Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn - Chương 1417

Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1417



Chương 1499

Lê Nhật Linh nước mắt lưng tròng nhìn anh, khôi phục càng nhiều thanh tỉnh “Có một bé gái mập mạp rất đáng yêu, còn có một người đàn ông, còn có… Lê Nhật Linh lắc đầu, hình ảnh trong đầu vừa mới rõ ràng hiện tại lại trở nên mơ hồ không rõ.

“Đứa bé gái đó là Hạ Ly, nhất định là Hạ Ly, lúc em ra đi con bé chỉ mới cao ngần này! Chỉ có ngần ấy thôi!” Lâm Quân so độ cao, Lê Nhật Linh nhìn thấy anh đột nhiên cô ngừng thút thít mà cười.

“Cười là được, cười là được. Hóa ra vừa nãy Korando do dự là nguyên nhân này, nhưng người nọ không nói với anh là em sẽ khó qua như vậy, nếu sớm nói cho anh biết thì anh sẽ không để em làm điều này.”

“Là bản thân em muốn làm, không liên quan gì đến ông ta đâu Lâm Quân”

Lê Nhật Linh cũng không biết tại sao đột nhiên mình muốn gọi tên của Lâm Quân, cô buông eo của anh ra, tìm tay của anh nắm thật chặt!

Cảm giác thoát khỏi nguy hiểm mấy lần ở trong mơ, cảm giác yên tâm được người ta cứu ra lại trào ra, lần lượt gột rửa trái tim của cô.

“Đồ ngốc, em sao vậy?” Nhìn thấy Lê Nhật Linh lôi kéo tay của mình ngẩn người, Lâm Quân không nhịn được nhéo nhéo gương mặt của cô.

“Không sao cả! Đi thôi!” Lê Nhật Linh lắc đầu.

“Tại sao phải đi?”

“Haiz, không phải anh đã quên rồi chứ?”

Lê Nhật Linh trừng mắt liếc anh, cô lấy tay nhéo anh một cái.

Lâm Quân nhướng lông mày, anh đã ý thức được cái gì, nhưng vẫn giả bộ như không biết.

“Chuyện gì thế?”

“Lâm Quân chết tiệt, anh nói em đồng ý đến bệnh viện với anh, sau đó anh sẽ làm gì?”

Thấy Lâm Quân không nhớ ra, Lê Nhật Linh lại đập một phát vào cánh tay anh, khuynh hướng bạo lực càng tỏ ra nghiêm trọng, cô sắp có thể liều một trận với Lê Minh Nguyệt rồi “Được, cô vợ trẻ, không tức giận, không tức giận, anh dẫn em đi” Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh, tâm trạng anh rất tốt mở miệng dụ dỗ nói.

“Thế này còn tạm được!”

Tâm trạng Lê Nhật Linh vui mừng, lòng tò mò thúc đẩy cô lập tức nhảy xuống giường.

Từ bệnh viện đi ra, Lâm Quân luôn cảm thấy Lê Nhật Linh trở nên có chút không giống với lúc trước. Cô sẽ chủ động kéo cánh tay của mình, dù cho mình chỉ đi giúp cô mua chai nước, anh bảo cô ở nguyên tại chỗ chờ đợi mình cô cũng không vui. Cô cứ muốn đi theo mình, giống như là một đứa trẻ dính người sợ lạc đường.

Mà cụ thể thay đổi ở đâu anh cũng không biết, chỉ là lúc này cô tựa vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài, trong nét mặt cũng không nói ra được tâm trạng rất phức tạp.

“Em đang suy nghĩ gì thế?”

Nghe thấy Lâm Quân nói chuyện, Lê Nhật Linh xoay đầu lại: “Không có gì, em chỉ cảm thấy vừa mới đi ngang qua rất nhiều nơi quen thuộc.”

“Nhật Linh, em có hi vọng mình sớm nhớ lại không?” Lâm Quân nghiêng đầu nhìn cô.

“Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, em không muốn nói cũng không sao cải”

Lâm Quân mím môi, ở trong bệnh viện anh tận mắt nhìn thấy người mình yêu sâu đậm bị thôi miên ở trước mặt mình.

Mặc dù chỉ là trong tiềm thức, thế nhưng thấy cô nhíu mày, vẻ mặt kích động, sợ hãi, còn có khóc rống hiện ra ở trong đầu anh.

Trải qua đối với người khác mà nói chỉ là ký ức, nhưng đối với Lê Nhật Linh mà nói cũng Tồn tại quá nhiều đau khổ, anh thực sự không biết mình nên ích kỷ để cô nhớ lại những thứ không thoải mái kia, hay tạo ra những ký ức đẹp đẽ mới.

“Đương nhiên em muốn rồi, anh không biết thời gian mất trí nhớ em có bao nhiêu mê mang và bất lực đâu.’ Lê Nhật Linh nhìn tấm kiếng trước xe giống như đang nói chuyện với Lâm Quân hoặc như đang lầu bà lâu bầu.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận