 1
- Chương 126: Người Vân gia tới 2
- Chương 127: Cuộc chiến sinh tử
- Chương 128: Quá khứ Vân gia
- Chương 129: Cãi lộn trong đại sảnh
- Chương 130: Hỏa Kỳ Lân
- Chương 131: Họa sĩ ăn mày
- Chương 132: Trị liệu
- Chương 133: Tư cách
- Chương 134: Đời đời kiếp kiếp nàng đều là người của Thần Hoàng ta