Ngồi ở đại sảnh chốc lát, đã đến giờ cơm trưa, Lâm Thiên Tú vẫn ngồi ở ghế dành cho khách quý của Lâm gia, lão thái thái là bà nội của cậu ngồi bên trái cậu, nặng nề mà chống cây gậy, bà ta trước nay cũng không có thích Dư Tuyết, nên là ghét mẹ thì ghét cả con. Anh em Lâm Thiên Tú và Lâm Thiên Tâm đều không có được sự sủng ái từ người bà này.
Lúc này nhìn dáng vẻ của Lâm Thiên Tú, bà ta chợt âm dương quái khí mà nói: "Ây dà, Tú Tú nhà chúng ta lớn rồi, bản lĩnh cũng lớn hơn, bà nội ta đây chắc là không được cháu để vào mắt?"
Lâm Thiên Tú rũ mắt, cậu không mặn cũng chẳng nhạt mà đáp: "Bà nội à, ở trong cái nhà này bao nhiêu năm, mỗi ngày nghe rồi nhìn, cũng phải học ít nhiều thứ, bằng không e là bà nội cũng không nhìn thấy cháu trai ngồi đây rồi."
Một câu này làm sắc mặt của lão thái thái trầm xuống, nhưng cũng không có nói tiếp nữa, nói cho cùng thì bà cũng đâu có mù, tình cảnh ba mẹ con Dư Tuyết ở Lâm gia khổ sở thế nào, sao bà có thể không biết. Chỉ là bà ta bất công, trong tâm vốn coi thường Dư Tuyết, liền dứt khoát mặc kệ, giả vờ như không biết.
Người hầu trong nhà cũng bắt đầu dọn thức ăn lên. Câu chuyện cũng vì vậy mà tạm ngừng, bắt đầu dùng bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong thì lại ngồi một lát, Lâm Thiên Tú liền muốn đến biệt viện để thăm mẹ cậu là Dư Tuyết. Lúc này Lâm Kính Thiên thấy cậu liền tâm phiền ý não, chỉ nói Dư Tuyết bị bệnh phải tĩnh dưỡng ở biệt viện, ông ta nhắc Lý Tần Mai dẫn Lâm Thiên Tú đi thăm Dư Tuyết, còn mình thì đến thư phòng trước.
Lâm Thiên Tú nghe tin mẹ cậu bị bệnh, trong lòng liền có chút sốt ruột, cũng chẳng cần Lý Tần Mai dẫn đi, cậu mang theo người đi đến biệt viện của mẹ.
Mẹ con họ ở biệt viện phía tây biệt thự, con đường đến đó quả có chút quanh co trống vắng. Lâm Thiên Tú từ biệt nhiều năm, nhưng lại chưa từng quên đi cái nơi này, cậu vội vàng mà đi nhanh về phía trước, đúng lúc này lại không ngờ có một thanh âm giữa đường vang lên cản cậu lại.
"Wow, hôm nay tam thiếu nhà chúng ta thật oai nha." Người nói chuyện kia đang đứng dựa ở một thân cây tùng to, đôi mắt híp dài nhìn Lâm Thiên Tú từ trên xuống dưới, nhìn đến là thèm khát như loài rắn thích nuốt chửng con mồi.
Lâm Thiên Tú dừng bước chân, vừa chán ghét vừa đề phòng mà nhìn về phía người kia, "Anh ở đây làm gì?"
"Đương nhiên là để gặp mày rồi, em trai tốt của tao. Mày đó, làm nhị thiếu phu nhân Lục gia rồi, liền không có nhận người thân, ngay cả anh trai họ này mày cũng không muốn gọi." Lâm Kính Tập cười nhạo một tiếng, thẳng người đi tới, "Trước kia, mày đâu có hỗn như vậy?"
Lâm Thiên Tú thẳng lưng, thần sắc bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng, nhưng là sau đó vừa thấy Triệu Tuân cao lớn phía sau, cậu mới thả lỏng chút, Triệu Tuân này là vệ sĩ mà Lục Quân Hạo để bên cạnh cậu, lúc này cậu nói: "Có gì chứ, nay không giống xưa, người cũng phải thay đổi."
Lâm Kính Tập cười nhạt nhẽo: "Ha, xem ra mày hầu hạ Lục nhị thiếu không tồi nha? Thế nào? Nghe nói họ Lục kia thích chơi nhiều kiểu, mày có chịu được không vậy?"
Hắn ta nói trắng trợn đến khó nghe, hiện tại thấy dáng dấp Lâm Thiên Tú thay đổi, ngay càng thanh tú xinh đẹp không khác gì mỹ nữ, hắn nhịn không được mà tiến lên một bước, vươn cái bàn tay thô to định chạm vào gương mặt cậu, chỉ là ngón tay còn chưa có chạm vào thì một họng súng đen ngòm đã chĩa về phía hắn, Triệu Tuân cao lớn đứng phía sau Lâm Thiên Tú lúc này đã vọt lên trước bảo hộ trước người cậu, đôi mắt như đao sắc lẻm mà nhìn về phía Lâm Kính Tập, lạnh lẽo cảnh cáo, "Cậu chủ có lệnh, kẻ nào đụng vào thiếu phu nhân, giết."
"Ồ!" Lâm Kính Tập trào phúng, "Mới có mấy ngày đã học được thói chó cậy chủ rồi?" Sắc mặt hắn hơi có chút vặn vẹo, không vui nói tiếp: "Quả nhiên tiểu tam mày rất có bản lĩnh nha."
"Triệu Tuân, ra tay!" Lâm Thiên Tú cũng không có kiên nhẫn mà để Lâm Kính Tập tiếp tục nói dơ bẩn, cậu trực tiếp ra lệnh.
Triệu Tuân đương nhiên cũng không có kiêng dè, trực tiếp lên cò, vì súng của Triệu Tuân là súng cách âm nên sau đó liền chẳng có chút âm thanh nào vang lên, nhưng bả vai của Lâm Kính Tập, máu tươi ồ ạt tuôn ra. Lâm Kính Tập không dám tin vào mắt mình, hắn đưa tay ôm bả vai máu đang tuôn ra, nghiến răng nghiến lợi vừa đau vừa hét: "Thằng đĩ này, mày sao dám..."
Cùng lúc đó, Lục Quân Hạo trong lòng nhớ Lâm Thiên Tú, nên lúc ở công ty ngoại thành, hắn chỉ sắp xếp, xử lý tạm ổn cho qua, rồi lên xe nhanh chóng lái đến Lâm gia. Lâm Kính Thiên nghe tin liền tự mình đến đón hắn lần nữa, nghe hắn nói muốn tìm Lâm Thiên Tú, sắc mặt lại có chút kinh ngạc, trả lời, "Thiên Tú đã đến biệt viện của Dư Tuyết rồi."
"Tôi đi tìm em ấy." Lục Quân Hạo ngắn gọn: "Phiền ông dẫn đường."
Hắn tự nhiên ra lệnh, làm sắc mặt Lâm Kính Thiên có chút khó coi. Nhưng lại không có dám cãi lời, liền dẫn hắn đến biệt viện của Dư Tuyết tìm Lâm Thiên Tú.
Chỉ là không nghĩ đến mới có đi được nửa đoạn đường, còn chưa có đến biệt viện phía tây kia, liền nghe thấy giọng thanh niên chế giễu: "Xem ra mày hầu hạ Lục nhị thiếu không tồi? Thế nào? Nghe nói họ Lục kia thích chơi nhiều kiểu? Mày có chịu được không vậy?"
Lâm Kính Thiên liền biến sắc, đang định bước lên ngăn cản lại bị Lục Quân Hạo ngăn lại, sắc mặt hắn lúc này tái xanh, mỗi bước đều là cơ hồ mà nổi lên sát tâm mù mịt.
Chẳng biết nguy hiểm kề cận, thanh âm kia tiếp tục tìm đường chết, nói tiếp: "Ồ, mới mấy ngày đã học được cái thói chó cậy chủ rồi, quả nhiên tiểu tam mày có bản lĩnh nha..."
Vù một cái, thân hình Lục Quân Hạo liền vọt khỏi ngã rẽ, Lâm Kính Thiên còn chưa biết nên làm sao để cho qua chuyện này liền đã nghe một tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng lại. Thanh âm la khóc kia vô cùng quen thuộc, Lâm Kính Thiên kinh hãi, đột nhiên ngộ ra kia chính là thanh âm của cháu trai ông ta là Lâm Kính Tập, con trai độc nhất của em trai mình. Ông ta vội vã đuổi đến nơi, đã thấy Lục Quân Hạo một tay ôm Lâm Thiên Tú vào lòng nói nhỏ cái gì đó. Một tay khác của hắn chính là một khẩu súng lục cách âm màu bạc. Ở họng súng còn tỏa ra một làn khói mỏng khó nhìn thấy.
Mà nằm đó chưa đầy hai mét, Lâm Kính Tập đang ôm cái chân bị ăn đạn vào đầu gối, còn có vết thương trên vai, thảm thiết mà kêu rên lăn lộn đau đớn. Máu tuôn một mảng.
Lúc này, chuyện đã không thể cứu vãn nữa.
Nếu hôm nay, nói chuyện lỗ mãng với Lâm Thiên Tú không phải là Lâm Kính Tập, mà là bất kỳ một kẻ nào không có huyết thống ông ta đều có thể không chút do dự mà xử lý, rồi đè việc này xuống, nhưng tiếc là, người gây chuyện lại là Lâm Kính Tập.
Lâm Kính Tập là con trai độc nhất của Lâm Kính Viên, em trai Lâm Kính Thiên. Người em trai này của ông ta không có theo con đường kinh doanh như anh trai mình, mà chọn con đường lái buôn, thương nhân trao đổi mua bán hàng xuất nhập khẩu, vợ của Lâm Kính Viên cũng là con của phú hào một tỉnh lớn ở Nhạc Thành. Mấy năm nay, nhà họ Lâm cũng dựa vào bên vợ của Lâm Kính Viên là Nhạc gia không ít.
Tuy Lâm Kính Thiên là con trai cả, lại là chủ tịch của Lâm thị, nhưng suy cho cùng, công ty cũng là dưới trướng của Lục thị, đương nhiên cũng không khả quan. Vậy nên chi tiêu trong nhà họ Lâm thường do gia đình Lâm Kính Viên chi hơn một nửa. Cuối cùng cũng vì thế mà Lâm Kính Tập mới được sủng, cậy thế cậy quyền, ỷ có chút tiền liền suốt ngày chỉ ăn chơi trác táng đàn điếm, chỉ là Lâm Kính Thiên dù biết vẫn không dám xuống tay với tên cháu trai này.
Không nghĩ đến hiện tại lúc này, Lâm Kính Tập lại dám nổi tâm tư xấu với Lâm Thiên Tú, lại còn để Lục Quân Hạo bắt được rồi cho ăn đạn tại chỗ, đừng nói là Lâm Kính Thiên muốn đè ép chuyện này, hiện giờ muốn giữ cái mạng cẩu cho nó còn khó.
Trong đầu nảy lên nhiều suy nghĩ, Lâm Kính Thiên mờ mịt mà nhìn Lục Quân Hạo đang che chắn cho đứa con trai thứ ba của ông ta, hắn còn đang có thái độ vô cùng lạnh lẽo, ông ta hơi cúi người: "Lục thiếu, chuyện là vầy, Thiên Tú và Kính Tập từ nhỏ có tình cảm tốt, trong lúc vui đùa có chút thô tục không phải, cũng không có bất kính gì đến Lục thiếu, xin cậu bỏ qua cho nó một lần, sau này tôi sẽ quản thúc thật nghiêm, không cho nó nói bậy bạ."
Đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi, chủ tịch Lâm nói năng thật uyển chuyển, biến đen thành trắng? Rõ ràng là Lâm Kính Tập xúc phạm nói năng còn nổi tâm tư dơ bẩn làm nhục Lâm Thiên Tú, qua miệng ông ta ra ngoài lại là anh em họ lâu ngày vui đùa vài câu.
Ông ta nhìn về phía Lâm Thiên Tú, tận lực đè thấp thanh âm lộ ra uy hiếp: "Thiên Tú, tính tình anh họ con, con không phải không biết, khi nhỏ là nó chiếu cố con nhất, tuy nó nói chuyện khó nghe, nhưng mà tâm không xấu, con cũng nên nể tình mà bỏ qua đi, đừng có vì một câu vui đùa không đâu mà muốn tánh mạng của anh họ con chứ?"
Thân thể Lâm Thiên Tú hơi run lên, cậu ở trong lồng ngực Lục Quân Hạo lộ ra gương mặt trắng bệch tái nhợt, đôi con ngươi đen láy nhưng vô thần, "Ba hi vọng tôi sẽ bỏ qua cháu trai của ba sao?"
Sắc mặt Lâm Kính Thiên co rút, càng khó coi, thanh âm dẫn dắt từng chút: "Kính Tập, đối với con không tệ."
Lâm Thiên Tú cười đến khổ sở, đôi mắt cậu chứa đầy hận ý, răng cũng nghiến ken két: "Lâm Kính Thiên, ông đây là đều biết hết rồi, ông đã sớm biết sự việc năm đó sao?" Cậu vừa hận vừa đau lòng, làm sao đến lúc này cậu mới thật sự nhận ra sự bạc bẽo vô tình của người cha này chứ...