Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 188: Hệ thống.
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 188: Hệ thống.
Nhã Tịnh nhìn xung quanh, không gian tối đen, nhưng nàng biết bản thân đang tỏa sáng bởi nàng tự nhìn thấy chính mình. Rốt cuộc nơi đây là đâu chứ?
“Ting, hệ thống trao đổi linh hồn xin kính chào quý khách.”
Cái này quen quen, đừng nói tiếp theo sẽ hiện ra một cái bảng công nghệ cao.
Nàng vừa suy nghĩ cong, quả nhiên xuất hiện mộ cái bảng.
- Wao
- Kính chào quý khách, tôi là hệ thống Linh Linh có số hiệu là 1202 rất hân hạnh được gặp quý khách. Chúng tôi đã nhận được khát vọng sống lại thêm một lần của quý khách, vừa hay linh hồn của quý khách rất phù hợp để lựa chọn xuyên không. Chúng tôi đã tìm được thân xác phù hợp với linh hồn của quý khách. Mong rằng quý khách có trải nghiệm tốt nhất.
Nghe nó giới thiệu dài dằng dặc khiến nàng ôm đầu.
- Dừng, nói vào chuyện chính. Ta không có thời gian nói dông dài với ngươi.
- Sau khi ký chủ bị tai nạn, ta đã cùng ký chủ xuyên tới đây, chỉ là ta xui hơn một chút. Va phải sao băng sau đó là bị rơi xuống nơi đây, phải xa cách với ký chủ. Nhưng ký chủ yên tâm, chr cần người hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho người quay trở lại thế giới cũ mà người sống, sống bình an tới già.
- Chắc ngươi chưa kịp cập nhật thế giới hiện giờ đúng không?
- Sao ký chủ có thể biết? Bởi vì có chút hỗn loạn lúc xuyên qua, ta bị nhốt trong thiên thạch có từ trường nên ảnh hưởng tới kết nối. Chỉ mới hôm qua ta được ký chủ mở ra nên liền kéo ký chủ vào. Giờ ta mới bắt đầu load thông tin thế giới.
Nhã Tịnh nhếch môi, nnagf chọn một góc ngồi xuống.
- Hãy cho ta biết, nhiệm vụ chủ yếu quan trọng của ta là gì.
- Đó chính là giúp tâm nguyện của Nhã Tịnh trở thành hiện thực, cùng mẫu thân chọn một nơi bình an mà sống. Có thể sống một đời bình phàm là được. không cần trả thù. Sau đó có thể gả cho một nam nhân, cùng nhau du ngoạn nhân gian. Không đụng tới nam, nữ chính.
Nghe xong, nàng ôm đầu coi như bản thân đã chết.
- Người anh em, ngươi load thông tin thế giới hiện tại đi.
Một hồi lâu sau, nàng cũng không biết đã bao lâu trôi qua nàng nghe tiếng cảnh báo vang vọng cùng tiếng hét. Nàng cũng không quá bất ngờ, nhìn qua hệ thống đang hét.
- Ký chủ, ta sẽ hủy diệt thế giới này nhé?
- Đừng hỏi ta, sự việc cũng đã rồi. Thôi, coi như ta sẽ bị kẹt ở đây cả đời. Ngươi đi đi, chúng ta hữu duyên vô phận, cố lên.
Hệ thống tự hỏi cực mạnh, nhưng thế giới này đã bị phá hủy rồi, nó quả thực không phải loại hệ thống có thể quay ngược thời gian. Bởi ký chủ của nó thậm chí còn chưa làm nhiệm vụ để nó đủ điểm thăng cấp đã trực tiếp hủy diệt thế giới, giết đi nữ chính rồi. Hệ thống bày tỏ, nếu biết ra ngoài mà gặp phải chuyện như vậy thì thà nó không ra luôn cho rồi. Giờ quay về cũng đã nhục nhã, nó thậm chí còn chưa làm gì. Mà ở đây cũng trở thành vô dụng, sau tất cả. Hệ thống quyết định bỏ nhà đi bụi.
Hệ thống gì chứ, nhiệm vụ gì chứ, ký chủ gì chứ. Hủy diệt hết đi, nó mệt rồi, rõ là một bộ ngôn tình cổ đại, rơi vào tay cô có khác gì một bộ chiến tranh thế giới không chứ.
Nhưng, hệ thống chỉ còn đủ năng lượng rời đi một mình, nó không thể đem theo ai khác. Nếu không nó sẽ cạn kiệt mà như một ngôi sao chết trôi nổi trong hư không vô định, hoặc sẽ trực tiếp bị hút vào hố đen.
- Vậy ký chủ, người có muốn quay về hiện thực không?
- Ta không, nơi đây có ba mẹ, có người ta yêu. Ta sẽ không đi về nơi xa hoa đó nữa, nơi này cũng rất ổn.
Ít nhất ở đây ta có thể tha hồ bài bạc rượu bia vui vẻ, chứ trở về hiện tại, riêng rượu chè be bét thôi cũng có thể chết trong nước bọt của người khác chứ đừng tính đến đám tật xấu còn lại của nàng. Mất bao năm luyện lên thần bà... phi, nhầm. Mất bao năm để chiến thắng nhân sinh, sao có thể về lại nơi đó chứ. Vô Tình sơn trang còn đang được ta âm thầm quản lý đây.
- Ký chủ, cô thật có tình có nghĩa.
Nghe hệ thống nói như vậy, Nhã Tịnh có chút nhột.
- Ngươi coi như vậy cũng được.
- Vậy ký chủ, ta đi đây. Thế gian rộng lớn, có duyên xin đừng gặp lại.
Vừa dứt lời nàng đã được thả về khoảng trắng, cùng lúc ngửi thầy mùi hương quen thuộc. nàng mở mắt ra, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đã có một mái tóc bạc nhìn nàng mỉm cười.
- Nàng có thích mái tóc này không?
Nàng đưa tay chạm lên tóc hắn.
- Tên thái y chết tiệt kia đã cho chàng uống gì rồi?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt thoáng chốc cứng đơ người, nàng bật cười đem áo hắn kéo lại trao hắn một nụ hôn nhẹ.
- Ngốc tử, chàng luôn cho người theo sát bên bảo vệ ta lúc cần thiết, cả tên thái y kia và lúc tranh lại Khánh quốc, sau đó là khi ta trúng độc, khi ta đối diện rất gần với cái chết. Từng chút một, chàng đều không ra mặt, chỉ âm thầm đứng sau chỉ đường cho ta. Tại sao chàng không ra mặt?
- Bởi vì, ta chỉ mong nàng có thể bình an, vui vẻ và hạnh phúc. Ta khi đó chỉ muốn âm thầm bảo vệ nàng, khi đó nàng đã không chọn ta, nên ta không có can đảm ra mặt. Ta lo lắng rằng nàng sẽ thấy ta phiền toái.
- Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ như vậy, khi đó chàng vội vã rời đi, ta thực lòng muốn nói cuộc hôn nhân kia chỉ là vì lợi ích mà thôi. Vốn ta chẳng động lòng với hắn.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt cầm lấy bàn tay thô ráp của nàng, nó đã thô hơn nhiều năm trước khi hai người lần đầu gặp nhau.
- Vậy nên là ta lại bỏ lỡ nàng?
- Khi đó ta vẫn có chút đau lòng bởi tên họ Lang kia, nên dù khi đó chàng có ở lại, cũng là ta có lỗi với chàng. Nên thà lỡ nhau thêm một khoảng thời gian, phải để chàng chờ lâu nhưng khí gặp lại ít nhất ta sẽ toàn tâm toàn ý với chàng, mình chàng mà thôi.
Tay hai người đan lấy nhau, trên trời cao sao băng vụt qua. Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được việc trút bỏ gánh nặng, hai mắt bỗng mờ đi. Trong vòng tay người mình thương, nàng ngủ một giấc yên bình. Sớm hôm sau, nàng tỉnh lại cả nhà đã quây quanh hai người dùng ánh mắt phán xét.
- Sao vậy?
“Ting, hệ thống trao đổi linh hồn xin kính chào quý khách.”
Cái này quen quen, đừng nói tiếp theo sẽ hiện ra một cái bảng công nghệ cao.
Nàng vừa suy nghĩ cong, quả nhiên xuất hiện mộ cái bảng.
- Wao
- Kính chào quý khách, tôi là hệ thống Linh Linh có số hiệu là 1202 rất hân hạnh được gặp quý khách. Chúng tôi đã nhận được khát vọng sống lại thêm một lần của quý khách, vừa hay linh hồn của quý khách rất phù hợp để lựa chọn xuyên không. Chúng tôi đã tìm được thân xác phù hợp với linh hồn của quý khách. Mong rằng quý khách có trải nghiệm tốt nhất.
Nghe nó giới thiệu dài dằng dặc khiến nàng ôm đầu.
- Dừng, nói vào chuyện chính. Ta không có thời gian nói dông dài với ngươi.
- Sau khi ký chủ bị tai nạn, ta đã cùng ký chủ xuyên tới đây, chỉ là ta xui hơn một chút. Va phải sao băng sau đó là bị rơi xuống nơi đây, phải xa cách với ký chủ. Nhưng ký chủ yên tâm, chr cần người hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho người quay trở lại thế giới cũ mà người sống, sống bình an tới già.
- Chắc ngươi chưa kịp cập nhật thế giới hiện giờ đúng không?
- Sao ký chủ có thể biết? Bởi vì có chút hỗn loạn lúc xuyên qua, ta bị nhốt trong thiên thạch có từ trường nên ảnh hưởng tới kết nối. Chỉ mới hôm qua ta được ký chủ mở ra nên liền kéo ký chủ vào. Giờ ta mới bắt đầu load thông tin thế giới.
Nhã Tịnh nhếch môi, nnagf chọn một góc ngồi xuống.
- Hãy cho ta biết, nhiệm vụ chủ yếu quan trọng của ta là gì.
- Đó chính là giúp tâm nguyện của Nhã Tịnh trở thành hiện thực, cùng mẫu thân chọn một nơi bình an mà sống. Có thể sống một đời bình phàm là được. không cần trả thù. Sau đó có thể gả cho một nam nhân, cùng nhau du ngoạn nhân gian. Không đụng tới nam, nữ chính.
Nghe xong, nàng ôm đầu coi như bản thân đã chết.
- Người anh em, ngươi load thông tin thế giới hiện tại đi.
Một hồi lâu sau, nàng cũng không biết đã bao lâu trôi qua nàng nghe tiếng cảnh báo vang vọng cùng tiếng hét. Nàng cũng không quá bất ngờ, nhìn qua hệ thống đang hét.
- Ký chủ, ta sẽ hủy diệt thế giới này nhé?
- Đừng hỏi ta, sự việc cũng đã rồi. Thôi, coi như ta sẽ bị kẹt ở đây cả đời. Ngươi đi đi, chúng ta hữu duyên vô phận, cố lên.
Hệ thống tự hỏi cực mạnh, nhưng thế giới này đã bị phá hủy rồi, nó quả thực không phải loại hệ thống có thể quay ngược thời gian. Bởi ký chủ của nó thậm chí còn chưa làm nhiệm vụ để nó đủ điểm thăng cấp đã trực tiếp hủy diệt thế giới, giết đi nữ chính rồi. Hệ thống bày tỏ, nếu biết ra ngoài mà gặp phải chuyện như vậy thì thà nó không ra luôn cho rồi. Giờ quay về cũng đã nhục nhã, nó thậm chí còn chưa làm gì. Mà ở đây cũng trở thành vô dụng, sau tất cả. Hệ thống quyết định bỏ nhà đi bụi.
Hệ thống gì chứ, nhiệm vụ gì chứ, ký chủ gì chứ. Hủy diệt hết đi, nó mệt rồi, rõ là một bộ ngôn tình cổ đại, rơi vào tay cô có khác gì một bộ chiến tranh thế giới không chứ.
Nhưng, hệ thống chỉ còn đủ năng lượng rời đi một mình, nó không thể đem theo ai khác. Nếu không nó sẽ cạn kiệt mà như một ngôi sao chết trôi nổi trong hư không vô định, hoặc sẽ trực tiếp bị hút vào hố đen.
- Vậy ký chủ, người có muốn quay về hiện thực không?
- Ta không, nơi đây có ba mẹ, có người ta yêu. Ta sẽ không đi về nơi xa hoa đó nữa, nơi này cũng rất ổn.
Ít nhất ở đây ta có thể tha hồ bài bạc rượu bia vui vẻ, chứ trở về hiện tại, riêng rượu chè be bét thôi cũng có thể chết trong nước bọt của người khác chứ đừng tính đến đám tật xấu còn lại của nàng. Mất bao năm luyện lên thần bà... phi, nhầm. Mất bao năm để chiến thắng nhân sinh, sao có thể về lại nơi đó chứ. Vô Tình sơn trang còn đang được ta âm thầm quản lý đây.
- Ký chủ, cô thật có tình có nghĩa.
Nghe hệ thống nói như vậy, Nhã Tịnh có chút nhột.
- Ngươi coi như vậy cũng được.
- Vậy ký chủ, ta đi đây. Thế gian rộng lớn, có duyên xin đừng gặp lại.
Vừa dứt lời nàng đã được thả về khoảng trắng, cùng lúc ngửi thầy mùi hương quen thuộc. nàng mở mắt ra, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đã có một mái tóc bạc nhìn nàng mỉm cười.
- Nàng có thích mái tóc này không?
Nàng đưa tay chạm lên tóc hắn.
- Tên thái y chết tiệt kia đã cho chàng uống gì rồi?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt thoáng chốc cứng đơ người, nàng bật cười đem áo hắn kéo lại trao hắn một nụ hôn nhẹ.
- Ngốc tử, chàng luôn cho người theo sát bên bảo vệ ta lúc cần thiết, cả tên thái y kia và lúc tranh lại Khánh quốc, sau đó là khi ta trúng độc, khi ta đối diện rất gần với cái chết. Từng chút một, chàng đều không ra mặt, chỉ âm thầm đứng sau chỉ đường cho ta. Tại sao chàng không ra mặt?
- Bởi vì, ta chỉ mong nàng có thể bình an, vui vẻ và hạnh phúc. Ta khi đó chỉ muốn âm thầm bảo vệ nàng, khi đó nàng đã không chọn ta, nên ta không có can đảm ra mặt. Ta lo lắng rằng nàng sẽ thấy ta phiền toái.
- Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ như vậy, khi đó chàng vội vã rời đi, ta thực lòng muốn nói cuộc hôn nhân kia chỉ là vì lợi ích mà thôi. Vốn ta chẳng động lòng với hắn.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt cầm lấy bàn tay thô ráp của nàng, nó đã thô hơn nhiều năm trước khi hai người lần đầu gặp nhau.
- Vậy nên là ta lại bỏ lỡ nàng?
- Khi đó ta vẫn có chút đau lòng bởi tên họ Lang kia, nên dù khi đó chàng có ở lại, cũng là ta có lỗi với chàng. Nên thà lỡ nhau thêm một khoảng thời gian, phải để chàng chờ lâu nhưng khí gặp lại ít nhất ta sẽ toàn tâm toàn ý với chàng, mình chàng mà thôi.
Tay hai người đan lấy nhau, trên trời cao sao băng vụt qua. Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được việc trút bỏ gánh nặng, hai mắt bỗng mờ đi. Trong vòng tay người mình thương, nàng ngủ một giấc yên bình. Sớm hôm sau, nàng tỉnh lại cả nhà đã quây quanh hai người dùng ánh mắt phán xét.
- Sao vậy?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)