Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc - Chương 1: Đột nhiên gặp biến cố
Chương trước- Chương 1: Đột nhiên gặp biến cố
- Chương 2: Lần đầu tiếp xúc
- Chương 3: Sự hấp dẫn không tên
- Chương 4: Đăng ký
- Chương 5: Đại thúc bắt đầu trêu chọc em gái nhỏ
- Chương 6: Đại thúc nói với vợ nhỏ sáng mai sẽ không dậy nổi (*)
- Chương 7: Tâm tư nho nhỏ của chú già
- Chương 8: Rốt cuộc.... Rốt cuộc (H) - P1
- Chương 9: Rốt cuộc... Rốt cuộc.. (H) - P2
- Chương 10: Vợ bé bỏng phát sốt
- Chương 11: Chú già toàn năng
- Chương 12: Chuyện kích thích
- Chương 13: Tiến hành kích thích trong lều (H)
- Chương 14: Phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng không bằng em
- Chương 15: Bí mật vận động sau bãi đá ngầm (H)
- Chương 16: Tình không biết bắt đầu từ chốn nào, vậy mà đã đậm sâu
- Chương 17: Nhớ anh
- Chương 18: Nam chủ nhân trở về
- Chương 19: So với cơm thì muốn ăn em hơn (H)
- Chương 20: Vợ nhỏ mơ hồ
- Chương 21: Cách ăn kem ốc quế đúng đắn
- Chương 22: Vợ nhỏ ra mắt mẹ chồng
- Chương 23: Vợ nhỏ thăng chức thành mợ nhỏ
- Chương 24: Vợ nhỏ bộc lộ bản năng của người mẹ
- Chương 25: Hôn nhiều lần thì sẽ biết
- Chương 26: Bộ sườn xám chỉ được dùng đến một lần rồi bị bỏ xó (H)
- Chương 27: Ngài Cao hóa thành hoa sơn trà đau khổ vì tình
- Chương 28: Ba chiếc mặt nạ mèo con
- Chương 29: Con dâu nhà họ Cao chính thức ''thăng cấp''
- Chương 30: Ngài Cao cường thế không chịu nhường nhịn Phu nhân Cao
- Chương 31: Kinh hỉ của ngài Cao về sự hòa thuận
- Chương 32: Lớp học nhỏ của ngài Cao khai giảng rồi (H)
- Chương 33: "Trúng chiêu"
- Chương 34: Trai già đẻ ngọc
- Chương 35: Đồ Của anh, em đều thích hết (H)
- Chương 36: Ngài Cao "vinh dự" bị thương
- Chương 37: Ngài Cao bị liệt
- Chương 38: Tiếp tục nằm liệt trên giường
- Chương 39: Ánh ban mai chiến thắng ở phía trước!
- Chương 40: Ngài Cao đang dần khôi phục
- Chương 41: Đồng phục cám dỗ thần mã (H)
- Chương 42: Cuối cùng, hoa cũng nở rồi
- Chương 43: Hình thức ngược cẩu sắp bắt đầu
- Chương 44: Hàng ngày dưỡng thai (ngược cẩu)
- Chương 45: Tiếp tục ngược cẩu
- Chương 46: Lau súng cướp cò bị cắt ngang (H)
- Chương 47: Chị dâu nhỏ lợi hại
- Chương 48: Em tốt nhất
- Chương 49: Nhận chủ!
- Chương 50: Đếm ngược tới chương kết (H)
- Chương 51: Lời cầu hôn muộn màng
- Chương 52: Cuối cùng cũng thành người nhà
- Chương 53: Ngài Cao không biết thỏa mãn (H)
- Chương 54: Phiên ngoại 1: Bệnh nhân kì lạ (H)
- Chương 55: Phiên ngoại 2: Cùng cưỡi ngựa tạo em gái (H)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Đại Thúc
Chương 1: Đột nhiên gặp biến cố
An Hân Phỉ nhận được điện thoại từ nhà tới liền vội vội vàng vàng trở về, vừa xuống xe đã thấy nhiều người tụ tập đông đúc trước cửa nhà mình, cãi cọ ầm ĩ rất là hung hãn. Cô cẩn thận vòng qua tránh đám người kia, đi vào lối cửa nhỏ mặt sau biệt thự nhà mình.
"Ba, mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?" cô ngạc nhiên nhìn căn nhà trống rỗng, tất cả những đồ đạc giá trị đều đã bị dọn đi hết.
An Chí Quốc chau mày, Lam Di không ngừng ôm con gái nhỏ la khóc, đôi mắt hồng hồng đầy nước.
"Rốt cuộc là thế nào đây ạ?" Sao mà cô mới một tháng làm việc, trong nhà liền biến thành như vậy, đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Lan Di buông con gái nhỏ trong lòng mình ra, kéo tay cô, mặt đầy nước mắt "Phỉ Phỉ, công ty ba con phá sản rồi."
"Cái gì?" Vẻ mặt An Hân Phỉ khó tin, công ty này đều do ba cô gây dựng nên từng chút một từ hai bàn tay trắng, vì công ty ông bỏ xuống bao nhiêu tâm huyết sức lực cô đều thấy rõ, thậm chí bỏ bê bệnh tình của mẹ ruột cô vì công chuyện ở công ty, thế nên mẹ mới chết...
An Hân Phỉ nhìn ba mình, dường như ông già đi chỉ sau một đêm, đầu càng thêm bạc, người đàn ông này, năm đó mẹ cô chết vì bệnh ông cũng chưa từng biểu lộ ra biểu cảm nản lòng thoái chí như vậy, bây giờ lại vì chuyện công ty phá sản mà suy nhược như sắp chết.
"Phỉ Phỉ à, hiện giờ chỉ có con mới giúp được chúng ta thôi!" Lan Di gắt gao nắm chặt tay An Hân Phỉ, tựa như nắm lấy cơ hội sống sót cuối cùng.
Cô quay đầu nhìn Lan Di "Con sao?" Nhưng cô chỉ là một sinh viên rất đỗi bình thường, cô không cho rằng mình có khả năng vực dậy lại một công ty đang ngắc ngoải sắp phá sản.
Lan Di rơi nuóc mắt, gật gật đầu "Phỉ Phỉ à, chỉ có con, chỉ con mới giúp được chúng ta lúc này thôi."
"Giúp thế nào đây?"
"Con có biết viện trưởng bệnh viện Nhân An không?"
"Con biết." viện trưởng của bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất thành phố này, nhưng ông ta có liên hệ gì đến việc này chứ.
"Vậy con cũng biết vợ con ông ta mất vì tai nạn giao thông hai năm trước, bây giờ ông ta đang tìm một người mang thai..."
An Hân Phỉ nghe thế cũng đã rõ ràng, thì ra những con người là người thân của cô lại muốn đẩy cô tới hố lửa lúc công ty đóng cửa, khó khăn chồng chất, để cứu giúp họ!
"Ba... ba cũng..." cô nhìn ông An Chí Quốc – từ lúc cô bước vào cửa ông vẫn không mở miệng nói năng lần nào.
"Phỉ Phỉ, ba rất xin lỗi con, xin lỗi." Ông thậm chí không dám nhìn con gái, một mực cúi đầu, ông nào có xứng đáng làm một người cha.
"Phỉ Phỉ con, giúp cha con đi, chỉ là mang thai thôi mà. Huống hồ..."
Cô đột nhiên đứng lên "À, chỉ là mang thai thôi mà" cô cắn răng phun ra từng chữ "Chỉ là mang thai thôi mà, thế vì sao bà không làm đi?"
"Con bé này!"
"Phỉ Phỉ, nói năng với mẹ con như thế à?"
"Bà không phải mẹ con!" Cô mang biểu tình kích động "Mẹ sẽ không bao giờ bảo con đi làm mấy thứ mang thai hộ này!"
Ông An Chí Quốc im lặng, hốc mắt đỏ hồng.
Bỗng nhiên Lan Di quỳ gối trước mặt An Hân Phỉ, khóc lóc than thở "Mẹ biết mẹ không xứng làm mẹ con. Giờ không phải vì mẹ không dám cùng ba con đồng cam cộng khổ, nhưng Phỉ Phỉ à nghĩ cho ba con đi con, nếu không có số tiền kia, ba con sẽ phải hầu toà, thậm chí còn có khả năng phải vào tù, con ơi, năm nay ba con 55 tuổi rồi, con nhẫn tâm để ông trong nhà giam suốt nửa đời còn lại sao?"
Em gái An Tử Nguyện, nãy giờ vẫn ở bên cạnh khóc lớn, cũng sà vào người cô, kêu "Chị ơi em không muốn ba ngồi tù đâu, em muốn có váy công chúa cơ!"
An Hân Phỉ ngã ngồi trên sofa, thất thần nhìn chằm chằm ba người trước mắt, hình như họ mới đúng là người một nhà, không cam lòng nhắm chặt hai mắt, sau đó nước mắt chảy xuống gò má, uất ức cho chính mình.
"Con đồng ý".
"Ba, mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?" cô ngạc nhiên nhìn căn nhà trống rỗng, tất cả những đồ đạc giá trị đều đã bị dọn đi hết.
An Chí Quốc chau mày, Lam Di không ngừng ôm con gái nhỏ la khóc, đôi mắt hồng hồng đầy nước.
"Rốt cuộc là thế nào đây ạ?" Sao mà cô mới một tháng làm việc, trong nhà liền biến thành như vậy, đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Lan Di buông con gái nhỏ trong lòng mình ra, kéo tay cô, mặt đầy nước mắt "Phỉ Phỉ, công ty ba con phá sản rồi."
"Cái gì?" Vẻ mặt An Hân Phỉ khó tin, công ty này đều do ba cô gây dựng nên từng chút một từ hai bàn tay trắng, vì công ty ông bỏ xuống bao nhiêu tâm huyết sức lực cô đều thấy rõ, thậm chí bỏ bê bệnh tình của mẹ ruột cô vì công chuyện ở công ty, thế nên mẹ mới chết...
An Hân Phỉ nhìn ba mình, dường như ông già đi chỉ sau một đêm, đầu càng thêm bạc, người đàn ông này, năm đó mẹ cô chết vì bệnh ông cũng chưa từng biểu lộ ra biểu cảm nản lòng thoái chí như vậy, bây giờ lại vì chuyện công ty phá sản mà suy nhược như sắp chết.
"Phỉ Phỉ à, hiện giờ chỉ có con mới giúp được chúng ta thôi!" Lan Di gắt gao nắm chặt tay An Hân Phỉ, tựa như nắm lấy cơ hội sống sót cuối cùng.
Cô quay đầu nhìn Lan Di "Con sao?" Nhưng cô chỉ là một sinh viên rất đỗi bình thường, cô không cho rằng mình có khả năng vực dậy lại một công ty đang ngắc ngoải sắp phá sản.
Lan Di rơi nuóc mắt, gật gật đầu "Phỉ Phỉ à, chỉ có con, chỉ con mới giúp được chúng ta lúc này thôi."
"Giúp thế nào đây?"
"Con có biết viện trưởng bệnh viện Nhân An không?"
"Con biết." viện trưởng của bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất thành phố này, nhưng ông ta có liên hệ gì đến việc này chứ.
"Vậy con cũng biết vợ con ông ta mất vì tai nạn giao thông hai năm trước, bây giờ ông ta đang tìm một người mang thai..."
An Hân Phỉ nghe thế cũng đã rõ ràng, thì ra những con người là người thân của cô lại muốn đẩy cô tới hố lửa lúc công ty đóng cửa, khó khăn chồng chất, để cứu giúp họ!
"Ba... ba cũng..." cô nhìn ông An Chí Quốc – từ lúc cô bước vào cửa ông vẫn không mở miệng nói năng lần nào.
"Phỉ Phỉ, ba rất xin lỗi con, xin lỗi." Ông thậm chí không dám nhìn con gái, một mực cúi đầu, ông nào có xứng đáng làm một người cha.
"Phỉ Phỉ con, giúp cha con đi, chỉ là mang thai thôi mà. Huống hồ..."
Cô đột nhiên đứng lên "À, chỉ là mang thai thôi mà" cô cắn răng phun ra từng chữ "Chỉ là mang thai thôi mà, thế vì sao bà không làm đi?"
"Con bé này!"
"Phỉ Phỉ, nói năng với mẹ con như thế à?"
"Bà không phải mẹ con!" Cô mang biểu tình kích động "Mẹ sẽ không bao giờ bảo con đi làm mấy thứ mang thai hộ này!"
Ông An Chí Quốc im lặng, hốc mắt đỏ hồng.
Bỗng nhiên Lan Di quỳ gối trước mặt An Hân Phỉ, khóc lóc than thở "Mẹ biết mẹ không xứng làm mẹ con. Giờ không phải vì mẹ không dám cùng ba con đồng cam cộng khổ, nhưng Phỉ Phỉ à nghĩ cho ba con đi con, nếu không có số tiền kia, ba con sẽ phải hầu toà, thậm chí còn có khả năng phải vào tù, con ơi, năm nay ba con 55 tuổi rồi, con nhẫn tâm để ông trong nhà giam suốt nửa đời còn lại sao?"
Em gái An Tử Nguyện, nãy giờ vẫn ở bên cạnh khóc lớn, cũng sà vào người cô, kêu "Chị ơi em không muốn ba ngồi tù đâu, em muốn có váy công chúa cơ!"
An Hân Phỉ ngã ngồi trên sofa, thất thần nhìn chằm chằm ba người trước mắt, hình như họ mới đúng là người một nhà, không cam lòng nhắm chặt hai mắt, sau đó nước mắt chảy xuống gò má, uất ức cho chính mình.
"Con đồng ý".
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đột nhiên gặp biến cố
- Chương 2: Lần đầu tiếp xúc
- Chương 3: Sự hấp dẫn không tên
- Chương 4: Đăng ký
- Chương 5: Đại thúc bắt đầu trêu chọc em gái nhỏ
- Chương 6: Đại thúc nói với vợ nhỏ sáng mai sẽ không dậy nổi (*)
- Chương 7: Tâm tư nho nhỏ của chú già
- Chương 8: Rốt cuộc.... Rốt cuộc (H) - P1
- Chương 9: Rốt cuộc... Rốt cuộc.. (H) - P2
- Chương 10: Vợ bé bỏng phát sốt
- Chương 11: Chú già toàn năng
- Chương 12: Chuyện kích thích
- Chương 13: Tiến hành kích thích trong lều (H)
- Chương 14: Phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng không bằng em
- Chương 15: Bí mật vận động sau bãi đá ngầm (H)
- Chương 16: Tình không biết bắt đầu từ chốn nào, vậy mà đã đậm sâu
- Chương 17: Nhớ anh
- Chương 18: Nam chủ nhân trở về
- Chương 19: So với cơm thì muốn ăn em hơn (H)
- Chương 20: Vợ nhỏ mơ hồ
- Chương 21: Cách ăn kem ốc quế đúng đắn
- Chương 22: Vợ nhỏ ra mắt mẹ chồng
- Chương 23: Vợ nhỏ thăng chức thành mợ nhỏ
- Chương 24: Vợ nhỏ bộc lộ bản năng của người mẹ
- Chương 25: Hôn nhiều lần thì sẽ biết
- Chương 26: Bộ sườn xám chỉ được dùng đến một lần rồi bị bỏ xó (H)
- Chương 27: Ngài Cao hóa thành hoa sơn trà đau khổ vì tình
- Chương 28: Ba chiếc mặt nạ mèo con
- Chương 29: Con dâu nhà họ Cao chính thức ''thăng cấp''
- Chương 30: Ngài Cao cường thế không chịu nhường nhịn Phu nhân Cao
- Chương 31: Kinh hỉ của ngài Cao về sự hòa thuận
- Chương 32: Lớp học nhỏ của ngài Cao khai giảng rồi (H)
- Chương 33: "Trúng chiêu"
- Chương 34: Trai già đẻ ngọc
- Chương 35: Đồ Của anh, em đều thích hết (H)
- Chương 36: Ngài Cao "vinh dự" bị thương
- Chương 37: Ngài Cao bị liệt
- Chương 38: Tiếp tục nằm liệt trên giường
- Chương 39: Ánh ban mai chiến thắng ở phía trước!
- Chương 40: Ngài Cao đang dần khôi phục
- Chương 41: Đồng phục cám dỗ thần mã (H)
- Chương 42: Cuối cùng, hoa cũng nở rồi
- Chương 43: Hình thức ngược cẩu sắp bắt đầu
- Chương 44: Hàng ngày dưỡng thai (ngược cẩu)
- Chương 45: Tiếp tục ngược cẩu
- Chương 46: Lau súng cướp cò bị cắt ngang (H)
- Chương 47: Chị dâu nhỏ lợi hại
- Chương 48: Em tốt nhất
- Chương 49: Nhận chủ!
- Chương 50: Đếm ngược tới chương kết (H)
- Chương 51: Lời cầu hôn muộn màng
- Chương 52: Cuối cùng cũng thành người nhà
- Chương 53: Ngài Cao không biết thỏa mãn (H)
- Chương 54: Phiên ngoại 1: Bệnh nhân kì lạ (H)
- Chương 55: Phiên ngoại 2: Cùng cưỡi ngựa tạo em gái (H)
- bình luận