Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê - Chương 38: Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
Chương trước- Chương 1: Hồng hạnh xuất tường?
- Chương 2: Đạp một cước bay ra
- Chương 3: Bán mình cứu nha hoàn
- Chương 4: Đối chọi gay gắt
- Chương 5: Tam điện hạ
- Chương 6: Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ nếm phải tư vị này
- Chương 7: Đừng nghĩ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng
- Chương 8: Họa vô đơn chí
- Chương 9: Khuyên ngươi tốt nhất lấy cái tay bẩn của ngươi ra
- Chương 10: Tam tông tội
- Chương 11: Mua bán không được nhân nghĩa ở đời
- Chương 12: Người bị hưu, khó mà đến được nơi thanh nhã?
- Chương 13: Mẹ kế Tần phu nhân
- Chương 14: Liên quan gì đến ngươi?
- Chương 15: Đánh ngươi răng rơi đầy đất
- Chương 16: Tỷ tỷ Tần Phương Phỉ
- Chương 17: Hai tiêu điểm
- Chương 18: Mẫu Đơn lại nở?
- Chương 19: Tương kế tựu kế
- Chương 20: Đối chứng lại lần nữa
- Chương 21: Nếu không tính sai, Ý phu nhân họ Trần đi?
- Chương 22: Ba nữ nhân ngầm đấu đá
- Chương 23: Ngươi thích ta có phải hay không?
- Chương 24: Tự lấy đá đập chân mình
- Chương 25: Vạch tội hắn
- Chương 26: Minh thương cùng ám tiễn
- Chương 27: Bất cứ lúc nào ta cũng phụng bồi
- Chương 28: Khiêu khích
- Chương 29: Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra
- Chương 30: Mỹ nam quái dị
- Chương 31: Con người của ta luôn luôn tốt số
- Chương 32: Cảm giác giống như đã từng quen biết
- Chương 33: Lập tức cút ra ngoài
- Chương 34: Cho ngươi thời gian hai ngày
- Chương 35: Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi
- Chương 36: Đơn thuốc này từ dâu mà có?
- Chương 37: Làm sao ngươi làm được?
- Chương 38: Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
- Chương 39: Là ảo giác sao?
- Chương 40: Liệu sự như thần
- Chương 41: Lập kế hoạch cảnh cáo
- Chương 42: Không muốn khiến chúng ta phát sinh lúng túng
- Chương 43: Có gian tình?
- Chương 44: Tiêu tan hiềm khích lúc trước?
- Chương 45: Ta ngược lại nên hiểu thế nào, đại tướng quân?"
- Chương 46: Vương gia khuynh thành, đúng là thật?
- Chương 47: Hội hoa mẫu đơn dậy sóng
- Chương 48: Ngươi là kẻ ngốc, cũng coi người khác như kẻ ngốc sao?
- Chương 49: Ếch ngồi đáy giếng
- Chương 50: Bảy bước thành thơ
- Chương 51: Làm bạn đồng hành
- Chương 52: Phiền ngươi đến đỡ ta một cái
- Chương 53: Ngươi bị thương, không cần để ý quá nhiều
- Chương 54: Hành động khiến người khiếp sợ
- Chương 55: Không cần lại đâm chọt cái gì
- Chương 56: Ta là người như thế nào bản thân ta rất rõ ràng, không cần người khác tới nhắc nhở
- Chương 57: Hậu quả của việc khiêu khích
- Chương 58: Ta há có thể bỏ qua cho ngươi?
- Chương 59: Đánh lại bà ta, ta không hối hận
- Chương 60: Ôm ngươi ra ngoài
- Chương 61: Mỹ nam kỳ quái
- Chương 62: Kinh thành ác nữ
- Chương 63: Học nghệ không tinh, không có quan hệ gì tới ngươi
- Chương 64: Muốn làm bà mối sao?
- Chương 65: Muốn ngươi làm thiếp sao?
- Chương 66: Ngươi cách cái chết không xa
- Chương 67: Một bát máu chó
- Chương 68: Vu oan
- Chương 69: Ngươi đây là đang bảo vệ nàng?
- Chương 70: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
- Chương 71: Bất ngờ khó hiểu
- Chương 72: Cùng nhau quan sát
- Chương 73: Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?
- Chương 74: Mỹ nam thần bí
- Chương 75: Một đệ đệ tiểu bạch kiểm, thật đáng mừng
- Chương 76: Ngươi sẽ không đoạt nhân sở ái *
- Chương 77: Cách xa nàng một chút
- Chương 78: Gió nổi mây phun (1)
- Chương 79: Gió thổi mây phun (2)
- Chương 80: Gió thổi mây phun (3)
- Chương 81: Gió thổi mây phun (4)
- Chương 82: Gió thổi mây phun (5)
- Chương 83: Gió thổi mây phun (6)
- Chương 84: Nhiệm vụ đặc biệt của Hiên Viên Triệt
- Chương 85: Vạch áo cho người xem lưng
- Chương 86: Chúng ta lại bỏ lỡ như vậy
- Chương 87: Người nào lấy lòng người nào, mới đổi lấy địa vị ngày hôm nay?
- Chương 88: Tần tư thư nhanh nhẹn dũng mãnh
- Chương 89: Lực sát thương của ghen tị
- Chương 90: Một tin tức quan trọng
- Chương 91: Bạn cũ đến
- Chương 92: Chương 92. Loại duyên phận và tình cảm này đó
- Chương 93: Ngoài ý muốn
- Chương 94: Nữ nhân, nữ nhân
- Chương 95: Ngươi không có một chút cảm xúc nào sao?
- Chương 96: Sống ở bên cạnh ta
- Chương 97: Chúng ta từ từ đến
- Chương 98: Ta sẽ để ý cho ngươi
- Chương 99: Làm cho hắn?
- Chương 100: Chúng ta có thể hay không?
- Chương 101
- Chương 102: Đổi lại thân phận
- Chương 103: Động tác của ta sẽ có người không quen nhìn nhỉ
- Chương 104: Một tin tức
- Chương 105: Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng
- Chương 106: Không cần loạn điểm uyên ương, có được hay không?
- Chương 107: Quyết định của Hiên Viên Triệt
- Chương 108: Phượng Hoàng trở về này
- Chương 109: Có chạy đằng trời
- Chương 110: Đêm khuya giằng co
- Chương 111: Ta sẽ chờ nàng
- Chương 112: Gặp lại Hiên Viên Triệt
- Chương 113: Ngày kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
Chương 38: Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
Không ngờ, Hiên Viên triệt một phát bắt được tay nàng, giọng nói có chút chân thành hiếm thấy ra lệnh: "Viết phương thuốc kia xuống, ta muốn!"
Lực nắm của Hiên Viên Triệt không nhỏ, cổ tay Tần Mục Ca rất đau, nhưng đối phương nói cũng đúng điều nàng muốn làm, cho nên nàng không có từ chối, chỉ trừng mắt nhìn đối phương nói: "Dĩ nhiên ta sẽ viết, phiền toái trước tiên bỏ tay ra, ngươi làm ta đau."
Hiên Viên Triệt cảm thấy mình thất lễ, lập tức buông ra, sai người đem bút mực kêu Tần Mục Ca viết xong, lại bảo người khác sao chép vài bản để đi lấy thuốc.
Tần Mục Ca không yên lòng, cũng đi theo Hiên Viên Triệt nhin xem mấy chục ngườ bị lây nhiễm, những người này hôm nay vốn đều chuẩn bị xử lý người bệnh.
Khi biết được phương thuốc của Tần Mục Ca, bọn họ tạm thời sẽ không bị xử lý, những người đó cảm động đến rơi nước mắt, thất thanh khóc rống, cách một khoảng cách an toàn, không quan tâm trong người đang khó chịu bái tạ (vái lạy) Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca mặc dù kiên cường, đối mặt tuyệt cảnh của mình không có rơi lệ, nhưng hiện tại hốc mắt không khỏi ẩm ướt, đến gần những người đó lớn tiếng nói: "Mọi người không cần lo lắng, các ngươi nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh, tin tưởng ta!"
