Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu - Chương 24: Điều Tra
Chương trước- Chương 1: Lần Đầu Tiên
- Chương 2: Sợ Tội Chạy Trốn
- Chương 3: Sáu Năm Sau
- Chương 4: Tập Đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành
- Chương 5: Đi Xin Việc
- Chương 6: Cơm Hộp
- Chương 7: Anh Có Biết Diệp Trúc Nhã Không
- Chương 8: Bố Của Đứa Bé
- Chương 9: Bọn Họ Biết Cả Rồi
- Chương 10: Gặp Tạ Bách An
- Chương 11: Bị Oan
- Chương 12: Về Nhà Họ Diệp
- Chương 13: Tâm Địa Khó Lường
- Chương 14: Không Muốn Đi Nước Ngoài
- Chương 15: Lục Bách Thiên Trở Lại
- Chương 16: Đi Dự Tiệc
- Chương 17: Anh Đang Nghi Ngờ Em Sao
- Chương 18: Không Có Cảm Xúc
- Chương 19: Chị Dương
- Chương 20: Không Chịu Buông Tay
- Chương 21: Nhẫn Tâm
- Chương 22: Tai Nạn Ô Tô
- Chương 23: Trả Công Cứu Mạng
- Chương 24: Điều Tra
- Chương 25: Không Thể Ly Hôn
- Chương 26: 900 Tỷ
- Chương 27: Giúp Long Thành
- Chương 28: Trùng Hợp
- Chương 29: Có Lẽ Là Hiểu Nhầm
- Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi
- Chương 31: Trở Mặt
- Chương 32: Tạ Bách An
- Chương 33: Uy Hiếp
- Chương 34: Gặp Mặt
- Chương 35: Cô Không Muốn Lật Lại Bản Án À?
- Chương 36: Lục Bách Thiên
- Chương 37: Xin Lỗi
- Chương 38: Đứa Nhỏ Tên Là Diệp Trúc Nhã
- Chương 39: Con Có Thể Về Nhà Chứ?
- Chương 40: Bỏ Trốn
- Chương 41: Coi chừng Lạc Mất Bé Trai
- Chương 42: Kiểm Tra Đột Xuất
- Chương 43: Tình Cờ Chạm Mặt
- Chương 44: Tìm Thấy
- Chương 45: Hi Vọng
- Chương 46
- Chương 47: Tìm kiếm sơ hở
- Chương 48
- Chương 49: Bước đầu thực hiện kế hoạch
- Chương 50: Gặp được quý nhân
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu
Chương 24: Điều Tra
Hơn nữa, ví tiền của anh không cánh mà bay, đây đã là lần thứ hai liên tiếp anh bị mất ví tiền.
Sự việc trùng hợp như vậy khiến Tạ Minh Thành nảy sinh chút nghi hoặc.
Tạ Minh Thành nhìn về phía Lâm Hoàng Kiệt: “Cậu đã điều tra được gì rồi?” “Tôi có tra, nhưng đáng tiếc là không bát được người lấy tiền. Người này rất thông minh, biết tới chợ đen làm việc, hơn nữa lại không tham lam. Biết rõ ràng trong thẻ có tới ít nhất 300 tỷ nhưng lại chỉ lấy có 600 triệu. Số tiền này rất nhỏ, khó có thể điều tra tung tích được”
Vẻ mặt Lâm Hoàng Kiệt vui vẻ như đang xem kịch hay, sau đó lại nói thêm một câu: “Ông chủ, người lấy trộm ví của anh thực sự rất thông minh. Có điều, người bình thường không có cách nào có thể tới gần anh mà lấy được thẻ đen. Ông chủ …rốt cuộc là tại sao anh lại làm mất vậy?” Lâm Hoàng Kiệt đối với điểm này thực sự rất tò mò, ngay từ khi Tạ Minh Thành yêu cầu cậu ta điều tra sự việc này cậu đã muốn biết lý do rồi.
Rõ ràng anh chỉ cần trực tiếp gọi điện thoại cho ngân hàng là có thể khóa thẻ một cách dễ dàng, nhưng Tạ Minh Thành lại cố tình không làm như vậy, chỉ là yêu cầu cậu ta tìm ra được người đã lấy thẻ.
Giống như là …muốn cho đối phương cơ hội tiêu tiền, sau đó đi theo quỹ đạo để bắt được tên trộm kia vậy.
Lâm Hoàng Kiệt lập tức dành thời gian để điều tra, nhưng tiếc là thời gian quá ngắn, vẫn chưa thể bắt được.
Trong mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia thất vọng, nhưng anh cũng biết nếu người kia dám dùng đèn đánh anh, nhất định sẽ không ngu xuẩn tới mức để anh bắt được.
Thấy Tạ Minh Thành không nói gì, Lâm Hoàng Kiệt cũng không muốn tiếp tục hỏi, liền nói: “Ông chủ, chuyện lần trước anh yêu cầu Tân Đức Hải làm, đều đã qua tay tôi, Sau đó tôi có tìm hiểu được một chuyện thú vị, có liên quan tới bà chủ”
“Nói” “Sáu năm trước anh bị lừa dùng thuốc có thể xác định là do bà cụ gây ra, có điều người được sắp xếp đưa tới không phải là hôn thê hiện tại của anh, mà là con gái của nhà họ Hứa, tên là Hứa Giai Nghi. Đây là điểm thứ nhất”
“Điểm thứ hai, lúc trước anh có hoài nghi thân phận thật sự của bà chủ, tôi cũng thuận tay điều tra một điểm khác.
Năm đó mẹ của cô ấy đã làm một việc rất kỳ lạ, chính là hủy hết tất cả dấu vết về sự tồn tại của Diệp Mai Hoa, rất nhiều tư liệu đều bị tiêu hủy, ngay cả thông tin về bà chủ cũng đã bị thay đổi và chỉnh sửa” Lâm Hoàng Kiệt thực sự chướng mắt với bà chủ Diệp Mai Nhung này, ngay cả cách gọi bà chủ cũng chỉ là xưng hô xã giao mà thôi, không có chút cung kính nào.
Anh cảm thấy nếu hẹn hò với một người phụ nữ như vậy thì thật quá uổng phí cho ông chủ của anh, cũng may cô ta sinh được một đứa con trai thông minh, mẹ quý nhờ con.
Tạ Minh Thành day day thái dương, nói: “Chuyện này tạm thời không cần để ý tới” Lâm Hoàng Kiệt nhún nhún vai, tỏ vẻ lãnh đạm: “Cũng đúng, trước mắt cần xử lý đám chó nhà họ Tang đã. Bà cụ cũng không biết nghĩ thế nào, lại muốn nâng đỡ một đứa con ngoài giá thú để tranh đoạt với anh. Bọn họ thật sự nghĩ có khả năng đó sao?” Tạ Minh Thành cười lạnh một tiếng, oán khi giữa hai hàng lông mày thực sự khiến người khác phải tránh xa ba bước.
“Đem tin tức truyền ra đi” Tân Phong mở miệng: “Tin tức đã phát tán rồi, không bao lâu nữa mấy kẻ dẫn đầu kia sẽ trở nên kích động” “Đem Bách An về nhà của tổ tiên tôi, tăng thêm người tới canh giữ” Mấy con chó đó biết anh có một đứa con trai, nhất định không sớm thì muộn cũng sẽ động thủ với Bách An. Anh muốn một lưới bắt hết, không thể giữ Bách An bên cạnh mình, như vậy sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Ông chủ, có cần nói với cậu chủ nhỏ về chuyện của anh không?” Tạ Minh Thành suy tư một hồi, lý trí biết rằng không nên để lộ chuyện này dù là một chút, nhưng trong đầu lại nhớ tới câu nói Diệp Mai Hoa đã hét lên với anh lúc trước.
“Nói cho nó biết, để nó có thể yên tâm ở lại đó.” Lâm Hoàng Kiệt ngắt lời anh, nói: “Ông chủ thật sáng suốt.
Chỉ dùng một tin giả có thể khiến đám chó đó không chờ được nữa mà phải xuất hiện, hơn nữa còn có thể lôi kéo một đám người. Vũng nước đục này thật sự đã đến lúc phải làm sạch rồi” Mà lúc này ở bên ngoài cũng thật sự bắt đầu rối loạn.
Chủ tịch tập đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành bị tai nạn xe hơi tức mức hôn mê, đến nay còn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết không rõ. Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ giới kinh doanh của thủ đô đều cuộn trào sóng gió.
Sự việc trùng hợp như vậy khiến Tạ Minh Thành nảy sinh chút nghi hoặc.
Tạ Minh Thành nhìn về phía Lâm Hoàng Kiệt: “Cậu đã điều tra được gì rồi?” “Tôi có tra, nhưng đáng tiếc là không bát được người lấy tiền. Người này rất thông minh, biết tới chợ đen làm việc, hơn nữa lại không tham lam. Biết rõ ràng trong thẻ có tới ít nhất 300 tỷ nhưng lại chỉ lấy có 600 triệu. Số tiền này rất nhỏ, khó có thể điều tra tung tích được”
Vẻ mặt Lâm Hoàng Kiệt vui vẻ như đang xem kịch hay, sau đó lại nói thêm một câu: “Ông chủ, người lấy trộm ví của anh thực sự rất thông minh. Có điều, người bình thường không có cách nào có thể tới gần anh mà lấy được thẻ đen. Ông chủ …rốt cuộc là tại sao anh lại làm mất vậy?” Lâm Hoàng Kiệt đối với điểm này thực sự rất tò mò, ngay từ khi Tạ Minh Thành yêu cầu cậu ta điều tra sự việc này cậu đã muốn biết lý do rồi.
Rõ ràng anh chỉ cần trực tiếp gọi điện thoại cho ngân hàng là có thể khóa thẻ một cách dễ dàng, nhưng Tạ Minh Thành lại cố tình không làm như vậy, chỉ là yêu cầu cậu ta tìm ra được người đã lấy thẻ.
Giống như là …muốn cho đối phương cơ hội tiêu tiền, sau đó đi theo quỹ đạo để bắt được tên trộm kia vậy.
Lâm Hoàng Kiệt lập tức dành thời gian để điều tra, nhưng tiếc là thời gian quá ngắn, vẫn chưa thể bắt được.
Trong mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia thất vọng, nhưng anh cũng biết nếu người kia dám dùng đèn đánh anh, nhất định sẽ không ngu xuẩn tới mức để anh bắt được.
Thấy Tạ Minh Thành không nói gì, Lâm Hoàng Kiệt cũng không muốn tiếp tục hỏi, liền nói: “Ông chủ, chuyện lần trước anh yêu cầu Tân Đức Hải làm, đều đã qua tay tôi, Sau đó tôi có tìm hiểu được một chuyện thú vị, có liên quan tới bà chủ”
“Nói” “Sáu năm trước anh bị lừa dùng thuốc có thể xác định là do bà cụ gây ra, có điều người được sắp xếp đưa tới không phải là hôn thê hiện tại của anh, mà là con gái của nhà họ Hứa, tên là Hứa Giai Nghi. Đây là điểm thứ nhất”
“Điểm thứ hai, lúc trước anh có hoài nghi thân phận thật sự của bà chủ, tôi cũng thuận tay điều tra một điểm khác.
Năm đó mẹ của cô ấy đã làm một việc rất kỳ lạ, chính là hủy hết tất cả dấu vết về sự tồn tại của Diệp Mai Hoa, rất nhiều tư liệu đều bị tiêu hủy, ngay cả thông tin về bà chủ cũng đã bị thay đổi và chỉnh sửa” Lâm Hoàng Kiệt thực sự chướng mắt với bà chủ Diệp Mai Nhung này, ngay cả cách gọi bà chủ cũng chỉ là xưng hô xã giao mà thôi, không có chút cung kính nào.
Anh cảm thấy nếu hẹn hò với một người phụ nữ như vậy thì thật quá uổng phí cho ông chủ của anh, cũng may cô ta sinh được một đứa con trai thông minh, mẹ quý nhờ con.
Tạ Minh Thành day day thái dương, nói: “Chuyện này tạm thời không cần để ý tới” Lâm Hoàng Kiệt nhún nhún vai, tỏ vẻ lãnh đạm: “Cũng đúng, trước mắt cần xử lý đám chó nhà họ Tang đã. Bà cụ cũng không biết nghĩ thế nào, lại muốn nâng đỡ một đứa con ngoài giá thú để tranh đoạt với anh. Bọn họ thật sự nghĩ có khả năng đó sao?” Tạ Minh Thành cười lạnh một tiếng, oán khi giữa hai hàng lông mày thực sự khiến người khác phải tránh xa ba bước.
“Đem tin tức truyền ra đi” Tân Phong mở miệng: “Tin tức đã phát tán rồi, không bao lâu nữa mấy kẻ dẫn đầu kia sẽ trở nên kích động” “Đem Bách An về nhà của tổ tiên tôi, tăng thêm người tới canh giữ” Mấy con chó đó biết anh có một đứa con trai, nhất định không sớm thì muộn cũng sẽ động thủ với Bách An. Anh muốn một lưới bắt hết, không thể giữ Bách An bên cạnh mình, như vậy sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Ông chủ, có cần nói với cậu chủ nhỏ về chuyện của anh không?” Tạ Minh Thành suy tư một hồi, lý trí biết rằng không nên để lộ chuyện này dù là một chút, nhưng trong đầu lại nhớ tới câu nói Diệp Mai Hoa đã hét lên với anh lúc trước.
“Nói cho nó biết, để nó có thể yên tâm ở lại đó.” Lâm Hoàng Kiệt ngắt lời anh, nói: “Ông chủ thật sáng suốt.
Chỉ dùng một tin giả có thể khiến đám chó đó không chờ được nữa mà phải xuất hiện, hơn nữa còn có thể lôi kéo một đám người. Vũng nước đục này thật sự đã đến lúc phải làm sạch rồi” Mà lúc này ở bên ngoài cũng thật sự bắt đầu rối loạn.
Chủ tịch tập đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành bị tai nạn xe hơi tức mức hôn mê, đến nay còn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, sống chết không rõ. Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ giới kinh doanh của thủ đô đều cuộn trào sóng gió.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần Đầu Tiên
- Chương 2: Sợ Tội Chạy Trốn
- Chương 3: Sáu Năm Sau
- Chương 4: Tập Đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành
- Chương 5: Đi Xin Việc
- Chương 6: Cơm Hộp
- Chương 7: Anh Có Biết Diệp Trúc Nhã Không
- Chương 8: Bố Của Đứa Bé
- Chương 9: Bọn Họ Biết Cả Rồi
- Chương 10: Gặp Tạ Bách An
- Chương 11: Bị Oan
- Chương 12: Về Nhà Họ Diệp
- Chương 13: Tâm Địa Khó Lường
- Chương 14: Không Muốn Đi Nước Ngoài
- Chương 15: Lục Bách Thiên Trở Lại
- Chương 16: Đi Dự Tiệc
- Chương 17: Anh Đang Nghi Ngờ Em Sao
- Chương 18: Không Có Cảm Xúc
- Chương 19: Chị Dương
- Chương 20: Không Chịu Buông Tay
- Chương 21: Nhẫn Tâm
- Chương 22: Tai Nạn Ô Tô
- Chương 23: Trả Công Cứu Mạng
- Chương 24: Điều Tra
- Chương 25: Không Thể Ly Hôn
- Chương 26: 900 Tỷ
- Chương 27: Giúp Long Thành
- Chương 28: Trùng Hợp
- Chương 29: Có Lẽ Là Hiểu Nhầm
- Chương 30: Tạ Minh Thành Biết Rồi
- Chương 31: Trở Mặt
- Chương 32: Tạ Bách An
- Chương 33: Uy Hiếp
- Chương 34: Gặp Mặt
- Chương 35: Cô Không Muốn Lật Lại Bản Án À?
- Chương 36: Lục Bách Thiên
- Chương 37: Xin Lỗi
- Chương 38: Đứa Nhỏ Tên Là Diệp Trúc Nhã
- Chương 39: Con Có Thể Về Nhà Chứ?
- Chương 40: Bỏ Trốn
- Chương 41: Coi chừng Lạc Mất Bé Trai
- Chương 42: Kiểm Tra Đột Xuất
- Chương 43: Tình Cờ Chạm Mặt
- Chương 44: Tìm Thấy
- Chương 45: Hi Vọng
- Chương 46
- Chương 47: Tìm kiếm sơ hở
- Chương 48
- Chương 49: Bước đầu thực hiện kế hoạch
- Chương 50: Gặp được quý nhân
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- bình luận