Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông - Chương 1
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông
Chương 1
Uống cạn chén rượu thâm trầm, ánh nến hồng dao động, mơ hồ trông thấy con đường nhỏ phủ đầy hoa rơi, qua ngày hôm nay, xuân liền tắt. Chỉ là dù cho hoa kia có thể lại nở, cố nhân cũng đã không còn nơi đây.
Ngày đó tản bộ vô tình tương phùng, mơ hồ cứ ngỡ như ngày hôm qua, bây giờ cảnh còn người mất, chỉ có sương khói lượn lờ, âm dương cách biệt.
Giật mình nhận ra chỉ là giấc mộng, khi đến gia viên Thứ Sử (quan Tri châu thời xưa, giống như tri huyện, tri phủ, châu là đơn vị hành chính thấp hơn huyện, phủ thì phải) du ngoạn, chợt thấy phía xa một nữ tử đang leo trèo hái trái cây, nữ tử Giang Nam sinh ra chính là xinh đẹp nhu mì, dịu dàng đáng yêu đến động lòng người. Nàng ngoảnh lại thấy hắn, cứ thế mà cười rộ lên, nguyên lai là cười chính mình ham chơi không trèo được xuống. Dung mạo tựa hoa đào, dùng lời nói ngây thơ cầu hắn trợ giúp.
Hắn vừa nhìn thấy dung mạo của nàng, liền giật nảy mình, sớm đã quên mình là Đại tướng quân đương triều, thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái đâm ra lo sợ) mà tiến tới giúp đỡ. Vòng eo của nàng mỏng manh, ấm áp, một cỗ mùi hương theo tay áo của nàng mà tỏa ra, thấm vào ruột gan. Hoa nhẹ nhàng rơi, nàng xem đến chăm chú, hắn mang bảo kiếm bên mình cũng không sợ, cười hỏi, tiểu nữ Tử Uyển, tướng quân là ai?
Tại hạ Tương Lý Nhược Mộc, hắn hấp tấp trả lời, không còn vẻ kiêu căng trước đây, cả khuôn mặt đều nóng bừng như thiêu đốt, ngày đó khi hắn nhận lệnh xuất binh đánh dẹp phản tặc, rong ruổi sa trường, cũng không có khẩn trương như bây giờ. Nàng nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ nói, hóa ra là Tương Lý thiếu gia thiếu niên xuất chúng, quả nhiên đúng là anh hùng. Giang Nam sáng sớm có mưa nhỏ lất phất, nàng trộm nhìn vị tướng quân thiếu niên tuấn mỹ oai hùng, một Thứ Sử Giang Nam nữ nhân như nàng không biết có xứng với tướng quân hay không.
Mùa xuân Giang Nam đẹp đẽ, kết bạn đồng du, chơi thuyền trên sông, tay nắm tay nói cười. Người chèo thuyền râu hoa râm cười hỏi, vị anh hùng này là ai, còn mang theo một mỹ quyến (người nhà xinh đẹp) như hoa thế kia?
Quả nhiên là con trai của Tương Lý gia, chỉ có thể cưới người môn đăng hộ đối chính là tiểu nữ của tam công cửu khanh (), Tương Lý Nhược Mộc không chịu, ngược lại chinh phạt Bắc Cương, chính là vì người con gái Giang Nam xinh đẹp, dịu dàng vẫn còn mang theo ngọc bội của hắn, lại bởi vì sắc đẹp lan xa đến tận kinh thành bị hoàng đế cứng rắn tuyển tiến cung. Từ nay về sau tiêu lang chỉ là người qua đường.
Hoàng đế quen bạo ngược, đáng tiếc cho người con gái Giang Nam mỏng manh như hoa liễu, vào cung bất quá ba năm, mười chín tuổi xuân sắc tươi đẹp lại vội vàng từ trần.
Hận sao? Tương Lý Nhược Mộc bóp nát chén rượu trong tay. Hận không thể hủy đi xã tắc của hắn, đốt tổ miếu của hắn, làm một kẻ loạn thần tặc tử.
Chú thích: () ba chức quan cao nhất trong triều đình phong kiến gồm thái sư, thái bảo, thái phó. Còn Cửu khanh là chín chức quan trong triều đình, đứng sau tam công. Bởi vì nó một nùi tiếng trung nên ta không dịch được. Kiểu tam phẩm, cửu phẩm chúng ta hay nghe trong mấy phim trung í.
Ngày đó tản bộ vô tình tương phùng, mơ hồ cứ ngỡ như ngày hôm qua, bây giờ cảnh còn người mất, chỉ có sương khói lượn lờ, âm dương cách biệt.
Giật mình nhận ra chỉ là giấc mộng, khi đến gia viên Thứ Sử (quan Tri châu thời xưa, giống như tri huyện, tri phủ, châu là đơn vị hành chính thấp hơn huyện, phủ thì phải) du ngoạn, chợt thấy phía xa một nữ tử đang leo trèo hái trái cây, nữ tử Giang Nam sinh ra chính là xinh đẹp nhu mì, dịu dàng đáng yêu đến động lòng người. Nàng ngoảnh lại thấy hắn, cứ thế mà cười rộ lên, nguyên lai là cười chính mình ham chơi không trèo được xuống. Dung mạo tựa hoa đào, dùng lời nói ngây thơ cầu hắn trợ giúp.
Hắn vừa nhìn thấy dung mạo của nàng, liền giật nảy mình, sớm đã quên mình là Đại tướng quân đương triều, thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái đâm ra lo sợ) mà tiến tới giúp đỡ. Vòng eo của nàng mỏng manh, ấm áp, một cỗ mùi hương theo tay áo của nàng mà tỏa ra, thấm vào ruột gan. Hoa nhẹ nhàng rơi, nàng xem đến chăm chú, hắn mang bảo kiếm bên mình cũng không sợ, cười hỏi, tiểu nữ Tử Uyển, tướng quân là ai?
Tại hạ Tương Lý Nhược Mộc, hắn hấp tấp trả lời, không còn vẻ kiêu căng trước đây, cả khuôn mặt đều nóng bừng như thiêu đốt, ngày đó khi hắn nhận lệnh xuất binh đánh dẹp phản tặc, rong ruổi sa trường, cũng không có khẩn trương như bây giờ. Nàng nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ nói, hóa ra là Tương Lý thiếu gia thiếu niên xuất chúng, quả nhiên đúng là anh hùng. Giang Nam sáng sớm có mưa nhỏ lất phất, nàng trộm nhìn vị tướng quân thiếu niên tuấn mỹ oai hùng, một Thứ Sử Giang Nam nữ nhân như nàng không biết có xứng với tướng quân hay không.
Mùa xuân Giang Nam đẹp đẽ, kết bạn đồng du, chơi thuyền trên sông, tay nắm tay nói cười. Người chèo thuyền râu hoa râm cười hỏi, vị anh hùng này là ai, còn mang theo một mỹ quyến (người nhà xinh đẹp) như hoa thế kia?
Quả nhiên là con trai của Tương Lý gia, chỉ có thể cưới người môn đăng hộ đối chính là tiểu nữ của tam công cửu khanh (), Tương Lý Nhược Mộc không chịu, ngược lại chinh phạt Bắc Cương, chính là vì người con gái Giang Nam xinh đẹp, dịu dàng vẫn còn mang theo ngọc bội của hắn, lại bởi vì sắc đẹp lan xa đến tận kinh thành bị hoàng đế cứng rắn tuyển tiến cung. Từ nay về sau tiêu lang chỉ là người qua đường.
Hoàng đế quen bạo ngược, đáng tiếc cho người con gái Giang Nam mỏng manh như hoa liễu, vào cung bất quá ba năm, mười chín tuổi xuân sắc tươi đẹp lại vội vàng từ trần.
Hận sao? Tương Lý Nhược Mộc bóp nát chén rượu trong tay. Hận không thể hủy đi xã tắc của hắn, đốt tổ miếu của hắn, làm một kẻ loạn thần tặc tử.
Chú thích: () ba chức quan cao nhất trong triều đình phong kiến gồm thái sư, thái bảo, thái phó. Còn Cửu khanh là chín chức quan trong triều đình, đứng sau tam công. Bởi vì nó một nùi tiếng trung nên ta không dịch được. Kiểu tam phẩm, cửu phẩm chúng ta hay nghe trong mấy phim trung í.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Hoàn