Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 63
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 63
Thân cận của Vương gia? Đúng là đáng lo nhỉ? Người của Tứ vương gia đều là những người trung thành, chưa kể tới là hộ vệ thân cận của Vương gia sao có thể phản bội?
Lời quản sự nói ra như một phát vả vào mặt Nhã Như Tuyết, tuy rằng như vậy không có nghĩa sẽ không có kịch bản khác!
- Lỡ đâu nàng ta dùng sức mê hoặc tên thị vệ đó, rồi cùng nàng ta làm ra chuyện tày đình thì sao?
- Hỗn xược! Ngươi đã không có bằng chứng, nói rằng ta đi hạ độc phu quân thì thôi đi? Còn dám ăn nói hàm hồ? Ngươi cho rằng ngươi là ai, ta không nói để mặc ngươi tự tung tự tác, ngươi nghĩ mình là chúa rồi?
Nhã Tịnh tức giận đập bàn, bùng phát bạo nộ! Nhã Lâm bên cạnh hiểu, nếu Nhã Như Tuyết càng nói e rằng mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi!
- Đúng vậy! Ngươi câm miệng cho ta! Nếu ngươi dám nói hàm hồ vậy đừng trách ta!
Nhìn thấy phụ thân tức giận như vậy, Nhã Như Tuyết vô cùng tức tối. Tại sao chứ? Tại sao phụ thân lại bao che cho ả ta? Tại sao nàng ta lại phải chịu ấm ức chứ? Nhưng nhìn thấy mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng, cuối cùng Nhã Như Tuyết cũng nuốt xuống hoài nghi bên mình.
Hai tiếng sau, thái y cuối cùng cũng quay trớ lại.
- Bẩm Hoàng Thượng, Tứ vương gia không có dấu hiệu trúng độc! Chỉ là làm việc có hơi quá sức cộng thêm cơ thể nhiễm phong hàn có chút yếu ớt nên mới như vậy mà thôi!
Nghe báo lại, Nhã Lâm nhẹ lòng thở phào một cái nhìn qua nàng nhếch môi cười. Lão ta không biết mọi chuyện sao có thể như vậy, nhưng lão ta tin. Nhất định Nhã Tịnh có tham gia việc này, nếu không e rằng chuyện đã không dừng ở đây. Chỉ tiếc cho hắn ta nghĩ nhiều rồi, sự thật Nhã Tịnh chưa từng hạ độc Lang Minh Triết thí há có thể có độc? Lão già Nhã Lâm lại như nhớ ra điều gì nghi hoặc nhìn nàng, nhưng nghĩ tới tại sao Nhã Tịnh lại có thể bình tâm như vậy? Một là nàng ta đã có tính toán trước, hai là tất cả chỉ là cái bẫy giăng ra chờ con mồi! Nhưng sao Nhã Tịnh có thể đủ năng lực để liên kết với thái y trong hoàng cung? Chỉ e vụ việc này nghiêng về khả năng thứ hai hơn, nghĩ tới đây ánh mắt của Nhã Lâm bỗng tối xuống. Nhã Tịnh nhìn Nhã Lâm bên đó, có lẽ lão ta đã đoán được vài phần rồi nhỉ? Nhưng vậy thì sao? Nàng khẽ cười, bây giờ nàng và lão ta đã không còn ràng buộc. Nhã Tịnh há có thể tiếp tục làm một con rối? Nàng bây giờ có thể bị mắng là bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, bất trung. Là người của tướng quân phủ lại không tận lực với tướng quân phủ, thậm chí còn phản bội. Chỉ là, nếu tướng quân phủ chỉ đơn giản là tướng quân phủ thật tốt!
Mua bán chức quan, bởi lẽ Nhã Lâm rất được trọng dụng trước kia, việc tìm người tài bảo hộ quốc gia sẽ do tướng quân gánh vác. Chính vì vậy, lão ta giăng bè kết phái với các phú thương, lấy lợi ích đổi chức quan. Cũng vì vậy rất nhiều thảm kịch như của Thượng Quan huyện xảy ra khắp muôn nới, điều đáng hận hơn là lão già kia không ăn riêng. Thêm cả vào quốc khố vài phần, chính vì vậy lão già Lang Chánh Ân (Hoàng thượng) cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngoài ra Nhã Lâm còn cho người ngầm đúc kết binh khí, tung ra tiền giả nhiễu loạn thị trường. Đó là phần của Lang Minh Triết điều tra, đương nhiên Thượng Quan huyện cũng có phần trong đó, chính vì vậy mang danh "đi ngang" nhưng thực ra hắn cũng tới đó điều tra.
Mua bán nữ nhân, tiểu hài tử, thông qua cửa cảng để vận chuyển qua nước Ô, đó là những gì nàng biết khi "vô tình" lang thang một chút lúc Lang Minh Triết đi ra khơi còn nàng ở lại bên bờ. Nàng không phải kẻ chính nghĩa gì, nhận bao tội thì có sao chứ? Còn hơn để cho lão ta tội ác tày đình vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hại thêm bao nhiêu người.
Nhã Tịnh nàng cũng chẳng phải người tốt gì cho cam, gánh lấy tiếng xấu muôn đời, thà rằng như vậy. Con của tội thần, nếu việc này xảy ra. Lang Minh Triết cùng lắm chỉ có thể bảo hộ tính mạng cho nàng cùng mẫu thân, chuyện nàng có thể giữ vững chức vụ vương phi hay không thì không chắc. Nhưng nếu bị hạ xuống, Nhã Tịnh nàng sẽ thấy tự do hơn.
Nhã Như Tuyết sau khi nghe báo cáo lại, sắc mặt trầm xuống, nàng ta không dám nói thái y cung đình có sai sót, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía nàng.
- Ngươi! Cái kẻ độc phụ, ngươi vậy mà hãm hại ta!
Nhã Tịnh khẽ cười, đem giọng hết sức bi thương mà nhìn tới Nhã Như Tuyết bên kia nói.
- Ơ kìa tiểu muội, muội nói như vậy là sao? Ta sao có thể hại muội kia chứ? Muội càng nên nghĩ lại, ai mới là độc phụ! Vu khống ta hạ độc phu quân, chửi bới bôi nhọ thanh danh của ta, còn nghi ngờ ta qua lại với thân tín của người. Muội hại ta như vậy, còn có thể nói ta hại muội sao? Đau lòng thật đấy!
Lang Minh Triết mặc lại y phục đi về lại chính sảnh, hắn vừa nghe nàng nói vậy tiếp tục nhếch môi cười.
- Như lúc trước chúng ta đã nói, cùng sự kiểm chứng của Hoàng thượng. Bây giờ Nhã Tịnh tiểu thư hình như phải đối mặt với lỗi lầm mình gây ra nhỉ?
Liếc qua Nhã Lâm như chết trân đứng ở đó, lão ta không có quyền xin xỏ. Mọi người đều nghe thấy, tất cả đều là nàng ta tự nguyện sẵn sàng chịu trách nhiệm về những gì mình nói. Ngay cả khi Hoàng thượng có hỏi lại, Nhã Tịnh nhấp thêm một ngụm trà nhìn qua Lang Minh Triết tiến bước về phía mình.
- Theo luật của quốc ta, nói xấu, bôi nhọ, hạ nhục hoàng thân quốc thích xử tử! Chu di tam tộc! Nhưng nếu Nhã Tịnh tiểu thư đã tự nhận trách nhiệm về mình, hoàn toàn là cá thể riêng biệt không liên quan tới phủ Tướng quân thì giết mình ngươi là được! Chỉ là trước khi như vậy, chúng ta sẽ trải qua một chút tra tấn nho nhỏ, lấy lại danh dự cùng trong sạch cho Vương phi khi đã bị tiểu thư đây bôi nhọ!
Lần này Nhã Lâm sẽ lựa chọn như nào đây? Tự mình nhảy vào vũng bùn, hay để tâm can bảo bối chết trong đau đớn?
Nhã Như Tuyết nghe vậy tay chân bùn rủn, vội vã quỳ rạp xuống cầu xin.
- Hoàng thượng! Dân nữ biết sai rồi, mong người có thể suy xét một chút, tha cho dân nữ con đường sống. Sau này dân nữ nhất định sẽ an phận mà!
Lang Chánh Ân lúc này nhìn nàng ta như vậy cũng bất lực, lão ta còn nghĩ Nhã Như Tuyết này ít nhất có thể làm gì đó để có kịch hay xem, không ngờ cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân vô dụng. Ngay cả việc hại người cuối cùng cũng thành tự hại mình. Đúng là Nhã Lâm có đứa con gái như nàng ta thật thất bại mà! Không hiểu sao một tài nữ như nàng ta có thể ngây thơ như vậy! Chỉ là danh tài nữ này ý chỉ nói tới, Nhã Như Tuyết giỏi cầm, thi và họa. Những thứ không giúp nàng ta thông minh hơn, cũng không hay đọc sách lắm. Mỗi ngày đều mơ mộng cộng thêm việc Nhã Lâm bảo hộ nàng ta quá kỹ. Cuối cùng cũng chỉ là lấy đá buộc chân mình. Thở dài một hơi, Hoàng thượng nhìn Nhã Như Tuyết khóc tới hoa lê đái vũ nói.
- Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, quốc có quốc pháp. Huống chi tỷ tỷ của ngươi cũng chưa lên tiếng!
Nhã Như Tuyết nghe vậy vội quay qua cầu xin Nhã Tịnh.
- Tỷ tỷ, ta biết sai rồi! Tỷ tha cho ta đi, tha cho ta con đường sống. Nể tình chúng ta là tỷ muội có được hay không?
Nhã Tịnh thực ra trong lòng từng ác độc suy nghĩ mỗi ngày nhớ tới ác mộng sống trong phủ tướng quân kia. Nếu như một ngày bọn chúng rơi vào tay nàng sẽ có kết cục như thế nào, nghĩ ra bảy bảy bốn chín thoại bản trả thù cay độc khiến nàng ta sống không bằng chết. Nhưng nàng chưa từng thực sự làm như vậy, suy cho cùng cũng là tỷ muội một nhà. Nghiệp nàng ta gây ra, để nàng ta tự gánh hậu quả, thuận theo tự nhiên. Nàng có thù tất báo, đương nhiên là vậy. Nhưng vẫn sẽ suy xét vài điều để quyết định báo thù mạnh mẽ hay cảnh cáo. Nhưng lần này nàng ta thì hay rồi, tự đào hố chôn mình luôn. Thực ra có nàng giúp sức đôi chút, không ngờ tới kinh động tới cả hoàng thượng. Giờ nàng có trùng sinh thêm lần nữa, cũng không thể giúp nàng ta thoát khỏi nạn này! Giả vờ mắt điếc tai ngơ, Nhã Như Tuyết vội quỳ xuống cầu xin Lang Minh Triết.
- Vương gia, tệ nữ đã biết tội rồi, xin người tha cho ta đường sống đi mà!
Nhã Tịnh một bên thấy màn này có chút buồn cười, nàng ta cũng biết chọn người cầu xin quá chứ? Hắn ta còn đang đếm ngươi có bao nhiêu lần chửi bới lăng mạ ra để còn xử ngươi nữa là!
Cuối cùng Nhã Như Tuyết vẫn bị giải đi trong sự bất lực của Nhã Lâm. Nếu còn binh phù trong tay, trọng lượng lời nói của lão ta nói ra còn có chút hiệu lực. Ít nhất Nhã Như Tuyết sẽ không bị xử tử, nhưng đời lại không như mơ. Lão ta vì Nhã Như Tuyết gây chuyện, công lao trước kia bảo vệ đất nước cùng lắm chỉ có thể bảo vệ phủ tướng quân mà thôi! Nhã Như Tuyết bị giải tới tử ngục chờ ngày xét xử, Nhã Lâm như mất hồn trở lại phủ tướng quân. Cuối cùng sau tất cả, lão ta cũng không bảo vệ được nhi nữ của mình. Tất cả là do nghiệt súc Nhã Tịnh kia! Nhã Lâm hối hận, lúc trước lại để cho nàng ta sống sót! Đáng lẽ từ lúc nàng ta sinh ra, Nhã Lâm không nên tin lời của tên bói toán kia sau này độc phụ đó sẽ làm nên nghiệp lớn mà giữ lại. Đáng lẽ nên theo lý trí mách bảo mà giết nàng ta ngay khi vừa sinh ra mới đúng!
- Phu quân! Ái nữ đâu? Sao không về cùng chàng?
Nghe đại phu nhân hỏi như vậy, Nhã Lâm cắn chặt răng, lão ta không biết nên trả lời như nào mới đúng. Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của phu quân, đại phu nhân liền có cảm giác không ổn rồi! Khá khen, cảm giác của bà ta cũng không tệ! Nắm lấy tay của Nhã Lâm, đại phu nhân gằn hỏi.
- Ái nữ của ta đâu?
Lời quản sự nói ra như một phát vả vào mặt Nhã Như Tuyết, tuy rằng như vậy không có nghĩa sẽ không có kịch bản khác!
- Lỡ đâu nàng ta dùng sức mê hoặc tên thị vệ đó, rồi cùng nàng ta làm ra chuyện tày đình thì sao?
- Hỗn xược! Ngươi đã không có bằng chứng, nói rằng ta đi hạ độc phu quân thì thôi đi? Còn dám ăn nói hàm hồ? Ngươi cho rằng ngươi là ai, ta không nói để mặc ngươi tự tung tự tác, ngươi nghĩ mình là chúa rồi?
Nhã Tịnh tức giận đập bàn, bùng phát bạo nộ! Nhã Lâm bên cạnh hiểu, nếu Nhã Như Tuyết càng nói e rằng mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi!
- Đúng vậy! Ngươi câm miệng cho ta! Nếu ngươi dám nói hàm hồ vậy đừng trách ta!
Nhìn thấy phụ thân tức giận như vậy, Nhã Như Tuyết vô cùng tức tối. Tại sao chứ? Tại sao phụ thân lại bao che cho ả ta? Tại sao nàng ta lại phải chịu ấm ức chứ? Nhưng nhìn thấy mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng, cuối cùng Nhã Như Tuyết cũng nuốt xuống hoài nghi bên mình.
Hai tiếng sau, thái y cuối cùng cũng quay trớ lại.
- Bẩm Hoàng Thượng, Tứ vương gia không có dấu hiệu trúng độc! Chỉ là làm việc có hơi quá sức cộng thêm cơ thể nhiễm phong hàn có chút yếu ớt nên mới như vậy mà thôi!
Nghe báo lại, Nhã Lâm nhẹ lòng thở phào một cái nhìn qua nàng nhếch môi cười. Lão ta không biết mọi chuyện sao có thể như vậy, nhưng lão ta tin. Nhất định Nhã Tịnh có tham gia việc này, nếu không e rằng chuyện đã không dừng ở đây. Chỉ tiếc cho hắn ta nghĩ nhiều rồi, sự thật Nhã Tịnh chưa từng hạ độc Lang Minh Triết thí há có thể có độc? Lão già Nhã Lâm lại như nhớ ra điều gì nghi hoặc nhìn nàng, nhưng nghĩ tới tại sao Nhã Tịnh lại có thể bình tâm như vậy? Một là nàng ta đã có tính toán trước, hai là tất cả chỉ là cái bẫy giăng ra chờ con mồi! Nhưng sao Nhã Tịnh có thể đủ năng lực để liên kết với thái y trong hoàng cung? Chỉ e vụ việc này nghiêng về khả năng thứ hai hơn, nghĩ tới đây ánh mắt của Nhã Lâm bỗng tối xuống. Nhã Tịnh nhìn Nhã Lâm bên đó, có lẽ lão ta đã đoán được vài phần rồi nhỉ? Nhưng vậy thì sao? Nàng khẽ cười, bây giờ nàng và lão ta đã không còn ràng buộc. Nhã Tịnh há có thể tiếp tục làm một con rối? Nàng bây giờ có thể bị mắng là bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, bất trung. Là người của tướng quân phủ lại không tận lực với tướng quân phủ, thậm chí còn phản bội. Chỉ là, nếu tướng quân phủ chỉ đơn giản là tướng quân phủ thật tốt!
Mua bán chức quan, bởi lẽ Nhã Lâm rất được trọng dụng trước kia, việc tìm người tài bảo hộ quốc gia sẽ do tướng quân gánh vác. Chính vì vậy, lão ta giăng bè kết phái với các phú thương, lấy lợi ích đổi chức quan. Cũng vì vậy rất nhiều thảm kịch như của Thượng Quan huyện xảy ra khắp muôn nới, điều đáng hận hơn là lão già kia không ăn riêng. Thêm cả vào quốc khố vài phần, chính vì vậy lão già Lang Chánh Ân (Hoàng thượng) cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngoài ra Nhã Lâm còn cho người ngầm đúc kết binh khí, tung ra tiền giả nhiễu loạn thị trường. Đó là phần của Lang Minh Triết điều tra, đương nhiên Thượng Quan huyện cũng có phần trong đó, chính vì vậy mang danh "đi ngang" nhưng thực ra hắn cũng tới đó điều tra.
Mua bán nữ nhân, tiểu hài tử, thông qua cửa cảng để vận chuyển qua nước Ô, đó là những gì nàng biết khi "vô tình" lang thang một chút lúc Lang Minh Triết đi ra khơi còn nàng ở lại bên bờ. Nàng không phải kẻ chính nghĩa gì, nhận bao tội thì có sao chứ? Còn hơn để cho lão ta tội ác tày đình vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hại thêm bao nhiêu người.
Nhã Tịnh nàng cũng chẳng phải người tốt gì cho cam, gánh lấy tiếng xấu muôn đời, thà rằng như vậy. Con của tội thần, nếu việc này xảy ra. Lang Minh Triết cùng lắm chỉ có thể bảo hộ tính mạng cho nàng cùng mẫu thân, chuyện nàng có thể giữ vững chức vụ vương phi hay không thì không chắc. Nhưng nếu bị hạ xuống, Nhã Tịnh nàng sẽ thấy tự do hơn.
Nhã Như Tuyết sau khi nghe báo cáo lại, sắc mặt trầm xuống, nàng ta không dám nói thái y cung đình có sai sót, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía nàng.
- Ngươi! Cái kẻ độc phụ, ngươi vậy mà hãm hại ta!
Nhã Tịnh khẽ cười, đem giọng hết sức bi thương mà nhìn tới Nhã Như Tuyết bên kia nói.
- Ơ kìa tiểu muội, muội nói như vậy là sao? Ta sao có thể hại muội kia chứ? Muội càng nên nghĩ lại, ai mới là độc phụ! Vu khống ta hạ độc phu quân, chửi bới bôi nhọ thanh danh của ta, còn nghi ngờ ta qua lại với thân tín của người. Muội hại ta như vậy, còn có thể nói ta hại muội sao? Đau lòng thật đấy!
Lang Minh Triết mặc lại y phục đi về lại chính sảnh, hắn vừa nghe nàng nói vậy tiếp tục nhếch môi cười.
- Như lúc trước chúng ta đã nói, cùng sự kiểm chứng của Hoàng thượng. Bây giờ Nhã Tịnh tiểu thư hình như phải đối mặt với lỗi lầm mình gây ra nhỉ?
Liếc qua Nhã Lâm như chết trân đứng ở đó, lão ta không có quyền xin xỏ. Mọi người đều nghe thấy, tất cả đều là nàng ta tự nguyện sẵn sàng chịu trách nhiệm về những gì mình nói. Ngay cả khi Hoàng thượng có hỏi lại, Nhã Tịnh nhấp thêm một ngụm trà nhìn qua Lang Minh Triết tiến bước về phía mình.
- Theo luật của quốc ta, nói xấu, bôi nhọ, hạ nhục hoàng thân quốc thích xử tử! Chu di tam tộc! Nhưng nếu Nhã Tịnh tiểu thư đã tự nhận trách nhiệm về mình, hoàn toàn là cá thể riêng biệt không liên quan tới phủ Tướng quân thì giết mình ngươi là được! Chỉ là trước khi như vậy, chúng ta sẽ trải qua một chút tra tấn nho nhỏ, lấy lại danh dự cùng trong sạch cho Vương phi khi đã bị tiểu thư đây bôi nhọ!
Lần này Nhã Lâm sẽ lựa chọn như nào đây? Tự mình nhảy vào vũng bùn, hay để tâm can bảo bối chết trong đau đớn?
Nhã Như Tuyết nghe vậy tay chân bùn rủn, vội vã quỳ rạp xuống cầu xin.
- Hoàng thượng! Dân nữ biết sai rồi, mong người có thể suy xét một chút, tha cho dân nữ con đường sống. Sau này dân nữ nhất định sẽ an phận mà!
Lang Chánh Ân lúc này nhìn nàng ta như vậy cũng bất lực, lão ta còn nghĩ Nhã Như Tuyết này ít nhất có thể làm gì đó để có kịch hay xem, không ngờ cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân vô dụng. Ngay cả việc hại người cuối cùng cũng thành tự hại mình. Đúng là Nhã Lâm có đứa con gái như nàng ta thật thất bại mà! Không hiểu sao một tài nữ như nàng ta có thể ngây thơ như vậy! Chỉ là danh tài nữ này ý chỉ nói tới, Nhã Như Tuyết giỏi cầm, thi và họa. Những thứ không giúp nàng ta thông minh hơn, cũng không hay đọc sách lắm. Mỗi ngày đều mơ mộng cộng thêm việc Nhã Lâm bảo hộ nàng ta quá kỹ. Cuối cùng cũng chỉ là lấy đá buộc chân mình. Thở dài một hơi, Hoàng thượng nhìn Nhã Như Tuyết khóc tới hoa lê đái vũ nói.
- Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, quốc có quốc pháp. Huống chi tỷ tỷ của ngươi cũng chưa lên tiếng!
Nhã Như Tuyết nghe vậy vội quay qua cầu xin Nhã Tịnh.
- Tỷ tỷ, ta biết sai rồi! Tỷ tha cho ta đi, tha cho ta con đường sống. Nể tình chúng ta là tỷ muội có được hay không?
Nhã Tịnh thực ra trong lòng từng ác độc suy nghĩ mỗi ngày nhớ tới ác mộng sống trong phủ tướng quân kia. Nếu như một ngày bọn chúng rơi vào tay nàng sẽ có kết cục như thế nào, nghĩ ra bảy bảy bốn chín thoại bản trả thù cay độc khiến nàng ta sống không bằng chết. Nhưng nàng chưa từng thực sự làm như vậy, suy cho cùng cũng là tỷ muội một nhà. Nghiệp nàng ta gây ra, để nàng ta tự gánh hậu quả, thuận theo tự nhiên. Nàng có thù tất báo, đương nhiên là vậy. Nhưng vẫn sẽ suy xét vài điều để quyết định báo thù mạnh mẽ hay cảnh cáo. Nhưng lần này nàng ta thì hay rồi, tự đào hố chôn mình luôn. Thực ra có nàng giúp sức đôi chút, không ngờ tới kinh động tới cả hoàng thượng. Giờ nàng có trùng sinh thêm lần nữa, cũng không thể giúp nàng ta thoát khỏi nạn này! Giả vờ mắt điếc tai ngơ, Nhã Như Tuyết vội quỳ xuống cầu xin Lang Minh Triết.
- Vương gia, tệ nữ đã biết tội rồi, xin người tha cho ta đường sống đi mà!
Nhã Tịnh một bên thấy màn này có chút buồn cười, nàng ta cũng biết chọn người cầu xin quá chứ? Hắn ta còn đang đếm ngươi có bao nhiêu lần chửi bới lăng mạ ra để còn xử ngươi nữa là!
Cuối cùng Nhã Như Tuyết vẫn bị giải đi trong sự bất lực của Nhã Lâm. Nếu còn binh phù trong tay, trọng lượng lời nói của lão ta nói ra còn có chút hiệu lực. Ít nhất Nhã Như Tuyết sẽ không bị xử tử, nhưng đời lại không như mơ. Lão ta vì Nhã Như Tuyết gây chuyện, công lao trước kia bảo vệ đất nước cùng lắm chỉ có thể bảo vệ phủ tướng quân mà thôi! Nhã Như Tuyết bị giải tới tử ngục chờ ngày xét xử, Nhã Lâm như mất hồn trở lại phủ tướng quân. Cuối cùng sau tất cả, lão ta cũng không bảo vệ được nhi nữ của mình. Tất cả là do nghiệt súc Nhã Tịnh kia! Nhã Lâm hối hận, lúc trước lại để cho nàng ta sống sót! Đáng lẽ từ lúc nàng ta sinh ra, Nhã Lâm không nên tin lời của tên bói toán kia sau này độc phụ đó sẽ làm nên nghiệp lớn mà giữ lại. Đáng lẽ nên theo lý trí mách bảo mà giết nàng ta ngay khi vừa sinh ra mới đúng!
- Phu quân! Ái nữ đâu? Sao không về cùng chàng?
Nghe đại phu nhân hỏi như vậy, Nhã Lâm cắn chặt răng, lão ta không biết nên trả lời như nào mới đúng. Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của phu quân, đại phu nhân liền có cảm giác không ổn rồi! Khá khen, cảm giác của bà ta cũng không tệ! Nắm lấy tay của Nhã Lâm, đại phu nhân gằn hỏi.
- Ái nữ của ta đâu?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)