Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn - Chương 64: Em hy vọng rằng chúng ta có thể luôn ở bên nhau
Chương trướcSau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn
Chương 64: Em hy vọng rằng chúng ta có thể luôn ở bên nhau
Beta: Chuối
Khi Thịnh Niệm Chi nhìn thấy Kỳ Tiểu Ngưng và Ninh Dữ Ý đứng dưới gốc cây, Ninh Dữ Ý mang vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
"Chúng ta nói sau đi." Cậu ngăn lời của trợ lý, bước ra từ dưới chiếc ô nghỉ ngơi và đi đến giữa hai người.
"Chuyện gì vậy?" Thịnh Niệm Chi giả vờ tò mò: "À đúng rồi, Tiểu Ngưng, hôm nay em mua bữa sáng ở đâu? Rất ngon, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý của tôi mua ở đó."
Kỳ Tiểu Ngưng ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
"Bữa sáng là chị ăn sao?"
Ninh Dữ Ý nhỏ giọng giải thích: "Tôi ăn sáng rồi, nên phần này tôi để cho chị Thịnh."
Kỳ Tiểu Ngưng siết chặt nắm tay, nhìn Thịnh Niệm Chi bằng ánh mắt sắc lạnh, rồi quay lưng đi.
Ninh Dữ Ý thở phào nhẹ nhõm: "Chị Thịnh, cảm ơn chị."
"Giờ mới biết cảm ơn tôi hả." Thịnh Niệm Chi giải quyết xong chuyện, quay lưng đi và vẫy tay: "Mời tôi ăn sáng ba ngày."
"Nhưng bữa sáng của em chỉ có salad rau, chị có ăn không..." Ninh Dữ Ý hỏi với vẻ không chắc chắn.
Thịnh Niệm Chi dừng bước, nghiến răng trả lời: "Thôi."
Ninh Dữ Ý ngượng ngùng cười, nhớ đến cái bảng trên túi giấy sáng nay, quyết định về nói chuyện với Chu Nhị Hoà.
Cậu quay lưng rời khỏi gốc cây, nghĩ rằng chuyện này sẽ qua nhanh.
------------------------
Những ngày bận rộn trong đoàn phim trôi qua nhanh chóng, khi số lượng cảnh quay ngày càng nhiều, mùa đông cũng đến gần và hoàn toàn đến.
"Hôm nay lạnh đến âm độ." Ninh Dữ Ý mặc áo khoác trắng, thở hơi ấm vào lòng bàn tay: "Anh Chu ơi, anh xong chưa?"
"Đến rồi, đến rồi." Chu Nhị Hoà mặc chiếc áo khoác đen giống của Ninh Dữ Ý, tay kéo theo một vali.
Hắn đặt vali sang một bên, tìm chìa khóa xe trong túi một lúc lâu mới lấy ra, mở cốp xe và đặt vali vào.
Ninh Dữ Ý mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, trong khi Chu Nhị Hoà ngồi vào ghế lái và bật điều hòa trong xe.
"Trời ơi, lạnh quá." Chu Nhị Hoà bỏ găng tay ra: "Năm nay có vẻ lạnh hơn do hiệu ứng nhà kính à? Năm nay Hải Thành lạnh hơn nhiều so với những năm trước, trước đây chỉ có âm độ vào ngày đầu năm."
"Mùa thu năm nay đến sớm hơn một chút." Ninh Dữ Ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi bãi đỗ xe dưới lòng đất tối đen: "Về thôi, cảnh quay lần này cuối cùng cũng xong rồi."
"Anh hai của em đâu?"
"Anh ấy còn vài cảnh nữa cần quay, ngày mai mai sẽ về sau." Tạ Duệ Châu là nam chính, nên có nhiều cảnh quay hơn Ninh Dữ Ý.
"Gói túi sưởi còn đủ không, nếu không đủ tôi sẽ mua thêm vài cái gửi vào đoàn phim." Diêu Dao kết hôn trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh và đã xin nghỉ trăng mật ba tháng, trong thời gian này, Chu Nhị Hoà phải chăm sóc cả hai người.
"Còn một thùng chưa mở, đủ rồi." - wattpad: atoe1803
"Vậy thì tôi sẽ đưa em về trước." Chu Nhị Hoà khởi động xe khi tay đã ấm lên.
Ra khỏi tầng hầm, bên ngoài là một màu trắng xóa.
Hải Thành đã liên tục có tuyết trong nhiều ngày, chưa có chỗ nào được dọn tuyết, lớp tuyết đã dày hơn mười centimet.
Chu Nhị Hoà chọn thời điểm không có tuyết để về, Ninh Dữ Ý ngồi trong xe, tay dần ấm hơn khi nhiệt độ trong xe tăng lên.
Cậu nhìn ra ngoài, lớp tuyết trôi qua nhanh chóng, định ăn lẩu vào bữa tối.
"Anh Chu, tối nay anh ở lại nhà Thanh An nhé. Em làm lẩu ăn cho ấm người."
"Dù tôi rất thèm." Chu Nhị Hoà trả lời: "Nhưng tôi hiếm lắm mới có một đêm về nhà, nên tôi chắc chắn sẽ ở cùng bạn trai."
"..."
Ninh Dữ Ý bị "khoe khoang" một phen, gọi điện cho Phàn Trung Xuyên hỏi khi nào anh rảnh.
"Hôm nay anh làm việc tại nhà, Ninh Ninh đến đây luôn đi, phòng của em không có ai sẽ rất lạnh."
"Hôm nay anh không đi làm à?" Ninh Dữ Ý nghịch ngợm chiếc vỏ điện thoại có hình chú vịt vàng: "Chưa đến kỳ nghỉ đầu năm mà."
"Ừ, ông chủ của em, có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào."
"Chà, chủ nghĩa tư bản độc ác."
Khi Chu Nhị Hoà đang lái xe, hắn nghe cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng cảm thấy xót xa cho cuộc đời làm công ăn lương của mình.
Vì quãng đường dài, Ninh Dữ Ý cảm thấy buồn chán, bắt đầu lướt Weibo, thỉnh thoảng đọc vài tin tức cho Chu Nhị Hoà nghe.
"Có vẻ như nhiệt độ đã thay đổi, 'Kiếm Đạo' đã lên sóng rồi." Ninh Dữ Ý không ngờ 'Kiếm Đạo' lại được phát sóng nhanh như vậy.
"Cũng xêm xêm, chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi, lúc này là thời điểm lượng người xem cao, trời lạnh người ta cũng thích xem TV hơn." Chu Nhị Hoà vừa lái xe vừa nói: "Nhưng đạo diễn không thông báo cho chúng ta, cứ thế mà phát sóng à?"
"Có thông báo, nhưng em không thấy." Ninh Dữ Ý lúng túng nói: "Gần đây trời lạnh quá, em không muốn cầm điện thoại."
Chu Nhị Hoà tranh thủ lúc xe quẹo và đèn đỏ, mở khóa vân tay xem tin nhắn trên WeChat, tìm thấy tin nhắn của trợ lý Trương Học Dũng ở dưới cùng.
Chu Nhị Hoà: "..." - wattpad: atoe1803
Thôi được rồi, hai người này cũng chỉ thế thôi.
'Top 1' có thể là do bên sản xuất mua, khi Ninh Dữ Ý lần đầu tiên nhấp vào, bình luận chỉ có vài trăm, sau khi xem một lượt và làm mới trang thì số lượng tăng lên, phần lớn là fan của cậu và Tạ Duệ Châu, Thịnh Niệm Chi, thỉnh thoảng có vài fan nguyên tác, bình luận của người qua đường khá ít.
【Dung Tiểu Khê đẹp quá! Gương mặt thần tiên! ! Dù sao thì các nhân vật chính và nam ba đều rất đẹp, chỉ có nam hai hơi kém sắc một chút】
【Chương Dương bị cắt nhiều cảnh quá, khi xem bản gốc thì vai nam hai có nhiều cảnh lắm】
【Cắt xén nhiều tin đen như vậy cũng là điều bình thường, thật khổ cho biên tập viên, không biết phải làm thêm bao nhiêu giờ mới xong】
【Cảnh sắc và hiệu ứng cũng rất đẹp! Không hổ là đầu tư khủng, ban đầu còn nghĩ năm nay không có bộ phim truyền hình nào nổi bật, bây giờ thì không phải đã có rồi sao.】
...
Ninh Dữ Ý đọc một vài bình luận, sau đó chuyển bài quảng cáo của trang chính lên tài khoản lớn.
Khi đến nhà của Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý vừa xuống xe đã được ôm vào vòng tay ấm áp.
"Á, hành lý, lấy hành lý." Ninh Dữ Ý vật lộn để ra khỏi xe.
"Để anh lấy." Phàn Trung Xuyên lấy khăn quàng cổ khỏi cổ của mình rồi quàng cho Ninh Dữ Ý, rồi đi lấy hành lý từ khoang hành lý xe.
Chu Nhị Hoà vội vã rời đi.
Vào trong nhà của Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý cảm thấy cơ thể mình ấm áp ngay lập tức.
Cậu tháo khăn quàng cổ, kéo khóa áo lông ra để mình hít thở chút không khí.
"Tối nay chúng ta ăn lẩu nhé." Ninh Dữ Ý nhảy nhót đi về phía bếp.
"Không vội đâu." Phàn Trung Xuyên kéo cậu lại: "Vừa về thì nghỉ ngơi một chút, nếu muốn ăn lẩu thì để người khác mang đến."
Ninh Dữ Ý suy nghĩ một chút rồi gật đầu. - wattpad: atoe1803
Vì không cần phải tự làm bữa tối, Ninh Dữ Ý có thời gian rảnh rỗi.
Sau một hồi náo loạn, Ninh Dữ Ý cảm thấy lưng có hơi mồ hôi, nên đã cởi áo lông và ném lên ghế sofa, rồi quấn lấy Phàn Trung Xuyên, cuối cùng rơi xuống giường.
Ninh Dữ Ý cọ người trong lòng Phàn Trung Xuyên, tựa lưng vào ngực anh, vừa chơi điện thoại vừa lướt Weibo, thấy một từ khóa thú vị trên bảng tin nóng.
"Lần đầu tiên thấy tuyết có thể ước nguyện." Ninh Dữ Ý nhớ lại ngày đầu tiên tuyết rơi ở Hải Thành, khi đó các nhân viên trong đoàn làm phim đều náo loạn, đạo diễn đã cho nghỉ một giờ.
"Ừ, Ninh Ninh đã ước nguyện chưa?" Phàn Trung Xuyên đặt cằm lên đỉnh đầu Ninh Dữ Ý, cùng anh xem nội dung trên điện thoại.
"Em ước rồi." Ninh Dữ Ý quay người từ trong lòng anh ra để đối diện với Phàn Trung Xuyên.
"Em ước là chúng ta có thể luôn ở bên nhau."
============