Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công - Chương 121

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công Chương 121
Ông cụ rất già?

Tần Mộ Ngôn hung hãn nhíu mày một cái, đặt tờ báo xuống, giả bộ thản nhiên, khẽ hỏi: “Thầy Tần nào?”

“Là Lạc Hân giới thiệu cho em”

Tô Ánh Nguyệt dứt khoát mang cất hộp quà đi: “Lần này em có thể tham gia buổi thử vai rất suôn sẻ và cuối cùng đạt điểm cao đều là phải cảm ơn thầy Tần đã giúp đỡ em”

Nói xong, cô nhìn Tần Mộ Ngôn cười: “Thầy Tần là một trưởng bối rất thú vị”

“Lúc đầu, em nghĩ ông ấy và chúng em cùng thế hệ, nhưng sau đó em phát hiện ra rằng ông ấy không thể hiểu được các biểu tượng cảm xúc.”

“Mỗi lần bày gửi icon cho ông ấy, phải rất lâu sau ông ấy mới đáp lại”.

Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt cau mày, cầm tờ báo che mặt, giọng nói trầm thấp buồn rầu: “Không hiểu icon có nghĩa là lớn tuổi sao?”

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày một cái: “Nếu không thì sao?”

Tất cả những gì cô ấy gửi cho thầy Tần đều là các icon rất dễ hiểu, lần nào thầy Tần cũng phải phản ứng rất lâu như vậy, chắc hẳn là một người lớn tuổi, đúng không?

Nói xong, cô nghi ngờ liếc nhìn Tần Mộ Ngôn: “Sao anh lại đột nhiên nói cái này?”

Một loại dự cảm bất thường dâng lên trong lòng cô.

Người phụ nữ liếc nhìn tờ báo mà Tần Mộ Hàn cầm ngược, yếu ớt nói: “Cái đó… anh Tần”

“Anh cũng không hiểu… không hiểu biểu tượng cảm xúc sao?”

“Làm sao có thể



Giọng người đàn ông lạnh lùng như băng: “Chuyện không có nội hàm, anh không thèm lãng phí thời gian mà thôi.”

Nói xong, Tần Mộ Ngôn mới nhận ra tờ báo trong tay đã bị cầm ngược.

Anh cau mày, trực tiếp đứng dậy sải bước lên lầu.

Tô Ánh Nguyệt ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, vẻ mặt thất thần.

Không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hình như anh ấy có vẻ tức giận rồi.

Phía sau Tô Ánh Nguyệt, Tinh Vân và Tinh Thiên nhìn nhau.

Có vẻ như bố của chúng vừa mới bị chê bai.

Vì vậy, Tinh Thiên ho nhẹ một tiếng: “Mẹ ơi, con nghĩ mẹ không thể dựa vào việc thầy Tần không hiểu icon mà đánh giá rằng ông ấy lớn tuổi được.”

“Có thể, anh ấy là một thanh niên đẹp trai không thích lướt Internet.”

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Nhưng mà công việc của thầy Tần quy định ông ấy không thể nào không biết lên mạng được.”

“Rầm” Tô Ánh Nguyệt vừa nói dứt câu, trên lầu đã truyền tới tiếng đóng cửa thư phòng.

Tinh Vân bất lực lắc đầu, đóng máy tính xách tay, đứng dậy: “Con lên lầu đây.”

Bố bọn chúng lúc này cần được an ủi.

Tinh Thiên nháy mắt với cậu nhóc, tiếp tục biện minh với Tô Ánh Nguyệt: “Vậy thì mẹ ơi, mẹ có muốn gặp thầy Tần này không?”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên.”

Thầy Tần đã giúp cô nhiều như vậy, sao có thể không cảm ơn cho tử tế chứ?



Tinh Thiên hít một hơi thật sâu, như đang nghĩ đến điều gì đó đại khái, cậu nhóc cười trộm: “Vậy thì mẹ ơi, con giúp mẹ chọn quần áo đi gặp thầy Tần nhé”

Tô Ánh Nguyệt giật mình: “Không phải chứ?”

Chỉ là đi gặp một trưởng bối thôi mà.

“Cần thiết.”

Vẻ mặt Tinh Thiên nghiêm túc: “Dẫu sao thì thầy Tần cũng là một người rất quan trọng đối với mẹ mà.”

Lúc này, trong phòng làm việc trên lầu.

Tinh Thiên leo lên bàn làm việc của Tần Mộ Ngôn, ngồi xuống bàn mở máy tính xách tay trên tay ra.

Bên trong máy tính xách tay có hàng nghìn biểu tượng cảm xúc: “Bố ơi, bình thường bố rất nghiêm túc”

“Để lần sau khỏi xấu hổ”

Cậu nhóc hướng màn hình máy tính vào Tần Mộ Ngôn: “Những thứ này người trẻ tuổi thích dùng này, con đề nghị bố phải học”

Tần Mộ lạnh lùng nhìn cậu bé một cái: “Không học”

Anh sẽ không làm khó bản thân vì một người phụ nữ.

Lớn tuổi thì lớn tuổi, anh sẽ không phí thời gian vào những việc không đâu ra đâu như thế này.

Tinh Vân đưa hai tay ôm ngực, đôi mắt đen láy nhìn anh chằm chằm: “Bố, thật sự không học sao?”

Người đàn ông khẽ liếc cậu bé một cái, quay đầu lại, mở máy tính, bấm vào báo cáo tài chính trong email, nghiêm túc nhìn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận