Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Chương 188: Che giấu, tiến thoái lưỡng nan

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ Chương 188: Che giấu, tiến thoái lưỡng nan
“Ồ yeah!” Đường Ngũ Tuấn vui mừng hoan hô.

Nam Cường Thịnh ôm Đường Ngũ Tuấn ra ngoài, trên đường đi anh ta còn nghĩ trẻ con tuổi này đều không thể rời xa mẹ, lập tức không nhịn được mà hỏi: “Ngũ Tuấn, cháu nhớ mẹ không?”

“Nhớ.” Gần như không hề nghĩ ngợi, Đường Ngũ Tuấn bật thốt lên.

Thấy cậu bé thẳng thắn như vậy, Nam Cường Thịnh lập tức nhíu mày: “Nếu cháu nhớ, sao bình thường không thấy cháu đòi gặp mẹ?”

“Hi hi…” Đường Ngũ Tuấn cười rụt rè, cậu bé ra vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: “Đó là bởi vì cháu biết mẹ vẫn chưa tìm cháu là vì quá bận, nhất thời không thể sắp xếp được, cho nên Ngũ Tuấn chỉ cần ngoan ngoãn chờ mẹ đến đón cháu về nhà là được rồi, nếu cháu ương bướng vòi vĩnh mẹ sẽ lo lắng.”

Mới lạ ấy, cậu bé thân là hacker máy tính đã nắm rõ hành tung của Đường Tinh Khanh trong lòng bàn tay từ lâu, một ngày làm gì, tiếp xúc với ai, cậu bé đều biết rõ mồn một.

Điều duy nhất khiến cậu bé không nghĩ ra là, vì sao Nam Cường Thịnh không nói chuyện của mình với mẹ, tại sao anh ta lại cố gắng giấu giếm chuyện này, chẳng lẽ có mục đích gì không thể cho người khác biết?

Nhưng thấy Nam Cường Thịnh đối xử với mình tốt như vậy, Đường Ngũ Tuấn cũng đặc biệt thăm dò con người này, quả thật là một người rất tốt, cho nên cậu bé càng không nghĩ ra vấn đề này, cũng không dám hỏi, rất sợ hỏi một cái là lộ ngay.

Nếu Nam Cường Thịnh không muốn nói, Đường Ngũ Tuấn sẽ coi như anh ta có nỗi khổ của mình, để anh ta tiếp tục giấu giếm cũng tốt.

Đồng thời trong lòng Đường Ngũ Tuấn cũng có chút tán thành với cách làm của Nam Cường Thịnh, anh ta không nói chuyện của mình với mẹ, mẹ sẽ không tìm được cậu bé, không tìm được cậu bé, mẹ sẽ ở Trung Quốc hẳn luôn, nếu ở lại Trung Quốc thì càng có cơ hội tiếp xúc với bố hơn.

Thậm chí Đường Ngũ Tuấn còn nghĩ trong lòng, liệu Nam Cường Thịnh cũng có ý nghĩ như vậy hay không? Muốn tác hợp cho bố và mẹ?

Đường Ngũ Tuấn không biết được suy nghĩ của Nam Cường Thịnh, Nam Cường Thịnh cũng không biết được suy nghĩ của Đường Ngũ Tuấn.

Khi Nam Cường Thịnh nghe thấy Đường Ngũ Tuấn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thật lòng suy nghĩ cho mẹ mình, trong lòng rất áy náy. Đều tại anh ta mới khiến cho một đứa bé nhớ mẹ lại không gặp được mẹ mình, vì muốn tác thành cho Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh mà anh ta lại không cẩn thận làm tổn thương Đường Ngũ Tuấn.

Tuy Đường Ngũ Tuấn vẫn là bộ dạng ngây thơ đáng yêu, giống như mãi mãi cũng không lo buồn, nhưng trong lòng Nam Cường Thịnh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh ta nhất định phải dành thêm thời gian bên đứa bé này, bồi thường cho cậu bé thật tốt mới được.

Nam Cường Thịnh dẫn Đường Ngũ Tuấn đến quán mì lần trước đi, cũng chính là tiệm mà Đường Tinh Khanh với Phương Minh và cả anh ta cũng rất thích ăn.

Trước khi vào, Nam Cường Thịnh còn đặc biệt giải thích một phen với Đường Ngũ Tuấn: “… Đây là quán mì mà mẹ cháu và chú Nam Cường đều thích ăn, đầu bếp bên trong làm sợi mì siêu ngon, chú ăn mấy năm rồi cũng không ngán, hôm nay dẫn cháu đến nếm thử.”

Nhớ đến tình hình lần trước ăn cơm chung, Nam Cường Thịnh nhớ ra Phương Minh rõ ràng không hài lòng với anh ta nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, anh ta lại nói với Đường Ngũ Tuấn: “Thực ra tiệm này ngoài mẹ cháu và chú thích ăn ra, còn có một người bạn thân nữa của mẹ cháu cũng thích ăn, cô ấy tên là Phương Minh, mẹ cháu là bạn mười mấy năm với cô ấy, tình cảm rất sâu đậm. Lần sau đợi cháu gặp được mẹ rồi, cháu có thể bảo mẹ đưa cháu đi gặp cô ấy, cô ấy thật sự là một người phụ nữ rất đáng yêu đấy.”

Ngay cả Nam Cường Thịnh cũng không biết, lúc anh ta nói chuyện có một chút đắc ý không dễ phát giác, giống như là giới thiệu món đồ quý báu của mình vậy.

Bản thân anh ta không hiểu, nhưng Đường Ngũ Tuấn thông minh bẩm sinh thì vừa nghe đã hiểu, cậu bé vừa gật đầu lia lịa, vừa không nhịn được mà trêu chọc: “Chú Nam Cường, nhất định là chú rất thích cô Phương Minh đúng không?”

“Làm gì có chuyện đấy!” Nam Cường Thịnh bị Đường Ngũ Tuấn nói đến ngây ra, vội vã chối bay chối biến.

Thích Phương Minh? Anh ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhiều năm như vậy anh ta vẫn một mình, cũng quên mất cảm giác thích và yêu rồi!

Thấy biểu cảm của Nam Cường Thịnh có chút mất tự nhiên, Đường Ngũ Tuấn cũng không trêu chọc anh ta nữa: “Được rồi, cháu đùa đấy, xem chú kích động chưa kìa.”

Lúc hai người nói chuyện cũng đã đi vào quán mì.

Phương Minh đang vui vẻ ăn mì đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên mình, cô ấy nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy Nam Cường Thịnh nắm tay một cậu bé năm tuổi đi tới, cô ấy giật mình không kịp nuốt xuống miếng mì trong miệng.

Nam Cường Thịnh cũng nhìn thấy Phương Minh ngồi trong đó, bởi vì vừa rồi Đường Ngũ Tuấn trêu chọc, lúc này anh ta nhìn thấy Phương Minh thì nhất thời ngẩn ra, sau đó liền kéo tay Đường Ngũ Tuấn đi tới chào hỏi.

“Chào, trùng hợp thế, cô cũng ở đây.”

Nhưng Phương Minh căn bản không dính bẫy này của anh ta, cô đặt đũa xuống, giọng không vui nói: “Vừa rồi anh nhắc đến tên tôi? Không phải là đang nói xấu gì tôi đấy chứ?”

Uầy…

Nếu là bình thường còn đỡ, bây giờ anh ta đang dẫn theo một đứa bé, Phương Minh trực tiếp liếc nhìn anh ta, người phụ nữ này đúng thật là không phải chỉ thẳng thắn bình thường.

Nam Cường Thịnh theo thói quen nở một nụ cười vui vẻ, vừa định mở miệng giải thích, Đường Ngũ Tuấn bên cạnh anh ta đã lên tiếng trước: “Chị ơi, chị chính là chị gái tên Phương Minh ư, vừa rồi không phải chúng em nói xấu chị đâu, chúng em đang nói chú Nam Cường chú ấy thích chị!”

Một câu nói đơn giản lại khiến hai người giật mình kinh ngạc.

Gần như cùng lúc, hai người Nam Cường Thịnh và Phương Minh liếc nhìn nhau một cái, sau đó lại đồng thời dời ánh mắt, không dám nhìn đối phương nữa.

Trong lòng Nam Cường Thịnh có chút căng thẳng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Ngũ Tuấn theo bản năng, tuy anh ta có chút trách móc lời nói trẻ con của Đường Ngũ Tuấn, nhưng không biết vì sao lại không hề ghét cậu bé nói vậy.

Mà từ lúc bắt đầu Phương Minh đã bị lời nói của Đường Ngũ Tuấn dọa sợ, sau khi phản ứng kịp cô liền cảm thấy đây có lẽ chỉ là lời nói đùa của trẻ con, sao có thể có đàn ông thích cô ấy chứ.

Huống hồ nếu Nam Cường Thịnh thích cô ấy, vậy thì cô ấy phải ói mất!

Bị một người mà mình ghét thích mình, đó là cảm giác như thế nào?

Phương Minh cẩn thận dò xét Đường Ngũ Tuấn một lượt, phát hiện ra dáng dấp đứa bé này nhìn rất quen, lập tức tò mò hỏi: “Đây là con trai anh? Chưa kết hôn đã có con? Mẹ đứa bé bỏ chạy rồi?”

Trước đây Phương Minh không hề tiếp xúc quá nhiều với Nam Cường Thịnh, cho nên cũng không rõ chuyện riêng của anh ta lắm.

“Đây là…” Nam Cường Thịnh đột nhiên ngây ra, vừa rồi anh ta mới nói với Đường Ngũ Tuấn Phương Minh là bạn thân của Đường Tinh Khanh, nếu bây giờ không giải thích thân phận của Đường Ngũ Tuấn cho Phương Minh sẽ là một phiền phức lớn.

Một là, nếu như Phương Minh đã biết thân phận của Đường Ngũ Tuấn, nói với Đường Tinh Khanh, vậy thì không phải kế hoạch của anh ta sẽ thất bại sao?

Hai là, vừa rồi anh ta cũng đã nói với Đường Ngũ Tuấn, Phương Minh chính là bạn tốt của mẹ cậu bé, tạm thời không nói Đường Ngũ Tuấn có tự nói ra hết hay không, nếu bây giờ mình thừa nhận Đường Ngũ Tuấn chính là con trai của mình, Đường Ngũ Tuấn sẽ hiểu lầm anh ta!

Chết tiệt!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận