Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê - Chương 3: Bán mình cứu nha hoàn
Chương trước- Chương 1: Hồng hạnh xuất tường?
- Chương 2: Đạp một cước bay ra
- Chương 3: Bán mình cứu nha hoàn
- Chương 4: Đối chọi gay gắt
- Chương 5: Tam điện hạ
- Chương 6: Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ nếm phải tư vị này
- Chương 7: Đừng nghĩ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng
- Chương 8: Họa vô đơn chí
- Chương 9: Khuyên ngươi tốt nhất lấy cái tay bẩn của ngươi ra
- Chương 10: Tam tông tội
- Chương 11: Mua bán không được nhân nghĩa ở đời
- Chương 12: Người bị hưu, khó mà đến được nơi thanh nhã?
- Chương 13: Mẹ kế Tần phu nhân
- Chương 14: Liên quan gì đến ngươi?
- Chương 15: Đánh ngươi răng rơi đầy đất
- Chương 16: Tỷ tỷ Tần Phương Phỉ
- Chương 17: Hai tiêu điểm
- Chương 18: Mẫu Đơn lại nở?
- Chương 19: Tương kế tựu kế
- Chương 20: Đối chứng lại lần nữa
- Chương 21: Nếu không tính sai, Ý phu nhân họ Trần đi?
- Chương 22: Ba nữ nhân ngầm đấu đá
- Chương 23: Ngươi thích ta có phải hay không?
- Chương 24: Tự lấy đá đập chân mình
- Chương 25: Vạch tội hắn
- Chương 26: Minh thương cùng ám tiễn
- Chương 27: Bất cứ lúc nào ta cũng phụng bồi
- Chương 28: Khiêu khích
- Chương 29: Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra
- Chương 30: Mỹ nam quái dị
- Chương 31: Con người của ta luôn luôn tốt số
- Chương 32: Cảm giác giống như đã từng quen biết
- Chương 33: Lập tức cút ra ngoài
- Chương 34: Cho ngươi thời gian hai ngày
- Chương 35: Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi
- Chương 36: Đơn thuốc này từ dâu mà có?
- Chương 37: Làm sao ngươi làm được?
- Chương 38: Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
- Chương 39: Là ảo giác sao?
- Chương 40: Liệu sự như thần
- Chương 41: Lập kế hoạch cảnh cáo
- Chương 42: Không muốn khiến chúng ta phát sinh lúng túng
- Chương 43: Có gian tình?
- Chương 44: Tiêu tan hiềm khích lúc trước?
- Chương 45: Ta ngược lại nên hiểu thế nào, đại tướng quân?"
- Chương 46: Vương gia khuynh thành, đúng là thật?
- Chương 47: Hội hoa mẫu đơn dậy sóng
- Chương 48: Ngươi là kẻ ngốc, cũng coi người khác như kẻ ngốc sao?
- Chương 49: Ếch ngồi đáy giếng
- Chương 50: Bảy bước thành thơ
- Chương 51: Làm bạn đồng hành
- Chương 52: Phiền ngươi đến đỡ ta một cái
- Chương 53: Ngươi bị thương, không cần để ý quá nhiều
- Chương 54: Hành động khiến người khiếp sợ
- Chương 55: Không cần lại đâm chọt cái gì
- Chương 56: Ta là người như thế nào bản thân ta rất rõ ràng, không cần người khác tới nhắc nhở
- Chương 57: Hậu quả của việc khiêu khích
- Chương 58: Ta há có thể bỏ qua cho ngươi?
- Chương 59: Đánh lại bà ta, ta không hối hận
- Chương 60: Ôm ngươi ra ngoài
- Chương 61: Mỹ nam kỳ quái
- Chương 62: Kinh thành ác nữ
- Chương 63: Học nghệ không tinh, không có quan hệ gì tới ngươi
- Chương 64: Muốn làm bà mối sao?
- Chương 65: Muốn ngươi làm thiếp sao?
- Chương 66: Ngươi cách cái chết không xa
- Chương 67: Một bát máu chó
- Chương 68: Vu oan
- Chương 69: Ngươi đây là đang bảo vệ nàng?
- Chương 70: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
- Chương 71: Bất ngờ khó hiểu
- Chương 72: Cùng nhau quan sát
- Chương 73: Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?
- Chương 74: Mỹ nam thần bí
- Chương 75: Một đệ đệ tiểu bạch kiểm, thật đáng mừng
- Chương 76: Ngươi sẽ không đoạt nhân sở ái *
- Chương 77: Cách xa nàng một chút
- Chương 78: Gió nổi mây phun (1)
- Chương 79: Gió thổi mây phun (2)
- Chương 80: Gió thổi mây phun (3)
- Chương 81: Gió thổi mây phun (4)
- Chương 82: Gió thổi mây phun (5)
- Chương 83: Gió thổi mây phun (6)
- Chương 84: Nhiệm vụ đặc biệt của Hiên Viên Triệt
- Chương 85: Vạch áo cho người xem lưng
- Chương 86: Chúng ta lại bỏ lỡ như vậy
- Chương 87: Người nào lấy lòng người nào, mới đổi lấy địa vị ngày hôm nay?
- Chương 88: Tần tư thư nhanh nhẹn dũng mãnh
- Chương 89: Lực sát thương của ghen tị
- Chương 90: Một tin tức quan trọng
- Chương 91: Bạn cũ đến
- Chương 92: Chương 92. Loại duyên phận và tình cảm này đó
- Chương 93: Ngoài ý muốn
- Chương 94: Nữ nhân, nữ nhân
- Chương 95: Ngươi không có một chút cảm xúc nào sao?
- Chương 96: Sống ở bên cạnh ta
- Chương 97: Chúng ta từ từ đến
- Chương 98: Ta sẽ để ý cho ngươi
- Chương 99: Làm cho hắn?
- Chương 100: Chúng ta có thể hay không?
- Chương 101
- Chương 102: Đổi lại thân phận
- Chương 103: Động tác của ta sẽ có người không quen nhìn nhỉ
- Chương 104: Một tin tức
- Chương 105: Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng
- Chương 106: Không cần loạn điểm uyên ương, có được hay không?
- Chương 107: Quyết định của Hiên Viên Triệt
- Chương 108: Phượng Hoàng trở về này
- Chương 109: Có chạy đằng trời
- Chương 110: Đêm khuya giằng co
- Chương 111: Ta sẽ chờ nàng
- Chương 112: Gặp lại Hiên Viên Triệt
- Chương 113: Ngày kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
Chương 3: Bán mình cứu nha hoàn
Tần Mục Ca xoay người xem xung quanh mình một chút, đứng dậy đi đến dưới bậc thềm cửa phủ tướng quân, rút một cọng cỏ cầm trong tay mình, nhìn bầy người chung quanh trước mặt, cất cao giọng nói: : " Mọi người, nha hoàn của ta trọng thương cần chữa trị, mà trên người Tần Mục Ca một phân tiền cũng không có! Cho nên hiện tại ta quyết định bán mình! Nếu người nào nguyện ý bỏ tiền chữa trị nha hoàn của ta, ta Tần Mục Ca nguyện ý làm nô tỳ báo đáp!"
Nghênh Xuân vừa nghe Tần Mục Ca muốn bán mình, gấp gáp dùng hết khí lực đẩy Phủ Cầm một cái, ý bảo nàng đi ngăn cản tiểu thư vừa làm chuyện điên rồ.
Đương nhiên Phủ Cầm cũng cho là như vậy, cho nên nàng lập tức xông tới bên cạnh Tần Mục Ca, đôi tay ngăn đối phương lại, gần như là mù quáng cấp bách nói: " Tiểu thư không cần thiết làm chuyện điên rồ, muốn bán mình cũng là nô tỳ, Phủ Cầm quyết không thể khiến tiểu thư bị rớt giá trị!"
Mãn nguyện nhìn xa lạ trước mắt cũng không thân thiết bằng Phủ Cầm và Nghênh Xuân, cười nhạt, nói." Dù sao thanh danh của ta cũng xấu đến cực điểm, giá trị con người không có gì đáng kể -- tiểu thư làm nô tài như ta sẽ là nô tài tốt, sẽ không giống những người khác chỉ bắt nạt kẻ yếu, một ngày kia bán chủ cầu vinh cũng là chuyện có thể làm được."
Câu nói cuối cùng kia rất rõ ràng cho thấy là nhằm vào mấy người...gia đinh kia, bất quá ánh mắt của nàng lại không có nhìn đối phương nhiều thêm một cái, chỉ là mang theo một chút thâm tình nhìn Phủ Cầm, khẽ đẩy nhẹ nàng (Phủ Cầm) một cái, kêu nàng đi chiếu cố Nghênh Xuân.
Vẻ mặt đối phương( Nghênh Xuân) đau đớn, không ngừng vuốt chân, nhìn thấy khiến người ta lo lắng.
Hành động của Tần Mục Ca khiến mọi người xôn xao, mọi người không nghĩ tới Tần Mục Ca sẽ bán mình cứu nha hoàn, cho nên không ít người bắt đầu có ý đồ, bởi vì Tần Mục Ca thật xinh đẹp, đứng ở trong đám người quả thực chính là hạc giữa bầy gà, tất cả mọi người chỉ là vật làm nền.
Vẻ mặt hơi tái nhợt tuy rằng có vẻ bệnh hoạn, nhưng càng làm cho người có ý muốn cảm thấy đau lòng, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết kia khó có thể miêu tả, giống như tiên nữ giáng trần, ưu nhã, bình tĩnh, thong dong, kiên quyết.
Lúc đám người đang nghị luận, đại môn màu đỏ thẫm của phủ Đại tướng quân mở ra, mấy người phụ nhân vây quanh một nữ tử trang phục lộng lẫy chậm rãi đi ra.
Chỉ thấy nàng kia có vẻ rất thùy mị, dáng người xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt xếch hết sức mê người, đôi môi đỏ tươi phối hợp với móng tay sơn màu đỏ, làm nổi bật trang phục màu trắng dị thường bắt mắt.
"Chuyện gì, ở trước phủ ầm ĩ không ngừng cái gì?" Nàng kia vừa nói chuyện, ánh mắt tràn đầy khinh miệt quét về phía Tần Mục Ca.
Gia đinh kia nhìn thấy, lập tức tiến lên khom lưng thi lễ bẩm báo nói: " Như phu nhân, nàng đang ở đây bán mình..."
"Bán thân?" Như phu nhân kia hứng thú mày lá liễu nhíu lại, nhấc vạt váy chậm rãi bước xuống bậc thềm, nụ cười yếu ớt có chút ưu nhã đi đến trước mặt Tần Mục Ca, trên dưới đánh giá một cái, nhẹ giọng nói," Thật là đáng thương, đường đường là chủ mẫu thế nhưng phải đến nông nỗi bán mình,đã tư thông nếu sớm biết thu liễm bất hòa với người khác, làm gì đến nỗi rơi vào tình trạng như thế, vừa tổn hại mặt mũi của tướng quân, lại chặt đứt đường lui của mình, khiến cho chúng bạn xa lánh, thực sự không đáng giá..."
Tần Mục Ca nhìn đáy mắt đối phương có chút vui sướng khi người gặp họa, trong lòng sớm chán ghét. Mình cái gì cũng không nhớ được, Phủ Cầm nói mình bị oan, như vậy trong chuyện này nhất định có khúc chiết ( quanh co,ẩn tình) mới khiến cho mình rơi vào tình cảnh bị động, chỉ là hiện tại nhất thời không thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Mặc dù như thế, cũng không thể để nàng chửi bới mình ở dưới con mắt của mọi người!
Vì vậy Tần Mục Ca lạnh lùng cười một tiếng;" Bắt tặc cầm tang,bắt tiêm cầm song*, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tư thông với người khác?"
*Thành ngữ xuất xứ thời nhà Tống: ý là bắt trộm phải có tang vật,bắt kẻ thông dâm phải bắt được cả đôi.
Như phu nhân không nghĩ tới trường hợp như vậy, Tần Mục Ca vẫn còn dám ưỡn mặt biện giải cho mình, mọi người đều đã biết chuyện xấu, vậy mà nàng còn trấn định như thế!
Nghênh Xuân vừa nghe Tần Mục Ca muốn bán mình, gấp gáp dùng hết khí lực đẩy Phủ Cầm một cái, ý bảo nàng đi ngăn cản tiểu thư vừa làm chuyện điên rồ.
Đương nhiên Phủ Cầm cũng cho là như vậy, cho nên nàng lập tức xông tới bên cạnh Tần Mục Ca, đôi tay ngăn đối phương lại, gần như là mù quáng cấp bách nói: " Tiểu thư không cần thiết làm chuyện điên rồ, muốn bán mình cũng là nô tỳ, Phủ Cầm quyết không thể khiến tiểu thư bị rớt giá trị!"
Mãn nguyện nhìn xa lạ trước mắt cũng không thân thiết bằng Phủ Cầm và Nghênh Xuân, cười nhạt, nói." Dù sao thanh danh của ta cũng xấu đến cực điểm, giá trị con người không có gì đáng kể -- tiểu thư làm nô tài như ta sẽ là nô tài tốt, sẽ không giống những người khác chỉ bắt nạt kẻ yếu, một ngày kia bán chủ cầu vinh cũng là chuyện có thể làm được."
Câu nói cuối cùng kia rất rõ ràng cho thấy là nhằm vào mấy người...gia đinh kia, bất quá ánh mắt của nàng lại không có nhìn đối phương nhiều thêm một cái, chỉ là mang theo một chút thâm tình nhìn Phủ Cầm, khẽ đẩy nhẹ nàng (Phủ Cầm) một cái, kêu nàng đi chiếu cố Nghênh Xuân.
Vẻ mặt đối phương( Nghênh Xuân) đau đớn, không ngừng vuốt chân, nhìn thấy khiến người ta lo lắng.
Hành động của Tần Mục Ca khiến mọi người xôn xao, mọi người không nghĩ tới Tần Mục Ca sẽ bán mình cứu nha hoàn, cho nên không ít người bắt đầu có ý đồ, bởi vì Tần Mục Ca thật xinh đẹp, đứng ở trong đám người quả thực chính là hạc giữa bầy gà, tất cả mọi người chỉ là vật làm nền.
Vẻ mặt hơi tái nhợt tuy rằng có vẻ bệnh hoạn, nhưng càng làm cho người có ý muốn cảm thấy đau lòng, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết kia khó có thể miêu tả, giống như tiên nữ giáng trần, ưu nhã, bình tĩnh, thong dong, kiên quyết.
Lúc đám người đang nghị luận, đại môn màu đỏ thẫm của phủ Đại tướng quân mở ra, mấy người phụ nhân vây quanh một nữ tử trang phục lộng lẫy chậm rãi đi ra.
Chỉ thấy nàng kia có vẻ rất thùy mị, dáng người xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt xếch hết sức mê người, đôi môi đỏ tươi phối hợp với móng tay sơn màu đỏ, làm nổi bật trang phục màu trắng dị thường bắt mắt.
"Chuyện gì, ở trước phủ ầm ĩ không ngừng cái gì?" Nàng kia vừa nói chuyện, ánh mắt tràn đầy khinh miệt quét về phía Tần Mục Ca.
Gia đinh kia nhìn thấy, lập tức tiến lên khom lưng thi lễ bẩm báo nói: " Như phu nhân, nàng đang ở đây bán mình..."
"Bán thân?" Như phu nhân kia hứng thú mày lá liễu nhíu lại, nhấc vạt váy chậm rãi bước xuống bậc thềm, nụ cười yếu ớt có chút ưu nhã đi đến trước mặt Tần Mục Ca, trên dưới đánh giá một cái, nhẹ giọng nói," Thật là đáng thương, đường đường là chủ mẫu thế nhưng phải đến nông nỗi bán mình,đã tư thông nếu sớm biết thu liễm bất hòa với người khác, làm gì đến nỗi rơi vào tình trạng như thế, vừa tổn hại mặt mũi của tướng quân, lại chặt đứt đường lui của mình, khiến cho chúng bạn xa lánh, thực sự không đáng giá..."
Tần Mục Ca nhìn đáy mắt đối phương có chút vui sướng khi người gặp họa, trong lòng sớm chán ghét. Mình cái gì cũng không nhớ được, Phủ Cầm nói mình bị oan, như vậy trong chuyện này nhất định có khúc chiết ( quanh co,ẩn tình) mới khiến cho mình rơi vào tình cảnh bị động, chỉ là hiện tại nhất thời không thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Mặc dù như thế, cũng không thể để nàng chửi bới mình ở dưới con mắt của mọi người!
Vì vậy Tần Mục Ca lạnh lùng cười một tiếng;" Bắt tặc cầm tang,bắt tiêm cầm song*, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tư thông với người khác?"
*Thành ngữ xuất xứ thời nhà Tống: ý là bắt trộm phải có tang vật,bắt kẻ thông dâm phải bắt được cả đôi.
Như phu nhân không nghĩ tới trường hợp như vậy, Tần Mục Ca vẫn còn dám ưỡn mặt biện giải cho mình, mọi người đều đã biết chuyện xấu, vậy mà nàng còn trấn định như thế!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hồng hạnh xuất tường?
- Chương 2: Đạp một cước bay ra
- Chương 3: Bán mình cứu nha hoàn
- Chương 4: Đối chọi gay gắt
- Chương 5: Tam điện hạ
- Chương 6: Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ nếm phải tư vị này
- Chương 7: Đừng nghĩ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng
- Chương 8: Họa vô đơn chí
- Chương 9: Khuyên ngươi tốt nhất lấy cái tay bẩn của ngươi ra
- Chương 10: Tam tông tội
- Chương 11: Mua bán không được nhân nghĩa ở đời
- Chương 12: Người bị hưu, khó mà đến được nơi thanh nhã?
- Chương 13: Mẹ kế Tần phu nhân
- Chương 14: Liên quan gì đến ngươi?
- Chương 15: Đánh ngươi răng rơi đầy đất
- Chương 16: Tỷ tỷ Tần Phương Phỉ
- Chương 17: Hai tiêu điểm
- Chương 18: Mẫu Đơn lại nở?
- Chương 19: Tương kế tựu kế
- Chương 20: Đối chứng lại lần nữa
- Chương 21: Nếu không tính sai, Ý phu nhân họ Trần đi?
- Chương 22: Ba nữ nhân ngầm đấu đá
- Chương 23: Ngươi thích ta có phải hay không?
- Chương 24: Tự lấy đá đập chân mình
- Chương 25: Vạch tội hắn
- Chương 26: Minh thương cùng ám tiễn
- Chương 27: Bất cứ lúc nào ta cũng phụng bồi
- Chương 28: Khiêu khích
- Chương 29: Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra
- Chương 30: Mỹ nam quái dị
- Chương 31: Con người của ta luôn luôn tốt số
- Chương 32: Cảm giác giống như đã từng quen biết
- Chương 33: Lập tức cút ra ngoài
- Chương 34: Cho ngươi thời gian hai ngày
- Chương 35: Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi
- Chương 36: Đơn thuốc này từ dâu mà có?
- Chương 37: Làm sao ngươi làm được?
- Chương 38: Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
- Chương 39: Là ảo giác sao?
- Chương 40: Liệu sự như thần
- Chương 41: Lập kế hoạch cảnh cáo
- Chương 42: Không muốn khiến chúng ta phát sinh lúng túng
- Chương 43: Có gian tình?
- Chương 44: Tiêu tan hiềm khích lúc trước?
- Chương 45: Ta ngược lại nên hiểu thế nào, đại tướng quân?"
- Chương 46: Vương gia khuynh thành, đúng là thật?
- Chương 47: Hội hoa mẫu đơn dậy sóng
- Chương 48: Ngươi là kẻ ngốc, cũng coi người khác như kẻ ngốc sao?
- Chương 49: Ếch ngồi đáy giếng
- Chương 50: Bảy bước thành thơ
- Chương 51: Làm bạn đồng hành
- Chương 52: Phiền ngươi đến đỡ ta một cái
- Chương 53: Ngươi bị thương, không cần để ý quá nhiều
- Chương 54: Hành động khiến người khiếp sợ
- Chương 55: Không cần lại đâm chọt cái gì
- Chương 56: Ta là người như thế nào bản thân ta rất rõ ràng, không cần người khác tới nhắc nhở
- Chương 57: Hậu quả của việc khiêu khích
- Chương 58: Ta há có thể bỏ qua cho ngươi?
- Chương 59: Đánh lại bà ta, ta không hối hận
- Chương 60: Ôm ngươi ra ngoài
- Chương 61: Mỹ nam kỳ quái
- Chương 62: Kinh thành ác nữ
- Chương 63: Học nghệ không tinh, không có quan hệ gì tới ngươi
- Chương 64: Muốn làm bà mối sao?
- Chương 65: Muốn ngươi làm thiếp sao?
- Chương 66: Ngươi cách cái chết không xa
- Chương 67: Một bát máu chó
- Chương 68: Vu oan
- Chương 69: Ngươi đây là đang bảo vệ nàng?
- Chương 70: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
- Chương 71: Bất ngờ khó hiểu
- Chương 72: Cùng nhau quan sát
- Chương 73: Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?
- Chương 74: Mỹ nam thần bí
- Chương 75: Một đệ đệ tiểu bạch kiểm, thật đáng mừng
- Chương 76: Ngươi sẽ không đoạt nhân sở ái *
- Chương 77: Cách xa nàng một chút
- Chương 78: Gió nổi mây phun (1)
- Chương 79: Gió thổi mây phun (2)
- Chương 80: Gió thổi mây phun (3)
- Chương 81: Gió thổi mây phun (4)
- Chương 82: Gió thổi mây phun (5)
- Chương 83: Gió thổi mây phun (6)
- Chương 84: Nhiệm vụ đặc biệt của Hiên Viên Triệt
- Chương 85: Vạch áo cho người xem lưng
- Chương 86: Chúng ta lại bỏ lỡ như vậy
- Chương 87: Người nào lấy lòng người nào, mới đổi lấy địa vị ngày hôm nay?
- Chương 88: Tần tư thư nhanh nhẹn dũng mãnh
- Chương 89: Lực sát thương của ghen tị
- Chương 90: Một tin tức quan trọng
- Chương 91: Bạn cũ đến
- Chương 92: Chương 92. Loại duyên phận và tình cảm này đó
- Chương 93: Ngoài ý muốn
- Chương 94: Nữ nhân, nữ nhân
- Chương 95: Ngươi không có một chút cảm xúc nào sao?
- Chương 96: Sống ở bên cạnh ta
- Chương 97: Chúng ta từ từ đến
- Chương 98: Ta sẽ để ý cho ngươi
- Chương 99: Làm cho hắn?
- Chương 100: Chúng ta có thể hay không?
- Chương 101
- Chương 102: Đổi lại thân phận
- Chương 103: Động tác của ta sẽ có người không quen nhìn nhỉ
- Chương 104: Một tin tức
- Chương 105: Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng
- Chương 106: Không cần loạn điểm uyên ương, có được hay không?
- Chương 107: Quyết định của Hiên Viên Triệt
- Chương 108: Phượng Hoàng trở về này
- Chương 109: Có chạy đằng trời
- Chương 110: Đêm khuya giằng co
- Chương 111: Ta sẽ chờ nàng
- Chương 112: Gặp lại Hiên Viên Triệt
- Chương 113: Ngày kết cục