“Mẹ, Viện Viện, hai người không cần phải lo gì cả, cứ nghe con là được rồi”.
Ngô Hạo đặt ba lô trên vai xuống rồi cầm hồ sơ bệnh án ra ngoài.
Advertisement “Dì, dì có chắc đây là anh họ Hạo không?”
Phùng Viện Viện vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, người anh họ Hạo trong trí nhớ của cô ta suốt ngày chỉ biết cười khù khờ, nước mũi cứ chảy ngắn chảy dài, chẳng biết nói gì trừ việc gọi mẹ. Còn giờ đây, người anh họ ấy chẳng những dáng đẹp, điển trai mà còn cứu mạng cô ta nữa.
“Đương nhiên là chắc rồi. Viện Viện à, ban nãy dì cũng không dám tin, nhưng nhìn kỹ lại thì mặt mũi ấy là thằng hai nhà dì rồi gì nữa. Sáu năm không gặp, thằng bé này cao ráo, khỏe mạnh hơn hẳn, tốt quá rồi”.
Con người ta luôn sảng khoái khi gặp chuyện vui, dường như bệnh của Phùng Hỉ Mai đã khá hơn trông thấy.
“Dì ơi, thế theo dì thì chuyện anh bảo sẽ chuyển dì lên bệnh viện tỉnh có đáng tin không? Lẽ nào anh ấy ở bên kia rồi phát tài luôn?”
“Dì cũng chẳng biết nữa, cứ mặc nó làm gì thì làm đi, dì thấy nó còn sống là đã mãn nguyện lắm rồi. Chút nữa cháu dẫn nó ra quán cơm ăn một bữa nhé, dì còn hai trăm, con cầm đi”.
“Xem dì nói kìa! Cháu vốn định bụng mời anh ấy một bữa đây, lấy tiền của dì làm gì chứ”.
“Cũng được, chút nữa đừng kể chuyện dượng và anh họ Kim Cẩu của cháu với nó nhé, từ đó đến giờ dì vẫn nghi ngờ hai người kia là thủ phạm bắt cóc anh họ cháu khi đó”.
“Cháu biết rồi. Bọn cháu biết dì đã rất đau khổ suốt bao nhiêu năm qua nhưng họ hàng nhà bọn cháu đều quá nghèo, không có ai có đủ bản lĩnh để giúp dì cả. Nay anh họ Hạo đã về, nhìn là biết một người hiếu thảo. Thằng ba đã lớn, thành tích lại tốt, nhất định nó sẽ đậu đại học, ngày vui của dì sắp đến rồi đấy ạ”.
Hai người đang trò chuyện thì Ngô Hạo cầm một xấp giấy tờ đi vào.
“Mẹ, con đã làm thủ tục xong rồi, sáng mai xe cứu thương của bệnh viện sẽ đưa chúng ta lên tỉnh. Viện Viện, em giúp mẹ anh thu dọn quần áo nhé”.
Ngô Hạo cất sổ hộ khẩu, hồ sơ bệnh án và kết quả siêu âm vào ba lô của mình. Sổ hộ khẩu dùng để thanh toán chi phí chuyển tuyến. Hắn định mấy ngày nữa sẽ về làm thủ tục tách hộ khẩu, dù không chuyển tới Đông Giang thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn.
“Anh họ, anh muốn chuyển dì lên tỉnh thật sao? Nhìn anh không giống phát tài chút nào”.
Phùng Viện Viện cảm thấy thật không thể tin nổi, lên tỉnh bằng xe của bệnh viện không rẻ tí nào đâu, hơn tiền đi xe khách ít nhất cũng phải mười lần đấy.
“Anh không phát tài nhưng phải lấy tiền để chữa bệnh cho mẹ anh chứ”.
“Dùng mấy trăm ngàn một cách nhẹ nhàng như thế mà anh còn bảo không phát tài sao? Anh họ à, đúng lúc em chưa tìm được việc, sau này em sẽ theo chân anh, anh không được từ chối đâu đấy nha?”
“Vậy sao, trước đây em làm gì rồi?”
“Sau khi tốt nghiệp em nhảy việc nhiều lắm nên mới vừa thất nghiệp đã về chăm sóc dì đây”.
“Được thôi, chờ mẹ anh xuất viện rồi em tới Đông Giang đi làm luôn”.
Phùng Hỉ Mai vừa nghe con trai có triển vọng đến vậy thì cười không ngớt: “Viện Viện, đưa anh họ cháu đi ăn đi, hai anh em cứ từ từ nói chuyện với nhau nhé”.
“Dạ, nhưng anh họ phải mời cháu đó nha, anh ấy là chủ cả một công ty cơ mà, cháu phải ăn thật ngon mới được”.
Ngô Hạo gượng cười, hắn nào phải chủ công ty gì đâu, còn chưa lập công ty nữa là, chút tiền trong tay hắn vốn không hề đủ dùng nhưng tiêu pha một chút ở thị trấn nhỏ này thì không thành vấn đề.
Biết mẹ mình không có người chăm lo, Ngô Hạo dẫn Phùng Viện Viện tìm một quán ăn nhỏ gần bệnh viện rồi gọi vài món, biết được ít chuyện từ cô ta. Anh cả Ngô Kim Cẩu năm nay hai mươi bảy tuổi, là một gã côn đồ khá nổi tiếng trong thị trấn. Anh ta đã cưới vợ, sinh con, thậm chí còn mua cả một căn nhà và có một chiếc xe con trị giá khoảng một trăm ngàn. Phải nói là điều kiện rất tốt nhưng từ trước đến giờ chưa từng gửi một xu nào về cho gia đình, dù mẹ bị bệnh cũng không tới bệnh viện thăm lấy một lần, cứ như không phải người một nhà vậy.
Người bố Ngô Trường Phú cũng là một kẻ bất chính, năm xưa cũng là tên ác ôn của thị trấn Mao Bình, nay đã lớn tuổi nhưng vẫn không đổi thói, mượn tiếng Ngô Kim Cẩu mà rượu chè be bét, hầu như không về nhà.
Đứa thứ ba Ngô Ngân Cẩu đang học lớp mười hai tại trường trung học số 1 ở huyện, thành tích luôn nhất bảng, có hy vọng đậu đại học nổi tiếng. Những năm qua mẹ hắn đều dựa vào công việc bán hàng vỉa hè ở thị trấn Mao Bình để có tiền cho cậu ấy đi học.
Còn Phùng Viện Viện là con gái thứ hai của cậu Phùng Hỉ Quý, năm nay hai mươi mốt tuổi, mới tốt nghiệp đại học được nửa năm, do liên tục nhảy việc trên tỉnh nên đến nay vẫn chưa có công việc ổn định, lần này về nhà cũng vì xin thôi việc nhân tiện chăm sóc cho dì.
Phùng Vân, anh trai của Phùng Viện Viện, năm nay hai mươi ba tuổi, làm việc ở nhà máy Nam Phương, phải đến Tết mới về.
Bố mẹ Phùng Viện Viện là nông dân trồng rau làm ở gần thị trấn, sống bằng nghề trồng rau.
“Viện Viện, đừng nói với ai chuyện ngày mai lên tỉnh, sáng mai chúng ta sẽ đi luôn, em nói với cậu mợ một tiếng đi, lần sau về thăm họ tiếp”.
Sau khi biết tính nết của bố và anh cả, Ngô Hạo quyết định sẽ đưa mẹ lên tỉnh khám bệnh một mình, không muốn dính dáng dù chỉ một chút với bọn họ.
“Anh họ, cho em đi cùng hai người đi, dù sao hiện tại em cũng chưa có việc làm mà. Anh có dự định gì cho sau này chưa? Em có thể đi Đông Giang với anh được không?”
Từ chuyện Ngô Hạo đánh tay đôi với bọn cướp trên xe, Phùng Viện Viện đã nhận ra hắn không phải người đơn giản. Mặc dù không biết cuộc sống bao năm qua của hắn như nào nhưng trực giác nói với cô ta rằng người anh họ này có thể thay đổi vận mệnh của mình.