Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 137: Diễu Hành.
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 137: Diễu Hành.
Hỉ phòng náo nhiệt, nàng được đưa về lại nơi đó. Nghe tiếng người vui vẻ lướt qua, ánh mắt nàng thanh triệt chẳng hề bị đả động.
- Chủ nhân.
Nhã Tịnh nhìn lên, là Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng đó. Ánh mắt hắn triệt để tuyệt vọng nhìn nàng, nàng cũng chẳng còn gì nói.
- Như lời ngươi nói, bây giờ ngươi đã tự do rồi. Ta đã lên kiệu hoa, cũng đã tế trời đất.
- Được, như ý nàng!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt lẩn vào bóng đêm, nhìn hắn rời đi nơi này cũng chẳng còn ai nữa. Lúc này ánh mắt nàng đã chẳng còn tiêu cự nữa, ánh mắt nàng chỉ còn hơi nước sớm đọng.
- A Tịnh, thật sự ta mong con có thể đồng ý mối hôn sự này. Càng nhanh càng tốt, hơn là để kéo dài. Ngoại giao của Tư Đồ quốc khá tốt, họ liên kết cùng chúng ta. Con dân Khánh Quốc có thể được sống bình an rồi, con có thể tạm hi sinh không?
Nàng nhìn mẫu thân đang phía bên trên nói, phụ thân nàng vốn mềm lòng nên không nói chuyện này với nàng. Nhưng nàng hiểu, dù có không nguyện ý cũng không thể. Bởi, nàng đang gánh vác rất nhiều trọng trách trên vai, đây chính là cái giá của quyền lực.
- Nhi thần đã hiểu.
Vốn, chẳng thể tìm ra lối thoát. Tự mình chạy trong mê cung, khi tìm ra lại chỉ thấy còn nhiều bức tường khác. Như hoa nở bên tường, hoa rơi mặt nước. Chẳng biết rằng bản thân, ngày khác sẽ đi tới đâu.
Cánh cửa phòng mở ra, chẳng có ai vào náo loạn. Chỉ có Tư Đồ Kha Luân chuệnh choạng bước vào, nàng ngửi thấy nồng nặc mùi rượu trên người hắn. Nhưng ánh mắt hắn thanh tỉnh triệt để, nâng cằm nàng lên. Hai ánh mắt đối lấy nhau, hắn lại thả cằm nàng xuống.
- Nàng nguyện ý sao?
Nhã Tịnh nhếch môi cúi xuống, lệ theo gò má rơi xuống tay nàng. Lúc này, nàng mới nhận ra chính bản thân đang khóc.
- Sao lại không nguyện ý chứ? Đương nhiên ta nguyện ý rồi, đang khóc vì hạnh phúc mà thôi!
Nghe nàng nói, hắn thở dài một hơi.
- Ta sẽ ngủ dưới sàn, nàng ngủ đi!
Nói rồi hắn chỉ ôm một chiếc gối nằm xuống, lòng nàng lại rối như tơ vò.
- Tư Đồ Kha Luân, nếu sau này chàng có phải lòng nữ nhân nào đó. Ta vẫn nguyện ý để chàng nạp thê!
Nghe lời nàng nói, hai tay hắn siết chặt.
- Là vì nàng không yêu ta nên mới nguyện ý làm vậy đúng không? Thật ra, ta mong nàng có thể không cho ta nạp thiếp thì hơn. Ta mong nàng có thể đối với ta, ích kỷ một chút cũng được.
Nàng không biết nên trả lời hắn như nào, hai người còn chưa uống rượu giao bôi. Ánh nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng sáng soi, Nhã Tịnh nhẹ mở cửa sổ rồi lẻn ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi tới, mùa xuân về rồi! Hoa đang dần nở, nàng nhìn nụ hoa e ấp bên trong chậu kia đôi môi khẽ run rẩy rồi lại mím chặt.
- Chích thán tha hồi mâu thu thủy bị ẩn khứ. Chích ức tha điểm phá khứ nhật khổ đa. Tá tam lưỡng khổ tửu phương tri li khả. Vãng sự hồi vị bất quá, thị đạn chỉ nhất huy.
(Chỉ than thở, nàng quay đầu hai hàng lệ thấm khô. Chỉ nhớ nàng đã từng đi qua những ngày khổ đau. Mượn đôi ba ly rượu đắng, mới biết chia ly là có thể. Hiểu ra chuyện xưa chẳng qua như một cái chớp mắt)*
Đưa rượu lên môi đỏ, từng ngụm nuốt xuống. Tơ hồng đã buộc, chẳng thể vãn hồi!
- Đồ nhi!
Lưu sư phụ bước tới, nhìn nàng đã say mèm nằm dưới thềm gỗ lạnh lẽo.
Lão thở dài, cuối cùng để Diễm An đưa nàng trở lại phòng bên cạnh.
- Đúng là sâu rượu!
Nhóm Diễm An không nhịn được thốt lên, chỉ có lão Lưu hiểu nàng đang mệt mỏi như nào. Đắp lên chăn ấm, mọi người chia nhau chăm sóc nàng.
Phía ngoài trời đêm, một người còn mặc nguyên hỉ phục lén lút nghe mọi chuyện. Cả những lời nàng nói kia, đều như một giấc mộng chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng nàng lại chẳng thể vãn hồi!
- Nàng ấy, nguyện ý sao.
Nhìn sao đêm lấp lánh trên trời, thở ra một làn khói. Cuối cùng vẫn là quay trở về, nhìn giường hỉ trống không. Bên trên nệm đã chẳng còn hơi ấm, nhưng mùi hương nàng vẫn còn vương. Nằm xuống cảm nhận, Tư Đồ Kha Luân cảm thấy bản thân mình thật quá ngốc rồi. Tình cảm sau này có thể bù đắp, nhưng sau này là bao lâu đây. Nàng bây giờ còn chẳng muốn để hắn chạm vào.
Sáng hôm sau đã tới, mọi người dân đều trở về. Từ sáng, nàng lại lẻn trở về phòng đã thấy Tư Đồ Kha Luân ở đó.
- Nàng về rồi sao? Mau chuẩn bị, chút nữa đám nha hoàn sẽ vào, hôm nay chúng ta sẽ đi quanh kinh thành để diễu hành. Ngày mai, ta và nàng sẽ cùng nhau tới Tư Đồ quốc lại mặt. Chúng ta sẽ ở đó một tháng, sau đó cùng nhau trở về Khánh Quốc.
Lời hắn vừa dứt, nô tỳ bên ngoài đã gọi vọng vào.
- Công chúa, người và phò mã đã tỉnh hay chưa?
- Ta đã tỉnh, mau vào đi!
Cánh cửa lúc này mới mở ra, một đám nha hoàn lại tất bật chạy tới chạy lui. Người dân hôm qua vừa bị kinh sợ, hôm nay cũng đã chẳng còn mấy người. Trên kiệu, nàng cố ý cho lược bỏ đi những thứ quá xa hoa chỉ còn lại vài người đi trước mà thôi.
Trên xe đang đi, có một đứa nhóc ngã xuống, nàng bước tới.
- Tiểu hài tử, ngươi không sao chứ?
Chỉ thấy đứa bé lấm lem bùn đất ngẩng mặt lên, một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp lộng lẫy đang đỡ mình dậy.
- Đa tạ tỷ tỷ!
- Tiểu Lang, con không sao chứ?
Phụ mẫu đứa bé vội chạy ra, nhìn nàng cúi đầu.
- Đa tạ công chúa giúp đỡ.
Nàng mỉm cười xoa đầu tiểu bảo nhẹ nói.
- Không có gì, lần sau đi nhớ nhìn đường kẻo ngã. Ta có chút lòng thành, tặng Tiểu Lang mua kẹo ăn nhé!
Nàng từ trong túi lấy ra một thỏi bạc, đặt vào tay phụ mẫu đứa bé. Ba người vội tạ ân điển của nàng và rời đi, Nhã Tịnh cũng không lên kiệu nữa. Y phục xa hoa quét lấy mặt đất bẩn, chân nàng dẵm lên từng bước gạch giống như bao lần nàng dạo chơi. Từng người dân thấy nàng như vậy, đều quỳ xuống hành lễ. Chẳng phải ai bắt ép, qua chuyện hôm qua đã lan truyền khắp thành. Họ tin tưởng vào nàng. Nàng có thể là tiểu nữ hài vui tính, hay chạy lăng xăng khắp nơi. Nhưng khi đất nước gặp nguy, nàng vẫn không ngại chiến đấu hết mình để bảo vệ bọn họ.
- Công chúa vạn an!
Tất cả người dân đều hô lên, Tư Đồ Kha Luân có chút kinh ngạc. Cuối cùng, hắn cũng chọn bước xuống. Nhưng không sánh bước cùng nàng, hắn lui về sau một bước, để nàng đi trước.
Đã tới chiều tối, đôi giày mới không quen khiến chân nàng rớm máu. Nàng đi tới đâu, người dân đều theo sau nàng tới đấy. Nhưng, nàng vẫn không ngưng bước. Cho tới khi đứng trước cổng Hoàng cung, nàng quay đầu lại. Ánh mắt kiên định nhìn từng người dân Khánh quốc, cuối cùng nàng chắc chắn nói.
- Đa tạ các vị những ngày tháng qua vẫn luôn bao dung, ủng hộ cho một công chúa chưa giỏi như ta. Nhưng sau này, ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ non sông Khánh quốc ta. Mong mọi người chỉ giáo ta nhiều hơn!
Dứt lời, nàng cúi đầu trước mọi người khiến ai nấy kinh ngạc. Sau đó mới lui bước vào thành, từ đầu tới cuối, chưa từng quay lưng với người dân.
Nhìn toàn thể người dân trước cấm cung lần nữa quỳ xuống hành lễ với nàng, Tư Đồ Kha Luân lần đầu tiên nhận ra. Thì ra nàng cũng có khí chất Nữ Đế!
Phía tây Tây Hạ và Tu La quốc bắt đầu có chiến tranh, thư báo đã lan đi khắp nước. Lần manh động này của Lang Minh Triết tuy hắn rút lui thành công, nhưng đã khơi mào chiến tranh của các nước khác.
- Chủ nhân.
Nhã Tịnh nhìn lên, là Dạ Nguyệt Tu Kiệt đứng đó. Ánh mắt hắn triệt để tuyệt vọng nhìn nàng, nàng cũng chẳng còn gì nói.
- Như lời ngươi nói, bây giờ ngươi đã tự do rồi. Ta đã lên kiệu hoa, cũng đã tế trời đất.
- Được, như ý nàng!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt lẩn vào bóng đêm, nhìn hắn rời đi nơi này cũng chẳng còn ai nữa. Lúc này ánh mắt nàng đã chẳng còn tiêu cự nữa, ánh mắt nàng chỉ còn hơi nước sớm đọng.
- A Tịnh, thật sự ta mong con có thể đồng ý mối hôn sự này. Càng nhanh càng tốt, hơn là để kéo dài. Ngoại giao của Tư Đồ quốc khá tốt, họ liên kết cùng chúng ta. Con dân Khánh Quốc có thể được sống bình an rồi, con có thể tạm hi sinh không?
Nàng nhìn mẫu thân đang phía bên trên nói, phụ thân nàng vốn mềm lòng nên không nói chuyện này với nàng. Nhưng nàng hiểu, dù có không nguyện ý cũng không thể. Bởi, nàng đang gánh vác rất nhiều trọng trách trên vai, đây chính là cái giá của quyền lực.
- Nhi thần đã hiểu.
Vốn, chẳng thể tìm ra lối thoát. Tự mình chạy trong mê cung, khi tìm ra lại chỉ thấy còn nhiều bức tường khác. Như hoa nở bên tường, hoa rơi mặt nước. Chẳng biết rằng bản thân, ngày khác sẽ đi tới đâu.
Cánh cửa phòng mở ra, chẳng có ai vào náo loạn. Chỉ có Tư Đồ Kha Luân chuệnh choạng bước vào, nàng ngửi thấy nồng nặc mùi rượu trên người hắn. Nhưng ánh mắt hắn thanh tỉnh triệt để, nâng cằm nàng lên. Hai ánh mắt đối lấy nhau, hắn lại thả cằm nàng xuống.
- Nàng nguyện ý sao?
Nhã Tịnh nhếch môi cúi xuống, lệ theo gò má rơi xuống tay nàng. Lúc này, nàng mới nhận ra chính bản thân đang khóc.
- Sao lại không nguyện ý chứ? Đương nhiên ta nguyện ý rồi, đang khóc vì hạnh phúc mà thôi!
Nghe nàng nói, hắn thở dài một hơi.
- Ta sẽ ngủ dưới sàn, nàng ngủ đi!
Nói rồi hắn chỉ ôm một chiếc gối nằm xuống, lòng nàng lại rối như tơ vò.
- Tư Đồ Kha Luân, nếu sau này chàng có phải lòng nữ nhân nào đó. Ta vẫn nguyện ý để chàng nạp thê!
Nghe lời nàng nói, hai tay hắn siết chặt.
- Là vì nàng không yêu ta nên mới nguyện ý làm vậy đúng không? Thật ra, ta mong nàng có thể không cho ta nạp thiếp thì hơn. Ta mong nàng có thể đối với ta, ích kỷ một chút cũng được.
Nàng không biết nên trả lời hắn như nào, hai người còn chưa uống rượu giao bôi. Ánh nến đã tắt, chỉ còn ánh trăng sáng soi, Nhã Tịnh nhẹ mở cửa sổ rồi lẻn ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi tới, mùa xuân về rồi! Hoa đang dần nở, nàng nhìn nụ hoa e ấp bên trong chậu kia đôi môi khẽ run rẩy rồi lại mím chặt.
- Chích thán tha hồi mâu thu thủy bị ẩn khứ. Chích ức tha điểm phá khứ nhật khổ đa. Tá tam lưỡng khổ tửu phương tri li khả. Vãng sự hồi vị bất quá, thị đạn chỉ nhất huy.
(Chỉ than thở, nàng quay đầu hai hàng lệ thấm khô. Chỉ nhớ nàng đã từng đi qua những ngày khổ đau. Mượn đôi ba ly rượu đắng, mới biết chia ly là có thể. Hiểu ra chuyện xưa chẳng qua như một cái chớp mắt)*
Đưa rượu lên môi đỏ, từng ngụm nuốt xuống. Tơ hồng đã buộc, chẳng thể vãn hồi!
- Đồ nhi!
Lưu sư phụ bước tới, nhìn nàng đã say mèm nằm dưới thềm gỗ lạnh lẽo.
Lão thở dài, cuối cùng để Diễm An đưa nàng trở lại phòng bên cạnh.
- Đúng là sâu rượu!
Nhóm Diễm An không nhịn được thốt lên, chỉ có lão Lưu hiểu nàng đang mệt mỏi như nào. Đắp lên chăn ấm, mọi người chia nhau chăm sóc nàng.
Phía ngoài trời đêm, một người còn mặc nguyên hỉ phục lén lút nghe mọi chuyện. Cả những lời nàng nói kia, đều như một giấc mộng chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng nàng lại chẳng thể vãn hồi!
- Nàng ấy, nguyện ý sao.
Nhìn sao đêm lấp lánh trên trời, thở ra một làn khói. Cuối cùng vẫn là quay trở về, nhìn giường hỉ trống không. Bên trên nệm đã chẳng còn hơi ấm, nhưng mùi hương nàng vẫn còn vương. Nằm xuống cảm nhận, Tư Đồ Kha Luân cảm thấy bản thân mình thật quá ngốc rồi. Tình cảm sau này có thể bù đắp, nhưng sau này là bao lâu đây. Nàng bây giờ còn chẳng muốn để hắn chạm vào.
Sáng hôm sau đã tới, mọi người dân đều trở về. Từ sáng, nàng lại lẻn trở về phòng đã thấy Tư Đồ Kha Luân ở đó.
- Nàng về rồi sao? Mau chuẩn bị, chút nữa đám nha hoàn sẽ vào, hôm nay chúng ta sẽ đi quanh kinh thành để diễu hành. Ngày mai, ta và nàng sẽ cùng nhau tới Tư Đồ quốc lại mặt. Chúng ta sẽ ở đó một tháng, sau đó cùng nhau trở về Khánh Quốc.
Lời hắn vừa dứt, nô tỳ bên ngoài đã gọi vọng vào.
- Công chúa, người và phò mã đã tỉnh hay chưa?
- Ta đã tỉnh, mau vào đi!
Cánh cửa lúc này mới mở ra, một đám nha hoàn lại tất bật chạy tới chạy lui. Người dân hôm qua vừa bị kinh sợ, hôm nay cũng đã chẳng còn mấy người. Trên kiệu, nàng cố ý cho lược bỏ đi những thứ quá xa hoa chỉ còn lại vài người đi trước mà thôi.
Trên xe đang đi, có một đứa nhóc ngã xuống, nàng bước tới.
- Tiểu hài tử, ngươi không sao chứ?
Chỉ thấy đứa bé lấm lem bùn đất ngẩng mặt lên, một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp lộng lẫy đang đỡ mình dậy.
- Đa tạ tỷ tỷ!
- Tiểu Lang, con không sao chứ?
Phụ mẫu đứa bé vội chạy ra, nhìn nàng cúi đầu.
- Đa tạ công chúa giúp đỡ.
Nàng mỉm cười xoa đầu tiểu bảo nhẹ nói.
- Không có gì, lần sau đi nhớ nhìn đường kẻo ngã. Ta có chút lòng thành, tặng Tiểu Lang mua kẹo ăn nhé!
Nàng từ trong túi lấy ra một thỏi bạc, đặt vào tay phụ mẫu đứa bé. Ba người vội tạ ân điển của nàng và rời đi, Nhã Tịnh cũng không lên kiệu nữa. Y phục xa hoa quét lấy mặt đất bẩn, chân nàng dẵm lên từng bước gạch giống như bao lần nàng dạo chơi. Từng người dân thấy nàng như vậy, đều quỳ xuống hành lễ. Chẳng phải ai bắt ép, qua chuyện hôm qua đã lan truyền khắp thành. Họ tin tưởng vào nàng. Nàng có thể là tiểu nữ hài vui tính, hay chạy lăng xăng khắp nơi. Nhưng khi đất nước gặp nguy, nàng vẫn không ngại chiến đấu hết mình để bảo vệ bọn họ.
- Công chúa vạn an!
Tất cả người dân đều hô lên, Tư Đồ Kha Luân có chút kinh ngạc. Cuối cùng, hắn cũng chọn bước xuống. Nhưng không sánh bước cùng nàng, hắn lui về sau một bước, để nàng đi trước.
Đã tới chiều tối, đôi giày mới không quen khiến chân nàng rớm máu. Nàng đi tới đâu, người dân đều theo sau nàng tới đấy. Nhưng, nàng vẫn không ngưng bước. Cho tới khi đứng trước cổng Hoàng cung, nàng quay đầu lại. Ánh mắt kiên định nhìn từng người dân Khánh quốc, cuối cùng nàng chắc chắn nói.
- Đa tạ các vị những ngày tháng qua vẫn luôn bao dung, ủng hộ cho một công chúa chưa giỏi như ta. Nhưng sau này, ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ non sông Khánh quốc ta. Mong mọi người chỉ giáo ta nhiều hơn!
Dứt lời, nàng cúi đầu trước mọi người khiến ai nấy kinh ngạc. Sau đó mới lui bước vào thành, từ đầu tới cuối, chưa từng quay lưng với người dân.
Nhìn toàn thể người dân trước cấm cung lần nữa quỳ xuống hành lễ với nàng, Tư Đồ Kha Luân lần đầu tiên nhận ra. Thì ra nàng cũng có khí chất Nữ Đế!
Phía tây Tây Hạ và Tu La quốc bắt đầu có chiến tranh, thư báo đã lan đi khắp nước. Lần manh động này của Lang Minh Triết tuy hắn rút lui thành công, nhưng đã khơi mào chiến tranh của các nước khác.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)