Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn - Chương 15

Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 15

Ở thương trường anh luôn bình tĩnh và tự chủ, dường như chỉ cần nghĩ đến Ninh Dữ Ý, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc không thể kiểm soát.

Editor: Sn

Hơn hai mươi ngày trôi qua nhanh chóng. Ninh Dữ Ý mỗi ngày ở nhà một mình nấu cơm, chơi game, ngủ, cũng không thấy nhàm chán.

Khi dòng chữ "Victory" hiện lên màn hình điện thoại, Ninh Dữ Ý hài lòng thoát ra, bấm nút like cho năm người đồng đội cùng team, nhưng khi quay lại sảnh chờ thì phát hiện mình bị trừ hai điểm do bị tố cáo ở trận trước.

???!

Nhấp vào mục tố cáo để xem, thì ra là do anh chàng Lỗ Ban với thành tích 1-13-6 ở trận trước.

Nghĩ đến ván trước bị Lan Lăng Vương bên kia áp đảo, Ninh Dữ Ý im lặng, cảm thấy bị tố cáo cũng là bình thường.

Haiz. Đều do gà mờ gây họa!

Ninh Dữ Ý, kẻ gà mờ nhưng thích chơi, lau vệt nước mắt cay đắng, vừa định mở ván mới thì phát hiện điểm tín nhiệm của mình không đủ để chơi game.

... Bi kịch nhân gian.

Chu Nhị Hoà mở cửa bước vào, đẩy Ninh Dữ Ý đang nằm trên sofa: "Đừng nằm nữa, dậy làm việc đi."

"Nhưng mà, em mới nghỉ được vài ngày thôi mà." Ninh Dữ Ý miễn cưỡng đặt điện thoại xuống.

"Bên đoàn phim đã quay xong hết rồi, đang liên hệ với mọi người để chuẩn bị lồng tiếng đây." Chu Nhị Hoà cười lạnh một tiếng, "Em nghỉ phép hơn hai mươi ngày rồi, còn chưa hài lòng à?"

"...Hài lòng, hài lòng."

"Tuy nhiên, chuyện lồng tiếng không vội, có lẽ phải sau khi dựng phim mới bàn. Tôi nhận được một vài chương trình truyền hình, nhưng cảm thấy không ưng ý lắm, để tôi xem thêm rồi liên lạc chi tiết với em sau nhé." Chu Nhị Hoà giải thích, "Đến lúc thu âm thoại tôi sẽ nhắc em, đạo diễn Trương không thích dùng diễn viên lồng tiếng, em nhớ luyện tập thoại trước nhé."

Ninh Dữ Ý gật đầu lia lịa, đặt điện thoại xuống, đi vào bếp bưng cháo đã ninh từ sáng ra: "Anh Chu muốn ăn không ạ?"

"Nào, thêm chút đậu bắp chua đi."

"Được rồi."

--------------------------

Chu Nhị Hoà nhìn mấy gameshow được bày ra trước mặt mà không ưng ý cái nào. Vừa lúc hắn định xem thêm thì bố mẹ gọi điện thoại tới, bảo hắn về nhà ăn cơm.

Nhà hắn ở ngay Hải Thị, lái xe về cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là dạo này hắn bận rộn ở công ty vì chuyện của Ninh Dữ Ý.

Nghĩ đến việc đã lâu rồi không về nhà, Chu Nhị Hoà xin nghỉ phép ở công ty, chiều về nhà một chuyến.

Mở cửa ra, chỉ thấy Chu Nhị Na đang vắt chân ngồi trên ghế sofa xem TV.

"Đù mía, chị còn biết về đây à?" Vẻ mặt Chu Nhị Hoà đầy ngạc nhiên "Kẻ cuồng công việc như chị mà cũng nhớ đường về nhà."

"Chu Nhị Hoà về rồi đấy à." - Mẹ của Chu Nhị Hoà bước ra từ bếp, "Nhanh đi rửa tay đi, lát nữa là ăn cơm được rồi."

"Sao tự nhiên có thời gian về nhà thế?" - Chu Nhị Hoà ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí thời trang mới nhất bên cạnh.

Chu Nhị Na trợn mắt: "Bà đây mà không về thì mẹ xông vào công ty mất, cuối cùng náo loạn một hồi về nhà mới phát hiện ra là để gặp mặt con trai của chú Vương."

"Đi xem mắt à?" Chu Nhị Hoà có chút hả hê.

"Ừ." Chu Nhị Na cười nham hiểm, "Hơn nữa tối nay không chỉ có con trai của chú Vương mà con gái của chú Diệp cũng về."

Chu Nhị Hoà kinh ngạc.

"Chính là như em nghĩ đấy, ai cũng đừng cười ai."

Khó khăn lắm mới qua được bữa tối, Chu Nhị Hoà tuỳ tiện tìm một cái cớ chạy ra ngoài tản bộ.

Chu Nhị Na lấy chung lý do đi ra ngoài với hắn, hai chị em ngồi xổm bên đường cái hút thuốc.

"Cái người nghệ sĩ mà em ký kia, tên là Ninh Dữ Ý nhỉ." Chu Nhị Na thở ra một vòng khói "Ánh mắt không tệ, là một hạt giống tốt."

"Đó còn phải nói, chị còn không xem ai đi ký." Chu Nhị Hoà ngẩng cao đầu kiêu ngạo... Hút một hơi thuốc.

"Dẫn dắt cho tốt, sau khi trở thành người quản lý nghệ nhân hàng đầu sẽ không cần phải cút về làm trợ lý nữa."

"Còn phải nói sao, em tin tưởng vào Ninh Dữ Ý, không nói gì khác, chỉ cần Kiếm Đạo lên sóng, cậu ấy sẽ nổi tiếng một phen."

Chu Nhị Na nhướng mày: "Tự tin thế à?"

Chu Nhị Hoà khẽ hừ: "Tất nhiên."

"Chị có một chương trình gameshow ở đây." Chu Nhị Na lấy điện thoại ném cho Chu Nhị Hoà, "Hai vị khách mời thường xuyên của hai tập trước, em cũng biết phản ứng của khán giả thế nào rồi. Năm nay do có lý do đặc biệt, hai người đó bị mắc kẹt bên ngoài không thể quay về, đạo diễn chỉ còn cách tìm người khác thay thế. Phong Hoa đã tham gia đầu tư vào chương trình này, đạo diễn bên kia cũng muốn hợp tác với Phong Hoa.'"

"Hai vị khách mời thường xuyên?" Chu Nhị Hoà lật xem tài liệu, phát hiện ý đồ của đạo diễn, "Đạo diễn này tham vọng quá nhỉ, còn muốn cả Tạ Duệ Châu nữa."

"Ừ." Chu Nhị Na gật đầu, mái tóc xoăn gợn sóng uốn lượn dưới ánh đèn đường tạo thành những mảng tối trên khuôn mặt, "Chị đã nói chuyện với Tạ Duệ Châu, anh ấy yêu cầu thêm một vị trí thường xuyên còn lại cho Ninh Dữ Ý mới chịu tham gia, nếu không thì cơ hội này cũng chẳng đến lượt em."

"Được." Chu Nhị Hòa không suy nghĩ nhiều, chẳng có lý do gì để từ chối một cơ hội tốt như vậy, "Lát nữa em sẽ dẫn Ninh Dữ Ý đến công ty ký hợp đồng."

"Được. "

"Đúng rồi nếu Tạ Duệ Châu đi cũng đi rồi, vậy công ty ta có thể thương lượng điều kiện với đạo diễn được chứ?"

Chu Nhị Na ra hiệu cho hắn mau thả rắm đi.

"Gameshow này không thể mời Vu Tư Hàn đến làm khách mời tạm thời." Chu Nhị Hoà cười, vẻ mặt giảo hoạt có phần giống Chu Nhị Na.

"Được." Chu Nhị Na dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy ném vào thùng rác.

Chỉ là chuyện cấm một diễn viên hạng hai, hạng ba tham gia, nói một câu thôi mà.

Huống hồ, cô biết tính em trai mình, nếu không có mối thù lớn, Chu Nhị Hoà sẽ không đối xử như vậy.

"Chị đi đâu đó?" Chu Nhị Hoà hét lên từ phía sau.

"Đi hóng gió, cho tan mùi thuốc lá."

Cuối cùng, khi hai người về nhà, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người vẫn bị phát hiện, hai bên mai mối đều thất bại.

Mẹ Chu không biểu lộ cảm xúc gì, hai tay ôm ngực ngồi trên ghế sofa, "Cả hai thu dọn đồ đạc rồi đi đi. Đừng quay lại nữa, Tết Trung thu, Quốc khánh cũng đừng quay lại."

Chu Nhị Na có chút áy náy: "Mẹ, không phải..."

"Tết Trung thu, Quốc khánh đều đã qua, hai đứa vẫn còn độc thân, một đứa hai mươi tám, một đứa đã ba mươi mốt, vẫn còn độc thân."

"Mẹ, con sai rồi."

"Thôi đi, hai đứa sau này cứ đi theo công việc mà sống, mẹ không phải mẹ của hai đứa. "

Ba Chu từ trong phòng đi ra, đưa hành lý cho hai người, nhìn vẻ mặt đáng thương của người đến, đành phải dùng khẩu hình truyền tin -- Ba cũng chẳng có cách nào.

Bị đuổi khỏi nhà, Chu Nhị Na và Chu Nhị Hoà liếc nhìn nhau, khinh khỉnh quay đầu lên xe riêng --

Cùng về chung công ty.

Ngay ngày hôm sau, Chu Nhị Hoà đã thông báo cho Ninh Dữ Ý về gameshow này.

"Nếu chưa xem thì xem lại các tập trước, lượng người xem gameshow này luôn cao, nhưng hơi mệt." Chu Nhị Hoà nói qua điện thoại.

"Cùng đi với anh Tạ à?" Ninh Dữ Ý vừa nghe điện thoại vừa dùng máy tính bảng tìm kiếm gameshow "Cuộc sống thôn quê."

"Cùng với Tạ Duệ Châu, chương trình này cũng coi như do cậu ấy giành cho em, trừ cậu ra thì toàn là đại lão cả." Chu Nhị Hoà cũng khá ưng ý với nguồn tài nguyên này, "Mấy ngày nay em xem thêm đi, vài ngày nữa là bắt đầu quay rồi."

"Gấp thế á?"

"Ừm, năm nay thị trường không tốt, đạo diễn nghỉ khá lâu, nên vừa có cơ hội là tranh thủ quay phim. Hai khách mời trong đó đột nhiên không thể quay được, kẹt ở nước ngoài không về được." Chu Nhị Hoà giải thích.

"Được, miễn là kiếm được tiền là được." Ninh Dữ Ý cắn một miếng táo, "Anh Chu tối nay đến nhà em ăn cơm nhé, em định làm lẩu."

"Đến, mua nhiều thịt bò cuộn và lá lách bò nhé."

Vào buổi tối, khi Chu Nhị Hoà đến nhà Ninh Dữ Ý, mở cửa ra thì lại thấy Phàn Trung Xuyên.

Đối mặt với Chu Nhị Hoà đầy vẻ nghi hoặc, Ninh Dữ Ý chỉ biết nhún vai.

Cậu phải giải thích thế nào đây? Việc gặp Phàn Trung Xuyên ngay tại cổng khu nhà quả thực là một sự tình cờ. Trời mới biết lúc gặp Phàn Trung Xuyên, vẻ mặt nghi hoặc của cậu cũng chẳng kém gì Chu Nhị Hoà.

Ai mà biết được vị lão đại quản lý tập đoàn hàng nghìn tỷ này, rảnh rỗi lại đi xuống nhà họ làm gì?

Phàn Trung Xuyên bị Ninh Dữ Ý ấn vào sofa để xem tivi và ăn trái cây.

Song dù tivi ngay trước mắt anh đang bật, thế mà anh lại không dành cho nó một chút ánh mắt nào, cả quá trình chỉ nhìn chằm chằm vào bóng hình nhỏ bé đang bận rộn trong bếp.

Hôm nay đột nhiên đến khu nhà Ninh Dữ Ý hoàn toàn là nhất thời xúc động, ở thương trường anh luôn bình tĩnh và tự chủ, dường như chỉ cần nghĩ đến Ninh Dữ Ý, anh lại cảm thấy một sự thôi thúc không thể kiểm soát.

Chu Nhị Hoà cẩn thận từng bước đi đến bên cạnh Phàn Trung Xuyên, nhưng dù thế nào cũng không thể ngồi xuống, luôn cảm thấy chỉ cần liếc nhìn một cái là áp lực đè nặng. Cuối cùng dứt khoát cởi áo khoác đi vào bếp phụ giúp rửa rau.

Sẵn tiện nhỏ giọng kéo Ninh Dữ Ý cùng thảo luận nhỏ về câu hỏi "Tại sao Phàn Trung Xuyên lại xuất hiện dưới lầu nhà chung cư bình thường của họ?".

"Có thể chỉ là đi ngang qua thôi, khu này vốn do tập đoàn Phàn thị mở ra mà." Ninh Dữ Ý tặc lưỡi, "Hơn nữa khu này bình thường sao? Nhìn khu biệt thự sau nhà mình rồi nói tiếp."

Khu nhà của họ có hình dạng như một vòng tròn, vòng ngoài cùng là khu thương mại cộng với khu nhà cao tầng, bỏ qua lớp vỏ nhà cao tầng bên ngoài thì bên trong toàn là khu biệt thự rộng lớn.

Nói theo ngôn ngữ mạng thì khu nhà cao tầng ven đường của họ chính là để cách âm cho khu biệt thự bên trong.

Nói tới đây thì thấy quả thật là một chuyện buồn đấy.

Mèo con rơi lệ. JPG

Chu Nhị Hoà im lặng, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Hình như là vậy, cứ quanh quẩn bên ngoài khu nhà, suýt quên khu biệt thự bên trong."

Phàn Trung Xuyên đang nhắn tin với trợ lý.

- Mua cho tôi một căn ở Thanh An.

Khu dân cư Thanh An là nơi Ninh Dữ Ý sinh sống, cảnh quan bên trong rất đẹp, tất nhiên giá nhà cũng rất đắt.

- Nhưng cảnh quan bên trong chỉ dành cho khu biệt thự.

Khu nhà cao tầng và nhà ở thông thường bên ngoài không có gì khác biệt, may mắn là khả năng cách âm của nhà khá tốt, cộng thêm đây là khu vực nội thành ít có xe tải lớn qua lại nên cũng không ồn ào như tưởng tượng. Mặc dù không thể tham gia vào cảnh quan cây xanh của khu biệt thự bên trong, nhưng giá nhà ở khu vực bên ngoài thấp hơn giá nhà bình quân của thành phố, vì vậy cũng có nhiều người muốn mua nhà ở đây.

Trợ lý không hiểu sao đột nhiên chủ tịch lại muốn mua một căn ở khu Thanh An, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được là vì Ninh Dữ Ý.

Dù sao thì ý đồ của chủ tịch đối với cậu minh tinh nhỏ bé kia cũng chẳng che giấu gì.

Sắm một căn nhà ở Thanh An cũng không khó khăn gì, khu nhà này từ khi xây dựng đã đặc biệt dành riêng một căn cho Phàn Trung Xuyên, nội thất đều được trang trí theo tiêu chuẩn cao cấp nhất, chỉ cần tìm người dọn dẹp một chút là có thể dọn vào ở ngay.

Ninh Dữ Ý không biết tâm tư của Phàn Trung Xuyên, lần lượt xếp các nguyên liệu đã rửa sạch vào đĩa. Chu Nhị Hoà đang bưng ra bàn.

Nấu lẩu phiền phức nhất chính là nước lẩu. Mặc dù bên ngoài có bán sẵn gia vị lẩu, nhưng Ninh Dữ Ý vẫn thích tự mình hầm xương.

Dùng một ít hành lá, tỏi, gia vị, tương đậu nành và ớt băm xào trong chảo cho thơm, sau đó cho bơ vào. Cuối cùng cho nước hầm xương bò đã hầm từ sáng vào, hương vị rất tuyệt vời.

Mùi thơm từ nồi lẩu vừa được mở nắp đã khiến Chu Nhị Hoà suýt chảy nước miếng.

Ninh Dữ Ý vỗ tay Chu Nhị Hoà, "Đem lên trước đã, Phàn tổng đang ở ngoài, anh dám chảy nước miếng à?"

"Không dám không dám." Chu Nhị Hoà dùng khăn ướt lau mép nồi, bưng nồi lẩu lên bàn, "Tôi còn mua mấy chai nước ngọt, ai ngờ Phàn tổng đến, lát nữa tôi xuống dưới mua thêm vài chai rượu vang."

Hắn cũng không dám rót nước ngọt vào cốc của Phàn Trung Xuyên.

Ninh Dữ Ý nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc: "Anh ăn lẩu mà uống rượu vang đỏ?"

Cuối cùng Chu Nhị Hoà vẫn không đi mua rượu vang đỏ, vì Phàn Trung Xuyên tự giác rót nước ngọt cho mình.

Động tác tao nhã đến mức khiến Ninh Dữ Ý tưởng chừng bọn họ không uống nước ngọt mà là rượu vang Lafite năm 1992.

Lẩu cay nồng, nhưng Phàn Trung Xuyên ăn rất nhã nhặn, từ tốn.

Ninh Dữ Ý tuy ăn vội vàng nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn thấy đáng yêu vô cùng, chỉ như một cậu ấm ham chơi được nuông chiều, bề ngoài thô lỗ nhưng bên trong lại rất đẹp mắt.

Chỉ có mình... kìm chế như vậy.

Chu Nhị Hoà ôm lấy đôi môi đỏ bừng vì cay, một lúc sau thở hổn hển như lên cơn hen.

Ăn xong lẩu trời đã tối, Chu Nhị Hoà có việc công ty nên đi trước, nhưng trước khi đi, hắn đã rửa sạch tất cả bát đĩa.

Phàn Trung Xuyên cũng nhận được một cuộc gọi.

Có vẻ như là chuyện công ty.

Ninh Dữ Ý chống cằm, lén lút quan sát Phàn Trung Xuyên.

"Ừm." Nói xong câu cuối cùng của cuộc gọi, Phàn Trung Xuyên quay đầu, móc hộp quà ra từ túi, "Quà cho bữa tối."

Ninh Dữ Ý: "Chỉ là bữa tối thôi mà."

"Tôi ở ngay phía sau." Phàn Trung Xuyên nắm lấy tay Ninh Dữ Ý, đặt chiếc hộp bọc nhung vào tay cậu, "Lần trước nhìn thấy cái này, tôi đã thấy nó rất hợp với em."

Nhưng sự chú ý của Ninh Dữ Ý hoàn toàn bị thu hút bởi câu nói trước đó, "Oa, Phàn tổng sống ở phía sau sao?"

"Ừm." Phàn Trung Xuyên suy nghĩ một chút, "Em có thể đến nhà tôi chơi."

"Tầng trên có trang bị phòng chơi game, bình thường cũng chẳng ai dùng."

"Phòng chơi game sao?" Ninh Dữ Ý đột nhiên hào hứng, có chàng trai nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của trò chơi điện tử sao!.

Không có!

Cái gì, nhà mi nói Phàn Trung Xuyên có thể sao?

Ha, Phàn Trung Xuyên đã không còn thuộc phạm vi con người nữa rồi.

"Có muốn đi ngay không?" Phàn Trung Xuyên dụ dỗ.

Ninh Dữ Ý chỉ suy nghĩ một giây, liền gật đầu hăng hái, quay đầu chạy vào phòng ngủ để thay quần áo.

Tác giả có lời muốn nói:

Có người hỏi tại sao Vu Tư Hàn còn phải dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên.

Sẽ có giải đáp ở phía sau nhé.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận