Thú Nhân Chi Lưu Manh Công - Chương 68: Mặc Nhã thoải mái
Chương trước- Chương 2: Gặp được lão Tam
- Chương 3: Xuyên qua rừng rậm
- Chương 4: Một đêm trong sơn động
- Chương 5: Trở về bộ tộc
- Chương 6: Bên sông tắm rửa
- Chương 7: Cá nướng
- Chương 8: Sai lầm ăn trái cây
- Chương 9: Nơi nơi là nước
- Chương 10: Tự làm tự chiu
- Chương 11: Một đường này
- Chương 12: Trở về bộ tộc
- Chương 13: Về tới nhà
- Chương 14: Gặp mặt
- Chương 15: Đồng hương
- Chương 16: Đêm thận trọng
- Chương 17: Lựa chọn
- Chương 18: Kết luận của Lôi Tấn
- Chương 19: Không có nữ nhân
- Chương 20: Quyết định của La Kiệt
- Chương 21: Biến thân
- Chương 22: Chân tướng thú nhân
- Chương 23: Dự cảm
- Chương 24: Minh Nhã bại lộ
- Chương 25: Giáo huấn
- Chương 26: Tính sai
- Chương 27: Đường trở về
- Chương 28: Tình địch
- Chương 29: Truy người như thế nào?
- Chương 30: Ghen (Thượng)
- Chương 31: Ghen (Hạ)
- Chương 32: Tiểu ôn nhu
- Chương 33: Hảo huynh đệ
- Chương 34: Gặp họa buông xuống
- Chương 35: Biện pháp
- Chương 36: Tới đây
- Chương 37: Thắng lợi
- Chương 38: Bắt kẻ thông dâʍ
- Chương 39: Đánh một trận
- Chương 40: Giải quyết tốt hậu quả
- Chương 41: Thú nhân cùng thú nhân
- Chương 42: Cộng thê
- Chương 43: Gà bay chó sủa
- Chương 44: Vú em của bảo bảo
- Chương 45: Dược của Xuân Kỷ
- Chương 46: Hiểu biết bộ tộc
- Chương 47: Hi Nhã bị thương
- Chương 48: Trị thương
- Chương 49: Một đêm trước rừng
- Chương 50: Lôi Tấn mất tích
- Chương 51: Lôi Tấn được cứu trợ
- Chương 52: Tìm thấy Lôi Tấn
- Chương 53: Bích Ngải hoa phát sinh tác dụng
- Chương 54: Hỗ trợ của Hi Nhã
- Chương 55: Nhớ rõ giờ là ai
- Chương 56: Sau khi ăn xong
- Chương 57: Giây dưa giữa ba người
- Chương 58: Lên núi
- Chương 59: Thu dọn tên thiếu đánh
- Chương 60: Tắm rửa
- Chương 61: Bầu bạn của ai
- Chương 62: Theo nhu cầu
- Chương 63: Minh Nhã bỏ trốn
- Chương 64: Gặp lại
- Chương 65: Không phá thì không xây được
- Chương 66: Chấp nhận Hi Nhã
- Chương 67: Mặc Nhã trở về
- Chương 68: Mặc Nhã thoải mái
- Chương 69: Kết cục của Bối Cách
- Chương 70: Mừng phát tài
- Chương 71: Xác định quan hệ
- Chương 72: Nhặt được Minh Nhã
- Chương 73: Kết thành một khối
- Chương 74: Bí mật của Minh Nhã (Thượng)
- Chương 75: Bí mật của Minh Nhã (Hạ)
- Chương 76: Hắc, đã trở về
- Chương 77: Chân tướng
- Chương 78: Ngoài dự kiến
- Chương 79: Bảo bảo
- Chương 80: Thân thế của Mặc Nhã
- Chương 81: Gỡ bỏ hiểu lầm
- Chương 82: Lôi Tấn xong rồi
- Chương 83: Trung thu hạnh phúc
- Chương 84: Bốn người
- Chương 85: Phụ thân cùng bảo bảo
- Chương 86: Muốn giữ bảo bảo
- Chương 87: Cái gọi là nghi thức
- Chương 88: Nguy hiểm khi trưởng thành
- Chương 89: Máy thai
- Chương 90: Tiểu Bánh bao của Bối Cách
- Chương 91: Bối Cách sinh con
- Chương 92: Tiểu biệt gặp lại
- Chương 93: Quốc khánh vui vẻ (Thượng)
- Chương 94: Quốc khánh vui vẻ (Hạ)
- Chương 95: Vận mệnh đầu tiên của bảo bảo
- Chương 96: Không muốn sinh
- Chương 97: Phá thai
- Chương 98: Cứ như thế đi
- Chương 99: Cuối cùng của cuối cùng
- Chương 100: Bảo bảo ra đời
- Chương 101: Khoảng cách xa nhất
- Chương 102: Chấm dứt (1)
- Chương 103: Chấm dứt (2)
- Chương 104: Nơi ở của bảo bảo
- Chương 105: Điểm tới
- Chương 106: Hai chọn một
- Chương 107: Nếu như là kết cục
- Chương 108: Tỉnh giấc quay về
- Chương 109: Cầu hôn cùng bán mình
- Chương 110: Chấp nhận cả ba
- Chương 111: Phụ tử quen nhau
- Chương 112: Một nhà đoàn tụ
- Chương 113: Phiền não khi có ba lão công
- Chương 114: Kéo dài triền miên
- Chương 115: Trừng phạt khi đào tẩu
- Chương 116: Minh Nhã to gan
- Chương 117: Điều giáo
- Chương 118: Nỗi đau cùng hạnh phúc
- Chương 119: Mùa xuân tới
- Chương 120: Chạy trốn quá khứ
- Chương 121: Trúng thưởng ngoài ý muốn
- Chương 122: Đại tập của bộ tộc
- Chương 123: Chờ ngày sinh nở
- Chương 124: Trấn an
- Chương 125: Bình an cùng vui mừng
- Chương 126: Song sinh tử (Thượng)
- Chương 127: Song sinh tử (Hạ)
- Chương 128: Ba năm
- Chương 129: Bất ly bất khí
- Chương 130: Chung cực đoàn viên
- Chương 131: Lấy vợ
- Chương 132: Hành trình gặp nhau
- Chương 133: Nhà mình
- Chương 134: PN Vinh Xuyên
- Chương 135: Kết hôn đi
- Chương 136: Khó được bình tĩnh
- Chương 137: Thời gian ngọt ngào
- Chương 138: Thời gian ngọt ngào
- Chương 139: Bánh bao Minh Nhã
- Chương 140: PN La Kiệt (1)
- Chương 141: Pn La Kiệt (2)
- Chương 142: Pn La Kiệt (3)
- Chương 143: Pn La Kiệt (4)
- Chương 144: Pn La Kiệt (5)
- Chương 145: PN La Kiệt (6)
- Chương 146: PN La Kiệt (7)
- Chương 147: PN La Kiệt (8)
- Chương 148: PN La Kiệt (9)
- Chương 149: PN La Kiệt (10)
- Chương 150: PN La Kiệt (11)
- Chương 151: PN La Kiệt (12)
- Chương 152: Cử hành nghi thức
- Chương 153: Hành trình tới Thánh hồ (01)
- Chương 154: Hành trình tới Thánh hồ (02)
- Chương 155: PN Bối cách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thú Nhân Chi Lưu Manh Công
Chương 68: Mặc Nhã thoải mái
Mặc Nhã thấy được giãy dụa trong mắt Lôi Tấn, trong lòng hiểu được mấy ngày nay, hắn cùng đại ca ngày ngày đêm đêm ở chung đã thực sự nảy sinh tình cảm, đó cũng là ước nguyện ban đầu trước khi y đi, hiện tại đã thành sự thực, hẳn phải thấy yên tâm, nhưng đaá lòng vẫn có chút hít thở không thông cần y phải thích ứng, qua một thời gian thì tốt rồi, dù sao rất ít người bọn họ có thể ở cùng một chỗ, mà bản thân cũng là chuyện khó có được, cho nên càng phải thêm quý trọng.
Chính là hiện tại y cần chút thanh tỉnh mà thôi, hơn nữa nếu phát hiện Thỉ lam lục tích, thì khó bảo toàn lần sau sẽ không gặp phải, cứ chuẩn bị trước một ít là đủ rồi. Lần này may là đại ca không có chuyện gì.
Vì thế Mặc Nhã không để ý tới phản đối của Lôi Tấn vẫn đội mưa ra ngoài, Thạch phong lan sinh trưởng trong khe đá, lá cây màu lam mang theo răng cưa. Mùa này thưởng nở hoa màu hồng nhạt, đất rừng trong cơn mưa to thực lầy lội, bất quá cũng may thuận lợi tìm được Thạch phong lan, Mặc Nhã hái một cây lớn bỏ vào ngực. Lại nhớ đồ ăn trong động còn lại không nhiều lắm, liền bắt thêm ít con mồi, mất thêm chút thòi gian.
Bởi vì đường kia là một con dốc, mưa lớn như vậy, muốn dùng đường cũ để về trên sườn núi sẽ không dễ, Mặc Nhã tính về bằng một con đường khác, vừa lúc y cũng muốn qua chỗ vách đá chỗ lúc trước cứu Bối Cách xem thử.
Vốn nghĩ chuyện đã qua, y không muốn truy cứu nữa, chỉ muốn cùng Lôi Tấn còn có đại ca an toàn trở về bộ lạc là tốt rồi, nhưng nếu Bối Cách làm Lôi Tấn bị thương, thì vô luận thế nào cũng phải tìm về.
Mặc Nhã vừa tới gần sơn độg, nhóm động vật nhỏ trong động ngửi thấy mùi của thú nhân, đều chạy trốn, con mồi trên lưng đã đủ ăn, y cũng không đuổi theo, mặc cho nhóm động vật chạy hết, siết chặt dây mây trên người, xoay người đi vào, trong động tiếng sấm cùng tiếng mưa thực sự ẩm ướt, Mặc Nhã tìm một hồi lâu mới tìm thấy một con ốc biển được giấu ở một góc dưới đất, lúc y cứu Bối Cách, trên người Bối Cách chỉ có con ốc biển này, thời điểm Bối Cách tỉnh lại nhìn thấy con ốc biển trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, cái loại biểu tình đầy sợ hãi không hề giả dối, cho nên y tin con ốc biển này tuyệt đối có thể khiến Bối Cách phải sợ hãi này có bí mật, nói không chừng muốn báo thù cho Lôi Tấn còn phải trông vào nó. Mặc Nhã cất kỹ, tính khi trở về sẽ nghiên cứu kĩ một chút.
Lúc Mặc Nhã đi được nửa đường, nghe thấy bên kia núi phát ra tiếng vang thực lớn, mặt đất chấn động dữ dội, mất một lúc lâu mới dừng lại, Mặc Nhã mấy ngày nay bị chấn động liên tiếp hai lần, cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Khi Mặc Nhã trở lại sơn động, lại không thấy Lôi Tấn, đại ca còn đang mê man, y qua thăm dò một chút, hô hấp thực vững vàng, không hề có chuyện gì, thế nhưng Lôi Tấn chạy đi đâu. Mặc Nhã sau khi đem con mồi cất kĩ, liền ra ngoài tìm Lôi Tấn.
Tuy rằng mưa rơi xoá đi mùi vị, nhưng vì Lôi Tấn vừa ra ngoài không lâu, Mặc Nhã vẫn có thể tìm thấy, y theo mùi tìm kiếm, phát hiện Lôi Tấn đi theo con đường lúc nãy y đã đi, Mặc Nhã tăng nhanh tốc độ, qua hai ngã rẽ, thì thấy Lôi Tấn đang chạy phía trước, vừa muốn mở miệng gọi hắn, chỉ thấy Lôi Tấn té ngã vào vũng bùn, cố gắng vài lần vẫn không đứng lên được.
Mặc Nhã nhanh chóng chạy tới đỡ hắn dậy, nói “mưa lớn như vậy, ngươi sao lại ra ngoài? Có chuyện gì chờ ta trở lại làm là được rồi? tay ngươi còn đang bị thương…”
Lời nói tiếp theo, Mặc Nhã cũng không nói được, bởi y thấy đôi mắt Lôi Tấn toàn bộ đều đỏ rực, ác độc trừng y, thấy y qua, liền nhấc chân đá một cái.
Mặc Nhã nhìn nhìn cách đó không xa, đã không còn cái gì nữa, bởi vì mưa lớn liên tục mấy ngày, một nửa ngọn núi đã sụp xuống, cánh rừng chỗ y vừa săn thú đã hoàn toàn bị che phủ bởi tảng đá và bùn đất, chỉ có những nhánh cây to khoẻ có thể đội bùn lên mới giúp nhận ra nơi này đã từng là một khu rừng rậm rạp
Lúc y ra ngoài, vì sợ Lôi Tấn lo lắng, từng cố ý nói, sẽ không đi xa, chỉ đến cánh rừng bên cạnh tìm kiếm.
“ta không sao, ta ở đây, Lôi Tấn, ta ở đây.” Mặc Nhã đem hắn gắt gao siết vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn an ủi, trong lòng lần này đã thực sự bình ổn lại, có người này lo lắng cho mình như vậy, thì cũng đã đủ rồi.
Mặc Nhã đỡ lưng Lôi Tấn, bước thấp bước cao quay về, trời vẫn còn mưa, thế nhưng Mặc Nhã cam rthấy trong lòng mình giờ phút này thực sự rất bình an
Lôi Tấn lẳng lặng chạm lên lưng Mặc Nhã, hô “Mặc Nhã…”
Mặc Nhã cười đáp “ừ.”
“Mặc Nhã…”
“ừ.”
Lôi Tấn gọi một tiếng, Mặc Nhã đáp một tiếng.
“…” Lôi Tấn còn nói một câu gì đó, nhưng,Mặc Nhã không có nghe rõ.
“ngươi nói cái gì?” Mặc Nhã quay đầu lại hỏi
Lôi Tấn lớn tiếng đáp “Không có gì, ngươi đi nhanh một chút, xối mưa nửa ngày, trở về tám phần bj cảm.”
Mặc Nhã cúi đầu, brrn môi hiện lên một mạt cười giảo hoạt. Không thể lừa nghe lần nữa, cũng có chút tiếc nuối, bất quá đã có lần đầu thì không tin sẽ không có lần thứ hai.
Trở lại sơn động họ đang tạm ở, Mặc Nhã nhanh chóng cởϊ qυầи áo của Lôi Tấn, lần này không hề chọc ghẹo hắn, vốn lên cho hắn ngâm một chút nước nóng là tốt nhất, nhưng ở đây lại không có công cụ nấu nước, đành phải lau khô cho hắn trước, sau đó thay quần áo mới.
Mặc Nhã khơi cho lửa lớn hơn, đem con gà rừng vừa săn được để trước cửa động chà xát thêm chút gia vị thuận tay hái trong rừng, trong bụng gà nhét thêm nấm, đặt trên lửa nướng, vùi ống trúc xuống đất đun nước ấm.
“Trên người có lạnh không?” Mặc Nhã làm xong tất cả, quay hỏi Lôi Tấn đang nằm.
“Có chút.” Lôi Tấn dựa theo tình hình thực tế đáp, hắn biết chốn hoang sơ này thiếu thốn thuốc men, có bệnh tật gì tốt nhất lên nói ra sớm chút, chỉ cậy mạnh thì sẽ liên luỵ bản thân.
Mặc Nhã nửa quỳ trên đất, nắm tay Lôi Tấn, một bên thổi khí, một bên xoa bóp, thẳng đến khi nóng tay trắng bệch vì lạnh trở lên ấm áp mới buông.
“Làm gì?” Lôi Tấn thấy động tác của Mặc Nhã thì cả kinh, tiếp theo thu chân lại
“tay ấm áp, chân cũng ấm áp, trên người sẽ không lạnh nữa.” Mặc Nhã không để ý hắn né tránh, tóm lấy chân Lôi Tấn, một bên chân rất nhanh dừng trong đôi tay Mặc Nhã.
Thế nhưng chân so với tay thì mẫn cảm hơn nhiều, Lôi Tấn bị xoa nắn tới mức thân thể run lên, không ngừng cầu xin nói “Thực ngứa, không cần, ngứa muốn chết…”
“Đợi chút thì sẽ dễ chịu…” Mặc Nhã nắm chặt không cho hắn lộn xộn
Là sự thực, một lát sau, Lôi Tấn đã cảm thấy hơi ấm theo gan bàn chân không ngừng cuồn cuộn chảy lên, toàn bộ thân thể đều nóng hầm hập
Mặc Nhã thấy sắc mặt hắn bắt đầu hồng hào, thì cười nói “Không lừa ngươi chứ, trên người có ấm không?”
Lôi Tấn híp mắt gật gật đầu.
Mặc Nhã đổi một cái chân khác tiếp tục xoa nắn, thấy Lôi Tấn thoải mái giống như một con mèo lớn đang lười nhác, liền nói “ngươi cảm thấy thoải mái là tốt rồi, chờ tới lúc chúng ta đều già, ta cũng sẽ xoa cho ngươi.”
Một tia buồn ngủ của Lôi Tấn, bởi vì câu nói này, lập tức cuốn gói chạy mất, hắn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Nhã, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Gà rừng còn chưa nướng xong, nhưng nước thì đã sôi, Mặc Nhã giúp mình và Lôi Tấn rửa sạch tay xaong, đổ ra hai chén, uy cho Lôi Tấn uống một ly nóng, lại lấy từ trong túi vải ra ít hạt muối, bỏ vào một chén khác, thổi nguội, rồi đỡ Hi Nhã ngồi dậy, uy cho đại ca uống.
“Hi Nhã có khá hơn chút nào không?” Lôi Tấn hỏi
“Không có nhanh như vậy đâu, tuy độc tính lần này trúng ít, thế nhưng cũng phải ngủ hơn hai ngày.” Mặc Nhã buông cái ly trong tay xuống, rồi đỡ Hi Nhã nằm xuống.
Lôi Tấn trước kia hình như cũng nghe người ta giải thích qua hai ba câu, nói trong độc dược bình thường đều có thành phần gây mê, giờ nghĩ lại, Hi Nhã mê man như vậy chắc cũng bởi vì bị gây mê đi. Hơn nữa Mặc Nhã đã nói không có việc gì, thế nên chắc vẫn bình thường.
“Trên người đại ca so với ngươi còn ấm hơn, ngươi thử đi.” Mặc Nhã kéo tay Hi Nhã áp lên mặt Lôi Tấn, làm cho hắn tự cảm nhận một chút.
Đây đúng là nhiệt độ mà Lôi Tấn quen thuộc.
Toàn bộ sơn động đều ngào ngạt hương vị thơm ngon của gà nướng, Mặc Nhã lấy nấm trong bụng gà ra đút cho Lôi Tấn ăn trước, nấm đã thấm mỡ gà, trơn trơn mềm mềm, ăn thực ngon.
Mặc Nhã thấy Lôi Tấn ăn ngon, lại gần cắn môi Lôi Tấn còn không đủ mà xâm nhập vào trong, hai người ta tranh ngươi đoạt, ăn đến bất diệc nhac hồ (vui vẻ, vui sướng), cuối cùng Mặc Nhã nâng gáy Lôi Tấn, ở trong miệng hắn quét sạch sẽ. Cuối cùng còn ý vị do tẫn (chưa thảo mãn)mà liếm liếm sợi chỉ bạc ở khoé miệng hắn.
Cứ như vậy, hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, ước chừng hơn nửa canh giờ, mói giải quyết xong bữa ăn này
————-
Giữa lúc đó Hi Nhã có tỉnh lại một lần, thấy Mặc Nhã đã quay về, Lôi Tấn cũng không sao, ánh mắt lại nhắm, thân thể thả lỏng, tiếp tục vù vù ngủ, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, Lôi Tấn có mấy lần muốn cho y đứng dậy ăn chút gì đó, nhưng tới một động tĩnh cũng không có. Mặc Nhã thấy vậy, thực sự cũng không có cách, đành tiếp tục uy cho y nước muối nhạt, duy trì thể lực cơ bản.
Lôi Tấn sợ y ngủ tới chết, tới nửa đêm đều phải dậy xem qua, xác nhận người còn thở phì phò, mới trở về chui vào ngực Mặc Nhã, sau đó ngủ thẳng tới hừng đông.
Trong sơn động chỉ có cái giường lốt bằng cỏ kia, Hi Nhã ngủ thoải mái, tự nhiên không thể leo lên chen chúc với người bệnh, nhưng lại không thể để cho Lôi Tấn ngủ trên mặt đất lạnh như băng được, Mặc Nhã liền hoá thú, bốn cái vuốt đem Lôi Tấn ôm đến trên bụng mình ngủ.
Lôi Tấn là lần đầu tiên thấy hình thú của Mặc Nhã, là một con hắc báo thực lớn, màu lông lấp lánh, thân hình tao nhã, bộ dáng thực uy vũ, chính là trước khi ngủ, lại lấy lưỡi liếm mặt Lôi Tấn, trêu người đầy nước miếng, mất hết cả hình tượng.
Lúc trước Lôi Tấn từng nghe người ta nói, trên lưỡi báo có xước măng rô, một cái liếm có thể cạo đi một tầng thịt.
Mặc Nhã nghe vậy, sau khi hoá hình thú, ánh mắt to tròn loé lên ý cười thần bí, mở miệng “Nếu quả thực như vậy, thú nhân bộ tộc sớm đã chẳng có bảo bảo.”
Lôi Tấn vốn tưởng ý của những lời này là, nếu thực như thế, giống cái vừa bị liếm liền chết, làm sao có ai sinh ra bảo bảo nữa, thẳng tới rất lâu sau, Lôi Tấn mới hiểu rõ ý tứ chân chính trong lời nói của Mặc Nhã, chính là lúc đó đã khuya, Lôi Tấn có hiểu được cũng vô dụng.
Lôi Tấn chui vào trong lòng Mặc Nhã, sờ sờ lớp lông trên bụng y, thực sự ấm áp, nhắm mắt lại an tâm đi ngủ.
Chính là hiện tại y cần chút thanh tỉnh mà thôi, hơn nữa nếu phát hiện Thỉ lam lục tích, thì khó bảo toàn lần sau sẽ không gặp phải, cứ chuẩn bị trước một ít là đủ rồi. Lần này may là đại ca không có chuyện gì.
Vì thế Mặc Nhã không để ý tới phản đối của Lôi Tấn vẫn đội mưa ra ngoài, Thạch phong lan sinh trưởng trong khe đá, lá cây màu lam mang theo răng cưa. Mùa này thưởng nở hoa màu hồng nhạt, đất rừng trong cơn mưa to thực lầy lội, bất quá cũng may thuận lợi tìm được Thạch phong lan, Mặc Nhã hái một cây lớn bỏ vào ngực. Lại nhớ đồ ăn trong động còn lại không nhiều lắm, liền bắt thêm ít con mồi, mất thêm chút thòi gian.
Bởi vì đường kia là một con dốc, mưa lớn như vậy, muốn dùng đường cũ để về trên sườn núi sẽ không dễ, Mặc Nhã tính về bằng một con đường khác, vừa lúc y cũng muốn qua chỗ vách đá chỗ lúc trước cứu Bối Cách xem thử.
Vốn nghĩ chuyện đã qua, y không muốn truy cứu nữa, chỉ muốn cùng Lôi Tấn còn có đại ca an toàn trở về bộ lạc là tốt rồi, nhưng nếu Bối Cách làm Lôi Tấn bị thương, thì vô luận thế nào cũng phải tìm về.
Mặc Nhã vừa tới gần sơn độg, nhóm động vật nhỏ trong động ngửi thấy mùi của thú nhân, đều chạy trốn, con mồi trên lưng đã đủ ăn, y cũng không đuổi theo, mặc cho nhóm động vật chạy hết, siết chặt dây mây trên người, xoay người đi vào, trong động tiếng sấm cùng tiếng mưa thực sự ẩm ướt, Mặc Nhã tìm một hồi lâu mới tìm thấy một con ốc biển được giấu ở một góc dưới đất, lúc y cứu Bối Cách, trên người Bối Cách chỉ có con ốc biển này, thời điểm Bối Cách tỉnh lại nhìn thấy con ốc biển trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch, cái loại biểu tình đầy sợ hãi không hề giả dối, cho nên y tin con ốc biển này tuyệt đối có thể khiến Bối Cách phải sợ hãi này có bí mật, nói không chừng muốn báo thù cho Lôi Tấn còn phải trông vào nó. Mặc Nhã cất kỹ, tính khi trở về sẽ nghiên cứu kĩ một chút.
Lúc Mặc Nhã đi được nửa đường, nghe thấy bên kia núi phát ra tiếng vang thực lớn, mặt đất chấn động dữ dội, mất một lúc lâu mới dừng lại, Mặc Nhã mấy ngày nay bị chấn động liên tiếp hai lần, cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Khi Mặc Nhã trở lại sơn động, lại không thấy Lôi Tấn, đại ca còn đang mê man, y qua thăm dò một chút, hô hấp thực vững vàng, không hề có chuyện gì, thế nhưng Lôi Tấn chạy đi đâu. Mặc Nhã sau khi đem con mồi cất kĩ, liền ra ngoài tìm Lôi Tấn.
Tuy rằng mưa rơi xoá đi mùi vị, nhưng vì Lôi Tấn vừa ra ngoài không lâu, Mặc Nhã vẫn có thể tìm thấy, y theo mùi tìm kiếm, phát hiện Lôi Tấn đi theo con đường lúc nãy y đã đi, Mặc Nhã tăng nhanh tốc độ, qua hai ngã rẽ, thì thấy Lôi Tấn đang chạy phía trước, vừa muốn mở miệng gọi hắn, chỉ thấy Lôi Tấn té ngã vào vũng bùn, cố gắng vài lần vẫn không đứng lên được.
Mặc Nhã nhanh chóng chạy tới đỡ hắn dậy, nói “mưa lớn như vậy, ngươi sao lại ra ngoài? Có chuyện gì chờ ta trở lại làm là được rồi? tay ngươi còn đang bị thương…”
Lời nói tiếp theo, Mặc Nhã cũng không nói được, bởi y thấy đôi mắt Lôi Tấn toàn bộ đều đỏ rực, ác độc trừng y, thấy y qua, liền nhấc chân đá một cái.
Mặc Nhã nhìn nhìn cách đó không xa, đã không còn cái gì nữa, bởi vì mưa lớn liên tục mấy ngày, một nửa ngọn núi đã sụp xuống, cánh rừng chỗ y vừa săn thú đã hoàn toàn bị che phủ bởi tảng đá và bùn đất, chỉ có những nhánh cây to khoẻ có thể đội bùn lên mới giúp nhận ra nơi này đã từng là một khu rừng rậm rạp
Lúc y ra ngoài, vì sợ Lôi Tấn lo lắng, từng cố ý nói, sẽ không đi xa, chỉ đến cánh rừng bên cạnh tìm kiếm.
“ta không sao, ta ở đây, Lôi Tấn, ta ở đây.” Mặc Nhã đem hắn gắt gao siết vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn an ủi, trong lòng lần này đã thực sự bình ổn lại, có người này lo lắng cho mình như vậy, thì cũng đã đủ rồi.
Mặc Nhã đỡ lưng Lôi Tấn, bước thấp bước cao quay về, trời vẫn còn mưa, thế nhưng Mặc Nhã cam rthấy trong lòng mình giờ phút này thực sự rất bình an
Lôi Tấn lẳng lặng chạm lên lưng Mặc Nhã, hô “Mặc Nhã…”
Mặc Nhã cười đáp “ừ.”
“Mặc Nhã…”
“ừ.”
Lôi Tấn gọi một tiếng, Mặc Nhã đáp một tiếng.
“…” Lôi Tấn còn nói một câu gì đó, nhưng,Mặc Nhã không có nghe rõ.
“ngươi nói cái gì?” Mặc Nhã quay đầu lại hỏi
Lôi Tấn lớn tiếng đáp “Không có gì, ngươi đi nhanh một chút, xối mưa nửa ngày, trở về tám phần bj cảm.”
Mặc Nhã cúi đầu, brrn môi hiện lên một mạt cười giảo hoạt. Không thể lừa nghe lần nữa, cũng có chút tiếc nuối, bất quá đã có lần đầu thì không tin sẽ không có lần thứ hai.
Trở lại sơn động họ đang tạm ở, Mặc Nhã nhanh chóng cởϊ qυầи áo của Lôi Tấn, lần này không hề chọc ghẹo hắn, vốn lên cho hắn ngâm một chút nước nóng là tốt nhất, nhưng ở đây lại không có công cụ nấu nước, đành phải lau khô cho hắn trước, sau đó thay quần áo mới.
Mặc Nhã khơi cho lửa lớn hơn, đem con gà rừng vừa săn được để trước cửa động chà xát thêm chút gia vị thuận tay hái trong rừng, trong bụng gà nhét thêm nấm, đặt trên lửa nướng, vùi ống trúc xuống đất đun nước ấm.
“Trên người có lạnh không?” Mặc Nhã làm xong tất cả, quay hỏi Lôi Tấn đang nằm.
“Có chút.” Lôi Tấn dựa theo tình hình thực tế đáp, hắn biết chốn hoang sơ này thiếu thốn thuốc men, có bệnh tật gì tốt nhất lên nói ra sớm chút, chỉ cậy mạnh thì sẽ liên luỵ bản thân.
Mặc Nhã nửa quỳ trên đất, nắm tay Lôi Tấn, một bên thổi khí, một bên xoa bóp, thẳng đến khi nóng tay trắng bệch vì lạnh trở lên ấm áp mới buông.
“Làm gì?” Lôi Tấn thấy động tác của Mặc Nhã thì cả kinh, tiếp theo thu chân lại
“tay ấm áp, chân cũng ấm áp, trên người sẽ không lạnh nữa.” Mặc Nhã không để ý hắn né tránh, tóm lấy chân Lôi Tấn, một bên chân rất nhanh dừng trong đôi tay Mặc Nhã.
Thế nhưng chân so với tay thì mẫn cảm hơn nhiều, Lôi Tấn bị xoa nắn tới mức thân thể run lên, không ngừng cầu xin nói “Thực ngứa, không cần, ngứa muốn chết…”
“Đợi chút thì sẽ dễ chịu…” Mặc Nhã nắm chặt không cho hắn lộn xộn
Là sự thực, một lát sau, Lôi Tấn đã cảm thấy hơi ấm theo gan bàn chân không ngừng cuồn cuộn chảy lên, toàn bộ thân thể đều nóng hầm hập
Mặc Nhã thấy sắc mặt hắn bắt đầu hồng hào, thì cười nói “Không lừa ngươi chứ, trên người có ấm không?”
Lôi Tấn híp mắt gật gật đầu.
Mặc Nhã đổi một cái chân khác tiếp tục xoa nắn, thấy Lôi Tấn thoải mái giống như một con mèo lớn đang lười nhác, liền nói “ngươi cảm thấy thoải mái là tốt rồi, chờ tới lúc chúng ta đều già, ta cũng sẽ xoa cho ngươi.”
Một tia buồn ngủ của Lôi Tấn, bởi vì câu nói này, lập tức cuốn gói chạy mất, hắn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Nhã, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Gà rừng còn chưa nướng xong, nhưng nước thì đã sôi, Mặc Nhã giúp mình và Lôi Tấn rửa sạch tay xaong, đổ ra hai chén, uy cho Lôi Tấn uống một ly nóng, lại lấy từ trong túi vải ra ít hạt muối, bỏ vào một chén khác, thổi nguội, rồi đỡ Hi Nhã ngồi dậy, uy cho đại ca uống.
“Hi Nhã có khá hơn chút nào không?” Lôi Tấn hỏi
“Không có nhanh như vậy đâu, tuy độc tính lần này trúng ít, thế nhưng cũng phải ngủ hơn hai ngày.” Mặc Nhã buông cái ly trong tay xuống, rồi đỡ Hi Nhã nằm xuống.
Lôi Tấn trước kia hình như cũng nghe người ta giải thích qua hai ba câu, nói trong độc dược bình thường đều có thành phần gây mê, giờ nghĩ lại, Hi Nhã mê man như vậy chắc cũng bởi vì bị gây mê đi. Hơn nữa Mặc Nhã đã nói không có việc gì, thế nên chắc vẫn bình thường.
“Trên người đại ca so với ngươi còn ấm hơn, ngươi thử đi.” Mặc Nhã kéo tay Hi Nhã áp lên mặt Lôi Tấn, làm cho hắn tự cảm nhận một chút.
Đây đúng là nhiệt độ mà Lôi Tấn quen thuộc.
Toàn bộ sơn động đều ngào ngạt hương vị thơm ngon của gà nướng, Mặc Nhã lấy nấm trong bụng gà ra đút cho Lôi Tấn ăn trước, nấm đã thấm mỡ gà, trơn trơn mềm mềm, ăn thực ngon.
Mặc Nhã thấy Lôi Tấn ăn ngon, lại gần cắn môi Lôi Tấn còn không đủ mà xâm nhập vào trong, hai người ta tranh ngươi đoạt, ăn đến bất diệc nhac hồ (vui vẻ, vui sướng), cuối cùng Mặc Nhã nâng gáy Lôi Tấn, ở trong miệng hắn quét sạch sẽ. Cuối cùng còn ý vị do tẫn (chưa thảo mãn)mà liếm liếm sợi chỉ bạc ở khoé miệng hắn.
Cứ như vậy, hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, ước chừng hơn nửa canh giờ, mói giải quyết xong bữa ăn này
————-
Giữa lúc đó Hi Nhã có tỉnh lại một lần, thấy Mặc Nhã đã quay về, Lôi Tấn cũng không sao, ánh mắt lại nhắm, thân thể thả lỏng, tiếp tục vù vù ngủ, chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, Lôi Tấn có mấy lần muốn cho y đứng dậy ăn chút gì đó, nhưng tới một động tĩnh cũng không có. Mặc Nhã thấy vậy, thực sự cũng không có cách, đành tiếp tục uy cho y nước muối nhạt, duy trì thể lực cơ bản.
Lôi Tấn sợ y ngủ tới chết, tới nửa đêm đều phải dậy xem qua, xác nhận người còn thở phì phò, mới trở về chui vào ngực Mặc Nhã, sau đó ngủ thẳng tới hừng đông.
Trong sơn động chỉ có cái giường lốt bằng cỏ kia, Hi Nhã ngủ thoải mái, tự nhiên không thể leo lên chen chúc với người bệnh, nhưng lại không thể để cho Lôi Tấn ngủ trên mặt đất lạnh như băng được, Mặc Nhã liền hoá thú, bốn cái vuốt đem Lôi Tấn ôm đến trên bụng mình ngủ.
Lôi Tấn là lần đầu tiên thấy hình thú của Mặc Nhã, là một con hắc báo thực lớn, màu lông lấp lánh, thân hình tao nhã, bộ dáng thực uy vũ, chính là trước khi ngủ, lại lấy lưỡi liếm mặt Lôi Tấn, trêu người đầy nước miếng, mất hết cả hình tượng.
Lúc trước Lôi Tấn từng nghe người ta nói, trên lưỡi báo có xước măng rô, một cái liếm có thể cạo đi một tầng thịt.
Mặc Nhã nghe vậy, sau khi hoá hình thú, ánh mắt to tròn loé lên ý cười thần bí, mở miệng “Nếu quả thực như vậy, thú nhân bộ tộc sớm đã chẳng có bảo bảo.”
Lôi Tấn vốn tưởng ý của những lời này là, nếu thực như thế, giống cái vừa bị liếm liền chết, làm sao có ai sinh ra bảo bảo nữa, thẳng tới rất lâu sau, Lôi Tấn mới hiểu rõ ý tứ chân chính trong lời nói của Mặc Nhã, chính là lúc đó đã khuya, Lôi Tấn có hiểu được cũng vô dụng.
Lôi Tấn chui vào trong lòng Mặc Nhã, sờ sờ lớp lông trên bụng y, thực sự ấm áp, nhắm mắt lại an tâm đi ngủ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 2: Gặp được lão Tam
- Chương 3: Xuyên qua rừng rậm
- Chương 4: Một đêm trong sơn động
- Chương 5: Trở về bộ tộc
- Chương 6: Bên sông tắm rửa
- Chương 7: Cá nướng
- Chương 8: Sai lầm ăn trái cây
- Chương 9: Nơi nơi là nước
- Chương 10: Tự làm tự chiu
- Chương 11: Một đường này
- Chương 12: Trở về bộ tộc
- Chương 13: Về tới nhà
- Chương 14: Gặp mặt
- Chương 15: Đồng hương
- Chương 16: Đêm thận trọng
- Chương 17: Lựa chọn
- Chương 18: Kết luận của Lôi Tấn
- Chương 19: Không có nữ nhân
- Chương 20: Quyết định của La Kiệt
- Chương 21: Biến thân
- Chương 22: Chân tướng thú nhân
- Chương 23: Dự cảm
- Chương 24: Minh Nhã bại lộ
- Chương 25: Giáo huấn
- Chương 26: Tính sai
- Chương 27: Đường trở về
- Chương 28: Tình địch
- Chương 29: Truy người như thế nào?
- Chương 30: Ghen (Thượng)
- Chương 31: Ghen (Hạ)
- Chương 32: Tiểu ôn nhu
- Chương 33: Hảo huynh đệ
- Chương 34: Gặp họa buông xuống
- Chương 35: Biện pháp
- Chương 36: Tới đây
- Chương 37: Thắng lợi
- Chương 38: Bắt kẻ thông dâʍ
- Chương 39: Đánh một trận
- Chương 40: Giải quyết tốt hậu quả
- Chương 41: Thú nhân cùng thú nhân
- Chương 42: Cộng thê
- Chương 43: Gà bay chó sủa
- Chương 44: Vú em của bảo bảo
- Chương 45: Dược của Xuân Kỷ
- Chương 46: Hiểu biết bộ tộc
- Chương 47: Hi Nhã bị thương
- Chương 48: Trị thương
- Chương 49: Một đêm trước rừng
- Chương 50: Lôi Tấn mất tích
- Chương 51: Lôi Tấn được cứu trợ
- Chương 52: Tìm thấy Lôi Tấn
- Chương 53: Bích Ngải hoa phát sinh tác dụng
- Chương 54: Hỗ trợ của Hi Nhã
- Chương 55: Nhớ rõ giờ là ai
- Chương 56: Sau khi ăn xong
- Chương 57: Giây dưa giữa ba người
- Chương 58: Lên núi
- Chương 59: Thu dọn tên thiếu đánh
- Chương 60: Tắm rửa
- Chương 61: Bầu bạn của ai
- Chương 62: Theo nhu cầu
- Chương 63: Minh Nhã bỏ trốn
- Chương 64: Gặp lại
- Chương 65: Không phá thì không xây được
- Chương 66: Chấp nhận Hi Nhã
- Chương 67: Mặc Nhã trở về
- Chương 68: Mặc Nhã thoải mái
- Chương 69: Kết cục của Bối Cách
- Chương 70: Mừng phát tài
- Chương 71: Xác định quan hệ
- Chương 72: Nhặt được Minh Nhã
- Chương 73: Kết thành một khối
- Chương 74: Bí mật của Minh Nhã (Thượng)
- Chương 75: Bí mật của Minh Nhã (Hạ)
- Chương 76: Hắc, đã trở về
- Chương 77: Chân tướng
- Chương 78: Ngoài dự kiến
- Chương 79: Bảo bảo
- Chương 80: Thân thế của Mặc Nhã
- Chương 81: Gỡ bỏ hiểu lầm
- Chương 82: Lôi Tấn xong rồi
- Chương 83: Trung thu hạnh phúc
- Chương 84: Bốn người
- Chương 85: Phụ thân cùng bảo bảo
- Chương 86: Muốn giữ bảo bảo
- Chương 87: Cái gọi là nghi thức
- Chương 88: Nguy hiểm khi trưởng thành
- Chương 89: Máy thai
- Chương 90: Tiểu Bánh bao của Bối Cách
- Chương 91: Bối Cách sinh con
- Chương 92: Tiểu biệt gặp lại
- Chương 93: Quốc khánh vui vẻ (Thượng)
- Chương 94: Quốc khánh vui vẻ (Hạ)
- Chương 95: Vận mệnh đầu tiên của bảo bảo
- Chương 96: Không muốn sinh
- Chương 97: Phá thai
- Chương 98: Cứ như thế đi
- Chương 99: Cuối cùng của cuối cùng
- Chương 100: Bảo bảo ra đời
- Chương 101: Khoảng cách xa nhất
- Chương 102: Chấm dứt (1)
- Chương 103: Chấm dứt (2)
- Chương 104: Nơi ở của bảo bảo
- Chương 105: Điểm tới
- Chương 106: Hai chọn một
- Chương 107: Nếu như là kết cục
- Chương 108: Tỉnh giấc quay về
- Chương 109: Cầu hôn cùng bán mình
- Chương 110: Chấp nhận cả ba
- Chương 111: Phụ tử quen nhau
- Chương 112: Một nhà đoàn tụ
- Chương 113: Phiền não khi có ba lão công
- Chương 114: Kéo dài triền miên
- Chương 115: Trừng phạt khi đào tẩu
- Chương 116: Minh Nhã to gan
- Chương 117: Điều giáo
- Chương 118: Nỗi đau cùng hạnh phúc
- Chương 119: Mùa xuân tới
- Chương 120: Chạy trốn quá khứ
- Chương 121: Trúng thưởng ngoài ý muốn
- Chương 122: Đại tập của bộ tộc
- Chương 123: Chờ ngày sinh nở
- Chương 124: Trấn an
- Chương 125: Bình an cùng vui mừng
- Chương 126: Song sinh tử (Thượng)
- Chương 127: Song sinh tử (Hạ)
- Chương 128: Ba năm
- Chương 129: Bất ly bất khí
- Chương 130: Chung cực đoàn viên
- Chương 131: Lấy vợ
- Chương 132: Hành trình gặp nhau
- Chương 133: Nhà mình
- Chương 134: PN Vinh Xuyên
- Chương 135: Kết hôn đi
- Chương 136: Khó được bình tĩnh
- Chương 137: Thời gian ngọt ngào
- Chương 138: Thời gian ngọt ngào
- Chương 139: Bánh bao Minh Nhã
- Chương 140: PN La Kiệt (1)
- Chương 141: Pn La Kiệt (2)
- Chương 142: Pn La Kiệt (3)
- Chương 143: Pn La Kiệt (4)
- Chương 144: Pn La Kiệt (5)
- Chương 145: PN La Kiệt (6)
- Chương 146: PN La Kiệt (7)
- Chương 147: PN La Kiệt (8)
- Chương 148: PN La Kiệt (9)
- Chương 149: PN La Kiệt (10)
- Chương 150: PN La Kiệt (11)
- Chương 151: PN La Kiệt (12)
- Chương 152: Cử hành nghi thức
- Chương 153: Hành trình tới Thánh hồ (01)
- Chương 154: Hành trình tới Thánh hồ (02)
- Chương 155: PN Bối cách
- bình luận