Nữ sinh cao giọng, khiến cho cô hiện ra vài phần ngạo khí.
Cố Chi Hành môi mỏng khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, lại thấy cô đột nhiên tháo mũ giáp xuống, một đầu tóc đen thuận thế buông xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm, "Tôi tên Lâm Ấm."
Gió lại thổi qua, cô dùng tay chải lại tóc đen, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra chút trào phúng, "Câu lạc bộ bóng chày của mấy cậu cũng chỉ đến vậy."
Chu Như Diệu như thấy quỷ, những người này làm sao lại cứ nhìn thấy bọn họ chơi cái gì liền đoán bọn họ thuộc câu lạc bộ đó a.
"Xin hỏi, phát sinh sự tình gì?"
Cách đó không xa, Tống Kiều Kiều thấy tình thế không đúng, đi tới, cẩn thận nhìn về phía bọn họ.
Lâm Ấm tự tin cùng kiêu ngạo duỗi ngón tay chỉ về phía Cố Chi Hành, "Uy, chính là cậu, vừa vặn tôi chướng mắt cái câu lạc bộ bóng chày của mấy người lâu rồi, từ nhỏ tôi đã thích bóng chày, nhưng dựa vào cái gì chỉ có nam sinh mới được chơi bóng chày, nữ sinh lại chỉ có thể chơi bóng mềm. Vừa vặn hôm nay đụng phải, nói thẳng ra luôn, tôi đại diện cho câu lạc bộ bóng mềm tuyên chiến với câu lạc bộ bóng chày của mấy người."
Cô càng ngày càng tự mãn, giọng điệu càng cao hơn, "Tôi muốn khiêu chiến với các cậu, tôi sẽ tìm đủ đồng đội, các cậu cũng tự chuẩn bị tốt đi, sau đó chúng ta sẽ phân thắng bại ở trên sân thi đấu."
Theo giọng nói rơi xuống, tim Lâm Ấm đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu.
Cô xác thật đã sinh ra ý tưởng này từ lâu, nhưng hôm nay mới lấy hết can đảm, bởi vì Cố Chi Hành thoạt nhìn thật sự quá xuất sắc. Hắn chỉ là khoác lên bộ đồng phục bóng chày đứng ở nơi đó, liền tựa như hàn tùng lập sơn. Cái này làm cho cô cảm thấy động tâm, cũng làm cô sinh ra một tia không cam lòng.
Lâm Ấm muốn đánh bại hắn, muốn chứng minh, cô so với nam sinh càng làm tốt hơn.
Lâm Ấm thấy hắn không nói lời nào, liền không nhịn được cười lạnh, "Làm sao vậy, cậu nếu như sợ thời gian không đủ, có thể để cậu tự định--------"
Giây tiếp theo, lời nói của cô bị đánh gãy.
Cố Chi Hành nói: "Liền hiện tại đi."
Lâm Ấm sửng sốt, "Cái gì? Hiện tại người còn-------"
Cố Chi Hành biểu tình đạm bạc, "Cô cùng tôi một đấu một."
Lâm Ấm lại lần nữa sửng sốt, nhưng lần này, cô lại cảm giác được nhiệt huyết sôi trào lên.
Vì thế Lâm Ấm nheo lại đôi mắt, nở nụ cười, biểu tình khinh miệt, "Được."
Hai phút sau, hai người đứng trên sân bóng chày.
Lâm Ấm lạnh lùng thốt lên: "Nói quy tắc đi."
Cố Chi Hành cũng lạnh lùng thốt lên: "Tôi ném, cô tiếp."
Lâm Ấm: ".......Cái gì?"
Mặc dù quy tắc bóng chày và bóng mềm có nhiều điểm khác nhau, nhưng cô trăm phần trăm xác định, quy tắc không đơn giản đến mức như tiểu hài hải tử chơi ném bóng bắt bóng. Người này, rõ ràng là đang trêu đùa cô.
Lâm Ấm trừng mắt, hung hăng nhìn Cố Chi Hành, lại thấy Cố Chi Hành mắt đen nghiêm túc, biểu tình bình tĩnh. Cô đột nhiên có chút dao động.
Lâm Ấm nhấp miệng, cuối cùng hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết rồi."
Cô bình phục tâm tình, mũi chân căng thẳng, làm ra tới một tư thế tiêu chuẩn xinh đẹp: "Bắt đầu đi."
.........
Lý Hàn Sơn quét mắt nhìn sách giáo khoa, tuỳ tiện gạch chân phần trọng điểm, có chút không có có tâm tư nghe giảng.
Phạm vi chương trình học cao trung đối với hắn thật ra không cần phải lo lắng.
Đang có chút thất thần, bỗng thấy chủ nhiệm giáo dục đứng bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra hỏi chuyện, "Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu đâu, không đi học?"
Lý Hàn Sơn: "Tiết trước bọn họ thấy không khoẻ, đã đi phòng y tế."
"Chậc." Chủ nhiệm giáo dục cũng không vừa lòng với câu trả lời này, nhíu mày nói: "Lý đồng học phiền toái em chờ tới lúc xong tiết học đi tìm bọn họ, đem bọn họ tới văn phòng gặp thầy."
Lý Hàn Sơn nhướn mày, "Vâng."
Không lâu sau, tan học, Lý Hàn Sơn ra khỏi phòng học.
Hắn tìm được Cố Chi Hành cũng không tốn bao nhiêu sức lực, bọn họ vốn dĩ chính là đi chơi bóng rổ, đi đến sân bóng rổ hỏi một một vòng liền biết vị trí.
Đi vào sân bóng chày, Lý Hàn Sơn cảm giác có chút hoài niệm, đã một đoạn thời gian rồi hắn không chạm qua bóng chày.
Lý Hàn Sơn quét một vòng, thực mau tìm được Cố Chi Hành, tựa hồ đang chơi bóng.
Hắn đến gần chút, chỉ thấy Cố Chi Hành cùng một nữ sinh mặt đối mặt, lặp đi lặp lại động tác ném bóng bắt bóng, bộ dáng như chơi thật sự vui vẻ.
Lý Hàn Sơn: "......."
Những người này rốt cuộc ở trên sân bóng chày làm cái gì? Chơi ném bắt bóng sao?
Lý Hàn Sơn khắc chế nội tâm hoang mang trước cảnh tượng buồn cười này, đi đến bên người Cố Chi Hành, hô một tiếng, "Cố đồng học, vừa nãy---------" giọng nói của hắn dừng lại.
Cố Chi Hành quay đầu lại, tay cầm gậy bóng chày, thở hổn hiển như một vận động viên bóng chày vừa trải qua trận đấu kịch liệt.
Rõ ràng chỉ là chơi ném bắt bóng đi.
Lý Hàn Sơn mỉm cười: ".......Cậu không sao chứ?"
Cố Chi Hành tháo mũ lưỡi trai xuống bắt đầu quạt gió, vài giọt mồ hôi dính trên lông mi, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Sau đó Lý Hàn Sơn thấy hắn cầm mũ chỉ hướng nữ sinh đối diện, lạnh lùng trả lời: "Tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của cô ấy, chúng ta còn chưa phân thắng bại, chờ một chút."
Ném bắt bóng, còn muốn phân thắng bại?
Lý Hàn Sơn: "......."
Thích ném bắt bóng như vậy vì cái gì không đi chơi bao cát.