Quá Đỗi Dịu Dàng - Chương 10: Gọi chồng

Quá Đỗi Dịu Dàng Chương 10: Gọi chồng
“Cho nên……” Hạ Chi Châu mỉm cười nhìn cô, quét nhìn đồ ăn thừa trước mặt, “Đây là nguyên nhân hôm nay em mất công, thu xếp một bàn đồ ăn này ư?”

Dừng một chút, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn, ánh mắt nhìn cô mang theo mấy phần cân nhắc, “Hối lộ anh ư?”

“Nếu anh cảm thấy không tiện, thì thôi ạ.” Ôn Ninh cụp mắt, cầm chặt ly rượu, “Coi như em chưa nói.”

“Đều nói cắn người miệng mềm, sao có thể xem như em chưa nói?” Hạ Chi Châu cười nhìn cô, bưng ly rượu lên nhấm một ít.

Vậy……

Ý tứ của anh là……

Ôn Ninh ngẩng đầu, chờ mong nhìn anh.

“Nhưng……” Hạ Chi Châu khẽ nhướng mày, lắc ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô càng thêm nóng bỏng và mập mờ, “Thành ý này của em, có phải không đủ lắm hay không?”

Ôn Ninh:?

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, Hạ Chi Châu buồn cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, yết hầu cuồn cuộn, “Lại đây.”

Tuy rằng không biết anh muốn làm gì, nhưng giờ phút này là Ôn Ninh có việc muốn nhờ anh, tất nhiên buông ly rượu xuống, nghe lời anh đứng lên, sau đó vòng qua bàn ăn đi đến bên chỗ anh.

Cô nhìn anh một cách khó hiểu, Hạ Chi Châu đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, túm cô về phía bên cạnh mình.

Ôn Ninh không có phòng bị, ngã ngồi vào trong lòng anh theo sức lực của anh.

“Những món vừa rồi nhiều nhất là món khai vị.” Hạ Chi Châu vòng tay qua eo cô, dùng một tay nhéo cằm cô, mặt trong của ngón tay cái không nhẹ không nặng mơn trớn cánh môi cô, “Nên ăn món chính rồi bà Hạ.”

Vừa dứt lời, môi anh đã dính lên, mang theo hương thơm của rượu nho say lòng người.

**

Trong đêm khuya thanh vắng, Hạ Chi Châu ôm Ôn Ninh ra khỏi phòng tắm, vững vàng đặt lên trên giường.

Ôn Ninh đã bị giày vò đến kiệt sức, nhắm chặt mí mắt mơ màng sắp ngủ, Hạ Chi Châu kéo chăn bông bên cạnh đắp cho cô, vuốt ve gương mặt ửng đỏ của cô, lại cúi người hôn lên mi mắt đang nhắm nghiền của cô, lúc này mới đứng dậy tắt đèn, để lại chiếc đèn ngủ trong góc rồi rời khỏi phòng.

Anh đi xuống lầu, đến nhà ăn tìm được điện thoại của mình thì gọi điện thoại cho Chu Vĩ.

Lúc này phỏng chừng Chu Vĩ đã ngủ, gọi một lúc lâu vẫn không có ai bắt máy.

Hạ Chi Châu đặt điện thoại xuống, mở loa ngoài, đi đến bên cạnh rót cho mình một ly nước.

“Alo?” Điện thoại đột nhiên được kết nối, có một giọng nam ồm ồm, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Hạ Chi Châu uống lên hớp nước sôi để nguội, thấm giọng nói, “Địa điểm mà Dương Ảnh muốn trước kia là có người đặt trước à?”

Chu Vĩ đầu dây bên kia nghe thấy giọng anh thì cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán, giọng nói cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, “Sao đột nhiên hỏi như vậy?”

“Đã ký hợp đồng với bên Dương Ảnh chưa?” Hạ Chi Châu hỏi.

“Vẫn chưa, hẹn sáng mai sẽ đến ký ở trung tâm quản lý.” Nói xong, Chu Vĩ chậc chậc, “Cậu nói xem có phải cậu để bụng đến chuyện của cô ấy hay không? Nửa đêm nửa hôm……”

“Đừng ký.”

“Cái gì?”

Hạ Chi Châu đột nhiên nói một câu như vậy, Chu Vĩ thiếu chút nữa cho rằng bản thân nghe lầm.

“Cậu để cậu ta chọn một địa điểm mới và trả lại địa điểm cho người trước đó.”

“Không phải, cái kia……”

Hạ Chi Châu căn dặn xong thì lười nghe Chu Vĩ mù quáng kêu to, ngón tay thon dài xẹt qua màn hình, tiện tay cúp điện thoại.

Anh cầm điện thoại lên, đặt ly nước xuống rồi lên lầu về phòng.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, anh vén chăn lên nằm xuống giường, cho dù động tác của anh đủ nhẹ nhưng tiếng vải dệt ma sát trong đêm tối được phóng đại gấp đôi, vẫn làm ồn đến Ôn Ninh vốn còn đang ngủ say.

Cô trở mình, khẽ mở mắt ra, đôi mắt buồn ngủ trong mông lung nhìn thấy Hạ Chi Châu vừa lúc cũng xoay người lại đây, khuôn mặt anh tuấn đối diện với cô.

Cô híp mắt cười, tự động chui vào trong lòng anh.

Hạ Chi Châu thấy thế cười giang hai tay đón cô, ôm cô dạt dào từng chút một.

Ôn Ninh dụi mặt vào ngực anh, hấp thu mùi hương cơ thể duy nhất thuộc về anh.

Sau mỗi lần ân ái, Ôn Ninh sẽ trở nên rất dính anh, thân là đàn ông, Hạ Chi Châu hơi tự hào và hưởng thụ, mỉm cười cúi đầu hôn lên tóc cô.

Đêm ấy, hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, ôm nhau ngủ.

**

Buổi sáng trạng thái của Ôn Ninh không tệ, cầm bút lông vẽ tranh ào ào, đầu bút lông lưu loát.

Bỗng nhiên, cửa phòng vẽ tranh đang đóng chặt bị gõ vang, tay cầm bút của cô ngừng lại, “Vào đi.”

Ngay sau đó cánh cửa được đẩy ra, Nam Hi cầm điện thoại, đi vào với gương mặt tươi cười, “Cảm ơn em, cưng à!”

Ôn Ninh khẽ mỉm cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền.

Cô lấy bút lông ra khỏi giấy Tuyên Thành, ngước mắt nhìn về phía Nam Hi rồi cười hỏi: “Chuyện địa điểm đã được giải quyết rồi ạ?”

“Đúng rồi!” Nam Hi nói với vẻ kích động, “Bảo chị lát nữa qua đó ký hợp đồng.”

So sánh với cảm xúc kích động của Nam Hi, Ôn Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều, “Vậy là tốt rồi.”

“Chủ yếu là cảm ơn em.” Nam Hi cười vỗ vai cô, ‘‘Lát nữa mời em còn có chồng em ăn cơm.”

“Vâng.” Ôn Ninh cười cười, cụp mắt chấm cây bút lông trên tay vào mực nước.

Nam Hi nghiêng đầu nhìn bảng vẽ trước mặt, phát hiện cô đã vẽ được một nửa, “Ôi chao, không quấy rầy em.”

Cô ấy mở màn hình điện thoại sáng lên, “Chị cũng phải chuẩn bị một chút để xuất phát đi ký hợp đồng.”

“Dạ.” Ôn Ninh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn theo đàn chị rời đi.

Giây lát, cô lại tạm buông bút lông, vươn tay cầm điện thoại bên cạnh lên rồi gửi tin nhắn cho Hạ Chi Châu:

【 Cảm ơn. 】

Lúc này hình như anh cũng đang làm việc, Ôn Ninh không chờ anh trả lời đã buông điện thoại, cầm lấy bút lông chuẩn bị tiếp tục vẽ tranh.

Điện thoại rung lên ngay lúc đó.

Cô liếc mắt sang nhìn thì thấy tin nhắn đến là của Hạ Chi Châu:

【 Quá khách khí, bà Hạ của anh. 】

Mặt mày Ôn Ninh hớn hở, khóe miệng nở nụ cười, má lúm đồng tiền khá sâu.

Cô quay đầu đối mặt với bản vẽ, tiếp tục vẽ tranh với tâm trạng vui vẻ.

**

Buổi chiều, Nam Hi trở về từ bên ngoài, xách theo trà chiều phong phú mời mọi người uống.

Ôn Ninh đang bận vẽ tranh trên lầu nên Nam Hi tự mình đưa một phần lên cho cô ăn uống.

“Chà.” Nam Hi nghĩ đến vẫn cảm thấy mạo hiểm, dựa vào bàn sách bên cạnh, vừa lấy bánh ngọt ăn, vừa quá xúc động, “May là em giúp chị cướp sân về, bằng không, lần này chị sẽ bị cô ta giẫm xuống.”

Cô ta? giẫm xuống?

Ôn Ninh ngồi trước giá vẽ, cụp mắt cắm ống hút vào trà sữa, “Chị nói ai?”

“Một người tên là Dương Ảnh, một họa sĩ mới trở về từ nước ngoài, không biết em có biết cô ta hay không.” Nam Hi nói.

Ôn Ninh mới vừa cắn ống hút, nghe được tên người nọ thì đột nhiên ngẩng đầu.

“Ý của chị là…… người đoạt sân của chị là Dương Ảnh ư?” Sắc mặt cô hơi sa sầm.

“Đúng vậy, em biết cô ta à?” Nam Hi quay đầu, cười hỏi, “Có điều cũng đúng, khoảng thời gian trước cô ta trở về, bên hiệp hội còn cố ý viết một bài trên tài khoản công khai để giới thiệu cô ta, hẳn là em nhìn thấy.”

“Chị với cô ta đều vẽ tranh sơn dầu, hơn nữa cô ta còn đi ra trời Tây học hành hai năm, nếu hai bọn chị tổ chức cùng một ngày, đến lúc đó khán giả tham gia triển lãm nhất định sẽ phải so sánh chị với cô ta, cô ta lại lấy được nơi tốt, ưu thế gì cũng đã chiếm hết rồi, chị sẽ bị lép vế.”

Nam Hi còn đang bùi ngùi thì ý nghĩ của Ôn Ninh đã chạy đến nơi khác.

“Chị xác định, người đoạt sân với chị chính là cô ta ư?” Cô vẫn mang theo chút mạnh mẽ xác nhận với đàn chị như cũ.

“Là cô ta, lúc chị đi ký hợp đồng thì gặp được cô ta.” Nam Hi nhớ tới tình cảnh kia còn có hơi buồn cười, “Cô ta hùng hổ chất vấn nhân viên công tác sao đột nhiên lại không ký với cô ta? Sau đó còn vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho người ta.”

“Cô ta còn rất có mối quan hệ, hẳn là quen biết một giám đốc điều hành nào đó của tập đoàn nhà họ Hạ bọn em, bằng không cũng không có khả năng chỉ còn một bước đã đoạt được nơi Nam Cẩn đàm phán xong, Nam Cẩn đã theo chân hợp tác rất nhiều lần với trung tâm quản lý của họ, quan hệ đủ tốt. Nếu có thể không cho Nam Cẩn mặt mũi, vậy người phía sau cô ta nhất định là nhân vật lớn.”

“Chậc, nhân vật lớn này không chừng em cũng quen.”

Ồ, quen biết, đương nhiên là quen biết, Ôn Ninh cười lạnh.

Có thể không quen biết sao, kia là ông chồng cùng chung chăn gối với cô.

Anh sắp xếp nơi cho Dương Ảnh, là chuẩn bị lót đường cho cô ta về nước phát triển sao?

Ôn Ninh đột nhiên nhớ những lời Hạ Chi Châu trả lời cô vào lúc sáng: quá khách khí, bà Hạ của anh.

Bà Hạ.

Ừm, đó là ưu đãi của bà Hạ, không phải của Ôn Ninh cô.

Mệt cô lúc ấy còn có một ảo tưởng được anh cưng chiều, hiện tại đột nhiên phát hiện mình quá ngốc, ngốc nghếch và ngây thơ.

Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật.

Tinh thần của Ôn Ninh bắt đầu trở nên không tập trung, sau đó còn không cẩn thận, làm hỏng bức tranh sắp hoàn thành.

Cô nhìn vào nét vẽ thừa trên bức tranh thì càng nhíu mày sâu hơn, đột nhiên cảm xúc hơi mất khống chế mà vung bút lên, trên bức tranh lập tức nhiều thêm một dấu gạch chéo lớn.

Cô bực bội ném bút lông trong tay xuống, cởi tạp dề trên người rồi đứng dậy khỏi ghế.

Hoàng hôn phía chân trời ngoài cửa sổ xuống núi, chỉ còn lại hoàng hôn muôn màu rực rỡ.

Ôn Ninh xuống lầu lấy xe rồi lái xe về nhà.

Hoàng hôn phía chân trời đang tắt dần với tốc độ ánh sáng, như ánh sáng rực rỡ còn sót lại, đèn đường dần dần được thắp sáng, phản chiếu bầu trời đêm thành màn sương mờ ảo.

Đi được nửa đường, trời bắt đầu đổ mưa.

Mùa hè sắp đến mà Nam Thành lại là một thành phố nhiều mưa to vào mùa hạ, so với mùa xuân sắp qua đi, mưa rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, tí tách rơi xuống trên kính chắn gió.

Chờ cô trở lại biệt thự thì dì Lan đã nấu xong một bàn đồ ăn.

Đêm nay Hạ Chi Châu có xã giao, một mình Ôn Ninh ngồi trong nhà ăn to như vậy, đối mặt với món ăn đầy đủ hương sắc nhưng lại thiếu hứng thú.

Dì Lan bưng chén canh ra đặt trước mặt cô, thấy cô vẫn không nhúc nhích thì hỏi một cách khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Ôn Ninh như mới vừa lấy lại tinh thần, cầm lấy đôi đũa, cúi đầu gắp hai miếng cơm trắng đưa vào trong miệng.

Dì Lan thấy phản ứng kỳ lạ của cô, vừa nhìn cô chằm chằm vừa kéo ghế ra ngồi xuống chỗ đối diện xeo xéo cô.

Trong tình huống bình thường, nếu Hạ Chi Châu ở nhà, dì Lan làm bảo mẫu là không thể ngồi cùng bàn, nhưng Ôn Ninh ngỏ lời, khi trong nhà chỉ có một mình cô ăn cơm thì dì Lan có thể ăn cơm cùng cô.

Dì Lan đã nấu cơm cho hai vợ chồng ở đây hai năm rồi nên đủ hiểu biết khẩu vị của bọn họ, mỗi lần đều nấu món ăn yêu thích của cô, nhưng đêm nay, Ôn Ninh lại ăn không ngon, tùy tiện ăn một lát, cô đã sớm buông chén đũa, đứng dậy lên lầu.

Dì Lan nhìn thấy cô đột nhiên rời đi, nhìn thức ăn trên bàn gần như không động vào lắm, “Bà chủ không ăn thêm chút nữa sao?”

“Không ạ.” Ôn Ninh đi lên lầu cũng không ngoảnh đầu lại.

Cô đêm nay nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, lần đầu tiên dì Lan thấy cô như vậy nên không khỏi nghiêng đầu cân nhắc một lát.

Hơn 10 giờ tối.

Cửa biệt thự bị đẩy ra, Hạ Chi Châu kéo cà vạt cất bước vào, cánh tay đang đắp áo khoác vest.

Dì Lan bưng một chén canh từ phòng bếp ra ngoài, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn ra cửa.

“Ông Hạ đã trở lại.” Bà cười chào hỏi, “Tôi đã nấu bữa khuya, ông ăn chút nhé?”

Hạ Chi Châu lắc đầu, kéo cà vạt trên cổ xuống dưới, hờ hững liếc nhìn món ăn bà đang bưng trên tay, “Chuẩn bị cho vợ tôi sao dì?”

“Đúng vậy.” Dì Lan gật đầu, trên mặt toát ra mấy phần lo lắng, “Buổi tối bà chủ cũng chẳng ăn chút gì, sợ cô ấy bị đói.”

Vừa nói chuyện, Hạ Chi Châu đã đi đến bên cạnh bà, vươn tay nhận khay trong tay bà, “Để tôi đến.”

“Ôi, được.” Dì Lan nới lỏng tay để anh đi.

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, dì Lan lại đột nhiên mở miệng gọi anh lại, “Ông Hạ.”

Hạ Chi Châu xoay người, vừa muốn lên lầu thì anh dừng bước, quay đầu lại, “Gì ạ?”

“Có phải bà chủ……” Dì Lan ngừng lại, thần bí chạm vào phía trước, nhỏ giọng hỏi, “Mang thai hay không?”

Hạ Chi Châu sửng sốt.

Dì Lan cười cười rồi nói: “Những người trong giai đoạn đầu của thai kỳ cảm xúc thường không ổn định, còn thích ngủ, mất tập trung, chán ăn…”

Bà thấy Ôn Ninh đều có trạng thái này, hơn nữa hai người trẻ tuổi cũng kết hôn hai năm, mang thai rất bình thường.

Bà đã đưa ra một suy đoán hợp lý, trong lòng Hạ Chi Châu rạo rực.

Ôn Ninh có thể mang thai hay không chính anh rõ ràng nhất, dù sao mỗi lần anh đều cố gắng hết sức làm biện pháp tránh thai tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.

Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, áo mưa cũng không an toàn trăm phần trăm, anh nhíu mày lại, xoay người lên lầu, “Tôi đi lên nhìn cô ấy trước đã.”

Trong phòng, Ôn Ninh đã nằm xuống ngủ, chỉ có ngọn đèn ngủ nhỏ trong góc tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Hạ Chi Châu bước vào, đặt khay trong tay lên trên tủ đầu giường bên cạnh.

Anh thuận tay bật đèn ngủ đầu giường và ngồi xuống dọc theo mép giường, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt vợ đang say ngủ một lúc, phát hiện mày cô hơi nhíu lại.

Xem ra cơ thể cô thực sự không khoẻ, anh vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.

Trong lòng Ôn Ninh giấu giếm chuyện gì đó, vốn dĩ đã ngủ không ngon giấc lắm, từ sau khi anh tiến vào thì thong thả tỉnh lại, lúc này vừa bị anh chạm vào thì theo bản năng mở bừng mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau dưới ánh đèn, Hạ Chi Châu vuốt ve mặt cô, “Nghe dì Lan nói đêm nay em không ăn chút gì ư? Cảm giác chỗ nào trong người không thoải mái?”

Ôn Ninh lắc đầu, “Không có.”

“Vậy em dậy ăn một chút gì đi.” Hạ Chi Châu đứng dậy cúi người, chuẩn bị đỡ cô từ trên giường dậy.

Ôn Ninh lại che kín tay anh vào ngay lúc này “Anh trai ơi.”

Tay Hạ Chi Châu đang muốn luồn sau gáy cô khựng lại, ngước mắt nhìn cô, “Em kêu anh là gì?”

Người đàn ông từ trước đến nay nhã nhặn kiềm chế, bởi vì xưng hô thế này, cả người toát lên mấy phần hơi thở tàn nhẫn, ánh mắt cũng lập tức nghiêm nghị.

Hiển nhiên, anh không thích cô gọi mình là anh trai.

Ôn Ninh còn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, cô và người hầu nhà họ Hạ đều gọi anh là cậu chủ, sau đó cùng nhau đi học, anh nói đừng kêu là cậu chủ, khó nghe.

“Vậy gọi là gì ạ?” Lúc ấy cô nhìn anh bằng vẻ mặt ngây thơ.

Hạ Chi Châu cân nhắc một lát mới nói: “Gọi anh trai đi.”

“Dạ anh trai.” Cặp mắt bé Ôn Ninh cười cong thành trăng non, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền.

Từ lúc ấy trở đi, Ôn Ninh bắt đầu đổi giọng gọi anh là anh trai.

Sau đó, chắc là khi học trung học, có một ngày không biết chuyện gì đang xảy ra, anh lại đột nhiên không hài lòng với việc cô gọi anh là anh trai.

“Đừng kêu anh là anh trai nữa, anh không phải anh trai em.”

Để người ta kêu anh là anh trai chính là anh, không cho kêu cũng là anh, Ôn Ninh thật sự không hiểu được anh.

Hạ Chi Châu thấy cô như là bị dọa, còn hơi ấm ức thì gạt đi sợi lệ khí trên người, xoa xoa mặt cô, kiên nhẫn dẫn dắt: “Kêu chồng.”

Ôn Ninh từ trước đến nay thuận theo, lập tức sửa miệng theo anh, “Chồng.”

Thuận theo ý anh, Hạ Chi Châu ôm lấy khuôn mặt cô bằng lòng bàn tay ấm áp, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi của cô, còn nhu tình mật ý cúi đầu hôn cô, “Làm sao vậy? Hửm?”

“Anh sẽ ly hôn với em sao?” Ôn Ninh giơ tay đặt lên vai anh, hốc mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh và hỏi.

Nhìn dáng vẻ như sẽ khóc bất cứ lúc nào.

“Nói lời gì ngốc thế?” Hạ Chi Châu lại giơ tay bật một chiếc đèn, cả căn phòng lập tức bừng sáng, anh càng nghiêm túc ngắm nghía gương mặt cô, nhìn kỹ biểu cảm của cô, dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt tràn nơi khóe mắt cô, “Hay là vừa mới gặp ác mộng?”

Vừa nãy cô quả thật gặp ác mộng, mơ thấy Hạ Chi Châu nói muốn ly hôn với cô, bảo cô trả lại vị trí bà Hạ cho Dương Ảnh.

Còn nói anh chỉ yêu Dương Ảnh, trách nhiệm với cô cũng đã thực hiện xong rồi, không muốn tiếp tục, anh muốn quay lại với người phụ nữ anh yêu.

“Muốn em, anh……” Ôn Ninh ôm chặt cổ Hạ Chi Châu, tựa vào trên vai anh, quay đầu đi, vừa khóc vừa hôn yết hầu của anh, nước mắt chảy vào trong miệng, “Chồng, muốn em.”

Từ trước đến nay cô rụt rè, chưa từng chủ động đòi ”yêu”, hiếm khi chủ động một lần, lập tức khiến lửa nóng đốt cháy người Hạ Chi Châu.

Hạ Chi Châu khẽ thở hổn hển, yết hầu trượt lên trượt xuống, dựa vào một sợi lý trí cuối cùng, anh vỗ về gáy cô và nói với vẻ kiềm chế: “Anh đi tắm trước.”

“Đừng mà.” Ôn Ninh cụp mắt đi cởi cúc áo sơ mi anh, “Không sao.”

“Nhưng……” Hạ Chi Châu nắm lấy tay cô, Ôn Ninh ngẩng đầu, trực tiếp hôn anh, chặn câu nói kế tiếp của anh trong miệng.

Chỉ có lúc anh ở trong thân thể cô, cô mới có thể cảm nhận được rõ ràng người đàn ông này thuộc về cô. Ngôn Tình Tổng Tài

Cho nên, cô muốn, giờ này khắc này, cô cũng chỉ muốn chứng minh rằng anh là của cô!

Không có người đàn ông nào cưỡng lại được nhiệt tình như vậy, một tia lý trí cuối cùng của Hạ Chi Châu bị đứt đoạn, anh nâng mặt cô nhiệt tình hôn đáp lại cô.

Hai người nhanh chóng quấn quýt lấy nhau một cách nồng nhiệt, quần áo xộc xệch được ném đầy đất.

Bỗng dưng, điện thoại dưới đất rung lên.

Một nửa chiếc điện thoại vẫn nằm trong quần âu phục của người đàn ông, một nửa lộ ra ngoài, Ôn Ninh mang vẻ mặt mơ mơ màng màng nhìn sang, đôi mắt như bị sương mù bao phủ, nhìn không rõ lắm.

Hạ Chi Châu vội vàng cày cấy, hoàn toàn không muốn để ý.

Cũng không biết là của ai, Ôn Ninh vươn tay qua, đầu ngón tay hơi run lên khi bị anh ủn vào, cầm hai lần rồi mới đưa điện thoại tới.

Gần sát màn hình mới nhìn thấy một dãy số hiển thị ở trên.

Dãy số này cô đã sớm nhớ kỹ trong lòng, là của Dương Ảnh.

Giờ này khắc này, thân thể cô rõ ràng rất nóng nhưng trái tim lại như rơi vào hầm băng ngay lập tức.

Điện thoại rung lên trong lòng bàn tay, hợp lại với tần suất nhanh hơn của anh, nhưng cô lại sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hạ Chi Châu tất nhiên là không hài lòng với phản ứng của cô, đột nhiên đoạt điện thoại, xem cũng không xem, trực tiếp ném tới sô pha bên cạnh.

Anh nhéo cằm cô, xoay mặt cô sang.

Hãy còn xuất thần Ôn Ninh thoáng phục hồi lại tinh thần, chạm vào ánh mắt của anh.

Hạ Chi Châu nhìn chằm chằm vào mắt cô, trên trán thấm ra mồ hôi, vài sợi tóc xõa xuống buông thõng trên lông mày vô cùng gợi cảm.

“Chuyên tâm chút.”

Anh nhéo cằm cô nhân thể hôn lấy cô, lại nắm chặt lấy hai bên gối của cô, tập trung sức lực, trên mu bàn tay nổi lên gân guốc.

Rõ ràng cơ thể đang trầm luân nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, Ôn Ninh đột nhiên giơ tay lên đẩy anh ra.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bỗng chốc đến như vậy, Hạ Chi Châu thoáng chốc trút sức lực, tạm dừng lại động tác.

“Hửm?” Anh chống người lên trên người cô, hoàn toàn phủ lấy cô, đuôi mắt ửng đỏ khẽ nhướng lên, giọng nói khàn khàn, gợi cảm, đầy nghi hoặc.

Ôn Ninh quay mặt đi, tránh đi tầm mắt cố ý vô tình quyến rũ của anh, thấy chiếc điện thoại trên sô pha còn đang rung lên thì tâm như tro tàn, “Đừng.”

Cô không muốn gì nữa.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận