Ngập ngừng trong một giây, Hạ Chi Châu cứ như không có việc gì lấy chiếc điện thoại lại rồi thuận tay cúp máy.
Anh tiện tay cất vào túi, xoay người rời đi cứ như thường, “Anh đi đây.”
Anh bình tĩnh như vậy, vốn dĩ đã không có gì hay là giả vờ quá giỏi?
Ôn Ninh nhìn không thấu anh, đứng tại chỗ, cứ im lặng nhìn theo bóng anh rời đi với tâm trạng phức tạp.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Hạ Chi Châu biến mất ở phòng ngủ, Ôn Ninh mới xoay người lại buông áo ngủ trước ngực xuống, cầm lấy bộ quần áo đã chọn trước đó lên rồi mặc vào cho mình.
Bước ra khỏi phòng để quần áo, cô mở cánh cửa nối giữa phòng ngủ và vườn treo rồi cất bước đi ra ngoài.
Bên trong vườn treo trồng đầy hoa nhài, mỗi một gốc cây đều là do đích thân Ôn Ninh tự tay trồng.
Lúc trước, tin tức kết hôn giữa cô và Hạ Chi Châu vừa được tung ra thì có thể nói là chấn động toàn bộ giới quyền quý, người của mọi tầng lớp đều hết sức chú ý, cư dân mạng thì dậy sóng cả lên.
Mặc dù có một số ít người hâm mộ cô bay lên cành cao để trở thành phượng hoàng, còn gọi đùa cô là cô bé lọ lem thời hiện đại nhưng càng có rất nhiều bình luận tiêu cực không coi trọng.
Ở trong mắt mọi người, Ôn Ninh chỉ là con gái của một quản gia, nói chung là bình thường, mà Hạ Chi Châu lại là người thừa kế cao quý của một gia tộc giàu có, con cưng của trời. Thân phận của hai người khác nhau như trời với đất, sao có thể ở bên nhau dài lâu được đây?
Cứ như vậy, bình luận ác ý tràn lan, hai người vừa mới kết hôn nhưng những người đó đã bắt đầu suy đoán khi nào bọn họ ly hôn.
Xem càng nhiều, trong lòng Ôn Ninh càng sinh ra mâu thuẫn, cũng sợ cái tốt không linh cái xấu linh cho nên cô trồng đầy hoa nhài trên sân thượng.
Hoa nhài, chớ xa rời. (*)
(*) 茉莉, 莫离: Hai chữ đều có đồng âm là Mạc Ly. Mạc Ly là chớ xa rời
Cũng coi như là một loại gửi gắm tình cảm đi, cô hy vọng kiếp này cô và Hạ Chi Châu vĩnh viễn sẽ không ly hôn.
Mà hai năm trôi qua, mặc dù cô và Hạ Chi Châu không như vợ chồng đằm thắm gắn bó keo sơn nhưng cũng trôi qua tôn trọng nhau như khách, hôn nhân cũng xem như ổn định, không như bọn họ sắp đặt, tiếng nói xấu* cũng tương đối giảm bớt đi rất nhiều.
(*)唱衰: Xướng suy là nghĩa xấu, là từ tiếng Quảng Đông, nguồn gốc từ Hồng Kông, có nghĩa là làm tổn hại danh tiếng của bạn, “Xướng” ở chỗ này có nghĩa là “Tuyên truyền”, “Suy” chính là “Không tốt”.
Ôn Ninh cho rằng cô và Hạ Chi Châu sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Nhưng bây giờ bởi vì người kia đã trở về, cô lại bắt đầu trở nên không chắc chắn nữa rồi.
Tưới nước cho hoa nhài nhà mình một lần nữa, Ôn Ninh mới xuất phát đến phòng làm việc.
Khi cô chậm rãi bước lên lầu, cô tình cờ gặp được chị Nam Hi – người đang đi xuống cầu thang.
Nam Hi có một mái tóc màu rượu vang uốn gợn sóng lọn to, sức quyến rũ chẳng thể chối từ (*), tay trái xách theo túi, tay phải cầm một phần túi đựng giấy tờ, đi giày cao gót nhưng bước đi như gió, là báu vật tập hợp gợi cảm và tài hoa vào một thân trong nhân gian.
(*) 风情万种: Phong tình vạn chủng: toát ra rất nhiều tình cảm nam nữ yêu nhau
“Chào buổi sáng, chị Nam Hi.”
“Chào buổi sáng.”
Hai người chạm mặt trực tiếp nên chào hỏi một cách thân thiết, Nam Hi bước xuống chẳng ngừng nghỉ.
Ôn Ninh không có chuyện gì quan trọng, sau khi gặp thoáng qua thì quay đầu lại nhìn chị ấy một cái.
Tính cách của Nam Hi cũng giống như thái độ đi đứng hiện tại của chị ấy, làm gì cũng với ý chí chiến đấu sục sôi, sấm rền gió cuốn.
Nếu Nam Hi không phải là một họa sĩ, ngay cả khi chị ấy bước vào nơi làm việc thì khả năng cao chị ấy sẽ là một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt.
Ôn Ninh lên lầu, cả người đều mang tâm trạng không yên khiến cho đầu óc trống rỗng khi đối diện với bàn vẽ.
Thiếu cảm hứng và không còn bất luận ham muốn vẽ tranh nào, cô gác cây bút vừa cầm được sang một bên rồi đứng dậy đi đốt cái lư hương nhỏ trên bàn, bên trong có chứa trầm hương để xoa dịu thần kinh.
Sau đó lại đi đến tấm chiếu tatami đối diện, ngồi xếp bằng xuống rồi rót cho mình một bình Long Tỉnh Tây Hồ để nâng cao tinh thần tỉnh táo trí não.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng tương đối bình thản, cô mới trở lại trước bàn vẽ và bắt đầu sáng tác mới.
Nhưng trạng thái đến cùng vẫn không bình thường, vẫn liên tiếp bỏ đi vài tờ giấy.
Cô mới vừa gỡ tờ giấy bỏ đi xuống rồi vò thành cục tròn, ném vào sọt rác bên chân thì điện thoại bên cạnh rung lên hai tiếng.
Cô nhướng mày đưa tay lấy lại đây, click mở ra thì nhìn thấy tin nhắn của em trai Ôn Nhiên gửi đến cho cô.
【 Chị 】
( Hình ảnh trong sân bay JPG.)
【 Em đã quá cảnh, không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng 3 giờ chiều là có thể đến. 】
Mấy năm nay Ôn Nhiên du học ở nước ngoài, sang năm sẽ tốt nghiệp nhưng kế hoạch sau này là về nước phát triển cho nên năm nay đã tìm được một công việc thực tập trong nước
【 Đến lúc đó chị đi đón em. 】
Ôn Ninh trả lời cho cậu một câu.
Sân bay ở một khu vực khác, cách phòng làm việc bên này phải gần hai giờ lái xe, giữa trưa Ôn Ninh đơn giản ăn một phần cơm hộp, nghỉ ngơi một lát rồi lái xe rời đi trước.
Nửa đường, cô nhận được cuộc gọi đến từ ba.
Sau khi lên xe thì điện thoại sẽ tự động kết nối Bluetooth, Ôn Ninh quét qua màn hình hiển thị kết nối điện thoại, “Ba.”
“Con đi đón em trai con hả?” Ba hỏi.
“Dạ ba.” Ôn Ninh vừa nói vừa cầm vô lăng, nhìn con đường phía trước.
Ba: “Bên này ba nấu cơm rồi, các con trở về là có thể ăn.”
Ôn Ninh: “Vâng.”
“Con thuận tiện hỏi A Châu một chút xem nó có thời gian lại đây ăn bữa cơm xoàng hay không.”
Ôn Ninh đánh tay lái rồi đáp: “Dạ được.”
“Vậy như vậy trước, ba không nói nữa, con lái xe cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
Bên ba đã cúp điện thoại, Ôn Ninh chuyên tâm lái xe.
Tới sân bay, Ôn Ninh đỗ xe, lấy điện thoại trong ngăn chứa đồ ra để kiểm tra thời gian, không thấy em trai gọi đến nên cô nhắn tin trước cho Hạ Chi Châu hỏi anh buổi tối có thể đến chỗ ba bên kia ăn cơm hay không.
Anh thường bận rộn trong giờ làm việc, sau khi Ôn Ninh gửi tin nhắn đi xong thì dựa vào ghế ngồi đợi một lát.
Chưa đợi được Hạ Chi Châu trả lời nhưng đã nhận được cuộc gọi từ em trai mình trước.
“Em ra ở cổng nào?” Ôn Ninh hỏi sau khi kết nối.
“Lối ra A2 của sân bay T1.” Ôn Nhiên nói tỉ mỉ.
“Được, bây giờ chị sẽ từ bãi đỗ xe qua đó, nhanh thôi.”
Ôn Ninh lấy điện thoại từ bên tai xuống rồi cúp điện thoại. Đồng thời khi cúp máy, cô nhìn thấy tin nhắn mà Hạ Chi Châu gửi cho cô:
【 Đêm nay anh có hẹn. 】
【 Lần sau đi. 】
Ôn Ninh trả lời chữ được rồi buông điện thoại xuống, khởi động xe một lần nữa.
Chạy xe đến cổng A2, Ôn Ninh cách cửa sổ xe đã nhìn thấy em trai đang ôm vali đứng đợi ở đó với ba lô trên lưng.
Cậu đang nhìn về phía cô, sau khi nhận ra xe của cô thì cười giơ tay vẫy vẫy.
Khóe môi Ôn Ninh nhếch lên rồi cho xe dừng sát bên đấy.
Ôn Nhiên cao gầy xách va li xuống bậc thang, Ôn Ninh ở trong xe mở cốp xe ra.
Sau khi xếp va li xong, Ôn Nhiên vòng đến ghế phụ rồi cúi người ngồi vào.
Ghế phụ của Ôn Ninh phần lớn cô thường chở trợ lý của cô, con gái dáng người nhỏ xinh, không giống như Ôn Nhiên người cao chân dài, lúc ngồi vào không thể duỗi thẳng ra.
Ôn Ninh nắm vô lăng quay đầu nhìn cậu rồi cười hỏi: “Sao chị có cảm giác em lại cao thêm thế nhỉ?”
Cậu có chiều cao tương đương với Hạ Chi Châu, 1 mét tám mươi mấy, co nữa e là sắp vượt qua.
“Không phải em cao thêm mà vấn đề là ở ghế ngồi.” Ôn Nhiên vừa nói vừa điều chỉnh chỗ tựa lưng của ghế cho mình một lần nữa.
Thời gian được phép dừng lại ở đây có hạn, chờ cậu điều chỉnh và thắt dây an toàn xong, Ôn Ninh mới vội vàng lái xe rời đi.
Sau khi Ôn Ninh kết hôn bước vào nhà họ Hạ, ba Ôn Cát An làm ba vợ của Hạ Chi Châu nên tất nhiên là không thích hợp làm quản gia ở nhà họ Hạ. Mặc dù người quản gia là ông đây giúp nhà họ Hạ quản lý từ trên xuống dưới mấy chục người, tương đương với quản lý cấp trung của một công ty nhỏ nhưng suy cho cùng thân phận cũng bị người ta sai khiến.
Cho nên trước khi kết hôn, Hạ Chi Châu đã tặng một ngôi nhà kiểu Trung ở vùng ngoại ô cho ba vợ, để ông sớm về hưu an dưỡng tuổi già.
Căn nhà kiểu Trung kia xem như là một trong những sính lễ để cưới Ôn Ninh.
Sân bay thật ra tương đối gần nơi ở của ba bên này, mất khoảng bốn mươi đến năm mươi phút để đến nơi.
Ôn Cát An nuôi vẹt chỉ biết nói chuyện, treo ở trước cửa trong sân, vừa thấy có người tới là sẽ vỗ đập cánh kích động kêu to.
“Người đến rồi ~ người đến rồi ~”
Ôn Cát An đang bận rộn trong phòng bếp nhích người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc BMW màu trắng của con gái đậu trước sân thì cười vội vàng bước ra ngoài, ra bên ngoài đón.
Ôn Nhiên đẩy va li từ sân đi vào, ngước mắt nhìn thấy ông thì cười gọi: “Ba!”
Ôn Cát An đứng ở trên bậc cửa cười thật tươi gật đầu, “Con để va li vào phòng con trước đi rồi trở ra rửa tay, gần có thể ăn cơm rồi.”
“Dạ, vất vả rồi ba.” Ôn Nhiên xách va li lên bậc thang và kéo qua ba.
Ôn Ninh đậu xe, cầm chìa khóa xe đi theo đằng sau em trai. Ôn Cát An vừa chọn đồ ăn trong tay vừa nhìn cô rồi nhìn về phía sân sau cô, “Chồng con có đến không?”
Ôn Ninh lắc lắc đầu, “Đêm nay anh ấy có hẹn.”
Ôn Cát An khẽ thở dài, “Nó luôn bận rộn như vậy, cũng không dễ dàng.”
Ôn Ninh dạ một tiếng.
Ôn Cát An trở lại nhà bếp tiếp tục bận rộn, Ôn Ninh nhàn rỗi không có việc gì cũng đi theo vào phụ giúp.
Vốn dĩ có một khoảng đất trống rộng lớn ở bên cạnh nhà bếp, hai năm nay Ôn Cát An nhàn rỗi không có việc gì nên khai khẩn nó, tự tay trồng một số loại rau củ quả, lúc này đã xanh biếc chỉnh tề một vùng.
Ôn Ninh cầm rau dưa đến rửa bên bồn, vừa vặn cửa sổ bên trên bồn rửa tay đối diện với mảnh đất kia. Cô vừa kéo cao ống tay áo vừa xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài rồi cười nói: “Ba, rau này của ba càng ngày càng tốt.”
“Hôm nay làm những món này, ngoại trừ thịt thì đều là trong đất mình trồng ra.” Ôn Cát An hơi tự hào rồi đổ dầu vào chảo nóng, “Ba còn hái được hai túi lớn, lát nữa con mang về đi.”
“Tự mình trồng, thuần màu xanh lục, không ô nhiễm, ăn uống lành mạnh.”
Ba giống như một đại sứ quảng bá thực phẩm xanh, Ôn Ninh cười vừa rửa rau vừa nói: “Được ạ, con cảm ơn ba.”
Ôn Cát An xào thức ăn vài lần trong nồi, cho một ít nước vào rồi đậy vung đun nhỏ lửa.
Ông cầm cái xẻng xào thức ăn trong tay rồi quay đầu nhìn con gái mình, chần chờ một chút nhưng vẫn hỏi giống như nói chuyện phiếm: “Con cũng đã kết hôn với chồng con hai năm rồi, có định sinh con khi nào hay không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy khiến động tác rửa rau của Ôn Ninh bị khựng lại.
Nhớ rõ lúc ấy Hạ Chi Châu mới vừa hứa hẹn sẽ cưới cô, cô đã từng có một ảo tưởng tuyệt đẹp, muốn sinh bao nhiêu đứa trẻ cho anh, thậm chí còn cụ thể đến mức muốn giống anh hay là mình nhiều hơn một chút. Nhưng bắt đầu từ đêm tân hôn đến bây giờ kết hôn đã gần hai năm, mỗi lần Hạ Chi Châu mây mưa với cô đều sẽ đặc biệt chặt chẽ cẩn thận làm xong biện pháp ngăn ngừa.
Sau này cô nhớ lại, sau cái đêm hai người phát sinh quan hệ ngoài ý muốn đó, anh còn cố ý mua thuốc ngừa thai cho cô uống, hình như anh…… Không có ý định muốn có con.
Thấy anh không muốn, cô cũng không tiện nhắc đến cho nên hai người chưa từng lên kế hoạch trong vấn đề này.
Ôn Cát An nhìn phản ứng này của cô đã biết, ông nhấc nắp lên dùng xẻng xào rau xúc thức ăn bên trong: “Nếu có thể thì con cũng sinh một đứa con đi.”
Tuy rằng từ lúc bắt đầu Ôn Cát An đã không xem trọng hai người, thậm chí vào năm đó, lúc Ôn Ninh còn nhỏ bị ông phát hiện cô lại trộm yêu thầm Hạ Chi Châu thì ông còn nhắc nhở cô một lần là đừng đi mơ ước những điều không thuộc về mình.
Sau đó, tuy rằng cả hai vì một điều ngoài ý muốn kết thành vợ chồng nhưng Ôn Cát An vẫn không tin tưởng gì với đoạn hôn nhân của bọn họ như cũ. Chẳng qua làm cha mẹ, không có người nào là không hy vọng con mình sống tốt. Nếu hôn nhân cũng đã kết rồi, ông cũng hy vọng con gái mình có thể an an ổn ổn vượt qua cả đời này với con rể.
Nhưng không có nền tảng tình cảm đậm sâu nào giữa hai người, muốn nói có thì cũng chỉ là Ôn Ninh đơn phương yêu thầm mười năm như một, Hạ Chi Châu đối với cô nhiều lắm là tình nghĩa cùng nhau lớn lên, còn có cái gọi là tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông, càng không có lợi ích trói buộc phức tạp mấy, quan hệ hôn nhân như thế thật sự quá mức yếu ớt.
Sinh con có thể mang lại nhiều mối ràng buộc cho nhau hơn, có lẽ sẽ khiến đoạn hôn nhân này càng thêm ổn định và kiên cố hơn.
Ôn Ninh biết dụng tâm của ba nên nói: “Con biết rồi, con sẽ tìm cơ hội thương lượng với ảnh một chút.”
Cô có thể nghe vào là tốt nhất, ba Ôn gật đầu.
Buổi tối, một nhà ba người cơm nước xong xuôi, ngồi ở trong phòng khách xem TV trò chuyện, hưởng thụ niềm vui của gia đình.
Ôn Ninh tiện tay lướt vòng bạn bè một chút, ngón tay đang lướt đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt dừng lại ở nửa giờ trước, Giang Văn đã đăng lên vòng bạn bè.
Giang Văn là cô cả nhà họ Giang, có quan hệ không tồi với Dương Ảnh, vòng bạn bè này là đăng vì Dương Ảnh.
【 Hoan nghênh bóng hình trở về ( cụng ly cụng ly jpg.) 】
Phối hợp với toan tính là một đoạn video mười mấy giây, trên video là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ với khí chất cao quý. Sống lưng hơi cúi xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, những ngón tay có khớp xương rõ ràng nắm lấy rượu tây đang muốn đưa vào trong miệng.
Mặc dù bởi vì nguyên nhân góc chụp nên chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông này nhưng làm người cùng chung chăn gối với anh, Ôn Ninh liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây là anh xã nhà cô, Hạ Chi Châu.
Đêm nay anh xã giao hóa ra là cái này?
Như vậy tối hôm qua anh đột nhiên đi công tác trở về sớm là vì đêm nay có thể tham gia party về nước của cô ta sao?
Trong đầu hiện ra suy nghĩ này, Ôn Ninh đột nhiên đứng dậy từ trên sô pha.
Cô đứng dậy quá nhanh quá đột ngột khiến ba và em trai đều bị cô hấp dẫn chú ý, cho đến khi đề tài một nửa đột nhiên im bặt, nhất trí nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cô.
“Làm sao vậy?” Ba hỏi.
Ôn Ninh nắm chặt điện thoại trong tay cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh. Cô buông điện thoại ra, ngước mắt bình tĩnh trước sau như một nhìn ba và nói, “Thời gian không còn sớm, con cần phải trở về.”
Nói xong, cô cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Ôn Cát An đột nhiên nhớ tới gì đó nên cũng từ trên sô pha đứng lên, “Ba để lại chút đồ ăn cho A Châu, con mang về cho nó ăn.”
Ôn Cát An nói xong thì đi vào nhà bếp, còn chẳng quên dặn dò con trai: “Ôn Nhiên, con đi chuyển hai túi rau dưa củ quả trong sân lên trên xe cho chị con.”
Ôn Ninh đi ra khỏi sân mở khóa xe, Ôn Nhiên giúp cô đưa những món mà ba nhắn nhủ vào cốp xe. Cô ngồi vào ghế lái, Ôn Cát An cũng đóng gói xong thức ăn rồi đưa qua cửa kính xe.
“Lần trước nó tới, ba thấy nó khá thích những món ăn này, con mang về cho nó nếm thử. Nếu thấy nó còn thích, lần tới các con đến đây, ba sẽ nấu cho các con.”
“Dạ, cảm ơn ba.”
Ôn Ninh vươn tay nhận lấy rồi xoay người đặt ở ghế phụ bên cạnh.
“Trên đường cẩn thận một chút, đừng lái xe nhanh quá nha con.” Ôn Cát An đứng ở ngoài cửa sổ, ấm lòng dặn dò cô.
“Con biết ạ.” Ôn Ninh quay đầu, cố gắng nở một nụ cười với ông, “Ba về phòng đi.”
Cô đóng cửa sổ xe lại, chuẩn bị buông điện thoại khởi động xe.
Lúc này, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô nhìn mấy món được đóng gói trên ghế phụ nên mở camera của điện thoại ra rồi chụp một tấm.
Kết hôn hai năm, cô chưa từng kiểm tra cương vị của Hạ Chi Châu một lần nào, cũng chưa từng thúc giục anh về nhà sớm một chút nhưng hôm nay, cô quyết định phá lệ một lần.
【 Chừng nào thì anh về? 】
Cô gửi tin nhắn cho Hạ Chi Châu và gửi tấm ảnh mới vừa chụp qua.
【 Đóng gói cho anh rất nhiều món ngon. 】