Thượng Vị - Chương 28: Phải cường đại lên
Chương trước- Chương 1: Chấp niệm
- Chương 2: Còn nhân tính hay không?
- Chương 3: Không cho khách vào nhà
- Chương 4: Chỉ có thể dựa vào chính mình
- Chương 5: Người quen xa lạ
- Chương 6: Vỡ lòng
- Chương 7: Bước đầu tiên tích lũy quan hệ
- Chương 8: Không vững vàng
- Chương 9: Không thể không kết giao
- Chương 10: Hành trình cáo biệt
- Chương 11: Người có dã tâm
- Chương 12: Giao ước
- Chương 13: Chờ anh, em sẽ trong trắng không tì vết
- Chương 14: Một loại tu hành
- Chương 15: Oán hận chất chứa đã lâu
- Chương 16: Đầu tư sớm
- Chương 17: Đạo sĩ
- Chương 18: Phong vân khi mới bước chân vào chốn quan trường
- Chương 19: Thích thu thập tiểu nhân
- Chương 20: Quả phụ nằm ngủ
- Chương 21: Chơi vui vẻ
- Chương 22: Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử
- Chương 23: Quyến rũ
- Chương 24: Ám toán
- Chương 25: Cướp cò
- Chương 26: Dừng cương trước bờ vực
- Chương 27: Diễn trò
- Chương 28: Phải cường đại lên
- Chương 29: Siêu nhân
- Chương 30: Biến hóa
- Chương 31: Cao thủ
- Chương 32: Ba năm đồng tử
- Chương 33: Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ
- Chương 34: Giống như đã từng quen biết
- Chương 35: Báo danh
- Chương 36: Phân phối
- Chương 37: Có ấn tượng
- Chương 38: Đã nghĩ ra
- Chương 39: Ai đắc lợi?
- Chương 40: Động vật hi hữu
- Chương 41: Động thủ
- Chương 42: Giải thích
- Chương 43: Lãnh đạo khen ngợi
- Chương 44: Ân nhân
- Chương 45: Bắc cầu dắt mối
- Chương 46: Biểu hiện từng chút một
- Chương 47: Sắp xếp công tác
- Chương 48: Có thể tin tưởng tổ chức được sao?
- Chương 49: Bí mật
- Chương 50: Ám đấu
- Chương 51: Không muốn trở thành quân cờ
- Chương 52: Người sảng khoái
- Chương 53: Chỉ là một kẻ to mồm
- Chương 54: Không đáng
- Chương 55: Phải cẩn thận
- Chương 56: Chậm rãi thu thập
- Chương 57: Đâm bì thóc chọc bì gạo
- Chương 58: Đầu cơ kiếm lợi
- Chương 59: Khen ngợi trước mặt mọi người
- Chương 60: Trong quan trường khắp nơi đều có tranh đấu
- Chương 61: Tổ phối hợp liên ngành
- Chương 62: Cán bộ trẻ cần phải rèn luyện nhiều hơn
- Chương 63: Một trong những kẻ thù
- Chương 64: Đối thủ âm hiểm
- Chương 65: Điều tra
- Chương 66: Truy xét đến đáy
- Chương 67: Cầm thú
- Chương 68: Người phụ nữ nổi giận
- Chương 69: Gia tăng hảo cảm
- Chương 70: Báo cáo tư tưởng
- Chương 71: Phải thu thập Lý Nam
- Chương 72: Trẻ tuổi mặt trắng
- Chương 73: Lưới quan hệ
- Chương 74: Liên kết lợi ích
- Chương 75: Quy hoạch tương lai
- Chương 76: Cho Lý Nam thử một lần
- Chương 77: Ngày nổi tiếng
- Chương 78: Tạm điều động đến phòng tổ chức thị ủy
- Chương 79: Kỳ ngộ
- Chương 80: Thuận theo tự nhiên
- Chương 81: Cũng không phải không khí như vậy
- Chương 82: Cải cách chế độ nhân sự
- Chương 83: Ngóng tin tức
- Chương 84: Tiến vào trạng thái
- Chương 85: Kinh ngạc
- Chương 86: Cao không thể chạm
- Chương 87: Quyết định của lão đạo sĩ
- Chương 88: Củ cải trắng bị heo ăn
- Chương 89: Mỹ nữ không đơn giản
- Chương 90: Chạm tay có thể phỏng
- Chương 91: Nhẹ tay
- Chương 92: Phó thác
- Chương 93: Sắp xếp
- Chương 94: Lý Nam đề nghị
- Chương 95: Phóng viên
- Chương 96: Sự yên lặng hấp dẫn
- Chương 97: Dân đen không tầm thường
- Chương 98: Đánh dã chiến
- Chương 99: Không lưu danh
- Chương 100: Để lại thiện quả
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thượng Vị
Chương 28: Phải cường đại lên
"Con bà nó chứ!"
Lửa giận trong lòng Lý Nam nhịn không được thiếu chút nữa đã bộc phát, hắn thật sự không nhẫn nhịn được tình huống người này diễn trò. Hắn căm hận nhất những người như vậy, may mà bây giờ hắn đã cố gắng nhẫn nại, nếu là Lý Nam trước kia, chỉ sợ đã sớm cho đối phương ăn đòn.
Nhưng Lý Nam bây giờ thật sự không thể được, người này đến bây giờ còn muốn diễn trò với mình, chẳng lẽ thật sự coi mình là kẻ ngốc sao?
Lý Nam vung mạnh khuỷu tay lên đánh cho Cam Cư Hoa ngã xuống đất.
Cam Cư Hoa vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị Lý Nam đánh cho rơi cằm xuống đất. Hắn ngã lăn xuống đất, đau đến mức trợn mắt há mồm.
Lý Nam đứng lên nhìn Cam Cư Hoa, hắn trầm giọng quát:
- Tao mặc kệ trước kia có chuyện gì xảy ra, tao cũng không muốn đắc tội ai, lợi dụng ai, nhưng tao không phải kẻ ngốc, tao ghét nhất những người ngấm ngầm hại mình.
- Lý Nam, tôi...
Cam Cư Hoa cảm thấy má bên trái của mình rất đau, đã sưng phồng lên, nói chuyện có chút khó khăn. Hắn nhìn bộ dạng nổi giận của Lý Nam, thế là tranh thủ thời gian giải thích:
- Lý Nam, dù cậu có tin hay không, việc này cũng không phải tôi sắp xếp từ trước đó, nhưng bây giờ nó đã xảy ra và tôi mới biết được, cậu nói xem phải thế nào đây?
Cam Cư Hoa cũng rất bất đắc dĩ, hôm nay hắn sở dĩ đưa Lý Nam đến đây chơi, chủ yếu là muốn kéo gần quan hệ với Lý Nam. Nếu như Lý Nam có thể tiếp nhận sắp xếp của hắn, như vậy sau này hắn cũng không ôm buồn phiền trong lòng. Cho nên trước đó hắn mới yêu cầu Tống Kiện sắp xếp đưa vài cô gái đến, cố ý hầu hạ Lý Nam cho tốt, một khi Lý Nam sa chân thì sau này mọi người sẽ là người cùng thuyền. Tục ngữ có câu trong đời có bốn việc lớn cùng làm với nhau, một là cùng học với nhau, hai là cùng đi lính với nhau, ba là cùng chơi gái với nhau, bốn là cùng chung nỗi buồn đau. Chỉ cần hôm nay Lý Nam chơi đùa vui vẻ, như vậy quan hệ giữa hai người sẽ được tăng cường, coi như anh em cùng hội cùng thuyền không cần lo lắng.
Tất nhiên dựa theo ý của Cam Cư Hoa chính là cố gắng làm cho sự việc này phát triển tự nhiên, nói cách khác tuy sắp xếp đưa các cô gái đến đây, cũng đồng ý bỏ ra số tiền lớn để cho các nàng ra sức dụ hoặc Lý Nam, nhưng hắn không ngờ dù có áp dụng thủ đoạn âm hiểm là dùng thuốc thì Lý Nam vẫn không chịu xuống nước. Nếu như Lý Nam thật sự chìm đắm, như thế kết quả sẽ là mọi người đều vui vẻ, sau này không còn quá nhiều đố kỵ. Nhưng nếu như Lý Nam vẫn không sa chân, hoặc có quá nhiều tính toán khác, sau này sẽ phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Sự việc nếu phạm thống dựa theo ý nghĩ của Cam Cư Hoa thì dù là kết quả gì cũng không đi đến mặt xấu, nhưng quan trọng là Tống Kiện lại làm cho sự việc thêm phức tạp, hắn tự chủ trương dùng một viên thuốc kích thích, chỉ cần Lý Nam sử dụng thì sẽ bừng bừng thú tính, lại bị hai cô gái cố gắng dụ hoặc kích thích, không nhúng chàm mới là lạ. Chỉ cần sau đó chụp ảnh lại, cho dù Lý Nam có khó chịu thế nào cũng phải tiếp nhận sự thật này, về sau Cam Cư Hoa ngược lại có thể thu thập Lý Nam. Dù sao thì Lý Nam cũng có xuất thân bình thường, sau khi bị nắm đằng chuôi thì sẽ dễ dàng đối phó. Cũng là vì vậy thế nên trước đó khi Cam Cư Hoa đi vệ sinh thì Tống Kiện mới nói rõ ràng, Cam Cư Hoa có chút do dự nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao sự việc đến bước này thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Nhưng Cam Cư Hoa cảm thấy khó thể tưởng tượng được chính là ý chí của Lý Nam kia quá kiên định, có thể tỉnh táo lại đúng vào thời điểm mấu chốt nhất.
- Thật vậy sao?
Lý Nam cười lạnh, hắn không ngờ Cam Cư Hoa trực tiếp gánh vác trách nhiệm. Thế là hắn không khỏi nghĩ lại, mình thật sự sinh ra cảm giác bị người ta ám hại, nhưng chỉ sợ Tống Kiện kia mới là người bày mưu đặt kế, dù sao thì cô gái đi chụp ảnh cũng là ở bên cạnh Tống Kiện.
- Ầm...
Một âm thanh lớn vang lên, Tống Kiện đẩy cửa phóng ra ngoài, khi tiếp cận Lý Nam thì cất bước tiến lên, một cước đá vào cằm Lý Nam, nhìn tư thế là biết người từng luyện võ.
Lý Nam cũng không tỏ ra hoang mang, hai tay tay đưa ra giống như khỉ hái đào, nhanh chóng chụp lấy mắt cá chân của Tống Kiện. Đúng lúc này hắn khẽ vặn eo, chân phải đá lên nhanh như chớp, đá thẳng vào chân trụ của Tống Kiện. Kết quả là Tống Kiện ngã nhào xuống đất, hai chân giạng thẳng ra, đau đến mức không khỏi kêu lên một tiếng.
Sau khi thoải mái thu thập Tống Kiện thì Lý Nam phủi phủi tay, hắn cảm thấy lúc này cơ thể mình tràn đầy lực lượng, đừng nói đến phương diện Tống Kiện chỉ luyện võ theo kiểu hình thức, cho dù là vài người có luyện võ đến đây, hắn cũng có tự tin đánh ngã.
- Lý Nam, việc này là tao làm, có bản lĩnh thì chơi tao đây này.
Tống Kiện cắn răng nói, trong mắt đầy âm trầm:
- Hôm nay tất cả đều do tao sắp xếp, mày muốn thế nào? Nhưng tao nói cho mày biết, bố tao chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.
Lý Nam cười lạnh nói:
- Như vậy thì thế nào?
- Không thế nào cả, nhưng nếu mày muốn làm quan, nếu phát sinh xích mích với tao thì cũng không có gì là tốt, bản thân mày hiểu rõ điều này.
Gương mặt tái nhợt của Tống Kiện chợt nở nụ cười lạnh, tuy võ lực của hắn không thắng được Lý Nam, thế nhưng Lý Nam có truy cầu của riêng mình, như vậy sẽ có biện pháp đối phó, bản thân hắn nếu như không đối phó được với một tên dân đen bình thường thì chẳng còn gì để nói.
Lý Nam giật mình, lời nói của Tống Kiện thật sự rất trực tiếp, hơn nữa còn nói đến đúng điểm quan trọng. Hắn thật sự không thể làm gì được Tống Kiện, dù sao người này cho mình uống thuốc và sắp xếp người chụp ảnh, nhưng mình không quyền không thế mà lại muốn phát triển trong quan trường, thế cho nên dù có căm tức thế nào cũng phải cố gắng nín nhịn mà thôi.
Nhưng Lý Nam cũng không cam lòng để cho sự việc kết thúc như vậy.
Đổi lại là người khác cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cam Cư Hoa đứng lên, hắn đến đỡ Tống Kiện đứng dậy, sau đó cười khổ nói:
- Lý Nam, chuyện này là chúng tôi không đúng, cậu khó chịu là điều đương nhiên, nhưng đánh thì cũng đã đánh rồi, cũng nên ném cơn giận đi thôi. Dù thế nào thì sau này chúng ta vẫn còn cùng công tác ở thành phố Vũ Dương, nếu như gây náo loạn thì không có lợi cho bất kỳ ai. Tôi xin lỗi cậu vì sự việc hôm nay, nhưng cậu yên tâm, sau này sẽ tuyệt đối không phát sinh sự việc tương tự, còn những chuyện khác thì sau này hẵng nói, cậu thấy thế nào?
Cam Cư Hoa dùng giọng điệu không mềm không cứng nói, chủ yếu là muốn hạ bậc thang cho Lý Nam, mặt khác cũng nói rõ cho Lý Nam biết chuyện này gây náo loạn lên cũng không có gì tốt, nên dừng lại ở đây thì tốt nhất.
Lý Nam nhìn chằm chằm vào Cam Cư Hoa rồi nói:
- Nếu như anh đã nói như vậy, tôi cũng không nói gì hơn, nhưng anh làm cho tôi cảm thấy rất thất vọng.
Lý Nam nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong lòng Lý Nam cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, nhưng cũng chỉ có thể vứt bỏ sang một bênn mà thôi.
"Phải làm cho bản thân mình cường đại hẳn lên..."
"Nếu như trong nhà mình có quyền thế, Cam Cư Hoa dám đối phó với mình như vậy sao? Chỉ sợ hắn sẽ phải nịnh nọt xum xoe rồi! Mặc dù sự việc là do Tống Kiện sắp xếp, nhưng thái độ của Tống Kiện không phải đến từ Cam Cư Hoa sao?"
Lửa giận trong lòng Lý Nam nhịn không được thiếu chút nữa đã bộc phát, hắn thật sự không nhẫn nhịn được tình huống người này diễn trò. Hắn căm hận nhất những người như vậy, may mà bây giờ hắn đã cố gắng nhẫn nại, nếu là Lý Nam trước kia, chỉ sợ đã sớm cho đối phương ăn đòn.
Nhưng Lý Nam bây giờ thật sự không thể được, người này đến bây giờ còn muốn diễn trò với mình, chẳng lẽ thật sự coi mình là kẻ ngốc sao?
Lý Nam vung mạnh khuỷu tay lên đánh cho Cam Cư Hoa ngã xuống đất.
Cam Cư Hoa vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị Lý Nam đánh cho rơi cằm xuống đất. Hắn ngã lăn xuống đất, đau đến mức trợn mắt há mồm.
Lý Nam đứng lên nhìn Cam Cư Hoa, hắn trầm giọng quát:
- Tao mặc kệ trước kia có chuyện gì xảy ra, tao cũng không muốn đắc tội ai, lợi dụng ai, nhưng tao không phải kẻ ngốc, tao ghét nhất những người ngấm ngầm hại mình.
- Lý Nam, tôi...
Cam Cư Hoa cảm thấy má bên trái của mình rất đau, đã sưng phồng lên, nói chuyện có chút khó khăn. Hắn nhìn bộ dạng nổi giận của Lý Nam, thế là tranh thủ thời gian giải thích:
- Lý Nam, dù cậu có tin hay không, việc này cũng không phải tôi sắp xếp từ trước đó, nhưng bây giờ nó đã xảy ra và tôi mới biết được, cậu nói xem phải thế nào đây?
Cam Cư Hoa cũng rất bất đắc dĩ, hôm nay hắn sở dĩ đưa Lý Nam đến đây chơi, chủ yếu là muốn kéo gần quan hệ với Lý Nam. Nếu như Lý Nam có thể tiếp nhận sắp xếp của hắn, như vậy sau này hắn cũng không ôm buồn phiền trong lòng. Cho nên trước đó hắn mới yêu cầu Tống Kiện sắp xếp đưa vài cô gái đến, cố ý hầu hạ Lý Nam cho tốt, một khi Lý Nam sa chân thì sau này mọi người sẽ là người cùng thuyền. Tục ngữ có câu trong đời có bốn việc lớn cùng làm với nhau, một là cùng học với nhau, hai là cùng đi lính với nhau, ba là cùng chơi gái với nhau, bốn là cùng chung nỗi buồn đau. Chỉ cần hôm nay Lý Nam chơi đùa vui vẻ, như vậy quan hệ giữa hai người sẽ được tăng cường, coi như anh em cùng hội cùng thuyền không cần lo lắng.
Tất nhiên dựa theo ý của Cam Cư Hoa chính là cố gắng làm cho sự việc này phát triển tự nhiên, nói cách khác tuy sắp xếp đưa các cô gái đến đây, cũng đồng ý bỏ ra số tiền lớn để cho các nàng ra sức dụ hoặc Lý Nam, nhưng hắn không ngờ dù có áp dụng thủ đoạn âm hiểm là dùng thuốc thì Lý Nam vẫn không chịu xuống nước. Nếu như Lý Nam thật sự chìm đắm, như thế kết quả sẽ là mọi người đều vui vẻ, sau này không còn quá nhiều đố kỵ. Nhưng nếu như Lý Nam vẫn không sa chân, hoặc có quá nhiều tính toán khác, sau này sẽ phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Sự việc nếu phạm thống dựa theo ý nghĩ của Cam Cư Hoa thì dù là kết quả gì cũng không đi đến mặt xấu, nhưng quan trọng là Tống Kiện lại làm cho sự việc thêm phức tạp, hắn tự chủ trương dùng một viên thuốc kích thích, chỉ cần Lý Nam sử dụng thì sẽ bừng bừng thú tính, lại bị hai cô gái cố gắng dụ hoặc kích thích, không nhúng chàm mới là lạ. Chỉ cần sau đó chụp ảnh lại, cho dù Lý Nam có khó chịu thế nào cũng phải tiếp nhận sự thật này, về sau Cam Cư Hoa ngược lại có thể thu thập Lý Nam. Dù sao thì Lý Nam cũng có xuất thân bình thường, sau khi bị nắm đằng chuôi thì sẽ dễ dàng đối phó. Cũng là vì vậy thế nên trước đó khi Cam Cư Hoa đi vệ sinh thì Tống Kiện mới nói rõ ràng, Cam Cư Hoa có chút do dự nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao sự việc đến bước này thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Nhưng Cam Cư Hoa cảm thấy khó thể tưởng tượng được chính là ý chí của Lý Nam kia quá kiên định, có thể tỉnh táo lại đúng vào thời điểm mấu chốt nhất.
- Thật vậy sao?
Lý Nam cười lạnh, hắn không ngờ Cam Cư Hoa trực tiếp gánh vác trách nhiệm. Thế là hắn không khỏi nghĩ lại, mình thật sự sinh ra cảm giác bị người ta ám hại, nhưng chỉ sợ Tống Kiện kia mới là người bày mưu đặt kế, dù sao thì cô gái đi chụp ảnh cũng là ở bên cạnh Tống Kiện.
- Ầm...
Một âm thanh lớn vang lên, Tống Kiện đẩy cửa phóng ra ngoài, khi tiếp cận Lý Nam thì cất bước tiến lên, một cước đá vào cằm Lý Nam, nhìn tư thế là biết người từng luyện võ.
Lý Nam cũng không tỏ ra hoang mang, hai tay tay đưa ra giống như khỉ hái đào, nhanh chóng chụp lấy mắt cá chân của Tống Kiện. Đúng lúc này hắn khẽ vặn eo, chân phải đá lên nhanh như chớp, đá thẳng vào chân trụ của Tống Kiện. Kết quả là Tống Kiện ngã nhào xuống đất, hai chân giạng thẳng ra, đau đến mức không khỏi kêu lên một tiếng.
Sau khi thoải mái thu thập Tống Kiện thì Lý Nam phủi phủi tay, hắn cảm thấy lúc này cơ thể mình tràn đầy lực lượng, đừng nói đến phương diện Tống Kiện chỉ luyện võ theo kiểu hình thức, cho dù là vài người có luyện võ đến đây, hắn cũng có tự tin đánh ngã.
- Lý Nam, việc này là tao làm, có bản lĩnh thì chơi tao đây này.
Tống Kiện cắn răng nói, trong mắt đầy âm trầm:
- Hôm nay tất cả đều do tao sắp xếp, mày muốn thế nào? Nhưng tao nói cho mày biết, bố tao chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.
Lý Nam cười lạnh nói:
- Như vậy thì thế nào?
- Không thế nào cả, nhưng nếu mày muốn làm quan, nếu phát sinh xích mích với tao thì cũng không có gì là tốt, bản thân mày hiểu rõ điều này.
Gương mặt tái nhợt của Tống Kiện chợt nở nụ cười lạnh, tuy võ lực của hắn không thắng được Lý Nam, thế nhưng Lý Nam có truy cầu của riêng mình, như vậy sẽ có biện pháp đối phó, bản thân hắn nếu như không đối phó được với một tên dân đen bình thường thì chẳng còn gì để nói.
Lý Nam giật mình, lời nói của Tống Kiện thật sự rất trực tiếp, hơn nữa còn nói đến đúng điểm quan trọng. Hắn thật sự không thể làm gì được Tống Kiện, dù sao người này cho mình uống thuốc và sắp xếp người chụp ảnh, nhưng mình không quyền không thế mà lại muốn phát triển trong quan trường, thế cho nên dù có căm tức thế nào cũng phải cố gắng nín nhịn mà thôi.
Nhưng Lý Nam cũng không cam lòng để cho sự việc kết thúc như vậy.
Đổi lại là người khác cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cam Cư Hoa đứng lên, hắn đến đỡ Tống Kiện đứng dậy, sau đó cười khổ nói:
- Lý Nam, chuyện này là chúng tôi không đúng, cậu khó chịu là điều đương nhiên, nhưng đánh thì cũng đã đánh rồi, cũng nên ném cơn giận đi thôi. Dù thế nào thì sau này chúng ta vẫn còn cùng công tác ở thành phố Vũ Dương, nếu như gây náo loạn thì không có lợi cho bất kỳ ai. Tôi xin lỗi cậu vì sự việc hôm nay, nhưng cậu yên tâm, sau này sẽ tuyệt đối không phát sinh sự việc tương tự, còn những chuyện khác thì sau này hẵng nói, cậu thấy thế nào?
Cam Cư Hoa dùng giọng điệu không mềm không cứng nói, chủ yếu là muốn hạ bậc thang cho Lý Nam, mặt khác cũng nói rõ cho Lý Nam biết chuyện này gây náo loạn lên cũng không có gì tốt, nên dừng lại ở đây thì tốt nhất.
Lý Nam nhìn chằm chằm vào Cam Cư Hoa rồi nói:
- Nếu như anh đã nói như vậy, tôi cũng không nói gì hơn, nhưng anh làm cho tôi cảm thấy rất thất vọng.
Lý Nam nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong lòng Lý Nam cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, nhưng cũng chỉ có thể vứt bỏ sang một bênn mà thôi.
"Phải làm cho bản thân mình cường đại hẳn lên..."
"Nếu như trong nhà mình có quyền thế, Cam Cư Hoa dám đối phó với mình như vậy sao? Chỉ sợ hắn sẽ phải nịnh nọt xum xoe rồi! Mặc dù sự việc là do Tống Kiện sắp xếp, nhưng thái độ của Tống Kiện không phải đến từ Cam Cư Hoa sao?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chấp niệm
- Chương 2: Còn nhân tính hay không?
- Chương 3: Không cho khách vào nhà
- Chương 4: Chỉ có thể dựa vào chính mình
- Chương 5: Người quen xa lạ
- Chương 6: Vỡ lòng
- Chương 7: Bước đầu tiên tích lũy quan hệ
- Chương 8: Không vững vàng
- Chương 9: Không thể không kết giao
- Chương 10: Hành trình cáo biệt
- Chương 11: Người có dã tâm
- Chương 12: Giao ước
- Chương 13: Chờ anh, em sẽ trong trắng không tì vết
- Chương 14: Một loại tu hành
- Chương 15: Oán hận chất chứa đã lâu
- Chương 16: Đầu tư sớm
- Chương 17: Đạo sĩ
- Chương 18: Phong vân khi mới bước chân vào chốn quan trường
- Chương 19: Thích thu thập tiểu nhân
- Chương 20: Quả phụ nằm ngủ
- Chương 21: Chơi vui vẻ
- Chương 22: Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử
- Chương 23: Quyến rũ
- Chương 24: Ám toán
- Chương 25: Cướp cò
- Chương 26: Dừng cương trước bờ vực
- Chương 27: Diễn trò
- Chương 28: Phải cường đại lên
- Chương 29: Siêu nhân
- Chương 30: Biến hóa
- Chương 31: Cao thủ
- Chương 32: Ba năm đồng tử
- Chương 33: Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ
- Chương 34: Giống như đã từng quen biết
- Chương 35: Báo danh
- Chương 36: Phân phối
- Chương 37: Có ấn tượng
- Chương 38: Đã nghĩ ra
- Chương 39: Ai đắc lợi?
- Chương 40: Động vật hi hữu
- Chương 41: Động thủ
- Chương 42: Giải thích
- Chương 43: Lãnh đạo khen ngợi
- Chương 44: Ân nhân
- Chương 45: Bắc cầu dắt mối
- Chương 46: Biểu hiện từng chút một
- Chương 47: Sắp xếp công tác
- Chương 48: Có thể tin tưởng tổ chức được sao?
- Chương 49: Bí mật
- Chương 50: Ám đấu
- Chương 51: Không muốn trở thành quân cờ
- Chương 52: Người sảng khoái
- Chương 53: Chỉ là một kẻ to mồm
- Chương 54: Không đáng
- Chương 55: Phải cẩn thận
- Chương 56: Chậm rãi thu thập
- Chương 57: Đâm bì thóc chọc bì gạo
- Chương 58: Đầu cơ kiếm lợi
- Chương 59: Khen ngợi trước mặt mọi người
- Chương 60: Trong quan trường khắp nơi đều có tranh đấu
- Chương 61: Tổ phối hợp liên ngành
- Chương 62: Cán bộ trẻ cần phải rèn luyện nhiều hơn
- Chương 63: Một trong những kẻ thù
- Chương 64: Đối thủ âm hiểm
- Chương 65: Điều tra
- Chương 66: Truy xét đến đáy
- Chương 67: Cầm thú
- Chương 68: Người phụ nữ nổi giận
- Chương 69: Gia tăng hảo cảm
- Chương 70: Báo cáo tư tưởng
- Chương 71: Phải thu thập Lý Nam
- Chương 72: Trẻ tuổi mặt trắng
- Chương 73: Lưới quan hệ
- Chương 74: Liên kết lợi ích
- Chương 75: Quy hoạch tương lai
- Chương 76: Cho Lý Nam thử một lần
- Chương 77: Ngày nổi tiếng
- Chương 78: Tạm điều động đến phòng tổ chức thị ủy
- Chương 79: Kỳ ngộ
- Chương 80: Thuận theo tự nhiên
- Chương 81: Cũng không phải không khí như vậy
- Chương 82: Cải cách chế độ nhân sự
- Chương 83: Ngóng tin tức
- Chương 84: Tiến vào trạng thái
- Chương 85: Kinh ngạc
- Chương 86: Cao không thể chạm
- Chương 87: Quyết định của lão đạo sĩ
- Chương 88: Củ cải trắng bị heo ăn
- Chương 89: Mỹ nữ không đơn giản
- Chương 90: Chạm tay có thể phỏng
- Chương 91: Nhẹ tay
- Chương 92: Phó thác
- Chương 93: Sắp xếp
- Chương 94: Lý Nam đề nghị
- Chương 95: Phóng viên
- Chương 96: Sự yên lặng hấp dẫn
- Chương 97: Dân đen không tầm thường
- Chương 98: Đánh dã chiến
- Chương 99: Không lưu danh
- Chương 100: Để lại thiện quả
- bình luận