Nữ sinh sửng sốt một hồi lâu, nhìn Cố Chi Hành, không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng cười một cái. Nụ cười này, khiến cho khí chất khiếp nhược thẹn thùng trên người cô càng làm cho người ta thêm thương yêu.
Cô nhẹ giọng nói: " Nhà tớ cách trường học rất gần, tớ đi trước, dù cho cậu mượn, nhớ trả lại cho tớ."
Nữ sinh đem dù nhét vào trong tay Cố Chi Hành, hai ba bước liền chạy đi rồi, sau đó lại quay đầu nhẹ nhàng cười với Cố Chi Hành một cái.
Cố Chi Hành nheo mắt nhìn cô, âm cuối câu lên, "Cảm ơn."
Nữ sinh ánh mắt lập loè, sắc mặt đỏ lên, vội quay đầu tiếp tục chạy.
Trong làn mưa rào, bóng dáng cô nhỏ xinh mảnh khảnh, làn váy theo nhịp đón gió bay lên.
Chu Như Diệu lẳng lặng nhìn Cố Chi Hành, có vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Chi Hành cũng quay đầu nhìn về phía Chu Như Diệu, phất phất dù, "Có dù, đi thôi."
Chu Như Diệu muốn nói lại thôi, vài giây sau, nhanh chóng đè tay Cố Chi Hành lại, "A Hành, không được! Không thể dùng dù này, cậu sẽ phát hiện trên cây dù có viết tên cô ta, sau đó cậu sẽ vì trả dù mà điều tra cô ta, sau đó cậu lâm vào bể tình, lại sau đó,.........tôi xem lại quyển sổ ghi chép giấc mơ một chút!"
Chu Như Diệu một tay đè lại đôi tay Cố Chi Hành, một tay sờ soạng trên người lấy ra cuốn notebook bỏ túi. Hắn nắm lấy notebook, dùng cằm gian nan lật trang, tiếp theo từng câu từng chữ đọc to: " Tất cả mọi người đều biết cậu kiệt ngạo xa cách, nhưng chỉ có cô ấy biết cậu vào lúc tan học đem cô ấn lên góc tường, đôi mắt đỏ lên, thanh âm khàn khàn, hôn xuống một ngụm, muốn trả dù, còn muốn có cô ấy. Cô tức giận lại thẹn thùng, không ngờ chính mình hảo tâm giúp đỡ lại gặp phải một con ác lang âm thầm mơ ước cô."
Cố Chi Hành: "......?"
Chu Như Diệu giống như dòi vặn vẹo cơ thể, "A Hành, mau vứt đi, vứt đi, vứt đi!"
Cố Chi Hành chịu không nổi, đấm vào bụng hắn một quyền, nắm tóc hắn kéo kéo, "Chu Như Diệu cậu phát điên cái gì? Dù ném đi lấy cái gì dùng? Mẹ nó ai sẽ ghi tên lên dù a? Chính cậu tự nhìn đi!"
Cố Chi Hành ấn mở chốt dù, dù bung ra, một chiếc khăn tay từ trong dù rơi xuống.
Chu Như Diệu nhanh chóng tiếp được khăn tay, mở ra.
Khăn tay màu xanh ngọc mang theo hương thơm nhàn nhạt, sợi chỉ tinh tế thêu ba chữ ---- Tống Kiều Kiều.
Cố Chi Hành nhìn về phía Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu mỉm cười, vỗ tay, thật là tuyệt vời.
Cố Chi Hành: "........"
Sắc mặt cô lạnh nhạt, gập dù lại, đoạt khăn tay từ trong tay Chu Như Diệu nhét vào trong dù.
Ai cũng không nói chuyện, không khí yên tĩnh như chết, chỉ có mưa ào ào không ngừng.
Cố Chi Hành nhìn vào mắt Chu Như Diệu.
Chu Như Diệu nhìn vào mắt Cố Chi Hành.
"Hiện tại làm thế nào bây giờ?"
"Chạy đi."
"Một hai ba-----------"
Cổng trường trung học Thịnh Hoài đột nhiên lao ra hai người mặc đồng phục, không quá vài giây, trong làn mưa chỉ còn lại hai bóng dáng mơ mồ.
Một cây dù màu hồng lặng lẽ nằm trong góc của phòng bảo vệ, nhìn cơn mưa bên ngoài.
................
"Có tìm ra được cách phá vỡ không?"
"Có, nhưng không chắc."
"ha."
Cố Chi Hành hai chân dài đáp trên mặt bàn, tư thái tuy rằng tản mạn,,mắt đen lại có chút bực bội.
Chu Như Diệu ngồi ở phía đối diện, vùi đầu lật cuốn sổ, "Tôi xem lại mấy giấc mơ khác, xem thử có thể tránh được không."
"Chậc."
Cố Chi Hành thở ra một chút, trực tiếp đứng dậy mở cửa sổ.
Gió đêm hè mang theo hương vị tươi mát ướt át sau cơn mưa, thổi vào khiến cho màn cửa lung lay.
"Tách----------"
Âm thanh bật lửa vang lên.
Cố Chi Hành châm điếu thuốc, sương khói mù mịt dường như mang hết những bực bội trong lòng cô đẩy hết ra, sau đó phiêu tán theo gió.
Điếu thuốc cháy đến quá nửa.
Cố Chi Hành xoay người, dập điếu thuốc đi.