Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn - Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tôi không xuyên việt, các vị đến đi
- Quyển 1 - Chương 2: Kinh Kha
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải oan gia không tụ đầu
- Quyển 1 - Chương 4: Chính béo đại chiến Kinh khờ
- Quyển 1 - Chương 5: Ban nhạc Tần triều
- Quyển 1 - Chương 6: Bé, cần giấy không?
- Quyển 1 - Chương 7: Lý Sư Sư
- Quyển 1 - Chương 8: Để người đẹp tấn công mãnh liệt hơn nữa đi
- Quyển 1 - Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng Ngu ơi hỡi, làm sao bây giờ
- Quyển 1 - Chương 11: Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
- Quyển 1 - Chương 12: Ba điều ước định
- Quyển 1 - Chương 13: Kéo nhau ra phố
- Quyển 1 - Chương 14: Đưa anh đi xem binh mã dũng
- Quyển 1 - Chương 15: Trở về bình an
- Quyển 1 - Chương 16: Bao cao su mùi tự nhiên
- Quyển 1 - Chương 17: 300
- Quyển 1 - Chương 18: 28 cách làm giàu
- Quyển 1 - Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
- Quyển 1 - Chương 20: Gian thương
- Quyển 1 - Chương 21: Giai cấp ơi là giai cấp
- Quyển 1 - Chương 22: Thiếu gia họ Kim
- Quyển 1 - Chương 23: Vì sao là cái vì sao?
- Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
- Quyển 1 - Chương 25: Tập thể hợp tác
- Quyển 1 - Chương 26: Gã chuột lang
- Quyển 1 - Chương 27: Đại diện của người đẹp
- Quyển 1 - Chương 28: Gian trá qua cửa
- Quyển 1 - Chương 29: Kẻ thù lớn nhất
- Quyển 1 - Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
- Quyển 1 - Chương 31: Cá độ
- Quyển 1 - Chương 32: Thỏ thọt mau mau chạy
- Quyển 1 - Chương 33: Vua cờ bạc
- Quyển 1 - Chương 34: Lè nhè là ăn củ đậu
- Quyển 1 - Chương 35: Cứ chờ đấy
- Quyển 1 - Chương 36: Một phát rắm, trời long đất lở
- Quyển 1 - Chương 37: Chuyện sau động đất
- Quyển 1 - Chương 38: Trường văn võ duc tài
- Quyển 1 - Chương 39: Vị hiệu trưởng tuyệt vời
- Quyển 1 - Chương 40: Bối ngôi quân
- Quyển 1 - Chương 41: An Đắc Quảng Hạ Thiên Vạn Gian
- Quyển 1 - Chương 42: tôi tên Thiết Trụ chữ Hương Đức
- Quyển 1 - Chương 43: Thiên Nhãn Thông
- Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán
- Quyển 1 - Chương 45: gặp mặt liền bái
- Quyển 1 - Chương 46: Đồng nghiệp
- Quyển 1 - Chương 47: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 48: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 49: gặp phai “xã hội đen”
- Quyển 1 - Chương 50: nữ nhân này không đơn giản
- Quyển 1 - Chương 51: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế
- Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử
- Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Thám Doanh
- Quyển 1 - Chương 55: Truyền thương
- Quyển 1 - Chương 56: Hắc điếm
- Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt
- Quyển 1 - Chương 58: Hai gái chung một chồng
- Quyển 1 - Chương 59: Bạch Liên giáo chủ
- Quyển 1 - Chương 60: Tịnh Kiên Vương
- Quyển 1 - Chương 61: Nhất hồ trát ti
- Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình
- Quyển 1 - Chương 63: bất cao hứng - một đầu não (không đầu óc)
- Quyển 1 - Chương 64: Đạp thủy vô ngân
- Quyển 1 - Chương 65: tuyệt thế bảo bối
- Quyển 1 - Chương 66: Vạn Nhân Địch
- Quyển 1 - Chương 67: Phát tiền công
- Quyển 1 - Chương 68: Ăn cơm, ngủ, đánh Tần Cối
- Quyển 1 - Chương 69: cốt hôi cấp hạt từ (lão mù chuyên sưu tập đồ cổ)
- Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
- Quyển 1 - Chương 71: Rượu Đỗ Tùng năm sao
- Quyển 1 - Chương 72: Ai làm Tư Mã Quang đây?
- Quyển 1 - Chương 73: Đổ chú
- Quyển 1 - Chương 74: Lý Bạch
- Quyển 1 - Chương 75: Đại địa thương mang
- Quyển 1 - Chương 76: trương học khánh thành
- Quyển 1 - Chương 77: Ngu Cơ
- Quyển 1 - Chương 78: Huynh đệ thủ túc
- Quyển 1 - Chương 79: hoảng nhiên như mộng
- Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa
- Quyển 1 - Chương 81: thần đèn ALadin
- Quyển 1 - Chương 82: Giết người và cua gái
- Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý
- Quyển 1 - Chương 84: ủy viên hội
- Quyển 1 - Chương 85: không đủ mưu trí
- Quyển 1 - Chương 86: gia tộc họ Hạng
- Quyển 1 - Chương 87: trí giả thiên lự
- Quyển 1 - Chương 88: chuyên gia đàm phán
- Quyển 1 - Chương 89: Tứ diện Sở ca
- Quyển 1 - Chương 90: Trai cò đánh nhau
- Quyển 1 - Chương 91: đá quán
- Quyển 1 - Chương 92: Độc cô cửu kiếm
- Quyển 1 - Chương 93: Vật thích đang
- Quyển 1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba
- Quyển 1 - Chương 95: Triệu Mặt trắng
- Quyển 1 - Chương 96: Đông đạo chủ (lãnh đạo - nhà tài trợ)
- Quyển 1 - Chương 97: 54 tuyển 13 - bốc thăm
- Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1
- Quyển 1 - Chương 99: khai mạc 2
- Quyển 1 - Chương 100: “Thái cấp kỳ” phiêu dương
- Quyển 2 - Chương 1: Vong nguyệt tân văn võ học giáo
- Quyển 2 - Chương 2: harry potter
- Quyển 2 - Chương 3: võ lâm thế gia
- Quyển 2 - Chương 4: Nhu có thể khắc cương
- Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu
- Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
- Quyển 2 - Chương 7: Cự kình bang
- Quyển 2 - Chương 8: Quyền hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng
- Quyển 2 - Chương 10: Có tôi
- Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
- Quyển 2 - Chương 12: Mười năm
- Quyển 2 - Chương 13: Túy Quyền
- Quyển 2 - Chương 14: Cái chìa khóa vạn năng
- Quyển 2 - Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
- Quyển 2 - Chương 16: Mục tiêu mới
- Quyển 2 - Chương 17: Đấu thêm
- Quyển 2 - Chương 18: Chiến đấu vì cái tên
- Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình
- Quyển 2 - Chương 20: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ
- Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm
- Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng
- Quyển 2 - Chương 23: Lão Hổ
- Quyển 2 - Chương 24: Hảo hán số 109
- Quyển 2 - Chương 25: Phải thắng
- Quyển 2 - Chương 26: Lý tưởng cùng thực tế
- Quyển 2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!
- Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực
- Quyển 2 - Chương 29: Trận chung kết không phải chung kết
- Quyển 2 - Chương 30: Một que kem
- Quyển 2 - Chương 31: Đỗ Phủ
- Quyển 2 - Chương 32: Trận chung kết
- Quyển 2 - Chương 33: Du kỵ binh thời Tần
- Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương
- Quyển 2 - Chương 36: Nguy cơ của Tiểu Cường
- Quyển 2 - Chương 37: Tử cục
- Quyển 2 - Chương 38: Nhị ngốc, Nhị ngốc
- Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất
- Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt
- Quyển 2 - Chương 41: Tìm kiếm Nhạc Phi
- Quyển 2 - Chương 42: 9527
- Quyển 2 - Chương 43: Đặng Nguyên Giác
- Quyển 2 - Chương 44: Phạm Tiến
- Quyển 2 - Chương 45: Dạ yến (1)
- Quyển 2 - Chương 46: Dạ yến (2)
- Quyển 2 - Chương 47: Dạ yến (3)
- Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động
- Quyển 2 - Chương 49: Cơ Đốc Sơn Thiên Bồng Nguyên Soái
- Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung
- Quyển 2 - Chương 51: Phí Tam Khẩu
- Quyển 2 - Chương 52: 300 học sinh mới
- Quyển 2 - Chương 53: Hai "nửa người"
- Quyển 2 - Chương 54: Chuyển két
- Quyển 2 - Chương 55: Như hình với bóng
- Quyển 2 - Chương 56: Bình chân như vại
- Quyển 2 - Chương 57: Chuyện đã qua
- Quyển 2 - Chương 58: Hai nhân cách
- Quyển 2 - Chương 59: Đầu thú
- Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội
- Quyển 2 - Chương 61: Ta là truyền thuyết
- Quyển 2 - Chương 62: Bài học liều mạng
- Quyển 2 - Chương 63: Nhất tuần tam đấu
- Quyển 2 - Chương 64: Biệt thự núi Xuân Không
- Quyển 2 - Chương 65: Thái hậu cát tường
- Quyển 2 - Chương 66: Gặp lại Kim Thiếu Viêm
- Quyển 2 - Chương 67: Võ Tòng
- Quyển 2 - Chương 68: Vong Tình thủy
- Quyển 2 - Chương 69: Vĩ ca
- Quyển 2 - Chương 70: Đếm tiền đến rút gân
- Quyển 2 - Chương 71: Dược Thủy
- Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
- Quyển 2 - Chương 73: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 74: Chúng hảo hán cứu Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 75: Tiễn
- Quyển 2 - Chương 76: Chuyện lãng mạn nhất có thể nghĩ tới là ăn bánh kem cùng em
- Quyển 2 - Chương 77: Giường đôi
- Quyển 2 - Chương 78: Văn hóa Phục Hưng
- Quyển 2 - Chương 79: Tuyệt thế hảo cung
- Quyển 2 - Chương 80: Bồi dưỡng nhân tài hài hòa
- Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin
- Quyển 2 - Chương 82: Hiệp ước bất bình đẳng
- Quyển 2 - Chương 83: Đại Hán sứ thần
- Quyển 2 - Chương 84: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
- Quyển 2 - Chương 85: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)
- Quyển 2 - Chương 86: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 87: Yêu người ta sẽ biến thành người ta
- Quyển 2 - Chương 88: Lộ điểm chi chiến
- Quyển 2 - Chương 89: Nhìn rất đẹp mắt
- Quyển 2 - Chương 90: Roi da được chưa?
- Quyển 2 - Chương 91: Đông Phương Bất Bại
- Quyển 2 - Chương 92: Duyên, tuyệt không thể tả
- Quyển 2 - Chương 93: Địch nhân muôn thuở
- Quyển 2 - Chương 94: Ám thất
- Quyển 2 - Chương 95: Hộ hoa sứ giả
- Quyển 2 - Chương 96: Người thường
- Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người
- Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng
- Quyển 2 - Chương 99: Hàn Tín
- Quyển 2 - Chương 100: Nhất thế kiêu hùng
- Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng
- Quyển 3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc
- Quyển 3 - Chương 3: Chị muốn làm nữ nhân
- Quyển 3 - Chương 4: Không yêu hồng trang yêu vũ trang
- Quyển 3 - Chương 5: Tạp Kỳ Bố Nặc
- Quyển 3 - Chương 6: Niên hội
- Quyển 3 - Chương 7: Sửa cờ
- Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì
- Quyển 3 - Chương 9: Báo đáp
- Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
- Quyển 3 - Chương 11: Trư nhục Câu kê
- Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công
- Quyển 3 - Chương 13: Nhị béo
- Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
- Quyển 3 - Chương 15: Chuy bất thệ
- Quyển 3 - Chương 16: Rèn thương
- Quyển 3 - Chương 17: Đấu họa
- Quyển 3 - Chương 18: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan
- Quyển 3 - Chương 19: Đánh úp
- Quyển 3 - Chương 20: Đế vương tâm thuật
- Quyển 3 - Chương 21: Đàm phán
- Quyển 3 - Chương 22: Đặc lạc y
- Quyển 3 - Chương 23: Thổ phỉ trở về
- Quyển 3 - Chương 24: Hội nghị nội bộ
- Quyển 3 - Chương 25: Bá Vương Thương
- Quyển 3 - Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 27: Bảo Ngân
- Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì
- Quyển 3 - Chương 29: Hán gian vs hán gian
- Quyển 3 - Chương 30: Quyền đả Tưởng Môn Thần
- Quyển 3 - Chương 31: Thải Tín
- Quyển 3 - Chương 32: Ta là vô địch thiên hạ
- Quyển 3 - Chương 33: Tam Quốc hảo nam nhi
- Quyển 3 - Chương 34: Hôn lễ tiền tấu khúc
- Quyển 3 - Chương 35: Công thủ đồng minh
- Quyển 3 - Chương 36: Chụp ảnh cưới
- Quyển 3 - Chương 37: Đại hôn (thượng)
- Quyển 3 - Chương 38: Đại hôn (trung)
- Quyển 3 - Chương 39: Đại hôn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 40: Kinh hỷ
- Quyển 3 - Chương 41: Nhập gia tùy tục
- Quyển 3 - Chương 42: Tần vương lăng
- Quyển 3 - Chương 43: Khai môn ấp đạo
- Quyển 3 - Chương 44: Siêu cấp model
- Quyển 3 - Chương 45: Biến sắc
- Quyển 3 - Chương 46: Truyền thông phỏng vấn
- Quyển 3 - Chương 47: Túng tử hiệp cốt hương
- Quyển 3 - Chương 48: Tiểu Cường
- Quyển 3 - Chương 49: Nữ nhân đẹp nhất
- Quyển 3 - Chương 50: Tái nhập sử sách
- Quyển 3 - Chương 51: Mafia - Hắc thủ đảng
- Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1
- Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân
- Quyển 3 - Chương 54: Kiếm chi lư
- Quyển 3 - Chương 55: Cầu trợ
- Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách
- Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 58: Tập kết
- Quyển 3 - Chương 59: Mãn thành tẫn đã Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 60: Trao đổi con tin
- Quyển 3 - Chương 61: Sữa hết hạn
- Quyển 3 - Chương 62: Việc công việc tư
- Quyển 3 - Chương 63: Quyền thổ trọng lai
- Quyển 3 - Chương 64: Bàn gia công tư
- Quyển 3 - Chương 65: Kiếm thần Cái Nhiếp
- Quyển 3 - Chương 66: Tuyệt đỉnh cao thủ
- Quyển 3 - Chương 67: Uống thuốc
- Quyển 3 - Chương 68: Cùng Phiến Thổ Địa, Cùng Một Mộng Tưởng
- Quyển 3 - Chương 69: Vị Cực Nhân Thần
- Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ
- Quyển 3 - Chương 71: Thuyết Khách
- Quyển 3 - Chương 72: Không Dứt
- Quyển 3 - Chương 73: Quân Bán Nước
- Quyển 3 - Chương 74: Ngọc Quan Âm
- Quyển 3 - Chương 75: Áo Chống Đạn Kiểu Tô Võ
- Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
- Quyển 3 - Chương 77: Thiên bôi bất túy
- Quyển 3 - Chương 78: Tạm biệt, tổ năm người
- Quyển 3 - Chương 79: Mở màn
- Quyển 3 - Chương 80: Trục nhân giới
- Quyển 3 - Chương 81: Sai số
- Quyển 3 - Chương 82: Lại gặp
- Quyển 3 - Chương 83: Đi theo ta, có thịt ăn
- Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng
- Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư
- Quyển 3 - Chương 86: Đường kiếm cơm
- Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông
- Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật
- Quyển 3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão
- Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân
- Quyển 3 - Chương 91: Vương giả trở về
- Quyển 3 - Chương 92: Tiêu công quán
- Quyển 3 - Chương 93: Phó ước
- Quyển 3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ
- Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều
- Quyển 3 - Chương 96: Diễn viên quần chúng
- Quyển 3 - Chương 97: Đạo cụ
- Quyển 3 - Chương 98: Hiệu trưởng, giết hay không
- Quyển 3 - Chương 99: Bánh nướng nữ gả chồng
- Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương
- Quyển 3 - Chương 101: Bánh bích quy của Triệu bạch kiểm
- Quyển 3 - Chương 102: Cái chết của Kinh Kha
- Quyển 3 - Chương 103: Sơn trại phiên bản Super Mario
- Quyển 3 - Chương 104: Vị khách xui nhất
- Quyển 3 - Chương 105: Máy đọc thẻ
- Quyển 3 - Chương 106: Điểm tử biểu
- Quyển 3 - Chương 107: Bức thượng Lương Sơn - Đánh lên Lương Sơn
- Quyển 3 - Chương 108: Nhất linh bách cửu ca
- Quyển 3 - Chương 109: Kính mắt
- Quyển 3 - Chương 110: Ăn chưa
- Quyển 3 - Chương 111: Em yêu, sao em không ở bên anh
- Quyển 3 - Chương 112: "Bình" Phương Tịch
- Quyển 3 - Chương 113: Bỏ phiếu dân chủ
- Quyển 3 - Chương 114: Giả chiêu an
- Quyển 3 - Chương 115: "Người mình"
- Quyển 3 - Chương 116: Bán cáng
- Quyển 3 - Chương 117: Thái cực Phương Trấn Giang
- Quyển 3 - Chương 118: Cuộc chiến một người
- Quyển 3 - Chương 119: Chiêu an
- Quyển 3 - Chương 120: Cơ mật
- Quyển 3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát
- Quyển 3 - Chương 122: Chơi không nổi bát đại thiên vươn
- Quyển 3 - Chương 123: Gọi nhịp
- Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế
- Quyển 3 - Chương 125: Không thể nói
- Quyển 3 - Chương 126: Chứng hôn
- Quyển 3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh
- Quyển 3 - Chương 128: Tuần trăng mật
- Quyển 3 - Chương 129: Xin hỏi đường đi ở nơi nào
- Quyển 3 - Chương 130: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
- Quyển 3 - Chương 132: Biên chung
- Quyển 3 - Chương 133: Phạm Tăng
- Quyển 3 - Chương 134: Nữ tam đại, ôm kim khuyên
- Quyển 3 - Chương 135: Ký sự WC
- Quyển 3 - Chương 136: Huyền Trang
- Quyển 3 - Chương 137: Không
- Quyển 3 - Chương 138: Tuệ căn
- Quyển 3 - Chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
- Quyển 3 - Chương 140: Chầy cứt trâu
- Quyển 3 - Chương 141: Ba họ gia nô
- Quyển 3 - Chương 142: Tam anh chiến Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 143: Suy diễn báo cáo cuộc chiến giữa lịch sử đệ nhất mãnh tướng và đại luyện cương thiết
- Quyển 3 - Chương 144: Loạn tử
- Quyển 3 - Chương 145: Yến Kinh phong vân
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
Khoảng 8h5, nhân viên công tác tìm tới tôi hỏi: "Tiêu chủ nhiệm, hai tuyển thủ Võ Thanh cùng Bạch Thiên của anh đâu?" Nghe giọng điệu còn sốt ruột hơn cả tôi, đại khái là Lưu thư kí đặc biệt chiếu cố mà.
Tôi nói: "Chẳng phải vẫn chưa hết giờ à? Nếu 5 phút nữa không tới thì cứ theo luật là bỏ quyền." Cậu ta á khẩu không nói được gì nữa. Đúng lúc này, Đái Tông chớp mắt lao vào qua cửa sân vận động, xuất hiện trước mặt bọn tôi, hô lên: "Đến rồi, đến rồi."
Tôi cho nhân viên công tác đi trước, hỏi Đái Tông: "Sao chỉ có anh tới?"
Đái Tông: "Kẹt xe, anh chỉ mang Thiết Ngưu tới trước."
Tôi nhìn ra phía sau: "Lý Quỳ đâu?”
Đái Tông vỗ đùi: “Hỏng rồi, anh quên không bỏ tờ giấy vàng mã trên đùi nó xuống rồi.
Bọn tôi chạy ra ngoài xe, thấy Lý Quỳ đang chạy vòng vòng quanh sân thể dục, vừa chạy vừa vung tay múa chân hét oa oa loạn lên: “Đái viện trưởng, chậm thôi , hôm qua em không nên đổ rượu lên người anh.”
Đái Tông ngượng ngùng, cười nói: "Trước kia đều đùa thằng khờ này thế.”
“Anh nhanh đi lôi nó về, chạy thêm hai vòng nữa chắc chân mòn luôn.”
Đái Tông đang muốn đi, tôi lại nói: "Còn thiếu hai người tham gia thi đấu, anh có thể lên đài chứ?”
Đái Tông vừa chạy vừa nói: “Sân quá nhỏ anh không thể chạy được. Thiết Ngưu có thể lên đài thi đấu, Đổng Bình cũng sắp tới rồi.” Nói xong anh ta nhảy ra, chạy tới sau lưng Lý Quỳ, giật tờ giấy vàng trên chân ra nhét vào tay Lý Quỳ. Vì quán tính, Lý Quỳ lại chạy thêm nửa vòng mới dừng lại. Toàn trường mấy vạn người thấy tên cao to đen hôi xé hai tờ giấy nát, đều kinh ngạc: “Thằng nhỏ kia trúng tà à?”
Lý Quỳ chạy hồng hộc tới trước mặt tôi, reo lên: “Đánh nhau sao có thể thiếu Thiết Ngưu chứ?”
Trong số các hảo hán, kẻ tôi không muốn dùng nhất là Lý Quỳ. Thằng đen thui này tuy không xấu, nhưng ra tay quá xấu, nếu để nó thượng đài, không chừng sẽ mang tới phiền toái lớn. Tôi kiễng chân lên nhìn, thấy Đổng Bình đã chạy tới cửa sân vận động, sau lưng lại chẳng có ai.
Tôi đưa cho Lý Quỳ một bộ đồ phòng hộ nói: “Chú mặc vào trước đi, nếu được để chú lên đài.”
Được sự giúp đỡ của người khác, Lý Quỳ mặc xong rất nhanh: “Đừng nói nhẹ thế, cho dù để em mặc nguyên bộ đồ bằng đá em cũng đánh được.”
Hiện tại xem ra không còn sự lựa chọn khác nữa rồi. Nếu để Đái Tông lên, anh ta không làm tổ trọng tài biến thành cái ê cu hơi khó, hơn nữa Đoạn Cảnh Trụ cùng Thang Long sợ rằng không đáng tin, có Lý Quỳ đang ở tại, ít nhất có thể giữ lấy một vị trí. Tôi khoác tay lên vai nó: “Nhớ kỹ nhé, lát nữa luận võ chỉ cần thắng là được, không cho đả thương người ta.” Tôi quay lại nhìn Kim Đại Kiên nói: “Võ Thanh cùng Bạch Thiên…” Kim Đại Kiên lặng im đưa hai thẻ CMND làm xong đưa cho tôi xem, xem ảnh chụp chính là Đổng Bình cùng Lý Quỳ. Cái này gọi là sở trường.
Giờ đã là 8 giờ 12 phút, dựa theo quy củ hai người đã bỏ quyền. Nhân viên công vụ dẫn Lý Quỳ cùng Đổng Bình, trước khi đi chỉnh lại đồng hồ 5 phút, đại khái muốn tìm cớ cãi với người của ban tổ chức. Trên thực tế chúng tôi đã lo lắng thừa, 179 đội tham gia cùng các vận động viên đăng ký cá nhân tham gia, trên bãi ước chừng có hơn 1000 người, căn bản không có thời gian điểm danh từng người trong cái cảnh hỗn loạn này. Trận đấu tiến hành hôm nay kì thật là thi dự tuyển. Ban tổ chức căn bản không có hơi đâu mà làm cẩn thận.
Hơn 1000 người chia ra thành hơn 500 cặp. Lại theo số đuổi chia ra buổi sáng cùng chiều. Trong số bốn người, Lý Quỳ cùng Thang Long đều được xếp thi đấu buổi sáng, lại theo số thứ tự phân ra lôi đài, đều tự đi tới lôi đài chờ được gọi lên thi đấu.
Toàn bộ sân vận động ồn ào náo nhiệt. Trên bãi đất có cả vận động viên, huấn luyện viên, tuyển thủ, khán giả, khó mà lách vào nổi, như là nhà gà vào ngày tết vậy. Nhân viên công tổ chức phải cúi mình lượn lách như mèo giữa đám đông, chui đi chui lại. Loa đại hội luôn hô lên cuồng loạn như tâm thần: “Xin mời người không có phận sự rời khỏi khu vực, mời người không phận sự rời đi, bảo vệ, bảo vệ đâu….” Mười mấy bảo vệ đáng thương bị vây ở giữa, tự bảo vệ mình còn khó. Mũ rơi trên đất bị giẫm dẹp lép, gậy cao su cũng bị bọn người giang hồ cướp đi, áo ba lỗ có chữ “Trật tự" cũng bị vô số bàn tay xé thành đai lưng. Một nhân viên trật tự trẻ tuổi bị sóng người vùi dập hét lên: "Đừng, Đừng…"
Loại chuyện này hiển nhiên là điều bất ngờ tại đại hội. Kỳ thật bọn họ sớm hẳn phải nghĩ tới, đây không phải là hội chợ nghệ thuật gì, phàm là người tham dự đều có tố chất cao, hơn nữa người tới xem cơ hồ đều là đám dân chúng ham thích náo nhiệt, không phải cứ kêu lùi là lùi.
Tôi thấy rất nhiều các hảo hán đã tới, đã ngồi ở khu khách quý. Tôi vội điện thoại cho Chu Quý. Trong tiếng ồn ào ầm ĩ, tôi nói lớn: “Anh nhìn xem Lý Quỳ cùng Thang Long ở đâu?” Sau đó tôi thấy Chu Quý ưỡn bụng phệ một tay cầm điện thoại, một tay cầm ống nhòm, chễm chệ như một vị nguyên soái khai quốc. Anh ta nhìn chốc lát rồi nói: “Cạnh đài thi đấu số 25 có một thằng vừa to vừa đen, chú đi xem có phải nó không. Thang Long thì anh tìm mãi không thấy.”
Tôi cởi áo sơ mi ra cuốn lại trong tay, vừa đi vừa hô lên: “Mỡ nóng đây, cẩn thận mỡ nóng…” nhưng thành quả quá mức nhỏ bé, mọi người đều không có mất đi tư duy lô gic vốn có, biết rõ một thằng không bị tâm thần không thể mang thứ đó xuất hiện ở đây. Vì vậy tôi đành hét lên: “Trành ra, ị đùn ra quần…” lập tức đám đông phần thành hai, vừa bịt mũi vừa nhìn tôi đi qua trước mắt bọn họ. Những người này không có từng đi tầu hỏa chắc cũng từng đi tham gia chiêu sinh, cũng biết nếu bất cẩn sẽ lâm vào chiến tranh nhân dân, đặc biệt dễ làm hỏng chiến cơ nên lập tức khép lại.
Tôi đi tới trước đài 25, liếc cái thấy Lý Quỳ. Tôi đi lên vỗ vai. Lý Quỳ không quen găng tay quyền anh, không được tự nhiên, thấy tôi tới phàn nàn: “Đeo cái này nắm đấm to hơn thật, nhưng đánh lại không đau.” Nói xong đấm bùm bụp vào mặt mình: “Nếu đổi thành sắt thì tốt.” Những tuyển thủ bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn tôi. Tôi quát lên: “Đừng nói bừa, chốc nữa lên đài kiềm chế chút nhé.” Tôi lại hỏi: “Thang Long đâu?”
“Thằng nhóc đó hình như ở đài số 8, lề mà lề mà, chẳng qua là không muốn thượng đài.”
Tôi nghĩ thầm Thang Long dù sao cũng làm nghề thợ rèn, chút rượu chắc cũng không có vấn đề gì lớn, ngược lại Lý Quỳ ra tay không nhẹ không nặng mới đáng lo. Tôi hỏi nó: “Chú chừng nào mới lên sân khấu?”
Lý Quỳ đấm đấm hai tay vào nhau, hưng phấn; “Kế tiếp là tới lượt em.”
Trên đài, hai người trẻ tuổi công thủ qua lại, chiến thuật linh hoạt, xa đá gần vật. Trọng tại cũng có kinh nghiệm phong phú, luôn kéo hai người ra kịp thời, tuyển thủ chuẩn bị ở dưới cùng khán giả ủng hộ không ngớt.
Lý Quỳ thấy thế nhàm chán, không ngừng hét lên: “Đạp nó, lôi nó…ấy, thằng bên cạnh can làm gì, mày tránh ra đi.”
Tôi sửng sốt, lập tức minh bạch ý của nó, tôi túm chặt Lý Quỳ, chỉ vào “người ngăn cản” nói: “Chú nhớ kỹ, nhớ kỹ cho anh nhé, đó là trọng tài, đi lên toàn bộ nghe người ta.”
Lý Quỳ nhìn quanh, thấy trên lôi đài khác cũng thế, thế mới nói: “Em còn tưởng là thằng đó thích xen vào việc của người khác, đang cân nhắc xem có nên đấm gục nó trước không!”
Tôi vã mồ hôi, mồ hôi chảy như tắm ….
Sau 3 hiệp, trọng tài căn cứ điểm số đặt được phán một người vào vòng trong, người còn lại bị loại, sau đó hỏi ý kiến huấn luyện viên hai bên, tuyển thủ ký tên. Trọng tài lại nhìn vào lịch đấu hô lên: “Trận tiếp theo 0878 tuyển thủ Bạch Thiên đấu với 1001 tuyển thủ Lý Đại Hưng.”
Tôi vội đưa CMND ra, tuyển thủ đối phương cũng là một tên to con, trọng tài kiểm tra CMND cùng chứng nhận tuyển thủ, ý bảo song phương lên đài.”
Lý Quỳ vừa bước chân lên đài đã quay lại cười he he nói: “Xem em nè.”
Sau nó quay đầu lại, một quyền nện đối thủ đang chào khán giả gục luôn. Khán giả nín lặng. Trọng tài sững người mấy giây mới đẩy Lý Quỳ ra, cảnh cáo một lần, sau đó nói với nhân viên ghi điểm phía dưới: “087 trừ 2 điểm.”
Lý Quỳ không hiểu nhìn tôi, khó hiểu. Tôi nói nhỏ: “Đợi….trọng tài kêu chú đánh chú hãy đánh… “ Sau đó lập tức ngồi xuống tìm cái que vẽ vòng tròn trên đất.
Lý Quỳ đỏ mặt, nó ý thức được hành vi vừa rồi rất ám muội, vội chạy tớ nâng đối thủ to con dậy, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết, chốc lát tôi nhường anh đánh lại 3 quyền không phản đòn.”
Trọng tại cũng không biết làm sao, lúc đầu bình thường là giới thiệu vận động viên, sau đó vận đông viên chào khán giả, sau đó là chào lẫn nhau mới bắt đầu. Xét thấy tình huống trước mắt đặc biệt, ông ta chỉ có thể tách hai người ra, sau đó chém tay ra, tỏ vẻ trận đấu chính thức bắt đầu.
Lý Quỳ hiểu, bất quá vẫn cẩn thận hỏi trọng tài: “Có thể đánh không?”
Trọng tài tức bực: “Đánh đi… sau này không nói chuyện với tôi.”
Lý Quỳ tức thì như cương thi nhảy tới trước mặt tuyển thủ 1001. Vị tuyển thủ kia đã ăn một đám, biết thằng vừa đen vừa to vô cùng khỏe, sợ hãi lui về sau. Lý Quý chìa mặt ra nói: "Cho đấy, đấm đi, đã nói rồi mà. Chỉ cho đấm 3 phát thôi nhé.”
1001 nhìn lại huấn luyện viên. Huấn Luyện viên cũng sửng sốt, bất quá lập tức ra hiệu “Không cần nương tay”, vì vậy thằng địch thủ to con dùng hết lực đấm cho Lý Quỳ 3 quả trời giáng: một móc trái, một móc phải, một cái móc hàm. Trọng tài ra hiệu số 1001 được liền 3 điểm. Tôi thấy cứ tiếp tục thế thua chắc, hét lên: “Đánh lại.”
Lý Quỳ xoa mặt: “Ây da, đau thật, vậy tao đánh mày nha.” Nó vung hai đấm đấm mạnh, xông thẳng tới. "Oanh!" To con vung tay bảo hộ trước mặt, kết quả diện mạo không sao, nhưng thân thể như cỏ trong lũ bị đánh văng. Lý Quỳ lao tới quá mãnh liệt, lao thẳng tới sát biên. Trọng tài vội lao tới đẩy ra nói: “Không được tấn công đối thủ đã ngã xuống.”
To con lảo đảo đứng dậy. Lý Quỳ thấy địch thủ còn không ngã, lại một đấm cho đối phương gục luôn, sau đó tiếp tục lí luận với trọng tài; “Tôi không cố ý mà…” Trọng tài rốt cục cũng không nhịn nữa, điên lên, đẩy Lý Quỳ ra, dậm chân hét lên: ‘Anh…anh rốt cục có biết đánh không thế?” Ông ta lại hô với nhân viên ghi điểm: “087 cảnh cáo 1 lần, trừ 2 điểm.”
Một người đang chờ thi đấu cười hì hì nói: “Người của anh nếu bị cảnh cáo thêm một lần nữa là bị phạt thua đó.” Tôi vội hét lên: “Đừng có phạm quy nữa.”
Lúc này hiệp một chấm dứt, hai bên được nghỉ 1 phút. Lý Quỳ đi tới bên võ đài, nói rõ to: “Em đánh thế nào?”
Vị tuyển thủ nhắc nhở nói: “Không tốt lắm. Bị cảnh cáo hai lần, đối phương lại thêm mấy điểm. Anh lại đánh tiếp như thế, chưa hết giờ đã bị loại.”
Tôi cùng Lý Quỳ đều hỏi: “Vậy sao giờ?”
Người nọ thở dài, nói: “Xem ra các anh là người ngoài nghề, vậy đi, chờ lúc nó đánh anh thì anh đánh trả, như vậy cơ bản không phạm quy.”
Tôi cùng Lý Quý nói rối rít: “Ý hay.”
Đối diện, to con mặt mũi bầm dập, đồng đội không ngừng đấm bóp giúp đỡ. Huấn luyện viên của cậu ta nhìn qua bên tôi, rồi nói: “Chú đánh không tệ. Cứ thế tiếp tục giữ vững, để nó phạm quy.”
To con nhỏ ra một búng máu nói: “Huấn luyện viên, loại chiến thuật này em sợ không kiên trì nổi đâu….”
Trọng tài ngoắc hai bên. To con nơm nớp lo sợ đi vào. Lý Quỳ cũng bị bọn tôi nói kinh sợ. Lúc này trọng tài cho trận đấu bắt đầu, hai người đều khách khí đứng nhìn nhau, to con không dám ra tay. Lý Quỳ cũng cố kị. Qua một lúc, hai người vẫn đứng yên, không làm gì. Vẫn nhìn nhau chằm chằm không nhúc nhích, thực hoài nghi một giây sau bọn họ sẽ ngoác rộng miệng, ngáp ngủ.
Theo thói quen nghề nghiệp, to con thăm dò một quyền nhẹ, chạm nhẹ vào găng Lí Quỳ. Lí Quỳ còn không dám tùy tiện tấn công. Trọng tài nhìn bề ngoài, bỗng nhiên ra hiệu to con được 1 điểm. Tôi nhịn không được nói: “Mẹ nó, thế cũng được 1 điểm sao?”
Tuyển thủ kia nói: “Đây là 8 giây không có làm gì thì đối phương được 1 điểm.”
Tôi đang muốn hô, anh ta vỗ vai tôi nói: “Đừng hô! Khi trận đấu đang tiến hành, thì người bên ngoài chỉ đạo bị phạt 1 điểm.”
Tôi ngồi phịch xuống đất: “Thế không để cho người ta sống sao?”
Anh ta thật khôn khéo, nhảy lên đài trách móc: “Đen to con, đánh đi, không đánh lại cũng không được.”
Trọng tài lạnh lùng nhìn lại, anh ta xòe tay ra nói: "Dù sao tôi cũng phải huấn luyện viên.”
Đây là chỗ tốt của nhiều người. Trận đấu mà cứ thế, căn bản không có gì tích cực, đám người mỗi người hô một kiểu, gì cũng có, huấn luyện viên trốn trong đó hô cũng rất khó phát hiện.
Lý Quỳ cuối cùng cũng tức giận điên, đấm liên hoàn lên người to con, vừa trút giận vừa hét lên: ‘Đánh cũng không được, không đánh cũng không được, các ngươi không giảng đạo lý à?” Đối thủ trước cuồng phong bạo vũ chỉ có thể lấy hai tay che mặt. Nhưng mọi người đều biết, nếu có một người đấm anh, anh có thể đỡ, có thể ngăn cản. Nhưng nếu là một quả búa tạ nện tới, anh chỉ có thể lựa chọn né tránh. To con ăn một chầu liên hoàn chùy của Lý Quỳ, lung lay sắp đổ, xem ra bị thương nặng. Lý Quỳ lại đập vài cái thì hết giờ hiệp hai. Tôi đắc ý hỏi anh bạn bên cạnh tôi: "Vừa rồi được mấy điểm?”
“Chẳng được điểm nào cả?”
“Gì?” Tôi kinh ngạc há hốc mồm: ‘Đánh thằng nhãi kia thế mà không được điểm nào à?”
Người nọ nói: “Đối thủ không gục ngã, lại không đấm vào vùng ăn điểm, dựa vào cái gì cho điểm?”
To con đối diện gục trên ghế, thều thào: “Huấn luyện viên, kỳ thật em học tán thủ chỉ vì em gái của anh thôi…”
Huấn luyện viên giúp lau mồ hôi nói: “Anh sớm biết rồi. Chú trước chớ nghĩ tới mấy thứ này, hiệp ba chứ chỉ cần chịu được thằng này là chúng ta thắng.”
To con nghe vậy buồn bã: “Anh cuối cùng cũng không chịu tha cho em…”
Trọng tài cũng không bình thản. Ông nhìn ra nếu bàn về đánh, 10 to con cũng chẳng phải đối thủ của Lý Quỳ, nhưng theo quy tắc nghiêm ngặt mà nói, Lý Quỳ thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Ông ta châm điếu thuốc, rít hai hơi để bình tĩnh lại , lại ngoắc hai bên lại nói: "Đến đây, hai anh nhanh kết thúc trận này thôi.”
Bây giờ to con ôm quyết tâm phải chết, vừa lên đài đã chủ động liều chết tấn công Lý Quỳ, không ngừng quyền đấm, cước đá, hơn nữa còn nhiều lần muốn quật Lý Quỳ qua vai. Bất quá mọi người đều nhìn ra, quyền cước của anh ta rất bay bổng nhưng chân đá nhẹ như bông, còn quật qua vai chẳng qua là cầm tay Lý Quỳ rồi ốp lưng vào ngực thôi,. Lý Quỳ ngốc nhưng không phải không biết gì, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn 'đối phương đánh 5 đòn mình ra 1 đòn phản công'. To con đấm đá đùng đùng không dứt như pháo lên người Lý Quỳ, Lý Quỳ phản kích như đại pháo. “Ầm ầm!” một lúc lâu. Càng về cuối to con càng bất lực, chẳng những càng ngày ra đòn càng chậm, chân cũng bắt đầu lảo đảo…, anh ta cố bám trụ tới giờ, chắc chắn là vì em gái của huấn luyện viên trợ giúp ý chí. Nếu là phim, lúc này sẽ có một cô gái xinh đẹp chạy rời sân bay chạy bổ tới bên lôi đài, nước mắt lã chã, sau đó anh hùng của chúng ta đột nhiên … Ách, là phấn khởi, cuối cùng lấy được thắng lợi.
Kỳ thật, cuối cùng ngoại trừ nhân vật nữ không xuất hiện, kết quả cũng không khác xa là bao. To con cầm tay Lý Quỳ muốn quật, Lý Quỳ không đứng vững ngã, sau đó to con bị Lý Quỳ đè dưới thân. Trọng tài phán hai bên đồng thời ngã, Lý Quỳ vẫn không có điểm.
Vì vậy chẳng cần xem thêm, dù sao Lý Quỳ 0 điểm, 1001 giành chiến thắng.
1001 giãy dụa ngồi dưới đất, hấp hối bị trọng tay cầm một tay giơ lên tuyên bố chiến thắng. Lý Quỳ không hiểu đứng bên, còn lao tới hỏi: “Xong rồi à?”
Theo lễ tiết thì huấn luyện viên hai bên hẳn sẽ lên chào nhau, huấn luyện viên của 1001 oán hận ôm quyền chào tôi, tôi cũng xua tay xin lỗi: “Gây phiền toái cho anh rồi.” Rồi vội kéo Lý Quỳ đi xuống. Lý Quỳ vừa đi vừa quay đầu lại hỏi người bên cạnh: “Tôi thua hay thắng? sao không ai nói cho tôi một câu nhỉ?”
Lúc này đã có rất nhiều tuyển thủ bị loại, trên sân đã không đông như trước. Tôi kéo Lý Quỳ ra khỏi đám đông, thật muốn đá đít nó một cái. Nhớ lại tôi năm xưa tôi thi rớt bị bố đá đít. Tôi chỉ vào đám hảo hán nói: “Chú tự đi về đi, anh đi xem Thang Long.”
Lý Quỳ cuối cùng cũng hiểu ra chút, nó tức giận nói: “Sao có thể thua được! Em đi tìm bọn nó đòi lẽ phải.”
Tôi rốt cục cũng không nhịn nổi, đá đít nó một cái, quát lên: “Về.”
Sau đó chẳng thèm chờ Lý Quỳ tỉnh táo lại, tôi đã chạy thẳng tới võ đài số 8, lúc quay lại nhìn qua, tên khờ này đã hậm hực đi về.
Tôi đi vòng quanh đài số 8, nhưng không tìm thấy Thang Long. Tôi kéo một người trên áo có viết “Giang Tây thành tài võ giáo” hỏi: ‘Người anh em, trên đài có mấy đôi thi đấu rồi, có thấy người mặt rỗ không?”
Thành Tài; “Mặt rỗ hả? không nhớ.”
Tôi nói: “Họ Hô Diên.”
Thành Tài lập tức nhớ lại: “Anh nói Hô Diên Đại Tẩu hả? ha ha, cái tên buồn cười thật đó.”
“Đúng. Sao rồi?”
“Thằng nhóc đó mới vừa lên đài vài phút, bị người ta đấm nôn ra một quả trứng gà, trọng tài sợ nguy hiểm nên kêu dừng trận đấu.”
“Trứng gà?”
“Đúng, còn nguyên luôn. Trơn bóng trắng nhé. Trứng gà luộc.”
Tôi nhớ lạ cảnh thằng đó nuốt luôn một túi trứng gà… đáng đời, tôi hiện tại mới nhớ, mua nhiều trứng gà thế mà không cho tôi một quả, ăn hết.
Trận đấu buổi sáng đã xong hết, kết quả là: Toàn quân bị diệt! Đây là chuyện đánh chết tôi cũng không ngờ tới.
Tôi âm trầm hậm hực đi về khu khách quý, Thang Long đang hoa chân múa tay sung sướng nói chuyện của hắn: “…Lúc ấy em nuốt không trôi, phun ra không được, đang khó thở thì thằng kia đấm phát vào ngực, thế là quả trứng bị chấn động rơi ra. Em thoải mái. Về sau trọng tài nói không cho em lên đài nữa, phán người nọ thắng. Em nghĩ thôi quên đi, người ta dù sao cũng cứu em một mạng…”
Tôi đá tung cửa bước vào, trực tiếp đi tới, cầm chén nước đập lên bàn, hét lên: “Các anh làm gì vậy. Không muốn đứng thứ năm hả?”
Các hảo hán thế mới phát hiện ra hôm nay tôi không bình thường. Mọi khi tôi luôn cợt nhả, hiện tại vỗ bàn, trừng mắt, hiệu quả đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa cho tới giờ hai trận toàn bại, bọn họ cũng hiểu được rất không xong. Lại nữa, bọn họ đi uống rượu cả đêm vê say xỉn, kết quả cả đám luống cuống, đại khái cũng thấy xấu hổ. Cũng không nói gì, lúng lúng cúi đầu nhìn qua chỗ khác.
Tôi nói vào thẳng trọng tâm: “Các anh, cho dù các anh thấy vị trí thứ năm bôi nhọ thanh danh của mình, dù các anh không phải vì khoản tiền 100 vạn đi du lịch, các anh cũng giúp em một phen được không? Chị ba là người năm 1107, đại bộ phận người ngồi đây lớn hơn chị ba, cứ tính mỗi người 900 tuổi, chúng ta cộng lại cũng đã có vài vạn năm duyên phận…” Tôi nói tới chỗ kích động, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước mặt bọn họ. Đã giả vờ đủ là lão sói vẫy đuôi, tôi lại thay giọng đau đớn: “Nói lại trận lúc sáng, chúng ta thua vì thực lực không bằng người ta sao? Không phải! thua vì tự cao tự đại, thua vì khinh địch đối thủ… đau đớn, các anh ơi.”
Tôi thở dài cường điệu: “Đau đớn.”
Lư Tuấn Nghĩa mặt đỏ tận mang tai, đứng lên nói: “Chú Cường, chú đừng nói nữa…” Anh xoay người, vỗ bàn nói to: “Trong lúc luận võ, anh có mấy yêu cầu. Một, không cho uống rượu, các anh em nghiện rượu nên khắc chế một tý, phải làm gương … đặc biệt Trương Thuận và anh em họ Nguyễn. Thứ hai, trong thời gian này, mỗi người mỗi ngày phải dành ra ít nhất 15 phút để xem quy tắc thi đấu, lúc tất yếu còn phải tập hợp các chỗ chưa hiểu cho chú Cường đi nhờ chuyên gia giải đáp giúp; ba, phải nghe lời chú Cường…, đừng làm cho chú ấy bi thương. Mọi người cũng thấy đó, chú ấy là người anh em tốt, chú ấy muốn thứ mấy anh em ta phải hết sức giúp chú ấy hoàn thành tâm nguyện, sau này cho dù ai thua ai thắng không được có ý kiến. Tất cả mọi người đồng ý không?”
Nếu nhị thủ lĩnh nói, các hảo hán đều xấu hổ, vì vậy đều nói: “Được.”
Ái chà, tôi rốt cục cũng thoải mái chút. Cường tôi rốt cục cũng hổ khu chấn động, bá khí vương giả tán phát một lần. Kỳ thật nói đi thì nói lại, đơn đấu kết quả thế nào tôi cũng không quan tâm, có thể dùng hai trận thua đổi lấy sự coi trọng của họ là thu hoạch lớn nhất rồi.
Đoạn Cảnh Trụ bỗng sợ sệt nói: "Buổi chiều em mà thua các anh không mắng em chứ?” Cả đám nhìn hắn, không nói gì.
Đoạn Cảnh Trụ thút thít: “Cũng không phải em muốn thượng đài mà.”
Đổng Bình: “Chiều chú đừng đi, để anh ra trận đánh cả hai, một trận định thắng bại.”
Lư Tuấn Nghĩa ngẩng đầu hỏi tôi: “Có thể chứ?”
Tôi: “Đau đớn nha…”
Lư Tuấn Nghĩa : “…. Cảnh Trụ, chú trong lúc trưa xem kỹ quy tắc, buổi chiều mà thua…” Lư Tuấn Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: “Bọn anh cũng không trách chú.” Lương Sơn thua liền hai trận, cảm giác mất hết thể diễn, đặc biệt là thủ lĩnh lại là Lư Tuấn Nghĩa.
Đoạn Cảnh Trụ không nói hai lời cầm lấy một phần quy tắc trận đấu chạy ra ngoài, vẻ mặt u oán như “Lam sắc sinh tử luyến”.
Sau đó các hảo hán như Dương Chí, Trương Thanh, Trương Thuận cảm giác mình rất có khả năng thượng đài đều lặng lẽ cầm lấy một phần quy tắc thi đấu.
Tôi thấy tình thế tốt đẹp, lại cầm ồng nhòm, thỏa thuê mãn nguyện nhìn xuống đám đông. Tôi kiên nhẫn tìm kiếm, Ngô Dụng chụm đầu vào, tỏ ra hiểu : “Buổi sáng Tân Nguyệt nữ bảo tiêu học viện thi đấu 3 trận, đều xong rồi…”
Tôi nói: "Chẳng phải vẫn chưa hết giờ à? Nếu 5 phút nữa không tới thì cứ theo luật là bỏ quyền." Cậu ta á khẩu không nói được gì nữa. Đúng lúc này, Đái Tông chớp mắt lao vào qua cửa sân vận động, xuất hiện trước mặt bọn tôi, hô lên: "Đến rồi, đến rồi."
Tôi cho nhân viên công tác đi trước, hỏi Đái Tông: "Sao chỉ có anh tới?"
Đái Tông: "Kẹt xe, anh chỉ mang Thiết Ngưu tới trước."
Tôi nhìn ra phía sau: "Lý Quỳ đâu?”
Đái Tông vỗ đùi: “Hỏng rồi, anh quên không bỏ tờ giấy vàng mã trên đùi nó xuống rồi.
Bọn tôi chạy ra ngoài xe, thấy Lý Quỳ đang chạy vòng vòng quanh sân thể dục, vừa chạy vừa vung tay múa chân hét oa oa loạn lên: “Đái viện trưởng, chậm thôi , hôm qua em không nên đổ rượu lên người anh.”
Đái Tông ngượng ngùng, cười nói: "Trước kia đều đùa thằng khờ này thế.”
“Anh nhanh đi lôi nó về, chạy thêm hai vòng nữa chắc chân mòn luôn.”
Đái Tông đang muốn đi, tôi lại nói: "Còn thiếu hai người tham gia thi đấu, anh có thể lên đài chứ?”
Đái Tông vừa chạy vừa nói: “Sân quá nhỏ anh không thể chạy được. Thiết Ngưu có thể lên đài thi đấu, Đổng Bình cũng sắp tới rồi.” Nói xong anh ta nhảy ra, chạy tới sau lưng Lý Quỳ, giật tờ giấy vàng trên chân ra nhét vào tay Lý Quỳ. Vì quán tính, Lý Quỳ lại chạy thêm nửa vòng mới dừng lại. Toàn trường mấy vạn người thấy tên cao to đen hôi xé hai tờ giấy nát, đều kinh ngạc: “Thằng nhỏ kia trúng tà à?”
Lý Quỳ chạy hồng hộc tới trước mặt tôi, reo lên: “Đánh nhau sao có thể thiếu Thiết Ngưu chứ?”
Trong số các hảo hán, kẻ tôi không muốn dùng nhất là Lý Quỳ. Thằng đen thui này tuy không xấu, nhưng ra tay quá xấu, nếu để nó thượng đài, không chừng sẽ mang tới phiền toái lớn. Tôi kiễng chân lên nhìn, thấy Đổng Bình đã chạy tới cửa sân vận động, sau lưng lại chẳng có ai.
Tôi đưa cho Lý Quỳ một bộ đồ phòng hộ nói: “Chú mặc vào trước đi, nếu được để chú lên đài.”
Được sự giúp đỡ của người khác, Lý Quỳ mặc xong rất nhanh: “Đừng nói nhẹ thế, cho dù để em mặc nguyên bộ đồ bằng đá em cũng đánh được.”
Hiện tại xem ra không còn sự lựa chọn khác nữa rồi. Nếu để Đái Tông lên, anh ta không làm tổ trọng tài biến thành cái ê cu hơi khó, hơn nữa Đoạn Cảnh Trụ cùng Thang Long sợ rằng không đáng tin, có Lý Quỳ đang ở tại, ít nhất có thể giữ lấy một vị trí. Tôi khoác tay lên vai nó: “Nhớ kỹ nhé, lát nữa luận võ chỉ cần thắng là được, không cho đả thương người ta.” Tôi quay lại nhìn Kim Đại Kiên nói: “Võ Thanh cùng Bạch Thiên…” Kim Đại Kiên lặng im đưa hai thẻ CMND làm xong đưa cho tôi xem, xem ảnh chụp chính là Đổng Bình cùng Lý Quỳ. Cái này gọi là sở trường.
Giờ đã là 8 giờ 12 phút, dựa theo quy củ hai người đã bỏ quyền. Nhân viên công vụ dẫn Lý Quỳ cùng Đổng Bình, trước khi đi chỉnh lại đồng hồ 5 phút, đại khái muốn tìm cớ cãi với người của ban tổ chức. Trên thực tế chúng tôi đã lo lắng thừa, 179 đội tham gia cùng các vận động viên đăng ký cá nhân tham gia, trên bãi ước chừng có hơn 1000 người, căn bản không có thời gian điểm danh từng người trong cái cảnh hỗn loạn này. Trận đấu tiến hành hôm nay kì thật là thi dự tuyển. Ban tổ chức căn bản không có hơi đâu mà làm cẩn thận.
Hơn 1000 người chia ra thành hơn 500 cặp. Lại theo số đuổi chia ra buổi sáng cùng chiều. Trong số bốn người, Lý Quỳ cùng Thang Long đều được xếp thi đấu buổi sáng, lại theo số thứ tự phân ra lôi đài, đều tự đi tới lôi đài chờ được gọi lên thi đấu.
Toàn bộ sân vận động ồn ào náo nhiệt. Trên bãi đất có cả vận động viên, huấn luyện viên, tuyển thủ, khán giả, khó mà lách vào nổi, như là nhà gà vào ngày tết vậy. Nhân viên công tổ chức phải cúi mình lượn lách như mèo giữa đám đông, chui đi chui lại. Loa đại hội luôn hô lên cuồng loạn như tâm thần: “Xin mời người không có phận sự rời khỏi khu vực, mời người không phận sự rời đi, bảo vệ, bảo vệ đâu….” Mười mấy bảo vệ đáng thương bị vây ở giữa, tự bảo vệ mình còn khó. Mũ rơi trên đất bị giẫm dẹp lép, gậy cao su cũng bị bọn người giang hồ cướp đi, áo ba lỗ có chữ “Trật tự" cũng bị vô số bàn tay xé thành đai lưng. Một nhân viên trật tự trẻ tuổi bị sóng người vùi dập hét lên: "Đừng, Đừng…"
Loại chuyện này hiển nhiên là điều bất ngờ tại đại hội. Kỳ thật bọn họ sớm hẳn phải nghĩ tới, đây không phải là hội chợ nghệ thuật gì, phàm là người tham dự đều có tố chất cao, hơn nữa người tới xem cơ hồ đều là đám dân chúng ham thích náo nhiệt, không phải cứ kêu lùi là lùi.
Tôi thấy rất nhiều các hảo hán đã tới, đã ngồi ở khu khách quý. Tôi vội điện thoại cho Chu Quý. Trong tiếng ồn ào ầm ĩ, tôi nói lớn: “Anh nhìn xem Lý Quỳ cùng Thang Long ở đâu?” Sau đó tôi thấy Chu Quý ưỡn bụng phệ một tay cầm điện thoại, một tay cầm ống nhòm, chễm chệ như một vị nguyên soái khai quốc. Anh ta nhìn chốc lát rồi nói: “Cạnh đài thi đấu số 25 có một thằng vừa to vừa đen, chú đi xem có phải nó không. Thang Long thì anh tìm mãi không thấy.”
Tôi cởi áo sơ mi ra cuốn lại trong tay, vừa đi vừa hô lên: “Mỡ nóng đây, cẩn thận mỡ nóng…” nhưng thành quả quá mức nhỏ bé, mọi người đều không có mất đi tư duy lô gic vốn có, biết rõ một thằng không bị tâm thần không thể mang thứ đó xuất hiện ở đây. Vì vậy tôi đành hét lên: “Trành ra, ị đùn ra quần…” lập tức đám đông phần thành hai, vừa bịt mũi vừa nhìn tôi đi qua trước mắt bọn họ. Những người này không có từng đi tầu hỏa chắc cũng từng đi tham gia chiêu sinh, cũng biết nếu bất cẩn sẽ lâm vào chiến tranh nhân dân, đặc biệt dễ làm hỏng chiến cơ nên lập tức khép lại.
Tôi đi tới trước đài 25, liếc cái thấy Lý Quỳ. Tôi đi lên vỗ vai. Lý Quỳ không quen găng tay quyền anh, không được tự nhiên, thấy tôi tới phàn nàn: “Đeo cái này nắm đấm to hơn thật, nhưng đánh lại không đau.” Nói xong đấm bùm bụp vào mặt mình: “Nếu đổi thành sắt thì tốt.” Những tuyển thủ bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn tôi. Tôi quát lên: “Đừng nói bừa, chốc nữa lên đài kiềm chế chút nhé.” Tôi lại hỏi: “Thang Long đâu?”
“Thằng nhóc đó hình như ở đài số 8, lề mà lề mà, chẳng qua là không muốn thượng đài.”
Tôi nghĩ thầm Thang Long dù sao cũng làm nghề thợ rèn, chút rượu chắc cũng không có vấn đề gì lớn, ngược lại Lý Quỳ ra tay không nhẹ không nặng mới đáng lo. Tôi hỏi nó: “Chú chừng nào mới lên sân khấu?”
Lý Quỳ đấm đấm hai tay vào nhau, hưng phấn; “Kế tiếp là tới lượt em.”
Trên đài, hai người trẻ tuổi công thủ qua lại, chiến thuật linh hoạt, xa đá gần vật. Trọng tại cũng có kinh nghiệm phong phú, luôn kéo hai người ra kịp thời, tuyển thủ chuẩn bị ở dưới cùng khán giả ủng hộ không ngớt.
Lý Quỳ thấy thế nhàm chán, không ngừng hét lên: “Đạp nó, lôi nó…ấy, thằng bên cạnh can làm gì, mày tránh ra đi.”
Tôi sửng sốt, lập tức minh bạch ý của nó, tôi túm chặt Lý Quỳ, chỉ vào “người ngăn cản” nói: “Chú nhớ kỹ, nhớ kỹ cho anh nhé, đó là trọng tài, đi lên toàn bộ nghe người ta.”
Lý Quỳ nhìn quanh, thấy trên lôi đài khác cũng thế, thế mới nói: “Em còn tưởng là thằng đó thích xen vào việc của người khác, đang cân nhắc xem có nên đấm gục nó trước không!”
Tôi vã mồ hôi, mồ hôi chảy như tắm ….
Sau 3 hiệp, trọng tài căn cứ điểm số đặt được phán một người vào vòng trong, người còn lại bị loại, sau đó hỏi ý kiến huấn luyện viên hai bên, tuyển thủ ký tên. Trọng tài lại nhìn vào lịch đấu hô lên: “Trận tiếp theo 0878 tuyển thủ Bạch Thiên đấu với 1001 tuyển thủ Lý Đại Hưng.”
Tôi vội đưa CMND ra, tuyển thủ đối phương cũng là một tên to con, trọng tài kiểm tra CMND cùng chứng nhận tuyển thủ, ý bảo song phương lên đài.”
Lý Quỳ vừa bước chân lên đài đã quay lại cười he he nói: “Xem em nè.”
Sau nó quay đầu lại, một quyền nện đối thủ đang chào khán giả gục luôn. Khán giả nín lặng. Trọng tài sững người mấy giây mới đẩy Lý Quỳ ra, cảnh cáo một lần, sau đó nói với nhân viên ghi điểm phía dưới: “087 trừ 2 điểm.”
Lý Quỳ không hiểu nhìn tôi, khó hiểu. Tôi nói nhỏ: “Đợi….trọng tài kêu chú đánh chú hãy đánh… “ Sau đó lập tức ngồi xuống tìm cái que vẽ vòng tròn trên đất.
Lý Quỳ đỏ mặt, nó ý thức được hành vi vừa rồi rất ám muội, vội chạy tớ nâng đối thủ to con dậy, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết, chốc lát tôi nhường anh đánh lại 3 quyền không phản đòn.”
Trọng tại cũng không biết làm sao, lúc đầu bình thường là giới thiệu vận động viên, sau đó vận đông viên chào khán giả, sau đó là chào lẫn nhau mới bắt đầu. Xét thấy tình huống trước mắt đặc biệt, ông ta chỉ có thể tách hai người ra, sau đó chém tay ra, tỏ vẻ trận đấu chính thức bắt đầu.
Lý Quỳ hiểu, bất quá vẫn cẩn thận hỏi trọng tài: “Có thể đánh không?”
Trọng tài tức bực: “Đánh đi… sau này không nói chuyện với tôi.”
Lý Quỳ tức thì như cương thi nhảy tới trước mặt tuyển thủ 1001. Vị tuyển thủ kia đã ăn một đám, biết thằng vừa đen vừa to vô cùng khỏe, sợ hãi lui về sau. Lý Quý chìa mặt ra nói: "Cho đấy, đấm đi, đã nói rồi mà. Chỉ cho đấm 3 phát thôi nhé.”
1001 nhìn lại huấn luyện viên. Huấn Luyện viên cũng sửng sốt, bất quá lập tức ra hiệu “Không cần nương tay”, vì vậy thằng địch thủ to con dùng hết lực đấm cho Lý Quỳ 3 quả trời giáng: một móc trái, một móc phải, một cái móc hàm. Trọng tài ra hiệu số 1001 được liền 3 điểm. Tôi thấy cứ tiếp tục thế thua chắc, hét lên: “Đánh lại.”
Lý Quỳ xoa mặt: “Ây da, đau thật, vậy tao đánh mày nha.” Nó vung hai đấm đấm mạnh, xông thẳng tới. "Oanh!" To con vung tay bảo hộ trước mặt, kết quả diện mạo không sao, nhưng thân thể như cỏ trong lũ bị đánh văng. Lý Quỳ lao tới quá mãnh liệt, lao thẳng tới sát biên. Trọng tài vội lao tới đẩy ra nói: “Không được tấn công đối thủ đã ngã xuống.”
To con lảo đảo đứng dậy. Lý Quỳ thấy địch thủ còn không ngã, lại một đấm cho đối phương gục luôn, sau đó tiếp tục lí luận với trọng tài; “Tôi không cố ý mà…” Trọng tài rốt cục cũng không nhịn nữa, điên lên, đẩy Lý Quỳ ra, dậm chân hét lên: ‘Anh…anh rốt cục có biết đánh không thế?” Ông ta lại hô với nhân viên ghi điểm: “087 cảnh cáo 1 lần, trừ 2 điểm.”
Một người đang chờ thi đấu cười hì hì nói: “Người của anh nếu bị cảnh cáo thêm một lần nữa là bị phạt thua đó.” Tôi vội hét lên: “Đừng có phạm quy nữa.”
Lúc này hiệp một chấm dứt, hai bên được nghỉ 1 phút. Lý Quỳ đi tới bên võ đài, nói rõ to: “Em đánh thế nào?”
Vị tuyển thủ nhắc nhở nói: “Không tốt lắm. Bị cảnh cáo hai lần, đối phương lại thêm mấy điểm. Anh lại đánh tiếp như thế, chưa hết giờ đã bị loại.”
Tôi cùng Lý Quỳ đều hỏi: “Vậy sao giờ?”
Người nọ thở dài, nói: “Xem ra các anh là người ngoài nghề, vậy đi, chờ lúc nó đánh anh thì anh đánh trả, như vậy cơ bản không phạm quy.”
Tôi cùng Lý Quý nói rối rít: “Ý hay.”
Đối diện, to con mặt mũi bầm dập, đồng đội không ngừng đấm bóp giúp đỡ. Huấn luyện viên của cậu ta nhìn qua bên tôi, rồi nói: “Chú đánh không tệ. Cứ thế tiếp tục giữ vững, để nó phạm quy.”
To con nhỏ ra một búng máu nói: “Huấn luyện viên, loại chiến thuật này em sợ không kiên trì nổi đâu….”
Trọng tài ngoắc hai bên. To con nơm nớp lo sợ đi vào. Lý Quỳ cũng bị bọn tôi nói kinh sợ. Lúc này trọng tài cho trận đấu bắt đầu, hai người đều khách khí đứng nhìn nhau, to con không dám ra tay. Lý Quỳ cũng cố kị. Qua một lúc, hai người vẫn đứng yên, không làm gì. Vẫn nhìn nhau chằm chằm không nhúc nhích, thực hoài nghi một giây sau bọn họ sẽ ngoác rộng miệng, ngáp ngủ.
Theo thói quen nghề nghiệp, to con thăm dò một quyền nhẹ, chạm nhẹ vào găng Lí Quỳ. Lí Quỳ còn không dám tùy tiện tấn công. Trọng tài nhìn bề ngoài, bỗng nhiên ra hiệu to con được 1 điểm. Tôi nhịn không được nói: “Mẹ nó, thế cũng được 1 điểm sao?”
Tuyển thủ kia nói: “Đây là 8 giây không có làm gì thì đối phương được 1 điểm.”
Tôi đang muốn hô, anh ta vỗ vai tôi nói: “Đừng hô! Khi trận đấu đang tiến hành, thì người bên ngoài chỉ đạo bị phạt 1 điểm.”
Tôi ngồi phịch xuống đất: “Thế không để cho người ta sống sao?”
Anh ta thật khôn khéo, nhảy lên đài trách móc: “Đen to con, đánh đi, không đánh lại cũng không được.”
Trọng tài lạnh lùng nhìn lại, anh ta xòe tay ra nói: "Dù sao tôi cũng phải huấn luyện viên.”
Đây là chỗ tốt của nhiều người. Trận đấu mà cứ thế, căn bản không có gì tích cực, đám người mỗi người hô một kiểu, gì cũng có, huấn luyện viên trốn trong đó hô cũng rất khó phát hiện.
Lý Quỳ cuối cùng cũng tức giận điên, đấm liên hoàn lên người to con, vừa trút giận vừa hét lên: ‘Đánh cũng không được, không đánh cũng không được, các ngươi không giảng đạo lý à?” Đối thủ trước cuồng phong bạo vũ chỉ có thể lấy hai tay che mặt. Nhưng mọi người đều biết, nếu có một người đấm anh, anh có thể đỡ, có thể ngăn cản. Nhưng nếu là một quả búa tạ nện tới, anh chỉ có thể lựa chọn né tránh. To con ăn một chầu liên hoàn chùy của Lý Quỳ, lung lay sắp đổ, xem ra bị thương nặng. Lý Quỳ lại đập vài cái thì hết giờ hiệp hai. Tôi đắc ý hỏi anh bạn bên cạnh tôi: "Vừa rồi được mấy điểm?”
“Chẳng được điểm nào cả?”
“Gì?” Tôi kinh ngạc há hốc mồm: ‘Đánh thằng nhãi kia thế mà không được điểm nào à?”
Người nọ nói: “Đối thủ không gục ngã, lại không đấm vào vùng ăn điểm, dựa vào cái gì cho điểm?”
To con đối diện gục trên ghế, thều thào: “Huấn luyện viên, kỳ thật em học tán thủ chỉ vì em gái của anh thôi…”
Huấn luyện viên giúp lau mồ hôi nói: “Anh sớm biết rồi. Chú trước chớ nghĩ tới mấy thứ này, hiệp ba chứ chỉ cần chịu được thằng này là chúng ta thắng.”
To con nghe vậy buồn bã: “Anh cuối cùng cũng không chịu tha cho em…”
Trọng tài cũng không bình thản. Ông nhìn ra nếu bàn về đánh, 10 to con cũng chẳng phải đối thủ của Lý Quỳ, nhưng theo quy tắc nghiêm ngặt mà nói, Lý Quỳ thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Ông ta châm điếu thuốc, rít hai hơi để bình tĩnh lại , lại ngoắc hai bên lại nói: "Đến đây, hai anh nhanh kết thúc trận này thôi.”
Bây giờ to con ôm quyết tâm phải chết, vừa lên đài đã chủ động liều chết tấn công Lý Quỳ, không ngừng quyền đấm, cước đá, hơn nữa còn nhiều lần muốn quật Lý Quỳ qua vai. Bất quá mọi người đều nhìn ra, quyền cước của anh ta rất bay bổng nhưng chân đá nhẹ như bông, còn quật qua vai chẳng qua là cầm tay Lý Quỳ rồi ốp lưng vào ngực thôi,. Lý Quỳ ngốc nhưng không phải không biết gì, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn 'đối phương đánh 5 đòn mình ra 1 đòn phản công'. To con đấm đá đùng đùng không dứt như pháo lên người Lý Quỳ, Lý Quỳ phản kích như đại pháo. “Ầm ầm!” một lúc lâu. Càng về cuối to con càng bất lực, chẳng những càng ngày ra đòn càng chậm, chân cũng bắt đầu lảo đảo…, anh ta cố bám trụ tới giờ, chắc chắn là vì em gái của huấn luyện viên trợ giúp ý chí. Nếu là phim, lúc này sẽ có một cô gái xinh đẹp chạy rời sân bay chạy bổ tới bên lôi đài, nước mắt lã chã, sau đó anh hùng của chúng ta đột nhiên … Ách, là phấn khởi, cuối cùng lấy được thắng lợi.
Kỳ thật, cuối cùng ngoại trừ nhân vật nữ không xuất hiện, kết quả cũng không khác xa là bao. To con cầm tay Lý Quỳ muốn quật, Lý Quỳ không đứng vững ngã, sau đó to con bị Lý Quỳ đè dưới thân. Trọng tài phán hai bên đồng thời ngã, Lý Quỳ vẫn không có điểm.
Vì vậy chẳng cần xem thêm, dù sao Lý Quỳ 0 điểm, 1001 giành chiến thắng.
1001 giãy dụa ngồi dưới đất, hấp hối bị trọng tay cầm một tay giơ lên tuyên bố chiến thắng. Lý Quỳ không hiểu đứng bên, còn lao tới hỏi: “Xong rồi à?”
Theo lễ tiết thì huấn luyện viên hai bên hẳn sẽ lên chào nhau, huấn luyện viên của 1001 oán hận ôm quyền chào tôi, tôi cũng xua tay xin lỗi: “Gây phiền toái cho anh rồi.” Rồi vội kéo Lý Quỳ đi xuống. Lý Quỳ vừa đi vừa quay đầu lại hỏi người bên cạnh: “Tôi thua hay thắng? sao không ai nói cho tôi một câu nhỉ?”
Lúc này đã có rất nhiều tuyển thủ bị loại, trên sân đã không đông như trước. Tôi kéo Lý Quỳ ra khỏi đám đông, thật muốn đá đít nó một cái. Nhớ lại tôi năm xưa tôi thi rớt bị bố đá đít. Tôi chỉ vào đám hảo hán nói: “Chú tự đi về đi, anh đi xem Thang Long.”
Lý Quỳ cuối cùng cũng hiểu ra chút, nó tức giận nói: “Sao có thể thua được! Em đi tìm bọn nó đòi lẽ phải.”
Tôi rốt cục cũng không nhịn nổi, đá đít nó một cái, quát lên: “Về.”
Sau đó chẳng thèm chờ Lý Quỳ tỉnh táo lại, tôi đã chạy thẳng tới võ đài số 8, lúc quay lại nhìn qua, tên khờ này đã hậm hực đi về.
Tôi đi vòng quanh đài số 8, nhưng không tìm thấy Thang Long. Tôi kéo một người trên áo có viết “Giang Tây thành tài võ giáo” hỏi: ‘Người anh em, trên đài có mấy đôi thi đấu rồi, có thấy người mặt rỗ không?”
Thành Tài; “Mặt rỗ hả? không nhớ.”
Tôi nói: “Họ Hô Diên.”
Thành Tài lập tức nhớ lại: “Anh nói Hô Diên Đại Tẩu hả? ha ha, cái tên buồn cười thật đó.”
“Đúng. Sao rồi?”
“Thằng nhóc đó mới vừa lên đài vài phút, bị người ta đấm nôn ra một quả trứng gà, trọng tài sợ nguy hiểm nên kêu dừng trận đấu.”
“Trứng gà?”
“Đúng, còn nguyên luôn. Trơn bóng trắng nhé. Trứng gà luộc.”
Tôi nhớ lạ cảnh thằng đó nuốt luôn một túi trứng gà… đáng đời, tôi hiện tại mới nhớ, mua nhiều trứng gà thế mà không cho tôi một quả, ăn hết.
Trận đấu buổi sáng đã xong hết, kết quả là: Toàn quân bị diệt! Đây là chuyện đánh chết tôi cũng không ngờ tới.
Tôi âm trầm hậm hực đi về khu khách quý, Thang Long đang hoa chân múa tay sung sướng nói chuyện của hắn: “…Lúc ấy em nuốt không trôi, phun ra không được, đang khó thở thì thằng kia đấm phát vào ngực, thế là quả trứng bị chấn động rơi ra. Em thoải mái. Về sau trọng tài nói không cho em lên đài nữa, phán người nọ thắng. Em nghĩ thôi quên đi, người ta dù sao cũng cứu em một mạng…”
Tôi đá tung cửa bước vào, trực tiếp đi tới, cầm chén nước đập lên bàn, hét lên: “Các anh làm gì vậy. Không muốn đứng thứ năm hả?”
Các hảo hán thế mới phát hiện ra hôm nay tôi không bình thường. Mọi khi tôi luôn cợt nhả, hiện tại vỗ bàn, trừng mắt, hiệu quả đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa cho tới giờ hai trận toàn bại, bọn họ cũng hiểu được rất không xong. Lại nữa, bọn họ đi uống rượu cả đêm vê say xỉn, kết quả cả đám luống cuống, đại khái cũng thấy xấu hổ. Cũng không nói gì, lúng lúng cúi đầu nhìn qua chỗ khác.
Tôi nói vào thẳng trọng tâm: “Các anh, cho dù các anh thấy vị trí thứ năm bôi nhọ thanh danh của mình, dù các anh không phải vì khoản tiền 100 vạn đi du lịch, các anh cũng giúp em một phen được không? Chị ba là người năm 1107, đại bộ phận người ngồi đây lớn hơn chị ba, cứ tính mỗi người 900 tuổi, chúng ta cộng lại cũng đã có vài vạn năm duyên phận…” Tôi nói tới chỗ kích động, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước mặt bọn họ. Đã giả vờ đủ là lão sói vẫy đuôi, tôi lại thay giọng đau đớn: “Nói lại trận lúc sáng, chúng ta thua vì thực lực không bằng người ta sao? Không phải! thua vì tự cao tự đại, thua vì khinh địch đối thủ… đau đớn, các anh ơi.”
Tôi thở dài cường điệu: “Đau đớn.”
Lư Tuấn Nghĩa mặt đỏ tận mang tai, đứng lên nói: “Chú Cường, chú đừng nói nữa…” Anh xoay người, vỗ bàn nói to: “Trong lúc luận võ, anh có mấy yêu cầu. Một, không cho uống rượu, các anh em nghiện rượu nên khắc chế một tý, phải làm gương … đặc biệt Trương Thuận và anh em họ Nguyễn. Thứ hai, trong thời gian này, mỗi người mỗi ngày phải dành ra ít nhất 15 phút để xem quy tắc thi đấu, lúc tất yếu còn phải tập hợp các chỗ chưa hiểu cho chú Cường đi nhờ chuyên gia giải đáp giúp; ba, phải nghe lời chú Cường…, đừng làm cho chú ấy bi thương. Mọi người cũng thấy đó, chú ấy là người anh em tốt, chú ấy muốn thứ mấy anh em ta phải hết sức giúp chú ấy hoàn thành tâm nguyện, sau này cho dù ai thua ai thắng không được có ý kiến. Tất cả mọi người đồng ý không?”
Nếu nhị thủ lĩnh nói, các hảo hán đều xấu hổ, vì vậy đều nói: “Được.”
Ái chà, tôi rốt cục cũng thoải mái chút. Cường tôi rốt cục cũng hổ khu chấn động, bá khí vương giả tán phát một lần. Kỳ thật nói đi thì nói lại, đơn đấu kết quả thế nào tôi cũng không quan tâm, có thể dùng hai trận thua đổi lấy sự coi trọng của họ là thu hoạch lớn nhất rồi.
Đoạn Cảnh Trụ bỗng sợ sệt nói: "Buổi chiều em mà thua các anh không mắng em chứ?” Cả đám nhìn hắn, không nói gì.
Đoạn Cảnh Trụ thút thít: “Cũng không phải em muốn thượng đài mà.”
Đổng Bình: “Chiều chú đừng đi, để anh ra trận đánh cả hai, một trận định thắng bại.”
Lư Tuấn Nghĩa ngẩng đầu hỏi tôi: “Có thể chứ?”
Tôi: “Đau đớn nha…”
Lư Tuấn Nghĩa : “…. Cảnh Trụ, chú trong lúc trưa xem kỹ quy tắc, buổi chiều mà thua…” Lư Tuấn Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: “Bọn anh cũng không trách chú.” Lương Sơn thua liền hai trận, cảm giác mất hết thể diễn, đặc biệt là thủ lĩnh lại là Lư Tuấn Nghĩa.
Đoạn Cảnh Trụ không nói hai lời cầm lấy một phần quy tắc trận đấu chạy ra ngoài, vẻ mặt u oán như “Lam sắc sinh tử luyến”.
Sau đó các hảo hán như Dương Chí, Trương Thanh, Trương Thuận cảm giác mình rất có khả năng thượng đài đều lặng lẽ cầm lấy một phần quy tắc thi đấu.
Tôi thấy tình thế tốt đẹp, lại cầm ồng nhòm, thỏa thuê mãn nguyện nhìn xuống đám đông. Tôi kiên nhẫn tìm kiếm, Ngô Dụng chụm đầu vào, tỏ ra hiểu : “Buổi sáng Tân Nguyệt nữ bảo tiêu học viện thi đấu 3 trận, đều xong rồi…”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tôi không xuyên việt, các vị đến đi
- Quyển 1 - Chương 2: Kinh Kha
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải oan gia không tụ đầu
- Quyển 1 - Chương 4: Chính béo đại chiến Kinh khờ
- Quyển 1 - Chương 5: Ban nhạc Tần triều
- Quyển 1 - Chương 6: Bé, cần giấy không?
- Quyển 1 - Chương 7: Lý Sư Sư
- Quyển 1 - Chương 8: Để người đẹp tấn công mãnh liệt hơn nữa đi
- Quyển 1 - Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng Ngu ơi hỡi, làm sao bây giờ
- Quyển 1 - Chương 11: Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
- Quyển 1 - Chương 12: Ba điều ước định
- Quyển 1 - Chương 13: Kéo nhau ra phố
- Quyển 1 - Chương 14: Đưa anh đi xem binh mã dũng
- Quyển 1 - Chương 15: Trở về bình an
- Quyển 1 - Chương 16: Bao cao su mùi tự nhiên
- Quyển 1 - Chương 17: 300
- Quyển 1 - Chương 18: 28 cách làm giàu
- Quyển 1 - Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
- Quyển 1 - Chương 20: Gian thương
- Quyển 1 - Chương 21: Giai cấp ơi là giai cấp
- Quyển 1 - Chương 22: Thiếu gia họ Kim
- Quyển 1 - Chương 23: Vì sao là cái vì sao?
- Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
- Quyển 1 - Chương 25: Tập thể hợp tác
- Quyển 1 - Chương 26: Gã chuột lang
- Quyển 1 - Chương 27: Đại diện của người đẹp
- Quyển 1 - Chương 28: Gian trá qua cửa
- Quyển 1 - Chương 29: Kẻ thù lớn nhất
- Quyển 1 - Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
- Quyển 1 - Chương 31: Cá độ
- Quyển 1 - Chương 32: Thỏ thọt mau mau chạy
- Quyển 1 - Chương 33: Vua cờ bạc
- Quyển 1 - Chương 34: Lè nhè là ăn củ đậu
- Quyển 1 - Chương 35: Cứ chờ đấy
- Quyển 1 - Chương 36: Một phát rắm, trời long đất lở
- Quyển 1 - Chương 37: Chuyện sau động đất
- Quyển 1 - Chương 38: Trường văn võ duc tài
- Quyển 1 - Chương 39: Vị hiệu trưởng tuyệt vời
- Quyển 1 - Chương 40: Bối ngôi quân
- Quyển 1 - Chương 41: An Đắc Quảng Hạ Thiên Vạn Gian
- Quyển 1 - Chương 42: tôi tên Thiết Trụ chữ Hương Đức
- Quyển 1 - Chương 43: Thiên Nhãn Thông
- Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán
- Quyển 1 - Chương 45: gặp mặt liền bái
- Quyển 1 - Chương 46: Đồng nghiệp
- Quyển 1 - Chương 47: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 48: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 49: gặp phai “xã hội đen”
- Quyển 1 - Chương 50: nữ nhân này không đơn giản
- Quyển 1 - Chương 51: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế
- Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử
- Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Thám Doanh
- Quyển 1 - Chương 55: Truyền thương
- Quyển 1 - Chương 56: Hắc điếm
- Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt
- Quyển 1 - Chương 58: Hai gái chung một chồng
- Quyển 1 - Chương 59: Bạch Liên giáo chủ
- Quyển 1 - Chương 60: Tịnh Kiên Vương
- Quyển 1 - Chương 61: Nhất hồ trát ti
- Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình
- Quyển 1 - Chương 63: bất cao hứng - một đầu não (không đầu óc)
- Quyển 1 - Chương 64: Đạp thủy vô ngân
- Quyển 1 - Chương 65: tuyệt thế bảo bối
- Quyển 1 - Chương 66: Vạn Nhân Địch
- Quyển 1 - Chương 67: Phát tiền công
- Quyển 1 - Chương 68: Ăn cơm, ngủ, đánh Tần Cối
- Quyển 1 - Chương 69: cốt hôi cấp hạt từ (lão mù chuyên sưu tập đồ cổ)
- Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
- Quyển 1 - Chương 71: Rượu Đỗ Tùng năm sao
- Quyển 1 - Chương 72: Ai làm Tư Mã Quang đây?
- Quyển 1 - Chương 73: Đổ chú
- Quyển 1 - Chương 74: Lý Bạch
- Quyển 1 - Chương 75: Đại địa thương mang
- Quyển 1 - Chương 76: trương học khánh thành
- Quyển 1 - Chương 77: Ngu Cơ
- Quyển 1 - Chương 78: Huynh đệ thủ túc
- Quyển 1 - Chương 79: hoảng nhiên như mộng
- Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa
- Quyển 1 - Chương 81: thần đèn ALadin
- Quyển 1 - Chương 82: Giết người và cua gái
- Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý
- Quyển 1 - Chương 84: ủy viên hội
- Quyển 1 - Chương 85: không đủ mưu trí
- Quyển 1 - Chương 86: gia tộc họ Hạng
- Quyển 1 - Chương 87: trí giả thiên lự
- Quyển 1 - Chương 88: chuyên gia đàm phán
- Quyển 1 - Chương 89: Tứ diện Sở ca
- Quyển 1 - Chương 90: Trai cò đánh nhau
- Quyển 1 - Chương 91: đá quán
- Quyển 1 - Chương 92: Độc cô cửu kiếm
- Quyển 1 - Chương 93: Vật thích đang
- Quyển 1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba
- Quyển 1 - Chương 95: Triệu Mặt trắng
- Quyển 1 - Chương 96: Đông đạo chủ (lãnh đạo - nhà tài trợ)
- Quyển 1 - Chương 97: 54 tuyển 13 - bốc thăm
- Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1
- Quyển 1 - Chương 99: khai mạc 2
- Quyển 1 - Chương 100: “Thái cấp kỳ” phiêu dương
- Quyển 2 - Chương 1: Vong nguyệt tân văn võ học giáo
- Quyển 2 - Chương 2: harry potter
- Quyển 2 - Chương 3: võ lâm thế gia
- Quyển 2 - Chương 4: Nhu có thể khắc cương
- Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu
- Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
- Quyển 2 - Chương 7: Cự kình bang
- Quyển 2 - Chương 8: Quyền hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng
- Quyển 2 - Chương 10: Có tôi
- Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
- Quyển 2 - Chương 12: Mười năm
- Quyển 2 - Chương 13: Túy Quyền
- Quyển 2 - Chương 14: Cái chìa khóa vạn năng
- Quyển 2 - Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
- Quyển 2 - Chương 16: Mục tiêu mới
- Quyển 2 - Chương 17: Đấu thêm
- Quyển 2 - Chương 18: Chiến đấu vì cái tên
- Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình
- Quyển 2 - Chương 20: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ
- Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm
- Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng
- Quyển 2 - Chương 23: Lão Hổ
- Quyển 2 - Chương 24: Hảo hán số 109
- Quyển 2 - Chương 25: Phải thắng
- Quyển 2 - Chương 26: Lý tưởng cùng thực tế
- Quyển 2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!
- Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực
- Quyển 2 - Chương 29: Trận chung kết không phải chung kết
- Quyển 2 - Chương 30: Một que kem
- Quyển 2 - Chương 31: Đỗ Phủ
- Quyển 2 - Chương 32: Trận chung kết
- Quyển 2 - Chương 33: Du kỵ binh thời Tần
- Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương
- Quyển 2 - Chương 36: Nguy cơ của Tiểu Cường
- Quyển 2 - Chương 37: Tử cục
- Quyển 2 - Chương 38: Nhị ngốc, Nhị ngốc
- Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất
- Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt
- Quyển 2 - Chương 41: Tìm kiếm Nhạc Phi
- Quyển 2 - Chương 42: 9527
- Quyển 2 - Chương 43: Đặng Nguyên Giác
- Quyển 2 - Chương 44: Phạm Tiến
- Quyển 2 - Chương 45: Dạ yến (1)
- Quyển 2 - Chương 46: Dạ yến (2)
- Quyển 2 - Chương 47: Dạ yến (3)
- Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động
- Quyển 2 - Chương 49: Cơ Đốc Sơn Thiên Bồng Nguyên Soái
- Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung
- Quyển 2 - Chương 51: Phí Tam Khẩu
- Quyển 2 - Chương 52: 300 học sinh mới
- Quyển 2 - Chương 53: Hai "nửa người"
- Quyển 2 - Chương 54: Chuyển két
- Quyển 2 - Chương 55: Như hình với bóng
- Quyển 2 - Chương 56: Bình chân như vại
- Quyển 2 - Chương 57: Chuyện đã qua
- Quyển 2 - Chương 58: Hai nhân cách
- Quyển 2 - Chương 59: Đầu thú
- Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội
- Quyển 2 - Chương 61: Ta là truyền thuyết
- Quyển 2 - Chương 62: Bài học liều mạng
- Quyển 2 - Chương 63: Nhất tuần tam đấu
- Quyển 2 - Chương 64: Biệt thự núi Xuân Không
- Quyển 2 - Chương 65: Thái hậu cát tường
- Quyển 2 - Chương 66: Gặp lại Kim Thiếu Viêm
- Quyển 2 - Chương 67: Võ Tòng
- Quyển 2 - Chương 68: Vong Tình thủy
- Quyển 2 - Chương 69: Vĩ ca
- Quyển 2 - Chương 70: Đếm tiền đến rút gân
- Quyển 2 - Chương 71: Dược Thủy
- Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
- Quyển 2 - Chương 73: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 74: Chúng hảo hán cứu Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 75: Tiễn
- Quyển 2 - Chương 76: Chuyện lãng mạn nhất có thể nghĩ tới là ăn bánh kem cùng em
- Quyển 2 - Chương 77: Giường đôi
- Quyển 2 - Chương 78: Văn hóa Phục Hưng
- Quyển 2 - Chương 79: Tuyệt thế hảo cung
- Quyển 2 - Chương 80: Bồi dưỡng nhân tài hài hòa
- Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin
- Quyển 2 - Chương 82: Hiệp ước bất bình đẳng
- Quyển 2 - Chương 83: Đại Hán sứ thần
- Quyển 2 - Chương 84: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
- Quyển 2 - Chương 85: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)
- Quyển 2 - Chương 86: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 87: Yêu người ta sẽ biến thành người ta
- Quyển 2 - Chương 88: Lộ điểm chi chiến
- Quyển 2 - Chương 89: Nhìn rất đẹp mắt
- Quyển 2 - Chương 90: Roi da được chưa?
- Quyển 2 - Chương 91: Đông Phương Bất Bại
- Quyển 2 - Chương 92: Duyên, tuyệt không thể tả
- Quyển 2 - Chương 93: Địch nhân muôn thuở
- Quyển 2 - Chương 94: Ám thất
- Quyển 2 - Chương 95: Hộ hoa sứ giả
- Quyển 2 - Chương 96: Người thường
- Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người
- Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng
- Quyển 2 - Chương 99: Hàn Tín
- Quyển 2 - Chương 100: Nhất thế kiêu hùng
- Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng
- Quyển 3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc
- Quyển 3 - Chương 3: Chị muốn làm nữ nhân
- Quyển 3 - Chương 4: Không yêu hồng trang yêu vũ trang
- Quyển 3 - Chương 5: Tạp Kỳ Bố Nặc
- Quyển 3 - Chương 6: Niên hội
- Quyển 3 - Chương 7: Sửa cờ
- Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì
- Quyển 3 - Chương 9: Báo đáp
- Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
- Quyển 3 - Chương 11: Trư nhục Câu kê
- Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công
- Quyển 3 - Chương 13: Nhị béo
- Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
- Quyển 3 - Chương 15: Chuy bất thệ
- Quyển 3 - Chương 16: Rèn thương
- Quyển 3 - Chương 17: Đấu họa
- Quyển 3 - Chương 18: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan
- Quyển 3 - Chương 19: Đánh úp
- Quyển 3 - Chương 20: Đế vương tâm thuật
- Quyển 3 - Chương 21: Đàm phán
- Quyển 3 - Chương 22: Đặc lạc y
- Quyển 3 - Chương 23: Thổ phỉ trở về
- Quyển 3 - Chương 24: Hội nghị nội bộ
- Quyển 3 - Chương 25: Bá Vương Thương
- Quyển 3 - Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 27: Bảo Ngân
- Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì
- Quyển 3 - Chương 29: Hán gian vs hán gian
- Quyển 3 - Chương 30: Quyền đả Tưởng Môn Thần
- Quyển 3 - Chương 31: Thải Tín
- Quyển 3 - Chương 32: Ta là vô địch thiên hạ
- Quyển 3 - Chương 33: Tam Quốc hảo nam nhi
- Quyển 3 - Chương 34: Hôn lễ tiền tấu khúc
- Quyển 3 - Chương 35: Công thủ đồng minh
- Quyển 3 - Chương 36: Chụp ảnh cưới
- Quyển 3 - Chương 37: Đại hôn (thượng)
- Quyển 3 - Chương 38: Đại hôn (trung)
- Quyển 3 - Chương 39: Đại hôn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 40: Kinh hỷ
- Quyển 3 - Chương 41: Nhập gia tùy tục
- Quyển 3 - Chương 42: Tần vương lăng
- Quyển 3 - Chương 43: Khai môn ấp đạo
- Quyển 3 - Chương 44: Siêu cấp model
- Quyển 3 - Chương 45: Biến sắc
- Quyển 3 - Chương 46: Truyền thông phỏng vấn
- Quyển 3 - Chương 47: Túng tử hiệp cốt hương
- Quyển 3 - Chương 48: Tiểu Cường
- Quyển 3 - Chương 49: Nữ nhân đẹp nhất
- Quyển 3 - Chương 50: Tái nhập sử sách
- Quyển 3 - Chương 51: Mafia - Hắc thủ đảng
- Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1
- Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân
- Quyển 3 - Chương 54: Kiếm chi lư
- Quyển 3 - Chương 55: Cầu trợ
- Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách
- Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 58: Tập kết
- Quyển 3 - Chương 59: Mãn thành tẫn đã Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 60: Trao đổi con tin
- Quyển 3 - Chương 61: Sữa hết hạn
- Quyển 3 - Chương 62: Việc công việc tư
- Quyển 3 - Chương 63: Quyền thổ trọng lai
- Quyển 3 - Chương 64: Bàn gia công tư
- Quyển 3 - Chương 65: Kiếm thần Cái Nhiếp
- Quyển 3 - Chương 66: Tuyệt đỉnh cao thủ
- Quyển 3 - Chương 67: Uống thuốc
- Quyển 3 - Chương 68: Cùng Phiến Thổ Địa, Cùng Một Mộng Tưởng
- Quyển 3 - Chương 69: Vị Cực Nhân Thần
- Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ
- Quyển 3 - Chương 71: Thuyết Khách
- Quyển 3 - Chương 72: Không Dứt
- Quyển 3 - Chương 73: Quân Bán Nước
- Quyển 3 - Chương 74: Ngọc Quan Âm
- Quyển 3 - Chương 75: Áo Chống Đạn Kiểu Tô Võ
- Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
- Quyển 3 - Chương 77: Thiên bôi bất túy
- Quyển 3 - Chương 78: Tạm biệt, tổ năm người
- Quyển 3 - Chương 79: Mở màn
- Quyển 3 - Chương 80: Trục nhân giới
- Quyển 3 - Chương 81: Sai số
- Quyển 3 - Chương 82: Lại gặp
- Quyển 3 - Chương 83: Đi theo ta, có thịt ăn
- Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng
- Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư
- Quyển 3 - Chương 86: Đường kiếm cơm
- Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông
- Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật
- Quyển 3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão
- Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân
- Quyển 3 - Chương 91: Vương giả trở về
- Quyển 3 - Chương 92: Tiêu công quán
- Quyển 3 - Chương 93: Phó ước
- Quyển 3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ
- Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều
- Quyển 3 - Chương 96: Diễn viên quần chúng
- Quyển 3 - Chương 97: Đạo cụ
- Quyển 3 - Chương 98: Hiệu trưởng, giết hay không
- Quyển 3 - Chương 99: Bánh nướng nữ gả chồng
- Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương
- Quyển 3 - Chương 101: Bánh bích quy của Triệu bạch kiểm
- Quyển 3 - Chương 102: Cái chết của Kinh Kha
- Quyển 3 - Chương 103: Sơn trại phiên bản Super Mario
- Quyển 3 - Chương 104: Vị khách xui nhất
- Quyển 3 - Chương 105: Máy đọc thẻ
- Quyển 3 - Chương 106: Điểm tử biểu
- Quyển 3 - Chương 107: Bức thượng Lương Sơn - Đánh lên Lương Sơn
- Quyển 3 - Chương 108: Nhất linh bách cửu ca
- Quyển 3 - Chương 109: Kính mắt
- Quyển 3 - Chương 110: Ăn chưa
- Quyển 3 - Chương 111: Em yêu, sao em không ở bên anh
- Quyển 3 - Chương 112: "Bình" Phương Tịch
- Quyển 3 - Chương 113: Bỏ phiếu dân chủ
- Quyển 3 - Chương 114: Giả chiêu an
- Quyển 3 - Chương 115: "Người mình"
- Quyển 3 - Chương 116: Bán cáng
- Quyển 3 - Chương 117: Thái cực Phương Trấn Giang
- Quyển 3 - Chương 118: Cuộc chiến một người
- Quyển 3 - Chương 119: Chiêu an
- Quyển 3 - Chương 120: Cơ mật
- Quyển 3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát
- Quyển 3 - Chương 122: Chơi không nổi bát đại thiên vươn
- Quyển 3 - Chương 123: Gọi nhịp
- Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế
- Quyển 3 - Chương 125: Không thể nói
- Quyển 3 - Chương 126: Chứng hôn
- Quyển 3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh
- Quyển 3 - Chương 128: Tuần trăng mật
- Quyển 3 - Chương 129: Xin hỏi đường đi ở nơi nào
- Quyển 3 - Chương 130: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
- Quyển 3 - Chương 132: Biên chung
- Quyển 3 - Chương 133: Phạm Tăng
- Quyển 3 - Chương 134: Nữ tam đại, ôm kim khuyên
- Quyển 3 - Chương 135: Ký sự WC
- Quyển 3 - Chương 136: Huyền Trang
- Quyển 3 - Chương 137: Không
- Quyển 3 - Chương 138: Tuệ căn
- Quyển 3 - Chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
- Quyển 3 - Chương 140: Chầy cứt trâu
- Quyển 3 - Chương 141: Ba họ gia nô
- Quyển 3 - Chương 142: Tam anh chiến Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 143: Suy diễn báo cáo cuộc chiến giữa lịch sử đệ nhất mãnh tướng và đại luyện cương thiết
- Quyển 3 - Chương 144: Loạn tử
- Quyển 3 - Chương 145: Yến Kinh phong vân
- bình luận