Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi - Chương 75: PN 11. Ân Thiên Cát Tức Giận
Chương trước"về rồi sao?"
"ân, về rồi, ngủ tiếp đi, anh mang em lên lầu." Ân Thiên Vũ ấn đầu cậu vào lòng mình, vỗ về vài cái rồi nhấc người lên.
"chờ một chút." Diệp Tần Phong khẽ vỗ lên vai hắn, ý bảo thả mình xuống.
Ân Thiên Vũ không dám trái ý, cẩn thận đặt người trở lại ghế phó lái, ân cần hỏi "làm sao?"
Diệp Tần Phong không trả lời, bàn tay mảnh khảnh đặt dưới bụng, vuốt vuốt trấn an, nhịp thở có chút nặng nề, ngã lưng về phía sau dựa hẳn vào ghế. Nhìn thấy cậu như vậy, Ân Thiên Vũ vội vàng xoa xoa trên bụng mấy vòng "lại nháo sao?"
"ân."
Bụng tròn nhấp nhô liên tục, Ân Thiên Vũ cảm nhận cực kì sống động những lần vung tay múa chân của tiểu bảo bảo, càng nghĩ càng xót. Nhất định là rất khó chịu. Thế nhưng Diệp Tần Phong lại không có lấy một lần kêu đau hay phàn nàn, chỉ một mình lặng lẽ chịu đựng.
"ngoan ngoãn một chút, hôm nay con rất nghịch rồi đấy!" hắn vừa xoa vừa nói nhỏ với tiểu bảo bảo.
Cậu phì cười "anh nghĩ nói như vậy nó sẽ nghe thật sao?"
"biết đâu lại được..."
Kết quả hiển nhiên lại ngoài suy nghĩ của Diệp Tần Phong, tiểu bảo bảo không lâu sau đã an tĩnh trở lại, cực kì ngoan ngoãn nha.
Ân Thiên Vũ nhìn cậu cười đắc ý, sau đó bế người vào nhà.
"hai người về rồi?" Ân Thiên Cát vừa dỗ Tư Tư và Mẫn Mẫn ngủ xong, định xuống lầu lấy ít nước liền thấy anh trai mình bế lão bà đi vào "không sao đấy chứ, nghe mẹ nói Tần Phong vừa rồi không khỏe lắm?"
"tôi không sao, có chút buồn ngủ mà thôi." Diệp Tần Phong lắc đầu, được hắn nhẹ nhàng thả xuống đất.
"vậy thì tốt, nhưng vẫn là nên cẩn thận một chút đấy." Ân Thiên Cát gật đầu, không quên dặn dò cậu "hay là ngày mai hai người ở nhà đi, đừng đến bệnh viện nữa, để em đi là được."
"cái đó..." chị vừa sinh xong, không đến thăm chị ấy có phải là hơi...
"không sao, lúc nãy chị có gọi điện cho em, bảo hai người ngày mai không được đến." Ân Thiên Cát nhún vai "được rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi, không khéo đêm nay lại bị nháo đến không ngủ được."
Diệp Tần Phong nghe xong có chút sợ, cả ngày hôm nay chống đỡ muốn kiệt sức rồi, nếu nửa đêm còn bị tiểu tử này quấy phá thì khẳng định ngày mai sẽ không xuống giường nổi.
Sau khi hai người âu yếm đưa nhau về phòng, Ân Thiên Cát cười cười đi vào bếp, lấy chai nước lọc trong tủ lạnh ra rồi mở điện thọai, gọi điện cho người nọ.
Không phải đợi quá lâu, người nọ đã nhấc máy.
"Hàn Quân, sao rồi?"
[anh làm thủ tục cho chị xong cả rồi, cả hai đều không sao, em đừng lo.] giọng Tống Hàn Quân ở đầu giây bên kia đáp lại.
Tuy thái độ hắn rất bình thường, nhưng Ân Thiên Cát mơ hồ lại cảm thấy hắn có chút lạ.
"có chuỵên gì sao?"
[làm gì có, chị và đứa bé rất khỏe.]
"em hỏi anh kìa!"
Mấy hôm nay dường như sức khỏe của Tống Hàn Quân không được tốt, lúc thì không ngủ được, lúc thì ngủ đến mê man gọi cũng không tỉnh. Ngày thường chỉ cần một động tĩnh nhỏ đã đủ để đánh thức hắn dậy rồi...
Hôm nay vốn định giữ người ở nhà, đích thân cậu sẽ kiểm tra cho hắn, không ngờ đến chị lại xảy ra sự cố. Chậc, nói không chừng hắn đang thực sự không ổn...
"anh đang ở đâu đấy?" Ân Thiên Cát gấp gáp hỏi.
[không sao mà, anh đi gặp viện trưởng một chút, lát nữa sẽ về ngay.]
Nói rồi hắn ngắt điện thọai ngay, không để cậu nói thêm câu nào.
Càng nghĩ càng hoảng hốt, Ân Thiên Cát gọi dì Trương lên phòng trong hai đứa nhỏ giúp, còn bản thân mình cấp tốc chạy đến bệnh viện tìm hắn.
Tống Hàn Quân mơ màng tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi vô cùng, cả người như muốn rã ra. Chớp chớp mắt mấy cái, nhìn kĩ xung quanh một lượt mới biết mình đang nằm trong phòng bệnh. Hơn nữa... Ngoài căn phòng sực nức mùi khử trùng này ra, còn nhiều thêm một gương mặt đang hùng hùng hổ hổ trừng mắt với hắn, rõ ràng là rất rất tức giận.
"... Cát nhi..." hắn chống tay muốn ngồi dậy, thanh âm yếu ớt vô cùng.
"nằm xuống." gương mặt Ân Thiên Cát lạnh tanh, hung hăng ra lệnh.
"..." Tống Hàn Quân biết lão bà nhà mình sắp nổi cơn thịnh nộ, bất đắc dĩ muốn ngồi dậy dỗ người.
"NẰM XUỐNG!"
Tống Hàn Quân lật đật xuôi tay nằm xuống, yết hầu không tự chủ trượt một cái.
"sức khỏe có vấn đề tại sao không nói cho em biết?" Ân Thiên Cát nén một bụng lửa giận nhìn hắn.
"anh... chỉ là..."
"chỉ là cái gì?" cậu cắt ngang lời hắn, hai mắt đỏ ngầu như sắp rơi lệ "có phải anh chê chuyên môn của tôi tệ không đủ sức điều trị cho anh?"
"không.. không phải, anh không có ý đó..." Tống Hàn Quân cuống cuồng xua tay, trái tim đập loạn muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vì sợ.
"vậy là ý gì?" cậu vung tay quẹt ngang giọt nước mắt vừa tràn khỏi khóe mi của mình, tức giận nhìn hắn.
"Cát nhi, đừng kích động, bệnh tình cũng không nặng lắm..."
"anh đừng nói rằng anh không biết bệnh liên quan đến thần kinh có bao nhiêu rủi ro nguy hiểm..." cậu rưng rưng hai mắt, giọng cũng rung rung theo.
"Cát nhi..."
Ân Thiên Cát không muốn nghe hắn biện minh, dứt khoát quay lưng lại, yên lặng không lên tiếng.
Tống Hàn Quân sợ nhất là nhìn thấy cậu như vậy nên mới lựa chọn giấu diếm, nghĩ đợi sau khi phẫu thuật xong rồi thì mọi chuyện sẽ lại như bình thường mà thôi. Vốn dĩ ca phẫu thuật đã sắp xếp xong từ ba hôm trước, nhưng bệnh viện quá tải khiến hắn không thể không dời lại dự kiến, bệnh nhân liên tục được đưa vào, hết người này đến người khác, ngày thường còn có thể chịu được, nhưng với tình trạng của hắn hiện tại, trụ được đến tối hôm qua đã là quá sức tưởng tượng rồi. Suy đi tính lại, nước đi này vẫn là sai rất sai...
"Cát nhi..." Tống Hàn Quân lén đưa một tay đến kéo kéo vạt áo của cậu, nhỏ giọng gọi.
"..." cậu không trả lời, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
"đừng như vậy... Không phải đã phẩu thuật xong rồi sao?" hắn đưa tay còn lại lên, hai tay kéo hai bên, trông cứ như trẻ con sợ bị ba mẹ bỏ rơi vậy.
"tối qua tôi không đến thì ai phẫu thuật cho anh?" Ân Thiên Cát tức đến mức quay phắc đầu lại, gương mặt dữ tợn trừng hắn.
"..." tiêu rồi, hắn cứ ngỡ là bác sĩ Lưu đã giúp hắn, ai ngờ...
"tôi thật sự muốn bóp chết anh đấy!" cậu nghiến răng, vươn hai tay đặt trên cổ hắn, lắc qua lắc lại.
"hảo hảo, anh sai rồi, em đừng giận!" Tống Hàn Quân mặc cho cậu trừng phạt, chỉ biết ngồi yên chịu trận không dám phản kháng.
Bỗng nhiên, từ trên vai hắn truyền đến một cơn đau mãnh liệt, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, một tiếng kêu đau cũng không có. Bởi vì kia là Ân Thiên Cát đang dỗi, mạnh bạo cắn lên đầu vai của hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được, vai áo của mình ướt đẫm một mảng...
Tống Hàn Quân thoáng đau lòng, thở dài ôm lấy cậu. Chẳng biết cả đêm qua cậu đã sợ hãi như thế nào, bây giờ mới dám bộc lộ sự giận dữ uất ức của mình.
Thế nên hắn tình nguyện chịu bất kì sự trừng phạt nào từ Ân Thiên Cát, bởi vì làm cậu lo lắng bất an như vậy, là hắn đã sai rồi.
- -------------------
Nguyên một tuần chạy vắt dò lên cổ để đi thực hành, cuối cùng cũng đã xong rồi!!! Ta quay lại rồi đây ❤️❤️❤️