Độc Nhất Sủng Thê - Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
Chương trước- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Nhất Sủng Thê
Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
Rốt cuộc thì ai là người đã xóa đi thông tin của cô ở bệnh viện Mỹ chứ? Kẻ đó làm là vì mục đích gì? Càng nghĩ cô càng cảm thấy tò mò.
"Xin lỗi cô Mạc…"
Đang loay hoay suy nghĩ thì một giọng nói phát ra làm cô trở về trạng thái ban đầu: "À hả…"
Chẳng phải là nhân viên vừa rồi dẫn cô đến gặp Niệm Tu Trúc sao?
Hắn ta nở nụ cười điềm đạm, trên tay cầm theo một tấm bảng với nội dung 'thang máy hỏng, đang sửa chữa', nói với cô: "Thật ngại quá thang máy của công ty vừa mới bị hỏng rồi ạ! Phiền cô Mạc phải đi thang bộ rồi!"
Nghe thấy sự việc đó Mạc Hy chỉ biết thở dài bày tỏ cảm giác chán chường: "Trùng hợp thật đó!"
Mặc dù vậy nhân viên vẫn tỏ ra thật tình vô cùng: "Hi hi, nó vừa mới bị hỏng thôi."
Thấy vậy Mạc Hy cũng không muốn làm khó dễ gì hắn đâu, cô xoay người không quên đưa tay vẫy chào tạm biệt: "Không có gì đâu, tôi đành đi cầu thang bộ vậy."
"Để tôi tiễn cô một đoạn."
"Ừm."
Nếu như cô không đi thang bộ mà cứ nhất quyết đứng ở đây chờ thang máy sửa xong thì mất khá nhiều thời gian rồi. Nếu suy nghĩ theo cách đơn giản thì cô nên dùng thời gian chờ đợi đó mà đi thang bộ. Cũng không khó khăn là mấy, xem như cô rèn luyện thân thể đi. Cơ mà cô cảm thấy Niệm Tu Trúc khá ấu trĩ đi, lại bày ra chuyện này, quả nhiên đánh không lại liền chơi chiêu đánh lén.
Mặc khác Niệm Tu Trúc muốn xem tình hình thế nào rồi, khi đến thang máy lại thấy tấm biển thông báo vừa rồi, khẽ cười hài lòng, lẩm bẩm: "Quả nhiên trợ lý Kha không làm mình thất vọng, còn để cả biển báo ở đây nhầm để Mạc Hy tin rằng thang máy hư thật! Hừ để cô đi cầu thang bộ cho mỏi chân chết đi."
Lời nói của Niệm Tu Trúc có vài phần châm biếm pha lẫn sự mưu mô. Và rồi chính cô ta đã bước vào thang máy kia không một chút nghi ngờ. Bước vào bên trong, vẫn theo thói quen bấm nút đi xuống tầng trệt, trong đầu cô ta vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi của Mạc Hy. Mặc nhiên vẫn tin chắc rằng nếu như để A Hàn biết được toàn bộ chân tướng sự việc nhất định anh ấy sẽ bỏ rơi cô cho mà xem.
*Rầm…
Đột nhiên thang máy đang đi xuống một mạch rồi khựng lại lơ lửng giữa không trung. Tiếng cọt cà cọt kẹt nghe thật đáng sợ, Niệm Tu Trúc bị kích động không tự chủ được bản thân ngã bịch xuống nền: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ thang máy hư thật sao?"
Niệm Tu Trúc cảm thấy hoảng loạn trước dòng suy nghĩ của mình. Cô ta không mong muốn đó là sự thật đâu.
Cùng thời điểm đó Mạc Hy và nhân viên vừa rồi cùng nghe thấy tiếng động vô cùng lớn. Hai vẻ mặt tràn ngập vẻ hốt hoảng, Mạc Hy đen mặt: "Cậu có nghe tiếng gì không?"
Hắn nhìn thẳng lên nơi vừa rồi đã đi xuống, đáp bằng ngữ khí sửng sốt: "Nếu như tôi đoán không nhầm thì đó là tiếng thang máy hỏng phát ra."
"Cứu...cứu tôi...có ai ở đó không?" Đột nhiên tiếng kêu gào của Niệm Tu Trúc vang lên.
Hắn nhận ra ngay, lập tức chạy lên: "Là giọng nói của chị Tu Trúc, chị ấy có thể đã bị mắc kẹt trong thang máy rồi."
Vốn dĩ Niệm Tu Trúc có chứng sợ không gian hẹp cho nên là hắn phải nhanh đưa Niệm Tu Trúc ra ngoài. Nếu không hậu quả rất khó lường. Mặc khác Mạc Hy đứng ngây ngốc, sắc mặt hối lỗi, lẩm bà lẩm bẩm gì đó: "Thì ra thang máy thực sự bị hỏng, vậy mà mình còn cho là Niệm Tu Trúc cố tình bày trò, aizz mình đúng là khéo suy diễn quá mà."
Nhận ra được lỗi lầm nhất thời của mình khi có suy nghĩ đa nghi về Niệm Tu Trúc. Sau vài giây bàng hoàng nhanh chóng cô trở nên tỉnh táo dốc hết sức chạy lên nơi thang máy, dù gì thì cô cũng nên giúp một tay.
"Mình còn tưởng tấm biển báo để ở đó là để qua mặt lừa Mạc Hy, ai ngờ thang máy thật sự bị hỏng. Chẳng phải đây gọi là gậy ông đập lưng ông hay sao?"
Trong thang máy tối mịt, lại không có quá nhiều không khí. Niệm Tu Trúc ngồi co ro ở một góc suy nghĩ về chuyện kia. Sắc mặt sợ hãi đến nỗi xanh xao trắng bệch, ánh mắt rưng rưng gần như sắp khóc. Hiện giờ tâm trạng của Niệm Tu Trúc trở nên bấn loạn vô cùng, nhưng ngoài việc ngồi đó chờ đợi thì không thể làm được gì. Đến cả hơi thở của cô ta cũng yếu dần, cô ta cảm thấy mệt mỏi lắm!
"Chị Tu Trúc...chị Tu Trúc, chị nghe thấy tiếng em không vậy? Chị đợi em một lát nha, em sẽ nhanh đưa chị ra ngoài." Đúng lúc giọng nói của trợ lý Kha vang lên dồn dập, hai tay gõ mạnh vào thang máy rất nhiều nhầm.
Niệm Tu Trúc nghe thấy chứ, chỉ là cô ta không còn sức lực để cất lời mà thôi. Đôi mắt dần dần nhắm tịt lại, cô ta không gồng nổi nữa rồi.
Tầm chừng năm phút sau đội cứu hộ đã đến mở được nắp bên trên thang máy, Mạc Hy biết Niệm Tu Trúc là người nổi tiếng cho nên về những việc sợ không gian kín như vậy không thể để ai biết, vì vậy Mạc Hy quyết định sẽ là người đu dây xuống để đưa Niệm Tu Trúc lên. Xuống đến nơi cô đã nhìn thấy Niệm Tu Trúc ngồi thở một cách nặng nề, cô lay lay người Niệm Tu Trúc: "Này cô vẫn ổn chứ? Có thể tự đứng lên được không?"
Hỏi thì hỏi như vậy thôi có điều cô biết rõ Niệm Tu Trúc đang rất yếu ớt, vậy mà cô ta vẫn còn nghe được giọng của cô: "Mạc...Mạc...Hy."
"Tôi không ngờ một người kiêu ngạo như cô lại bị chứng sợ không gian hẹp đó, càng không nghĩ đến việc tôi lại khoan dung cứu cô đó." Vừa nói cô vừa gắn sợi dây vào người của Niệm Tu Trúc, để có thể dễ dàng kéo cô ta lên hơn, mặc nhiên trong tình cảnh chật vật như vậy cô vẫn không quên buông lời châm chọc.
Kỳ thực như cô đoán Niệm Tu Trúc cáu lên: "Tôi không cần...cần cô cứu giúp…"
Mạc Hy cười khúc khích, rất nhanh lại nghiêm túc nói: "Xem như cô nợ tôi lần này đi."
Ánh mắt Mạc Hy nhìn lên, hét to để những người bên trên có thể nghe tiếng: "Ổn cả rồi mau kéo lên đi."
"Được."
Sau đó cô và Niệm Tu Trúc được kéo lên một cách an toàn.
-----
"Xin lỗi cô Mạc…"
Đang loay hoay suy nghĩ thì một giọng nói phát ra làm cô trở về trạng thái ban đầu: "À hả…"
Chẳng phải là nhân viên vừa rồi dẫn cô đến gặp Niệm Tu Trúc sao?
Hắn ta nở nụ cười điềm đạm, trên tay cầm theo một tấm bảng với nội dung 'thang máy hỏng, đang sửa chữa', nói với cô: "Thật ngại quá thang máy của công ty vừa mới bị hỏng rồi ạ! Phiền cô Mạc phải đi thang bộ rồi!"
Nghe thấy sự việc đó Mạc Hy chỉ biết thở dài bày tỏ cảm giác chán chường: "Trùng hợp thật đó!"
Mặc dù vậy nhân viên vẫn tỏ ra thật tình vô cùng: "Hi hi, nó vừa mới bị hỏng thôi."
Thấy vậy Mạc Hy cũng không muốn làm khó dễ gì hắn đâu, cô xoay người không quên đưa tay vẫy chào tạm biệt: "Không có gì đâu, tôi đành đi cầu thang bộ vậy."
"Để tôi tiễn cô một đoạn."
"Ừm."
Nếu như cô không đi thang bộ mà cứ nhất quyết đứng ở đây chờ thang máy sửa xong thì mất khá nhiều thời gian rồi. Nếu suy nghĩ theo cách đơn giản thì cô nên dùng thời gian chờ đợi đó mà đi thang bộ. Cũng không khó khăn là mấy, xem như cô rèn luyện thân thể đi. Cơ mà cô cảm thấy Niệm Tu Trúc khá ấu trĩ đi, lại bày ra chuyện này, quả nhiên đánh không lại liền chơi chiêu đánh lén.
Mặc khác Niệm Tu Trúc muốn xem tình hình thế nào rồi, khi đến thang máy lại thấy tấm biển thông báo vừa rồi, khẽ cười hài lòng, lẩm bẩm: "Quả nhiên trợ lý Kha không làm mình thất vọng, còn để cả biển báo ở đây nhầm để Mạc Hy tin rằng thang máy hư thật! Hừ để cô đi cầu thang bộ cho mỏi chân chết đi."
Lời nói của Niệm Tu Trúc có vài phần châm biếm pha lẫn sự mưu mô. Và rồi chính cô ta đã bước vào thang máy kia không một chút nghi ngờ. Bước vào bên trong, vẫn theo thói quen bấm nút đi xuống tầng trệt, trong đầu cô ta vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi của Mạc Hy. Mặc nhiên vẫn tin chắc rằng nếu như để A Hàn biết được toàn bộ chân tướng sự việc nhất định anh ấy sẽ bỏ rơi cô cho mà xem.
*Rầm…
Đột nhiên thang máy đang đi xuống một mạch rồi khựng lại lơ lửng giữa không trung. Tiếng cọt cà cọt kẹt nghe thật đáng sợ, Niệm Tu Trúc bị kích động không tự chủ được bản thân ngã bịch xuống nền: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ thang máy hư thật sao?"
Niệm Tu Trúc cảm thấy hoảng loạn trước dòng suy nghĩ của mình. Cô ta không mong muốn đó là sự thật đâu.
Cùng thời điểm đó Mạc Hy và nhân viên vừa rồi cùng nghe thấy tiếng động vô cùng lớn. Hai vẻ mặt tràn ngập vẻ hốt hoảng, Mạc Hy đen mặt: "Cậu có nghe tiếng gì không?"
Hắn nhìn thẳng lên nơi vừa rồi đã đi xuống, đáp bằng ngữ khí sửng sốt: "Nếu như tôi đoán không nhầm thì đó là tiếng thang máy hỏng phát ra."
"Cứu...cứu tôi...có ai ở đó không?" Đột nhiên tiếng kêu gào của Niệm Tu Trúc vang lên.
Hắn nhận ra ngay, lập tức chạy lên: "Là giọng nói của chị Tu Trúc, chị ấy có thể đã bị mắc kẹt trong thang máy rồi."
Vốn dĩ Niệm Tu Trúc có chứng sợ không gian hẹp cho nên là hắn phải nhanh đưa Niệm Tu Trúc ra ngoài. Nếu không hậu quả rất khó lường. Mặc khác Mạc Hy đứng ngây ngốc, sắc mặt hối lỗi, lẩm bà lẩm bẩm gì đó: "Thì ra thang máy thực sự bị hỏng, vậy mà mình còn cho là Niệm Tu Trúc cố tình bày trò, aizz mình đúng là khéo suy diễn quá mà."
Nhận ra được lỗi lầm nhất thời của mình khi có suy nghĩ đa nghi về Niệm Tu Trúc. Sau vài giây bàng hoàng nhanh chóng cô trở nên tỉnh táo dốc hết sức chạy lên nơi thang máy, dù gì thì cô cũng nên giúp một tay.
"Mình còn tưởng tấm biển báo để ở đó là để qua mặt lừa Mạc Hy, ai ngờ thang máy thật sự bị hỏng. Chẳng phải đây gọi là gậy ông đập lưng ông hay sao?"
Trong thang máy tối mịt, lại không có quá nhiều không khí. Niệm Tu Trúc ngồi co ro ở một góc suy nghĩ về chuyện kia. Sắc mặt sợ hãi đến nỗi xanh xao trắng bệch, ánh mắt rưng rưng gần như sắp khóc. Hiện giờ tâm trạng của Niệm Tu Trúc trở nên bấn loạn vô cùng, nhưng ngoài việc ngồi đó chờ đợi thì không thể làm được gì. Đến cả hơi thở của cô ta cũng yếu dần, cô ta cảm thấy mệt mỏi lắm!
"Chị Tu Trúc...chị Tu Trúc, chị nghe thấy tiếng em không vậy? Chị đợi em một lát nha, em sẽ nhanh đưa chị ra ngoài." Đúng lúc giọng nói của trợ lý Kha vang lên dồn dập, hai tay gõ mạnh vào thang máy rất nhiều nhầm.
Niệm Tu Trúc nghe thấy chứ, chỉ là cô ta không còn sức lực để cất lời mà thôi. Đôi mắt dần dần nhắm tịt lại, cô ta không gồng nổi nữa rồi.
Tầm chừng năm phút sau đội cứu hộ đã đến mở được nắp bên trên thang máy, Mạc Hy biết Niệm Tu Trúc là người nổi tiếng cho nên về những việc sợ không gian kín như vậy không thể để ai biết, vì vậy Mạc Hy quyết định sẽ là người đu dây xuống để đưa Niệm Tu Trúc lên. Xuống đến nơi cô đã nhìn thấy Niệm Tu Trúc ngồi thở một cách nặng nề, cô lay lay người Niệm Tu Trúc: "Này cô vẫn ổn chứ? Có thể tự đứng lên được không?"
Hỏi thì hỏi như vậy thôi có điều cô biết rõ Niệm Tu Trúc đang rất yếu ớt, vậy mà cô ta vẫn còn nghe được giọng của cô: "Mạc...Mạc...Hy."
"Tôi không ngờ một người kiêu ngạo như cô lại bị chứng sợ không gian hẹp đó, càng không nghĩ đến việc tôi lại khoan dung cứu cô đó." Vừa nói cô vừa gắn sợi dây vào người của Niệm Tu Trúc, để có thể dễ dàng kéo cô ta lên hơn, mặc nhiên trong tình cảnh chật vật như vậy cô vẫn không quên buông lời châm chọc.
Kỳ thực như cô đoán Niệm Tu Trúc cáu lên: "Tôi không cần...cần cô cứu giúp…"
Mạc Hy cười khúc khích, rất nhanh lại nghiêm túc nói: "Xem như cô nợ tôi lần này đi."
Ánh mắt Mạc Hy nhìn lên, hét to để những người bên trên có thể nghe tiếng: "Ổn cả rồi mau kéo lên đi."
"Được."
Sau đó cô và Niệm Tu Trúc được kéo lên một cách an toàn.
-----
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)