Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình - Chương 80

Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình Chương 80
Ở đạo quán Thuần Dương có một bể chuyên dùng để thanh lọc, những lệ quỷ với oán khí rất nặng kia đều sẽ bị phong ấn trong một chiếc bình bằng đất sét. Mà hôm đó một tiểu đạo đồng đang quét tước, không hiểu tại sao bất chợt hoảng hốt đánh rơi chiếc bình trong tay, tình cờ sao đó là chiếc bình giam La Ni. Chiếc bình vừa vỡ, âm khí trong nháy mắt phủ kín trời, trực tiếp đánh gục tiểu đạo đồng chưa có chút đạo hạnh nào. Khi mọi người phát hiện thì cũng chẳng rõ La Ni đã chạy được bao lâu rồi.

Đây có lẽ là âm hồn đầu tiên trong lịch sử có thể trốn khỏi đạo quán Thuần Dương. Ngay khi phát hiện La Ni đã chạy, đạo quán Thuần Dương tức tốc phái người đi tìm, còn thông báo sự việc đến diễn đàn các đạo sĩ, hy vọng nếu có ai nhìn thấy lệ quỷ này thì hãy chung tay hỗ trợ thu phục. Do La Ni được kẻ khác nuôi dưỡng bằng phương thức cắn nuốt oán khí, lại giết người, trên tay nhiễm máu tươi, cực kỳ hung hãn, nếu thực sự bỏ mặc cô bé ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ tạo ra một thảm họa khủng khiếp.

Khi nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, Ôn Nhiên lập tức lấy la bàn ra tính toán. Dạo trước lúc còn ở phòng khám nhỏ kia, cậu đã giữ lại một chút quỷ khí của La Ni, cho nên bây giờ muốn tìm vị trí cô bé quả thật không hề khó.

Ôn Nhiên đi theo la bàn tới một công viên giải trí. Nói thật, cậu lớn tới từng tuổi này rồi nhưng chưa từng tới công viên giải trí bao giờ. Có thể khi cậu còn rất nhỏ, đã từng được cha mẹ dẫn đến đây chơi, song cậu cũng chẳng nhớ lắm. Từ sau khi đi theo cha nuôi, ở cái nơi nghèo nàn ấy làm sao có thể nghĩ đến việc đưa một đứa trẻ tới công viên giải trí, để cậu được ăn no mặc ấm đã chẳng dễ dàng gì rồi.

Ôn Nhiên mua vé vào cửa, đi theo hàng người đang xếp hàng vào trong. Những người tới đây chủ yếu đều là phụ huynh dắt con nhỏ hoặc các cặp đôi trẻ. Những đôi tai gì đó đang lập loè, những chiếc vòng tay sáng lấp lánh, muôn màu muôn vẻ nhìn mà hoa cả mắt. Những tiếng la hét chói tai cùng tiếng cười đùa ầm ĩ, thành thật mà nói nơi này quá ồn ào.



Ôn Nhiên vừa bước vào vừa nhìn ngắm xung quanh, nhìn thấy một máy bán kem tươi thì liền đi qua đó. Kem ở đây được làm thành hình một nhân vật trong phim hoạt hình, như hai chiếc tai Mickey to lớn đặc biệt đáng yêu này khiến Ôn Nhiên thẳng thừng gặm đứt một bên. Thoáng cái, cậu nhìn thấy một cô bé nhỏ mặc một chiếc váy lụa màu trắng đang ngồi trên băng ghế, nhìn vòng quay ngựa gỗ trước mặt.

Ôn Nhiên mua thêm một cây kem, rồi đi tới ngồi bên cạnh cô bạn nhỏ kia, đưa kem cho bé: “Em ăn không?”

Cô bé ấy giương mắt nhìn chằm chằm vào cây kem, còn vươn đầu lưỡi nhỏ liếm môi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không muốn, em không có tiền.”

Nghe vậy, Ôn Nhiên bèn phì cười: “Ăn đi, anh mời, không lấy tiền của em đâu.”

Cô bé nhìn cậu hồi lâu: “Anh không lấy tiền, vậy anh lấy cái gì?”

Ôn Nhiên suy nghĩ nói: “Em muốn chơi cái gì, hôm nay anh sẽ dẫn em chơi, dẫn em đi ăn. Nhưng em chơi vui, ăn ngon xong thì phải ngoan ngoãn quay về, được không?”

Cô bé nghiêng đầu: “Anh cũng tới bắt em sao?”

Ôn Nhiên cười nói: “Em thấy anh giống người tới bắt em sao?”

Cô bé nghiêm túc đánh giá cậu một cái, sau đó gật đầu: “Giống, em ngửi được mùi của anh, hôm đó anh cũng ở đó.”

Ôn Nhiên đáp: “Nếu em vâng lời, anh sẽ không bắt em, còn em không ngoan không nghe lời thì anh sẽ nổi giận, bắt em về.”

Cô bé đưa mắt háo hức nhìn công viên giải trí náo nhiệt, rồi nhìn sang cậu: “Anh thật sự đồng ý dẫn em đi chơi hả?”

Ôn Nhiên đặt cây kem vào tay bé, rồi vươn một bàn tay về phía bé: “Đi thôi, muốn chơi vòng quay ngựa gỗ không? Anh dẫn em đi mua vé.”

Cô bé liếm một ít kem, đó là hương vị quá đỗi ngọt ngào mà bé chưa từng nếm qua, ngọt đến mức dường như có thể khảm vào trong tim mình. Cuối cùng, cô bé vẫn đặt bàn tay nhỏ xíu của mình vào tay Ôn Nhiên, cùng chạy về phía vòng đu quay.

Ôn Nhiên cột một sợi chỉ đỏ quanh cổ tay em, sau đó dẫn cô bé đi chơi tất cả những trò chơi dành cho trẻ em dưới 10 tuổi. Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo nhóc quỷ này lại gửi thân vào một cô bé 8, 9 tuổi cơ chứ. Chơi đến tối mịt rồi mà bé La Ni vẫn chưa chơi chán, từ khi bé hiểu chuyện cho đến nay thì bé chưa bao giờ được chơi vui vẻ thế này, cũng chưa từng được ăn nhiều đồ ngon đến vậy.

Lúc Ôn Nhiên bảo cô bé ra ngoài, La Ni khá miễn cưỡng.

Ôn Nhiên nói: “Đây là cơ thể của một bạn nhỏ, nếu em ở cùng bạn ấy quá lâu thì bạn ấy sẽ bị bệnh, sẽ thấy khó chịu. Anh biết em chỉ muốn đi chơi chứ không hề có ý định hại người khác. Bây giờ công viên giải trí sắp đóng cửa, cho dù em không muốn ra ngoài thì chúng ta cũng chẳng thể chơi tiếp được nữa.”

Bé La Ni nhìn từng ánh đèn của công viên giải trí đang dần tắt đi, lại nhìn sang anh trai dẫn mình đi chơi cả ngày hôm nay, cơ thể run lên nhè nhẹ rồi nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể của cô bé kia.

Ôn Nhiên đỡ lấy cô bé đang ngã xuống và vỗ nhẹ lên trán bé ấy. Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy bị hồn ma nhập cả ngày, ít nhiều gì cũng sẽ gây hại đến cơ thể. Bây giờ câu xua tan một ít âm khí cho cô bé, ít nhất có thể đảm bảo rằng cô bé sẽ không bị bệnh vì gặp phải chuyện tai bay vạ gió này.

Cậu vừa cầm lấy sợi tơ hồng buộc trên tay La Ni, vừa gọi điện báo cảnh sát, nói cho họ biết ở đây có một bé gái lạc đường. Chờ cảnh sát đến, Ôn Nhiên đứng từ xa quan sát một lát rồi mới đưa La Ni rời đi.

Bé La Ni qua đời khi chỉ mới ba tuổi, nhưng cũng đã cách đây 4-5 năm rồi. Mấy năm này, cô bé vẫn luôn được tên họ Lăng kia nuôi dưỡng bằng cách thức đặc biệt, học hỏi được nhiều thứ cho nên trí tuệ không chỉ dừng lại lúc ba tuổi. Tuy nhiên điều khiến Ôn Nhiên bất ngờ nhất là, cô bé La Ni lại rất hiểu chuyện và hoàn toàn chẳng giống lệ quỷ chút nào cả. Chưa từng có người nào dạy dỗ, ấy vậy mà một đứa trẻ lớn lên rồi bị hại chết trong hoàn cảnh như thế lại có một cái nhìn nhất định giữa đúng và sai. Bé biết cái gì là tốt cái gì là xấu, oán khí cũng chẳng làm rối loạn tâm trí bé, thậm chí bé còn hiểu chuyện đến đau lòng.

Ôn Nhiên đưa bé La Ni về ký túc xá, rồi nhắn tin mình đã bắt được tiểu quỷ trong diễn đàn để mọi người không cần phải tiếp tục bận rộn tìm kiếm. Sau cùng, cậu lấy là một tấm bài gỗ và một cái bình, nhìn La Ni: “Em muốn vào trong cái nào?”

Dẫu sao thì vẫn nên cho một đứa trẻ ngoan quyền được tự do lựa chọn.

Đáng tiếc La Ni không muốn nhập vào bất cứ cái nào cả: “Em chỉ muốn được ở bên ngoài, em không thích mấy nơi tối đâu. Những nơi tối tăm đó đã giam cầm em rất lâu. Anh ơi em có thể ở bên ngoài được không ạ, em hứa sẽ ngoan ngoãn không chạy lung tung.”

Đương nhiên cô bé La Ni chẳng thể chạy trốn, nếu đã bị cậu bắt được mà còn để bé trốn thoát, vậy thì sau này cậu cứ trực tiếp đóng cửa đừng hành nghề nữa. Thấy tiểu quỷ khá nghe lời còn rất hiểu chuyện, Ôn Nhiên cũng không bắt ép, cậu bày cho bé một lư hương nhỏ, thắp cho bé mấy nén nhang dưỡng hồn.

Trước đó khi gửi hồn vào cơ thể người khác, bé La Ni đã nếm được mùi vị của thức ăn, nhưng cũng chỉ là nếm qua đầu lưỡi của người khác. Lúc này đây khi ngửi được hương thơm, bé mới thật sự cảm thấy no bụng.

Bé La Ni hỉnh cả mũi, cả quỷ hận không thể nằm trên lư hương, cô bé vừa hít hà vừa nói với Ôn Nhiên: “Anh ơi, tới tận bây giờ, đây mới là lần đầu tiên em cảm thấy no đấy ạ!”

Ôn Nhiên nhìn bé một cái. Thấy bé vừa hút khói vừa mỉm cười với mình, khiến cậu cũng không khỏi cười theo. Đứa nhỏ này còn có thể lan tỏa niềm vui đến cho người khác.

Đáng tiếc dẫu bé có lan tỏa niềm vui cho người khác nhiều bao nhiêu, cũng là sự tồn tại chẳng nên ở lại trần gian. Mặc cho bé làm nũng đáng yêu để lấy lòng thế nào, tâm Ôn Nhiên vẫn cứng như sắt.

La Ni bé nhỏ ngồi xổm trên đất, vo thành một cục ôm lấy chân Ôn Nhiên, chiếc đầu be bé ngóng nhìn cậu đầy trông mong: “Anh ơi hay anh nuôi em đi, em có thể làm thần tài cho anh. Em, em còn có thể hỗ trợ may mắn cho anh, nuôi tiểu quỷ có nhiều lợi ích lắm ó.”

Ôn Nhiên chọc chọc vào trán em: “Anh đây có rất nhiều tiền, không cần mấy cách gọi tài lộc này.”

La Ni bé nhỏ chớp chớp mắt, không bỏ cuộc: “Vậy anh có muốn em đấm nhau hông? Em có thể làm nắm đấm cho anh á.”

Ôn Nhiên bị bé chọc cho tức cười: “Em biết nắm đấm là cái gì không hả?”

La Ni bé nhỏ gật đầu lia lịa: “Biết ạ, cái người xấu kia thỉnh thoảng sẽ chọc phải quỷ xấu, rồi bắt ai đuổi người ta đi. Lúc em không vâng lời, người đó liền mài xương cốt của em, đau lắm lắm ạ. Em sẽ vâng lời anh mà, anh muốn em đánh ai em lập tức đánh người đó, chỉ cần anh cho ăn hương nhang thôi.”

Ôn Nhiên rũ mắt, xoa tóc của La Ni bé nhỏ: “Em nên đến nơi em thuộc về. Có lẽ trong kiếp sau em sẽ được đầu thai vào một gia đình tốt, có cha mẹ hết mực yêu thương em. Và em sẽ lớn lên như những bạn nhỏ bình thường khác.”

Tuy nhiên La Ni bé nhỏ rất thông minh, hoàn toàn không tin lời nói dối của Ôn Nhiên: “Anh gạt em, em đã làm chuyện xấu, kiếp sau sẽ không được đầu thai là người tốt. Bọn họ đều nói, ma quỷ đã làm chuyện xấu nhất định phải trả nợ!”

Ôn Nhiên hỏi: “Em cũng cảm thấy bản thân đã làm chuyện xấu sao?”

La Ni bé nhỏ lắc đầu: “Em rõ ràng chỉ muốn cho bọn họ cảm nhận từng chút những gì em đã phải chịu đựng. Bọn họ làm em tổn thương thì em sẽ khiến cho bọn họ đau khổ.”

Không biết từ đâu Ôn Nhiên hô biến ra một que kẹo, đặt vào tay La Ni bé nhỏ: “Vậy đúng rồi, em chỉ trả lại cho bọn họ những thứ mà họ gây ra với em. Em xem ngày hôm qua em biết ăn cái gì phải trả tiền, em không có tiền mà nhìn thứ gì cũng muốn ăn nhưng chỉ dám đứng nhìn, đứa trẻ ngoan như em làm sao có thể làm chuyện xấu được. Vì vậy trong kiếp sau em chắc chắn sẽ được đầu thai vào một nhà tốt. Em tin anh hay là tin những người bắt nhốt em lại ở ngoài kia đây?”

La Ni bé nhỏ mím môi, em dùng đôi mắt đen không hề có lòng trắng nhìn chằm chằm cậu thật nghiêm túc hồi lâu, mới nói: “Em tin anh ạ.”

Ôn Nhiên không thể giữ tiểu quỷ này lại, huống hồ bản thân cậu không có sở thích nuôi ma quỷ. Chưa kể thật sự việc nuôi dưỡng tiểu quỷ không thể quyết tâm muốn nuôi là có thể nuôi, dẫu cho đứa nhỏ này có ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng đi chăng nữa.

Tuy nhiên trước khi bé đi, Ôn Nhiên quyết định sẽ gửi một lời cầu phúc cho bé. Như những gì các vị đạo sĩ kia nói, La Ni bé nhỏ sẽ không được tái sinh vào một gia đình tốt. Oán khí và sát khí trên người bé quá nặng, cho dù những thứ kia đều là do người khác đặt lên người bé. Nhưng lẽ đời là thế, thật chẳng thể hiểu nổi, cậu không có cách nào giúp La Ni đầu thai một gia đình đầm ấm, tuy nhiên nếu trong lúc cầu phúc cậu đánh dấu cho bé, kiếp đầu thai tiếp theo có lẽ bé vẫn sẽ phải sống một đời khó khăn nhưng ít nhất bé có cha mẹ yêu thương mình. Đứa trẻ này có bản chất rất tốt, tích lũy thêm vài lần luân hồi, nói không chừng sẽ có một đời may mắn.

Mà cầu phúc không phải tìm đại một bãi đất trống là có thể lập đàn được, còn cần kính báo trời cao, dù sao cũng là tranh đoạn phúc khí với ông trời. Cho nên, Ôn Nhiên cần chọn một ngọn núi có vận khí tốt để lập đàn.

──── ∘°❉°∘ ────

Có điều trên đường đi lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Lúc Ôn Nhiên đưa La Ni đang trú trong tấm bài gỗ ra ngoài, một thiếu niên mặt mày sáng sủa không biết tới từ đầu, tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào, chẳng nói chẳng rằng chém vào người cậu.

Ôn Nhiên nghiêng người tránh đòn: “Cậu là ai?”

Thiếu niên đần nghiến răng đáp: “Người có đường, ma có lối, nếu ngươi cứ chấp niệm nhân gian thì sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Ôn Nhiên tức thì mừng rỡ. Có lẽ thằng nhóc này chỉ có kungfu mèo quào, chỉ mới nhìn thấy âm khí trên người cậu. Cũng hết cách, âm khí của bé La Ni quá mạnh, bé bị ép hấp thu khá nhiều oán khí từ thai chết, lại còn hỗn độn tạp nham, cho dù đã thu bé vào bài gỗ nhưng trong khoảng thời gian dài từ tối qua đến giờ hẳn đã dính trên người cậu kha khá. Tóm lại ít nhiều cũng nhiễm một chút, đoán chừng vì vậy mà bị hiểu lầm là ma quỷ.

Ôn Nhiên vừa định lên tiếng giải thích, chợt một luồng âm khí dâng trào truyền ra từ miếng bài gỗ. Mặc dù bé La Ni ở trong bài gỗ nhưng bé có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Vừa thấy có người dùng vũ khí đánh cậu, bé lập tức nổi giận, dẫu cho bên ngoài mặt trời chói chang như thiêu đốt bé cũng chẳng quan tâm mà lao tới: “Không được bắt nạt anh ấy!”

‘Anh’ là người tốt, khác với những kẻ xấu xa kia. ‘Anh’ cho bé ăn, dẫn bé đi chơi, còn không ép buộc bé làm bất cứ điều gì. Bé không muốn vào trong bình thì sẽ không nhốt bé lại, bé nói không chạy ‘anh’ liền tin bé sẽ không bỏ trốn. ‘Anh’ còn nói với bé rằng bé không phải người xấu, bé không có làm chuyện xấu. ‘Anh’ tốt như vậy, bé sẽ không để người khác bắt nạt ‘anh’ đâu!

Vừa bắt gặp tiểu quỷ với sát khí đáng sợ này, thiếu niên tức khắc sửng sốt. Tuy nhiên phản ứng tiếp theo của cậu ta chẳng phải xoay người bỏ chạy, mà cầm chắc kiếm gỗ bất ngờ xông tới lần nữa. Thật sự gần như tới đoạn kịch bản hàng yêu phục ma đến chết.

Vừa thấy La Ni vọt ra ngoài, Ôn Nhiên vội vàng đuổi tới. Nhận thấy kiếm gỗ đào của đối phương sắp chạm vào người bé, cậu nhanh chóng đá đại một hòn đá nhỏ lên, đánh trật thanh kiếm của người nọ. Chỉ là nào ngờ, thằng nhóc này có lẽ thuộc thế hệ thứ hai hoặc thứ ba trong gia đình Huyền môn, trên người vậy mà còn có một bộ pháp khí hộ thân xịn. Lúc trông thấy La Ni với oán khí nồng đậm đầy người, cậu ta đã sớm kích hoạt pháp khí phòng thân. Bây giờ kiếm gỗ lại bị cậu đánh lệch hướng, không đánh trúng La Ni, mà bé thậm chí còn chẳng có thứ gì cản trở bổ nhào về phía đối phương, há mồm chuẩn bị cắn cậu ta. Bấy giờ lập tức kích hoạt khả năng bảo vệ của pháp khí, tấn công và bật ngược La Ni ra ngoài.

Lực phản đòn của pháp khí gây tổn thương cực lớn, ma khí trên người lệ quỷ hung tàn bao nhiêu thì sẽ bị bắn xa bấy nhiêu. Thấy cả một đường ánh sáng, La Ni suýt nữa bị đánh tan, sắc mặt Ôn Nhiên liền thay đổi. Gặp tên ngu ngục nông nỗi kia thuận đà xông tới bổ thêm một nhát, cậu thẳng thừng đá bay đối phương.

Loại pháp khí này có thể phản đòn lực sát thương của ma quỷ nhưng không thể dội ngược sát thương vật lý từ người sống.

Đoán chừng người nọ cho rằng Ôn Nhiên là ma quỷ, vì vậy trực tiếp xông lên không thèm để ý tới cậu. Và có lẽ ỷ y vào pháp khí trên người mà cậu ta đã dùng đối phó với khá nhiều yêu ma quỷ quái, nên căn bản chẳng hề sợ cậu. Cho đến khi bị Ôn Nhiên đá một cú thật mạnh, cả người đều đần ra.

Đá bay tên gây rối xong, Ôn Nhiên xoay người đi tìm La Ni, sợ rằng La Ni bé nhỏ không có gì che chắn sẽ không chịu nổi cú đánh vừa rồi.

Nhưng đến khi cậu đi tìm, chỉ còn lưu lại chút xíu âm khí chưa tan.

Đối phương xoa xoa cái bụng bị cậu đá muốn văng nội tạng ra ngoài, vẻ mặt méo mó từ từ đứng lên, cẩn thận quan sát Ôn Nhiên: “Anh là con người à?”

Ôn Nhiên lạnh lùng nhìn lại: “Cậu mất não à? Hay bẩm sinh không có não? Làm việc mà không biết nhìn trước nhìn sau mới ra tay à? Nếu cậu cứ ỷ vào pháp khí phòng thân trên người mình mà hoành hành không biết điểm dừng thì sớm muộn gì cũng chết mà không hiểu tại sao mình chết!”

Từ nhỏ đến lớn người nọ chưa từng bị người khác mắng như vậy, huống chi vừa bị cậu đá một phát, càng thêm không phục: “Chính anh dắt theo lệ quỷ đi rêu rao khắp nơi còn trách tôi?!”

Ôn Nhiên không nói hai lời, trực tiếp xắn tay áo đấm cho cậu ta một trận. Đậu xanh, loại người này cần phải được xã hội dạy dỗ lại!

Thiếu niên kia không ngờ Ôn Nhiên tàn nhẫn như vậy, theo bản năng muốn trốn tránh. Nhưng cậu ta nào có năng lực, sao có thể tránh được, này thì trái một đấm phải một tát, nhanh chóng bị đánh đến tím tái mặt mũi sưng vù. Ban đầu cậu ta còn chịu đựng được, định tìm cơ hội trở tay, có điều chẳng mấy chốc cơn đau đớn truyền đến khiến cậu ta thậm chí không còn sức chống trả. Vội òa khóc kêu cứu mạng, trốn chạy khắp nơi: “Dừng tay dừng tay! Đánh nữa là chết đó! Tôi chết thiệt đó!”

Ôn Nhiên tặng cho cậu ta một quyền cuối, lần này trực tiếp đánh văng máu mũi mới chịu dừng tay.

Phải nói, đánh người quả thật rất đã, nỗi buồn bực trong lòng nháy mắt tan biến.

Mà thằng nhãi kia cũng chẳng dám oang oang cái mồm, thấy Ôn Nhiên giơ tay liền vô thức co rúm lại.

Ôn Nhiên chậm rãi thở ra một hơi, lấy la bàn ra và tìm thử xem La Ni bé nhỏ đang trốn nơi nào. Vừa rồi đa phần ma khí của bé đều bị luồng sáng kia đánh tan, sợ là thần trí không được hoàn chỉnh. Hiện giờ còn là ban ngày ban mặt, càng gây ra nhiều tổn thương đến âm hồn hơn. Cậu mong bé La Ni chỉ trôi dạt gần đây, lỡ như bé trôi xa quá không tìm ra kịp, bị người khác hiểu lầm là cô hồn vất vưởng mà thu phục thì mọi chuyện đã muộn.

Tuy nhiên chẳng biết la bàn hỏng hóc ở đâu mà cứ xoay vòng ở chỗ này.

Ôn Nhiên chau mày, đứt khoát cất la bàn và tìm kiếm chung quanh bằng mắt thường. Chờ khi cậu đi qua một bồn hoa, chợt có một tiếng meo meo yếu ớt, cậu liếc nhìn một cái. Nhưng Ôn Nhiên không mấy để ý, tiếp tục bước đi. Chỉ là vừa đi được hai bước, cậu lập tức dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào bé mèo đen tuyền từ đầu đến chân chẳng có lấy một sợi lông trắng kia, rồi giơ tay bấm bấm đốt ngón tay.

Tính toán hồi lâu, Ôn Nhiên mờ mịt hô lên một tiếng với bé mèo nhỏ rõ ràng chưa sinh được bao lâu mà đã lớn bằng lòng bàn tay người: “La Ni?”

Bé mèo nhỏ kêu meo meo, rồi nằm sấp bất động.

Ôn Nhiên cúi người bế bé mèo mun lên. Cơ thể của mèo con còn rất lạnh, nhưng trái tim vẫn đang đập và lòng bàn chân của mèo con dường như cũng đang ấm dần.

Tới từng tuổi này, đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên gặp phải tình huống như thế. Đáng lẽ bé mèo đen này vừa mới qua đời, nhưng cú đánh khi nãy của pháp khí đã đánh bật linh hồn La Ni vào đó. Vất đề là, kết hợp như thế này không tệ lắm nhỉ?

Việc này quá nhảm nhí, mượn xác hoàn hồn vậy mà diễn ra ngay trước mắt cậu?!

Lý trí mách bảo, Ôn Nhiên nên đưa hồn phách của La Ni về, sau đó mới siêu độ cho bé. Nhưng nhìn thấy bé mèo nhỏ rõ ràng rất yếu ớt ấy, cơ thể còn run rẩy vì lạnh, đang ôm chặt lấy người cậu lại khiến cậu do dự.

Thiếu niên nông nỗi vừa bị đánh khập khiễng đi tới, nhưng không dám lại gần chỉ biết vươn đầu từ xa ra nhìn: “Này, anh đang làm gì vậy?”

Ôn Nhiên quay đầu liếc cậu ta một cái: “Ăn đòn chưa đã hử?”

Người nọ hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi cũng bị đánh rồi, mà anh phải nói cho tôi biết tại sao lại đánh tôi chứ?”

Ôn Nhiên trợn tròn hai mắt: “Vì cậu xứng đáng.” Nói xong, trực tiếp bế mèo con rời đi. Bé mèo có chút xíu như vậy hẳn là phải được cho bú sữa.

Mới đầu cậu còn nói không muốn nuôi tiểu quỷ. Kết quả cuối cùng vẫn phải nuôi dưỡng người ta là sao?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận