Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Chương 222: Trò chơi, sao lại là anh

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ Chương 222: Trò chơi, sao lại là anh
Những chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô. Cho dù chỉ có một mình cô vẫn có thể chơi rất vui. Nhớ tới trước kia, cô cũng thường xuyên đi du lịch một mình, có lúc lại đi cùng Phương Minh.

Cứ như vậy, Đường Tinh Khanh dạo quanh cả ngày, mặc dù cũng định tham gia trò chơi mạo hiểm, nhưng cô rất sợ nước, vì vậy đã không đi.

Khi hoàng hôn buông xuống, cô mới đuổi kịp chiếc tàu thủy đang chuẩn bị rời bến. Cô thở hồng hộc ngồi xuống, bỗng nhiên bác gái đang ôm đứa bé ngồi bên cạnh lại to giọng nói với cô: “Cô tới thật đúng lúc, nếu như lỡ chuyến tàu này, vậy thì cô đành phải bỏ qua tiết mục náo nhiệt trên đảo rồi, phải đợi một giờ nữa mới có chuyến tàu tiếp theo. Tôi nói cô nghe, đây chính là tiết mục nổi tiếng nhất chỗ chúng tôi đấy. Cô không biết có bao nhiêu du khách muốn tới đây xem đâu…”

Bác gái này có lẽ là người bản địa, nói chuyện bằng giọng địa phương chính cống. Cô thật có chút không thích ứng được với sự nhiệt tình của bác ấy, chỉ vừa mỉm cười gật đầu đáp lại, vừa quan sát chiếc thuyền này.

Không thể không nói, trên này có rất nhiều người, có lẽ thực sự như lời bác gái nói, khách du lịch trên đây cũng đều vì vội vàng muốn xem tiết mục kia, hoặc là bây giờ đang mùa du lịch vì vậy người tương đối nhiều.

Cũng chính vì thế cho nên cô mới không phát hiện ra người kia vẫn luôn đi theo sau lưng mình…

Đi tới trên đảo, cô mới có thể tự mình cảm nhận được sự đặc biệt của tiết mục này, cũng như đã hiểu vì sao nhiều người lại vội vàng lên chuyến tàu cuối cùng để qua đây, bởi vì tiết mục đầu tiên trên hòn đảo nhỏ chính là đặc biệt chuẩn bị cho nam nữ độc thân.

Bây giờ là bảy giờ tối, màn đêm cũng sắp buông xuống, rất nhiều người vì muốn đuổi theo chuyến tàu này mà vẫn chưa kịp ăn cơm chiều. Không thể không nói, những thương nhân mở rộng du lịch thực sự rất có tâm, đã cố ý tổ chức hoạt động trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy.

Nội dung hoạt động chính là ăn cơm.

Đúng vậy, chỉ đơn giản là ăn mà thôi. Nhưng đây lại là hoạt động hấp dẫn mọi người nhất. Nó được phân thành hai nhóm người, chia nhau đi tới vị trí ô vuông nhỏ riêng biệt để ăn.

Ăn được một nửa, sẽ có người gợi ý bạn có muốn thêm nhiều người ăn cơm cùng mình không. Nếu bạn chọn có, thì tấm ván gỗ trước mặt bạn sẽ chậm rãi nâng lên, bạn có thể nhìn thấy người đối diện mình. Còn nếu chọn không, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, bạn vẫn ăn cơm một mình.

Giống như loại tình cờ ngẫu nhiên, rất nhiều người đều muốn được thử nghiệm. Mặc dù đã biết rõ mục đích của nó, nhưng họ vẫn muốn xem xem mình sẽ gặp được người nào.

Ngay cả Đường Tinh Khanh sau khi nghe xong quy tắc của hoạt động này cũng không chịu được mà động lòng.

Cô tràn đầy phấn khởi đi báo danh, tuy có rất nhiều vị trí, nhưng không gian cũng không khép kín. Đây cũng là để thuận tiện cho những người không tham gia hoạt động quan sát. Mặc dù bị người khác vây xung quanh xem mình ăn có chút kỳ quái nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản mọi người muốn thử xem cơ hội vô tình gặp được ở chỗ ngồi này.

Cô đứng xếp hàng ở phía sau, rất nhanh đã đến lượt. Cả người cô đều đã bị mọi người dẫn dắt vào không khí của hoạt động này, đương nhiên sẽ không để ý đến người đang yên lặng chăm chú nhìn mình ở sau lưng.

Sau khi cô được nhân viên công tác đưa tới một chỗ ngồi riêng biệt, liền chọn món giống như những bữa cơm ở nhà hàng. Hai bên trái, phải đều có người ngồi, nhưng bị ngăn cách bởi tấm ván gỗ. Một mình ngồi ở vị trí âm u đơn độc như vậy quả thực có chút cảm giác cô đơn.

Ăn được một nửa, màn hình điện tử trên bàn đột nhiên sáng lên, trên đó viết dòng chữ bằng tiếng trung và tiếng anh, bạn có mốn ăn cơm cùng người khác không.

Đường Tinh Khanh tham gia tiết mục này chính là để thử nghiệm cảm giác mới mẻ, vì vậy cô trực tiếp chọn ‘Có’.

Sau khi chọn xong cô chỉ muốn nhảy dựng lên chạy trối chết.

Đông Phùng Lưu! Sao lại là anh!

Dường như anh đã sớm đoán trước được, vừa trông thấy cô, anh liền lộ ra vẻ mặt hứng thú.

“…”

Cả người cô đều cảm thấy không thoải mái, đứng ngồi không yên, nhìn đĩa hải sản trước mặt, đột nhiên cô không còn hứng thú ăn tiếp.

Trong hàng ngàng người có mặt trên đảo, cô tuyệt đối không thể ngờ rằng, mình và anh lại tình cờ gặp nhau ở đây.

Anh mỉm cười với cô, xấu xa nói: “Chúng ta có duyên thật đấy cô thư kí nhỏ của anh.”

“…”

Cô cúi đầu ăn hải sản, cũng không muốn đáp lại anh. Trong lòng cô đã chuẩn bị xong từ hai ngày trước, sau này gặp anh, nếu có thể thì cô sẽ cố gắng không nhìn, tiếp đó cố gắng giữ một khoảng cách, không muốn dựa vào quá gần loại người cặn bã này.

Cô vội vã ăn hết thức ăn còn dư lại trong chốc lát, rồi lập tức đứng dậy rời đi. Toàn bộ quá trình, Đông Phùng Lưu đều quan sát cô, thấy cô đi ra, anh cũng mau chóng đuổi theo.

Có lẽ mọi người cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ kết thúc nhanh như vậy. Những người khác còn đang giao lưu tình cảm, ngay cả cơm vẫn chưa ăn xong, vậy mà bọn họ đã đi rồi.

Anh vẫn theo sát phía sau cô, đợi đến khi tránh khỏi tầm mắt của mọi người, mới kéo tay cô, cau mày hỏi: “Đường Tinh Khanh, em đi nhanh như vậy làm gì?”

“Đừng đụng vào tôi!” Cô hất tay anh ra theo phản xạ có điều kiện. Anh đã sớm có kinh nghiệm, tất nhiên không thể dễ dàng thả tay cô ra.

Cô chán ghét trừng mắt nhìn anh nắm chặt tay mình, giọng điệu không tốt, nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải anh rất ghét tôi sao, còn chê tôi không có vóc dáng, không có khuôn mặt nữa. Anh đi gần tôi như vậy, không sợ làm mất thể diện tổng giám đốc của anh sao?”

Lời cô nói khiến anh khẽ thở dài. Anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói: “Sao em lại tưởng mấy câu nói giận dỗi kia của anh là thật chứ? Hơn nữa đã trôi qua nhiều ngày như vậy mà em vẫn còn tức giận chuyện kia sao?”

Câu nói giận dỗi?

Nghe anh nói vậy, cô chỉ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi không phải là con giun trong bụng tổng giám đốc, làm sao biết được câu nào của anh là nghiêm túc, câu nào là nói đùa chứ? Hơn nữa, xin lỗi, tôi cũng không nói đùa.”

“Được rồi.” Đối mặt với sự mỉa mai, khiêu khích của cô, hiếm có khi nào anh lại không tức giận, anh dùng giọng nói dỗ dành mang theo khuyên nhủ: “Đừng tức giận nữa, để anh dẫn em đi chơi coi như bồi thường cho em còn không được sao?”

Lời này của anh đã chọc cô buồn cười. Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phùng muốn đùa giỡn phụ nữ thì tùy ý trêu chọc, còn nếu muốn chê bai người khác, thì tha hồ mở miệng không cần kìm chế. Ở trong mắt anh, rốt cuộc có tồn tại hai từ tôn trọng hay không?

Hai ngày trước còn lật mặt với cô như vậy, bây giờ lại làm như mọi chuyện chưa hề xảy ra, là anh cảm thấy mình không để ý hay là một lúc nào đó cô đã tỏ ra rằng cô chính là loại phụ nữ nhỏ bé, chuyện gì cũng đều có thái độ thờ ơ?

Quả thực cô đã bị anh làm cho giận điên người, anh vẫn cứ bày ra vẻ mặt không thèm để ý, cho dù cô mỉa mai thế nào, nói năng khó nghe ra sao thì anh cũng đều bao dung cho tính xấu của cô.

Điều này làm cho cô có cảm giác thất bại sâu sắc, giống như lời nói của mình đều đánh vào đậu phụ mềm nhũn vậy, hoàn toàn không có phản ứng lại.

Cô càng thờ ơ, anh lại càng thêm nhiệt tình. Cô lui về phía sau, anh lại lập tức tiến sát vào, hai người ngươi đuổi ta chạy suốt cả đêm, cuối cùng Đường Tinh Khanh cũng phải đầu hàng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận