Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn - Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tôi không xuyên việt, các vị đến đi
- Quyển 1 - Chương 2: Kinh Kha
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải oan gia không tụ đầu
- Quyển 1 - Chương 4: Chính béo đại chiến Kinh khờ
- Quyển 1 - Chương 5: Ban nhạc Tần triều
- Quyển 1 - Chương 6: Bé, cần giấy không?
- Quyển 1 - Chương 7: Lý Sư Sư
- Quyển 1 - Chương 8: Để người đẹp tấn công mãnh liệt hơn nữa đi
- Quyển 1 - Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng Ngu ơi hỡi, làm sao bây giờ
- Quyển 1 - Chương 11: Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
- Quyển 1 - Chương 12: Ba điều ước định
- Quyển 1 - Chương 13: Kéo nhau ra phố
- Quyển 1 - Chương 14: Đưa anh đi xem binh mã dũng
- Quyển 1 - Chương 15: Trở về bình an
- Quyển 1 - Chương 16: Bao cao su mùi tự nhiên
- Quyển 1 - Chương 17: 300
- Quyển 1 - Chương 18: 28 cách làm giàu
- Quyển 1 - Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
- Quyển 1 - Chương 20: Gian thương
- Quyển 1 - Chương 21: Giai cấp ơi là giai cấp
- Quyển 1 - Chương 22: Thiếu gia họ Kim
- Quyển 1 - Chương 23: Vì sao là cái vì sao?
- Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
- Quyển 1 - Chương 25: Tập thể hợp tác
- Quyển 1 - Chương 26: Gã chuột lang
- Quyển 1 - Chương 27: Đại diện của người đẹp
- Quyển 1 - Chương 28: Gian trá qua cửa
- Quyển 1 - Chương 29: Kẻ thù lớn nhất
- Quyển 1 - Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
- Quyển 1 - Chương 31: Cá độ
- Quyển 1 - Chương 32: Thỏ thọt mau mau chạy
- Quyển 1 - Chương 33: Vua cờ bạc
- Quyển 1 - Chương 34: Lè nhè là ăn củ đậu
- Quyển 1 - Chương 35: Cứ chờ đấy
- Quyển 1 - Chương 36: Một phát rắm, trời long đất lở
- Quyển 1 - Chương 37: Chuyện sau động đất
- Quyển 1 - Chương 38: Trường văn võ duc tài
- Quyển 1 - Chương 39: Vị hiệu trưởng tuyệt vời
- Quyển 1 - Chương 40: Bối ngôi quân
- Quyển 1 - Chương 41: An Đắc Quảng Hạ Thiên Vạn Gian
- Quyển 1 - Chương 42: tôi tên Thiết Trụ chữ Hương Đức
- Quyển 1 - Chương 43: Thiên Nhãn Thông
- Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán
- Quyển 1 - Chương 45: gặp mặt liền bái
- Quyển 1 - Chương 46: Đồng nghiệp
- Quyển 1 - Chương 47: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 48: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 49: gặp phai “xã hội đen”
- Quyển 1 - Chương 50: nữ nhân này không đơn giản
- Quyển 1 - Chương 51: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế
- Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử
- Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Thám Doanh
- Quyển 1 - Chương 55: Truyền thương
- Quyển 1 - Chương 56: Hắc điếm
- Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt
- Quyển 1 - Chương 58: Hai gái chung một chồng
- Quyển 1 - Chương 59: Bạch Liên giáo chủ
- Quyển 1 - Chương 60: Tịnh Kiên Vương
- Quyển 1 - Chương 61: Nhất hồ trát ti
- Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình
- Quyển 1 - Chương 63: bất cao hứng - một đầu não (không đầu óc)
- Quyển 1 - Chương 64: Đạp thủy vô ngân
- Quyển 1 - Chương 65: tuyệt thế bảo bối
- Quyển 1 - Chương 66: Vạn Nhân Địch
- Quyển 1 - Chương 67: Phát tiền công
- Quyển 1 - Chương 68: Ăn cơm, ngủ, đánh Tần Cối
- Quyển 1 - Chương 69: cốt hôi cấp hạt từ (lão mù chuyên sưu tập đồ cổ)
- Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
- Quyển 1 - Chương 71: Rượu Đỗ Tùng năm sao
- Quyển 1 - Chương 72: Ai làm Tư Mã Quang đây?
- Quyển 1 - Chương 73: Đổ chú
- Quyển 1 - Chương 74: Lý Bạch
- Quyển 1 - Chương 75: Đại địa thương mang
- Quyển 1 - Chương 76: trương học khánh thành
- Quyển 1 - Chương 77: Ngu Cơ
- Quyển 1 - Chương 78: Huynh đệ thủ túc
- Quyển 1 - Chương 79: hoảng nhiên như mộng
- Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa
- Quyển 1 - Chương 81: thần đèn ALadin
- Quyển 1 - Chương 82: Giết người và cua gái
- Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý
- Quyển 1 - Chương 84: ủy viên hội
- Quyển 1 - Chương 85: không đủ mưu trí
- Quyển 1 - Chương 86: gia tộc họ Hạng
- Quyển 1 - Chương 87: trí giả thiên lự
- Quyển 1 - Chương 88: chuyên gia đàm phán
- Quyển 1 - Chương 89: Tứ diện Sở ca
- Quyển 1 - Chương 90: Trai cò đánh nhau
- Quyển 1 - Chương 91: đá quán
- Quyển 1 - Chương 92: Độc cô cửu kiếm
- Quyển 1 - Chương 93: Vật thích đang
- Quyển 1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba
- Quyển 1 - Chương 95: Triệu Mặt trắng
- Quyển 1 - Chương 96: Đông đạo chủ (lãnh đạo - nhà tài trợ)
- Quyển 1 - Chương 97: 54 tuyển 13 - bốc thăm
- Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1
- Quyển 1 - Chương 99: khai mạc 2
- Quyển 1 - Chương 100: “Thái cấp kỳ” phiêu dương
- Quyển 2 - Chương 1: Vong nguyệt tân văn võ học giáo
- Quyển 2 - Chương 2: harry potter
- Quyển 2 - Chương 3: võ lâm thế gia
- Quyển 2 - Chương 4: Nhu có thể khắc cương
- Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu
- Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
- Quyển 2 - Chương 7: Cự kình bang
- Quyển 2 - Chương 8: Quyền hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng
- Quyển 2 - Chương 10: Có tôi
- Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
- Quyển 2 - Chương 12: Mười năm
- Quyển 2 - Chương 13: Túy Quyền
- Quyển 2 - Chương 14: Cái chìa khóa vạn năng
- Quyển 2 - Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
- Quyển 2 - Chương 16: Mục tiêu mới
- Quyển 2 - Chương 17: Đấu thêm
- Quyển 2 - Chương 18: Chiến đấu vì cái tên
- Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình
- Quyển 2 - Chương 20: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ
- Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm
- Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng
- Quyển 2 - Chương 23: Lão Hổ
- Quyển 2 - Chương 24: Hảo hán số 109
- Quyển 2 - Chương 25: Phải thắng
- Quyển 2 - Chương 26: Lý tưởng cùng thực tế
- Quyển 2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!
- Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực
- Quyển 2 - Chương 29: Trận chung kết không phải chung kết
- Quyển 2 - Chương 30: Một que kem
- Quyển 2 - Chương 31: Đỗ Phủ
- Quyển 2 - Chương 32: Trận chung kết
- Quyển 2 - Chương 33: Du kỵ binh thời Tần
- Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương
- Quyển 2 - Chương 36: Nguy cơ của Tiểu Cường
- Quyển 2 - Chương 37: Tử cục
- Quyển 2 - Chương 38: Nhị ngốc, Nhị ngốc
- Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất
- Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt
- Quyển 2 - Chương 41: Tìm kiếm Nhạc Phi
- Quyển 2 - Chương 42: 9527
- Quyển 2 - Chương 43: Đặng Nguyên Giác
- Quyển 2 - Chương 44: Phạm Tiến
- Quyển 2 - Chương 45: Dạ yến (1)
- Quyển 2 - Chương 46: Dạ yến (2)
- Quyển 2 - Chương 47: Dạ yến (3)
- Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động
- Quyển 2 - Chương 49: Cơ Đốc Sơn Thiên Bồng Nguyên Soái
- Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung
- Quyển 2 - Chương 51: Phí Tam Khẩu
- Quyển 2 - Chương 52: 300 học sinh mới
- Quyển 2 - Chương 53: Hai "nửa người"
- Quyển 2 - Chương 54: Chuyển két
- Quyển 2 - Chương 55: Như hình với bóng
- Quyển 2 - Chương 56: Bình chân như vại
- Quyển 2 - Chương 57: Chuyện đã qua
- Quyển 2 - Chương 58: Hai nhân cách
- Quyển 2 - Chương 59: Đầu thú
- Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội
- Quyển 2 - Chương 61: Ta là truyền thuyết
- Quyển 2 - Chương 62: Bài học liều mạng
- Quyển 2 - Chương 63: Nhất tuần tam đấu
- Quyển 2 - Chương 64: Biệt thự núi Xuân Không
- Quyển 2 - Chương 65: Thái hậu cát tường
- Quyển 2 - Chương 66: Gặp lại Kim Thiếu Viêm
- Quyển 2 - Chương 67: Võ Tòng
- Quyển 2 - Chương 68: Vong Tình thủy
- Quyển 2 - Chương 69: Vĩ ca
- Quyển 2 - Chương 70: Đếm tiền đến rút gân
- Quyển 2 - Chương 71: Dược Thủy
- Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
- Quyển 2 - Chương 73: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 74: Chúng hảo hán cứu Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 75: Tiễn
- Quyển 2 - Chương 76: Chuyện lãng mạn nhất có thể nghĩ tới là ăn bánh kem cùng em
- Quyển 2 - Chương 77: Giường đôi
- Quyển 2 - Chương 78: Văn hóa Phục Hưng
- Quyển 2 - Chương 79: Tuyệt thế hảo cung
- Quyển 2 - Chương 80: Bồi dưỡng nhân tài hài hòa
- Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin
- Quyển 2 - Chương 82: Hiệp ước bất bình đẳng
- Quyển 2 - Chương 83: Đại Hán sứ thần
- Quyển 2 - Chương 84: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
- Quyển 2 - Chương 85: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)
- Quyển 2 - Chương 86: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 87: Yêu người ta sẽ biến thành người ta
- Quyển 2 - Chương 88: Lộ điểm chi chiến
- Quyển 2 - Chương 89: Nhìn rất đẹp mắt
- Quyển 2 - Chương 90: Roi da được chưa?
- Quyển 2 - Chương 91: Đông Phương Bất Bại
- Quyển 2 - Chương 92: Duyên, tuyệt không thể tả
- Quyển 2 - Chương 93: Địch nhân muôn thuở
- Quyển 2 - Chương 94: Ám thất
- Quyển 2 - Chương 95: Hộ hoa sứ giả
- Quyển 2 - Chương 96: Người thường
- Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người
- Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng
- Quyển 2 - Chương 99: Hàn Tín
- Quyển 2 - Chương 100: Nhất thế kiêu hùng
- Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng
- Quyển 3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc
- Quyển 3 - Chương 3: Chị muốn làm nữ nhân
- Quyển 3 - Chương 4: Không yêu hồng trang yêu vũ trang
- Quyển 3 - Chương 5: Tạp Kỳ Bố Nặc
- Quyển 3 - Chương 6: Niên hội
- Quyển 3 - Chương 7: Sửa cờ
- Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì
- Quyển 3 - Chương 9: Báo đáp
- Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
- Quyển 3 - Chương 11: Trư nhục Câu kê
- Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công
- Quyển 3 - Chương 13: Nhị béo
- Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
- Quyển 3 - Chương 15: Chuy bất thệ
- Quyển 3 - Chương 16: Rèn thương
- Quyển 3 - Chương 17: Đấu họa
- Quyển 3 - Chương 18: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan
- Quyển 3 - Chương 19: Đánh úp
- Quyển 3 - Chương 20: Đế vương tâm thuật
- Quyển 3 - Chương 21: Đàm phán
- Quyển 3 - Chương 22: Đặc lạc y
- Quyển 3 - Chương 23: Thổ phỉ trở về
- Quyển 3 - Chương 24: Hội nghị nội bộ
- Quyển 3 - Chương 25: Bá Vương Thương
- Quyển 3 - Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 27: Bảo Ngân
- Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì
- Quyển 3 - Chương 29: Hán gian vs hán gian
- Quyển 3 - Chương 30: Quyền đả Tưởng Môn Thần
- Quyển 3 - Chương 31: Thải Tín
- Quyển 3 - Chương 32: Ta là vô địch thiên hạ
- Quyển 3 - Chương 33: Tam Quốc hảo nam nhi
- Quyển 3 - Chương 34: Hôn lễ tiền tấu khúc
- Quyển 3 - Chương 35: Công thủ đồng minh
- Quyển 3 - Chương 36: Chụp ảnh cưới
- Quyển 3 - Chương 37: Đại hôn (thượng)
- Quyển 3 - Chương 38: Đại hôn (trung)
- Quyển 3 - Chương 39: Đại hôn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 40: Kinh hỷ
- Quyển 3 - Chương 41: Nhập gia tùy tục
- Quyển 3 - Chương 42: Tần vương lăng
- Quyển 3 - Chương 43: Khai môn ấp đạo
- Quyển 3 - Chương 44: Siêu cấp model
- Quyển 3 - Chương 45: Biến sắc
- Quyển 3 - Chương 46: Truyền thông phỏng vấn
- Quyển 3 - Chương 47: Túng tử hiệp cốt hương
- Quyển 3 - Chương 48: Tiểu Cường
- Quyển 3 - Chương 49: Nữ nhân đẹp nhất
- Quyển 3 - Chương 50: Tái nhập sử sách
- Quyển 3 - Chương 51: Mafia - Hắc thủ đảng
- Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1
- Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân
- Quyển 3 - Chương 54: Kiếm chi lư
- Quyển 3 - Chương 55: Cầu trợ
- Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách
- Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 58: Tập kết
- Quyển 3 - Chương 59: Mãn thành tẫn đã Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 60: Trao đổi con tin
- Quyển 3 - Chương 61: Sữa hết hạn
- Quyển 3 - Chương 62: Việc công việc tư
- Quyển 3 - Chương 63: Quyền thổ trọng lai
- Quyển 3 - Chương 64: Bàn gia công tư
- Quyển 3 - Chương 65: Kiếm thần Cái Nhiếp
- Quyển 3 - Chương 66: Tuyệt đỉnh cao thủ
- Quyển 3 - Chương 67: Uống thuốc
- Quyển 3 - Chương 68: Cùng Phiến Thổ Địa, Cùng Một Mộng Tưởng
- Quyển 3 - Chương 69: Vị Cực Nhân Thần
- Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ
- Quyển 3 - Chương 71: Thuyết Khách
- Quyển 3 - Chương 72: Không Dứt
- Quyển 3 - Chương 73: Quân Bán Nước
- Quyển 3 - Chương 74: Ngọc Quan Âm
- Quyển 3 - Chương 75: Áo Chống Đạn Kiểu Tô Võ
- Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
- Quyển 3 - Chương 77: Thiên bôi bất túy
- Quyển 3 - Chương 78: Tạm biệt, tổ năm người
- Quyển 3 - Chương 79: Mở màn
- Quyển 3 - Chương 80: Trục nhân giới
- Quyển 3 - Chương 81: Sai số
- Quyển 3 - Chương 82: Lại gặp
- Quyển 3 - Chương 83: Đi theo ta, có thịt ăn
- Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng
- Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư
- Quyển 3 - Chương 86: Đường kiếm cơm
- Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông
- Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật
- Quyển 3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão
- Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân
- Quyển 3 - Chương 91: Vương giả trở về
- Quyển 3 - Chương 92: Tiêu công quán
- Quyển 3 - Chương 93: Phó ước
- Quyển 3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ
- Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều
- Quyển 3 - Chương 96: Diễn viên quần chúng
- Quyển 3 - Chương 97: Đạo cụ
- Quyển 3 - Chương 98: Hiệu trưởng, giết hay không
- Quyển 3 - Chương 99: Bánh nướng nữ gả chồng
- Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương
- Quyển 3 - Chương 101: Bánh bích quy của Triệu bạch kiểm
- Quyển 3 - Chương 102: Cái chết của Kinh Kha
- Quyển 3 - Chương 103: Sơn trại phiên bản Super Mario
- Quyển 3 - Chương 104: Vị khách xui nhất
- Quyển 3 - Chương 105: Máy đọc thẻ
- Quyển 3 - Chương 106: Điểm tử biểu
- Quyển 3 - Chương 107: Bức thượng Lương Sơn - Đánh lên Lương Sơn
- Quyển 3 - Chương 108: Nhất linh bách cửu ca
- Quyển 3 - Chương 109: Kính mắt
- Quyển 3 - Chương 110: Ăn chưa
- Quyển 3 - Chương 111: Em yêu, sao em không ở bên anh
- Quyển 3 - Chương 112: "Bình" Phương Tịch
- Quyển 3 - Chương 113: Bỏ phiếu dân chủ
- Quyển 3 - Chương 114: Giả chiêu an
- Quyển 3 - Chương 115: "Người mình"
- Quyển 3 - Chương 116: Bán cáng
- Quyển 3 - Chương 117: Thái cực Phương Trấn Giang
- Quyển 3 - Chương 118: Cuộc chiến một người
- Quyển 3 - Chương 119: Chiêu an
- Quyển 3 - Chương 120: Cơ mật
- Quyển 3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát
- Quyển 3 - Chương 122: Chơi không nổi bát đại thiên vươn
- Quyển 3 - Chương 123: Gọi nhịp
- Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế
- Quyển 3 - Chương 125: Không thể nói
- Quyển 3 - Chương 126: Chứng hôn
- Quyển 3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh
- Quyển 3 - Chương 128: Tuần trăng mật
- Quyển 3 - Chương 129: Xin hỏi đường đi ở nơi nào
- Quyển 3 - Chương 130: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
- Quyển 3 - Chương 132: Biên chung
- Quyển 3 - Chương 133: Phạm Tăng
- Quyển 3 - Chương 134: Nữ tam đại, ôm kim khuyên
- Quyển 3 - Chương 135: Ký sự WC
- Quyển 3 - Chương 136: Huyền Trang
- Quyển 3 - Chương 137: Không
- Quyển 3 - Chương 138: Tuệ căn
- Quyển 3 - Chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
- Quyển 3 - Chương 140: Chầy cứt trâu
- Quyển 3 - Chương 141: Ba họ gia nô
- Quyển 3 - Chương 142: Tam anh chiến Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 143: Suy diễn báo cáo cuộc chiến giữa lịch sử đệ nhất mãnh tướng và đại luyện cương thiết
- Quyển 3 - Chương 144: Loạn tử
- Quyển 3 - Chương 145: Yến Kinh phong vân
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
Lão Hách muốn làm gì? Cướp ngân hàng? In tiền giả? Nghe khẩu khí của lão thì việc này chắc chắn là không nằm trong khuôn khổ pháp luật, nếu không cũng chẳng cần thần bí như vậy? Tôi lần đầu tiên bị người khác nói với giọng điệu thế này là năm tôi 8 tuổi, năm tôi đang học học lớp ba, thằng Nhị béo (hắn từ nhỏ đã trêu chọc tôi) hỏi tôi: “Mày có dám theo tao vào vườn hái trộm táo không?” Sau đó tôi, cẩu, nhị béo ba thằng chạy thi, tôi thua cẩu nhưng thắng Nhị béo…
“Lão đại, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lão Hách cười he he: “Tốt, anh cũng không lòng vòng, có người nợ anh một khoản chưa trả, hơn nữa cũng không định trả, anh không biết hắn có quên thật hay không, cho nên chuẩn bị tìm người nhắc nhở hắn một chút.”
“Thiếu anh bao nhiêu?” Tôi thở phào, dù sao cũng là hợp pháp.
“500.000”
…
Tôi gằn giọng: “Mặc kệ là người khác thiếu anh hay anh thiếu nợ, 500 vạn cũng không dễ dàng quên như vậy. Xem ra việc này lại phức tạp.”
“Người nọ đang làm gì?”
“Người trong giới gọi hắn là Lôi lão tứ.”
“Xã hội đen?”
“Ha ha, xem ra chú đã lâu không đi lại giang hồ, Lôi lão tứ không đơn giản chỉ là giang hồ, nếu không sao có thể mượn anh nhiều tiền thế được?”
Chờ đã, Lôi lão tứ, tên này rất quen tai, dường như tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi. Đúng rồi, lúc tôi mới tiếp nhận quầy bar, tên Liễu quản lý có nói qua, ngoại trừ Lôi lão tứ ra, hắn chẳng ngán ai cả, vậy cũng rõ Lôi lão tứ cũng là nhân vật số má tên tuổi trong giới.
Tôi cũng tinh tường, lão Hách cũng không thể không có quan hệ với người trong nghề. Cho nên lão cùng Lôi lão tứ có quan hệ kinh tế vãng lai cũng chẳng có gì kỳ quái.
Tôi hỏi: “Vậy ý của Lôi lão tứ là gì? Không muốn trả hay là vì nguyên nhân khác?”
“Anh không biết, chẳng phải anh cần cậu tìm hắn nói chuyện sao, tối nay 9h anh hẹn gặp nó ở quán bar Đại phú quý, chú đại biểu anh đến gặp, xem xem nó nghĩ thế nào, anh cũng biết việc này cũng khó giải quyết, chú nếu không tiện anh cũng không ép.”
“Giao cho em.” Nói tới mức này, không đi không được, nói một lúc lâu, cuối cùng là nhờ tôi đi làm chuyện này, tôi còn có thể từ chối sao? Chủ yếu là , chuyện này mà xong, tôi cùng lão cũng thanh toán xong, lão chưa nói rõ nhưng cũng có ý này.
Lão Hách thấy tôi đáp ứng, rất hào sảng nói: “Việc xong chú có 50 vạn.”
“Không được, Tiểu Cường em không thể làm chuyện thương tâm hoại phế như thế được.” Thật sự tôi không thể nhận tiền, cầm thì lại khác. Hơn nữa bây giờ tôi cũng chẳng thiếu 50 vạn, kỳ thật nếu số lượng không lớn như vậy, tôi có thể tự bỏ tiền ra đưa cho lão Hách.
“Vậy sau này nói tiếp sau, anh phải nhắc chú, Đại Phú Quý là đất của Lôi Lão Tứ, chú đi được thì đi, không đi được thì để anh còn nghĩ biện pháp khác, không cần băn khoăn.”
“Lão đại, anh cùng Lôi lão tứ…” Tôi phải biết rõ tình huống. Là chuyện giữa bằng hữu hay là tranh giành lợi ích, đến lúc gặp mặt cho dễ tính.
“Anh với nó mới gặp nhau một lần, cũng chẳng có giao tình, lần trước vì không thể né tránh mới cho nó vay, ai ngờ nó dễ quên vậy, anh chưa thân nó tới mức mà chưa nói một câu đã bay mất 500 vạn.”
“Em hiểu rồi, anh có giấy vay nợ không?”
“Không có, Lôi Lão tứ mà hỏi chú giấy vay nợ thì chú về luôn cũng được, anh nghĩ hắn chưa tới nỗi chối bay chối biến, bọn họ vay tiền không trả thì không sao, hắn mà không thừa nhận chuyện này thì anh cũng chẳng còn gì để nói.”
“Được, em biết phải làm thế nào.”
Ngắt điện thoại, tôi lại cân nhắc một lúc, tôi thấy tất yếu phải hiểu rõ Lôi Lão tứ. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Lão Hổ, hắn quen thuộc mà. Lão Hổ thời gian trước thường có mặt ở Dục Tài, ngoại trừ Đổng Bình, còn có Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang cũng như là cục nam châm thu hút hắn. Mặc dù giao tình giữ Đoàn Thiên Lang cùng sư huynh của Lão Hổ không thoải mái cho lắm, nhưng tôi cũng đã điều hòa rồi.
“Cường ca.” Lão Hổ mau lẹ chào tôi, thời gian này bọn tôi cũng thường liên lạc.
“Chú Hổ.” Tôi cũng chào lại, kỳ thật tính theo bối phận thì tôi còn là sư thúc của hắn: “Hỏi thăm chú một chút, chú biết Lôi Lão Tứ không?”
“Anh hỏi hắn làm gì?” Lão Hổ nói với giọng không thích.
“Không có gì, chuyện làm ăn ý mà, nhân tiện thì hỏi thăm thôi.”
Lão Hổ: “Mặc dù em cũng có bằng hữu trong giang hồ, nhưng bọn em khác, em dù sao cũng coi như chuyên tâm làm ăn buôn bán, Lôi Lão Tứ em gặp vài lần, cũng không thâm giao, trước kia dựa vào đánh giết để làm ăn, vài năm nay hắn làm thực nghiệp, nhưng vẫn còn chút cứt chưa chùi hết, em nói với anh này, anh không có việc gì thì đừng trêu nó, thằng già đó rất ác ôn, là người không theo quy củ.”
“Xã hội đen hả?”
“Đúng rồi, đúng là xã hội đen.”
…Hiện tại sự tình đã sáng tỏ, lão Hách muốn tôi tìm xã hội đen đòi nợ, mà vị gia gia thiếu nợ kia, là một người không thể dây vào - lão Hổ tài đại khí thô, công phu cũng cứng, mấy năm xông xáo đã quen, thấy Lôi Lão tứ cũng phải né, tôi thì càng không cần phải nhắc đến.
Đương nhiên là chuyện tôi đã đáp ứng người khác, đi là phải đi, tôi chỉ tính nên đi thế nào, muốn sống sót, tôi phải xem kinh nghiệm của người khác: Bảy phần cứng, ba phần mềm. Bạn mà tươi cười dễ nghe, ngon ngọt thì chẳng bằng ở nhà cho xong, người ta vừa thấy đã thay đổi chủ ý.
Nhưng tôi hiện tại muốn cứng cũng không cứng nổi, đúng vào lúc các hảo hán bị đuổi đi, cả tứ đại thiên vương cũng chẳng ai ở lại. Từ Đắc Long không thể rời trường, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra: Trong lúc tôi cần hỏa lực yểm hộ thì trường lại trống rỗng, không ai có chiến lực! Chính là lúc cần người lại không có, tựa hồ giang xuân thủy hướng đông lưu…
Tôi không thể không nghĩ tới tổ năm người, nhưng mà việc này cũng không thể thực hiện được, Hạng Vũ - vạn nhân địch từ trước tới nay không hứng thú với việc này. Trong mắt anh ấy chuyện của người khác giống như tiểu hài tử chơi với gia gia, hai thằng nhỏ chơi đùa giận dỗi, kêu người lớn đi đánh thì khác gì hủy thân phận của mình, hơn nữa tôi cũng không dám dùng anh ấy. Hạng Vũ đang bực tức, có khuynh hướng thảo gian nhân mạng - coi mạng người như cỏ rác.
Kinh khờ thì không thành vấn đề, nhưng để anh ấy đi không dễ, anh ấy là một sát thủ, đáng quý nằm ở tinh thần thấy chết không sờn, nếu bàn về đánh nhau, chỉ sợ đơn chưởng không địch được quần hùng, lần trước đánh nhau với Tiểu Lục thiếu chút nữa đã tuột xích, lần này đối thủ còn là xã hội đen.
Tôi ngồi trên ghế sô pha rầu rĩ, Hoa Mộc Lan thấy vậy hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tôi nói chuyện này với Hoa Mộc Lan. Hoa Mộc Lan nói: “Nếu không để chị giả nam đi thay em?”
Tôi lập tức xua tay: “Quên đi, em cũng không phải cha chị.” Không hưởng thụ đãi ngộ này tốt hơn là hưởng thụ nó, nông dân ngày ngày ngồi văn phòng có khi bị trĩ liền, hơn nữa Hoa Mộc Lan đã muốn an phận làm phụ nữ, tôi không giúp được gì thì cũng không nên gây trở ngại.
Tôi nghĩ lại, cuối cùng quyết tâm: Nói chuyện với người ta.
Xã hội đen cũng là cha sinh mẹ đẻ, tôi lấy tình lý thuyết phục hắn – nói không phục cũng hết cách, ai bảo các lộ chư hầu của tôi đều tại Singapore xa xôi. Không biết họ có thể thấy khói báo động từ hòn ngọc phương đông Thượng Hải này không nữa.
Lúc này điện thoại lại vang lên, tôi chán nản tiếp điện thoại: “Alo”” Tôi đang chán, biết rõ là một cuộc đàm phán đặc biệt, lại còn phải thành công, ai cũng khó chịu mà thôi.
Tôn Tư Hân nghe thấy giọng điệu tôi bất thiện, cẩn thận nói: “Cường ca, Nhị đại gia của anh lại dẫn người tới.”
“Người lão dẫn đến trông thế nào?” Hỏi xong lại phì cười, Tôn Tư Hân làm sao biết được tôi nói gì? Tôi hỏi: “Lão già đó còn ở đấy không?”
Tôn Tư Hân nói: “Đã đi rồi, Cường ca, anh xem xem…”
Tôi nói : “Anh đi qua giờ.” Tôi nhìn lại đồng hồ, vẫn còn sớm, đưa vị khách này tới trường rồi đi gặp Lôi Lão Tứ cũng không muộn. Hiện tại tôi không có nổi một chút hứng thú với vị khách mới này, tóm lại không phải cầm kỳ thi họa thì cũng là danh gia này đại gia kia, bọn họ mang tới di sản văn hóa cùng lịch sử phong phú tôi cũng chẳng quan tâm. Mấu chốt là bọn họ không vội vàng, mà tôi thì cũng chẳng giúp được gì.
Tôi đi nhanh tới quán rượu, vọt tới quầy bar hỏi Tôn Tư Hân : “Người đâu?” Tôn Tư Hân chỉ lên trên tầng, hiện tại quán rượu chuẩn bị tiếp khách, cho nên cậu ta bố trí lên phòng riêng trên tầng.
Tôi vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ rất hài lòng với năng lực làm việc của cậu ấy, bước nhanh lên tầng vào phòng số 1.
Vừa mở cửa ra tôi đã kinh hãi, vị khách mới tới ngồi quay lưng về phía cửa. Bóng lưng rộng lớn như núi, trên bàn có một vò rượu, người này phong thái ung dung, thong thả uống rượu, từ đằng sau nhìn lại tóc đã hoa râm, tuổi hẳn đã hơn 50.
Người này vừa nghe thấy có người tiến đến cũng chẳng buồn quay đầu lại, vẫn ngồi vững như thái sơn, bưng bát rượu chậm rãi kề bên miệng, lúc cánh tay cử động cơ bắp qua lại như quả bóng chuyển động, tôi thật không nghĩ ra trong lịch sử có vị văn nhân mặc khách nào có vóc người khôi ngô như vậy, hẳn xuất thân là một người gõ trống.
Tôi thấy lão gia tử lớn tuổi, đành đi vòng tới phía trước, nhờ ánh đèn tù mù thấy người này mày rậm, chòm râu phiêu sái trước ngực, mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn mang theo uy phong và sát khí kinh người…
Tôi đứng ngây ra như phỗng, châm như cắm chặt xuống đất không động đậy, đầu óc trống rỗng, sau đó mới không tự chủ cúi mình căng thẳng nói: “Quan nhị… nhị gia?” Tôi muốn gọi nhị ca nhưng không dám.
Đừng hỏi tôi vì sao dám khẳng định đây là Quan nhị ca, mắt phượng mày rậm có nhiều, nhưng tôi dám cược rằng bọn họ không thể có nửa phần khí chất của lão gia tử, Quan Vũ là Quan Vũ, quả nhiên lại thêm một vị thánh nhân tới - Võ Thánh nhân.
Quan nhị gia liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Ha ha, không dám.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng lão cũng chẵng có ý đỡ tôi, tôi đành đứng thẳng lưng, ân cần thăm hỏi: “Nhị gia, sao ngài lại tới đây?”
Nói tới đây, nhị gia cũng bất mãn: “Hẳn là đã tới đến từ trước, nhưng không biết sao lại bị bọn hậu bối toan nho chen chân tới trước.”
Tôi biết rõ, xem ra nhị gia cũng tranh chút hơi tiếng, địa phủ cũng không dám đè ép chuyện Hà Thiên Đậu lâu, cuối cùng cũng cho Quan Vũ tới.
Nhị gia vừa mắng, lập tức khiến tôi thấy thân thiết hơn nhiều, dù sao trong dân gian Quan Vũ được thờ như thần đã lâu, bạn không thể tưởng nổi một vị thần thảo luận chuyện vải dày hay vải mỏng mặc sướng hơn – bọn họ không hút thuốc lá, mỗi ngày chỉ hít hương khói đủ rồi.
Tôi bưng bình rót đầy bát của Quan vũ, hỏi: “Nhị gia, ăn cơm chưa?”
Quan Vũ: “…Chưa.”
“Rượu này, nhị gia uống ít thôi, em trước tiên tìm chút đồ nhắm, ngài muốn ăn gì?”
“Tùy chú.” Quan Vũ đại khái còn chưa từng nói chuyện với người khác như vậy.
“A, đúng, ngài là thánh nhân, không quan tâm đến chuyện ăn uống. Em mang cho ngài mấy món đắc ý ra, tối nay ngài thích đọc Xuân Thu hay Tôn Tử binh pháp?”
Quan Vũ xua tay: “Xem cả đời còn xem nữa làm gì? Có Tam Quốc Diễn Nghĩa không?”
Tôi: “….”
Quan Vũ vuốt râu: “Ở địa phủ anh nghe thấy nói đến, nhưng cũng chưa nhìn qua, chẳng biết biến anh thành dạng gì nữa?”
“Em đoán chắc La Quán Trung sắp tới, chờ hắn tới ngài tự hỏi hắn.”
Quan Vũ đứng lên duỗi lưng: “Ta đi ăn gì đi?”
Tôi khó xử: “Hôm nay ăn trước mấy thứ đơn giản vậy, tí nữa em còn bận vài việc.”
Quan Vũ tỏ vẻ thoải mái: ‘Tốt.”
Tôi nghĩ thấy không ổn, đây là Quan nhị gia, Nên nói thêm: “Mặc kệ, kêu bọn họ chờ đi. Tiếp đón Nhị gia là đại sự.” Tôi cũng chẳng muốn ăn khổ.
Ai ngờ vỗ mông ngựa như vậy lại không đúng chỗ, Quan Vũ trầm mặt nói: “Việc chú đã đáp ứng, làm sao có thể thất ước, chứ cứ đi đi.”
Tôi vỗ đầu: Nhị gia sao được người tôn kính? Luận đánh, ngài không bằng Lữ Bố, luận mưu kém Gia Cát Lượng, tôn kính là vì trung nghĩa! Xem ra hôm nay ăn khổ là cái chắc.
Tôi cúi đầu nhận sai: “Vâng vâng, nhị gia nói rất đúng. Vậy em…” tôi lại vỗ đầu, quả thực hận sao không tự đạp mình hai phát: Có Quan nhị gia đi cùng, ai dám chơi anh? Tôi chạy tới trước mặt nhị gia tỏ vẻ đáng thương, tôi còn là người sao? Quả thực là không tôn kính Quan nhị gia. Hiển nhiên là không phù hợp với ý độc giả rồi, đó là sự phản bội lịch sử, phản bội chủ nghĩa anh hùng, phản bội tinh thần tự sướng.
“Nhị gia, nếu không ngài đi với em. Dù sao cũng chỉ là một hồi yến hội.”
Đi đâu thì đi, làm cái gì, Quan Vũ căn bản cũng không quan tâm, gật gật đầu.
Tiếp đó chúng tôi nói chuyện phiếm một lúc, tôi phát hiện kỳ thật Quan Vũ rất thích trò chuyện với người khác, bề ngoài có chút cao ngạo, nhưng trong tâm lại nóng…
Trong cả buổi chuyện phiếm, tôi hơi khoa tay múa chân. Tôi thấy Gia Cát Lượng chẳng qua cũng vậy mà thôi, vận trù duy ác trong trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, trong lúc nói cười Lôi Lão Tứ tan thành tro bụi – tôi bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội hỏi Quan Vũ: “Nhị gia. Ngài xem dáng vẻ tôi có giống Triệu Vân - Triệu Tử Long không?” Nói xong, tôi lại thấy mình kiếp trước là Triệu Vân.
Quan Vũ lắc đầu: “Không giống, anh thấy chú em có một chút giống Bàng Thống.”
“Thần cơ diệu toán?” Bàng Thống cũng tốt, ngọa long phượng sồ, vậy cũng là số một.
“Tặc mi tử nhãn!” Quan Vũ ném ra một câu rồi chẳng để ý tới tôi nữa.
Tôi nhìn đồng hồ hẳn đã tới giờ, đứng lên nói: “Nhị gia, đi thôi.”
Tôi hóa trang cho Quan vũ một chút, cho ngài đeo một cái mũ to, sau đó dựng cổ áo lên che hàm râu, nếu không quá bắt mắt rồi.
Quán ca múa nhạc “Đại phú quý” không quá náo nhiệt. Mặt tiền cũ nát, nửa bên chữ phú đã không sáng, trong đêm nhìn thành “Đại điền quý”, nhưng lượng khách nơi này cơ bản cố định – trên cơ bản đều là thủ hạ của Lôi Lão Tứ, nơi này không có cờ bạc gái gú hút chích, kỳ thật là một địa điểm tụ tập của xã đoàn.
Tôi lái xe chở nhị gia phi như điên, bởi vì tôi sợ nửa đường ngài lại đổi ý, đợi cho tới nơi là ok. Một khi đánh nhau tôi cũng không tin nhị gia có thể khoanh tay đứng nhìn, nghĩ vậy tôi cũng hơi sợ, tôi đang chơi xỏ Quan vũ! Khác với Hạng Vũ, chúng tôi chưa có giao tình sâu nặng, vạn nhất ngài trở mặt….
Đến cửa quán Đại Phú Quý, tôi ngoắc một tên thủ hạ tép riu nói: “Lôi lão đại đến chưa?”
Tên kia liếc tôi hỏi: “Mày là ai?”
“Hách lão bản phái tao…”
Chẳng chờ tôi nói hết, thằng ranh đã đi trước dẫn đường: “Đi theo tao.”
Vừa mới vào cửa, lập tức có mười mấy tên thủ hạ xông tới, cả đám chẳng chút cố kỵ đưa mắt quét tới quét lui trên người tôi, tôi nghĩ bọn họ sẽ soát người, nhưng chờ mãi vẫn không thấy chút động tĩnh. Lục soát tôi chẳng sợ, gạch cũng ném ở cửa rồi, đi dự tiệc với Quan nhị gia, nếu động thủ mà cầm viên gạch thì thật mất mặt, nhị gia tức giận sẽ thu thập tôi trước cũng là chuyện có thể xảy ra.
Tên kia dẫn tôi tới một mảnh đất trống sau đó rời qua bên nói: “Quỷ củ trên đường, trước tiên bái Quan nhị gia.”
Tôi quá bất ngờ, môn quy cổ xưa như vậy còn giữ lại? Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng đất Quan Công, còn lớn hơn người thật một cái đầu, một tay vuốt râu, một tay chống Thanh Long Yển Nguyệt Đao, cũng là mắt phượng mày rậm - giống hệt vị đi sau tôi như song bào thai vậy.
Tôi sững sờ, tên tép riu kia lại đẩy tôi quát: “Nhanh lên, dám bất kính với nhị gia.”
Hắn dù nói vậy, nhưng tôi nhìn vẻ mặt cung thấy vẻ hỉ hả, tôi hiểu được làm gì mà quy củ, đây là hạ mã uy mà thôi.
Tôi không để ý, đây là cơ hội tốt để vỗ mông ngựa – tôi ra vẻ trang nghiêm chậm rãi đi tới trước mặt tượng đất Quan nhị gia, cung kính vái ba vái, vừa vặn cho vị ở đằng sau nghe thấy tiếng lẩm bẩm vừa tôi: “Nhị gia, hôm nay dựa cả vào ngài đó.”
“Lão đại, có việc gì cứ nói thẳng.”
Lão Hách cười he he: “Tốt, anh cũng không lòng vòng, có người nợ anh một khoản chưa trả, hơn nữa cũng không định trả, anh không biết hắn có quên thật hay không, cho nên chuẩn bị tìm người nhắc nhở hắn một chút.”
“Thiếu anh bao nhiêu?” Tôi thở phào, dù sao cũng là hợp pháp.
“500.000”
…
Tôi gằn giọng: “Mặc kệ là người khác thiếu anh hay anh thiếu nợ, 500 vạn cũng không dễ dàng quên như vậy. Xem ra việc này lại phức tạp.”
“Người nọ đang làm gì?”
“Người trong giới gọi hắn là Lôi lão tứ.”
“Xã hội đen?”
“Ha ha, xem ra chú đã lâu không đi lại giang hồ, Lôi lão tứ không đơn giản chỉ là giang hồ, nếu không sao có thể mượn anh nhiều tiền thế được?”
Chờ đã, Lôi lão tứ, tên này rất quen tai, dường như tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi. Đúng rồi, lúc tôi mới tiếp nhận quầy bar, tên Liễu quản lý có nói qua, ngoại trừ Lôi lão tứ ra, hắn chẳng ngán ai cả, vậy cũng rõ Lôi lão tứ cũng là nhân vật số má tên tuổi trong giới.
Tôi cũng tinh tường, lão Hách cũng không thể không có quan hệ với người trong nghề. Cho nên lão cùng Lôi lão tứ có quan hệ kinh tế vãng lai cũng chẳng có gì kỳ quái.
Tôi hỏi: “Vậy ý của Lôi lão tứ là gì? Không muốn trả hay là vì nguyên nhân khác?”
“Anh không biết, chẳng phải anh cần cậu tìm hắn nói chuyện sao, tối nay 9h anh hẹn gặp nó ở quán bar Đại phú quý, chú đại biểu anh đến gặp, xem xem nó nghĩ thế nào, anh cũng biết việc này cũng khó giải quyết, chú nếu không tiện anh cũng không ép.”
“Giao cho em.” Nói tới mức này, không đi không được, nói một lúc lâu, cuối cùng là nhờ tôi đi làm chuyện này, tôi còn có thể từ chối sao? Chủ yếu là , chuyện này mà xong, tôi cùng lão cũng thanh toán xong, lão chưa nói rõ nhưng cũng có ý này.
Lão Hách thấy tôi đáp ứng, rất hào sảng nói: “Việc xong chú có 50 vạn.”
“Không được, Tiểu Cường em không thể làm chuyện thương tâm hoại phế như thế được.” Thật sự tôi không thể nhận tiền, cầm thì lại khác. Hơn nữa bây giờ tôi cũng chẳng thiếu 50 vạn, kỳ thật nếu số lượng không lớn như vậy, tôi có thể tự bỏ tiền ra đưa cho lão Hách.
“Vậy sau này nói tiếp sau, anh phải nhắc chú, Đại Phú Quý là đất của Lôi Lão Tứ, chú đi được thì đi, không đi được thì để anh còn nghĩ biện pháp khác, không cần băn khoăn.”
“Lão đại, anh cùng Lôi lão tứ…” Tôi phải biết rõ tình huống. Là chuyện giữa bằng hữu hay là tranh giành lợi ích, đến lúc gặp mặt cho dễ tính.
“Anh với nó mới gặp nhau một lần, cũng chẳng có giao tình, lần trước vì không thể né tránh mới cho nó vay, ai ngờ nó dễ quên vậy, anh chưa thân nó tới mức mà chưa nói một câu đã bay mất 500 vạn.”
“Em hiểu rồi, anh có giấy vay nợ không?”
“Không có, Lôi Lão tứ mà hỏi chú giấy vay nợ thì chú về luôn cũng được, anh nghĩ hắn chưa tới nỗi chối bay chối biến, bọn họ vay tiền không trả thì không sao, hắn mà không thừa nhận chuyện này thì anh cũng chẳng còn gì để nói.”
“Được, em biết phải làm thế nào.”
Ngắt điện thoại, tôi lại cân nhắc một lúc, tôi thấy tất yếu phải hiểu rõ Lôi Lão tứ. Người đầu tiên tôi nghĩ tới là Lão Hổ, hắn quen thuộc mà. Lão Hổ thời gian trước thường có mặt ở Dục Tài, ngoại trừ Đổng Bình, còn có Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang cũng như là cục nam châm thu hút hắn. Mặc dù giao tình giữ Đoàn Thiên Lang cùng sư huynh của Lão Hổ không thoải mái cho lắm, nhưng tôi cũng đã điều hòa rồi.
“Cường ca.” Lão Hổ mau lẹ chào tôi, thời gian này bọn tôi cũng thường liên lạc.
“Chú Hổ.” Tôi cũng chào lại, kỳ thật tính theo bối phận thì tôi còn là sư thúc của hắn: “Hỏi thăm chú một chút, chú biết Lôi Lão Tứ không?”
“Anh hỏi hắn làm gì?” Lão Hổ nói với giọng không thích.
“Không có gì, chuyện làm ăn ý mà, nhân tiện thì hỏi thăm thôi.”
Lão Hổ: “Mặc dù em cũng có bằng hữu trong giang hồ, nhưng bọn em khác, em dù sao cũng coi như chuyên tâm làm ăn buôn bán, Lôi Lão Tứ em gặp vài lần, cũng không thâm giao, trước kia dựa vào đánh giết để làm ăn, vài năm nay hắn làm thực nghiệp, nhưng vẫn còn chút cứt chưa chùi hết, em nói với anh này, anh không có việc gì thì đừng trêu nó, thằng già đó rất ác ôn, là người không theo quy củ.”
“Xã hội đen hả?”
“Đúng rồi, đúng là xã hội đen.”
…Hiện tại sự tình đã sáng tỏ, lão Hách muốn tôi tìm xã hội đen đòi nợ, mà vị gia gia thiếu nợ kia, là một người không thể dây vào - lão Hổ tài đại khí thô, công phu cũng cứng, mấy năm xông xáo đã quen, thấy Lôi Lão tứ cũng phải né, tôi thì càng không cần phải nhắc đến.
Đương nhiên là chuyện tôi đã đáp ứng người khác, đi là phải đi, tôi chỉ tính nên đi thế nào, muốn sống sót, tôi phải xem kinh nghiệm của người khác: Bảy phần cứng, ba phần mềm. Bạn mà tươi cười dễ nghe, ngon ngọt thì chẳng bằng ở nhà cho xong, người ta vừa thấy đã thay đổi chủ ý.
Nhưng tôi hiện tại muốn cứng cũng không cứng nổi, đúng vào lúc các hảo hán bị đuổi đi, cả tứ đại thiên vương cũng chẳng ai ở lại. Từ Đắc Long không thể rời trường, chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra: Trong lúc tôi cần hỏa lực yểm hộ thì trường lại trống rỗng, không ai có chiến lực! Chính là lúc cần người lại không có, tựa hồ giang xuân thủy hướng đông lưu…
Tôi không thể không nghĩ tới tổ năm người, nhưng mà việc này cũng không thể thực hiện được, Hạng Vũ - vạn nhân địch từ trước tới nay không hứng thú với việc này. Trong mắt anh ấy chuyện của người khác giống như tiểu hài tử chơi với gia gia, hai thằng nhỏ chơi đùa giận dỗi, kêu người lớn đi đánh thì khác gì hủy thân phận của mình, hơn nữa tôi cũng không dám dùng anh ấy. Hạng Vũ đang bực tức, có khuynh hướng thảo gian nhân mạng - coi mạng người như cỏ rác.
Kinh khờ thì không thành vấn đề, nhưng để anh ấy đi không dễ, anh ấy là một sát thủ, đáng quý nằm ở tinh thần thấy chết không sờn, nếu bàn về đánh nhau, chỉ sợ đơn chưởng không địch được quần hùng, lần trước đánh nhau với Tiểu Lục thiếu chút nữa đã tuột xích, lần này đối thủ còn là xã hội đen.
Tôi ngồi trên ghế sô pha rầu rĩ, Hoa Mộc Lan thấy vậy hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tôi nói chuyện này với Hoa Mộc Lan. Hoa Mộc Lan nói: “Nếu không để chị giả nam đi thay em?”
Tôi lập tức xua tay: “Quên đi, em cũng không phải cha chị.” Không hưởng thụ đãi ngộ này tốt hơn là hưởng thụ nó, nông dân ngày ngày ngồi văn phòng có khi bị trĩ liền, hơn nữa Hoa Mộc Lan đã muốn an phận làm phụ nữ, tôi không giúp được gì thì cũng không nên gây trở ngại.
Tôi nghĩ lại, cuối cùng quyết tâm: Nói chuyện với người ta.
Xã hội đen cũng là cha sinh mẹ đẻ, tôi lấy tình lý thuyết phục hắn – nói không phục cũng hết cách, ai bảo các lộ chư hầu của tôi đều tại Singapore xa xôi. Không biết họ có thể thấy khói báo động từ hòn ngọc phương đông Thượng Hải này không nữa.
Lúc này điện thoại lại vang lên, tôi chán nản tiếp điện thoại: “Alo”” Tôi đang chán, biết rõ là một cuộc đàm phán đặc biệt, lại còn phải thành công, ai cũng khó chịu mà thôi.
Tôn Tư Hân nghe thấy giọng điệu tôi bất thiện, cẩn thận nói: “Cường ca, Nhị đại gia của anh lại dẫn người tới.”
“Người lão dẫn đến trông thế nào?” Hỏi xong lại phì cười, Tôn Tư Hân làm sao biết được tôi nói gì? Tôi hỏi: “Lão già đó còn ở đấy không?”
Tôn Tư Hân nói: “Đã đi rồi, Cường ca, anh xem xem…”
Tôi nói : “Anh đi qua giờ.” Tôi nhìn lại đồng hồ, vẫn còn sớm, đưa vị khách này tới trường rồi đi gặp Lôi Lão Tứ cũng không muộn. Hiện tại tôi không có nổi một chút hứng thú với vị khách mới này, tóm lại không phải cầm kỳ thi họa thì cũng là danh gia này đại gia kia, bọn họ mang tới di sản văn hóa cùng lịch sử phong phú tôi cũng chẳng quan tâm. Mấu chốt là bọn họ không vội vàng, mà tôi thì cũng chẳng giúp được gì.
Tôi đi nhanh tới quán rượu, vọt tới quầy bar hỏi Tôn Tư Hân : “Người đâu?” Tôn Tư Hân chỉ lên trên tầng, hiện tại quán rượu chuẩn bị tiếp khách, cho nên cậu ta bố trí lên phòng riêng trên tầng.
Tôi vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ rất hài lòng với năng lực làm việc của cậu ấy, bước nhanh lên tầng vào phòng số 1.
Vừa mở cửa ra tôi đã kinh hãi, vị khách mới tới ngồi quay lưng về phía cửa. Bóng lưng rộng lớn như núi, trên bàn có một vò rượu, người này phong thái ung dung, thong thả uống rượu, từ đằng sau nhìn lại tóc đã hoa râm, tuổi hẳn đã hơn 50.
Người này vừa nghe thấy có người tiến đến cũng chẳng buồn quay đầu lại, vẫn ngồi vững như thái sơn, bưng bát rượu chậm rãi kề bên miệng, lúc cánh tay cử động cơ bắp qua lại như quả bóng chuyển động, tôi thật không nghĩ ra trong lịch sử có vị văn nhân mặc khách nào có vóc người khôi ngô như vậy, hẳn xuất thân là một người gõ trống.
Tôi thấy lão gia tử lớn tuổi, đành đi vòng tới phía trước, nhờ ánh đèn tù mù thấy người này mày rậm, chòm râu phiêu sái trước ngực, mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn mang theo uy phong và sát khí kinh người…
Tôi đứng ngây ra như phỗng, châm như cắm chặt xuống đất không động đậy, đầu óc trống rỗng, sau đó mới không tự chủ cúi mình căng thẳng nói: “Quan nhị… nhị gia?” Tôi muốn gọi nhị ca nhưng không dám.
Đừng hỏi tôi vì sao dám khẳng định đây là Quan nhị ca, mắt phượng mày rậm có nhiều, nhưng tôi dám cược rằng bọn họ không thể có nửa phần khí chất của lão gia tử, Quan Vũ là Quan Vũ, quả nhiên lại thêm một vị thánh nhân tới - Võ Thánh nhân.
Quan nhị gia liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Ha ha, không dám.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng lão cũng chẵng có ý đỡ tôi, tôi đành đứng thẳng lưng, ân cần thăm hỏi: “Nhị gia, sao ngài lại tới đây?”
Nói tới đây, nhị gia cũng bất mãn: “Hẳn là đã tới đến từ trước, nhưng không biết sao lại bị bọn hậu bối toan nho chen chân tới trước.”
Tôi biết rõ, xem ra nhị gia cũng tranh chút hơi tiếng, địa phủ cũng không dám đè ép chuyện Hà Thiên Đậu lâu, cuối cùng cũng cho Quan Vũ tới.
Nhị gia vừa mắng, lập tức khiến tôi thấy thân thiết hơn nhiều, dù sao trong dân gian Quan Vũ được thờ như thần đã lâu, bạn không thể tưởng nổi một vị thần thảo luận chuyện vải dày hay vải mỏng mặc sướng hơn – bọn họ không hút thuốc lá, mỗi ngày chỉ hít hương khói đủ rồi.
Tôi bưng bình rót đầy bát của Quan vũ, hỏi: “Nhị gia, ăn cơm chưa?”
Quan Vũ: “…Chưa.”
“Rượu này, nhị gia uống ít thôi, em trước tiên tìm chút đồ nhắm, ngài muốn ăn gì?”
“Tùy chú.” Quan Vũ đại khái còn chưa từng nói chuyện với người khác như vậy.
“A, đúng, ngài là thánh nhân, không quan tâm đến chuyện ăn uống. Em mang cho ngài mấy món đắc ý ra, tối nay ngài thích đọc Xuân Thu hay Tôn Tử binh pháp?”
Quan Vũ xua tay: “Xem cả đời còn xem nữa làm gì? Có Tam Quốc Diễn Nghĩa không?”
Tôi: “….”
Quan Vũ vuốt râu: “Ở địa phủ anh nghe thấy nói đến, nhưng cũng chưa nhìn qua, chẳng biết biến anh thành dạng gì nữa?”
“Em đoán chắc La Quán Trung sắp tới, chờ hắn tới ngài tự hỏi hắn.”
Quan Vũ đứng lên duỗi lưng: “Ta đi ăn gì đi?”
Tôi khó xử: “Hôm nay ăn trước mấy thứ đơn giản vậy, tí nữa em còn bận vài việc.”
Quan Vũ tỏ vẻ thoải mái: ‘Tốt.”
Tôi nghĩ thấy không ổn, đây là Quan nhị gia, Nên nói thêm: “Mặc kệ, kêu bọn họ chờ đi. Tiếp đón Nhị gia là đại sự.” Tôi cũng chẳng muốn ăn khổ.
Ai ngờ vỗ mông ngựa như vậy lại không đúng chỗ, Quan Vũ trầm mặt nói: “Việc chú đã đáp ứng, làm sao có thể thất ước, chứ cứ đi đi.”
Tôi vỗ đầu: Nhị gia sao được người tôn kính? Luận đánh, ngài không bằng Lữ Bố, luận mưu kém Gia Cát Lượng, tôn kính là vì trung nghĩa! Xem ra hôm nay ăn khổ là cái chắc.
Tôi cúi đầu nhận sai: “Vâng vâng, nhị gia nói rất đúng. Vậy em…” tôi lại vỗ đầu, quả thực hận sao không tự đạp mình hai phát: Có Quan nhị gia đi cùng, ai dám chơi anh? Tôi chạy tới trước mặt nhị gia tỏ vẻ đáng thương, tôi còn là người sao? Quả thực là không tôn kính Quan nhị gia. Hiển nhiên là không phù hợp với ý độc giả rồi, đó là sự phản bội lịch sử, phản bội chủ nghĩa anh hùng, phản bội tinh thần tự sướng.
“Nhị gia, nếu không ngài đi với em. Dù sao cũng chỉ là một hồi yến hội.”
Đi đâu thì đi, làm cái gì, Quan Vũ căn bản cũng không quan tâm, gật gật đầu.
Tiếp đó chúng tôi nói chuyện phiếm một lúc, tôi phát hiện kỳ thật Quan Vũ rất thích trò chuyện với người khác, bề ngoài có chút cao ngạo, nhưng trong tâm lại nóng…
Trong cả buổi chuyện phiếm, tôi hơi khoa tay múa chân. Tôi thấy Gia Cát Lượng chẳng qua cũng vậy mà thôi, vận trù duy ác trong trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, trong lúc nói cười Lôi Lão Tứ tan thành tro bụi – tôi bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, vội hỏi Quan Vũ: “Nhị gia. Ngài xem dáng vẻ tôi có giống Triệu Vân - Triệu Tử Long không?” Nói xong, tôi lại thấy mình kiếp trước là Triệu Vân.
Quan Vũ lắc đầu: “Không giống, anh thấy chú em có một chút giống Bàng Thống.”
“Thần cơ diệu toán?” Bàng Thống cũng tốt, ngọa long phượng sồ, vậy cũng là số một.
“Tặc mi tử nhãn!” Quan Vũ ném ra một câu rồi chẳng để ý tới tôi nữa.
Tôi nhìn đồng hồ hẳn đã tới giờ, đứng lên nói: “Nhị gia, đi thôi.”
Tôi hóa trang cho Quan vũ một chút, cho ngài đeo một cái mũ to, sau đó dựng cổ áo lên che hàm râu, nếu không quá bắt mắt rồi.
Quán ca múa nhạc “Đại phú quý” không quá náo nhiệt. Mặt tiền cũ nát, nửa bên chữ phú đã không sáng, trong đêm nhìn thành “Đại điền quý”, nhưng lượng khách nơi này cơ bản cố định – trên cơ bản đều là thủ hạ của Lôi Lão Tứ, nơi này không có cờ bạc gái gú hút chích, kỳ thật là một địa điểm tụ tập của xã đoàn.
Tôi lái xe chở nhị gia phi như điên, bởi vì tôi sợ nửa đường ngài lại đổi ý, đợi cho tới nơi là ok. Một khi đánh nhau tôi cũng không tin nhị gia có thể khoanh tay đứng nhìn, nghĩ vậy tôi cũng hơi sợ, tôi đang chơi xỏ Quan vũ! Khác với Hạng Vũ, chúng tôi chưa có giao tình sâu nặng, vạn nhất ngài trở mặt….
Đến cửa quán Đại Phú Quý, tôi ngoắc một tên thủ hạ tép riu nói: “Lôi lão đại đến chưa?”
Tên kia liếc tôi hỏi: “Mày là ai?”
“Hách lão bản phái tao…”
Chẳng chờ tôi nói hết, thằng ranh đã đi trước dẫn đường: “Đi theo tao.”
Vừa mới vào cửa, lập tức có mười mấy tên thủ hạ xông tới, cả đám chẳng chút cố kỵ đưa mắt quét tới quét lui trên người tôi, tôi nghĩ bọn họ sẽ soát người, nhưng chờ mãi vẫn không thấy chút động tĩnh. Lục soát tôi chẳng sợ, gạch cũng ném ở cửa rồi, đi dự tiệc với Quan nhị gia, nếu động thủ mà cầm viên gạch thì thật mất mặt, nhị gia tức giận sẽ thu thập tôi trước cũng là chuyện có thể xảy ra.
Tên kia dẫn tôi tới một mảnh đất trống sau đó rời qua bên nói: “Quỷ củ trên đường, trước tiên bái Quan nhị gia.”
Tôi quá bất ngờ, môn quy cổ xưa như vậy còn giữ lại? Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng đất Quan Công, còn lớn hơn người thật một cái đầu, một tay vuốt râu, một tay chống Thanh Long Yển Nguyệt Đao, cũng là mắt phượng mày rậm - giống hệt vị đi sau tôi như song bào thai vậy.
Tôi sững sờ, tên tép riu kia lại đẩy tôi quát: “Nhanh lên, dám bất kính với nhị gia.”
Hắn dù nói vậy, nhưng tôi nhìn vẻ mặt cung thấy vẻ hỉ hả, tôi hiểu được làm gì mà quy củ, đây là hạ mã uy mà thôi.
Tôi không để ý, đây là cơ hội tốt để vỗ mông ngựa – tôi ra vẻ trang nghiêm chậm rãi đi tới trước mặt tượng đất Quan nhị gia, cung kính vái ba vái, vừa vặn cho vị ở đằng sau nghe thấy tiếng lẩm bẩm vừa tôi: “Nhị gia, hôm nay dựa cả vào ngài đó.”
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tôi không xuyên việt, các vị đến đi
- Quyển 1 - Chương 2: Kinh Kha
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải oan gia không tụ đầu
- Quyển 1 - Chương 4: Chính béo đại chiến Kinh khờ
- Quyển 1 - Chương 5: Ban nhạc Tần triều
- Quyển 1 - Chương 6: Bé, cần giấy không?
- Quyển 1 - Chương 7: Lý Sư Sư
- Quyển 1 - Chương 8: Để người đẹp tấn công mãnh liệt hơn nữa đi
- Quyển 1 - Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng Ngu ơi hỡi, làm sao bây giờ
- Quyển 1 - Chương 11: Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
- Quyển 1 - Chương 12: Ba điều ước định
- Quyển 1 - Chương 13: Kéo nhau ra phố
- Quyển 1 - Chương 14: Đưa anh đi xem binh mã dũng
- Quyển 1 - Chương 15: Trở về bình an
- Quyển 1 - Chương 16: Bao cao su mùi tự nhiên
- Quyển 1 - Chương 17: 300
- Quyển 1 - Chương 18: 28 cách làm giàu
- Quyển 1 - Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
- Quyển 1 - Chương 20: Gian thương
- Quyển 1 - Chương 21: Giai cấp ơi là giai cấp
- Quyển 1 - Chương 22: Thiếu gia họ Kim
- Quyển 1 - Chương 23: Vì sao là cái vì sao?
- Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
- Quyển 1 - Chương 25: Tập thể hợp tác
- Quyển 1 - Chương 26: Gã chuột lang
- Quyển 1 - Chương 27: Đại diện của người đẹp
- Quyển 1 - Chương 28: Gian trá qua cửa
- Quyển 1 - Chương 29: Kẻ thù lớn nhất
- Quyển 1 - Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
- Quyển 1 - Chương 31: Cá độ
- Quyển 1 - Chương 32: Thỏ thọt mau mau chạy
- Quyển 1 - Chương 33: Vua cờ bạc
- Quyển 1 - Chương 34: Lè nhè là ăn củ đậu
- Quyển 1 - Chương 35: Cứ chờ đấy
- Quyển 1 - Chương 36: Một phát rắm, trời long đất lở
- Quyển 1 - Chương 37: Chuyện sau động đất
- Quyển 1 - Chương 38: Trường văn võ duc tài
- Quyển 1 - Chương 39: Vị hiệu trưởng tuyệt vời
- Quyển 1 - Chương 40: Bối ngôi quân
- Quyển 1 - Chương 41: An Đắc Quảng Hạ Thiên Vạn Gian
- Quyển 1 - Chương 42: tôi tên Thiết Trụ chữ Hương Đức
- Quyển 1 - Chương 43: Thiên Nhãn Thông
- Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán
- Quyển 1 - Chương 45: gặp mặt liền bái
- Quyển 1 - Chương 46: Đồng nghiệp
- Quyển 1 - Chương 47: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 48: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 49: gặp phai “xã hội đen”
- Quyển 1 - Chương 50: nữ nhân này không đơn giản
- Quyển 1 - Chương 51: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế
- Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử
- Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Thám Doanh
- Quyển 1 - Chương 55: Truyền thương
- Quyển 1 - Chương 56: Hắc điếm
- Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt
- Quyển 1 - Chương 58: Hai gái chung một chồng
- Quyển 1 - Chương 59: Bạch Liên giáo chủ
- Quyển 1 - Chương 60: Tịnh Kiên Vương
- Quyển 1 - Chương 61: Nhất hồ trát ti
- Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình
- Quyển 1 - Chương 63: bất cao hứng - một đầu não (không đầu óc)
- Quyển 1 - Chương 64: Đạp thủy vô ngân
- Quyển 1 - Chương 65: tuyệt thế bảo bối
- Quyển 1 - Chương 66: Vạn Nhân Địch
- Quyển 1 - Chương 67: Phát tiền công
- Quyển 1 - Chương 68: Ăn cơm, ngủ, đánh Tần Cối
- Quyển 1 - Chương 69: cốt hôi cấp hạt từ (lão mù chuyên sưu tập đồ cổ)
- Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
- Quyển 1 - Chương 71: Rượu Đỗ Tùng năm sao
- Quyển 1 - Chương 72: Ai làm Tư Mã Quang đây?
- Quyển 1 - Chương 73: Đổ chú
- Quyển 1 - Chương 74: Lý Bạch
- Quyển 1 - Chương 75: Đại địa thương mang
- Quyển 1 - Chương 76: trương học khánh thành
- Quyển 1 - Chương 77: Ngu Cơ
- Quyển 1 - Chương 78: Huynh đệ thủ túc
- Quyển 1 - Chương 79: hoảng nhiên như mộng
- Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa
- Quyển 1 - Chương 81: thần đèn ALadin
- Quyển 1 - Chương 82: Giết người và cua gái
- Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý
- Quyển 1 - Chương 84: ủy viên hội
- Quyển 1 - Chương 85: không đủ mưu trí
- Quyển 1 - Chương 86: gia tộc họ Hạng
- Quyển 1 - Chương 87: trí giả thiên lự
- Quyển 1 - Chương 88: chuyên gia đàm phán
- Quyển 1 - Chương 89: Tứ diện Sở ca
- Quyển 1 - Chương 90: Trai cò đánh nhau
- Quyển 1 - Chương 91: đá quán
- Quyển 1 - Chương 92: Độc cô cửu kiếm
- Quyển 1 - Chương 93: Vật thích đang
- Quyển 1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba
- Quyển 1 - Chương 95: Triệu Mặt trắng
- Quyển 1 - Chương 96: Đông đạo chủ (lãnh đạo - nhà tài trợ)
- Quyển 1 - Chương 97: 54 tuyển 13 - bốc thăm
- Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1
- Quyển 1 - Chương 99: khai mạc 2
- Quyển 1 - Chương 100: “Thái cấp kỳ” phiêu dương
- Quyển 2 - Chương 1: Vong nguyệt tân văn võ học giáo
- Quyển 2 - Chương 2: harry potter
- Quyển 2 - Chương 3: võ lâm thế gia
- Quyển 2 - Chương 4: Nhu có thể khắc cương
- Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu
- Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
- Quyển 2 - Chương 7: Cự kình bang
- Quyển 2 - Chương 8: Quyền hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng
- Quyển 2 - Chương 10: Có tôi
- Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
- Quyển 2 - Chương 12: Mười năm
- Quyển 2 - Chương 13: Túy Quyền
- Quyển 2 - Chương 14: Cái chìa khóa vạn năng
- Quyển 2 - Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
- Quyển 2 - Chương 16: Mục tiêu mới
- Quyển 2 - Chương 17: Đấu thêm
- Quyển 2 - Chương 18: Chiến đấu vì cái tên
- Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình
- Quyển 2 - Chương 20: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ
- Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm
- Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng
- Quyển 2 - Chương 23: Lão Hổ
- Quyển 2 - Chương 24: Hảo hán số 109
- Quyển 2 - Chương 25: Phải thắng
- Quyển 2 - Chương 26: Lý tưởng cùng thực tế
- Quyển 2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!
- Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực
- Quyển 2 - Chương 29: Trận chung kết không phải chung kết
- Quyển 2 - Chương 30: Một que kem
- Quyển 2 - Chương 31: Đỗ Phủ
- Quyển 2 - Chương 32: Trận chung kết
- Quyển 2 - Chương 33: Du kỵ binh thời Tần
- Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương
- Quyển 2 - Chương 36: Nguy cơ của Tiểu Cường
- Quyển 2 - Chương 37: Tử cục
- Quyển 2 - Chương 38: Nhị ngốc, Nhị ngốc
- Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất
- Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt
- Quyển 2 - Chương 41: Tìm kiếm Nhạc Phi
- Quyển 2 - Chương 42: 9527
- Quyển 2 - Chương 43: Đặng Nguyên Giác
- Quyển 2 - Chương 44: Phạm Tiến
- Quyển 2 - Chương 45: Dạ yến (1)
- Quyển 2 - Chương 46: Dạ yến (2)
- Quyển 2 - Chương 47: Dạ yến (3)
- Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động
- Quyển 2 - Chương 49: Cơ Đốc Sơn Thiên Bồng Nguyên Soái
- Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung
- Quyển 2 - Chương 51: Phí Tam Khẩu
- Quyển 2 - Chương 52: 300 học sinh mới
- Quyển 2 - Chương 53: Hai "nửa người"
- Quyển 2 - Chương 54: Chuyển két
- Quyển 2 - Chương 55: Như hình với bóng
- Quyển 2 - Chương 56: Bình chân như vại
- Quyển 2 - Chương 57: Chuyện đã qua
- Quyển 2 - Chương 58: Hai nhân cách
- Quyển 2 - Chương 59: Đầu thú
- Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội
- Quyển 2 - Chương 61: Ta là truyền thuyết
- Quyển 2 - Chương 62: Bài học liều mạng
- Quyển 2 - Chương 63: Nhất tuần tam đấu
- Quyển 2 - Chương 64: Biệt thự núi Xuân Không
- Quyển 2 - Chương 65: Thái hậu cát tường
- Quyển 2 - Chương 66: Gặp lại Kim Thiếu Viêm
- Quyển 2 - Chương 67: Võ Tòng
- Quyển 2 - Chương 68: Vong Tình thủy
- Quyển 2 - Chương 69: Vĩ ca
- Quyển 2 - Chương 70: Đếm tiền đến rút gân
- Quyển 2 - Chương 71: Dược Thủy
- Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
- Quyển 2 - Chương 73: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 74: Chúng hảo hán cứu Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 75: Tiễn
- Quyển 2 - Chương 76: Chuyện lãng mạn nhất có thể nghĩ tới là ăn bánh kem cùng em
- Quyển 2 - Chương 77: Giường đôi
- Quyển 2 - Chương 78: Văn hóa Phục Hưng
- Quyển 2 - Chương 79: Tuyệt thế hảo cung
- Quyển 2 - Chương 80: Bồi dưỡng nhân tài hài hòa
- Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin
- Quyển 2 - Chương 82: Hiệp ước bất bình đẳng
- Quyển 2 - Chương 83: Đại Hán sứ thần
- Quyển 2 - Chương 84: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
- Quyển 2 - Chương 85: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)
- Quyển 2 - Chương 86: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 87: Yêu người ta sẽ biến thành người ta
- Quyển 2 - Chương 88: Lộ điểm chi chiến
- Quyển 2 - Chương 89: Nhìn rất đẹp mắt
- Quyển 2 - Chương 90: Roi da được chưa?
- Quyển 2 - Chương 91: Đông Phương Bất Bại
- Quyển 2 - Chương 92: Duyên, tuyệt không thể tả
- Quyển 2 - Chương 93: Địch nhân muôn thuở
- Quyển 2 - Chương 94: Ám thất
- Quyển 2 - Chương 95: Hộ hoa sứ giả
- Quyển 2 - Chương 96: Người thường
- Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người
- Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng
- Quyển 2 - Chương 99: Hàn Tín
- Quyển 2 - Chương 100: Nhất thế kiêu hùng
- Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng
- Quyển 3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc
- Quyển 3 - Chương 3: Chị muốn làm nữ nhân
- Quyển 3 - Chương 4: Không yêu hồng trang yêu vũ trang
- Quyển 3 - Chương 5: Tạp Kỳ Bố Nặc
- Quyển 3 - Chương 6: Niên hội
- Quyển 3 - Chương 7: Sửa cờ
- Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì
- Quyển 3 - Chương 9: Báo đáp
- Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
- Quyển 3 - Chương 11: Trư nhục Câu kê
- Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công
- Quyển 3 - Chương 13: Nhị béo
- Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
- Quyển 3 - Chương 15: Chuy bất thệ
- Quyển 3 - Chương 16: Rèn thương
- Quyển 3 - Chương 17: Đấu họa
- Quyển 3 - Chương 18: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan
- Quyển 3 - Chương 19: Đánh úp
- Quyển 3 - Chương 20: Đế vương tâm thuật
- Quyển 3 - Chương 21: Đàm phán
- Quyển 3 - Chương 22: Đặc lạc y
- Quyển 3 - Chương 23: Thổ phỉ trở về
- Quyển 3 - Chương 24: Hội nghị nội bộ
- Quyển 3 - Chương 25: Bá Vương Thương
- Quyển 3 - Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 27: Bảo Ngân
- Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì
- Quyển 3 - Chương 29: Hán gian vs hán gian
- Quyển 3 - Chương 30: Quyền đả Tưởng Môn Thần
- Quyển 3 - Chương 31: Thải Tín
- Quyển 3 - Chương 32: Ta là vô địch thiên hạ
- Quyển 3 - Chương 33: Tam Quốc hảo nam nhi
- Quyển 3 - Chương 34: Hôn lễ tiền tấu khúc
- Quyển 3 - Chương 35: Công thủ đồng minh
- Quyển 3 - Chương 36: Chụp ảnh cưới
- Quyển 3 - Chương 37: Đại hôn (thượng)
- Quyển 3 - Chương 38: Đại hôn (trung)
- Quyển 3 - Chương 39: Đại hôn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 40: Kinh hỷ
- Quyển 3 - Chương 41: Nhập gia tùy tục
- Quyển 3 - Chương 42: Tần vương lăng
- Quyển 3 - Chương 43: Khai môn ấp đạo
- Quyển 3 - Chương 44: Siêu cấp model
- Quyển 3 - Chương 45: Biến sắc
- Quyển 3 - Chương 46: Truyền thông phỏng vấn
- Quyển 3 - Chương 47: Túng tử hiệp cốt hương
- Quyển 3 - Chương 48: Tiểu Cường
- Quyển 3 - Chương 49: Nữ nhân đẹp nhất
- Quyển 3 - Chương 50: Tái nhập sử sách
- Quyển 3 - Chương 51: Mafia - Hắc thủ đảng
- Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1
- Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân
- Quyển 3 - Chương 54: Kiếm chi lư
- Quyển 3 - Chương 55: Cầu trợ
- Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách
- Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 58: Tập kết
- Quyển 3 - Chương 59: Mãn thành tẫn đã Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 60: Trao đổi con tin
- Quyển 3 - Chương 61: Sữa hết hạn
- Quyển 3 - Chương 62: Việc công việc tư
- Quyển 3 - Chương 63: Quyền thổ trọng lai
- Quyển 3 - Chương 64: Bàn gia công tư
- Quyển 3 - Chương 65: Kiếm thần Cái Nhiếp
- Quyển 3 - Chương 66: Tuyệt đỉnh cao thủ
- Quyển 3 - Chương 67: Uống thuốc
- Quyển 3 - Chương 68: Cùng Phiến Thổ Địa, Cùng Một Mộng Tưởng
- Quyển 3 - Chương 69: Vị Cực Nhân Thần
- Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ
- Quyển 3 - Chương 71: Thuyết Khách
- Quyển 3 - Chương 72: Không Dứt
- Quyển 3 - Chương 73: Quân Bán Nước
- Quyển 3 - Chương 74: Ngọc Quan Âm
- Quyển 3 - Chương 75: Áo Chống Đạn Kiểu Tô Võ
- Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
- Quyển 3 - Chương 77: Thiên bôi bất túy
- Quyển 3 - Chương 78: Tạm biệt, tổ năm người
- Quyển 3 - Chương 79: Mở màn
- Quyển 3 - Chương 80: Trục nhân giới
- Quyển 3 - Chương 81: Sai số
- Quyển 3 - Chương 82: Lại gặp
- Quyển 3 - Chương 83: Đi theo ta, có thịt ăn
- Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng
- Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư
- Quyển 3 - Chương 86: Đường kiếm cơm
- Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông
- Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật
- Quyển 3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão
- Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân
- Quyển 3 - Chương 91: Vương giả trở về
- Quyển 3 - Chương 92: Tiêu công quán
- Quyển 3 - Chương 93: Phó ước
- Quyển 3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ
- Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều
- Quyển 3 - Chương 96: Diễn viên quần chúng
- Quyển 3 - Chương 97: Đạo cụ
- Quyển 3 - Chương 98: Hiệu trưởng, giết hay không
- Quyển 3 - Chương 99: Bánh nướng nữ gả chồng
- Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương
- Quyển 3 - Chương 101: Bánh bích quy của Triệu bạch kiểm
- Quyển 3 - Chương 102: Cái chết của Kinh Kha
- Quyển 3 - Chương 103: Sơn trại phiên bản Super Mario
- Quyển 3 - Chương 104: Vị khách xui nhất
- Quyển 3 - Chương 105: Máy đọc thẻ
- Quyển 3 - Chương 106: Điểm tử biểu
- Quyển 3 - Chương 107: Bức thượng Lương Sơn - Đánh lên Lương Sơn
- Quyển 3 - Chương 108: Nhất linh bách cửu ca
- Quyển 3 - Chương 109: Kính mắt
- Quyển 3 - Chương 110: Ăn chưa
- Quyển 3 - Chương 111: Em yêu, sao em không ở bên anh
- Quyển 3 - Chương 112: "Bình" Phương Tịch
- Quyển 3 - Chương 113: Bỏ phiếu dân chủ
- Quyển 3 - Chương 114: Giả chiêu an
- Quyển 3 - Chương 115: "Người mình"
- Quyển 3 - Chương 116: Bán cáng
- Quyển 3 - Chương 117: Thái cực Phương Trấn Giang
- Quyển 3 - Chương 118: Cuộc chiến một người
- Quyển 3 - Chương 119: Chiêu an
- Quyển 3 - Chương 120: Cơ mật
- Quyển 3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát
- Quyển 3 - Chương 122: Chơi không nổi bát đại thiên vươn
- Quyển 3 - Chương 123: Gọi nhịp
- Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế
- Quyển 3 - Chương 125: Không thể nói
- Quyển 3 - Chương 126: Chứng hôn
- Quyển 3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh
- Quyển 3 - Chương 128: Tuần trăng mật
- Quyển 3 - Chương 129: Xin hỏi đường đi ở nơi nào
- Quyển 3 - Chương 130: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
- Quyển 3 - Chương 132: Biên chung
- Quyển 3 - Chương 133: Phạm Tăng
- Quyển 3 - Chương 134: Nữ tam đại, ôm kim khuyên
- Quyển 3 - Chương 135: Ký sự WC
- Quyển 3 - Chương 136: Huyền Trang
- Quyển 3 - Chương 137: Không
- Quyển 3 - Chương 138: Tuệ căn
- Quyển 3 - Chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
- Quyển 3 - Chương 140: Chầy cứt trâu
- Quyển 3 - Chương 141: Ba họ gia nô
- Quyển 3 - Chương 142: Tam anh chiến Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 143: Suy diễn báo cáo cuộc chiến giữa lịch sử đệ nhất mãnh tướng và đại luyện cương thiết
- Quyển 3 - Chương 144: Loạn tử
- Quyển 3 - Chương 145: Yến Kinh phong vân
- bình luận