Vợ Của Tổng Tài Không Dễ - Chương 257: Một nhà ba người đã thân lại càng thêm thân

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ Chương 257: Một nhà ba người đã thân lại càng thêm thân
Đối với thằng bé gần lấy được học vị tiến sĩ, đi học căn bản là chuyện hoang đường, hơn nữa thằng bé cũng không thể chịu nổi chỉ số IQ thấp kém của những bạn cùng lứa.

Cũng không phải Đường Tinh Khanh chưa từng thử đưa thằng bé đi nhà trẻ, kết quả cô vừa quay người rời đi, không đến một buổi sáng đã có giáo viên gọi điện thoại đến tìm cô, nói Đường Ngũ Tuấn khăng khăng đòi đi, lại nói e rằng nhà trẻ không giữ được thằng bé...

Nghe thấy lời như vậy, Đường Tinh Khanh vội vàng bỏ lại công việc chạy đến nhà trẻ.

Sau này mới biết, bởi vì có bạn trong nhà trẻ thấy Đường Ngũ Tuấn là người mới tới, muốn bắt nạt thằng bé, lại bị Đường Ngũ Tuấn chỉnh lại. Đường Ngũ Tuấn nói thói quen xấu khi ngủ buổi tối, còn cả chuyện thường tè dầm trên giường của thằng bé kia cho mọi người biết, thằng bé họ Vương kia cứ như vậy mà bị Đường Ngũ Tuấn chỉnh cho phát khóc...

Sau đó, giáo viên lại bảo thằng bé tích cực tham gia hoạt động, Đường Ngũ Tuấn đều chỉ thờ ơ đứng một bên, căn bản không nhiệt tình với hoạt động mà trẻ con đều thích này. Càng về sau, khi giáo viên bảo bọn trẻ ăn trưa, vì ghét cậu nhóc miệng ăn đầy cơm bên cạnh, Đường Ngũ Tuấn đã thả một con gián vào bát của cậu nhóc đó, sau đó...

Không có sau đó.

Đường Tinh Khanh cứ như vậy bị giáo viên mời ra khỏi nhà trẻ, lại nói với cô nhà trẻ không thể dạy dỗ được một đứa trẻ tệ như vậy, sau đó lại là những lời khuyên bảo nặng nề.

Lúc đó Đường Tinh Khanh nghe đến mức suy nghĩ muốn treo ngược Đường Ngũ Tuấn lên đánh một trận cũng có, đương nhiên rồi, về đến nhà, Đường Tinh Khanh cũng hung hăng dạy dỗ thằng bé một trận, Đường Ngũ Tuấn lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm có, kiêu ngạo nói: “Con nhìn thấy hành động ngốc nghếch thiếu đầu óc như vậy của bọn nó đã không nhịn được muốn trêu bọn nó, mẹ ơi, con thực sự không chịu được ở cạnh bọn nó, nếu mẹ vẫn muốn đưa con đến nhà trẻ, con nhất định sẽ phát điên!”

“...”

Được rồi, cuối cùng Đường Tinh Khanh thử mấy lần, Đường Ngũ Tuấn vẫn như vậy, cô đành bất đắc dĩ để thằng bé ở nhà tự học tự chơi.

Không muốn nhắc lại chuyện cũ, Đường Tinh Khanh nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa lại xấu hổ nhìn Đông Phùng Lưu, nói: “Thằng bé còn nhỏ, em muốn đợi thằng bé lớn thêm chút nữa rồi lại đưa đi học.”

Đông Phùng Lưu nhìn Đường Ngũ Tuấn, anh lại không nói gì nữa, dù sao cũng là việc nhà người ta, anh cũng không tiện nhúng tay.

Thấy vậy, Đường Ngũ Tuấn cười mờ ám nhìn Đường Tinh Khanh, ánh mắt tràn đầy đắc ý, Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn lại thằng bé, trong lòng lại hết cách.

Thực ra không đi học cũng tốt, tiết kiệm một khoản chi tiêu cho cô...

Tuy buổi sáng đã ăn sáng nhưng khi đi đến tiệm sủi cảo ngon mà Đông Phùng Lưu giới thiệu, miếng đầu tiên Đường Tinh Khanh cắn vào, cô đã biết hôm nay mình phải đỡ bụng về rồi.

Đường Ngũ Tuấn cũng thích sủi cảo của tiệm này, vẫn luôn vùi đầu ăn rất nhiệt tình, thằng bé vẫn luôn muốn nếm thử sủi cảo trong nước, ở nước ngoài chưa từng ăn, thỉnh thoảng Đường Tinh Khanh muốn ăn, thằng bé cũng không làm được.

Bây giờ đã biết mùi vị rồi, sau khi trở về thằng bé nhất định có thể làm ra sủi cảo còn ngon hơn ở đây!

Một nhà ba người ăn rất vui vẻ, nếu nhìn từ ánh mắt của người ngoài, bọn họ giống như một nhà ba người, hai người đang ngồi đều biết quan hệ của bọn họ, chỉ có Đông Phùng Lưu không biết mà thôi.

Ăn xong sủi cảo, thời gian cũng đã gần đến trưa, nhìn thời gian này thì bữa trưa không cần ăn nữa rồi, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đều ăn quá no mới bằng lòng không ăn nữa, Đông Phùng Lưu cười nhìn dáng vẻ ăn quá no không có chuyện gì làm của bọn họ, đưa bọn họ về chung cư.

Vừa xuống xe, Đường Tinh Khanh nói với Đông Phùng Lưu: “Tổng giám đốc, anh mau về làm việc đi, hôm nay tôi xin nghỉ trước, ngày mai tôi lại đến làm.”

“Không cần anh đưa em lên sao?” Đông Phùng Lưu ngồi trên ghế lái hỏi.

“Không cần đâu, còn có Đường Ngũ Tuấn mà.” Đường Tinh Khanh kéo tay Đường Ngũ Tuấn, vừa cười vừa nói.

Thấy vậy, Đông Phùng Lưu chia tay với Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, đích thân nhìn hai người họ đi lên tầng mới bằng lòng rời đi.

Vừa lái xe Đông Phùng Lưu vừa suy nghĩ trong lòng, Đường Ngũ Tuấn... vì sao lại tên là Đường Ngũ Tuấn, rốt cuộc bố ruột của thằng bé là ai mà lại giống anh đến vậy?

Trải qua sự miêu tả của Đường Tinh Khanh, tuy hơi khoa trương lại không đáng tin, Đông Phùng Lưu cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, đồng thời cũng không thật sự để bụng.

Vấn đề bây giờ là, vì sao đứa bé lại mang họ mẹ? Đông Phùng Lưu không tin khả năng bố mẹ đều cùng một họ, tỷ lệ này thật sự quá thấp, hơn nữa lời giải thích của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu cảm thấy cũng có thể là giả.

Nếu đã như vậy, vì sao Đường Tinh Khanh lại phải gạt anh?

Ở sâu trong lòng, dường như anh cảm thấy có chuyện gì đó đã bị anh lãng quên, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, nhất thời Đông Phùng Lưu không nghĩ ra.

Nhớ lại lời của Đường Tinh Khanh sáng hôm nay, Đông Phùng Lưu suy nghĩ một chút, đột nhiên đầu óc thông suốt, anh chợt phanh xe lại, dừng xe ở giữa đường.

Không để đến lời mắng chửi của chủ xe phía sau, trong đầu Đông Phùng Lưu quanh quẩn một giọng nói: Đợi tôi tìm được con trai sẽ quay về Mỹ, đợi tôi tìm được con trai sẽ quay về Mỹ...

Đông Phùng Lưu hung hăng trừng mắt nhìn vô lăng, bỗng anh chuyển động vô lăng, xe quẹo lại, chạy về nơi vừa tới.

Sao anh lại quên một chuyện quan trọng như vậy?

Đường Tinh Khanh lừa anh như vậy, có phải là muốn giấu anh quay về Mỹ sinh sống hay không, Đông Phùng Lưu nhớ lại những lời Đường Tinh Khanh đã từng nói vì muốn từ chối anh, lại nhớ đến cô thề thốt nói mình nhất định sẽ rời khỏi anh...

Mỗi một đoạn đối thoại với Đường Tinh Khanh đều hiện lên trong đầu anh, Đông Phùng Lưu càng nghĩ càng thấy có khả năng này, trong lòng chỉ cần vừa nghĩ đến có thể Đường Tinh Khanh sẽ rời đi, Đông Phùng Lưu đã cảm thấy lòng đang mơ hồ đau!

Ở sâu trong lòng có một giọng nói đang nói với anh, không thể để Đường Tinh Khanh rời đi, tuyệt đối không thể! Nếu không anh sẽ hối hận!

Đông Phùng Lưu tăng tốc độ xe trên đường như điên, cho dù phía trước có bao nhiêu đèn đỏ, Đông Phùng Lưu cũng nhắm mắt làm ngơ. Rất nhanh Đông Phùng Lưu đã quay lại dưới tầng chung cư của Đường Tinh Khanh, ngay cả xe cũng không kịp dừng lại, Đông Phùng Lưu đã vội vã chạy lên tầng.

Đường Ngũ Tuấn đang nói với Đường Tinh Khanh những lời như Đông Phùng Lưu tốt như thế nào để cô và bố thằng bé sớm ở bên nhau, Đường Tinh Khanh tức giận trừng mắt nhìn thằng bé. Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Đường Tinh Khanh đành đứng lên đi mở cửa, Đường Ngũ Tuấn cũng thu lại lời của mình.

Đường Tinh Khanh vừa mới mở cửa, dưới tình huống hai người đều không có chuẩn bị, bên ngoài cửa đột nhiên có một người xông vào, không nói lời nào kéo Đường Tinh Khanh vào trong lòng.

Vì chuyện đột nhiên xảy ra, Đường Ngũ Tuấn theo phản xạ đặt tay lên đồng hồ đeo tay của thằng bé, khi nhìn rõ người đến, thằng bé lại cười lên.

Tim Đông Phùng Lưu đập thình thịch, anh ôm chặt Đường Tinh Khanh vào trong lòng, cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng, anh mới dần yên lòng, ngang ngược ra lệnh: “Không được đi!”

Đường Tinh Khanh bị tình huống bất thình lình này dọa sợ, cô không biết sao lại bị Đông Phùng Lưu ôm, không hề nhúc nhích.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận