Lý Diễn bị hành động của thỏ con làm nhộn nhạo cả người, ấn Nguyên Nguyên hôn một hồi lâu, rồi mới đè cậu xuống đ.ụ một trận.
Khi lên đỉnh, Nguyên Nguyên thở hổn hển không cho Lý Diễn rút ra, phải ngậm toàn bộ tinh dịch bên trong thì mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Nếu buộc phải rút ra, Nguyên Nguyên sẽ dùng đôi tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay Lý Diễn, khẽ nài nỉ cầu xin, nếu không sẽ khóc.
Tuy nhiên, cứ như vậy thì Nguyên Nguyên sẽ sinh bệnh, vì vậy Lý Diễn đợi đến khi Nguyên Nguyên mệt ngủ thiếp đi rồi mới âm thầm rút ra, rửa sạch hậu huyệt bằng nước ấm, xác nhận không bị thương thì ôm Nguyên Nguyên ngủ.
Nguyên Nguyên tỉnh dậy, nhận ra phía sau rất khô ráo, biết ngay tinh dịch đã bị Lý Diễn rửa sạch, rầu rĩ mếu máo suy nghĩ không biết có phải Lý Diễn đang ngăn mình mang thai hay không, đạo sĩ thề là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lúc ngủ, Lý Diễn thường xoa đầu Nguyên Nguyên theo bản năng, tựa như muốn chạm vào đôi tai lớn đó, thế nhưng đôi tai đó quá nhạy cảm, vừa chạm vào, Nguyên Nguyên đã đỏ mặt lên, ngày thường Nguyên Nguyên đều giấu nó đi, chỉ có khi bị "làm" quá mạnh bạo thì mới lộ ra.
Sau giờ ngọ, ngoài cửa sổ có ánh nắng ấm áp. Nguyên Nguyên thích tắm nắng, nên cẩn thận gỡ tay Lý Diễn khỏi eo mình, xuống giường, mặc quần áo rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà tre.
Có một khu rừng bên ngoài căn nhà tre, vùng xanh thẳm mênh mông rộng lớn, đôi khi có thể nghe thấy tiếng kêu của yêu thú.
Mỗi lần Nguyên Nguyên nghe thấy đều phát run, mặc dù Lý Diễn đã nói với cậu rằng có pháp trận quanh căn nhà, sẽ không có yêu thú nào dám lại gần, nhưng cậu vẫn sợ, đây là thứ đã khắc sâu vào trong xương cốt của cậu, giống như cậu sợ Lý Diễn ăn mình vậy, thế nhưng Lý Diễn không giống yêu thú.
Tuy Lý Diễn thường rất hung dữ, thích bắt nạt cậu trên giường đến khi khóc, nhưng sẽ tìm cho cậu những linh thảo và linh quả ngon nhất, khi trời lạnh thì sẽ ôm cậu vào lòng, nếu bị thương hắn sẽ vừa băng bó vừa mắng, còn may quần áo cho cậu, nhưng chúng rất xấu xí.
"Lý Diễn..." Nguyên Nguyên ngồi xổm trên mặt đất, cầm một nhánh cây vẽ vời trên mặt đất, phác hoạ hình dáng Lý Diễn cầm kiếm.
Như thể cậu nhìn thấy được dáng vẻ Lý Diễn vung kiếm chém yêu thú, tóc bay bay, tim cậu bỗng đập thật nhanh, vành tai cũng nóng lên.
Lý Diễn là người lợi hại nhất mà cậu từng gặp.
Nguyên Nguyên nghĩ ngợi, tuy Lý Diễn cũng tốt, nhưng luôn đòi ăn thịt mình, vẫn là rời khỏi đây là tốt nhất, cậu rất nhớ cha mẹ, còn cả người anh trai hay cười nhạo cậu nữa.
"Cha, mẹ..." Nguyên Nguyên nghĩ đến khoảng thời gian trước đây mà không cầm được nước mắt, vừa khóc vừa lau nước mắt, còn lẩm bẩm nhắc đến cha mẹ.
"Bộp ——"
Một cục đá rơi xuống trước mặt Nguyên Nguyên, bụi bặm bốc lên, Nguyên Nguyên vội vàng che mắt lại, sau đó quay đầu nhìn, là hồ ly tinh.
Hồ ly tinh nói: "Thỏ con, ngươi khóc gì thế, tên đạo sĩ kia không tốt với ngươi sao?"
Nguyên Nguyên đứng lên, trong mắt cậu hồ ly tinh là thông minh nhất, hiểu biết rất nhiều điều mà cậu không biết, cho nên hỏi: " ta, ta muốn mang thai, nhưng, nhưng đã lâu lắm rồi vẫn chưa có thai."
"Hả?" Hồ ly tinh ngây ra, vẻ mặt không thể tin nổi chỉ vào bụng nguyên Nguyên rồi nói: "Ngươi! Mang thai?"
Nguyên Nguyên gật đầu.
" Thỏ đực không thể mang thai."
"Ơ? Chính ngươi, ngươi nói có thể, Lý Diễn cũng nói nữa."
" Ta có nói đâu, ta chỉ nói nam nam có thể dùng hậu huyệt, còn Lý Diễn lừa ngươi làm gì?!"
Hồ ly tinh sống đến từng tuổi này, mới thấy có tên đạo sĩ xấu xa và thỏ tinh ngốc nghếch đến mức này.
Nó nghe Nguyên Nguyên nói Lý Diễn thề độc thỏ con mang thai thì có thể rời đi, tức giận mắng mười tám đời tổ tông nhà Lý Diễn một trận, sau đó lại bất lực, nó không đánh lại đạo sĩ.
Nguyên Nguyên khóc lóc nói: "Đạo sĩ đã thề thì nhất định phải thực hiện lời thề của mình, nếu không sẽ bị trời trừng phạt, ta mang thai mới có thể rời đi, ngươi biết làm cách nào để thỏ đực mang thai không?"
Hồ ly tinh thở dài, nó biết lời thề rất có uy lực đối với đạo sĩ, cũng cảm thán Lý Diễn thật xấu xa, thế mà lại dùng cách này để giữ thỏ con ở lại.
Qua vài ngày quan sát cho thấy, Lý Diễn không thể rời khỏi nơi này, chỉ có thể vừa đe doạ vừa dụ dỗ để giữ Nguyên Nguyên lại, về việc này còn tệ hơn cả tên đạo sĩ của nó.
Nguyên Nguyên sợ rằng mình không bao giờ về nhà được nữa, lo lắng khóc oà lên: "Hu hu hu hu... đều, đều tại ta tham ăn, bằng không, sẽ, sẽ, sẽ không bị lạc cha, mẹ!"
Hồ ly tinh inh tai nhức óc, vì vậy đưa linh đan cho Nguyên Nguyên rồi nói: "Thứ này vốn là của một ả cùng tộc của ta luyện chế linh đan mang thai để trả thù tên đàn ông đã phụ lòng nàng, nó có thể làm đàn ông mang thai. Không biết ngươi dùng chưa, ngươi thử xem đi."
Nguyên Nguyên nhìn viên linh đan màu trắng hồng trong tay như bảo bối, nói lời cảm ơn với hồ ly tinh rồi nuốt luôn, hơi đắng, cậu cau mày nhíu mi khi nuốt nó.
Hồ ly tinh sợ thỏ con ngốc nghếch không hiểu chuyện nên nói: "Nuốt rồi, trong vòng 30 ngày phải rót tinh dịch vào, càng nhiều càng nhanh có thai, ngươi, ngươi tự hiểu đi."
Nguyên Nguyên đỏ ửng cả mặt, cậu nắm tay hồ ly tinh, cười nói: "Ngươi thật tốt bụng, ngươi là hồ ly tinh tốt nhất ta từng gặp."
Hồ ly tinh vội vàng hất tay Nguyên Nguyên ra, nói: "Con thỏ ngốc!"
Nguyên Nguyên sững sờ, cậu không biết vì sao hồ ly tinh lại mắng mình, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn hồ ly tinh.
Hồ ly tinh nói cho Nguyên Nguyên biết Lý Diễn bị cao nhân vây nhốt trong núi không thể ra ngoài, chỉ cần chạy ra được rìa núi, Lý Diễn không thể bắt kịp cậu, có thể tìm cơ hội chạy khỏi nơi này.
Nhưng Nguyên Nguyên hoàn toàn không thể chạy được, thậm chí không thể rời khỏi kết giới của căn nhà, cả ngày đều bị Lý Diễn theo dõi, chỉ có thể chờ Nguyên Nguyên thực hiện lời hứa, hơn nữa yêu thú xung quanh đây rất ghê gớm, không có Lý Diễn, cậu sẽ bị ăn thịt mất.
Hồ ly tinh nhìn Nguyên Nguyên bằng ánh mắt ghét bỏ, ý bảo cậu về sau tu luyện thật tốt, sau đó mới chạy trốn, nó không ăn con thỏ ngốc này đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể giúp cậu chạy trốn.
Lý Diễn ngủ một giấc rất lâu, hắn tỉnh dậy muốn xuống giường rửa mặt, nhưng lại cảm giác được dương v*t của mình đang tiến vào một nơi nóng ẩm mềm mại, xốc chăn lên thì phát hiện ra Nguyên Nguyên đang ngậm dương v*t trong miệng, hai má phồng lên, tay nhỏ dính đầy dịch nhờn.
"Ngươi!"
Đầu lưỡi liếm qua đỉnh quy đầu, Lý Diễn cau mày, nắm chặt ga giường, nhanh chóng nói: "Ngươi muốn được chơi à?"
Nguyên Nguyên "ưm a" một tiếng, ngậm hết quái vật khổng lồ này vào sâu trong miệng, cậu biết làm như vậy Lý Diễn sẽ rất sung sướng, sau đó có hứng "chơi" cậu.
Lý Diễn nhìn tay Nguyên Nguyên dính dịch nhờn, rồi tự quệt vào lỗ hậu của mình.
Điếm nhỏ mặc quần áo cũng không đàng hoàng, rũ trên vai, lộ ra bờ ngực trắng như tuyết và đầu nhũ hồng hào, đôi chân dài thẳng tắp trần trụi dưới vạt áo.
Cậu đang quỳ, đầu gối trắng mịn hơi phiến hồng, vạt áo không che được nhiều, phía dưới cũng không mặc khố, loáng thoáng có thể nhìn thấy "tiểu ngọc hành" dựng đứng đang rỉ chất lỏng, hai ngón tay ra ra vào vào lỗ hậu, làm dịch nhờn chảy ra, miệng huyệt đã đỏ lên, không còn hồng phấn như ban đầu.
"Đĩ!" Lý Diễn vỗ mông Nguyên Nguyên, kéo cậu lên, túm vạt áo, hỏi: "Muốn được đ.ụ đến vậy à?"
Nguyên Nguyên không dám nhìn Lý Diễn, lặng lẽ cầm dương v*t Lý Diễn, khẽ nói: "Muốn, muốn."
"Dâm thật!" Lý Diễn vỗ mông cậu lần nữa, để Nguyên Nguyên nằm ngược đầu lại trên người hắn, đối mặt với mông cậu, còn Nguyên Nguyên đối mặt với dương v*t thô to của mình.
"Muốn được chơi chỗ nào, hửm?" Ngón tay Lý Diễn thô hơn Nguyên Nguyên, hơn nữa còn có vết chai, cắm thẳng vào hậu huyệt, khiến cho eo Nguyên Nguyên mềm nhũn, thở dốc thành tiếng.
"Liếm cho đã rồi chơi!" Lý Diễn vỗ mạnh vào mông Nguyên Nguyên, sau đó banh lỗ hậu, thè lưỡi ra liếm nếp uốn quanh miệng huyệt nhạy cảm.
"Ha a! Lý Diễn... đừng... ư..."
Hậu huyệt quá mẫn cảm, đầu lưỡi mềm mại ướt át liếm quanh miệng huyệt, khi Nguyên Nguyên cảm giác được hậu huyệt chảy ra rất nhiều dâm thuỷ như thuỷ triều tới, bụng dưới co rút từng cơn, ngọc hành ngổng lên thật cao, tinh dịch liên tục rỉ ra.
"Quá, quá... ưm..."
"Điếm nhỏ, ngươi chỉ biết sướng mà không lo liếm, không muốn được đ.ụ sao?!"
Nguyên Nguyên sợ hãi, cậu đỏ mặt cầm dương v*t liếm mút, sau đó ngậm hết vào, nuốt sạch dịch tràn ra, tiếp tục liếm láp mắt ngựa, vuốt ve dương v*t to lớn từ trên xuống, ưỡn hông ra, hai chân run bần bật, tràn ra rất nhiều dâm thuỷ.
Lý Diễn nuốt hết dâm thuỷ, đưa lưỡi vào trong lỗ hậu, bắt chước theo chuyển động của dương v*t, thế nhưng dịu dàng và tinh tế hơn.
dương v*t được ngậm lút cán, hậu huyệt cũng được cắm vào, đầu v* Nguyên Nguyên ngứa ngáy vô cùng, cọ vào cơ bụng Lý Diễn, giống như được xoa nắn mân mê, đỏ rực.
Hậu huyệt rất mềm mại, dâm thuỷ chảy ra rất nhiều, có thể nuốt trọn dương v*t to lớn một cách dễ dàng.
Lý Diễn vỗ mông Nguyên Nguyên, kéo cậu lên, sau đó ôm cậu, đút dương v*t vào lỗ hậu, ngậm mút đầu v* của cậu.
"A ha... sâu, sâu quá..."
Hai mắt Nguyên Nguyên mê man, ngửa đầu thở dốc, nhìn xuống thấy Lý Diễn đang ngậm mút ngực mình, dương v*t thô to đang nhấp vào lỗ hậu, cậu không khỏi đỏ mặt lên, ôm đầu Lý Diễn, không dám nhìn xuống.
dương v*t Lý Diễn vừa thô vừa to, lại còn hơi cong, mỗi lần thúc vào lỗ hậu của cậu, đều chạm đến điểm mẫn cảm, làm cậu sướng rơn người.
Căn nhà tre ngập tràn mùi hoa thạch thảo, âm thanh va chạm "bành bạch", Nguyên Nguyên giống như viên ngọc trắng được Lý Diễn ôm trong lòng, ánh mặt trời từ cửa sổ phả vào, chiếu lên người cậu.
"A a a... sắp, sắp tới rồi!"
Nguyên Nguyên ôm chặt cổ Lý Diễn, ngọc hành đang sắp phát tiết lại bị ngón tay giữ chặt, khó chịu rên rỉ: "Ngươi, ngươi buông ra đi mà."
Giọng Lý Diễn trầm khàn, hắn cắn vành tai Nguyên Nguyên, thầm thì: "Bắn cùng nhau."
Lý Diễn đè Nguyên Nguyên, thúc dương v*t vào lỗ hậu thật nhanh thêm mấy trăm lần, đang định rút ra, muốn bắn lên mặt Nguyên Nguyên, nhưng Nguyên Nguyên lại bật khóc.
"Cứ, cứ bắn bên trong đi, hu hu hu..."
"Không được, rửa rất mất công."
"Hu hu hu, ta, ta muốn."
Nguyên Nguyên nắm lấy tay Lý Diễn, còn thít chặt lỗ hậu đến khi Lý Diễn xuất tinh, tinh dịch chảy vào vách trong, bụng dưới quặn lên, run rẩy nức nở.
Lý Diễn vội vàng ôm Nguyên Nguyên vào trong lòng, thở dài nói: "Đã bảo không nên xuất tinh vào trong rồi."
"Hức..." Nguyên Nguyên khịt mũi, lẩm bẩm: "Phải, phải bắn vào trong, muốn, muốn có thai."
Lý Diễn bật cười hôn nhẹ lên mũi Nguyên Nguyên, "Trong sách nói thỏ sẽ sinh một đàn con, một đàn thì ta nuôi không nổi, ta sẽ ăn bớt, để lại một đứa thôi."
Nguyên Nguyên khóc ầm lên, rất sợ hãi, "Đừng, đừng ăn con."
Lý Diễn biết Nguyên Nguyên sợ rồi nên vuốt lưng cậu, sau đó hôn lên má, nói nhỏ: "Không ăn không ăn, ngươi sinh bao nhiêu, ta nuôi bấy nhiêu."
Nguyên Nguyên muốn nói sinh xong sẽ rời khỏi đây, nhưng cậu khóc quá dữ dội, Lý Diễn còn hôn cậu nên không có cơ hội nói.