Tiếng Người - Chương 29
Chương trước- Chương 1: Tác giả
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiếng Người
Chương 29
M và N vẫn im lặng hút thuốc. Những làn khói bay lơ lửng như những ngón tay cuốn vào nhau, rồi tản ra và biến mất vào không khí trong suốt.
Duy không ghen. Anh không hề có cảm giác ghen tuông. Cái rõ nhất là sự tò mò. Và cùng với nó là cảm giác trìu mến buông lỏng mới. Người ngồi hút thuốc kia không phải là người vợ mà anh đã biết rõ mọi thói quen. Đấy là một người bạn gái thân của anh; và nàng đang ngồi với một người bạn của nàng trong một buổi chiều đông. Anh đã yêu người bạn gái đó. Nhưng lúc này, anh có thể yêu lại và yêu hơn. Thậm chí, chưa bao giờ anh yêu M như lúc này. Anh muốn đứng dậy đi đến gần nàng và hôn vào môi nàng. Anh muốn cảm thấy da thịt vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa uể oải vừa nồng nhiệt của nàng dưới môi anh. Anh ham muốn M ngay lúc này, ngay tại đây, hơn bao giờ hết…
Lúc này, một thằng bé bán kẹo cao su và báo đi ngang qua chỗ hai người. Đứa bé chừng 14 tuổi. Nó đứng trên vỉa hè phía bên ngoài nhìn chăm chăm vào M, có ý chờ đợi, rồi lại nhìn mấy người phục vụ của quán Highlands. Nó không dám mời mọc, không dám lại gần. Nó chỉ nhìn chăm chăm vào M rất lâu. Cuối cùng, M vẫy nó. Đứa trẻ rón rén đi tới gần hai người. Anh thấy M nhìn những cuốn sách và chồng báo. Nhưng M chỉ lấy một phong kẹo cao su.
M lấy phong kẹo xong thì N móc túi trả tiền thằng bé. Và M để cho N trả tiền phong kẹo cao su của nàng.
…
Anh có thể nhìn thấy sự choáng váng tiến đến từ từ như thể nó từ bên ngoài ập vào chứ không phải đến từ bên trong. Anh nhìn thấy nó đến đồng thời biết rằng anh sẽ không có cách nào ngăn được nó túm lấy anh. Sự choáng váng không đến từ phía trên đầu, mà bắt đầu bằng sự tê liệt của hai chân, dâng qua đầu gối, tràn qua nửa dưới người anh, làm ngực anh đóng băng và bắt đầu thắt lại, lan dần lên mặt. Khi nó vượt qua hai m cũng là lúc bóng tối ập vào và toàn thân anh hẫng mạnh. Anh bắt đầu rơi tự do trong trạng thái toàn thân hóa đá, chỉ duy nhất những ý nghĩ vẫn sống động. Những suy nghĩ rành mạch.
Có thể M chưa từng yêu anh.
Có thể trong những năm vừa qua, trong tim nàng vẫn chỉ có N.
Anh không có cách nào để thực sự biết chắc.
Có thể anh chưa bao giờ biết chắc bất cứ điều gì về cuộc đời anh. Hay về bất cứ thứ gì.
Bong bóng. Bong bóng.
Duy không ghen. Anh không hề có cảm giác ghen tuông. Cái rõ nhất là sự tò mò. Và cùng với nó là cảm giác trìu mến buông lỏng mới. Người ngồi hút thuốc kia không phải là người vợ mà anh đã biết rõ mọi thói quen. Đấy là một người bạn gái thân của anh; và nàng đang ngồi với một người bạn của nàng trong một buổi chiều đông. Anh đã yêu người bạn gái đó. Nhưng lúc này, anh có thể yêu lại và yêu hơn. Thậm chí, chưa bao giờ anh yêu M như lúc này. Anh muốn đứng dậy đi đến gần nàng và hôn vào môi nàng. Anh muốn cảm thấy da thịt vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa uể oải vừa nồng nhiệt của nàng dưới môi anh. Anh ham muốn M ngay lúc này, ngay tại đây, hơn bao giờ hết…
Lúc này, một thằng bé bán kẹo cao su và báo đi ngang qua chỗ hai người. Đứa bé chừng 14 tuổi. Nó đứng trên vỉa hè phía bên ngoài nhìn chăm chăm vào M, có ý chờ đợi, rồi lại nhìn mấy người phục vụ của quán Highlands. Nó không dám mời mọc, không dám lại gần. Nó chỉ nhìn chăm chăm vào M rất lâu. Cuối cùng, M vẫy nó. Đứa trẻ rón rén đi tới gần hai người. Anh thấy M nhìn những cuốn sách và chồng báo. Nhưng M chỉ lấy một phong kẹo cao su.
M lấy phong kẹo xong thì N móc túi trả tiền thằng bé. Và M để cho N trả tiền phong kẹo cao su của nàng.
…
Anh có thể nhìn thấy sự choáng váng tiến đến từ từ như thể nó từ bên ngoài ập vào chứ không phải đến từ bên trong. Anh nhìn thấy nó đến đồng thời biết rằng anh sẽ không có cách nào ngăn được nó túm lấy anh. Sự choáng váng không đến từ phía trên đầu, mà bắt đầu bằng sự tê liệt của hai chân, dâng qua đầu gối, tràn qua nửa dưới người anh, làm ngực anh đóng băng và bắt đầu thắt lại, lan dần lên mặt. Khi nó vượt qua hai m cũng là lúc bóng tối ập vào và toàn thân anh hẫng mạnh. Anh bắt đầu rơi tự do trong trạng thái toàn thân hóa đá, chỉ duy nhất những ý nghĩ vẫn sống động. Những suy nghĩ rành mạch.
Có thể M chưa từng yêu anh.
Có thể trong những năm vừa qua, trong tim nàng vẫn chỉ có N.
Anh không có cách nào để thực sự biết chắc.
Có thể anh chưa bao giờ biết chắc bất cứ điều gì về cuộc đời anh. Hay về bất cứ thứ gì.
Bong bóng. Bong bóng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tác giả
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46