Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn - Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tôi không xuyên việt, các vị đến đi
- Quyển 1 - Chương 2: Kinh Kha
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải oan gia không tụ đầu
- Quyển 1 - Chương 4: Chính béo đại chiến Kinh khờ
- Quyển 1 - Chương 5: Ban nhạc Tần triều
- Quyển 1 - Chương 6: Bé, cần giấy không?
- Quyển 1 - Chương 7: Lý Sư Sư
- Quyển 1 - Chương 8: Để người đẹp tấn công mãnh liệt hơn nữa đi
- Quyển 1 - Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng Ngu ơi hỡi, làm sao bây giờ
- Quyển 1 - Chương 11: Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
- Quyển 1 - Chương 12: Ba điều ước định
- Quyển 1 - Chương 13: Kéo nhau ra phố
- Quyển 1 - Chương 14: Đưa anh đi xem binh mã dũng
- Quyển 1 - Chương 15: Trở về bình an
- Quyển 1 - Chương 16: Bao cao su mùi tự nhiên
- Quyển 1 - Chương 17: 300
- Quyển 1 - Chương 18: 28 cách làm giàu
- Quyển 1 - Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
- Quyển 1 - Chương 20: Gian thương
- Quyển 1 - Chương 21: Giai cấp ơi là giai cấp
- Quyển 1 - Chương 22: Thiếu gia họ Kim
- Quyển 1 - Chương 23: Vì sao là cái vì sao?
- Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
- Quyển 1 - Chương 25: Tập thể hợp tác
- Quyển 1 - Chương 26: Gã chuột lang
- Quyển 1 - Chương 27: Đại diện của người đẹp
- Quyển 1 - Chương 28: Gian trá qua cửa
- Quyển 1 - Chương 29: Kẻ thù lớn nhất
- Quyển 1 - Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
- Quyển 1 - Chương 31: Cá độ
- Quyển 1 - Chương 32: Thỏ thọt mau mau chạy
- Quyển 1 - Chương 33: Vua cờ bạc
- Quyển 1 - Chương 34: Lè nhè là ăn củ đậu
- Quyển 1 - Chương 35: Cứ chờ đấy
- Quyển 1 - Chương 36: Một phát rắm, trời long đất lở
- Quyển 1 - Chương 37: Chuyện sau động đất
- Quyển 1 - Chương 38: Trường văn võ duc tài
- Quyển 1 - Chương 39: Vị hiệu trưởng tuyệt vời
- Quyển 1 - Chương 40: Bối ngôi quân
- Quyển 1 - Chương 41: An Đắc Quảng Hạ Thiên Vạn Gian
- Quyển 1 - Chương 42: tôi tên Thiết Trụ chữ Hương Đức
- Quyển 1 - Chương 43: Thiên Nhãn Thông
- Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán
- Quyển 1 - Chương 45: gặp mặt liền bái
- Quyển 1 - Chương 46: Đồng nghiệp
- Quyển 1 - Chương 47: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 48: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 49: gặp phai “xã hội đen”
- Quyển 1 - Chương 50: nữ nhân này không đơn giản
- Quyển 1 - Chương 51: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế
- Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử
- Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Thám Doanh
- Quyển 1 - Chương 55: Truyền thương
- Quyển 1 - Chương 56: Hắc điếm
- Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt
- Quyển 1 - Chương 58: Hai gái chung một chồng
- Quyển 1 - Chương 59: Bạch Liên giáo chủ
- Quyển 1 - Chương 60: Tịnh Kiên Vương
- Quyển 1 - Chương 61: Nhất hồ trát ti
- Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình
- Quyển 1 - Chương 63: bất cao hứng - một đầu não (không đầu óc)
- Quyển 1 - Chương 64: Đạp thủy vô ngân
- Quyển 1 - Chương 65: tuyệt thế bảo bối
- Quyển 1 - Chương 66: Vạn Nhân Địch
- Quyển 1 - Chương 67: Phát tiền công
- Quyển 1 - Chương 68: Ăn cơm, ngủ, đánh Tần Cối
- Quyển 1 - Chương 69: cốt hôi cấp hạt từ (lão mù chuyên sưu tập đồ cổ)
- Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
- Quyển 1 - Chương 71: Rượu Đỗ Tùng năm sao
- Quyển 1 - Chương 72: Ai làm Tư Mã Quang đây?
- Quyển 1 - Chương 73: Đổ chú
- Quyển 1 - Chương 74: Lý Bạch
- Quyển 1 - Chương 75: Đại địa thương mang
- Quyển 1 - Chương 76: trương học khánh thành
- Quyển 1 - Chương 77: Ngu Cơ
- Quyển 1 - Chương 78: Huynh đệ thủ túc
- Quyển 1 - Chương 79: hoảng nhiên như mộng
- Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa
- Quyển 1 - Chương 81: thần đèn ALadin
- Quyển 1 - Chương 82: Giết người và cua gái
- Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý
- Quyển 1 - Chương 84: ủy viên hội
- Quyển 1 - Chương 85: không đủ mưu trí
- Quyển 1 - Chương 86: gia tộc họ Hạng
- Quyển 1 - Chương 87: trí giả thiên lự
- Quyển 1 - Chương 88: chuyên gia đàm phán
- Quyển 1 - Chương 89: Tứ diện Sở ca
- Quyển 1 - Chương 90: Trai cò đánh nhau
- Quyển 1 - Chương 91: đá quán
- Quyển 1 - Chương 92: Độc cô cửu kiếm
- Quyển 1 - Chương 93: Vật thích đang
- Quyển 1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba
- Quyển 1 - Chương 95: Triệu Mặt trắng
- Quyển 1 - Chương 96: Đông đạo chủ (lãnh đạo - nhà tài trợ)
- Quyển 1 - Chương 97: 54 tuyển 13 - bốc thăm
- Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1
- Quyển 1 - Chương 99: khai mạc 2
- Quyển 1 - Chương 100: “Thái cấp kỳ” phiêu dương
- Quyển 2 - Chương 1: Vong nguyệt tân văn võ học giáo
- Quyển 2 - Chương 2: harry potter
- Quyển 2 - Chương 3: võ lâm thế gia
- Quyển 2 - Chương 4: Nhu có thể khắc cương
- Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu
- Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
- Quyển 2 - Chương 7: Cự kình bang
- Quyển 2 - Chương 8: Quyền hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng
- Quyển 2 - Chương 10: Có tôi
- Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
- Quyển 2 - Chương 12: Mười năm
- Quyển 2 - Chương 13: Túy Quyền
- Quyển 2 - Chương 14: Cái chìa khóa vạn năng
- Quyển 2 - Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
- Quyển 2 - Chương 16: Mục tiêu mới
- Quyển 2 - Chương 17: Đấu thêm
- Quyển 2 - Chương 18: Chiến đấu vì cái tên
- Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình
- Quyển 2 - Chương 20: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ
- Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm
- Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng
- Quyển 2 - Chương 23: Lão Hổ
- Quyển 2 - Chương 24: Hảo hán số 109
- Quyển 2 - Chương 25: Phải thắng
- Quyển 2 - Chương 26: Lý tưởng cùng thực tế
- Quyển 2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!
- Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực
- Quyển 2 - Chương 29: Trận chung kết không phải chung kết
- Quyển 2 - Chương 30: Một que kem
- Quyển 2 - Chương 31: Đỗ Phủ
- Quyển 2 - Chương 32: Trận chung kết
- Quyển 2 - Chương 33: Du kỵ binh thời Tần
- Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương
- Quyển 2 - Chương 36: Nguy cơ của Tiểu Cường
- Quyển 2 - Chương 37: Tử cục
- Quyển 2 - Chương 38: Nhị ngốc, Nhị ngốc
- Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất
- Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt
- Quyển 2 - Chương 41: Tìm kiếm Nhạc Phi
- Quyển 2 - Chương 42: 9527
- Quyển 2 - Chương 43: Đặng Nguyên Giác
- Quyển 2 - Chương 44: Phạm Tiến
- Quyển 2 - Chương 45: Dạ yến (1)
- Quyển 2 - Chương 46: Dạ yến (2)
- Quyển 2 - Chương 47: Dạ yến (3)
- Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động
- Quyển 2 - Chương 49: Cơ Đốc Sơn Thiên Bồng Nguyên Soái
- Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung
- Quyển 2 - Chương 51: Phí Tam Khẩu
- Quyển 2 - Chương 52: 300 học sinh mới
- Quyển 2 - Chương 53: Hai "nửa người"
- Quyển 2 - Chương 54: Chuyển két
- Quyển 2 - Chương 55: Như hình với bóng
- Quyển 2 - Chương 56: Bình chân như vại
- Quyển 2 - Chương 57: Chuyện đã qua
- Quyển 2 - Chương 58: Hai nhân cách
- Quyển 2 - Chương 59: Đầu thú
- Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội
- Quyển 2 - Chương 61: Ta là truyền thuyết
- Quyển 2 - Chương 62: Bài học liều mạng
- Quyển 2 - Chương 63: Nhất tuần tam đấu
- Quyển 2 - Chương 64: Biệt thự núi Xuân Không
- Quyển 2 - Chương 65: Thái hậu cát tường
- Quyển 2 - Chương 66: Gặp lại Kim Thiếu Viêm
- Quyển 2 - Chương 67: Võ Tòng
- Quyển 2 - Chương 68: Vong Tình thủy
- Quyển 2 - Chương 69: Vĩ ca
- Quyển 2 - Chương 70: Đếm tiền đến rút gân
- Quyển 2 - Chương 71: Dược Thủy
- Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
- Quyển 2 - Chương 73: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 74: Chúng hảo hán cứu Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 75: Tiễn
- Quyển 2 - Chương 76: Chuyện lãng mạn nhất có thể nghĩ tới là ăn bánh kem cùng em
- Quyển 2 - Chương 77: Giường đôi
- Quyển 2 - Chương 78: Văn hóa Phục Hưng
- Quyển 2 - Chương 79: Tuyệt thế hảo cung
- Quyển 2 - Chương 80: Bồi dưỡng nhân tài hài hòa
- Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin
- Quyển 2 - Chương 82: Hiệp ước bất bình đẳng
- Quyển 2 - Chương 83: Đại Hán sứ thần
- Quyển 2 - Chương 84: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
- Quyển 2 - Chương 85: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)
- Quyển 2 - Chương 86: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 87: Yêu người ta sẽ biến thành người ta
- Quyển 2 - Chương 88: Lộ điểm chi chiến
- Quyển 2 - Chương 89: Nhìn rất đẹp mắt
- Quyển 2 - Chương 90: Roi da được chưa?
- Quyển 2 - Chương 91: Đông Phương Bất Bại
- Quyển 2 - Chương 92: Duyên, tuyệt không thể tả
- Quyển 2 - Chương 93: Địch nhân muôn thuở
- Quyển 2 - Chương 94: Ám thất
- Quyển 2 - Chương 95: Hộ hoa sứ giả
- Quyển 2 - Chương 96: Người thường
- Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người
- Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng
- Quyển 2 - Chương 99: Hàn Tín
- Quyển 2 - Chương 100: Nhất thế kiêu hùng
- Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng
- Quyển 3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc
- Quyển 3 - Chương 3: Chị muốn làm nữ nhân
- Quyển 3 - Chương 4: Không yêu hồng trang yêu vũ trang
- Quyển 3 - Chương 5: Tạp Kỳ Bố Nặc
- Quyển 3 - Chương 6: Niên hội
- Quyển 3 - Chương 7: Sửa cờ
- Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì
- Quyển 3 - Chương 9: Báo đáp
- Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
- Quyển 3 - Chương 11: Trư nhục Câu kê
- Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công
- Quyển 3 - Chương 13: Nhị béo
- Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
- Quyển 3 - Chương 15: Chuy bất thệ
- Quyển 3 - Chương 16: Rèn thương
- Quyển 3 - Chương 17: Đấu họa
- Quyển 3 - Chương 18: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan
- Quyển 3 - Chương 19: Đánh úp
- Quyển 3 - Chương 20: Đế vương tâm thuật
- Quyển 3 - Chương 21: Đàm phán
- Quyển 3 - Chương 22: Đặc lạc y
- Quyển 3 - Chương 23: Thổ phỉ trở về
- Quyển 3 - Chương 24: Hội nghị nội bộ
- Quyển 3 - Chương 25: Bá Vương Thương
- Quyển 3 - Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 27: Bảo Ngân
- Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì
- Quyển 3 - Chương 29: Hán gian vs hán gian
- Quyển 3 - Chương 30: Quyền đả Tưởng Môn Thần
- Quyển 3 - Chương 31: Thải Tín
- Quyển 3 - Chương 32: Ta là vô địch thiên hạ
- Quyển 3 - Chương 33: Tam Quốc hảo nam nhi
- Quyển 3 - Chương 34: Hôn lễ tiền tấu khúc
- Quyển 3 - Chương 35: Công thủ đồng minh
- Quyển 3 - Chương 36: Chụp ảnh cưới
- Quyển 3 - Chương 37: Đại hôn (thượng)
- Quyển 3 - Chương 38: Đại hôn (trung)
- Quyển 3 - Chương 39: Đại hôn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 40: Kinh hỷ
- Quyển 3 - Chương 41: Nhập gia tùy tục
- Quyển 3 - Chương 42: Tần vương lăng
- Quyển 3 - Chương 43: Khai môn ấp đạo
- Quyển 3 - Chương 44: Siêu cấp model
- Quyển 3 - Chương 45: Biến sắc
- Quyển 3 - Chương 46: Truyền thông phỏng vấn
- Quyển 3 - Chương 47: Túng tử hiệp cốt hương
- Quyển 3 - Chương 48: Tiểu Cường
- Quyển 3 - Chương 49: Nữ nhân đẹp nhất
- Quyển 3 - Chương 50: Tái nhập sử sách
- Quyển 3 - Chương 51: Mafia - Hắc thủ đảng
- Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1
- Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân
- Quyển 3 - Chương 54: Kiếm chi lư
- Quyển 3 - Chương 55: Cầu trợ
- Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách
- Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 58: Tập kết
- Quyển 3 - Chương 59: Mãn thành tẫn đã Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 60: Trao đổi con tin
- Quyển 3 - Chương 61: Sữa hết hạn
- Quyển 3 - Chương 62: Việc công việc tư
- Quyển 3 - Chương 63: Quyền thổ trọng lai
- Quyển 3 - Chương 64: Bàn gia công tư
- Quyển 3 - Chương 65: Kiếm thần Cái Nhiếp
- Quyển 3 - Chương 66: Tuyệt đỉnh cao thủ
- Quyển 3 - Chương 67: Uống thuốc
- Quyển 3 - Chương 68: Cùng Phiến Thổ Địa, Cùng Một Mộng Tưởng
- Quyển 3 - Chương 69: Vị Cực Nhân Thần
- Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ
- Quyển 3 - Chương 71: Thuyết Khách
- Quyển 3 - Chương 72: Không Dứt
- Quyển 3 - Chương 73: Quân Bán Nước
- Quyển 3 - Chương 74: Ngọc Quan Âm
- Quyển 3 - Chương 75: Áo Chống Đạn Kiểu Tô Võ
- Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
- Quyển 3 - Chương 77: Thiên bôi bất túy
- Quyển 3 - Chương 78: Tạm biệt, tổ năm người
- Quyển 3 - Chương 79: Mở màn
- Quyển 3 - Chương 80: Trục nhân giới
- Quyển 3 - Chương 81: Sai số
- Quyển 3 - Chương 82: Lại gặp
- Quyển 3 - Chương 83: Đi theo ta, có thịt ăn
- Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng
- Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư
- Quyển 3 - Chương 86: Đường kiếm cơm
- Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông
- Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật
- Quyển 3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão
- Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân
- Quyển 3 - Chương 91: Vương giả trở về
- Quyển 3 - Chương 92: Tiêu công quán
- Quyển 3 - Chương 93: Phó ước
- Quyển 3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ
- Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều
- Quyển 3 - Chương 96: Diễn viên quần chúng
- Quyển 3 - Chương 97: Đạo cụ
- Quyển 3 - Chương 98: Hiệu trưởng, giết hay không
- Quyển 3 - Chương 99: Bánh nướng nữ gả chồng
- Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương
- Quyển 3 - Chương 101: Bánh bích quy của Triệu bạch kiểm
- Quyển 3 - Chương 102: Cái chết của Kinh Kha
- Quyển 3 - Chương 103: Sơn trại phiên bản Super Mario
- Quyển 3 - Chương 104: Vị khách xui nhất
- Quyển 3 - Chương 105: Máy đọc thẻ
- Quyển 3 - Chương 106: Điểm tử biểu
- Quyển 3 - Chương 107: Bức thượng Lương Sơn - Đánh lên Lương Sơn
- Quyển 3 - Chương 108: Nhất linh bách cửu ca
- Quyển 3 - Chương 109: Kính mắt
- Quyển 3 - Chương 110: Ăn chưa
- Quyển 3 - Chương 111: Em yêu, sao em không ở bên anh
- Quyển 3 - Chương 112: "Bình" Phương Tịch
- Quyển 3 - Chương 113: Bỏ phiếu dân chủ
- Quyển 3 - Chương 114: Giả chiêu an
- Quyển 3 - Chương 115: "Người mình"
- Quyển 3 - Chương 116: Bán cáng
- Quyển 3 - Chương 117: Thái cực Phương Trấn Giang
- Quyển 3 - Chương 118: Cuộc chiến một người
- Quyển 3 - Chương 119: Chiêu an
- Quyển 3 - Chương 120: Cơ mật
- Quyển 3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát
- Quyển 3 - Chương 122: Chơi không nổi bát đại thiên vươn
- Quyển 3 - Chương 123: Gọi nhịp
- Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế
- Quyển 3 - Chương 125: Không thể nói
- Quyển 3 - Chương 126: Chứng hôn
- Quyển 3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh
- Quyển 3 - Chương 128: Tuần trăng mật
- Quyển 3 - Chương 129: Xin hỏi đường đi ở nơi nào
- Quyển 3 - Chương 130: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
- Quyển 3 - Chương 132: Biên chung
- Quyển 3 - Chương 133: Phạm Tăng
- Quyển 3 - Chương 134: Nữ tam đại, ôm kim khuyên
- Quyển 3 - Chương 135: Ký sự WC
- Quyển 3 - Chương 136: Huyền Trang
- Quyển 3 - Chương 137: Không
- Quyển 3 - Chương 138: Tuệ căn
- Quyển 3 - Chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
- Quyển 3 - Chương 140: Chầy cứt trâu
- Quyển 3 - Chương 141: Ba họ gia nô
- Quyển 3 - Chương 142: Tam anh chiến Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 143: Suy diễn báo cáo cuộc chiến giữa lịch sử đệ nhất mãnh tướng và đại luyện cương thiết
- Quyển 3 - Chương 144: Loạn tử
- Quyển 3 - Chương 145: Yến Kinh phong vân
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
Ngày thứ hai, thời tiết thật tuyệt, trải qua cơn mưa hôm trước, mọi thứ đều sung mãn, đầy sức sống, tất cả thực vật đều tươi tốt, mỗi phiến lá đều sáng loáng cứng cáp.
Nhưng mà tôi thì chẳng vui vẻ nổi, đêm qua tôi chạy vào WC tới 8 lần. Quan trọng nhất là tôi chẳng biết nói gì với các hảo hán đây.
Tôi tới trường, Phương Trấn Giang đã bị các hảo hán ép tới một gian phòng học. Họ ngồi thoải mái như bạn lâu năm nói chuyện tán dóc. Phương Trán Giang thấy tôi vào, cười nói: “Các anh ấy đang nói chuyện với tôi, đang chờ anh biến tôi thành Võ Tòng đây.” Nhìn vẻ mặt anh ta là biết anh ấy coi đây là chuyện cười.
Nhưng các hảo hán lại khác, cả đám thấy tôi đều đứng dậy, vui mừng nhao nhao ầm ĩ: “Chú Cường, thuốc đâu?”
Tôi buông tay đau khổ: “Mất.”
Tôi kể chuyện trải qua một lần, khi nói xong câu cuối, Phương Trấn Giang rốt cục ngạc nhiên biến sắc. Anh ấy đứng bật dậy: “Các anh em, các anh không thấy trêu chọc tôi có chút quá đà không?” Xong rồi anh ấy đi thẳng ra cửa.
Các hảo hán cũng chẳng ai ngăn đón, hiện tại chuyện còn chưa rõ, lại cứ kéo Phương Trấn Giang thì anh ấy sẽ trở mặt.
Đoàn Cảnh Trụ thở dài: “Thế trận này chúng ta không đánh hả? Trực tiếp trả 100 vạn được rồi.”
Lâm Xung mặc dù tu dưỡng tốt, nhưng vẫn tức giận vỗ bàn, nhưng nghĩ tới Đoàn Cảnh Trụ vì an nguy của mình, đành ngồi lại.
Tôi cười khổ nói: “Đối phương cũng chẳng phải vì tiền.”
Phương Trấn Giang đi tới cửa bỗng đứng lại, hỏi: “Các anh nói gì, còn có tiền độ nữa hả?”
Tôi nói: “Mỗi trận 100 vạn.”
Phương Trấn Giang quay ngoắt lại. Nhíu mày nghĩ một chút nói: “Nếu tôi giúp các anh đánh thắng trận này, có thể chia cho tôi một nửa không?”
Các hảo hán nhìn nhau, sắc mặt khó coi, mặc kệ Phương Trấn Giang có nhận bọn họ hay không. Bọn họ vẫn coi Phương Trấn Giang là huynh đệ, bọn họ không muốn thấy người anh em chính trực năm xưa vì tiền phải bán mình.
Phương Trấn Giang nhìn bọn tôi, cười nói: “Tôi hiểu, các anh là một đám nhàn rỗi thừa tiền, tôi đoán các anh đang chơi một trò chơi, hiện tại tôi muốn tham gia.”
Trương Thanh xua tay: “Không phải chuyện của anh, anh đi đi.”
Lâm Xung vẫn khó bỏ qua tình cảm xưa, anh ấy nói ôn hòa: “Phương huynh đệ, chúng tôi nói dù cậu không tin. Nhưng đều là thật, nếu cậu là người anh em Võ Tòng của bọn tôi. Trận này cậu có thể đánh, nhưng nếu cậu là Phương Trấn Giang, thực xin lỗi, chúng tôi không để cậu tham gia được.”
Phương Trấn Giang nói: “Chỉ cần 50 vạn. Đừng nói Võ Tòng, các anh có kêu tôi là con cuốc cuốc cũng được.”
Trương Thanh phẫn nộ, anh ấy đứng dậy đập bàn: “Mày đi đi, bọn tao không có người anh em như mày.”
Phương Trấn Giang thở dài, đi ra ngoài cửa.
Ngô Dụng chợt kêu lên: “Chậm đã.” Anh ấy nhìn quanh mọi người, nói nhỏ: “Trước để cho anh ta thắng trận rồi tính sau. Dù sao cũng là người của Lương Sơn chúng ta.”
Mấy người Trương Thanh, Đổng Bình vốn muốn nói gì. Nhưng thấy Lâm Xung sắp xuất chiến đều than thở ngồi về vị trí.
Ngô Dụng cười nói với Phương Trấn Giang: “Vậy cậu hiện tại là người anh em Võ Tòng của bọn tôi.”
Phương Trấn Giang: “Đúng, tôi là Võ Tòng.”
Hổ Tam Nương lạnh lùng hỏi: “Huynh đệ người vùng nào?”
Phương Trấn Giang liền ôm quyền: “Tôi là người huyện Dương Cốc, họ Võ tên Tòng, hiệu Hành Giả.” Dứt lời đắc ý nói: “Không cần hỏi, tôi vốn đã đọc qua Thủy Hử, từ nhỏ đã bội phục Võ Nhị Lang.”
Các hảo hán nhìn nhau, chẳng lạnh chẳng nóng đi qua Phương Trấn Giang, đều về làm việc của mình.
Ngô Dụng cùng Phương Trấn Giang nói: “Phương huynh đệ, trận tối nay cậu phải dùng hết sức bình sinh, đối phương sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu không cẩn thận có thể sẽ...”
Phương Trấn Giang nói tiếp lời: “Tôi biết, chẳng phải là thế giới ngầm sao? Có thể bỏ mạng, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”
Ngô Dụng vỗ vai anh ấy: “Tốt, anh đi nghỉ đi, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Phương Trấn Giang cười he he: “Nghỉ làm gì, còn thời gian tôi vác vài bao xi măng lợi hơn.”
Ngô Dụng nhìn bóng lưng Phương Trấn Giang, lắc đầu: “Anh ấy sao lại biến thành thế nhỉ?”
Tôi nói: “Dù sao cũng hai lần sống mà...”
Trương Thuận lạnh lùng: “Lang vĩnh viễn là lang, sẽ không biến thành cẩu.”
.....
Đối phương hẹn lúc gần tối, địa điểm là một công trường bỏ hoang, chúng tôi cho Thời Thiên tới trước tiến hành trinh sát sơ qua. Mọi người hiện tại đều cảm giác, đối phương dường như không dùng âm mưu quỷ kế. Vốn đối phương có thể ở một nơi bí mật, dùng mọi cách chơi xấu, nhưng rõ ràng lại đem thuốc khôi phục trí nhớ cho Võ Tòng, khẳng định là không sợ.
Đoàn người chúng tôi trừ Phương Trấn Giang cùng các hảo hán, Bảo Kim cũng theo tới. Dọc đường các hảo hán cùng Bảo Kim vẫn nói cười, Phương Trấn Giang lại chẳng chút phản ứng. Tôi không rõ, thích tiền chẳng lẽ là tội hả?
Chốc lát đã tới nơi, Vương Dần là một người nhanh nhẹn dũng mãnh, anh ta mặc một cái áo ba lỗ, bao thuốc giắt ở hông. Nếu không phải con mắt sắc bén thì nhìn chẳng khác gì một người lái xe tải thô kệch. Lệ Thiên đứng cạnh anh ta, dạ hành nhân thần bí cũng không lộ diện, còn có một người đàn ông nho nhã cầm camera đi theo.
Tôi hô lên với Lệ Thiên: “Thủ lĩnh của các anh đâu?”
Lệ Thiên: “Không tới...” Nói xong chỉ vào máy quay: “Ông ấy có thể xem qua nó.”
Tôi sửng sốt: “Mẹ nó! Để xem trực tiếp còn thuê vệ tinh hả?”
Không thể không phục đối phương rất chịu chơi. Tôi nghĩ đối phương không tới hiện trường là vì đảm bảo cảm giác thần bí cũng như sợ bọn tôi. Dù sao các hảo hán người đông thế mạnh, cũng có khả năng bắt hắn. Xem ra trước mắt lực lượng của hắn còn chưa đủ mạnh để chính diện đối kháng bọn tôi.
Vương Dần vẫn lạnh lùng nhìn bọn tôi, mắt anh ấy lóe lên cừu hận. Anh ta chẳng để ý tới Lệ Thiên ở bên cạnh, cũng chẳng để ý tới Bảo Kim - Đặng Nguyên Giác bên phe bọn tôi, anh ta đi nhanh ra trước, nói to: “Võ Tòng đâu?”
Phương Trấn Giang cũng bước lên một bước, hô lớn: “Gọi cái cu mày à.” Anh ta mặc dù không thức tỉnh thành Võ Tòng, nhưng cũng chẳng phải người dễ chơi. Hơn nữa anh ta nghĩ mình tới đấu võ phạm pháp, cho nên về mặt khí thế cũng không muốn bại bởi đối phương.
Vương Dần nhìn Phương Trấn Giang từ trên xuống dưới, mắt tỏa sáng lấp lánh: “Võ Tòng. Nghe nói mày dùng một tay bắt chủ công Phương Tịch, tao không tin, mày nói chút tình cảnh lúc đó coi.”
Phương Trấn Giang nói: “Ha ha, lợi hại chưa, ông còn mạnh hơn Dương Quá.” Nói xong anh ấy liếc nhìn bọn tôi, có chút không hiểu, anh ta không ngờ tới việc đấu võ phạm pháp lại còn phải nói lời thoại.
Nói xong, Vương Dần, Lệ Thiên kể cả Bảo Kim cũng chẳng thể hiểu rõ thế nào. Nhìn Phương Trần Giang đều lộ vẻ hận thù, tôi cũng nhận ra. Những người này dù không chung hướng, nhưng đều một lòng vì Phương Tịch. Chỉ có người đàn ông nho nhã bình tĩnh giơ máy quay, tôi đoán chẳng ra anh ta là ai. Nhưng có thể tới đây, khẳng định cũng không phải người thường.
Vương Dần hừ lạnh: “Võ Tòng, mày năm đó vì bảo vệ tính mạng đánh chết con mèo bệnh, sau vì muốn hưởng lạc cúi đầu làm tay sai, lạm sát người vô tội, trong mắt tao mày chẳng qua là thằng hề thôi.” Nhiều hảo hán bắt đầu chửi ầm lên.
Phương Trần Giang gãi đầu: “Mày nói cái khỉ gì thế.”
Vương Dần lại nói: “Năm xưa.”
Phương Trấn Giang dậm chân: “Đại ca. Chúng ta tới đánh nhau không phải diễn kịch. Anh nói hết chưa?”
....
Vương Dần ngửa mặt lên trời, cười ha hả: “Tốt, nhớ năm xưa...”
Phương Trấn Giang lao lên đấm thẳng một quyền về phái cằm Vương Dần: “Câm con mẹ mày đi, còn dài dòng hơn mấy thằng chủ thuê.” Có thể nhận ra nói nhiều làm cho công nhân xây dựng bó tay thấy chán.
Vương Dần không thể tưởng được đường đường Võ Tòng lại ra tay đánh lén. Tránh sang bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Mày...”
Phương Trấn Giang không để cho Vương Dần cơ hội mở miệng, trái một quyền, phải một cước liên tục ra đòn. Vương Dần thấy Phương Trấn Giang lại ra một quyền về phía ngực của mình. Vương Dần không trốn, “hừ” giơ tay, đấm thẳng vào cổ họng Phương Trấn Giang. Ra đòn tuyệt đối là nguy hiểm, Vương Dần mặc dù khó tránh khỏi bị thương, nhưng Phương Trấn Giang khẳng định chết tại chỗ, các hảo hán đều sợ run.
Phương Trấn Giang vội xoay mình lui về, Vương Dần thấy thế không bỏ qua. Hai đấm toàn lực đánh thẳng tới gáy Phương Trấn Giang. Các hảo hán dù sao đồng khí liên chi (thổ phỉ một bọn), hét lên nhắc nhở: “Võ Tòng huynh đệ, cẩn thận phía sau.”
Tôi thường thấy người khác đánh nhau, người ở bên ngoài hô, muốn hỗ trợ người ta. Ở bên cạnh hô, rất nhiều người vì phân thần nghe người khác hô bị người ta đấm gục.
Cũng may Phương Trấn Giang chẳng những thừa kế võ công của Võ Tòng, lại có kinh nghiệm ẩu đả phong phú, không chút do dự tiến lên trước vài bước, rồi xoay mình đạp lại. Vương Dần hét to, cúi đầu đâm thẳng tới. Chiêu này nhìn như vô lại, kì thực cực kỳ âm tàn độc ác. Phương Trấn Giang không kịp né, đành phải dùng hai tay đè đầu, hai chân búng lên như nhảy ngựa bắn ra phía sau Vương Dần, thuận thế bứt một nắm tóc.
Hai người này, một người lái xe tải đường dài, một người là công nhân làm thuê ở công trường, mặc dù hiện tại có võ nghệ, nhưng đánh nhau cũng chẳng bỏ qua mấy chiêu số đường phố.
Các hảo hán xem một lúc, mấy người Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung đều lắc đầu. Lý Quỳ, Trương Thanh cao hứng hò hét đã nghiền.
Hai người đều là tay to chân dài, ở trên bãi đất trống quần nhau huỳnh huỵch, nhưng rất nhanh mọi người nhận ra: Phương Trấn Giang dù mãnh, nhưng lại chỉ muốn đánh ngã đối phương. Vương Dần thì chiêu chiêu chí mạng, hận không thể bóp chết đối phương. Cũng chẳng trách, Phương Trấn Giang chỉ muốn tiền, Vương Dần thì cừu hận ngập đầu.
Phương Trấn Giang đương nhiên cũng nhìn ra, lùi ra xa, nhỏ toẹt mỗi bãi nước bọt xuống đất, mắng: “Con mẹ nó, đùa mà chơi thật hả.” Nói xong kéo áo xuống, tiện tai vắt vắt vài cái, thành một binh khí vụt tới. Áo đã ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa còn cuốn lại, vụt ra tiếng “vùn vụt”, Vương Dần vội lui lại.
Lâm Xung cả kinh: “Bó vải ướt thành côn.”
Quả nhiên, Phương Trấn Giang cuốn áo thành vũ khí khiến Vương Dần phải liên tục tránh né. Tôi thầm nghĩ, mùa hè mặc ít, nếu mùa đông mặc áo khoác dày, vậy Phương Trấn Giang giờ chắc đánh cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao?
Mặc kệ là một cái áo, nhưng Phương Trấn Giang xài có vẻ mất thể diện. Người ta Vương Dần tay không mà. Đương nhiên anh ta cũng có thể cởi trần ra đánh với Phương Trấn Giang. Nhưng mà mọi người biết, hiện tại áo ba lỗ rất co dãn, cởi ra cầm trong tay chẳng to hơn cái vỡ (tất) là bao, chỉ có thể cuốn vào tay dùng làm khiên đỡ....
Còn có một biện pháp là cởi quần. Có thể dùng như côn nhị khúc, nhưng mà tôi thấy có cho Vương Dần thời gian anh ta cũng chẳng có dũng khí kia.
Từ bó vải ướt thành côn, siêu nhân cùng Batman thường thích mặc đồ bó sát thêm cái áo choàng tựa hồ là giải thích hợp lý: Họ thực có thể nắm giữ công phu này để dùng trong tình huống khẩn cấp.
Cao thủ đánh nhau. Một phương có vũ khí hay không không đủ ảnh hưởng tới đại cục - những lời này hoặc là sai, hoặc là hai người không tính là cao thủ. Dù sao Phương Trấn Giang có cái “áo côn” bắt đầu cao hứng bừng bừng vụt Vương Dần tới tấp. Lão Vương hai tay đều sưng lên. Rốt cục anh ta mặc kệ gào lên, không để ý tất cả vồ tới. Phương Trấn Giang cong eo, khủy tay đánh thẳng vào đùi đối phương. Vương Dần tung cước đá trúng vai của đối phương, mượn lực bay ra sau. Vai Phương Trấn Giang lập tức xanh đen, xem ra bị thương không nhẹ. Anh ấy cầm “côn” ném thẳng về phía mặt Vương Dần. Vương Dần hét lên, tay co hình xà mổ tới. Phỏng chừng dù là tấm sắt cũng bị mổ thủng, quần áo hiển nhiên cũng chẳng cần nói tới.
Nhưng anh ta tính sai một chuyện, vì đó là một cái áo, cho nên nó sẽ mở ra, khẽ lướt qua cánh tay Vương Dần, che mắt anh ta. Phương Trấn Giang đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Anh ấy nhảy lên hai quyền một cước đánh trúng ngực Vương Dần. Sau đó tiếp lấy cái áo, lau mồ hôi: “Bêu riếu rồi. Đại ca.”
Vương Dần ngã phịch xuống đất. Nhưng rất nhanh anh ta đứng lên, nhổ máu trong miệng ra, muốn tiếp tục liều mạng.
“Dừng tay.” Lệ Thiên giữ Vương Dần lại, cầm điện thoại áp vào tai Vương Dần: “Thủ lĩnh nói không phải đánh, trận này chúng ta thua.”
Vương Dần bỏ qua lời Lệ Thiên, ho khan, tiếp tục tiến về phía Phương Trấn Giang: “Hắn không phải thủ lĩnh của ta.”
Lệ Thiên cau mày tiếp tục nghe điện thoại, anh ấy bỗng giữ chặt Vương Dần: “Người đánh với anh căn bản không phải Võ Tòng.”
“Gì?” Vương Dần đứng sững lại, do dự giương mắt hỏi Phương Trấn Giang: “Cậu rốt cục là ai?”
Lệ Thiên kéo anh ta qua một bên, đi ra trước nói với tôi: “Thủ lĩnh chúng tôi đã nhìn ra, vị này thay các vị xuất chiến, coi như là Võ Tòng khẳng định cũng chưa uống thuốc, hiện tại...” Anh ta móc từ trong túi ra một viên giống viên hôm trước như đúc nhét vào tay tôi: “Lại cho các anh một cơ hội nữa, để cho anh ấy chính thức trở lại đi.”
Tôi nhìn vào ống kính máy quay, thầm than người này ánh mắt thực độc. Hắn có thể theo lời nói cùng động tác của Phương Trấn Giang nhìn ra đây là một người hiện đại ngây thơ, nếu thật là Võ Tòng, căn bản ra tay chẳng chút băn khoăn.
Mà Phương Trấn Giang cũng đang muốn tìm tôi, duỗi tay ra: “Tính là thắng chứ hả, tiền của tôi đâu?” Lệ Thiên đúng lúc đặt một cái thẻ vào tay tôi: “Đây là 100 vạn, mật mã 6 số ...”
Tôi nói: “Trận anh đấu còn chưa giả nhé!?”
Lệ Thiên phi thường khó xử, anh ta nghe xong điện thoại nói: “Lần sau trả cho cậu.”
Tôi đặt thẻ vào tay Phương Trấn Giang: “Anh cũng nghe rõ chứ?”
Phương Trấn Giang cầm thẻ nói: “Tôi sẽ lưu lại 50 vạn cho cậu.”
Tôi xòe bàn tay lộ viên thuốc ra nói: “Anh có ăn thuốc này không? Chỉ cần anh ăn anh sẽ biết chúng tôi không lừa gạt anh.”
Phương Trần Giang tỉ mỉ nhìn viên thuốc: “Nói thật trước đây tôi không tin chút nào, nhưng hiện tại thật khó nói, gần đây rất nhiều chuyện kỳ quái.”
Các hảo hán vây lên, kêu la: “Võ Tòng huynh đệ, đừng do dự, ăn đi.”
Phương Trấn Giang lại giương mắt nhìn viên thuốc, con mắt sáng lên.
Ngô Dụng đẩy mọi người ra, tiến lên: “Võ Tòng huynh đệ, không cần băn khoăn, chúng ta nếu muốn hại anh, căn bản không cần cho anh uống thuốc độc.”
Phương Trấn Giang cuối cùng cũng duỗi tay cầm viên thuốc, tôi thấy anh ấy run run.
Bỗng, một bàn tay to rắn chắc nắm lấy cổ tay Phương Trấn Giang, là Bảo Kim.
Bảo Kim nhìn thẳng vào mắt Phương Trấn Giang, nói từng chữ rõ ràng: “Người anh em, cậu nghĩ kĩ đi, nếu ăn, cậu sẽ là hai người, cậu phải đối mặt với trí nhớ của hai kiếp, cậu có thể sẽ đánh mất bản thân, giống như tôi.”
Lệ Thiên nghe anh ấy nói vậy, cũng lộ vẻ suy tư ngần ngại.
Các hảo hán cũng không thúc giục nữa, yên tĩnh chờ Võ Tòng lựa chọn.
Phương Trấn Giang nhìn mọi người xung quanh, rốt cục buông tay, anh ấy cười nói: “Thế này, tôi trước tin lời mọi người, từ giờ tôi là người anh em Võ Tòng của mọi người, nhưng viên thuốc này tôi chưa ăn, các anh để tôi nghĩ đã.”
Vương Dần lạnh lùng nói: “Võ Tòng, mày mà uống thuốc thì sẽ là người khác, bọn ta sẽ còn một trận chiến sinh tử, nhưng mày không ăn thì tao không gây khó dễ cho mày.”
Phương Trấn Giang liếc nhìn lại, cười nói: “Anh giai, tôi không sợ anh, tôi còn có việc phải làm.” Nói xong anh ấy ôm quyền nói với các hảo hán: “Tôi biết mọi người xem thường tôi, nhưng đã mọi người là huynh đệ, tôi cũng không ngại nói thẳng, mẹ tôi bị bệnh mắt phải mổ, em tôi học đại học, giờ đang cần tiền.”
Các hảo hán nhìn nhau, cũng cảm thấy hối hận.
Lư Tuấn Nghĩa bước ra khỏi cả đám, nói với Phương Trấn Giang: “Cậu đi làm việc của mình trước, tôi cùng các anh em chờ cậu.”
Phương Trấn Giang cười ha ha, ôm lấy Trương Thanh cùng Lâm Xung, sau đó vắt áo lên vai, rời đi.
Nhưng mà tôi thì chẳng vui vẻ nổi, đêm qua tôi chạy vào WC tới 8 lần. Quan trọng nhất là tôi chẳng biết nói gì với các hảo hán đây.
Tôi tới trường, Phương Trấn Giang đã bị các hảo hán ép tới một gian phòng học. Họ ngồi thoải mái như bạn lâu năm nói chuyện tán dóc. Phương Trán Giang thấy tôi vào, cười nói: “Các anh ấy đang nói chuyện với tôi, đang chờ anh biến tôi thành Võ Tòng đây.” Nhìn vẻ mặt anh ta là biết anh ấy coi đây là chuyện cười.
Nhưng các hảo hán lại khác, cả đám thấy tôi đều đứng dậy, vui mừng nhao nhao ầm ĩ: “Chú Cường, thuốc đâu?”
Tôi buông tay đau khổ: “Mất.”
Tôi kể chuyện trải qua một lần, khi nói xong câu cuối, Phương Trấn Giang rốt cục ngạc nhiên biến sắc. Anh ấy đứng bật dậy: “Các anh em, các anh không thấy trêu chọc tôi có chút quá đà không?” Xong rồi anh ấy đi thẳng ra cửa.
Các hảo hán cũng chẳng ai ngăn đón, hiện tại chuyện còn chưa rõ, lại cứ kéo Phương Trấn Giang thì anh ấy sẽ trở mặt.
Đoàn Cảnh Trụ thở dài: “Thế trận này chúng ta không đánh hả? Trực tiếp trả 100 vạn được rồi.”
Lâm Xung mặc dù tu dưỡng tốt, nhưng vẫn tức giận vỗ bàn, nhưng nghĩ tới Đoàn Cảnh Trụ vì an nguy của mình, đành ngồi lại.
Tôi cười khổ nói: “Đối phương cũng chẳng phải vì tiền.”
Phương Trấn Giang đi tới cửa bỗng đứng lại, hỏi: “Các anh nói gì, còn có tiền độ nữa hả?”
Tôi nói: “Mỗi trận 100 vạn.”
Phương Trấn Giang quay ngoắt lại. Nhíu mày nghĩ một chút nói: “Nếu tôi giúp các anh đánh thắng trận này, có thể chia cho tôi một nửa không?”
Các hảo hán nhìn nhau, sắc mặt khó coi, mặc kệ Phương Trấn Giang có nhận bọn họ hay không. Bọn họ vẫn coi Phương Trấn Giang là huynh đệ, bọn họ không muốn thấy người anh em chính trực năm xưa vì tiền phải bán mình.
Phương Trấn Giang nhìn bọn tôi, cười nói: “Tôi hiểu, các anh là một đám nhàn rỗi thừa tiền, tôi đoán các anh đang chơi một trò chơi, hiện tại tôi muốn tham gia.”
Trương Thanh xua tay: “Không phải chuyện của anh, anh đi đi.”
Lâm Xung vẫn khó bỏ qua tình cảm xưa, anh ấy nói ôn hòa: “Phương huynh đệ, chúng tôi nói dù cậu không tin. Nhưng đều là thật, nếu cậu là người anh em Võ Tòng của bọn tôi. Trận này cậu có thể đánh, nhưng nếu cậu là Phương Trấn Giang, thực xin lỗi, chúng tôi không để cậu tham gia được.”
Phương Trấn Giang nói: “Chỉ cần 50 vạn. Đừng nói Võ Tòng, các anh có kêu tôi là con cuốc cuốc cũng được.”
Trương Thanh phẫn nộ, anh ấy đứng dậy đập bàn: “Mày đi đi, bọn tao không có người anh em như mày.”
Phương Trấn Giang thở dài, đi ra ngoài cửa.
Ngô Dụng chợt kêu lên: “Chậm đã.” Anh ấy nhìn quanh mọi người, nói nhỏ: “Trước để cho anh ta thắng trận rồi tính sau. Dù sao cũng là người của Lương Sơn chúng ta.”
Mấy người Trương Thanh, Đổng Bình vốn muốn nói gì. Nhưng thấy Lâm Xung sắp xuất chiến đều than thở ngồi về vị trí.
Ngô Dụng cười nói với Phương Trấn Giang: “Vậy cậu hiện tại là người anh em Võ Tòng của bọn tôi.”
Phương Trấn Giang: “Đúng, tôi là Võ Tòng.”
Hổ Tam Nương lạnh lùng hỏi: “Huynh đệ người vùng nào?”
Phương Trấn Giang liền ôm quyền: “Tôi là người huyện Dương Cốc, họ Võ tên Tòng, hiệu Hành Giả.” Dứt lời đắc ý nói: “Không cần hỏi, tôi vốn đã đọc qua Thủy Hử, từ nhỏ đã bội phục Võ Nhị Lang.”
Các hảo hán nhìn nhau, chẳng lạnh chẳng nóng đi qua Phương Trấn Giang, đều về làm việc của mình.
Ngô Dụng cùng Phương Trấn Giang nói: “Phương huynh đệ, trận tối nay cậu phải dùng hết sức bình sinh, đối phương sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu không cẩn thận có thể sẽ...”
Phương Trấn Giang nói tiếp lời: “Tôi biết, chẳng phải là thế giới ngầm sao? Có thể bỏ mạng, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”
Ngô Dụng vỗ vai anh ấy: “Tốt, anh đi nghỉ đi, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
Phương Trấn Giang cười he he: “Nghỉ làm gì, còn thời gian tôi vác vài bao xi măng lợi hơn.”
Ngô Dụng nhìn bóng lưng Phương Trấn Giang, lắc đầu: “Anh ấy sao lại biến thành thế nhỉ?”
Tôi nói: “Dù sao cũng hai lần sống mà...”
Trương Thuận lạnh lùng: “Lang vĩnh viễn là lang, sẽ không biến thành cẩu.”
.....
Đối phương hẹn lúc gần tối, địa điểm là một công trường bỏ hoang, chúng tôi cho Thời Thiên tới trước tiến hành trinh sát sơ qua. Mọi người hiện tại đều cảm giác, đối phương dường như không dùng âm mưu quỷ kế. Vốn đối phương có thể ở một nơi bí mật, dùng mọi cách chơi xấu, nhưng rõ ràng lại đem thuốc khôi phục trí nhớ cho Võ Tòng, khẳng định là không sợ.
Đoàn người chúng tôi trừ Phương Trấn Giang cùng các hảo hán, Bảo Kim cũng theo tới. Dọc đường các hảo hán cùng Bảo Kim vẫn nói cười, Phương Trấn Giang lại chẳng chút phản ứng. Tôi không rõ, thích tiền chẳng lẽ là tội hả?
Chốc lát đã tới nơi, Vương Dần là một người nhanh nhẹn dũng mãnh, anh ta mặc một cái áo ba lỗ, bao thuốc giắt ở hông. Nếu không phải con mắt sắc bén thì nhìn chẳng khác gì một người lái xe tải thô kệch. Lệ Thiên đứng cạnh anh ta, dạ hành nhân thần bí cũng không lộ diện, còn có một người đàn ông nho nhã cầm camera đi theo.
Tôi hô lên với Lệ Thiên: “Thủ lĩnh của các anh đâu?”
Lệ Thiên: “Không tới...” Nói xong chỉ vào máy quay: “Ông ấy có thể xem qua nó.”
Tôi sửng sốt: “Mẹ nó! Để xem trực tiếp còn thuê vệ tinh hả?”
Không thể không phục đối phương rất chịu chơi. Tôi nghĩ đối phương không tới hiện trường là vì đảm bảo cảm giác thần bí cũng như sợ bọn tôi. Dù sao các hảo hán người đông thế mạnh, cũng có khả năng bắt hắn. Xem ra trước mắt lực lượng của hắn còn chưa đủ mạnh để chính diện đối kháng bọn tôi.
Vương Dần vẫn lạnh lùng nhìn bọn tôi, mắt anh ấy lóe lên cừu hận. Anh ta chẳng để ý tới Lệ Thiên ở bên cạnh, cũng chẳng để ý tới Bảo Kim - Đặng Nguyên Giác bên phe bọn tôi, anh ta đi nhanh ra trước, nói to: “Võ Tòng đâu?”
Phương Trấn Giang cũng bước lên một bước, hô lớn: “Gọi cái cu mày à.” Anh ta mặc dù không thức tỉnh thành Võ Tòng, nhưng cũng chẳng phải người dễ chơi. Hơn nữa anh ta nghĩ mình tới đấu võ phạm pháp, cho nên về mặt khí thế cũng không muốn bại bởi đối phương.
Vương Dần nhìn Phương Trấn Giang từ trên xuống dưới, mắt tỏa sáng lấp lánh: “Võ Tòng. Nghe nói mày dùng một tay bắt chủ công Phương Tịch, tao không tin, mày nói chút tình cảnh lúc đó coi.”
Phương Trấn Giang nói: “Ha ha, lợi hại chưa, ông còn mạnh hơn Dương Quá.” Nói xong anh ấy liếc nhìn bọn tôi, có chút không hiểu, anh ta không ngờ tới việc đấu võ phạm pháp lại còn phải nói lời thoại.
Nói xong, Vương Dần, Lệ Thiên kể cả Bảo Kim cũng chẳng thể hiểu rõ thế nào. Nhìn Phương Trần Giang đều lộ vẻ hận thù, tôi cũng nhận ra. Những người này dù không chung hướng, nhưng đều một lòng vì Phương Tịch. Chỉ có người đàn ông nho nhã bình tĩnh giơ máy quay, tôi đoán chẳng ra anh ta là ai. Nhưng có thể tới đây, khẳng định cũng không phải người thường.
Vương Dần hừ lạnh: “Võ Tòng, mày năm đó vì bảo vệ tính mạng đánh chết con mèo bệnh, sau vì muốn hưởng lạc cúi đầu làm tay sai, lạm sát người vô tội, trong mắt tao mày chẳng qua là thằng hề thôi.” Nhiều hảo hán bắt đầu chửi ầm lên.
Phương Trần Giang gãi đầu: “Mày nói cái khỉ gì thế.”
Vương Dần lại nói: “Năm xưa.”
Phương Trấn Giang dậm chân: “Đại ca. Chúng ta tới đánh nhau không phải diễn kịch. Anh nói hết chưa?”
....
Vương Dần ngửa mặt lên trời, cười ha hả: “Tốt, nhớ năm xưa...”
Phương Trấn Giang lao lên đấm thẳng một quyền về phái cằm Vương Dần: “Câm con mẹ mày đi, còn dài dòng hơn mấy thằng chủ thuê.” Có thể nhận ra nói nhiều làm cho công nhân xây dựng bó tay thấy chán.
Vương Dần không thể tưởng được đường đường Võ Tòng lại ra tay đánh lén. Tránh sang bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Mày...”
Phương Trấn Giang không để cho Vương Dần cơ hội mở miệng, trái một quyền, phải một cước liên tục ra đòn. Vương Dần thấy Phương Trấn Giang lại ra một quyền về phía ngực của mình. Vương Dần không trốn, “hừ” giơ tay, đấm thẳng vào cổ họng Phương Trấn Giang. Ra đòn tuyệt đối là nguy hiểm, Vương Dần mặc dù khó tránh khỏi bị thương, nhưng Phương Trấn Giang khẳng định chết tại chỗ, các hảo hán đều sợ run.
Phương Trấn Giang vội xoay mình lui về, Vương Dần thấy thế không bỏ qua. Hai đấm toàn lực đánh thẳng tới gáy Phương Trấn Giang. Các hảo hán dù sao đồng khí liên chi (thổ phỉ một bọn), hét lên nhắc nhở: “Võ Tòng huynh đệ, cẩn thận phía sau.”
Tôi thường thấy người khác đánh nhau, người ở bên ngoài hô, muốn hỗ trợ người ta. Ở bên cạnh hô, rất nhiều người vì phân thần nghe người khác hô bị người ta đấm gục.
Cũng may Phương Trấn Giang chẳng những thừa kế võ công của Võ Tòng, lại có kinh nghiệm ẩu đả phong phú, không chút do dự tiến lên trước vài bước, rồi xoay mình đạp lại. Vương Dần hét to, cúi đầu đâm thẳng tới. Chiêu này nhìn như vô lại, kì thực cực kỳ âm tàn độc ác. Phương Trấn Giang không kịp né, đành phải dùng hai tay đè đầu, hai chân búng lên như nhảy ngựa bắn ra phía sau Vương Dần, thuận thế bứt một nắm tóc.
Hai người này, một người lái xe tải đường dài, một người là công nhân làm thuê ở công trường, mặc dù hiện tại có võ nghệ, nhưng đánh nhau cũng chẳng bỏ qua mấy chiêu số đường phố.
Các hảo hán xem một lúc, mấy người Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung đều lắc đầu. Lý Quỳ, Trương Thanh cao hứng hò hét đã nghiền.
Hai người đều là tay to chân dài, ở trên bãi đất trống quần nhau huỳnh huỵch, nhưng rất nhanh mọi người nhận ra: Phương Trấn Giang dù mãnh, nhưng lại chỉ muốn đánh ngã đối phương. Vương Dần thì chiêu chiêu chí mạng, hận không thể bóp chết đối phương. Cũng chẳng trách, Phương Trấn Giang chỉ muốn tiền, Vương Dần thì cừu hận ngập đầu.
Phương Trấn Giang đương nhiên cũng nhìn ra, lùi ra xa, nhỏ toẹt mỗi bãi nước bọt xuống đất, mắng: “Con mẹ nó, đùa mà chơi thật hả.” Nói xong kéo áo xuống, tiện tai vắt vắt vài cái, thành một binh khí vụt tới. Áo đã ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa còn cuốn lại, vụt ra tiếng “vùn vụt”, Vương Dần vội lui lại.
Lâm Xung cả kinh: “Bó vải ướt thành côn.”
Quả nhiên, Phương Trấn Giang cuốn áo thành vũ khí khiến Vương Dần phải liên tục tránh né. Tôi thầm nghĩ, mùa hè mặc ít, nếu mùa đông mặc áo khoác dày, vậy Phương Trấn Giang giờ chắc đánh cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao?
Mặc kệ là một cái áo, nhưng Phương Trấn Giang xài có vẻ mất thể diện. Người ta Vương Dần tay không mà. Đương nhiên anh ta cũng có thể cởi trần ra đánh với Phương Trấn Giang. Nhưng mà mọi người biết, hiện tại áo ba lỗ rất co dãn, cởi ra cầm trong tay chẳng to hơn cái vỡ (tất) là bao, chỉ có thể cuốn vào tay dùng làm khiên đỡ....
Còn có một biện pháp là cởi quần. Có thể dùng như côn nhị khúc, nhưng mà tôi thấy có cho Vương Dần thời gian anh ta cũng chẳng có dũng khí kia.
Từ bó vải ướt thành côn, siêu nhân cùng Batman thường thích mặc đồ bó sát thêm cái áo choàng tựa hồ là giải thích hợp lý: Họ thực có thể nắm giữ công phu này để dùng trong tình huống khẩn cấp.
Cao thủ đánh nhau. Một phương có vũ khí hay không không đủ ảnh hưởng tới đại cục - những lời này hoặc là sai, hoặc là hai người không tính là cao thủ. Dù sao Phương Trấn Giang có cái “áo côn” bắt đầu cao hứng bừng bừng vụt Vương Dần tới tấp. Lão Vương hai tay đều sưng lên. Rốt cục anh ta mặc kệ gào lên, không để ý tất cả vồ tới. Phương Trấn Giang cong eo, khủy tay đánh thẳng vào đùi đối phương. Vương Dần tung cước đá trúng vai của đối phương, mượn lực bay ra sau. Vai Phương Trấn Giang lập tức xanh đen, xem ra bị thương không nhẹ. Anh ấy cầm “côn” ném thẳng về phía mặt Vương Dần. Vương Dần hét lên, tay co hình xà mổ tới. Phỏng chừng dù là tấm sắt cũng bị mổ thủng, quần áo hiển nhiên cũng chẳng cần nói tới.
Nhưng anh ta tính sai một chuyện, vì đó là một cái áo, cho nên nó sẽ mở ra, khẽ lướt qua cánh tay Vương Dần, che mắt anh ta. Phương Trấn Giang đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Anh ấy nhảy lên hai quyền một cước đánh trúng ngực Vương Dần. Sau đó tiếp lấy cái áo, lau mồ hôi: “Bêu riếu rồi. Đại ca.”
Vương Dần ngã phịch xuống đất. Nhưng rất nhanh anh ta đứng lên, nhổ máu trong miệng ra, muốn tiếp tục liều mạng.
“Dừng tay.” Lệ Thiên giữ Vương Dần lại, cầm điện thoại áp vào tai Vương Dần: “Thủ lĩnh nói không phải đánh, trận này chúng ta thua.”
Vương Dần bỏ qua lời Lệ Thiên, ho khan, tiếp tục tiến về phía Phương Trấn Giang: “Hắn không phải thủ lĩnh của ta.”
Lệ Thiên cau mày tiếp tục nghe điện thoại, anh ấy bỗng giữ chặt Vương Dần: “Người đánh với anh căn bản không phải Võ Tòng.”
“Gì?” Vương Dần đứng sững lại, do dự giương mắt hỏi Phương Trấn Giang: “Cậu rốt cục là ai?”
Lệ Thiên kéo anh ta qua một bên, đi ra trước nói với tôi: “Thủ lĩnh chúng tôi đã nhìn ra, vị này thay các vị xuất chiến, coi như là Võ Tòng khẳng định cũng chưa uống thuốc, hiện tại...” Anh ta móc từ trong túi ra một viên giống viên hôm trước như đúc nhét vào tay tôi: “Lại cho các anh một cơ hội nữa, để cho anh ấy chính thức trở lại đi.”
Tôi nhìn vào ống kính máy quay, thầm than người này ánh mắt thực độc. Hắn có thể theo lời nói cùng động tác của Phương Trấn Giang nhìn ra đây là một người hiện đại ngây thơ, nếu thật là Võ Tòng, căn bản ra tay chẳng chút băn khoăn.
Mà Phương Trấn Giang cũng đang muốn tìm tôi, duỗi tay ra: “Tính là thắng chứ hả, tiền của tôi đâu?” Lệ Thiên đúng lúc đặt một cái thẻ vào tay tôi: “Đây là 100 vạn, mật mã 6 số ...”
Tôi nói: “Trận anh đấu còn chưa giả nhé!?”
Lệ Thiên phi thường khó xử, anh ta nghe xong điện thoại nói: “Lần sau trả cho cậu.”
Tôi đặt thẻ vào tay Phương Trấn Giang: “Anh cũng nghe rõ chứ?”
Phương Trấn Giang cầm thẻ nói: “Tôi sẽ lưu lại 50 vạn cho cậu.”
Tôi xòe bàn tay lộ viên thuốc ra nói: “Anh có ăn thuốc này không? Chỉ cần anh ăn anh sẽ biết chúng tôi không lừa gạt anh.”
Phương Trần Giang tỉ mỉ nhìn viên thuốc: “Nói thật trước đây tôi không tin chút nào, nhưng hiện tại thật khó nói, gần đây rất nhiều chuyện kỳ quái.”
Các hảo hán vây lên, kêu la: “Võ Tòng huynh đệ, đừng do dự, ăn đi.”
Phương Trấn Giang lại giương mắt nhìn viên thuốc, con mắt sáng lên.
Ngô Dụng đẩy mọi người ra, tiến lên: “Võ Tòng huynh đệ, không cần băn khoăn, chúng ta nếu muốn hại anh, căn bản không cần cho anh uống thuốc độc.”
Phương Trấn Giang cuối cùng cũng duỗi tay cầm viên thuốc, tôi thấy anh ấy run run.
Bỗng, một bàn tay to rắn chắc nắm lấy cổ tay Phương Trấn Giang, là Bảo Kim.
Bảo Kim nhìn thẳng vào mắt Phương Trấn Giang, nói từng chữ rõ ràng: “Người anh em, cậu nghĩ kĩ đi, nếu ăn, cậu sẽ là hai người, cậu phải đối mặt với trí nhớ của hai kiếp, cậu có thể sẽ đánh mất bản thân, giống như tôi.”
Lệ Thiên nghe anh ấy nói vậy, cũng lộ vẻ suy tư ngần ngại.
Các hảo hán cũng không thúc giục nữa, yên tĩnh chờ Võ Tòng lựa chọn.
Phương Trấn Giang nhìn mọi người xung quanh, rốt cục buông tay, anh ấy cười nói: “Thế này, tôi trước tin lời mọi người, từ giờ tôi là người anh em Võ Tòng của mọi người, nhưng viên thuốc này tôi chưa ăn, các anh để tôi nghĩ đã.”
Vương Dần lạnh lùng nói: “Võ Tòng, mày mà uống thuốc thì sẽ là người khác, bọn ta sẽ còn một trận chiến sinh tử, nhưng mày không ăn thì tao không gây khó dễ cho mày.”
Phương Trấn Giang liếc nhìn lại, cười nói: “Anh giai, tôi không sợ anh, tôi còn có việc phải làm.” Nói xong anh ấy ôm quyền nói với các hảo hán: “Tôi biết mọi người xem thường tôi, nhưng đã mọi người là huynh đệ, tôi cũng không ngại nói thẳng, mẹ tôi bị bệnh mắt phải mổ, em tôi học đại học, giờ đang cần tiền.”
Các hảo hán nhìn nhau, cũng cảm thấy hối hận.
Lư Tuấn Nghĩa bước ra khỏi cả đám, nói với Phương Trấn Giang: “Cậu đi làm việc của mình trước, tôi cùng các anh em chờ cậu.”
Phương Trấn Giang cười ha ha, ôm lấy Trương Thanh cùng Lâm Xung, sau đó vắt áo lên vai, rời đi.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tôi không xuyên việt, các vị đến đi
- Quyển 1 - Chương 2: Kinh Kha
- Quyển 1 - Chương 3: Không phải oan gia không tụ đầu
- Quyển 1 - Chương 4: Chính béo đại chiến Kinh khờ
- Quyển 1 - Chương 5: Ban nhạc Tần triều
- Quyển 1 - Chương 6: Bé, cần giấy không?
- Quyển 1 - Chương 7: Lý Sư Sư
- Quyển 1 - Chương 8: Để người đẹp tấn công mãnh liệt hơn nữa đi
- Quyển 1 - Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
- Quyển 1 - Chương 10: Nàng Ngu ơi hỡi, làm sao bây giờ
- Quyển 1 - Chương 11: Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ
- Quyển 1 - Chương 12: Ba điều ước định
- Quyển 1 - Chương 13: Kéo nhau ra phố
- Quyển 1 - Chương 14: Đưa anh đi xem binh mã dũng
- Quyển 1 - Chương 15: Trở về bình an
- Quyển 1 - Chương 16: Bao cao su mùi tự nhiên
- Quyển 1 - Chương 17: 300
- Quyển 1 - Chương 18: 28 cách làm giàu
- Quyển 1 - Chương 19: Mấy chuyện thời Tần
- Quyển 1 - Chương 20: Gian thương
- Quyển 1 - Chương 21: Giai cấp ơi là giai cấp
- Quyển 1 - Chương 22: Thiếu gia họ Kim
- Quyển 1 - Chương 23: Vì sao là cái vì sao?
- Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
- Quyển 1 - Chương 25: Tập thể hợp tác
- Quyển 1 - Chương 26: Gã chuột lang
- Quyển 1 - Chương 27: Đại diện của người đẹp
- Quyển 1 - Chương 28: Gian trá qua cửa
- Quyển 1 - Chương 29: Kẻ thù lớn nhất
- Quyển 1 - Chương 30: Cô trông giống hệt Tống Đan Đan
- Quyển 1 - Chương 31: Cá độ
- Quyển 1 - Chương 32: Thỏ thọt mau mau chạy
- Quyển 1 - Chương 33: Vua cờ bạc
- Quyển 1 - Chương 34: Lè nhè là ăn củ đậu
- Quyển 1 - Chương 35: Cứ chờ đấy
- Quyển 1 - Chương 36: Một phát rắm, trời long đất lở
- Quyển 1 - Chương 37: Chuyện sau động đất
- Quyển 1 - Chương 38: Trường văn võ duc tài
- Quyển 1 - Chương 39: Vị hiệu trưởng tuyệt vời
- Quyển 1 - Chương 40: Bối ngôi quân
- Quyển 1 - Chương 41: An Đắc Quảng Hạ Thiên Vạn Gian
- Quyển 1 - Chương 42: tôi tên Thiết Trụ chữ Hương Đức
- Quyển 1 - Chương 43: Thiên Nhãn Thông
- Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán
- Quyển 1 - Chương 45: gặp mặt liền bái
- Quyển 1 - Chương 46: Đồng nghiệp
- Quyển 1 - Chương 47: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 48: bán mạng
- Quyển 1 - Chương 49: gặp phai “xã hội đen”
- Quyển 1 - Chương 50: nữ nhân này không đơn giản
- Quyển 1 - Chương 51: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế
- Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử
- Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
- Quyển 1 - Chương 54: Thám Doanh
- Quyển 1 - Chương 55: Truyền thương
- Quyển 1 - Chương 56: Hắc điếm
- Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt
- Quyển 1 - Chương 58: Hai gái chung một chồng
- Quyển 1 - Chương 59: Bạch Liên giáo chủ
- Quyển 1 - Chương 60: Tịnh Kiên Vương
- Quyển 1 - Chương 61: Nhất hồ trát ti
- Quyển 1 - Chương 62: Hắn không chỉ một mình
- Quyển 1 - Chương 63: bất cao hứng - một đầu não (không đầu óc)
- Quyển 1 - Chương 64: Đạp thủy vô ngân
- Quyển 1 - Chương 65: tuyệt thế bảo bối
- Quyển 1 - Chương 66: Vạn Nhân Địch
- Quyển 1 - Chương 67: Phát tiền công
- Quyển 1 - Chương 68: Ăn cơm, ngủ, đánh Tần Cối
- Quyển 1 - Chương 69: cốt hôi cấp hạt từ (lão mù chuyên sưu tập đồ cổ)
- Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
- Quyển 1 - Chương 71: Rượu Đỗ Tùng năm sao
- Quyển 1 - Chương 72: Ai làm Tư Mã Quang đây?
- Quyển 1 - Chương 73: Đổ chú
- Quyển 1 - Chương 74: Lý Bạch
- Quyển 1 - Chương 75: Đại địa thương mang
- Quyển 1 - Chương 76: trương học khánh thành
- Quyển 1 - Chương 77: Ngu Cơ
- Quyển 1 - Chương 78: Huynh đệ thủ túc
- Quyển 1 - Chương 79: hoảng nhiên như mộng
- Quyển 1 - Chương 80: Truy ực tự thủy niên hoa
- Quyển 1 - Chương 81: thần đèn ALadin
- Quyển 1 - Chương 82: Giết người và cua gái
- Quyển 1 - Chương 83: trẫm say muốn ngủ khanh tùy ý
- Quyển 1 - Chương 84: ủy viên hội
- Quyển 1 - Chương 85: không đủ mưu trí
- Quyển 1 - Chương 86: gia tộc họ Hạng
- Quyển 1 - Chương 87: trí giả thiên lự
- Quyển 1 - Chương 88: chuyên gia đàm phán
- Quyển 1 - Chương 89: Tứ diện Sở ca
- Quyển 1 - Chương 90: Trai cò đánh nhau
- Quyển 1 - Chương 91: đá quán
- Quyển 1 - Chương 92: Độc cô cửu kiếm
- Quyển 1 - Chương 93: Vật thích đang
- Quyển 1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba
- Quyển 1 - Chương 95: Triệu Mặt trắng
- Quyển 1 - Chương 96: Đông đạo chủ (lãnh đạo - nhà tài trợ)
- Quyển 1 - Chương 97: 54 tuyển 13 - bốc thăm
- Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1
- Quyển 1 - Chương 99: khai mạc 2
- Quyển 1 - Chương 100: “Thái cấp kỳ” phiêu dương
- Quyển 2 - Chương 1: Vong nguyệt tân văn võ học giáo
- Quyển 2 - Chương 2: harry potter
- Quyển 2 - Chương 3: võ lâm thế gia
- Quyển 2 - Chương 4: Nhu có thể khắc cương
- Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu
- Quyển 2 - Chương 6: Hai tên thổ phỉ bị tiêu diệt
- Quyển 2 - Chương 7: Cự kình bang
- Quyển 2 - Chương 8: Quyền hoàng
- Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng
- Quyển 2 - Chương 10: Có tôi
- Quyển 2 - Chương 11: Công Tôn Trí Thâm
- Quyển 2 - Chương 12: Mười năm
- Quyển 2 - Chương 13: Túy Quyền
- Quyển 2 - Chương 14: Cái chìa khóa vạn năng
- Quyển 2 - Chương 15: Triêm Y Thập Bát Điệt
- Quyển 2 - Chương 16: Mục tiêu mới
- Quyển 2 - Chương 17: Đấu thêm
- Quyển 2 - Chương 18: Chiến đấu vì cái tên
- Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình
- Quyển 2 - Chương 20: Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ
- Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm
- Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng
- Quyển 2 - Chương 23: Lão Hổ
- Quyển 2 - Chương 24: Hảo hán số 109
- Quyển 2 - Chương 25: Phải thắng
- Quyển 2 - Chương 26: Lý tưởng cùng thực tế
- Quyển 2 - Chương 27: Vì ngàn vạn người, ta lao tới!
- Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực
- Quyển 2 - Chương 29: Trận chung kết không phải chung kết
- Quyển 2 - Chương 30: Một que kem
- Quyển 2 - Chương 31: Đỗ Phủ
- Quyển 2 - Chương 32: Trận chung kết
- Quyển 2 - Chương 33: Du kỵ binh thời Tần
- Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương
- Quyển 2 - Chương 36: Nguy cơ của Tiểu Cường
- Quyển 2 - Chương 37: Tử cục
- Quyển 2 - Chương 38: Nhị ngốc, Nhị ngốc
- Quyển 2 - Chương 39: Người tiếp cận thượng đế nhất
- Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt
- Quyển 2 - Chương 41: Tìm kiếm Nhạc Phi
- Quyển 2 - Chương 42: 9527
- Quyển 2 - Chương 43: Đặng Nguyên Giác
- Quyển 2 - Chương 44: Phạm Tiến
- Quyển 2 - Chương 45: Dạ yến (1)
- Quyển 2 - Chương 46: Dạ yến (2)
- Quyển 2 - Chương 47: Dạ yến (3)
- Quyển 2 - Chương 48: Trừ gian hành động
- Quyển 2 - Chương 49: Cơ Đốc Sơn Thiên Bồng Nguyên Soái
- Quyển 2 - Chương 50: Tào Tiểu Xung
- Quyển 2 - Chương 51: Phí Tam Khẩu
- Quyển 2 - Chương 52: 300 học sinh mới
- Quyển 2 - Chương 53: Hai "nửa người"
- Quyển 2 - Chương 54: Chuyển két
- Quyển 2 - Chương 55: Như hình với bóng
- Quyển 2 - Chương 56: Bình chân như vại
- Quyển 2 - Chương 57: Chuyện đã qua
- Quyển 2 - Chương 58: Hai nhân cách
- Quyển 2 - Chương 59: Đầu thú
- Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội
- Quyển 2 - Chương 61: Ta là truyền thuyết
- Quyển 2 - Chương 62: Bài học liều mạng
- Quyển 2 - Chương 63: Nhất tuần tam đấu
- Quyển 2 - Chương 64: Biệt thự núi Xuân Không
- Quyển 2 - Chương 65: Thái hậu cát tường
- Quyển 2 - Chương 66: Gặp lại Kim Thiếu Viêm
- Quyển 2 - Chương 67: Võ Tòng
- Quyển 2 - Chương 68: Vong Tình thủy
- Quyển 2 - Chương 69: Vĩ ca
- Quyển 2 - Chương 70: Đếm tiền đến rút gân
- Quyển 2 - Chương 71: Dược Thủy
- Quyển 2 - Chương 72: Bó vải ướt thành côn
- Quyển 2 - Chương 73: Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 74: Chúng hảo hán cứu Hoa Vinh
- Quyển 2 - Chương 75: Tiễn
- Quyển 2 - Chương 76: Chuyện lãng mạn nhất có thể nghĩ tới là ăn bánh kem cùng em
- Quyển 2 - Chương 77: Giường đôi
- Quyển 2 - Chương 78: Văn hóa Phục Hưng
- Quyển 2 - Chương 79: Tuyệt thế hảo cung
- Quyển 2 - Chương 80: Bồi dưỡng nhân tài hài hòa
- Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin
- Quyển 2 - Chương 82: Hiệp ước bất bình đẳng
- Quyển 2 - Chương 83: Đại Hán sứ thần
- Quyển 2 - Chương 84: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (thượng)
- Quyển 2 - Chương 85: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Trung)
- Quyển 2 - Chương 86: Bữa ăn hỗn loạn nhất lịch sử (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 87: Yêu người ta sẽ biến thành người ta
- Quyển 2 - Chương 88: Lộ điểm chi chiến
- Quyển 2 - Chương 89: Nhìn rất đẹp mắt
- Quyển 2 - Chương 90: Roi da được chưa?
- Quyển 2 - Chương 91: Đông Phương Bất Bại
- Quyển 2 - Chương 92: Duyên, tuyệt không thể tả
- Quyển 2 - Chương 93: Địch nhân muôn thuở
- Quyển 2 - Chương 94: Ám thất
- Quyển 2 - Chương 95: Hộ hoa sứ giả
- Quyển 2 - Chương 96: Người thường
- Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người
- Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng
- Quyển 2 - Chương 99: Hàn Tín
- Quyển 2 - Chương 100: Nhất thế kiêu hùng
- Quyển 3 - Chương 1: Lang Đồ Đằng
- Quyển 3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc
- Quyển 3 - Chương 3: Chị muốn làm nữ nhân
- Quyển 3 - Chương 4: Không yêu hồng trang yêu vũ trang
- Quyển 3 - Chương 5: Tạp Kỳ Bố Nặc
- Quyển 3 - Chương 6: Niên hội
- Quyển 3 - Chương 7: Sửa cờ
- Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì
- Quyển 3 - Chương 9: Báo đáp
- Quyển 3 - Chương 10: Đơn đao phó hội
- Quyển 3 - Chương 11: Trư nhục Câu kê
- Quyển 3 - Chương 12: Thiết đầu công
- Quyển 3 - Chương 13: Nhị béo
- Quyển 3 - Chương 14: Tìm ngựa
- Quyển 3 - Chương 15: Chuy bất thệ
- Quyển 3 - Chương 16: Rèn thương
- Quyển 3 - Chương 17: Đấu họa
- Quyển 3 - Chương 18: Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan
- Quyển 3 - Chương 19: Đánh úp
- Quyển 3 - Chương 20: Đế vương tâm thuật
- Quyển 3 - Chương 21: Đàm phán
- Quyển 3 - Chương 22: Đặc lạc y
- Quyển 3 - Chương 23: Thổ phỉ trở về
- Quyển 3 - Chương 24: Hội nghị nội bộ
- Quyển 3 - Chương 25: Bá Vương Thương
- Quyển 3 - Chương 26: Tố nhân biểu thái Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 27: Bảo Ngân
- Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì
- Quyển 3 - Chương 29: Hán gian vs hán gian
- Quyển 3 - Chương 30: Quyền đả Tưởng Môn Thần
- Quyển 3 - Chương 31: Thải Tín
- Quyển 3 - Chương 32: Ta là vô địch thiên hạ
- Quyển 3 - Chương 33: Tam Quốc hảo nam nhi
- Quyển 3 - Chương 34: Hôn lễ tiền tấu khúc
- Quyển 3 - Chương 35: Công thủ đồng minh
- Quyển 3 - Chương 36: Chụp ảnh cưới
- Quyển 3 - Chương 37: Đại hôn (thượng)
- Quyển 3 - Chương 38: Đại hôn (trung)
- Quyển 3 - Chương 39: Đại hôn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 40: Kinh hỷ
- Quyển 3 - Chương 41: Nhập gia tùy tục
- Quyển 3 - Chương 42: Tần vương lăng
- Quyển 3 - Chương 43: Khai môn ấp đạo
- Quyển 3 - Chương 44: Siêu cấp model
- Quyển 3 - Chương 45: Biến sắc
- Quyển 3 - Chương 46: Truyền thông phỏng vấn
- Quyển 3 - Chương 47: Túng tử hiệp cốt hương
- Quyển 3 - Chương 48: Tiểu Cường
- Quyển 3 - Chương 49: Nữ nhân đẹp nhất
- Quyển 3 - Chương 50: Tái nhập sử sách
- Quyển 3 - Chương 51: Mafia - Hắc thủ đảng
- Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1
- Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân
- Quyển 3 - Chương 54: Kiếm chi lư
- Quyển 3 - Chương 55: Cầu trợ
- Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách
- Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 58: Tập kết
- Quyển 3 - Chương 59: Mãn thành tẫn đã Lôi lão tứ
- Quyển 3 - Chương 60: Trao đổi con tin
- Quyển 3 - Chương 61: Sữa hết hạn
- Quyển 3 - Chương 62: Việc công việc tư
- Quyển 3 - Chương 63: Quyền thổ trọng lai
- Quyển 3 - Chương 64: Bàn gia công tư
- Quyển 3 - Chương 65: Kiếm thần Cái Nhiếp
- Quyển 3 - Chương 66: Tuyệt đỉnh cao thủ
- Quyển 3 - Chương 67: Uống thuốc
- Quyển 3 - Chương 68: Cùng Phiến Thổ Địa, Cùng Một Mộng Tưởng
- Quyển 3 - Chương 69: Vị Cực Nhân Thần
- Quyển 3 - Chương 70: Chí Kim Tư Hạng Vũ
- Quyển 3 - Chương 71: Thuyết Khách
- Quyển 3 - Chương 72: Không Dứt
- Quyển 3 - Chương 73: Quân Bán Nước
- Quyển 3 - Chương 74: Ngọc Quan Âm
- Quyển 3 - Chương 75: Áo Chống Đạn Kiểu Tô Võ
- Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
- Quyển 3 - Chương 77: Thiên bôi bất túy
- Quyển 3 - Chương 78: Tạm biệt, tổ năm người
- Quyển 3 - Chương 79: Mở màn
- Quyển 3 - Chương 80: Trục nhân giới
- Quyển 3 - Chương 81: Sai số
- Quyển 3 - Chương 82: Lại gặp
- Quyển 3 - Chương 83: Đi theo ta, có thịt ăn
- Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng
- Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư
- Quyển 3 - Chương 86: Đường kiếm cơm
- Quyển 3 - Chương 87: Người yêu thích mùa đông
- Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật
- Quyển 3 - Chương 89: Thuốc trường sinh bất lão
- Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân
- Quyển 3 - Chương 91: Vương giả trở về
- Quyển 3 - Chương 92: Tiêu công quán
- Quyển 3 - Chương 93: Phó ước
- Quyển 3 - Chương 94: Gặp lại Kinh khờ
- Quyển 3 - Chương 95: Sinh con ít, trồng cây nhiều
- Quyển 3 - Chương 96: Diễn viên quần chúng
- Quyển 3 - Chương 97: Đạo cụ
- Quyển 3 - Chương 98: Hiệu trưởng, giết hay không
- Quyển 3 - Chương 99: Bánh nướng nữ gả chồng
- Quyển 3 - Chương 100: Kinh Kha thứ Tần vương
- Quyển 3 - Chương 101: Bánh bích quy của Triệu bạch kiểm
- Quyển 3 - Chương 102: Cái chết của Kinh Kha
- Quyển 3 - Chương 103: Sơn trại phiên bản Super Mario
- Quyển 3 - Chương 104: Vị khách xui nhất
- Quyển 3 - Chương 105: Máy đọc thẻ
- Quyển 3 - Chương 106: Điểm tử biểu
- Quyển 3 - Chương 107: Bức thượng Lương Sơn - Đánh lên Lương Sơn
- Quyển 3 - Chương 108: Nhất linh bách cửu ca
- Quyển 3 - Chương 109: Kính mắt
- Quyển 3 - Chương 110: Ăn chưa
- Quyển 3 - Chương 111: Em yêu, sao em không ở bên anh
- Quyển 3 - Chương 112: "Bình" Phương Tịch
- Quyển 3 - Chương 113: Bỏ phiếu dân chủ
- Quyển 3 - Chương 114: Giả chiêu an
- Quyển 3 - Chương 115: "Người mình"
- Quyển 3 - Chương 116: Bán cáng
- Quyển 3 - Chương 117: Thái cực Phương Trấn Giang
- Quyển 3 - Chương 118: Cuộc chiến một người
- Quyển 3 - Chương 119: Chiêu an
- Quyển 3 - Chương 120: Cơ mật
- Quyển 3 - Chương 121: Đi với anh, trời sáng liền xuất phát
- Quyển 3 - Chương 122: Chơi không nổi bát đại thiên vươn
- Quyển 3 - Chương 123: Gọi nhịp
- Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế
- Quyển 3 - Chương 125: Không thể nói
- Quyển 3 - Chương 126: Chứng hôn
- Quyển 3 - Chương 127: Sự kiện nhà vệ sinh
- Quyển 3 - Chương 128: Tuần trăng mật
- Quyển 3 - Chương 129: Xin hỏi đường đi ở nơi nào
- Quyển 3 - Chương 130: Nhân sinh mạnh mẽ, không cần lý do
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
- Quyển 3 - Chương 132: Biên chung
- Quyển 3 - Chương 133: Phạm Tăng
- Quyển 3 - Chương 134: Nữ tam đại, ôm kim khuyên
- Quyển 3 - Chương 135: Ký sự WC
- Quyển 3 - Chương 136: Huyền Trang
- Quyển 3 - Chương 137: Không
- Quyển 3 - Chương 138: Tuệ căn
- Quyển 3 - Chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
- Quyển 3 - Chương 140: Chầy cứt trâu
- Quyển 3 - Chương 141: Ba họ gia nô
- Quyển 3 - Chương 142: Tam anh chiến Lữ Bố
- Quyển 3 - Chương 143: Suy diễn báo cáo cuộc chiến giữa lịch sử đệ nhất mãnh tướng và đại luyện cương thiết
- Quyển 3 - Chương 144: Loạn tử
- Quyển 3 - Chương 145: Yến Kinh phong vân
- bình luận