Thiệu Hoa - Chương 9
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Mối tình đầu
- Chương 19: Mối tình đầu (2)
- Chương 20: Mối tình đầu (3)
- Chương 21: Mối tình đầu (4)
- Chương 22: Mối tình đầu (5)
- Chương 23: Mối tình đầu (6) – Đêm đầu tiên
- Chương 24: Mối tình đầu (7) – Ba mươi tuổi
- Chương 25: Đe dọa
- Chương 26: Hai mùa yêu
- Chương 27: Gặp lại
- Chương 28: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (1)
- Chương 29: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (2)
- Chương 30: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (3)
- Chương 31: Phiên ngoại: Tiểu Trần là lái xe, Thiệu Hoa lái xe
- Chương 32: Bệnh thần kinh trị không nổi
- Chương 33: Bữa tối với ánh nến
- Chương 34: Những ngày tươi đẹp (1): Ngày nhập học
- Chương 35: Những ngày tươi đẹp (2): Nội trú
- Chương 36: Những ngày tươi đẹp (3) Không hiểu phong tình
- Chương 37: Anh em
- Chương 38: Tai nạn
- Chương 39: Ngồi tù
- Chương 40: Ngồi tù (2)
- Chương 41: Ngồi tù (3)
- Chương 42: Ngồi tù (4)
- Chương 43: “Thiệu Hằng, hẹn gặp lại”
- Chương 44: Tìm việc
- Chương 45: “đại thiếu gia”
- Chương 46: Ngủ ngoài đường
- Chương 47: “Sinar”
- Chương 48: Chuyện của Minh Lệ
- Chương 49: Bạn trai của tôi
- Chương 50: Gặp mặt
- Chương 51: Tiểu Trần
- Chương 52: Cuộc sống mới ở chung
- Chương 53: Lễ điện ảnh
- Chương 54: Cùng anh đi ngắm phong cảnh
- Chương 55: Mất trí nhớ
- Chương 56: Cuộc sống chân thực
- Chương 57: Tiểu Hổ và thầy giáo Hà
- Chương 58: Nhẫn ngón áp út tay trái
- Chương 59: Tiểu Hổ “bệnh cũ tái phát”
- Chương 60: Thiệu Hoa V.S. Tiểu Trần
- Chương 61: Đàn Cello
- Chương 62: Phiên ngoại: Thể diện của người mù
- Chương 63: Thiệu Hằng
- Chương 64: Lợi dụng đồ bỏ đi
- Chương 65: Người mù 37 tuổi thực ngang bướng
- Chương 66: Không để ngẫu nhiên tương phùng trở thành thói quen
- Chương 67: Kỳ tiểu thư
- Chương 68: Có hồi ức, vậy là đủ
- Chương 69: Đeo nhẫn ngón áp út
- Chương 70: Khởi binh vấn tội
- Chương 71: Chỉ cần nhớ rõ anh
- Chương 72: Lĩnh chứng
- Chương 73: Nước mắt của Thiệu Hoa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiệu Hoa
Chương 9
Bây giờ mỗi lần trời mưa, Nguyệt Tâm đều tự hỏi: cơ thể anh có đang bị sao hay không? Thắt lưng có đau hay không? Mỗi sáng, cô đều nghĩ đến một điều: Liệu rằng…anh có đang đau đớn đến chết lặng trên giường hay không?
Hôm nay lại là một ngày trời mưa, chắc chắn anh sẽ lại đau nhức. Đã mấy buổi sáng, Nguyệt Tâm không còn lo lắng mình sẽ gặp phải anh trong thang máy. Trái lại, cô hy vọng mình có thể “tình cờ” gặp anh ở đâu đó.
Những ngày mưa, cô nhớ anh vô cùng, không biết anh có đang đau đớn vì bệnh tái phát, không biết ai sẽ xoa bóp các đốt ngón tay để anh có thể thoải mái mà thả lỏng người. Dự án tiến hành hết sức thuận lợi, kế hoạch xây dựng Mai viên đang đi vào giai đoạn hoàn thành.
Hôm nay, Thiệu Hoa đến khảo sát công trình. Đồng thời, anh tiến hành trồng một cây mai ở Mai viên. Đây là một cách để quảng bá cho dự án. Là tổng giám đốc kiêm người sáng lập Tập đoàn truyền thông Hoa Duyệt, Thiệu Hoa hiểu rất rõ cách lợi dụng báo chí để quảng bá hình ảnh. Nghi thức khởi công chỉ có một ngày, dự án ít nhất một năm mới hoàn thành. Trong thời gian đó phải tiến hành khâu truyền thông để dự án “Kinh dô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” vẫn còn lưu giữ trong đầu của mọi người.
Trồng cây xong, Thiệu Hoa liền bỏ qua tiệc chiêu đãi để trở về thành phố H. Anh có một cuộc hẹn vào buổi chiều với Johnson - đại diện công ty J&Q để bàn về một hạng mục. Johnson là một ngời vô cùng bận rộn, cho nên Thiệu Hoa phải tranh thủ từng phút từng giây.
Thiệu Hoa xoa trán, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút. Kết quả của cuộc nói chuyện không tồi, khả năng bọn họ chịu rót kinh phí là rất cao. Tâm trạng anh hôm nay rất tốt. Tuy hôm nay trời mưa, buổi sáng lại chạy cả một đoạn đường dài nhưng những mệt mỏi đều dường như tan biến. “Thiệu tổng!” Tiểu Trần kêu một tiếng. Thiệu Hoa vừa chợp mắt, anh nhìn đồng hồ, thì ra là đã qua sáu giờ. Tiểu Trần gọi anh tan tầm.
“Đi thôi!” Thiệu Hoa theo thói quen vịn bàn đứng dậy, mới đứng thẳng người, anh liền cúi gập người lại, nhanh chóng lấy tay che bụng, bắt đầu thở dốc.
“Anh sao vậy?” Tiểu Trần hốt hoảng khi thấy sắc mặt anh trắng bệch. Thiệu Hoa đột nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn.
“Đưa tôi vào bệnh viện!”. “Cộp, cộp…” Tiểu Trần dìu Thiệu Hoa xuống đại sảnh, để anh ngồi đỡ trên sô pha rồi đi lấy xe. Thiệu Hoa một tay vịn sô pha, một tay che dạ dày, mồ hôi đọng từng giọt trên trán. “Anh sao vậy?” Chu Nguyệt Tâm luôn mong chờ một cuộc “chạm trán” nhưng không ngờ cả hai lại gặp nhau trong tình trạng này. Cô rất lo lắng. Hồi đó, chỉ cần anh nhảy mũi, ho khan một chút là cô đã cảm thấy như anh sắp chết rồi.
Cô thấy anh đau đến tái xanh cả mặt nên vô cùng sợ hãi. Thiệu Hoa ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cô, nói: “Đau dạ dày!”.
Nguyệt Tâm căng thẳng. Cô từng nghe anh nói, tim anh không tốt, phổi anh không tốt, n cái không tốt nhưng chưa từng nghe anh nói đến dạ dày. Lục phủ ngũ tạng của con ma ốm này đúng là không có chỗ nào là bình thường cả.
“Mau đi bệnh viện!”.
“Tiểu Trần đang đi lấy xe!” Thiệu Hoa cố hết sức trả lời cô.
Đang nói, Tiểu Trần tiến đến, đỡ Thiệu Hoa ra ngoài. Nguyệt Tâm chạy đến cửa xe. Cô muốn đi theo nhưng lại cảm thấy khó khăn…Cô lấy thân phận gì?
Nguyệt Tâm cúi người nói một câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe!”, giúp anh đóng cửa rồi xoay người bước đi.
“Hai người quen nhau sao?” “Quen nhau đúng không?”. Janet hỏi Nguyệt Tâm.
Nguyệt Tâm xoay người lại mới phát hiện cô đã “bỏ quên” Janet khiến cô ấy tức giận, đến chỗ Thiệu Hoa còn chưa nói, lại còn định theo lên xe. Lúc này, Janet đang mở to hai mắt tò mò.
“Ừm…Ừ!” Nguyệt Tâm gật đầu.
“Cái gì? Sao cậu không nói sớm?”.
“Anh ta là thân chủ đầu tiên của mình, lâu rồi không gặp nên không nhớ rõ!”.
“Cậu giúp anh ta bào chữa?”.
“Ừ!”.
“Thắng hay thua?”.
“Anh ta rút đơn kiện!”.
Thiệu Hoa vào bệnh viện, kiểm tra cho thấy kết quả viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ bảo với tình trạng sức khỏe hiện nay, anh phải chú ý đến thức ăn, phải tránh rượu bia, ăn uống quá độ, không thể để bụng đói quá lâu.
Hôm nay lại là một ngày trời mưa, chắc chắn anh sẽ lại đau nhức. Đã mấy buổi sáng, Nguyệt Tâm không còn lo lắng mình sẽ gặp phải anh trong thang máy. Trái lại, cô hy vọng mình có thể “tình cờ” gặp anh ở đâu đó.
Những ngày mưa, cô nhớ anh vô cùng, không biết anh có đang đau đớn vì bệnh tái phát, không biết ai sẽ xoa bóp các đốt ngón tay để anh có thể thoải mái mà thả lỏng người. Dự án tiến hành hết sức thuận lợi, kế hoạch xây dựng Mai viên đang đi vào giai đoạn hoàn thành.
Hôm nay, Thiệu Hoa đến khảo sát công trình. Đồng thời, anh tiến hành trồng một cây mai ở Mai viên. Đây là một cách để quảng bá cho dự án. Là tổng giám đốc kiêm người sáng lập Tập đoàn truyền thông Hoa Duyệt, Thiệu Hoa hiểu rất rõ cách lợi dụng báo chí để quảng bá hình ảnh. Nghi thức khởi công chỉ có một ngày, dự án ít nhất một năm mới hoàn thành. Trong thời gian đó phải tiến hành khâu truyền thông để dự án “Kinh dô điện ảnh và truyền thông Gia Duyệt” vẫn còn lưu giữ trong đầu của mọi người.
Trồng cây xong, Thiệu Hoa liền bỏ qua tiệc chiêu đãi để trở về thành phố H. Anh có một cuộc hẹn vào buổi chiều với Johnson - đại diện công ty J&Q để bàn về một hạng mục. Johnson là một ngời vô cùng bận rộn, cho nên Thiệu Hoa phải tranh thủ từng phút từng giây.
Thiệu Hoa xoa trán, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút. Kết quả của cuộc nói chuyện không tồi, khả năng bọn họ chịu rót kinh phí là rất cao. Tâm trạng anh hôm nay rất tốt. Tuy hôm nay trời mưa, buổi sáng lại chạy cả một đoạn đường dài nhưng những mệt mỏi đều dường như tan biến. “Thiệu tổng!” Tiểu Trần kêu một tiếng. Thiệu Hoa vừa chợp mắt, anh nhìn đồng hồ, thì ra là đã qua sáu giờ. Tiểu Trần gọi anh tan tầm.
“Đi thôi!” Thiệu Hoa theo thói quen vịn bàn đứng dậy, mới đứng thẳng người, anh liền cúi gập người lại, nhanh chóng lấy tay che bụng, bắt đầu thở dốc.
“Anh sao vậy?” Tiểu Trần hốt hoảng khi thấy sắc mặt anh trắng bệch. Thiệu Hoa đột nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn.
“Đưa tôi vào bệnh viện!”. “Cộp, cộp…” Tiểu Trần dìu Thiệu Hoa xuống đại sảnh, để anh ngồi đỡ trên sô pha rồi đi lấy xe. Thiệu Hoa một tay vịn sô pha, một tay che dạ dày, mồ hôi đọng từng giọt trên trán. “Anh sao vậy?” Chu Nguyệt Tâm luôn mong chờ một cuộc “chạm trán” nhưng không ngờ cả hai lại gặp nhau trong tình trạng này. Cô rất lo lắng. Hồi đó, chỉ cần anh nhảy mũi, ho khan một chút là cô đã cảm thấy như anh sắp chết rồi.
Cô thấy anh đau đến tái xanh cả mặt nên vô cùng sợ hãi. Thiệu Hoa ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cô, nói: “Đau dạ dày!”.
Nguyệt Tâm căng thẳng. Cô từng nghe anh nói, tim anh không tốt, phổi anh không tốt, n cái không tốt nhưng chưa từng nghe anh nói đến dạ dày. Lục phủ ngũ tạng của con ma ốm này đúng là không có chỗ nào là bình thường cả.
“Mau đi bệnh viện!”.
“Tiểu Trần đang đi lấy xe!” Thiệu Hoa cố hết sức trả lời cô.
Đang nói, Tiểu Trần tiến đến, đỡ Thiệu Hoa ra ngoài. Nguyệt Tâm chạy đến cửa xe. Cô muốn đi theo nhưng lại cảm thấy khó khăn…Cô lấy thân phận gì?
Nguyệt Tâm cúi người nói một câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe!”, giúp anh đóng cửa rồi xoay người bước đi.
“Hai người quen nhau sao?” “Quen nhau đúng không?”. Janet hỏi Nguyệt Tâm.
Nguyệt Tâm xoay người lại mới phát hiện cô đã “bỏ quên” Janet khiến cô ấy tức giận, đến chỗ Thiệu Hoa còn chưa nói, lại còn định theo lên xe. Lúc này, Janet đang mở to hai mắt tò mò.
“Ừm…Ừ!” Nguyệt Tâm gật đầu.
“Cái gì? Sao cậu không nói sớm?”.
“Anh ta là thân chủ đầu tiên của mình, lâu rồi không gặp nên không nhớ rõ!”.
“Cậu giúp anh ta bào chữa?”.
“Ừ!”.
“Thắng hay thua?”.
“Anh ta rút đơn kiện!”.
Thiệu Hoa vào bệnh viện, kiểm tra cho thấy kết quả viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ bảo với tình trạng sức khỏe hiện nay, anh phải chú ý đến thức ăn, phải tránh rượu bia, ăn uống quá độ, không thể để bụng đói quá lâu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Mối tình đầu
- Chương 19: Mối tình đầu (2)
- Chương 20: Mối tình đầu (3)
- Chương 21: Mối tình đầu (4)
- Chương 22: Mối tình đầu (5)
- Chương 23: Mối tình đầu (6) – Đêm đầu tiên
- Chương 24: Mối tình đầu (7) – Ba mươi tuổi
- Chương 25: Đe dọa
- Chương 26: Hai mùa yêu
- Chương 27: Gặp lại
- Chương 28: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (1)
- Chương 29: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (2)
- Chương 30: Hai năm đó, Thiệu Hoa đi phương Bắc (3)
- Chương 31: Phiên ngoại: Tiểu Trần là lái xe, Thiệu Hoa lái xe
- Chương 32: Bệnh thần kinh trị không nổi
- Chương 33: Bữa tối với ánh nến
- Chương 34: Những ngày tươi đẹp (1): Ngày nhập học
- Chương 35: Những ngày tươi đẹp (2): Nội trú
- Chương 36: Những ngày tươi đẹp (3) Không hiểu phong tình
- Chương 37: Anh em
- Chương 38: Tai nạn
- Chương 39: Ngồi tù
- Chương 40: Ngồi tù (2)
- Chương 41: Ngồi tù (3)
- Chương 42: Ngồi tù (4)
- Chương 43: “Thiệu Hằng, hẹn gặp lại”
- Chương 44: Tìm việc
- Chương 45: “đại thiếu gia”
- Chương 46: Ngủ ngoài đường
- Chương 47: “Sinar”
- Chương 48: Chuyện của Minh Lệ
- Chương 49: Bạn trai của tôi
- Chương 50: Gặp mặt
- Chương 51: Tiểu Trần
- Chương 52: Cuộc sống mới ở chung
- Chương 53: Lễ điện ảnh
- Chương 54: Cùng anh đi ngắm phong cảnh
- Chương 55: Mất trí nhớ
- Chương 56: Cuộc sống chân thực
- Chương 57: Tiểu Hổ và thầy giáo Hà
- Chương 58: Nhẫn ngón áp út tay trái
- Chương 59: Tiểu Hổ “bệnh cũ tái phát”
- Chương 60: Thiệu Hoa V.S. Tiểu Trần
- Chương 61: Đàn Cello
- Chương 62: Phiên ngoại: Thể diện của người mù
- Chương 63: Thiệu Hằng
- Chương 64: Lợi dụng đồ bỏ đi
- Chương 65: Người mù 37 tuổi thực ngang bướng
- Chương 66: Không để ngẫu nhiên tương phùng trở thành thói quen
- Chương 67: Kỳ tiểu thư
- Chương 68: Có hồi ức, vậy là đủ
- Chương 69: Đeo nhẫn ngón áp út
- Chương 70: Khởi binh vấn tội
- Chương 71: Chỉ cần nhớ rõ anh
- Chương 72: Lĩnh chứng
- Chương 73: Nước mắt của Thiệu Hoa