Thú Nhân Chi Lưu Manh Công - Chương 91: Bối Cách sinh con
Chương trước- Chương 2: Gặp được lão Tam
- Chương 3: Xuyên qua rừng rậm
- Chương 4: Một đêm trong sơn động
- Chương 5: Trở về bộ tộc
- Chương 6: Bên sông tắm rửa
- Chương 7: Cá nướng
- Chương 8: Sai lầm ăn trái cây
- Chương 9: Nơi nơi là nước
- Chương 10: Tự làm tự chiu
- Chương 11: Một đường này
- Chương 12: Trở về bộ tộc
- Chương 13: Về tới nhà
- Chương 14: Gặp mặt
- Chương 15: Đồng hương
- Chương 16: Đêm thận trọng
- Chương 17: Lựa chọn
- Chương 18: Kết luận của Lôi Tấn
- Chương 19: Không có nữ nhân
- Chương 20: Quyết định của La Kiệt
- Chương 21: Biến thân
- Chương 22: Chân tướng thú nhân
- Chương 23: Dự cảm
- Chương 24: Minh Nhã bại lộ
- Chương 25: Giáo huấn
- Chương 26: Tính sai
- Chương 27: Đường trở về
- Chương 28: Tình địch
- Chương 29: Truy người như thế nào?
- Chương 30: Ghen (Thượng)
- Chương 31: Ghen (Hạ)
- Chương 32: Tiểu ôn nhu
- Chương 33: Hảo huynh đệ
- Chương 34: Gặp họa buông xuống
- Chương 35: Biện pháp
- Chương 36: Tới đây
- Chương 37: Thắng lợi
- Chương 38: Bắt kẻ thông dâʍ
- Chương 39: Đánh một trận
- Chương 40: Giải quyết tốt hậu quả
- Chương 41: Thú nhân cùng thú nhân
- Chương 42: Cộng thê
- Chương 43: Gà bay chó sủa
- Chương 44: Vú em của bảo bảo
- Chương 45: Dược của Xuân Kỷ
- Chương 46: Hiểu biết bộ tộc
- Chương 47: Hi Nhã bị thương
- Chương 48: Trị thương
- Chương 49: Một đêm trước rừng
- Chương 50: Lôi Tấn mất tích
- Chương 51: Lôi Tấn được cứu trợ
- Chương 52: Tìm thấy Lôi Tấn
- Chương 53: Bích Ngải hoa phát sinh tác dụng
- Chương 54: Hỗ trợ của Hi Nhã
- Chương 55: Nhớ rõ giờ là ai
- Chương 56: Sau khi ăn xong
- Chương 57: Giây dưa giữa ba người
- Chương 58: Lên núi
- Chương 59: Thu dọn tên thiếu đánh
- Chương 60: Tắm rửa
- Chương 61: Bầu bạn của ai
- Chương 62: Theo nhu cầu
- Chương 63: Minh Nhã bỏ trốn
- Chương 64: Gặp lại
- Chương 65: Không phá thì không xây được
- Chương 66: Chấp nhận Hi Nhã
- Chương 67: Mặc Nhã trở về
- Chương 68: Mặc Nhã thoải mái
- Chương 69: Kết cục của Bối Cách
- Chương 70: Mừng phát tài
- Chương 71: Xác định quan hệ
- Chương 72: Nhặt được Minh Nhã
- Chương 73: Kết thành một khối
- Chương 74: Bí mật của Minh Nhã (Thượng)
- Chương 75: Bí mật của Minh Nhã (Hạ)
- Chương 76: Hắc, đã trở về
- Chương 77: Chân tướng
- Chương 78: Ngoài dự kiến
- Chương 79: Bảo bảo
- Chương 80: Thân thế của Mặc Nhã
- Chương 81: Gỡ bỏ hiểu lầm
- Chương 82: Lôi Tấn xong rồi
- Chương 83: Trung thu hạnh phúc
- Chương 84: Bốn người
- Chương 85: Phụ thân cùng bảo bảo
- Chương 86: Muốn giữ bảo bảo
- Chương 87: Cái gọi là nghi thức
- Chương 88: Nguy hiểm khi trưởng thành
- Chương 89: Máy thai
- Chương 90: Tiểu Bánh bao của Bối Cách
- Chương 91: Bối Cách sinh con
- Chương 92: Tiểu biệt gặp lại
- Chương 93: Quốc khánh vui vẻ (Thượng)
- Chương 94: Quốc khánh vui vẻ (Hạ)
- Chương 95: Vận mệnh đầu tiên của bảo bảo
- Chương 96: Không muốn sinh
- Chương 97: Phá thai
- Chương 98: Cứ như thế đi
- Chương 99: Cuối cùng của cuối cùng
- Chương 100: Bảo bảo ra đời
- Chương 101: Khoảng cách xa nhất
- Chương 102: Chấm dứt (1)
- Chương 103: Chấm dứt (2)
- Chương 104: Nơi ở của bảo bảo
- Chương 105: Điểm tới
- Chương 106: Hai chọn một
- Chương 107: Nếu như là kết cục
- Chương 108: Tỉnh giấc quay về
- Chương 109: Cầu hôn cùng bán mình
- Chương 110: Chấp nhận cả ba
- Chương 111: Phụ tử quen nhau
- Chương 112: Một nhà đoàn tụ
- Chương 113: Phiền não khi có ba lão công
- Chương 114: Kéo dài triền miên
- Chương 115: Trừng phạt khi đào tẩu
- Chương 116: Minh Nhã to gan
- Chương 117: Điều giáo
- Chương 118: Nỗi đau cùng hạnh phúc
- Chương 119: Mùa xuân tới
- Chương 120: Chạy trốn quá khứ
- Chương 121: Trúng thưởng ngoài ý muốn
- Chương 122: Đại tập của bộ tộc
- Chương 123: Chờ ngày sinh nở
- Chương 124: Trấn an
- Chương 125: Bình an cùng vui mừng
- Chương 126: Song sinh tử (Thượng)
- Chương 127: Song sinh tử (Hạ)
- Chương 128: Ba năm
- Chương 129: Bất ly bất khí
- Chương 130: Chung cực đoàn viên
- Chương 131: Lấy vợ
- Chương 132: Hành trình gặp nhau
- Chương 133: Nhà mình
- Chương 134: PN Vinh Xuyên
- Chương 135: Kết hôn đi
- Chương 136: Khó được bình tĩnh
- Chương 137: Thời gian ngọt ngào
- Chương 138: Thời gian ngọt ngào
- Chương 139: Bánh bao Minh Nhã
- Chương 140: PN La Kiệt (1)
- Chương 141: Pn La Kiệt (2)
- Chương 142: Pn La Kiệt (3)
- Chương 143: Pn La Kiệt (4)
- Chương 144: Pn La Kiệt (5)
- Chương 145: PN La Kiệt (6)
- Chương 146: PN La Kiệt (7)
- Chương 147: PN La Kiệt (8)
- Chương 148: PN La Kiệt (9)
- Chương 149: PN La Kiệt (10)
- Chương 150: PN La Kiệt (11)
- Chương 151: PN La Kiệt (12)
- Chương 152: Cử hành nghi thức
- Chương 153: Hành trình tới Thánh hồ (01)
- Chương 154: Hành trình tới Thánh hồ (02)
- Chương 155: PN Bối cách
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thú Nhân Chi Lưu Manh Công
Chương 91: Bối Cách sinh con
“Bối Cách…” Nhiều năm như vậy đã quen nhìn sinh tử, Lôi Tấn vốn cho rằng bản thân hẳn đã không còn cảm giác, ngay cả tính mạng của mình hắn còn không thèm thực sự để ý, thì huống chi là người khác, là một người sống trên con đường hỗn loạn, phần đông người khác nhìn hắn dưới tay là tiền sau lưng là người, phong quang vô hạn, nhưng có ai biết ngày nào đó liền ăn một viên đạn bay tới, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nghĩa phụ của hắn chính là chết như vậy, cho nên khi hắn thượng vị ngày đầu tiên đã nghĩ qua kết cục của người trong bang, không thể nói là nhìn thấu sinh tử, hắn còn chưa với tới cái cảnh giới đó, chỉ có thể nói là so với người khác đã có thể nhìn ra chút gì đó, nhưng hiện tại trơ mắt nhìn Bối Cách ở trước mặt hắn tắt thở, trong một khoảng thời gian ngắn thế nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào.
“Bối Cách…” hắn lại đẩy đẩy đầu Bối Cách
Đầu Bối Cách lệch qua một bên, vẫn không hề mở mắt.
Tay Lôi Tấn có chút phát run, không biết có nên thử xem Bối Cách còn chút hơi thở nào để làm xác nhận cuối cùng hay không
“Lôi Tấn…” La Kiệt tăng lớn âm thanh gọi hắn
“A?” Lôi Tấn rốt cục nghe thấy, phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía La Kiệt.
Trong tay La Kiệt ôm quả trứng kia, thở dài, bất đắc dĩ nói “Đem cái thảm trong tay ngươi đắp lên cho gã, mới vừa sinh xong, khổng thể bị cảm lạnh. Ngươi có kêu vài tiếng gã cũng không nghe được.”
Lôi Tấn cúi đầu, nhìn kỹ, hô hấp Bối Cách cho dù mỏng manh, thế nhưng đã dần vững vàng lại, chỉ có mình, trên trán mồ hôi lạnh như băng, Lôi Tấn nghĩ trái tim mình gặp trở ngại, còn bày cái chuyện ô long gì a? Hắn thô lỗ đem cái thảm xếp gọn bên giường rũ ra, phủ lên người Bối Cách, thực muốn cho Bối Cách cái tát, sinh đứa nhỏ, còn làm ra tiết mục như uỷ thác lúc lâm chung vậy, tối mất mặt nhất chính là mình, thế nhưng lại phối hợp toàn bộ hành trình, còn kém một phen cẩu huyết, nhào lên bày tỏ tình huynh đệ sâu đậm. Hai mắt lệ uông uông. Dựa vào, hình tượng cao lớn anh tuấn tiêu sái hai mươi tám năm của lão tử, buổi tối nay xem như sụp đổ hoàn toàn rồi
“niệm ngươi là sản phu, ta trước tha cho ngươi.” Lôi Tấn đắp thảm cho Bối Cách tốt lắm, trong lòng yên lặng an ủi mình, cũng may La Kiệt cùng Thanh Kiều dược sư ở, phỏng chừng hai người cũng vội vã đỡ đẻ, nên không chú ý tới vẻ mất mặt của mình.
Không ngờ vừa nhấc đầu, liền đụng phải ánh mắt trêu ghẹo của La Kiệt.
Da đầu Lôi Tấn run lên từng đợt, trên mặt nặn ra chút ý cười, nói “Cho ta xem cái trứng Bối Cách vừa sinh nào.”
La Kiệt nhanh tay nhanh chân đưa tới trong lòng hắn, cười nói “Hảo hảo ôm đứa con ngươi mới nhận thức đi.”
Lôi Tấn vừa định mở miệng phản bác, có ma mới muốn là cha một quả trứng? Nhưng lại nghĩ đến hắn đúng là đã đáp ứng Bối Cách, nói như vậy, hắn thực sự có một đứa con trứng?
“cái này phải để ở đâu?” Thực sự rất mềm, Lôi Tấn cũng không dám mạnh tay, cái vỏ trứng bán trong suốt mỏng như vậy, bên trong còn có chút chất lỏng sóng sánh. Nhân ngư màu vàng nho nhỏ, những chỗ không có vẩy đều phấn phấn nộn nộn, nhắm mắt ngủ ngọt ngào, miệng làu bàu phun ra bọt nước nho nhỏ
“Đặt dưới người Bối Cách, có thể bị ép vỡ không?” Lôi Tấn còn rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, dù sao nó cũng là trứng, hay là vẫn cần cha mẹ đến ấp trứng? Cái nam nhân kia không ở đây, nhiệm vụ này tự nhiên là do Bối Cách làm.
Thái dương La Kiệt co rút, nhịn không được mở miệng nói “ta nghĩ nó hẳn không cần Bối Cách ấp đâu, đứa nhỏ đã thành hình, chỉ còn chờ nó xé rách xác ngoài đi ra thôi.”
Thanh Kiều dược sư trước đó đã chuẩn bị sẵn một chậu nước sạch để rửa tay, lúc này cũng mở miệng nói “Ta cảm thấy lời La Kiệt nói có lý, chính là không biết cách dưỡng thế nào, Bối Cách đang ngủ, cũng không cách nào hỏi.”
Hi Nhã ở bên ngoài thấy Lôi Tấn vào trong lâu như vậy, yên tĩnh không nhúc nhích, liền gõ cửa hỏi “ba ba, Lôi Tấn, các ngươi ở bên trong thế nào rồi?”
“Các ngươi vào đi. Bối Cách sinh rồi.” La Kiệt đáp
Ba người Hi Nhã lúc này mới đẩy cửa vào, đối với quả trứng trong lòng Lôi Tấn tràn ngập tò mò, vây quanh nhìn một vòng, chính là ai cũng không biết nên dưỡng nó thế nào
Cuối cùng vẫn là La Kiệt lên tiếng nói nếu Nhân ngư sinh hoạt trong biển cả, vậy trước hết cứ nuôi nó trong nước đi, chờ Bối Cách tỉnh thì nói sau.
Bọn họ đem thùng tắm trong nhà dọn đến, đổ đầy hơn một nửa là nước ấm, lại cho thêm muối, Lôi Tấn ôm quả trứng kia cẩn thận thả vào, vật nhỏ ở trong nước di động từ trên xuống dưới, thoạt nhìn không có gì là không thích ứng, mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sắc trời đã sáng, bận hơn nửa đêm, La Kiệt bảo An Sâm đưa Thanh Kiều dược sư về, thuận tiện đưa qua một con dương, tuy rắng nói dược sư trong bộ tộc đều trị bệnh miễn phí, thế nhưng hơn nửa đêm dựng người ta dậy, dù là lý lẽ gì cũng phải tỏ vẻ một chút, Thanh Kiều dược sư cùng người nhà này cũng coi như có quen biết, cũng biết chủ ý của La Kiệt luôn chắc chắn, nói một không hai, cũng không từ chối nhiều, lại nhắc nhở vài chuyện cần chú ý khi hậu sản xong thì cõng rương thuốc cùng An Sâm một trước một sau bước ra ngoài.
Hi Nhã đi nấu cơm, đợi Minh Nhã rời giường. An Lạc đi ra sân quét dọn một chút, tối qua trong nhà rối ren, rất nhiều thứ gì đó đã lộn xộn lung tung.
Trong phòng chỉ còn lại La Kiệt cùng Lôi Tấn, đương nhien Bối Cách cũng ở, chính là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, có thể coi nhẹ.
La Kiệt thấy Lôi Tấn chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm quả trứng kia, liền nói “Tiểu hài tử thực đáng yêu đi?”
Tay Lôi Tấn ở trong nước gảy quả trứng, nghe vậy gật gật đầu, nói “Ừ, nhìn bụng Bối Cách lớn như vậy, sao đứa nhỏ lại bé thế?’ khoa tay múa chân bàn tay của mình một chút, nói thêm “Tay của ta so với cái đầu của nó còn lớn hơn.”
La Kiệt cũng đi qua, nói “đã không nhỏ rồi, nếu lớn hơn, Bối Cách sẽ thảm.”
“Đúng vậy.” Lôi Tấn bảy tỏ đồng tình sâu đậm, nhìn hình dáng thê thảm tối qua của Bối Cách, hắn một chút cũng không nghi ngờ
Lôi Tấn nghĩ một chút, nói “Bất quá nhìn bộ dáng của Bối Cách, đúng là một chút cũng không tính toán muốn nói cho nam nhân kia.” Cho dù bản thân sắp chết, cũng không hề đề cập tới, nếu không phải đau đến mức mắng chửi người, bọn họ hiện tại cũng không biết người kia có tên là gì.
“Đứa nhỏ là do chính mình sinh, chính là của mình, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ nó, nó có thể ỷ lại cũng chỉ có một mình ngươi.” La Kiệt chỉ tay nói
“Còn có đạo lý này?” Lôi Tấn không nghe ra tầng ý tứ sâu xa trong lời nói của La Kiệt, chính là đột nhiên nhớ tới Mặc Nhã, La Kiệt rất yêu Mặc Nhã, hắn nhìn ra được, cho nên mặc kệ a cha Mặc Nhã là ai, đều là con của La Kiệt sao?
“tại sao không?” La Kiệt nhướn nhướn mày, hỏi lại
Lôi Tấn đành phải thuận theo gật gật đầu, nếu thảo luận tiếp, chọc đến cái chân đau của La Kiệt, hậu quả thiết nghĩ chịu không nổi.
Chuyện tương lai ai cũng không ngờ được, cho nên La Kiệt tự nhiên không biết một ngày kia vì cái lý luận giáo huấn cho Lôi Tấn ngày hôm nay mà hối hận không kịp
“Đúng rồi, ngươi lúc ấy vì cái gì lại bảo ta đồng ý với Bối Cách?’ làm cho hắn còn nghĩ Bối Cách thực sự sắp chết
“Chỉ để cho gã yên tâm thôi, càng lo lắng càng sinh không được.” La Kiệt kéo ghế ngồi đến bên cạnh bồn tắm
“tay ngươi sao rồi?” Mới đầu hắn tưởng là máu của Bối Cách, sau mới phát hiện trên tay La Kiệt đều là vết cào, phỏng chừng là do bị Bối Cách cào
“Không có việc gì, đợi chút nữa bôi chút thuốc là được.” Sóng to gió lớn đều đã tới, chút thương tích này tính là gì.
“Vậy là tốt rồi.” Lôi Tấn gật gật đầu, lơ đãng nhìn qua, thấy trên cổ tay tay trái La Kiệt có vài vết sẹo rất rõ ràng, thoạt nhìn có chút lâu, nhưng theo kinh nghiệm của Lôi Tấn mà thấy, miệng vết thương chỉnh tề như vậy tuyệt đối là do lợi khí sắc bén cắt, nhìn dấu vết kia, miệng vết thương lúc ấy tuyệt đối là sâu đến trí mạng.
La Kiệt tựa hồ cảm nhận thấy ánh mắt của Lôi Tấn, lơ đãng lắc lắc ống tay áo, nói “Ngươi cũng bận rộn hơn nửa đêm rồi, đợi ăn điểm tâm xong, trở về phòng ngủ thêm một giấc đi.”
Lôi Tấn cũng không muốn bới móc riêng tư của người ta, liền nói “Còn không phải mệt chết đi, ngươi nói vật nhỏ này khi nào thì có thể mở mắt?”
“Cái này nói không tốt, bọn Hi Nhã lúc đó, hai ba ngày liền có thể, Nhân ngư thì ta hông biết.” La Kiệt hiện tại không hề kiêng kị sự thực bọn Hi Nhã là do y sinh ra
“La Kiệt, ngươi lúc ấy cũng đau thành cái dạng này sao?” Tối hôm qua Lôi Tấn thực đúng là có chút bị doạ, tuy rằng nghe nói sinh đứa nhỏ đúng là chuyện không dễ dàng, thế nhưng tận mắt nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Bối Cách, hắn thực sự may mắn bản thân không phải chịu cảnh này.
“Lúc sinh Minh Nhã thì tốt hơn nhiều.” Hi Nhã là thai đầu, tự nhiên không dễ, nhưng khó sinh nhất chính là Mặc Nhã, Minh Nhã là ngoan nhất, thuận thuận lợi lợi mà sinh ra
La Kiệt nói đến tự nhiên, La Kiệt nghe lại không được tự nhiên, Bối Cách cùng giống cái hắn còn có thể an ủi bản thân nói họ vốn là người của thế giới này, thế nhưng La Kiệt rõ ràng là người cùng một thế giới với hắn, thế nhưng cũng sinh đứa nhỏ.
La Kiệt nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết ý tưởng của Lôi Tấn không thể thay đổi một sớm một chiều, lúc ấy bản thân cũng không nghĩ ra, thì dựa vào cái gì yêu cầu Lôi Tấn có thể lập tức nghĩ thông suốt? Đúng là bản thân quá nóng vội, chính là hy vọng Lôi Tấn niệm tình trong bụng là thân sinh cốt nhục của hắn, sẽ không thương tổn đến hài tử kia, nếu không, chỉ sợ một ngày nào đó suy nghĩ cẩn thận, thì hối hận cũng không kịp.
——————
Ăn điểm tâm xong, Lôi Tấn cùng La Kiệt lại một lần nữa nhìn qua quả trứng kia, tiểu Nhân ngư màu vàng còn đang ngủ say, tình hình Bối Cách cũng là một bộ không muốn tỉnh lại, thì từng người về phòng riêng của mình.
Nghe nói các cây nông nghiệp trong ruộng của bộ tộc cũng sắp chín, các thú nhân phải đi hỗ trợ thu hoạch, ban ngày tự nhiên không thể ở lại trong nhà ngủ, Hi Nhã trước khi đi có chút không yên lòng với Lôi Tấn, vốn tính hôm nay không đi, nhưng Lôi Tấn nói bản thân đã tốt hơn nhiều, Hi Nhã sờ sờ cái trán hắn cũng thấy quả thực không nóng lắm, lúc này mới yên tâm rời đi.
Lôi Tấn quả thực mệt mỏi, vừa có cảm giác nặng nề ngủ, khi tỉnh lại, tựa hồ trời đã mưa xuống, trong không khí mang theo mùi thơm ngát của bùn đất cùng thực vật, đã thanh tỉnh, thế nhưng lười mở mắt, thảm bên dưới thực ấm áp, không muốn di chuyển. Truyện Hài Hước
“Tỉnh?” đôi môi ướŧ áŧ dừng trên mí mắt, Lôi Tấn nghe thấy có người đang khẽ cười
Lôi Tấn mở mắt, chỉ thấy có người đang ngồi ở đầu giường, thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng trong con ngươi màu lục thẫm vẫn thản nhiên mang theo ý cười dịu dàng.
“Có nhớ ta không?” Mặc Nhã khom lưng xuống, ở trên môi Lôi Tấn hôn một cái, nhỏ giọng hỏi
Mái tóc dài đáp trên mặt Lôi Tấn khiến hắn ngưa ngứa, Lôi Tấn sờ sờ đầu y, trái tim cũng theo đó mà mềm thành nước, có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng điểm một chút.
Nụ hôn lần này dùng lực hơn, thẳng đến lúc trên lưng Lôi Tấn tê dại một trận.
“Lôi Tấn, Minh Nhã gây chuyện rồi, quả trứng kia bị ta chọc vỡ……” Minh Nhã khóc chạy vào, đánh gãy hai người càng lúc càng dán lại gần nhau.
“Bối Cách…” hắn lại đẩy đẩy đầu Bối Cách
Đầu Bối Cách lệch qua một bên, vẫn không hề mở mắt.
Tay Lôi Tấn có chút phát run, không biết có nên thử xem Bối Cách còn chút hơi thở nào để làm xác nhận cuối cùng hay không
“Lôi Tấn…” La Kiệt tăng lớn âm thanh gọi hắn
“A?” Lôi Tấn rốt cục nghe thấy, phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía La Kiệt.
Trong tay La Kiệt ôm quả trứng kia, thở dài, bất đắc dĩ nói “Đem cái thảm trong tay ngươi đắp lên cho gã, mới vừa sinh xong, khổng thể bị cảm lạnh. Ngươi có kêu vài tiếng gã cũng không nghe được.”
Lôi Tấn cúi đầu, nhìn kỹ, hô hấp Bối Cách cho dù mỏng manh, thế nhưng đã dần vững vàng lại, chỉ có mình, trên trán mồ hôi lạnh như băng, Lôi Tấn nghĩ trái tim mình gặp trở ngại, còn bày cái chuyện ô long gì a? Hắn thô lỗ đem cái thảm xếp gọn bên giường rũ ra, phủ lên người Bối Cách, thực muốn cho Bối Cách cái tát, sinh đứa nhỏ, còn làm ra tiết mục như uỷ thác lúc lâm chung vậy, tối mất mặt nhất chính là mình, thế nhưng lại phối hợp toàn bộ hành trình, còn kém một phen cẩu huyết, nhào lên bày tỏ tình huynh đệ sâu đậm. Hai mắt lệ uông uông. Dựa vào, hình tượng cao lớn anh tuấn tiêu sái hai mươi tám năm của lão tử, buổi tối nay xem như sụp đổ hoàn toàn rồi
“niệm ngươi là sản phu, ta trước tha cho ngươi.” Lôi Tấn đắp thảm cho Bối Cách tốt lắm, trong lòng yên lặng an ủi mình, cũng may La Kiệt cùng Thanh Kiều dược sư ở, phỏng chừng hai người cũng vội vã đỡ đẻ, nên không chú ý tới vẻ mất mặt của mình.
Không ngờ vừa nhấc đầu, liền đụng phải ánh mắt trêu ghẹo của La Kiệt.
Da đầu Lôi Tấn run lên từng đợt, trên mặt nặn ra chút ý cười, nói “Cho ta xem cái trứng Bối Cách vừa sinh nào.”
La Kiệt nhanh tay nhanh chân đưa tới trong lòng hắn, cười nói “Hảo hảo ôm đứa con ngươi mới nhận thức đi.”
Lôi Tấn vừa định mở miệng phản bác, có ma mới muốn là cha một quả trứng? Nhưng lại nghĩ đến hắn đúng là đã đáp ứng Bối Cách, nói như vậy, hắn thực sự có một đứa con trứng?
“cái này phải để ở đâu?” Thực sự rất mềm, Lôi Tấn cũng không dám mạnh tay, cái vỏ trứng bán trong suốt mỏng như vậy, bên trong còn có chút chất lỏng sóng sánh. Nhân ngư màu vàng nho nhỏ, những chỗ không có vẩy đều phấn phấn nộn nộn, nhắm mắt ngủ ngọt ngào, miệng làu bàu phun ra bọt nước nho nhỏ
“Đặt dưới người Bối Cách, có thể bị ép vỡ không?” Lôi Tấn còn rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, dù sao nó cũng là trứng, hay là vẫn cần cha mẹ đến ấp trứng? Cái nam nhân kia không ở đây, nhiệm vụ này tự nhiên là do Bối Cách làm.
Thái dương La Kiệt co rút, nhịn không được mở miệng nói “ta nghĩ nó hẳn không cần Bối Cách ấp đâu, đứa nhỏ đã thành hình, chỉ còn chờ nó xé rách xác ngoài đi ra thôi.”
Thanh Kiều dược sư trước đó đã chuẩn bị sẵn một chậu nước sạch để rửa tay, lúc này cũng mở miệng nói “Ta cảm thấy lời La Kiệt nói có lý, chính là không biết cách dưỡng thế nào, Bối Cách đang ngủ, cũng không cách nào hỏi.”
Hi Nhã ở bên ngoài thấy Lôi Tấn vào trong lâu như vậy, yên tĩnh không nhúc nhích, liền gõ cửa hỏi “ba ba, Lôi Tấn, các ngươi ở bên trong thế nào rồi?”
“Các ngươi vào đi. Bối Cách sinh rồi.” La Kiệt đáp
Ba người Hi Nhã lúc này mới đẩy cửa vào, đối với quả trứng trong lòng Lôi Tấn tràn ngập tò mò, vây quanh nhìn một vòng, chính là ai cũng không biết nên dưỡng nó thế nào
Cuối cùng vẫn là La Kiệt lên tiếng nói nếu Nhân ngư sinh hoạt trong biển cả, vậy trước hết cứ nuôi nó trong nước đi, chờ Bối Cách tỉnh thì nói sau.
Bọn họ đem thùng tắm trong nhà dọn đến, đổ đầy hơn một nửa là nước ấm, lại cho thêm muối, Lôi Tấn ôm quả trứng kia cẩn thận thả vào, vật nhỏ ở trong nước di động từ trên xuống dưới, thoạt nhìn không có gì là không thích ứng, mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sắc trời đã sáng, bận hơn nửa đêm, La Kiệt bảo An Sâm đưa Thanh Kiều dược sư về, thuận tiện đưa qua một con dương, tuy rắng nói dược sư trong bộ tộc đều trị bệnh miễn phí, thế nhưng hơn nửa đêm dựng người ta dậy, dù là lý lẽ gì cũng phải tỏ vẻ một chút, Thanh Kiều dược sư cùng người nhà này cũng coi như có quen biết, cũng biết chủ ý của La Kiệt luôn chắc chắn, nói một không hai, cũng không từ chối nhiều, lại nhắc nhở vài chuyện cần chú ý khi hậu sản xong thì cõng rương thuốc cùng An Sâm một trước một sau bước ra ngoài.
Hi Nhã đi nấu cơm, đợi Minh Nhã rời giường. An Lạc đi ra sân quét dọn một chút, tối qua trong nhà rối ren, rất nhiều thứ gì đó đã lộn xộn lung tung.
Trong phòng chỉ còn lại La Kiệt cùng Lôi Tấn, đương nhien Bối Cách cũng ở, chính là ngủ đến bất tỉnh nhân sự, có thể coi nhẹ.
La Kiệt thấy Lôi Tấn chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm quả trứng kia, liền nói “Tiểu hài tử thực đáng yêu đi?”
Tay Lôi Tấn ở trong nước gảy quả trứng, nghe vậy gật gật đầu, nói “Ừ, nhìn bụng Bối Cách lớn như vậy, sao đứa nhỏ lại bé thế?’ khoa tay múa chân bàn tay của mình một chút, nói thêm “Tay của ta so với cái đầu của nó còn lớn hơn.”
La Kiệt cũng đi qua, nói “đã không nhỏ rồi, nếu lớn hơn, Bối Cách sẽ thảm.”
“Đúng vậy.” Lôi Tấn bảy tỏ đồng tình sâu đậm, nhìn hình dáng thê thảm tối qua của Bối Cách, hắn một chút cũng không nghi ngờ
Lôi Tấn nghĩ một chút, nói “Bất quá nhìn bộ dáng của Bối Cách, đúng là một chút cũng không tính toán muốn nói cho nam nhân kia.” Cho dù bản thân sắp chết, cũng không hề đề cập tới, nếu không phải đau đến mức mắng chửi người, bọn họ hiện tại cũng không biết người kia có tên là gì.
“Đứa nhỏ là do chính mình sinh, chính là của mình, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ nó, nó có thể ỷ lại cũng chỉ có một mình ngươi.” La Kiệt chỉ tay nói
“Còn có đạo lý này?” Lôi Tấn không nghe ra tầng ý tứ sâu xa trong lời nói của La Kiệt, chính là đột nhiên nhớ tới Mặc Nhã, La Kiệt rất yêu Mặc Nhã, hắn nhìn ra được, cho nên mặc kệ a cha Mặc Nhã là ai, đều là con của La Kiệt sao?
“tại sao không?” La Kiệt nhướn nhướn mày, hỏi lại
Lôi Tấn đành phải thuận theo gật gật đầu, nếu thảo luận tiếp, chọc đến cái chân đau của La Kiệt, hậu quả thiết nghĩ chịu không nổi.
Chuyện tương lai ai cũng không ngờ được, cho nên La Kiệt tự nhiên không biết một ngày kia vì cái lý luận giáo huấn cho Lôi Tấn ngày hôm nay mà hối hận không kịp
“Đúng rồi, ngươi lúc ấy vì cái gì lại bảo ta đồng ý với Bối Cách?’ làm cho hắn còn nghĩ Bối Cách thực sự sắp chết
“Chỉ để cho gã yên tâm thôi, càng lo lắng càng sinh không được.” La Kiệt kéo ghế ngồi đến bên cạnh bồn tắm
“tay ngươi sao rồi?” Mới đầu hắn tưởng là máu của Bối Cách, sau mới phát hiện trên tay La Kiệt đều là vết cào, phỏng chừng là do bị Bối Cách cào
“Không có việc gì, đợi chút nữa bôi chút thuốc là được.” Sóng to gió lớn đều đã tới, chút thương tích này tính là gì.
“Vậy là tốt rồi.” Lôi Tấn gật gật đầu, lơ đãng nhìn qua, thấy trên cổ tay tay trái La Kiệt có vài vết sẹo rất rõ ràng, thoạt nhìn có chút lâu, nhưng theo kinh nghiệm của Lôi Tấn mà thấy, miệng vết thương chỉnh tề như vậy tuyệt đối là do lợi khí sắc bén cắt, nhìn dấu vết kia, miệng vết thương lúc ấy tuyệt đối là sâu đến trí mạng.
La Kiệt tựa hồ cảm nhận thấy ánh mắt của Lôi Tấn, lơ đãng lắc lắc ống tay áo, nói “Ngươi cũng bận rộn hơn nửa đêm rồi, đợi ăn điểm tâm xong, trở về phòng ngủ thêm một giấc đi.”
Lôi Tấn cũng không muốn bới móc riêng tư của người ta, liền nói “Còn không phải mệt chết đi, ngươi nói vật nhỏ này khi nào thì có thể mở mắt?”
“Cái này nói không tốt, bọn Hi Nhã lúc đó, hai ba ngày liền có thể, Nhân ngư thì ta hông biết.” La Kiệt hiện tại không hề kiêng kị sự thực bọn Hi Nhã là do y sinh ra
“La Kiệt, ngươi lúc ấy cũng đau thành cái dạng này sao?” Tối hôm qua Lôi Tấn thực đúng là có chút bị doạ, tuy rằng nghe nói sinh đứa nhỏ đúng là chuyện không dễ dàng, thế nhưng tận mắt nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Bối Cách, hắn thực sự may mắn bản thân không phải chịu cảnh này.
“Lúc sinh Minh Nhã thì tốt hơn nhiều.” Hi Nhã là thai đầu, tự nhiên không dễ, nhưng khó sinh nhất chính là Mặc Nhã, Minh Nhã là ngoan nhất, thuận thuận lợi lợi mà sinh ra
La Kiệt nói đến tự nhiên, La Kiệt nghe lại không được tự nhiên, Bối Cách cùng giống cái hắn còn có thể an ủi bản thân nói họ vốn là người của thế giới này, thế nhưng La Kiệt rõ ràng là người cùng một thế giới với hắn, thế nhưng cũng sinh đứa nhỏ.
La Kiệt nhìn dáng vẻ của hắn, cũng biết ý tưởng của Lôi Tấn không thể thay đổi một sớm một chiều, lúc ấy bản thân cũng không nghĩ ra, thì dựa vào cái gì yêu cầu Lôi Tấn có thể lập tức nghĩ thông suốt? Đúng là bản thân quá nóng vội, chính là hy vọng Lôi Tấn niệm tình trong bụng là thân sinh cốt nhục của hắn, sẽ không thương tổn đến hài tử kia, nếu không, chỉ sợ một ngày nào đó suy nghĩ cẩn thận, thì hối hận cũng không kịp.
——————
Ăn điểm tâm xong, Lôi Tấn cùng La Kiệt lại một lần nữa nhìn qua quả trứng kia, tiểu Nhân ngư màu vàng còn đang ngủ say, tình hình Bối Cách cũng là một bộ không muốn tỉnh lại, thì từng người về phòng riêng của mình.
Nghe nói các cây nông nghiệp trong ruộng của bộ tộc cũng sắp chín, các thú nhân phải đi hỗ trợ thu hoạch, ban ngày tự nhiên không thể ở lại trong nhà ngủ, Hi Nhã trước khi đi có chút không yên lòng với Lôi Tấn, vốn tính hôm nay không đi, nhưng Lôi Tấn nói bản thân đã tốt hơn nhiều, Hi Nhã sờ sờ cái trán hắn cũng thấy quả thực không nóng lắm, lúc này mới yên tâm rời đi.
Lôi Tấn quả thực mệt mỏi, vừa có cảm giác nặng nề ngủ, khi tỉnh lại, tựa hồ trời đã mưa xuống, trong không khí mang theo mùi thơm ngát của bùn đất cùng thực vật, đã thanh tỉnh, thế nhưng lười mở mắt, thảm bên dưới thực ấm áp, không muốn di chuyển. Truyện Hài Hước
“Tỉnh?” đôi môi ướŧ áŧ dừng trên mí mắt, Lôi Tấn nghe thấy có người đang khẽ cười
Lôi Tấn mở mắt, chỉ thấy có người đang ngồi ở đầu giường, thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng trong con ngươi màu lục thẫm vẫn thản nhiên mang theo ý cười dịu dàng.
“Có nhớ ta không?” Mặc Nhã khom lưng xuống, ở trên môi Lôi Tấn hôn một cái, nhỏ giọng hỏi
Mái tóc dài đáp trên mặt Lôi Tấn khiến hắn ngưa ngứa, Lôi Tấn sờ sờ đầu y, trái tim cũng theo đó mà mềm thành nước, có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng điểm một chút.
Nụ hôn lần này dùng lực hơn, thẳng đến lúc trên lưng Lôi Tấn tê dại một trận.
“Lôi Tấn, Minh Nhã gây chuyện rồi, quả trứng kia bị ta chọc vỡ……” Minh Nhã khóc chạy vào, đánh gãy hai người càng lúc càng dán lại gần nhau.
Chương trước
Chương sau
- Chương 2: Gặp được lão Tam
- Chương 3: Xuyên qua rừng rậm
- Chương 4: Một đêm trong sơn động
- Chương 5: Trở về bộ tộc
- Chương 6: Bên sông tắm rửa
- Chương 7: Cá nướng
- Chương 8: Sai lầm ăn trái cây
- Chương 9: Nơi nơi là nước
- Chương 10: Tự làm tự chiu
- Chương 11: Một đường này
- Chương 12: Trở về bộ tộc
- Chương 13: Về tới nhà
- Chương 14: Gặp mặt
- Chương 15: Đồng hương
- Chương 16: Đêm thận trọng
- Chương 17: Lựa chọn
- Chương 18: Kết luận của Lôi Tấn
- Chương 19: Không có nữ nhân
- Chương 20: Quyết định của La Kiệt
- Chương 21: Biến thân
- Chương 22: Chân tướng thú nhân
- Chương 23: Dự cảm
- Chương 24: Minh Nhã bại lộ
- Chương 25: Giáo huấn
- Chương 26: Tính sai
- Chương 27: Đường trở về
- Chương 28: Tình địch
- Chương 29: Truy người như thế nào?
- Chương 30: Ghen (Thượng)
- Chương 31: Ghen (Hạ)
- Chương 32: Tiểu ôn nhu
- Chương 33: Hảo huynh đệ
- Chương 34: Gặp họa buông xuống
- Chương 35: Biện pháp
- Chương 36: Tới đây
- Chương 37: Thắng lợi
- Chương 38: Bắt kẻ thông dâʍ
- Chương 39: Đánh một trận
- Chương 40: Giải quyết tốt hậu quả
- Chương 41: Thú nhân cùng thú nhân
- Chương 42: Cộng thê
- Chương 43: Gà bay chó sủa
- Chương 44: Vú em của bảo bảo
- Chương 45: Dược của Xuân Kỷ
- Chương 46: Hiểu biết bộ tộc
- Chương 47: Hi Nhã bị thương
- Chương 48: Trị thương
- Chương 49: Một đêm trước rừng
- Chương 50: Lôi Tấn mất tích
- Chương 51: Lôi Tấn được cứu trợ
- Chương 52: Tìm thấy Lôi Tấn
- Chương 53: Bích Ngải hoa phát sinh tác dụng
- Chương 54: Hỗ trợ của Hi Nhã
- Chương 55: Nhớ rõ giờ là ai
- Chương 56: Sau khi ăn xong
- Chương 57: Giây dưa giữa ba người
- Chương 58: Lên núi
- Chương 59: Thu dọn tên thiếu đánh
- Chương 60: Tắm rửa
- Chương 61: Bầu bạn của ai
- Chương 62: Theo nhu cầu
- Chương 63: Minh Nhã bỏ trốn
- Chương 64: Gặp lại
- Chương 65: Không phá thì không xây được
- Chương 66: Chấp nhận Hi Nhã
- Chương 67: Mặc Nhã trở về
- Chương 68: Mặc Nhã thoải mái
- Chương 69: Kết cục của Bối Cách
- Chương 70: Mừng phát tài
- Chương 71: Xác định quan hệ
- Chương 72: Nhặt được Minh Nhã
- Chương 73: Kết thành một khối
- Chương 74: Bí mật của Minh Nhã (Thượng)
- Chương 75: Bí mật của Minh Nhã (Hạ)
- Chương 76: Hắc, đã trở về
- Chương 77: Chân tướng
- Chương 78: Ngoài dự kiến
- Chương 79: Bảo bảo
- Chương 80: Thân thế của Mặc Nhã
- Chương 81: Gỡ bỏ hiểu lầm
- Chương 82: Lôi Tấn xong rồi
- Chương 83: Trung thu hạnh phúc
- Chương 84: Bốn người
- Chương 85: Phụ thân cùng bảo bảo
- Chương 86: Muốn giữ bảo bảo
- Chương 87: Cái gọi là nghi thức
- Chương 88: Nguy hiểm khi trưởng thành
- Chương 89: Máy thai
- Chương 90: Tiểu Bánh bao của Bối Cách
- Chương 91: Bối Cách sinh con
- Chương 92: Tiểu biệt gặp lại
- Chương 93: Quốc khánh vui vẻ (Thượng)
- Chương 94: Quốc khánh vui vẻ (Hạ)
- Chương 95: Vận mệnh đầu tiên của bảo bảo
- Chương 96: Không muốn sinh
- Chương 97: Phá thai
- Chương 98: Cứ như thế đi
- Chương 99: Cuối cùng của cuối cùng
- Chương 100: Bảo bảo ra đời
- Chương 101: Khoảng cách xa nhất
- Chương 102: Chấm dứt (1)
- Chương 103: Chấm dứt (2)
- Chương 104: Nơi ở của bảo bảo
- Chương 105: Điểm tới
- Chương 106: Hai chọn một
- Chương 107: Nếu như là kết cục
- Chương 108: Tỉnh giấc quay về
- Chương 109: Cầu hôn cùng bán mình
- Chương 110: Chấp nhận cả ba
- Chương 111: Phụ tử quen nhau
- Chương 112: Một nhà đoàn tụ
- Chương 113: Phiền não khi có ba lão công
- Chương 114: Kéo dài triền miên
- Chương 115: Trừng phạt khi đào tẩu
- Chương 116: Minh Nhã to gan
- Chương 117: Điều giáo
- Chương 118: Nỗi đau cùng hạnh phúc
- Chương 119: Mùa xuân tới
- Chương 120: Chạy trốn quá khứ
- Chương 121: Trúng thưởng ngoài ý muốn
- Chương 122: Đại tập của bộ tộc
- Chương 123: Chờ ngày sinh nở
- Chương 124: Trấn an
- Chương 125: Bình an cùng vui mừng
- Chương 126: Song sinh tử (Thượng)
- Chương 127: Song sinh tử (Hạ)
- Chương 128: Ba năm
- Chương 129: Bất ly bất khí
- Chương 130: Chung cực đoàn viên
- Chương 131: Lấy vợ
- Chương 132: Hành trình gặp nhau
- Chương 133: Nhà mình
- Chương 134: PN Vinh Xuyên
- Chương 135: Kết hôn đi
- Chương 136: Khó được bình tĩnh
- Chương 137: Thời gian ngọt ngào
- Chương 138: Thời gian ngọt ngào
- Chương 139: Bánh bao Minh Nhã
- Chương 140: PN La Kiệt (1)
- Chương 141: Pn La Kiệt (2)
- Chương 142: Pn La Kiệt (3)
- Chương 143: Pn La Kiệt (4)
- Chương 144: Pn La Kiệt (5)
- Chương 145: PN La Kiệt (6)
- Chương 146: PN La Kiệt (7)
- Chương 147: PN La Kiệt (8)
- Chương 148: PN La Kiệt (9)
- Chương 149: PN La Kiệt (10)
- Chương 150: PN La Kiệt (11)
- Chương 151: PN La Kiệt (12)
- Chương 152: Cử hành nghi thức
- Chương 153: Hành trình tới Thánh hồ (01)
- Chương 154: Hành trình tới Thánh hồ (02)
- Chương 155: PN Bối cách
- bình luận