Mà sức khỏe Diệp Tần Phong cũng đã tốt hơn nhiều, có thể tùy ý đi lại và bồng bế bé con. Suốt một tuần này, Ân Thiên Vũ liên tục chạy đi chạy lại giữa công ty và nhà, nhìn qua đã muốn mệt đến không kịp thở, Diệp Tần Phong và ba mẹ cũng khuyên hắn nhiều lần, cứ tập trung việc ở Willsuns, Tĩnh nhi cùng tiểu Phong của hắn ở nhà đã có bao nhiêu người trông nom rồi... Nhưng hắn không chịu nghe, nhất quyết muốn tự mình chăm sóc hai người họ.
Đành chịu, không ai cản được hắn cả.
Riêng Ân Thiên Cát hiện tại lòng đang rối như tơ vò, hôm nay chị sẽ đáp chuyến bay buổi tối về... Chuyện của cậu và Tống Hàn Quân vẫn day dưa sau sáu năm hiển nhiên Ân Kiều không biết. Hoặc cũng có thể, biết nhưng không lên tiếng.
"anh cùng em đi đón chị được không?" Tống Hàn Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, nhịn không được lại muốn ôm.
"anh muốn chết sao?" Ân Thiên Cát nhướn mày nhìn hắn.
"trước sau cũng chết mà thôi...." Tống Hàn Quân cười cười.
"ngại mình sống quá lâu?" Ân Thiên Cát giật giật khóe miệng.
Tống Hàn Quân yêu con người thế nào, ai nhìn vào cũng biết, làm sao nỡ để cậu chịu khổ một mình. Nếu Ân Kiều muốn trách muốn mắng, cứ trực tiếp đổ lên người hắn là được, hắn sẵn sàng chấp nhận, sẽ không oán một lời nào cả. Dù sao năm đó là hắn sai, hiện tại ngay cả lúc đó xảy ra việc gì cũng không nhớ nổi, tội chồng thêm tội...
"anh nợ chị ấy một lời xin lỗi..." hắn nghiêm túc nắm lấy tay cậu.
Phải. Vẫn là năm đó, hắn từng hứa với Ân Kiều sẽ bảo vệ cậu thật tốt, sẽ giữ cho cô ấy một đứa em trai luôn luôn vui vẻ, hoạt bát, không phải chịu bất kì tổn thương nào, nhưng... hắn không làm được.
Ân Thiên Cát thở dài, ngã người tựa vào lòng hắn không nói gì. Đối với Ân Kiến Hạo và Lâm Mỹ Cơ mà nói, họ vẫn chưa biết được quan hệ thực sự của con trai mình và vị bác sĩ kia, chỉ cho rằng đó là đồng nghiệp thân thiết. Mặc dù Tống Hàn Quân đã ở lại Ân gia hơn một tuần nay, nhưng lí do ở lại cũng vô cùng chính đáng - theo dõi sức khỏe của bé con và Diệp Tần Phong.
"qua rồi, đừng nhắc lại nữa." mỗi lần nhắc đến, Ân Thiên Cát lại thấy đau, chẳng phải chỉ đau thương cho bản thân, mà còn chua xót hối hận vì đứa bé.
Bé con của cậu và Tống Hàn Quân, hắn còn chưa hề biết đến sự tồn tại của nó, chưa hề biết hắn không chỉ từng đánh mất Ân Thiên Cát, còn đánh mất cả bé con của mình.
"anh sẽ bù đắp tất cả." Tống Hàn Quân nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, ánh mắt chứa đầy tia sủng nịnh.
"được."
Cậu tin hắn, tin hắn nhất định sẽ làm được.
Hơn nữa, Ân Thiên Cát của hiện tại không còn ngây ngô hiền lành như trước kia nữa, cậu sẽ không vì bất kì lí do gì mà từ bỏ hạnh phúc của mình. Nếu Trịnh Tú Quân muốn lần nữa xen vào chuyện của họ, muốn lần nữa uy hiếp cậu rời xa hắn, chắc chắn cậu sẽ không để bà ta như ý.
Thời gian hôm nay trôi qua cực nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn. Chỉ còn hơn một giờ nữa Ân Kiều sẽ về đến sân bay rồi. Ân Kiến Hạo cùng Ân Thiên Vũ hiện đang ở công ty không thể về kịp, Diệp Tần Phong thì đang ở trên lầu dỗ bé con ngủ, chỉ còn lại ba người.... Lâm Mỹ Cơ, Ân Thiên Cát và Tống Hàn Quân.
"Thiên Cát, con đi đón chị một mình được chứ?" Lâm Mỹ Cơ sốt ruột nhìn cậu, bà ấy là như vậy, luôn xem Ân Thiên Cát là bảo bối trong tay, nâng niu bảo vệ.
"mẹ... Mẹ đừng xem con như trẻ con vậy được không? Sợ con đi lạc sao?" Ân Thiên Cát phì cười bất lực.
"đúng đấy..." Lâm Mỹ Cơ thành thật gật đầu.
"...." Ân Thiên Cát nhìn trần nhà, không nói nên lời.
"con sẽ đi cùng Thiên Cát..." Tống Hàn Quân ở một bên nở nụ cười thân thiên, bất ngờ lên tiếng.
"con sao? Mấy hôm nay đã phiền con lắm rồi, sao lại còn để con đi đón A Kiều giúp dì được a?" Lâm Mỹ Cơ xua xua tay, thật sự rất ngại.
Mấy ngày trước, Tống Hàn Quân đi tìm mẹ hắn đến tối om mới về, Lâm Mỹ Cơ lại cho rằng hắn tan ca trễ mới về tối như vậy. Vì thế bà không nỡ phiền thằng bé này nữa.
"không sao đâu dì, hôm nay con cũng không có ca trực, xem như đi dạo một chút vậy." Tống Hàn Quân vẫn mỉm cười khách sáo.
"cái này...." Lâm Mỹ Cơ còn do dự chần chờ.
"không cần đâu, con về rồi đây!"
Một tông giọng cao ngất phát ra từ phía cửa lớn, đánh tan bầu không khí khó xử e ngại này.
Vali nhỏ gọn sớm đã được người giúp việc mang vào, bất quá còn chưa kịp thông báo với bà chủ thì cô gái này đã lên tiếng trước. Áo thun cổ cao màu hồng phấn, váy da ngắn cùng áo khoác da kiểu cách năng động, đặc biệt tôn lên làn da trắng hồng mịn màng của một thiếu nữ tuổi đôi mươi, mặc dù cô đã sắp ba mươi rồi...
"chị!!" Ân Thiên Cát quay đầu, nhìn thấy cô gái kia liền đứng dậy chạy đến, như một đứa trẻ vậy.
"Thiên Cát!" Ân Kiều mỉm cười, dang tay ôm 'đứa trẻ' kia vào lòng, nhất mực yêu thương.
"chị về rồi!" Ân Thiên Cát không giấu nổi niềm vui, hai mắt đỏ ửng, nước mắt chẳng hiểu sao lại lăn xuống.
"thằng bé này, bao nhiêu tuổi rồi còn khóc như trẻ con vậy?" Ân Kiều bất đắc dĩ giúp cậu gạt đi hai giọt nước nóng hổi trên má, phì cười.
"Thiên Cát mới hai tuổi rưỡi thôi a..." cậu cười tươi, lại khụy chân vùi mặt vào vai cô.
"lại điêu...." Ân Kiều cốc đầu cậu một cái, cười cười đi vào trong "mẹ!!"
"A Kiều!" Lâm Mỹ Cơ cũng giống như Ân Thiên Cát, nhớ con gái đến phát khóc, ôm chầm lấy cô mà nghẹn ngào.
"con đây, xong việc rồi, con không đi nữa, ở nhà với mẹ nhé?" Ân Kiều nhẹ giọng, tâm tình cũng dao động muốn rơi lệ.
"hảo, ở nhà với mẹ, ở nhà với mẹ!"
Tống Hàn Quân yên lặng nhìn bọn họ chị em thắm thiết, mẹ con thâm tình, không dám lên tiếng. Nhưng cũng có thể nghĩ, hắn không biết phải nói gì với cô cả.
Ân Kiều nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, những hồi ức năm xưa lại chợt ùa về, nhớ đến em trai mình lúc ấy đau khổ thê lương như thế nào liền không kiềm lòng được muốn đánh hắn một trận. Nhưng mẹ đang ở đây, cô không còn cách nào khác, đành nén lại cơn giận, thấp giọng nhìn hắn và Ân Thiên Cát.
"hai người, vào phòng chị một chút!"
"A Kiều, có chuyện gì sao?" Lâm Mỹ Cơ ngơ ngác nhìn con gái mình đang dần đen mặt.
"không có gì, mẹ đừng lo, con chỉ muốn hỏi rõ hơn tình hình của Tĩnh nhi và Tần Phong thôi!" Ân Kiều trấn an.
"hảo, vậy ba đứa cứ từ từ nói chuyện, bữa tối sắp xong rồi, mẹ vào chuẩn bị một chút liền có thể ăn!" Lâm Mỹ Cơ gật gật đầu, sau đó với lấy tạp dề treo cạnh tủ lạnh rồi vào bếp.
Ân Thiên Cát và Tống Hàn Quân thoáng rung rẩy, nuốt nước bọt ực một cái, theo Ân Kiều lên lầu.
Vừa đóng cửa phòng lại, Ân Kiều nhìn chằm chằm bọn họ, lửa giận ngùn ngụt cháy lên.
"chị...." Ân Thiên Cát ấp úng
"những lời em hứa, bỏ hết đi! Xem như chị chưa từng nói gì." Ân Kiều giận rung cả người, nhưng vẫn tự kiềm chế bản thân, bất quá trên mặt không thể che giấu đi sự thất vọng hụt hẫng, cô quay lưng về về phía họ "cuộc sống của em, chị không có tư cách xen vào nữa!"
"chị...."