Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông - Chương 36

Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông Chương 36
Vì bản raw có lỗi nên nhà đánh số sai,

“Lưu công công, đoạn đường xa đã mệt nhọc rồi.” Tương Lý Nhược Mộc nhàn nhạt chào hỏi, Lưu công công vội vã thi lễ, đáp lại vài câu.

Hai người đang tản bộ ở vườn của Cảnh Dụ, Tương Lý Nhược Mộc hỏi, “Lưu công công, mấy ngày nay có thấy Hoàng thượng sau khi trở về với Hoàng thượng lúc trước có phần khác nhau không?”

Lưu công công là người ở trong cung từ lúc trẻ cho đến già như bây giờ, so với dầu còn trơn hơn, trước mặt chủ nhân nói ra suy nghĩ của mình, là không thể được. “Thái úy đại nhân cảm thấy Hoàng thượng có gì thay đổi sao?”

Tương Lý Nhược Mộc cũng không để ý, Lưu công công nhìn ra trên mặt Thái úy tầng tầng đau buồn âm thầm, quả nhiên hắn nói, “Trước nay Hoàng thượng thực sự nói không nhiều, cũng không cười nhiều. Nhưng mà gần đây ít nói đến nỗi ngày càng nghiêm trọng. Không hỏi y, y cũng sẽ không mở miệng, cười càng ít đi, có thì cũng chỉ nhàn nhạt. Có thể xem như là một cái bóng.”

“Lão nô cũng cảm thấy như vậy. Dáng vẻ hiện tại của Hoàng thượng, dường như đang lo lắng nặng nề. Lão nô còn nhìn thấy mỗi lần thị vệ canh cửa thay phiên, vẻ mặt Hoàng thượng có chút sợ hãi. Kỳ thực lúc Thái úy nhìn Hoàng thượng vẫn tính là thời điểm tốt. Lúc Thái úy không có ở đây, Hoàng thượng chỉ ngồi một mình, nơi nào cũng không đi, cũng không thấy ai bên cạnh. Cả đám nô tài Hoàng thượng cũng không gọi vào để sai bảo.”

Bước chân Tương Lý Nhược Mộc dừng lại, “Ngươi còn phát hiện từ y chuyện gì nữa?”

“Thái úy, cái này lão nô không thể nói được,” Lưu công công do dự, nhưng mà Tương Lý Nhược Mộc nhất định đã đoán ra được gì mới có thể hỏi mình. Che giấu không phải là chuyện chủ nhân có thể tha thứ, nghĩ đến đây, gã hạ quyết tâm mà nói ra, “Ở cung điện Hoàng thượng không hề có loại vũ khí gì, bởi vì chỉ có Thái úy là có thể ở trước mặt Hoàng thượng mang theo binh khí.”

“Ta biết.” Tương Lý Nhược Mộc thấy gã nói mơ hồ đâm ra buồn bực, muốn nghe được vấn đề trọng tâm nhanh một chút.

“Vì vậy mà trong cung chỉ có một con dao găm sắc bén Thái úy tùy tay đặt ở nơi này. Lão nô đã nhiều lần nhìn thấy Hoàng thượng một mình nhìn cây dao đó. Ban đầu lão nô chỉ nghĩ Hoàng thượng yêu thích thứ đồ kia. Còn tưởng là Thái úy tặng Hoàng thượng, vì vậy mà Hoàng thượng mỗi ngày đều xem. Sau đó hỏi hạ thần của Phúc Ninh Vương, tiểu thái giám của Hoàng thượng nói, đó chỉ là do Thái úy khi thay quần áo tùy tiện đem tới mà thôi. Lão nô liền lưu tâm. Buổi trưa hôm nay, lúc Thái úy ra ngoài làm việc, lão nô nhìn thấy Hoàng thượng ngồi ở bên dưới cửa sổ rút dao găm ra chơi, sau đó còn dùng ngón tay xoa xoa lưỡi dao. Dao găm của Thái úy thật dọa người, Hoàng thượng chỉ sờ sờ một chút mà ngón tay liền chảy ra máu. Nào ngờ sau đó Hoàng thượng bỗng nhiên đưa hai tay cầm ngược thanh dao găm kia, mũi dao hướng về tim, giống như là muốn đâm mình.”

Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên hít một hơi thật sâu. Lưu công công nhìn vẻ mặt chủ nhân, tiếp tục nói, “Lão nô vội vã chạy vào, Hoàng thượng cùng nô tài Tiếu Tiếu nói y chỉ đang chơi đùa chút thôi, sau đó liền đem dao găm hạ xuống. Lão nô cảm thấy Hoàng thượng thật sự có khả năng chính là đang chơi đùa, thế nhưng chuyện cười này có mấy phần thật giả thì cũng không biết được. Vả lại, Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, làm sao mà lại nghĩ đến việc chơi đùa như thế đây? Sau đó Hoàng thượng nói với nô tài, ngài gần đây vất vả chuyện quốc sự, một ngày xử lý trăm công nghìn việc, bảo lão nô không được nói chuyện y chơi đùa như vậy cho ngài nghe, quấy rầy ngài. Hoàng thượng còn nói, nếu như lão nô cùng ngài nói chuyện này, y sẽ để Thái úy đuổi lão nô ra khỏi hoàng cung.”

Tương Lý Nhược Mộc vẻ mặt u ám, nửa ngày không nói gì. Lưu công công cũng không dám xin cáo lui, nghiêm người đợi Thái úy dặn dò. Cuối cùng Tương Lý Nhược Mộc chỉ nói, “Ngươi đi xuống đi, ta sẽ không nói cho tiểu Hoàng thượng lời của ngươi đâu. Ngươi để ta trông chừng y.” Lại nói, “Tương Lý Nhất Bình hiện tại không ở cạnh tiểu Hoàng thượng phải không? Đợi lát nữa âm thầm nói cho hắn biết, sau này đổi thị vệ không được phép lên tiếng.”

“Vâng, Thái úy đại nhân.” Lưu công công chuẩn xác nhìn thời cơ, thấy Thái úy mặt âm trầm tạm thời không nói chuyện, nhanh chóng ghi nhớ mọi điều được căn dặn rồi lui xuống.

Tương Lý Nhược Mộc đi qua hành lang, quẹo qua ba sân, không có người. Vườn của Cảnh Dụ được xây dựng thật là rối rắm, đúng là cùng với cấu trúc cấu tạo bộ não của hắn vừa vặn ngược nhau. Tương Lý nhược Mộc đang buồn bực, bỗng nhiên ngẫng đầu nhìn một đình phía xa có Cảnh Hi Miểu đang đứng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hướng về nơi đó đi tới.

Cảnh Hi Miểu đang quay lưng về phía hắn, mặc trên người xiêm y Ám Long vân màu bạc, thắt lưng ngọc Hệ Vân Long. Vai gầy eo nhỏ chính là thân hình đặc thù lúc còn thiếu niên, tuy rằng không giống với nữ nhi, nhưng mà ôm lấy sẽ… Tương Lý Nhược Mộc chợt nở nụ cười tự giễu, một trận vừa nãy khiến tim đập rất nhanh.

Có điều, đây là cái cục diện gì vậy? Tương Lý Nhược Mộc suy nghĩ nhìn mấy người dưới đình, tựa hồ như đang bao vây Cảnh Hi Miểu. Nhưng y quay lưng với mình, không nhìn thấy đang làm cái gì. Bên cạnh Cảnh Dụ mặt mày uể oải, xem ra hình như muốn khóc rồi. Hắn nhìn thị vệ Tề Vọng Thư gầy trơ xương sắc mặt nhợt nhạt dường như làm cho người ta khó chịu. Còn có một Hàn Mộng Khuê, mí mắt rũ xuống, bày ra dáng vẻ việc không liên quan đến mình, giống như sẽ không ngẫng đầu lên.

“Hoàng thượng.” Hắn lên tiếng gọi Cảnh Hi Miểu.

Cảnh Hi Miểu nghe thấy âm thanh của hắn ngoảnh đầu lại, “Thái úy, ngươi nhanh sang đây xem một chút.” Từ những lời này nhìn ra được y hiện tại vừa hài lòng lại vui vẻ. Tương Lý Nhược Mộc bất giác nở nụ cười. Cảnh Dụ há to miệng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tương Lý Nhược Mộc, lại bị y trừng mắt nhìn, lập tức không phát ra tiếng động mà lùi về phía sau vài bước.

“Ngươi đạt được trò chơi yêu thích gì, ta cũng không tin trong phủ Phúc Ninh Vương này có thể có thứ gì mà ta không có.” Tương Lý Nhược Mộc ôn hòa nói, lại tức giận nhìn Cảnh Dụ một chút. Cảnh Dụ theo bản năng lại lui vài bước.

“Không có gì yêu thích, nhưng mà thật sự ngươi không có ở đây.” Cảnh Hi Miểu xoay người lại, Tương Lý Nhược Mộc bây giờ mới nhìn đến trong ngực y đang ôm một gấm bố.

“Gói quần áo?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi y, Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, nghiêng người sang, để hắn nhìn rõ đứa bé mới sinh trong tấm chăn, có chút đắc ý, “Chỉ khi ta ôm nó, nó mới không có khóc đấy.”

“Dung mạo thật giống tiểu hầu tử, là Cảnh Dụ sinh đi.” Tương Lý Nhược Mộc nhíu mày, đứa bé này trong ***g ngực Cảnh Hi Miểu mở đôi mắt to màu đen lên, bàn tay nhỏ xíu nắm láy một sợi tóc Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu không để ý đến lời hắn, cúi đầu hôn lên má đứa bé một cái.

“bo bu bo”,trong miệng đứa bé phát lên chuỗi âm đơn, tứ chi quơ quơ, rõ ràng thấy rất vui vẻ, miệng nhỏ chảy nước dãi vui vẻ cười.

Cảnh Hi Miểu cao hứng cười, “Nhược Mộc, Nhược Mộc, ngươi xem nó cười kìa.” Tương Lý Nhược Mộc cúi đầu nhìn, không nhịn được cũng nhếch khóe môi. Hiếm thấy sắc mặt Cảnh Hi Miểu hôm nay lại hồng hào đến thế.

“Ngươi thích nó? Cảnh Dụ, cho Cảnh Hi Miểu mượn chơi vài ngày đi.” Matcha: Thái úy đại nhân ơi, con người ta mà ông xem như đồ chơi không bằng =))))))))

“Hả?” Cảnh Dụ dở khóc dở cười, nhưng mà lại nhìn Tề Vọng Thư lạnh như băng kia một chút, “Thái úy, khuyển tử được Hoàng thượng cùng Thái úy quan tâm, mang đi cũng được.”

“Ta mang đi?” Cảnh Hi Miểu cười xảo huyệt, “Vậy chi bằng ngươi để ta nhận nó làm con nuôi là được rồi.”

“Hả? Hoàng thượng, ngài mới mười lăm tuổi thôi. Hơn nữa đứa bé này cùng thế hệ với ngài, làm sao làm con nuôi của ngài được.” Cảnh Dụ cảm thấy sắp không giữ được con trai của mình rồi.

“Như vậy cũng được.” Tương Lý Nhược Mộc nghĩ đến Cảnh Hi Miểu mười lăm tuổi cho đứa bé uống sữa liền cảm thấy buồn cười. Huống hồ Cảnh Hi Miểu thật sự rất cao hứng, “Vậy thì nhận làm con nuôi đi.”

“Thôi bỏ đi. Nhược Mộc, ngươi không đến gặp ta, vị hoàng thúc này, chính là vì để bản thân có một nhi tử nối dõi tông đường, liền khiến phủ Phúc Ninh Vương không ai được yên. Ta mà ôm đứa bé này đi, hắn đảm bảo phải sinh nữa. Đến lúc đó, tình nhân của hắn sẽ bỏ nhà đi mất.” Cảnh Hi Miểu cười tủm tỉm, nói đến mức làm Tề Vọng Thư từ trắng nõn đến hồng lên.

Tương Lý Nhược Mộc quay đầu lại nhìn mọi người một chút, lập tức hiểu rõ ngọn nguồn. Có phần muốn cười nhưng không muốn để cho Tề Vọng Thư khó xử, “Đi thôi Hi Miểu, trời sắp tối rồi, ngày mai còn phải hồi kinh, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu không muốn, vậy đem đứa bé trả lại đi.”

Cảnh Hi Miểu ngoan ngoãn gật đầu, đem đứa bẻ trả lại cho nhũ mẫu, đứa bé vẫn còn nắm tóc Cảnh Hi Miểu chưa chịu buông tay.

“Cái đứa nhỏ này”, Tương Lý Nhược Mộc mới vừa kéo tay đứa bé kia ra, nó vừa nhìn thấy Tương Lý Nhược Mộc oa một tiếng liền khóc lên, tiếng khóc rõ to. “Quả nhiên là Cảnh Dụ sinh ra.” Tương Lý Nhược Mộc vội vã thu tay lại, bị đứa bé làm cho lỗ tai ê nhức. Cảnh Hi Miểu cúi đầu cười. Bản thân vừa quay đầu lại, đã ung dung dựa vào người Tương Lý Nhược Mộc, “Chúng ta đi thôi, ngươi có đói bụng không đây?”

Tương Lý Nhược Mộc tiện tay đưa một nắm hướng dương cho Cảnh Hi Miểu, y cười mỉm đón lấy. Lúc sắp đi, lúc mọi người đang đưa tiễn, Tương Lý Nhược Mộc dường như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói, “Cảnh Dụ, con trai của ngươi có tên chưa?”

“Chưa có”, Cảnh Dụ liền vội vàng nói, “Xin mời Thái úy ban tên cho.”

“À”, Tương Lý Nhược Mộc đăm chiêu, “Đúng lúc ta có một cái tên rất hay, vậy gọi là Cảnh Ngu đi.”

(Ngu: 禺: trong sách cổ gọi là khỉ(hầu tử))

“Cảnh Ngu? Này không phải là hầu tử sao?” Cảnh Hi Miểu ngẩn cả người, ra sức nhịn cười,” Nhược Mộc, ngươi là cố ý, trong cổ thư chẳng phải nói Ngu là hầu tử, con khỉ chính là hầu tử sao?”

“Ân, thế thì làm sao.” Tương Lý Nhược Mộc nắm lấy tay Cảnh Hi Miểu, ở đây, trên đầu ngón tay có một vết thương nhỏ nhưng đã không còn chảy máu, hắn đem tay y đặt trên môi, nhẹ nhàng hôn lên. Hai gò má Cảnh Hi Miểu hồng lên.

“Ân… Hoàng thượng người cảm thấy tên này không được sao?”

“Được… được”, Cảnh Hi Miểu thấy mấy người phía sau đều nhìn chăm chăm vẻ kỳ lạ của Thái úy, sắc mặt lập tức như hỏa thiêu, trong miệng không thể nói quanh co nữa. Muốn gọi cái gì liền gọi là cái đấy đi, Tương Lý Nhất Bình còn nói hắn có một tên gọi là Cẩu Tử đấy. Không phải dân gian nói tên xấu thì sẽ dễ nuôi sao. Cảnh Hi Miểu không muốn đem tay rút về, nhưng bị nhìn như vậy rất xấu hổ, chân đứng không yên, liền kéo Tương Lý Nhược Mộc đi, dáng vẻ còn gấp hơn cả chạy trối chết.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận