Nhưng Phương Chi phát hiện hướng Lý Hàn Sơn đi là phía Bắc.
Cô mở app bản đồ vườn trường ra xem xét.
Phía Bắc có nhà ăn, thư viện, toà nhà thực nghiệm B và khu mỹ thuật C.
Nhà ăn phía Bắc hiện tại không mở, loại trừ.
Toà nhà thực nghiệm được quản lý rất nghiêm ngặt, loại trừ.
Khu mỹ thuật thuộc ban nghệ thuật, trừ phi mượn thẻ học sinh của học sinh ban nghệ thuật, bằng không sẽ không vào được, loại trừ.
Đáp án chỉ có một.
Phương Chi chốt hạ phán đoán, rời phòng điều khiển đi thẳng đến thư viện.
Phương Chi vọt vào thư viện phía Bắc một đường tìm ba bốn tầng lầu, rốt cuộc, tìm được bóng hình quen thuộc ở lầu năm.
Lý Hàn Sơn.
Phương Chi điều chỉnh lại hô hấp, đi đến trước mặt Lý Hàn Sơn, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Đừng trốn nữa, nói cho tôi biết Chu Như Diệu đang ở đâu."
Lý Hàn Sơn: ".......?"
Hắn cảm thấy hoang mang.
Phương Chi đè thấp âm thanh, bộ dáng nhất định phải có được, "Tôi biết cậu cùng Chu Như Diệu phân công nhau hành động, nhanh nói Chu Như Diệu xuất hiện đi, trốn không được đâu."
Lúc hắn rời khỏi phòng học đích xác cảm nhận được có người đi theo mình, hai kẻ ngu ngốc Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu cũng không phải lần đầu muốn theo dõi quấn lấy hắn, bất quá hắn cũng không phải lần đầu tiên, dễ dàng tránh thoát được hai tên ngốc đó.
Nhưng mà, lần này thế mà lại phân công nhau hành động rồi?
"Phương đồng học, tôi không hiểu ý của cậu." Lý Hàn Sơn nhíu mày, sau đó cười khẽ, "Tôi tới một mình."
"Hiện tại không phải là một mình nữa."
Một đạo âm thanh mang theo ý cười đột nhiên vang lên.
Phương Chi quay đầu, thấy Cố Chi Hành đi tới, trên khuôn mặt lạnh nhạt xa cách mang ý cười, làm cho Cố Chi Hành càng như quan ngọc, tiêu sái tuấn dật.
Cố Chi Hành nhướn mày, mỉm cười, nhìn chằm chằm Lý Hàn Sơn, "Tìm được cậu rồi, Lý Hàn Sơn."
Lý Hàn Sơn: "........."
Lý Hàn Sơn bắt đầu đau nửa đầu, dãy Fibonacci không thỉnh tự đến quay quay trong đầu.
Phương Chi cau mày, "Mấy người-------"
Cố Chi Hành tuỳ ý đưa điện thoại di động cho cô, không quay đầu lại, ngữ khí bình đạm: "Như Diệu gọi điện cho cậu, đi ra ngoài nghe đi, tôi tìm Lý Hàn Sơn có việc."
Phương Chi chớp chớp mắt, vẻ mặt ngọt ngào ôm điện thoại di động từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Cố Chi Hành kéo ghế đối diện Lý Hàn Sơn, thản nhiên tự đắc ngồi xuống, chân dài bắt chéo, nhìn chằm chằm Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn: "............"
Lý Hàn Sơn lần này không có lịch sự mỉm cười, hắn đặt sách xuống, nghiêng người về phía trước, ngữ khí thập phần bình đạm: "Nói đi."
"Giải quyết Phương Chi." Cố Chi Hành cũng nghiêng người lại gần hắn, ánh mắt đẹp lộ ra chút lạnh lẽo, giống như vụn băng, "Sau khi xong việc, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu giải quyết những tình huống không trọng yếu nữa."
"Tình huống không trọng yếu là cái gì?" Thanh âm Lý Hàn Sơn rất thấp, "Làm sao tôi biết đây có phải là lời nói thật hay không."
Cố Chi Hành trầm mặc vài giây, ánh mắt phức tạp, "Tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ nói cho cậu."
Lý Hàn Sơn không nói gì, ngón tay khớp xương rõ ràng từng nhịp gõ lên đầu gối, hắn dường như đang cân nhắc.
Cửa thư viện lầu năm bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần tiến tới.
Phương Chi đè thấp âm thanh nói vọng vào, "Rõ ràng Như Diệu đã xin nghỉ về nhà, sao cậu lại không nói cho tôi biết a?"
Cố Chi Hành nhìn về phía Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn ngừng động tác gõ đầu gối, "Deal."
***
"Thế nào?"
"Lý Hàn Sơn đáp ứng rồi."
Tan học trên đường, Chu Như Diệu đạp xe chở Cố Chi Hành.
"Thật tốt quá, rốt cuộc tôi sẽ không còn phải chịu khổ nữa." Chu Như Diệu vui vẻ đến mức suýt lạc tay lái, xe đạp lung lay trong chốc lát, hắn nhịn không được lẩm bẩm: "Nhưng mà vốn dĩ trái khổ này là dành cho Lý Hàn Sơn a, tôi chẳng qua là người qua đường hảo tâm thôi!"
"Điều kiện là về sau chúng ta không thể tiếp tục đi làm phiền hắn." Cố Chi Hành ngáp một cái, hơi có chút tiếc nuối, "Cũng không biết về sau đụng phải nữ chủ chúng ta có thể giải quyết được hay không."
"Nghĩ nhiều làm gì, trước mắt đem cái này giải quyết đã rồi nói sau."
Chu Như Diệu nói lời thấm thía, "Tập trung từng thời điểm."
"Cậu nói sao thì là vậy đi."
Cố Chi Hành đáp.
Chu Như Diệu lại hỏi: "Sao cậu có vẻ không được vui?"
"Tôi nói rồi, tôi cảm thấy con người Lý Hàn Sơn cũng không tệ lắm, còn rất thông minh." Cố Chi Hành có chút bất đắc dĩ, "Nếu như hắn có thể cùng chúng ta giải quyết mấy chuyện này thì tốt rồi, vốn dĩ tôi định nói cho hắn biết chuyện trong mộng sau khi chuyện này kết thúc, kêt quả phát sinh quá nhiều biến cố."
Chu Như Diệu: "Tình huống hiện tại, hắn phỏng chừng chỉ nghĩ là chúng ta đang hồ ngôn loạn ngữ đi."
"Đúng vậy, không biết có còn cơ hội hay không." Cố Chi Hành tán đồng, lại nói: "Như Diệu cậu nghĩ thế nào? Cậu giống như muốn phân rõ giới hạn với hắn, tôi còn cho rằng cậu cũng thực thích hắn."
"Không có a, chỉ là vì cậu, cho nên tôi mới cố gắng tiếp nhận hắn."
Đèn đỏ, Chu Như Diệu dừng xe. Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Chi Hành, cười đến xán lạn, gãi gãi đầu, "Hơn nữa hắn là tai hoạ ngầm của cậu, tôi thực sự muốn hắn biến mất."
Cố Chi Hành: ".........."