Môi Ân Thiên Cát mấp máy không nói nên lời. Trên đời thật sự có kì tích sao? Hay ông bác sĩ kia là hàng dỏm?
Đang mảy may mơ màng, bỗng nhiên cơn buồn nôn lại kéo đến, Ân Thiên Cát nhanh chóng đưa tay che miệng, khẩn hoảng nhìn Tống Hàn Quân, tay còn lại vỗ vỗ vai hắn, ý hỏi toilet ở đâu.
"bên trái" Tống Hàn Quân chỉ ra phía sau cậu, trên mặt lại hiện lên nét lo âu sốt ruột.
Ân Thiên Cát quay đầu cấp tốc chạy vào toilet, bữa sáng vừa ăn xong chưa được bao lâu đã nôn ra sạch sẽ, bụng trống rỗng nhưng vẫn còn muốn nôn, tưởng chừng như muốn mang cả ruột gan đều ói ra ngoài.
Tình hình này, Tống Hàn Quân không nhìn nổi nữa, chạy ra ngoài gọi bừa một nhân viên "mau pha cho tôi một ly nước cam ít đường, nhanh một chút, mang lên phòng tôi!".
"vâng."
Nói xong liền chạy vào trong xem Ân Thiên Cát thế nào rồi, cũng may là không nôn nữa, nhưng bộ dạng cực kì thê thảm, thảm đến không nỡ nhìn...
Cậu cảm giác, so với lúc Diệp Tần Phong bị nghén, bản thân mình hiện tại còn nặng hơn gấp nhiều lần. Nửa đêm đang say giấc cũng bị bảo bảo nháo đến tỉnh mộng, mệt mỏi chạy vào phòng tắm....
Tống Hàn Quân ôm cậu trở về phòng làm việc của mình, đợi nhân viên kia mang nước đến liền tự mình ra ngoài nhận, không để người khác vào trong.
"anh gọi người pha nước cam cho em, uống đi!" hắn gấp gáp đem nước đến cho cậu.
"ân." Ân Thiên Cát gật đầu, nhận lấy uống một ngụm "nhưng là... Bao lâu? Hơn một tháng?"
"ừ..."
Quả nhiên, sau một đêm cuồng nhiệt từ biển đêm trở về, hai người quyết định làm lại, tiểu bảo bảo cũng cùng lúc theo họ bắt đầu một cuộc sống mới... Cũng thật nhanh a~~
"thật không thể tin được...." Ân Thiên Cát như có như không nói, tay vô thức đặt lên bụng mình.
Không tin được, tiểu bảo bảo lại có thể lần nữa quay về bên cạnh mình.
Tống Hàn Quân ôm người vào lòng, yên lặng không nói. Cảm giác hiện tại vô cùng kì diệu, hắn sẽ có hài tử sao? Thật sự sẽ có sao? Liệu....
Nhưng chỉ cần nhìn Diệp Tần Phong và Tĩnh nhi bây giờ, hắn tin chắc Ân Thiên Cát cũng sẽ như cậu, bình an sinh ra một tiểu bảo bảo mập mạp đáng yêu của riêng hai người bọn họ.
Bất quá, hiện tại Ân Thiên Cát vẫn còn lo lắng một vấn đề... Làm sao nói với ba mẹ đây? Còn chị với Thiên Vũ nữa...
Chẳng lẽ lại hùng hổ về nhà tuyên bố, con có thai rồi! Nghĩ thôi đã sợ rung người...
"về nhà nhé? Anh làm thêm một ít thức ăn cho em, vừa nãy nôn hết rồi!" Tống Hàn Quân xoa lưng cậu, ân cần hạ giọng.
"được...."
Về đến nhà, Tống Hàn Quân liền lăn vào bếp, xào xào nấu nấu một cách điêu luyện. Còn Ân Thiên Cát vừa cởi áo khoác ra đã vứt vào một xó, chạy lên phòng Diệp Tần Phong thăm Tĩnh Nhi.
"còn chạy sao?" hắn cau mày nhìn cậu.
"...." Ân Thiên Cát quay đầu, cười cười gượng rồi ngoan ngoãn đi từng bước "không... không chạy..."
Diệp Tần Phong ở trong phòng một tay bế Tĩnh nhi, một tay cầm bình sữa nhỏ âm ấm đang cho bé con uống, nhìn thấy Ân Thiên Cát ló đầu vào liền hỏi "về rồi sao?"
"ân, hôm nay Tĩnh nhi thật ngoan a!" Ân Thiên Cát tiến lại gần, vui vẻ nhìn bé con.
Diệp Tần Phong cười không nói, vẫn chăm chú nhìn tiểu bảo bảo trong tay mình.
Bất chợt điện thọai đặt ở đầu giường nhấp nháy ánh đèn, có người gọi đến.
"tôi lấy giúp anh!" Ân Thiên Cát nhanh nhảu đi đến cầm điện thọai lên "là Ân Thiên Vũ gọi a~~~"
Ân Thiên Cát giúp cậu bế Tĩnh nhi, để cậu có thể thoải mái nghe điện thọai.
"sao đấy?" Diệp Tần Phong nhấc máy.
[Tĩnh nhi đêm qua có ngoan không? Có ồn ào làm phiền đến em không?] Ân Thiên Vũ quan tâm.
Tối qua hắn ở lại Willsuns xử lý cho xong đống văn kiện còn tồn động, không có về nhà.
"phiền cái gì chứ!" Diệp Tần Phong biểu môi, chọt chọt gò má phấn nộn búng ra sữa của bé con "Tĩnh nhi rất ngoan, đang uống sữa đây!"
[ân, ăn sáng chưa?] Ân Thiên Vũ hỏi.
".... Chưa, chưa muốn ăn!" Diệp Tần Phong nhìn trần nhà "anh ăn đi..."
"..." Ân Thiên Cát tự thấy mình phát sáng đến lạ, gượng cười xem như không có chuyện gì.
Đợi hai người họ ân ái tình cảm xong, Tĩnh nhi đã uống xong bình sữa, đang cùng Ân Thiên Cát cười đùa thích thú.
"xong rồi sao?" Ân Thiên Cát ngước đầu lên nhìn cậu, nhe răng cười.
"ân... Xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu rồi!" Diệp Tần Phong ngại ngùng, ẵm bé con từ tay cậu.
"không sao, chơi với Tĩnh nhi cũng rất thú vị a~" Ân Thiên Cát vừa nói vừa trả bé con lại cho ba nó.
Chỉ là không ngờ, tiểu bảo bảo trong bụng lại nháo nữa, Ân Thiên Cát vừa nói hết câu, cảm giác buồn nôn đã dâng lên như thủy triều, khó cản nỗi.
'tiêu rồi...' cậu thầm nghĩ 'không thể mở miệng nói được...'
Diệp Tần Phong thấy sắc mặt Ân Thiên Cát có vẻ lạ "cậu sao vậy?"
Ân Thiên Cát cật lực lắc đầu, không dám hé môi. Chỉ cần mở miệng thì mọi chuyện sẽ lộ mất...
Chật vật nén lại cơn buồn nôn, Ân Thiên Cát chỉ chỉ tay về phía cửa, ra hiệu "tôi xuống đây!" sau đó quay đầu chạy đi.
"..." Diệp Tần Phong chớp chớp mắt nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà Ân Thiên Cát sau khi chạy ra ngoài đương nhiên sẽ nhắm thẳng phòng tắm mà lao tới, tay gắt gao che miệng. Bất quá, đúng là không thể biết trước được chuyện gì mà... Chẳng hiểu sao, Ân Kiến Hạo lại đứng ở phía trước...
Thảm rồi!!!!
"Thiên Cát? Con làm sao vậy?" Ân Kiến Hạo nhíu mày.
Ân Thiên Cát lại không có thời gian trả lời, vù một cái lướt qua ba mình rẽ vào phòng tắm, nôn đến đỏ mặt tía tai.
"...."
Quả thật tối qua Ân Kiến Hạo cùng Lâm Mỹ Cơ đã lên xe đi đến nhà họ hàng xa ở Thượng Hải, đi được nửa đường mới nhớ ra quên một số thứ quang trọng, bất quá trời đã tối rồi, đành rẽ vào khách sạn nghỉ một đêm, sáng nay để Lâm Mỹ Cơ ở lại khách sạn, còn ông trở về nhà chính là muốn lấy mấy thứ đã quên. Ai ngờ... Vừa về tới nhà đã thấy cảnh gì thế này?
Tống Hàn Quân nghe động tĩnh trên lầu không kịp tháo tạp dề đã phi người khẩn cấp chạy lên, vừa lúc cũng chạm mặt Ân Kiến Hạo.
"...."
"ọe.." Ân Thiên Cát ở trong phòng tắm nôn đến hai mắt ướt đẫm, cả người mệt lừ.
"....!!!" Ân Kiến Hạo nghe thấy con mình nôn như vậy, hai mày dựng đứng nhìn Tống Hàn Quân "Thiên Cát sao vậy?"
"con sẽ giải thích với bác sau.." Tống Hàn Quân ái ngại cúi đầu với ông, rồi chạy vào phòng tắm đỡ người.
"...." giải thích cái gì?
Ân Kiến Hạo càng nghĩ càng rối, mặt nhăn nhó "không phải chứ????"
Sao giống y như lúc Mỹ Cơ mang thai vậy?