Cách đó không xa Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca, đáy mắt hiện lên vẻ thâm thúy và suy tư, còn có nghi ngờ rõ rệt, chỉ là hắn có thói quen trầm mặc, cũng không nói nhiều một chữ.
Chờ Tần Mục Ca an ủi xong những người đó trước mặt mình, đôi tay Hiên Viên Triệt để ra sau chậm rãi hỏi: "Làm sao ngươi biết những thứ này có thể cứu chữa cho bọn họ?"
Tần Mục Ca dừng một chút, mặt không đổi sắc trả lời: "Trước đó ta cũng không bao nhiêu chắc chắn, chỉ là may mắn, mèo mù gặp chuột chết mà thôi..."
"Tần Mục Ca, đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi," Hiên Viên Triệt nhẹ chau mày, phủ nhân câu trả lời của Tần Mục Ca, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành sắc bén, "Ngươi biết cái này, có đúng hay không? Ngươi nói cho ta biết bệnh này là bệnh truyền nhiễm của ngựa, như vậy là ngươi biết bệnh truyền nhiễm của ngựa? Một tiểu thư khuê các như ngươi từ chỗ nào mà biết cái này? Theo ta được biết, trên sử sách của chúng ta không có ghi lại bệnh truyền nhiễm của ngựa..."
"Vậy tiểu thư khuê các nên biết cái gì? Luật pháp có quy định sao? Chẳng lẽ ta học cái gì còn phải qua người khác phê chuẩn? ! Trong mắt đại tướng quân, một nữ nhân chỉ cần học lấy lòng nam nhân như thế nào là đủ rồi hả? Quốc gia thiên hạ cái gì cũng không cần phải biết, chỉ coi nam nhân là lớn nhất thì mọi việc đại cát (thuận lợi, may mắn) rồi chăng? !" Tần Mục Ca bị đối phương chất vấn làm phát bực, ngươi quản ta được sao, ngươi thì tính là cái gì? !
Hiên Viên Triệt bị Tần Mục Ca chặn lời nhất thời không biết nói sao, một lát sau mới nhịn xuống khó chịu của mình dằn lại tính tình nói: "Ta chỉ là tò mò mà thôi, cũng không có ý chửi bới ngươi, đúng như lời ngươi nói, bệnh dịch này có liên quan với bệnh truyền nhiễm của ngựa, ngươi có phương pháp đối phó hay không, chung quanh đây có doanh trại kỵ binh, ta lo lắng ôn dịch này khuếch tán, tổn thất không thể lường được..."
"Ta nơi này ngược lại có một đơn thuốc, nhưng đối với ngựa bệnh đến thời kỳ cuối không có hiệu quả," Tần Mục Ca lấy ra đơn thuốc đã viết qua kia đưa cho Hiên Viên Triệt, cố gắng bỏ qua không vui vừa rồi, tiếp tục giao phó nói, "Cho nên, nếu gặp được tình huống này, những con ngựa này phải xử lý hết, nhưng không cần chôn, nhất định phải thiêu hủy, nếu không mầm bệnh sẽ không tản đi. Mặt khác còn phải chú ý sử dụng hạt bo bo -- thôi, ta tự mình đi làm, sắc thuốc ở đâu?"
Tần Mục Ca tính toán lưu lại năng lực yếu ớt của mình.
Hiên Viên Triệt cũng không ngăn cản, chỉ cho biết một tiểu viện cách đó không xa.
Tần Mục Ca và Phủ Cầm vội vàng đi đền tiểu viện kia.
Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn theo thân thể mỏng manh của đối phương dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất tại cửa sân, Huyền Ảnh bên cạnh nhìn Hiên Viên Triệt mặt lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nói: "Tần tiểu thư này thậm chí ngay cả đầu cũng không đoái hoài tới, thật sự là làm khó cho nàng..."
Lực nắm của Hiên Viên Triệt không nhỏ, cổ tay Tần Mục Ca rất đau, nhưng đối phương nói cũng đúng điều nàng muốn làm, cho nên nàng không có từ chối, chỉ trừng mắt nhìn đối phương nói: "Dĩ nhiên ta sẽ viết, phiền toái trước tiên bỏ tay ra, ngươi làm ta đau."
Hiên Viên Triệt cảm thấy mình thất lễ, lập tức buông ra, sai người đem bút mực kêu Tần Mục Ca viết xong, lại bảo người khác sao chép vài bản để đi lấy thuốc.
Tần Mục Ca không yên lòng, cũng đi theo Hiên Viên Triệt nhin xem mấy chục ngườ bị lây nhiễm, những người này hôm nay vốn đều chuẩn bị xử lý người bệnh.
Khi biết được phương thuốc của Tần Mục Ca, bọn họ tạm thời sẽ không bị xử lý, những người đó cảm động đến rơi nước mắt, thất thanh khóc rống, cách một khoảng cách an toàn, không quan tâm trong người đang khó chịu bái tạ (vái lạy) Tần Mục Ca.
Tần Mục Ca mặc dù kiên cường, đối mặt tuyệt cảnh của mình không có rơi lệ, nhưng hiện tại hốc mắt không khỏi ẩm ướt, đến gần những người đó lớn tiếng nói: "Mọi người không cần lo lắng, các ngươi nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh, tin tưởng ta!"
Cách đó không xa Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca, đáy mắt hiện lên vẻ thâm thúy và suy tư, còn có nghi ngờ rõ rệt, chỉ là hắn có thói quen trầm mặc, cũng không nói nhiều một chữ.
Chờ Tần Mục Ca an ủi xong những người đó trước mặt mình, đôi tay Hiên Viên Triệt để ra sau chậm rãi hỏi: "Làm sao ngươi biết những thứ này có thể cứu chữa cho bọn họ?"
Tần Mục Ca dừng một chút, mặt không đổi sắc trả lời: "Trước đó ta cũng không bao nhiêu chắc chắn, chỉ là may mắn, mèo mù gặp chuột chết mà thôi..."
"Tần Mục Ca, đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi," Hiên Viên Triệt nhẹ chau mày, phủ nhân câu trả lời của Tần Mục Ca, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành sắc bén, "Ngươi biết cái này, có đúng hay không? Ngươi nói cho ta biết bệnh này là bệnh truyền nhiễm của ngựa, như vậy là ngươi biết bệnh truyền nhiễm của ngựa? Một tiểu thư khuê các như ngươi từ chỗ nào mà biết cái này? Theo ta được biết, trên sử sách của chúng ta không có ghi lại bệnh truyền nhiễm của ngựa..."
"Vậy tiểu thư khuê các nên biết cái gì? Luật pháp có quy định sao? Chẳng lẽ ta học cái gì còn phải qua người khác phê chuẩn? ! Trong mắt đại tướng quân, một nữ nhân chỉ cần học lấy lòng nam nhân như thế nào là đủ rồi hả? Quốc gia thiên hạ cái gì cũng không cần phải biết, chỉ coi nam nhân là lớn nhất thì mọi việc đại cát (thuận lợi, may mắn) rồi chăng? !" Tần Mục Ca bị đối phương chất vấn làm phát bực, ngươi quản ta được sao, ngươi thì tính là cái gì? !
Hiên Viên Triệt bị Tần Mục Ca chặn lời nhất thời không biết nói sao, một lát sau mới nhịn xuống khó chịu của mình dằn lại tính tình nói: "Ta chỉ là tò mò mà thôi, cũng không có ý chửi bới ngươi, đúng như lời ngươi nói, bệnh dịch này có liên quan với bệnh truyền nhiễm của ngựa, ngươi có phương pháp đối phó hay không, chung quanh đây có doanh trại kỵ binh, ta lo lắng ôn dịch này khuếch tán, tổn thất không thể lường được..."
"Ta nơi này ngược lại có một đơn thuốc, nhưng đối với ngựa bệnh đến thời kỳ cuối không có hiệu quả," Tần Mục Ca lấy ra đơn thuốc đã viết qua kia đưa cho Hiên Viên Triệt, cố gắng bỏ qua không vui vừa rồi, tiếp tục giao phó nói, "Cho nên, nếu gặp được tình huống này, những con ngựa này phải xử lý hết, nhưng không cần chôn, nhất định phải thiêu hủy, nếu không mầm bệnh sẽ không tản đi. Mặt khác còn phải chú ý sử dụng hạt bo bo -- thôi, ta tự mình đi làm, sắc thuốc ở đâu?"
Tần Mục Ca tính toán lưu lại năng lực yếu ớt của mình.
Hiên Viên Triệt cũng không ngăn cản, chỉ cho biết một tiểu viện cách đó không xa.
Tần Mục Ca và Phủ Cầm vội vàng đi đền tiểu viện kia.
Hiên Viên Triệt đưa mắt nhìn theo thân thể mỏng manh của đối phương dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất tại cửa sân, Huyền Ảnh bên cạnh nhìn Hiên Viên Triệt mặt lộ vẻ trầm tư, thấp giọng nói: "Tần tiểu thư này thậm chí ngay cả đầu cũng không đoái hoài tới, thật sự là làm khó cho nàng..."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hồng hạnh xuất tường?
- Chương 2: Đạp một cước bay ra
- Chương 3: Bán mình cứu nha hoàn
- Chương 4: Đối chọi gay gắt
- Chương 5: Tam điện hạ
- Chương 6: Cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ nếm phải tư vị này
- Chương 7: Đừng nghĩ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng
- Chương 8: Họa vô đơn chí
- Chương 9: Khuyên ngươi tốt nhất lấy cái tay bẩn của ngươi ra
- Chương 10: Tam tông tội
- Chương 11: Mua bán không được nhân nghĩa ở đời
- Chương 12: Người bị hưu, khó mà đến được nơi thanh nhã?
- Chương 13: Mẹ kế Tần phu nhân
- Chương 14: Liên quan gì đến ngươi?
- Chương 15: Đánh ngươi răng rơi đầy đất
- Chương 16: Tỷ tỷ Tần Phương Phỉ
- Chương 17: Hai tiêu điểm
- Chương 18: Mẫu Đơn lại nở?
- Chương 19: Tương kế tựu kế
- Chương 20: Đối chứng lại lần nữa
- Chương 21: Nếu không tính sai, Ý phu nhân họ Trần đi?
- Chương 22: Ba nữ nhân ngầm đấu đá
- Chương 23: Ngươi thích ta có phải hay không?
- Chương 24: Tự lấy đá đập chân mình
- Chương 25: Vạch tội hắn
- Chương 26: Minh thương cùng ám tiễn
- Chương 27: Bất cứ lúc nào ta cũng phụng bồi
- Chương 28: Khiêu khích
- Chương 29: Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra
- Chương 30: Mỹ nam quái dị
- Chương 31: Con người của ta luôn luôn tốt số
- Chương 32: Cảm giác giống như đã từng quen biết
- Chương 33: Lập tức cút ra ngoài
- Chương 34: Cho ngươi thời gian hai ngày
- Chương 35: Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi
- Chương 36: Đơn thuốc này từ dâu mà có?
- Chương 37: Làm sao ngươi làm được?
- Chương 38: Đừng cho ta là đứa trẻ ba tuổi
- Chương 39: Là ảo giác sao?
- Chương 40: Liệu sự như thần
- Chương 41: Lập kế hoạch cảnh cáo
- Chương 42: Không muốn khiến chúng ta phát sinh lúng túng
- Chương 43: Có gian tình?
- Chương 44: Tiêu tan hiềm khích lúc trước?
- Chương 45: Ta ngược lại nên hiểu thế nào, đại tướng quân?"
