(Nguyên văn: 开了个窗口的阴玉, là kiểu mở 1 góc ở đá thô.
Ngoài việc bất ngờ có được khối ngọc âm kia, cậu còn lấy được một số món đồ đã chọn trước đó, hai món pháp khí, ba vật trấn, một thanh gỗ đào lâu năm và một chiếc bình sứ lớn được chạm khắc cá âm dương. Đây cũng là một món khá tốt, với nhà có điều kiện như Kỳ gia, có thể xây một ao cá nuôi cá âm dương trong đó. Tuy ngôi nhà vừa mới trang hoàng xong của cậu không rộng tới mức có thể lắp đặt ao cá, nhưng thật ra cũng có thể làm một bể cá trấn phong thủy trong nhà.
Có điều, chỉ với mấy thứ này vẫn chưa đủ để cậu đánh đổi năm quả linh đào, cuối cùng ông cụ Lý đã tặng thêm một bức tranh sơn thủy cùng một bộ ấm trà sứ từ thời nhà Tống. Hai món này chỉ có thể xem là đồ cổ, hoàn toàn chẳng có chút giá trị và tác dụng nào đối với Ôn Nhiên. Nhưng nhìn thấy bộ dạng lòng đau như cắt của ông cụ, cậu lập tức nhận lấy không chút khách sáo.
Ôn Nhiên không quan tâm kế tiếp ông cụ râu tóc bạc phơ kia sẽ làm gì, cũng chẳng để ý Kiều Tiêu có tìm cơ hội giải quyết ông ta hay không, tuy nhiên cậu có thể nhìn thấy hiện tại Kiều Tiêu đã hoàn toàn hết đường lui. Cũng không biết cậu ta gặp được chuyện kỳ lạ gì, hay tu luyện loại bàng môn tà đạo nào mà bản thân lại biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, nhưng cậu có thể hiểu được Kiều Tiêu. Mặc dù có nhiều cách để báo thù, hiện thực khác xa với truyện cổ tích mà có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Huống hồ, Kiều Tiêu lại không có gì trong tay trong khi nhà họ Vương có gia thế hùng mạnh, cho dù muốn ôm bom cùng họ đồng quy vu tận, e rằng cũng chẳng tìm được cơ hội.
Nhưng bộ dạng của Kiều Tiêu thật ra không mang lại cho cậu cảm giác cậu ta căm hận đời đến mức ấy, ít nhất sự tồn tại của ông cụ Lý vẫn ảnh hưởng đến tia lý trí cuối cùng trong cậu ta. Một khi lời nguyền dành cho nhà họ Vương đi đến hồi kết, có lẽ Kiều Tiêu cũng là ngọn đèn cạn dầu, mấy quả đào kia chẳng giúp cậu ta chống đỡ được bao lâu. Vì thế, Ôn Nhiên không hề lo lắng cậu ta sẽ gây hại đến người vô tội, và tất nhiên cậu sẽ bàng quan đứng xem câu chuyện sẽ phát triển tới mức nào mà không có chút gánh nặng.
Ôn Nhiên chuyển hết đồ đạc trao đổi với ông cụ Lý về ngôi nhà mới của mình. Căn nhà được bài trí theo sở thích của cậu. Vốn dĩ có ba phòng ngủ, nhưng cậu đã dỡ bỏ một bức tường và mở rộng một phòng, phòng còn lại dùng làm phòng đọc sách. Trong phòng sách còn có một chiếc tủ âm tường, ở góc một ngăn tủ hiện đang bày biện một số món đồ vừa lấy được từ chỗ ông cụ Lý. Ôn Nhiên nhìn cả chiếc tủ trên tường mà thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu lấp đầy toàn bộ chỗ này!
Thu xếp mọi thứ xong, Ôn Nhiên bèn thay đổi bùa trong và ngoài ngôi nhà. Lá bùa này được cậu nghiên cứu ra khi đang sửa sang nhà cửa, ngoài chức năng cơ bản là xua tan âm khí ra cậu còn sửa đổi một chút để giúp cả căn nhà thông thoáng hơn. Việc dán lá bùa này trong phòng còn có hiệu quả hơn so với việc đặt cây xanh trong nhà để hấp thụ formaldehyde.
Thấy ngôi nhà đã không còn mùi nhà mới, Ôn Nhiên dự định cuối tuần này sẽ chuyển tới đây. Nhìn khung cây cho mèo leo trèo trong phòng khách, cậu chợt cảm thấy đứa nhóc càng ngày càng giống mèo như Nini nhất định sẽ rất thích.
Nhìn ngắm cả căn phòng chỗ nào cũng khiến cậu hài lòng, lần đầu tiên Ôn Nhiên có cảm giác mình thuộc về thế giới này.
Chuyển nhà không phải là một chuyện nhỏ, cho dù chỉ là từ phòng ký túc xá cậu mới ở chưa được một năm. Ban đầu Ôn Nhiên định nhờ Từ Khiên giúp đỡ, bởi vì anh có xe nên di chuyển dễ dàng hơn, nhưng nào ngờ trong số bốn đứa bạn cùng phòng bọn họ, Nguyên Từ Hiên lại là người đầu tiên nhắc đến xe. Tuy không phải là một chiếc xe xịn, so với đi bộ thì cũng đỡ hơn. Dương Hi và Nguyên Từ Hiên chọn cùng một đài truyền hình, dù khác chương trình nhưng đều làm cùng một nơi. Để tiện đi lại, cả hai cùng thuê một phòng trọ gần đấy, như vậy vừa chia sẻ chi phí sinh hoạt mà đôi bên còn có thể hỗ trợ lẫn nhau, cũng không tệ.
Vốn dĩ cả nhóm có hẹn cuối tuần này đi ăn cùng đại gia Hạ Vũ, nhưng không ngờ Ôn Nhiên định chuyển nhà, thế là ba người quyết định nhận việc, giúp cậu thu dọn. Sau đó đi siêu thị mua một ít lẩu, rồi ăn tiệc ở nhà mới của Ôn Nhiên, coi như làm ấm nhà.
Lúc xe chạy vào khu nhà mới của Ôn Nhiên, Hạ Vũ và Nguyên Từ Hiên không ngừng tấm tắc, thậm chí Hạ Vũ còn câu cổ cậu nói: “Chỗ này tấc đất tấc vàng, Ôn Tiểu Nhiên, cậu đúng là thâm tàng bất lộ.”
Ôn Nhiên đẩy Hạ Vũ ra: “Đó là điều đương nhiên. Cũng vì các cậu cứ luẩn quẩn trong lòng một hai phải phấn đấu sự nghiệp gì đó, bằng không đã có thể đi theo bố đây làm cá mặn ăn cơm ngon uống rượu say.”
Gương mặt Hạ Vũ tràn đầy khát khao: “Bây giờ hối hận có còn kịp không?”
Ôn Nhiên lạnh lùng từ chối: “Muộn rồi.”
Hạ Vũ lập tức nằm liệt ra ghế sau kêu gào.
Đến khi bước vào ngôi nhà mới của cậu, lại được thêm một tràn tấm tắc, đặc biệt là lúc Dương Hi nhìn thấy nhà cây cho mèo, còn có các tổ mèo khác nhau được cố định trên tường: “Không ngờ, cậu trở thành con sen chính hiệu rồi hử?” Bởi vì đã không gặp trong một khoảng thời gian, nên khá bất ngờ khi thấy Ôn Nhiên nuôi một con mèo. Hiện tại nhà cũng được trang trí như thế này, chứng tỏ cậu thực sự rất yêu mèo.
Ôn Nhiên nghĩ thầm, nếu là một bé mèo bình thường thì cậu cũng không cất công nhiều như thế, nhưng đứa trẻ này cả đời chưa từng được sống thoải mái. Hiện giờ còn nhập vào cơ thể vốn đã đi tới giới hạn của bé mèo, nếu không cho cô bé hưởng thụ tất cả những gì có thể thì chính cậu cũng chịu không nổi.
Trước kia cả nhóm thường tụ tập trong căn ký túc xá nho nhỏ, quây quần bên một chiếc bàn mini uống Coca. Bây giờ, bọn họ đã có thể ngồi trong phòng khách rộng lớn sáng sủa và sạch sẽ, đồ ăn được đặt trên bàn đá cẩm thạch, còn uống bia.
Dương Hi không khỏi cảm thán: “Đúng là trưởng thành cả rồi.”
Hạ Vũ cũng phụ họa nói: “Đợi thêm vài chục năm nữa, chúng ta đều sẽ đạt được những thành tựu nhất định trong lĩnh vực của từng người, không biết đến lúc đó khi chúng ta lại tụ họp với nhau thì sẽ trông như thế nào.”
Nguyên Từ Hiên cười nhẹ: “Còn trông như thế nào nữa, nhất định lúc đó đều đã dìu già dắt trẻ, rồi cùng ngồi kể chuyện năm xưa.”
Dương Hi nhìn sang Hạ Vũ: “À, trong vụ đánh tráo điểm thi đại học gần đây, cậu cũng có mặt đúng chứ? Hôm trước tớ nghe thấy giọng của cậu trong một video truyền thông chính thức, nhưng không thấy cậu trên đó.”
Hạ Vũ nói: “Người đứng trước ống kính là thầy của tớ, tên Phương Khải, tớ hiện chỉ mới là một trợ lý. Nếu mà muốn xuất hiện trước ống kính thì cũng không biết phải đợi tới khi nào.”
Nguyên Từ Hiên nâng ly: “Từ từ đi, ít nhất chúng ta của bây giờ đang dần đi đúng hướng. Nào, lâu rồi không gặp nhau, làm một ly rồi nói tiếp.”
Cả bọn ăn uống no say, gọi giao thêm đồ ăn những hai lần, uống hết cả một két bia. Mặc dù chỉ là bia nhưng uống nhiều như vậy, có lẽ tối nay không về nổi. Nhìn ba đứa nằm thẳng cẳng hình chữ X trên thảm trong phòng khách, Ôn Nhiên trực tiếp vào phòng lấy thêm mấy cái chăn cho bọn họ. Đây là nhà mới cậu dọn đến chưa đầy một ngày, không thể để mấy đứa bạn ngủ trên giường mình được, cậu cũng không sắp xếp phòng cho khách. Dù sao trời khá ấm áp, ghế sô pha cũng đủ rộng, vậy thì cứ để cả đám chen chúc ngủ trong phòng khách đi.
Nini vểnh đuôi nhìn quanh nhà tuần tra một lần, sau đó trèo lên ổ mèo gắn trên tường cạnh tivi. Cô bé không thích mùi người lạ trong nhà, tuy đều là bạn của anh trai nhưng bé vẫn phải để mắt tới bọn họ mới được.
Ôn Nhiên xoa đầu Nini: “Em cũng nên đi ngủ sớm một chút, ngủ ngoan nhé.”
──── ∘°°∘ ────
Mấy ngày kế tiếp, Ôn Nhiên vẫn bận rộn tân trang nhà mới. Lúc trước ở ký túc xá, có một số thứ không tiện mua, bây giờ cuối cùng cậu đã có tổ ấm cho riêng mình, tất nhiên muốn mua cái gì thì mua cái nấy. Nhưng sau khi dạo một vòng, cậu phát hiện thứ mình mua nhiều nhất đều là đồ dùng cho mèo. Thấy Nini đang cọ cọ vào tay mình, Ôn Nhiện chọc vào cái đầu nhỏ của bé: “Nuôi em rồi, anh thực sự trở thành một con sen.”
Nini bé nhỏ ngẩng đầu liếm nhẹ đầu ngón tay của Ôn Nhiên, rồi kêu một tiếng meo meo nhè nhẹ. Bé rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, đặc biệt là anh trai còn cho bé xem TV, dạy bé dùng điều khiển từ xa. Mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ, những cảm giác tổn thương và đau đớn mà đời trước mang lại đều đang càng ngày càng mờ nhạt với bé. Giờ đây, mong ước lớn nhất của bé chính là có thể sống hạnh phúc như thế bên anh trai đến hết cuộc đời.
Trong lúc Nini vui sướng tận hưởng cuộc sống của mèo sữa, Ôn Nhiên đang đo trang phục ở Kỳ gia. Bà cụ Kỳ ngồi một bên giới thiệu đại khái về những người tham dự bữa tiệc được tổ chức vào hai ngày tới cho cậu. Nghe nói đa phần bọn họ đều là những chủ tịch lớn mà cậu chỉ thấy trên tin tức, Ôn Nhiên lập tức sửng sốt: “Quy cách cao như vậy sao? Mục đích của bữa tiệc này là gì vậy ạ?”
Bà cụ Kỳ nói: “Tiểu thư nhà họ Dụ về nước, để cô ấy làm quen với nhiều người trẻ tài năng trong nước nên mới tổ chức bữa tiệc này.”
Ôn Nhiên ồ một tiếng: “Vậy chẳng phải là buổi kén rể sao ạ.”
Bảo sao cả một năm qua Kỳ Vân Kính chưa từng dẫn cậu đi dự bữa tiệc nào mà lần này lại dắt cậu theo, còn lấy tư cách bạn đời, đúng là chiếc khiên không tồi. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Tới ngày tổ chức bữa tiệc, Ôn Nhiên thuận theo ý muốn của bà cụ Kỳ, để nhà tạo mẫu trang điểm cho mình. Nếu có thể có vẻ ngoài tỏa sáng, ai lại muốn bản thân trông khó coi bao giờ. Còn về phần đàn ông thì không nên trang điểm? Lý thuyết này không tồn tại với cậu. Để bảo vệ gương mặt xinh đẹp của mình, Ôn Nhiên còn đắp rất nhiều loại mặt nạ tự chế, cùng lắm thì không đắp trước mặt người ngoài chứ vẫn phải âm thầm làm đẹp.
Ôn Nhiên vừa bước xuống lầu, Kỳ Vân Kính lập tức nhìn sang cậu. Chàng thiếu niên môi đỏ răng trắng, toát lên khí chất tươi trẻ, đôi mắt trong veo ấy giống như triệu vì sao sáng trên trời. Khi cậu mỉm cười tươi tắn, khiến Kỳ Vân Kính – một người từ trước tới nay chưa từng đánh giá vẻ ngoài – lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là đẹp.
Ôn Nhiên vô tư chạy tới trước mặt Kỳ Vân Kính: “Sao, bộ trang phục này trông thế nào? Bà nội chọn giúp tôi đó! Còn có một bộ hơi tối và một bộ màu trắng sáng, nhưng nội nói màu tối trông hơi già còn trắng quá thì sợ lấn át cả chủ nhà. Bộ màu xám bạc này cũng được đúng không? Mặc thế này ra ngoài chắc không làm anh mất mặt đâu nhỉ?”
Kỳ Vân Kính dời mắt đi, ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Ôn Nhiên vội cầm theo một nắm hoa quả khô trên bàn rồi nhanh chóng nối gót. Nghe nói bữa tiệc lần này được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, nhưng chẳng có ai vô tư mà ăn uống thả cửa tại bữa tiệc. Mọi người đều là người có thể diện, thà để bụng đói còn hơn làm những việc quá mất mặt. Mặc dù Ôn Nhiên không cảm thấy ăn uống tử tế là chuyện mất mặt gì, nhưng trong trường hợp này cậu vẫn nên để tâm những điều cần phải chú ý. Giống như trên phim truyền hình, kiểu mặc kệ tất cả mà ăn uống thả cửa được coi là đáng yêu, chân thực và không làm ra vẻ như vậy đúng là chỉ có trên phim ảnh. Còn ngoài đời thực, trừ khi là người đầu óc bã đậu mới có thể cảm thấy hành vi EQ kém này là đáng yêu.
Sau khi lên xe, Ôn Nhiên còn thân thiện chia hoa quả sấy cho Kỳ Vân Kính: “Thợ làm bánh trong nhà giỏi thật đấy, có thể làm được món trái cây sấy ngon thế này. Sao năm nay anh không trồng ít dứa đi, dứa sấy khô ngon hơn táo.”
Kỳ Vân Kính tuy không nhận lấy trái cây sấy nhưng vẫn nhìn cậu một cái nhàn nhạt: “Năm sau nhỉ?”
Ôn Nhiên ồ một tiếng. Bấy giờ cậu chợt nhớ ra, chưa tới năm sau, chỉ tháng sau thôi bọn họ đã không còn quan hệ gì, thế là không khỏi thở dài. Ngẫm nghĩ, cậu nhìn sang anh với vẻ đáng thương: “Vậy tôi có thể mua chúng từ chỗ anh được không?”
Kỳ Vân Kính hơi nhướng mày: “Tôi thiếu tiền hử?”
Ôn Nhiên híp mắt, cắn môi nhìn anh trong giây lát, rồi cười giả lả: “Tôi sẽ tới thăm bà nội, hì hì.”
Kỳ Vân Kính quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi lại khẽ nhếch cao.
Nhà họ Dụ khởi nghiệp trong lĩnh vực phim ảnh, bọn họ lập nghiệp vào niên đại hỗn loạn nhất, vì vậy lý lịch nhà họ Dụ cũng chẳng mấy sạch sẽ. Chỉ là lúc về già bà cụ Dụ lại bắt đầu tin vào Phật Pháp, rồi làm từ thiện, nhà họ Dụ cũng từ đấy mượn danh tiếng mà tẩy trắng. Hiện tại tuy nhà họ Dụ uy tín không bằng các gia tộc lâu đời khác, nhưng vẫn có địa vị nhất định trong giới. Suy cho cùng chẳng ai muốn đắc tội với kẻ vừa có tiền vừa có quyền, cho nên dẫu Kỳ Vân Kính ghét tham dự những bữa tiệc thế này đến mấy cũng sẽ nể mặt mà xuất hiện.
Thực ra, Kỳ Vân Kính vốn là đối tượng con rể được nhà họ Dụ coi trọng. Nhà họ Dụ bọn họ tuy không cần con gái phải kết hôn chính trị, nhưng luận về năng lực và nhân phẩm, Kỳ Vân Kính đều thuộc hạng nhất nhì trong giới. Gặp qua nhiều thanh niên ưu tú xuất sắc, lại thấy đám thế hệ thứ hai thứ ba trong nhà đó, đương nhiên nhà họ Dụ có phần khá coi thường bọn họ. Đáng tiếc, ai ngờ ông cụ nhà họ Kỳ đã sớm sắp xếp hôn nhân cho Kỳ Vân Kính, đối tượng còn là con trai. Mặc dù không tổ chức hôn lễ nhưng nghe nói đứa trẻ kia đã được nhà họ Kỳ công nhận, còn đăng ký kết hôn và sống ở nhà họ Kỳ, đang chờ tốt nghiệp mới làm lễ.
Càng nhắc tới, gia chủ nhà họ Dụ càng tỏ vẻ tiếc nuối.
Tuy nhiên, việc này chẳng là gì trong mắt cô thiên kim vừa về nước của nhà bọn họ. Cô cũng biết Kỳ Vân Kính, người lạnh lùng giống hệt một tảng băng di động, mà con gái đa phần đều thích người dịu dàng ân cần hơn. Dù Kỳ Vân Kính có xuất sắc đến đâu thì anh cũng không thuộc mẫu người cô thích.
Ôn Nhiên xuống xe theo Kỳ Vân Kính, lập tức cảm nhận được hàng nghìn ánh mắt đang đổ dồn về mình. Khóe mắt anh liếc nhìn sắc mặt Ôn Nhiên, thấy cậu thích ứng tốt mới bước vào bên trong.
Đối với Ôn Nhiên mà nói, tình huống này chả là gì, có trường hợp nào mà cậu chưa từng gặp qua đâu. Cả đàn lệ quỷ cắn xé nhau còn chưa làm cậu sợ, mấy người sống này thì đã tính là gì.
Vừa bước vào Dụ gia, chuyện đầu tiên là chào hỏi gia chủ và thiên kim của nhà họ Dụ – Dụ Lâm Lâm cũng đứng bên cạnh cha mình. Thấy một đôi trai đẹp tay trong tay bước vào, cô lập tức cảm thấy vô cùng bắt mắt. Quả nhiên người đẹp chỉ ở bên người đẹp.
Ông chủ Dụ tươi cười bước tới: “Chủ tịch Kỳ rồng đến nhà tôm, tôi lại không thể tiếp đón từ xa. Hôm nay nếu tiếp đãi không chu toàn, xin cậu bỏ qua cho.”
Kỳ Vân Kính cười nhạt đáp lại: “Chủ tịch quá lời rồi. Đây là người yêu của tôi, Ôn Nhiên.”
Ôn Nhiên mỉm cười tiến lên, cậu cười tươi để lộ đôi má lúm đồng tiền đặc biệt thơ ngây: “Xin chào, chủ tịch Dụ.”
Tuy trong lòng gia chủ Dụ tiếc hận nhưng ý cười trên mặt ngày càng sâu: “Cậu Ôn quả nhiên là tuấn tú lịch sự, ông cụ Kỳ thực sự rất có mắt nhìn người.”
Ôn Nhiên mỉm cười thẹn thùng, cố gắng làm một vách tường hoa diễm lệ bên cạnh Kỳ Vân Kính. Chẳng mấy chốc phía sau lại có người tới, Kỳ Vân Kính không cản trở gia chủ nhà họ Dụ tiếp khách, nhanh chóng dẫn Ôn Nhiên vào trong.
Ôn Nhiên kéo tay Kỳ Vân Kính, thủ thỉ với anh: “Anh nói xem, nếu vừa rồi tôi nói với người ta rằng con gái họ sắp gặp kiếp nạn lớn, liệu ông ấy có đá tôi ra ngoài không?”
Kỳ Vân Kính liếc mắt nhìn cậu: “Ông ấy không dám.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Ôn Nhiên chặc lưỡi, chỉ một câu ngắn gọn ‘ông ấy không dám’ cũng rất ra dáng chủ tịch chuyên quyền.
Từ xa Mục Sanh đã sớm chú ý tới Kỳ Vân Kính ngay lúc anh vừa bước vào. Thấy anh chẳng những dẫn theo bạn đời, còn kề tai thì thầm trước mặt mọi người, anh ta vô thức siết chặt ly rượu trong tay. Anh ta vẫn luôn cảm thấy mọi thứ lẽ ra không phải thế này, nhưng rốt cuộc tại sao như vậy thì anh ta lại chẳng thể nói được.
Chờ anh ta tỉnh táo lại, bản thân đã đi đến trước mặt hai người họ.
Vừa nhìn thấy vị Mục Sanh này, Ôn Nhiên lập tức cảm nhận được thanh kiếm mang tên cốt truyện đang treo trên đỉnh đầu mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống. Cậu nhìn Kỳ Vân và nói vội: “Tôi đi lấy chút đồ uống, hai người từ từ trò chuyện.”
Thấy Ôn Nhiên bỏ chạy như bị ma đuổi, Kỳ Vân Kính tỏ vẻ khó hiểu, rồi nhìn sang Mục Sanh bằng ánh mắt dò xét. Lần trước ở nghĩa trang nhà họ Lận, anh đã cảm thấy thái độ của Ôn Nhiên đối với Mục Sanh khá kỳ quặc, bây giờ cũng như vậy.
Hai lần khác thường càng khiến anh suy nghĩ sâu xa hơn. Khi nhìn thấy gương mặt có vẻ rất có lực hấp dẫn đối với người khác của Mục Sanh, Kỳ Vân Kính không khỏi hơi híp mắt. Nếu anh nhớ không lầm thì Ôn Nhiên là tên nhóc mê cái đẹp.
Bắt gặp ánh mắt càng ngày càng lạnh của Kỳ Vân Kính, Mục Sanh khó hiểu: “???” Anh ta chỉ đơn giản tới chào hỏi, chẳng lẽ cũng không nên sao?
Trong lúc vừa cầm ly rượu trái cây vừa quan sát xung quanh, Ôn Nhiên tình cờ nhìn thấy hai người kia đang đứng đối diện liếc mắt đưa tình với nhau, âm thầm thở dài, đúng là sức mạnh của cốt truyện nha.