Truy Tình Nhẫn Vị - Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
Chương trước- Chương 1: Từ bỏ việc thích anh
- Chương 2: Phó tổng mới đến
- Chương 3: Không hẹn mà gặp
- Chương 4: Tôi muốn thu nhận người
- Chương 5: Thăng chức thư ký Phó tổng
- Chương 6: Chạm trán người tình Trác tổng
- Chương 7: Trác Nhất Phong, cá mè một lứa
- Chương 8: Đòi lại công bằng
- Chương 9: Chuyên gia gây rối
- Chương 10: Chỉ cần cô Đới thích là được
- Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
- Chương 12: Kẻ săn mồi dưới ánh trăng
- Chương 13: Một ngày đầy xúi quẩy
- Chương 14: Cánh cửa tử thần
- Chương 15: Sự chán ghét vô tận cùng
- Chương 16: Gặp đối tác
- Chương 17: Đới An Lạc mất tích
- Chương 18: Điên cuồng tìm kiếm Đới An Lạc
- Chương 19: Trác tổng đến rồi
- Chương 20: "Anh trai Đới an Lạc"
- Chương 21: Bữa sáng bất ổn
- Chương 22: Tiệc gặp mặt cuối năm
- Chương 23: Trò chơi rút thăm và hành động
- Chương 24: Tôi chọn thử thách
- Chương 25: Dư vị cay nghiệt
- Chương 26: Vết thương trong ký ức
- Chương 27: "Tiểu Bạch Thỏ" cũng biết nổi điên
- Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
- Chương 29: Thỏ nhỏ về hang sói
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Giấc ngủ bình yên
- Chương 32: Ông bà lão trở về
- Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
- Chương 34: Càng hận lại càng không thể buông bỏ
- Chương 35: Thoái hôn
- Chương 36: Thợ săn trao tim cho con mồi
- Chương 37: Về nơi yên bình
- Chương 38: Chào mừng đến thôn hoa cải dầu
- Chương 39: Mái nhà Phong Vũ
- Chương 40: Hoàng hôn ấm áp trên cánh đồng hoa cải dầu
- Chương 41: Nghiệt duyên
- Chương 42: Cậu ấy?
- Chương 43: Cùng xem phim
- Chương 44: Đã lâu không gặp
- Chương 45: Thằng yếu ớt
- Chương 46: Bất tin
- Chương 47: Tuyệt vọng
- Chương 48: Hại thân
- Chương 49: Hình học không gian
- Chương 50: Cứu tinh hợp đồng
- Chương 51: Lâm phó tổng biết sợ
- Chương 52: Món quà mọn
- Chương 53: Quyền lực Trác gia
- Chương 54: Điều kiện
- Chương 55: Chút manh mối
- Chương 56: Một ngày giải trí
- Chương 57: Đêm đáng sợ
- Chương 58: Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng
- Chương 59: Mã hóa
- Chương 60: Sự thật phơi bày
- Chương 61: Thỏa thuận máu
- Chương 62: Người đàn ông thầm lặng
- Chương 63: Tiểu bạch thỏ xuyên phòng
- Chương 64: Sói hay Thỏ
- Chương 65: Trói buộc
- Chương 66: Thôi miên quy hồi
- Chương 67: Khởi hành
- Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
- Chương 69: Cảnh đêm nhẹ nhàng
- Chương 70: Cá lớn vượt thác
- Chương 71: Xin đừng bỏ rơi
- Chương 72: Hợp tác
- Chương 73: Bìa rừng báu vật
- Chương 74: Có chút kinh nghiệm
- Chương 75: Thỏ nhỏ chạy rồi
- Chương 76: Gột rửa mắt
- Chương 77: Nhà thám hiểm
- Chương 78: Lộ mặt
- Chương 79: Căn cứ điểm
- Chương 80: Nuôi ong tay áo
- Chương 81: Tán tận lương tâm
- Chương 82: Thử nghiệm
- Chương 83: Lạc trong kí ức
- Chương 84: Con tin
- Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
- Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
- Chương 87: Bộc lộ
- Chương 88: Không muốn tỉnh lại
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Truy Tình Nhẫn Vị
Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
6h5’
Mặt trời bắt đầu thức dậy sau một giấc ngủ dài, ánh nắng ban mai chiếu rọi qua rèm cửa, một vài tia nắng sớm tìm cách len lỏi vào trong căn phòng như muốn đánh thức hai con người vẫn đang còn say giấc.
‘‘Brừm…’’
Một tin nhắn được gửi đến, điện thoại Trác Nhất Phong rung lên, anh để nó ở chế độ im lặng nhưng tiếng rung vừa rồi cũng đủ để đánh thức anh dậy.
Đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra sau một giấc mộng đẹp, chớp nhẹ mắt vài cái, nhìn thấy ‘tiểu bạch thỏ’ vẫn đang say sưa giấc nồng trong vòng tay mình, bất giác khóe miệng anh hơi cong lên để lộ một nụ cười đắc ý.
Vẫn là tư thế đó, tối qua đến giờ giữ nguyên như vậy không hề thay đổi. Cánh tay phải của anh nhẹ nhàng rời khỏi vòng eo Đới An Lạc, đưa lên vuốt ve mái tóc xoăn màu nâu của cô, mùi hương trên tóc thoang thoảng tỏa ra làm anh cảm thấy dễ chịu.
Sự trêu đùa này vô tình đánh thức ‘tiểu bạch thỏ’, cô khẽ rùng mình muốn trở người nhưng dường như có thứ gì đó không cho phép, nó đè nặng trên cơ thể cô.
Trong sự mơ mơ màng màng cô đã quên mất bản thân mình đang ở đâu. Đôi mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, cô dùng lực hất tung tấm chăn qua một bên, vẫn là không thể trở mình được a. Cô đưa tay lên mắt dụi dụi vài cái, đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, não bộ bắt đầu hoạt động trở lại, trí nhớ của cô lập tức quay về rồi.
Tối qua vậy mà cô lại ngủ quên mất, liếc mắt nhìn xuống vật thể gây cản trở không thể trở mình, mặt cô biến sắc hốt hoảng nhưng lại im bật không dám hét ra thành tiếng. Một cánh tay đang gác qua eo cô, một cái chân đang đè lên trên chân cô, nó chính là nguyên nhân khiến cô không thể trở người được. Cô lúc này khác nào một cái gối ôm của Trác Nhất Phong không chứ?
Oh my god!!! Có phải cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ không? Cô đang ở trên giường Trác tổng. Vậy người đang nằm cạnh bên cô còn ai ngoài Trác tổng nữa. Cô không dám nhúc nhích thêm nữa, cũng không dám thở mạnh, chỉ có nhịp tim là tuyệt nhiên không thể nào khống chế được, nó đập loạn nhịp chẳng theo một trật tự nào cả. Cô nghĩ rằng anh vẫn đang còn ngủ say. Không biết bản thân đối mặt với tình thế tiếp theo thế nào nữa đây.
“Tối qua có vẻ cô ngủ thoải mái quá nhỉ?”
Giọng nói trầm ấm phát lên khiến Đới An Lạc co ro cả người lại. Cô im lặng không lên tiếng.
“Còn không mau xuống khỏi cánh tay tôi” Lời nói vừa dứt, Trác Nhất Phong liền thẳng chân đạp An Lạc xuống khỏi giường.
Anh không có lòng trắc ẩn, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao? Hết mắng, xốc cô như bao gạo, quăng ném, rồi lại đạp cô.
An Lạc chẳng khác gì một quả bóng lăn lóc bị anh đá cho tiếp đất không kịp phản ứng. Nếu không phải anh bị bệnh rối loạn lưỡng cực, còn là Sếp của cô nữa thì cô đây có thù tất báo a. Gương mặt cô ngồi dưới đất cay cú chỉ đành nuốt cục tức ngược vào bên trong.
Trác Nhất Phong ngồi thẳng dậy, xoa xoa bóp bóp cánh tay trái đang bị tê liệt vì tối qua ai kia đã kê đầu cả đêm lên đó.
“Trác tổng, tôi nhớ tối qua mình ngồi ỏ góc bên kia đọc truyện mà…” An Lạc thắc mắc, đưa tay lên chỉ về góc giường bên kia.
“Cô còn giảo biện, tối qua miệng thì nói không muốn lên giường tôi, nhưng nửa đêm lại tự mình mò lên” Trác Nhất Phong nhoẻn miệng giễu cợt cô.
“Tôiiii…sao có thể mò lên giường anh chứ?” Cô không thể nào tin được bản thân đã làm chuyện đó mà không có chút ấn tượng gì. Lâu nay cô đâu có bị bệnh mộng du.
“Cô còn dám truy vấn tôi!? Tôi còn chưa hỏi tội cô mò lên giường tôi là có ý đồ gì?..À quên mất, cô thích tôi nhiều năm như vậy, cơ hội hiếm có lẽ nào lại bỏ qua” Trác Nhất Phong khẽ nhướng lông mày trái lên đá đểu cô.
“Trác Nhất Phong, anh đúng là điên rồi” Câu nói đó khiến cô nổi đóa không nhịn được mà chửi mắng. Tức giận đứng lên đi thẳng một mạch về hướng phòng tắm.
Trong lòng cô vẫn tức giận chửi rủa Trác Nhất Phong anh không những mắc chứng rối loạn lưỡng cực mà còn mắc bệnh tự luyến không ai sánh bằng nữa.
Aaaaaaaaa! Sao cô lại ở trên giường, sao cô lại ngủ cùng Trác tổng được nhỉ?
Chuyện này nếu để người nào ở cty biết được thì cô còn mặt mũi nào nữa. Cỡ gì bọn người chuyên buôn dưa lê lại chẳng gieo rắc thị phi cho cô, bọn họ sẽ gắn cho cô cái mác ‘hồ ly tinh’ hoặc là ‘bạch liên hoa’. 7749 cách câu dẫn tổng tài New Wind, trăm phương nghìn kế trèo lên giường Trác tổng.
Trác Nhất Phong cầm lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, mở xem tin nhắn được gửi đến. Tin nhắn từ Lưu quản gia “Cậu chủ, đã dậy chưa? Lão gia lão phu nhân đang đợi cậu dưới nhà. Họ đã biết cô Đới đang ở đây rồi.”
Ông bà nội về nước vậy mà lại không báo cho anh biết. Muốn tạo sự bất ngờ cho anh nhưng xem ra bây giờ chính họ mới là người bị bất ngờ a.
Mặt trời bắt đầu thức dậy sau một giấc ngủ dài, ánh nắng ban mai chiếu rọi qua rèm cửa, một vài tia nắng sớm tìm cách len lỏi vào trong căn phòng như muốn đánh thức hai con người vẫn đang còn say giấc.
‘‘Brừm…’’
Một tin nhắn được gửi đến, điện thoại Trác Nhất Phong rung lên, anh để nó ở chế độ im lặng nhưng tiếng rung vừa rồi cũng đủ để đánh thức anh dậy.
Đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra sau một giấc mộng đẹp, chớp nhẹ mắt vài cái, nhìn thấy ‘tiểu bạch thỏ’ vẫn đang say sưa giấc nồng trong vòng tay mình, bất giác khóe miệng anh hơi cong lên để lộ một nụ cười đắc ý.
Vẫn là tư thế đó, tối qua đến giờ giữ nguyên như vậy không hề thay đổi. Cánh tay phải của anh nhẹ nhàng rời khỏi vòng eo Đới An Lạc, đưa lên vuốt ve mái tóc xoăn màu nâu của cô, mùi hương trên tóc thoang thoảng tỏa ra làm anh cảm thấy dễ chịu.
Sự trêu đùa này vô tình đánh thức ‘tiểu bạch thỏ’, cô khẽ rùng mình muốn trở người nhưng dường như có thứ gì đó không cho phép, nó đè nặng trên cơ thể cô.
Trong sự mơ mơ màng màng cô đã quên mất bản thân mình đang ở đâu. Đôi mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, cô dùng lực hất tung tấm chăn qua một bên, vẫn là không thể trở mình được a. Cô đưa tay lên mắt dụi dụi vài cái, đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, não bộ bắt đầu hoạt động trở lại, trí nhớ của cô lập tức quay về rồi.
Tối qua vậy mà cô lại ngủ quên mất, liếc mắt nhìn xuống vật thể gây cản trở không thể trở mình, mặt cô biến sắc hốt hoảng nhưng lại im bật không dám hét ra thành tiếng. Một cánh tay đang gác qua eo cô, một cái chân đang đè lên trên chân cô, nó chính là nguyên nhân khiến cô không thể trở người được. Cô lúc này khác nào một cái gối ôm của Trác Nhất Phong không chứ?
Oh my god!!! Có phải cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ không? Cô đang ở trên giường Trác tổng. Vậy người đang nằm cạnh bên cô còn ai ngoài Trác tổng nữa. Cô không dám nhúc nhích thêm nữa, cũng không dám thở mạnh, chỉ có nhịp tim là tuyệt nhiên không thể nào khống chế được, nó đập loạn nhịp chẳng theo một trật tự nào cả. Cô nghĩ rằng anh vẫn đang còn ngủ say. Không biết bản thân đối mặt với tình thế tiếp theo thế nào nữa đây.
“Tối qua có vẻ cô ngủ thoải mái quá nhỉ?”
Giọng nói trầm ấm phát lên khiến Đới An Lạc co ro cả người lại. Cô im lặng không lên tiếng.
“Còn không mau xuống khỏi cánh tay tôi” Lời nói vừa dứt, Trác Nhất Phong liền thẳng chân đạp An Lạc xuống khỏi giường.
Anh không có lòng trắc ẩn, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao? Hết mắng, xốc cô như bao gạo, quăng ném, rồi lại đạp cô.
An Lạc chẳng khác gì một quả bóng lăn lóc bị anh đá cho tiếp đất không kịp phản ứng. Nếu không phải anh bị bệnh rối loạn lưỡng cực, còn là Sếp của cô nữa thì cô đây có thù tất báo a. Gương mặt cô ngồi dưới đất cay cú chỉ đành nuốt cục tức ngược vào bên trong.
Trác Nhất Phong ngồi thẳng dậy, xoa xoa bóp bóp cánh tay trái đang bị tê liệt vì tối qua ai kia đã kê đầu cả đêm lên đó.
“Trác tổng, tôi nhớ tối qua mình ngồi ỏ góc bên kia đọc truyện mà…” An Lạc thắc mắc, đưa tay lên chỉ về góc giường bên kia.
“Cô còn giảo biện, tối qua miệng thì nói không muốn lên giường tôi, nhưng nửa đêm lại tự mình mò lên” Trác Nhất Phong nhoẻn miệng giễu cợt cô.
“Tôiiii…sao có thể mò lên giường anh chứ?” Cô không thể nào tin được bản thân đã làm chuyện đó mà không có chút ấn tượng gì. Lâu nay cô đâu có bị bệnh mộng du.
“Cô còn dám truy vấn tôi!? Tôi còn chưa hỏi tội cô mò lên giường tôi là có ý đồ gì?..À quên mất, cô thích tôi nhiều năm như vậy, cơ hội hiếm có lẽ nào lại bỏ qua” Trác Nhất Phong khẽ nhướng lông mày trái lên đá đểu cô.
“Trác Nhất Phong, anh đúng là điên rồi” Câu nói đó khiến cô nổi đóa không nhịn được mà chửi mắng. Tức giận đứng lên đi thẳng một mạch về hướng phòng tắm.
Trong lòng cô vẫn tức giận chửi rủa Trác Nhất Phong anh không những mắc chứng rối loạn lưỡng cực mà còn mắc bệnh tự luyến không ai sánh bằng nữa.
Aaaaaaaaa! Sao cô lại ở trên giường, sao cô lại ngủ cùng Trác tổng được nhỉ?
Chuyện này nếu để người nào ở cty biết được thì cô còn mặt mũi nào nữa. Cỡ gì bọn người chuyên buôn dưa lê lại chẳng gieo rắc thị phi cho cô, bọn họ sẽ gắn cho cô cái mác ‘hồ ly tinh’ hoặc là ‘bạch liên hoa’. 7749 cách câu dẫn tổng tài New Wind, trăm phương nghìn kế trèo lên giường Trác tổng.
Trác Nhất Phong cầm lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, mở xem tin nhắn được gửi đến. Tin nhắn từ Lưu quản gia “Cậu chủ, đã dậy chưa? Lão gia lão phu nhân đang đợi cậu dưới nhà. Họ đã biết cô Đới đang ở đây rồi.”
Ông bà nội về nước vậy mà lại không báo cho anh biết. Muốn tạo sự bất ngờ cho anh nhưng xem ra bây giờ chính họ mới là người bị bất ngờ a.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Từ bỏ việc thích anh
- Chương 2: Phó tổng mới đến
- Chương 3: Không hẹn mà gặp
- Chương 4: Tôi muốn thu nhận người
- Chương 5: Thăng chức thư ký Phó tổng
- Chương 6: Chạm trán người tình Trác tổng
- Chương 7: Trác Nhất Phong, cá mè một lứa
- Chương 8: Đòi lại công bằng
- Chương 9: Chuyên gia gây rối
- Chương 10: Chỉ cần cô Đới thích là được
- Chương 11: Đới An Lạc trốn việc
- Chương 12: Kẻ săn mồi dưới ánh trăng
- Chương 13: Một ngày đầy xúi quẩy
- Chương 14: Cánh cửa tử thần
- Chương 15: Sự chán ghét vô tận cùng
- Chương 16: Gặp đối tác
- Chương 17: Đới An Lạc mất tích
- Chương 18: Điên cuồng tìm kiếm Đới An Lạc
- Chương 19: Trác tổng đến rồi
- Chương 20: "Anh trai Đới an Lạc"
- Chương 21: Bữa sáng bất ổn
- Chương 22: Tiệc gặp mặt cuối năm
- Chương 23: Trò chơi rút thăm và hành động
- Chương 24: Tôi chọn thử thách
- Chương 25: Dư vị cay nghiệt
- Chương 26: Vết thương trong ký ức
- Chương 27: "Tiểu Bạch Thỏ" cũng biết nổi điên
- Chương 28: Nhận thức muộn màng của đứa trẻ ngang ngược
- Chương 29: Thỏ nhỏ về hang sói
- Chương 30: Ngụy quân tử
- Chương 31: Giấc ngủ bình yên
- Chương 32: Ông bà lão trở về
- Chương 33: Mít rụng xuống sàn nhà
- Chương 34: Càng hận lại càng không thể buông bỏ
- Chương 35: Thoái hôn
- Chương 36: Thợ săn trao tim cho con mồi
- Chương 37: Về nơi yên bình
- Chương 38: Chào mừng đến thôn hoa cải dầu
- Chương 39: Mái nhà Phong Vũ
- Chương 40: Hoàng hôn ấm áp trên cánh đồng hoa cải dầu
- Chương 41: Nghiệt duyên
- Chương 42: Cậu ấy?
- Chương 43: Cùng xem phim
- Chương 44: Đã lâu không gặp
- Chương 45: Thằng yếu ớt
- Chương 46: Bất tin
- Chương 47: Tuyệt vọng
- Chương 48: Hại thân
- Chương 49: Hình học không gian
- Chương 50: Cứu tinh hợp đồng
- Chương 51: Lâm phó tổng biết sợ
- Chương 52: Món quà mọn
- Chương 53: Quyền lực Trác gia
- Chương 54: Điều kiện
- Chương 55: Chút manh mối
- Chương 56: Một ngày giải trí
- Chương 57: Đêm đáng sợ
- Chương 58: Kinh hoàng nối tiếp kinh hoàng
- Chương 59: Mã hóa
- Chương 60: Sự thật phơi bày
- Chương 61: Thỏa thuận máu
- Chương 62: Người đàn ông thầm lặng
- Chương 63: Tiểu bạch thỏ xuyên phòng
- Chương 64: Sói hay Thỏ
- Chương 65: Trói buộc
- Chương 66: Thôi miên quy hồi
- Chương 67: Khởi hành
- Chương 68: Kỹ năng sinh tồn
- Chương 69: Cảnh đêm nhẹ nhàng
- Chương 70: Cá lớn vượt thác
- Chương 71: Xin đừng bỏ rơi
- Chương 72: Hợp tác
- Chương 73: Bìa rừng báu vật
- Chương 74: Có chút kinh nghiệm
- Chương 75: Thỏ nhỏ chạy rồi
- Chương 76: Gột rửa mắt
- Chương 77: Nhà thám hiểm
- Chương 78: Lộ mặt
- Chương 79: Căn cứ điểm
- Chương 80: Nuôi ong tay áo
- Chương 81: Tán tận lương tâm
- Chương 82: Thử nghiệm
- Chương 83: Lạc trong kí ức
- Chương 84: Con tin
- Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
- Chương 86: Trả lại hết cho anh đấy
- Chương 87: Bộc lộ
- Chương 88: Không muốn tỉnh lại