- Chương 46: Vương gia khuynh thành, đúng là thật?
- Chương 47: Hội hoa mẫu đơn dậy sóng
- Chương 48: Ngươi là kẻ ngốc, cũng coi người khác như kẻ ngốc sao?
- Chương 49: Ếch ngồi đáy giếng
- Chương 50: Bảy bước thành thơ
- Chương 51: Làm bạn đồng hành
- Chương 52: Phiền ngươi đến đỡ ta một cái
- Chương 53: Ngươi bị thương, không cần để ý quá nhiều
- Chương 54: Hành động khiến người khiếp sợ
- Chương 55: Không cần lại đâm chọt cái gì
- Chương 56: Ta là người như thế nào bản thân ta rất rõ ràng, không cần người khác tới nhắc nhở
- Chương 57: Hậu quả của việc khiêu khích
- Chương 58: Ta há có thể bỏ qua cho ngươi?
- Chương 59: Đánh lại bà ta, ta không hối hận
- Chương 60: Ôm ngươi ra ngoài
- Chương 61: Mỹ nam kỳ quái
- Chương 62: Kinh thành ác nữ
- Chương 63: Học nghệ không tinh, không có quan hệ gì tới ngươi
- Chương 64: Muốn làm bà mối sao?
- Chương 65: Muốn ngươi làm thiếp sao?
- Chương 66: Ngươi cách cái chết không xa
- Chương 67: Một bát máu chó
- Chương 68: Vu oan
- Chương 69: Ngươi đây là đang bảo vệ nàng?
- Chương 70: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
- Chương 71: Bất ngờ khó hiểu
- Chương 72: Cùng nhau quan sát
- Chương 73: Làm sao có thể ngủ giường của đại tướng quân đây?
- Chương 74: Mỹ nam thần bí
- Chương 75: Một đệ đệ tiểu bạch kiểm, thật đáng mừng
- Chương 76: Ngươi sẽ không đoạt nhân sở ái *
- Chương 77: Cách xa nàng một chút
- Chương 78: Gió nổi mây phun (1)
- Chương 79: Gió thổi mây phun (2)
- Chương 80: Gió thổi mây phun (3)
- Chương 81: Gió thổi mây phun (4)
- Chương 82: Gió thổi mây phun (5)
- Chương 83: Gió thổi mây phun (6)
- Chương 84: Nhiệm vụ đặc biệt của Hiên Viên Triệt
- Chương 85: Vạch áo cho người xem lưng
- Chương 86: Chúng ta lại bỏ lỡ như vậy
- Chương 87: Người nào lấy lòng người nào, mới đổi lấy địa vị ngày hôm nay?
- Chương 88: Tần tư thư nhanh nhẹn dũng mãnh
- Chương 89: Lực sát thương của ghen tị
- Chương 90: Một tin tức quan trọng
- Chương 91: Bạn cũ đến
- Chương 92: Chương 92. Loại duyên phận và tình cảm này đó
- Chương 93: Ngoài ý muốn
- Chương 94: Nữ nhân, nữ nhân
- Chương 95: Ngươi không có một chút cảm xúc nào sao?
- Chương 96: Sống ở bên cạnh ta
- Chương 97: Chúng ta từ từ đến
- Chương 98: Ta sẽ để ý cho ngươi
- Chương 99: Làm cho hắn?
- Chương 100: Chúng ta có thể hay không?
- Chương 101
- Chương 102: Đổi lại thân phận
- Chương 103: Động tác của ta sẽ có người không quen nhìn nhỉ
- Chương 104: Một tin tức
- Chương 105: Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng
- Chương 106: Không cần loạn điểm uyên ương, có được hay không?
- Chương 107: Quyết định của Hiên Viên Triệt
- Chương 108: Phượng Hoàng trở về này
- Chương 109: Có chạy đằng trời
- Chương 110: Đêm khuya giằng co
- Chương 111: Ta sẽ chờ nàng
- Chương 112: Gặp lại Hiên Viên Triệt
- Chương 113: Ngày kết cục