Độc Nhất Sủng Thê - Chương 142: Phần quà lớn
Chương trước- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Nhất Sủng Thê
Chương 142: Phần quà lớn
Lục Hàn khúc khích cười: “Được, vậy để cho tất cả mọi người đều biết phu nhân của anh tuyệt vời như thế nào đi.”
Đoạn nhạc từ cao trào đến nhẹ nhàng rồi lại cao trào, cuối cùng kết thúc một cách tuyệt vời nhất. Mà điệu nhảy của Mạc Hy cùng Lục Hàn cũng hoàn hảo không chút sai sót. Nhịp bước chân hoàn mỹ tựa như hai người sinh ra đã định là bạn nhảy của nhau.
Cả hội trường đều trầm trồ, vỗ tay khen ngợi. Cho đến lúc này, bọn họ đã phần nào xoá đi suy nghĩ Mạc Hy không xứng với Lục Hàn. Ngoài ra, một số người khác lại cho rằng Lục Hàn và Mạc Hy thực sự là một cặp trời sinh. Trai tài gái sắc, thật đúng là khiến người khác phải mỏi mắt ngưỡng mộ.
Rời khỏi sảnh nhảy sau một điệu, Mạc Hy nhìn một vòng quanh hội trường. Không khí của những bữa tiệc thật sự không thích hợp với cô. Cảm giác thật khó chịu và ngột ngạt, nhất là khi trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc thế này.
Mạc Hy nhìn thấy từ xa có rất nhiều người đang có ý tìm cơ hội đến bắt chuyện cùng Lục Hàn, vừa hay cô lại tận dụng việc này làm cớ để tránh đi một lát.
Mạc Hy kéo nhẹ tay Lục Hàn: “Lục Hàn, mấy vị tổng giám kia hình như có chuyện cần thương lượng cùng anh. Tôi có chút mệt rồi, không làm phiền anh nữa. Tôi đi hít thở không khí một chút.”
Nói rồi liền quay lưng rời đi. Mấy vị tổng giám kia nhanh chóng chớp lấy cơ hội, sát đến gần anh nịnh nọt đủ điều. Nhưng sắc mặt của Lục Hàn đột nhiên trở nên tối sầm. Anh nhíu mày cau có nhìn theo bóng lưng của cô dần rời đi.
Cái gì mà không làm phiền? Lại còn mượn cớ công việc của anh để rời đi? Rõ ràng là không muốn ở bên anh để chuốt thêm phiền phức!
Lục Hàn trong lòng đang ngùn ngụt ngọn lửa khó chịu. Vốn nghĩ tuyên bố hôn nhân của hai người có thể giữ chặt cô ở bên cạnh, vậy mà Mạc Hy vẫn cứ trốn tránh như vậy. Không biết trái tim của cô rốt cuộc có phải làm bằng đá không, sao có thể phớt lờ anh nhiều lần như thế chứ!
Lại nói về Mạc Hy, câu trước vừa tạm biệt Lục Hàn, thì đã nhanh chân hoà lẫn trong dòng người một lòng hướng đến cửa ra.
Mạc Hy căn bản không để ý đến, lúc cô vô tình đưa tay vén tóc, chiếc vòng nhỏ trên tay lộ ra liền rơi vào ánh mắt của một người thanh niên.
Một thanh niên độ tuổi hai mươi mấy, khuôn mặt sáng láng ăn mặt lịch thiệp chen chúc qua đám đông để tìm kiếm bóng hình Mạc Hy. Lúc nhìn thấy chiếc vòng, Ngự Thiên Lâm sững sờ không dám tin vào mắt mình. Là hình bóng đó, chắc chắn không thể nào sai được.
Là người mà anh bỏ công mười mấy năm trời tìm kiếm vẫn bặt vô âm tính. Hình ảnh khắc ghi trong tim, trong tâm tuyệt đối không thể lẫn lộn được.
“Mười mấy năm rồi! Anh đã tìm kiếm em mười mấy năm rồi. Tuyệt đối sẽ không để vụt mất lần nào nữa.”
Lúc này, Mạc Hy dạo ra bên ngoài vườn hoa của sảnh tiệc. Bóng cây râm ran giữa ánh mắt trời dịu nhẹ, làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc mang theo hương cỏ mới. Không khí bên ngoài đúng là thoải mái hơn rất nhiều so với sảnh tiệc bên trong.
Bước chân Mạc Hy rảo trên con đường mòn lát đá, hai bên hoa hồng nở rộ xinh đẹp lung linh dưới ánh mặt trời. Cô chậm rãi bước đi, cảm nhận cảm giác thoải mái hòa mình cùng thiên nhiên.
Bước chân đột ngột dừng lại, Mao Thần Kiệt đứng ở phía xa tựa mình vào thân cây cổ thụ lớn. Mạc Hy sững người, lẽ ra phải đoán được những bữa tiệc thế này Mao Thần Kiệt nhất định cũng được mời đến mới phải chứ.
Mạc Hy siết tay, từ lần đó cô và Mao Thần Kiệt không gặp lại nhau lần nào nữa. Tin tức về anh cũng không nghe thấy, anh ta dường như triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Mạc Hy.
Nhớ lại khoảng thời gian đã từng vui vẻ trước đây, lòng của Mạc Hy tự thấy có chút chua xót. Nhìn qua Mao Thần Kiệt hình như đã gầy đi, gần đây liệu có sống tốt không.
Mạc Hy vô thức vươn tay về phía trước, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu rụt tay lại.
Cho dù nhìn thấy nhau thì đã sao? Cô sẽ nói gì làm gì bây giờ? Mạc Hy nhớ lại những chuyện đã xảy ra, là cô đã tổn thương Mao Thần Kiệt. Bây giờ có lẽ không gặp lại nhau chính là tốt cho cả hai.
Có những thứ cho dù có nuối tiếc thế nào, cũng không có cách nào quay về được nữa. Đi đến ngày hôm nay, là chuyện không ai có thể lường trước. Nếu ngày đó đã quyết định, vậy thì hôm nay cũng sẽ không hối hận. Bước về phía trước không ngoảnh đầu lại, cũng là cho đối phương một sự bình yên sau cùng.
Mạc Hy thở dài, vẫn là nên chấp nhận hiện thực. Cô định quay gót rời đi thì đã nghe từ xa một tiếng gọi thân quen, ấm áp vang lên: “Mạc Hy!”
Mạc Hy dừng bước chân, cảm giác quen thuộc vẫn không hề thay đổi. Đã định rằng sẽ không khiến cho nhau khó xử, vậy mà khi anh ta cất tiếng gọi Mạc Hy vẫn không thể kiềm được lòng mà nuối tiếc tình bạn đáng quý của hai người.
Mao Thần Kiệt nắm lấy tay cô, nhìn ra sự né tránh của cô anh cũng hiểu. Nhưng bản thân anh đoạn thời gian này cũng đã thông suốt được rất nhiều thứ. Anh ta hiểu, cái gì không thuộc về mình cho dù có làm gì cũng vẫn không thể có được.
Một người trưởng thành như anh ta, chịu chút đả kích cũng là chuyện rất quen thuộc. Sẽ không vì chút chuyện này mà gục ngã thật sự. Mao Thần Kiệt thực sự đã nghĩ thoáng hết cả rồi.
“Mạc Hy, cho dù em có từ chối tình cảm của anh, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà. Em không cần tự trách, chuyện không phải lỗi của em. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, đều có quyết định của diêng mình.”
Mạc Hy ngấn lệ ngước nhìn Mao Thần Kiệt. Quả thật cô cũng không muốn chỉ vì một chút trắc trở trong đoạn tình cảm mà vứt bỏ tình bạn đáng trân trọng nhiều năm như vậy.
“Thần Kiệt, chuyện năm đó… em…”
Mao Thần Kiệt xoa đầu Mạc Hy, tươi cười rạng rỡ.
“Em không cần nói gì cả. Chuyện đã qua cả rồi, anh đều hiểu hết. Cho dù quá khứ có thế nào vẫn nên trân trọng tương lai. Anh bây giờ không nỡ từ bỏ một đứa em gái đáng yêu như em. Anh hy vọng chúng ta vẫn có thể như ngày xưa, gạt bỏ những chuyện không vui.”
Hai chữ em gái này do Mao Thần Kiệt tự mình nói ra đã phần nào khiến Mạc Hy nhẹ nhõm. Chi ít, có lẽ anh đã buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng năm đó.
Mao Thần Kiệt là người có chừng mực, nếu anh đã nói như vậy tin chắc trong lòng đã quyết định rõ ràng rồi.
Mạc Hy cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Quên đi những chuyện không vui, tương lai mới là thứ đáng mong chờ.
Thời gian như quay lại những ngày tháng năm xưa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mạc Hy vẫn nhẹ nhàng đi bên cạnh Mao Thần Kiệt dạo khắp khu vườn, nói về rất nhiều chuyện. Những khoảng cách vô hình đó cũng tự nhiên mà được phá bỏ.
Nhưng Mạc Hy biết, để có thể đi đến quyết định này, Mao Thần Kiệt cũng không dễ dàng gì. Cái gọi là thời gian có thể thay đổi tất cả, chung quy cũng chỉ là biện minh của những kẻ không vô lực trước bánh răng định mệnh.
Cái thật sự làm thay đổi một người, chính là đau thương. Đau thương đủ tự khắc sẽ biết nên thay đổi thế nào để phù hợp. Mao Thần Kiệt, đã tự mình gánh lên phần đau thương này để rồi thay đổi bản thân.
“Mạc Hy, anh có vị hôn thê rồi! Là một cô gái đáng yêu.”
Mạc Hy thật sự là bất ngờ khi nghe về điều đó. Nhưng cá nhân cô vẫn thật sự không tin tưởng hết vào những điều này. Cô biết, tình cảm mà Mao Thần Kiệt dành cho mình là rất lớn. Tuy rằng anh đã nghĩ thoáng đi để buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng chừng ấy thời gian liệu đã đủ chưa?
Mao Thần Kiệt có… thật sự yêu cô gái kia chăng?
Nhưng những điều đó không phải thứ mà Mạc Hy có thể hỏi. Dẫu sao đó cũng là lựa chọn của chính bản thân Mao Thần Kiệt, không ai có thể thay đổi điều đó kể cả cô.
“Chúc mừng anh nhé! Em sẽ đi một phần quà lớn đến lễ kết hôn của hai người.”
Mao Thần Kiệt cười phì, vỗ đầu Mạc Hy: “Em thì sao? Sống có tốt không? Từ lần đó tạm biệt nhau, đến giờ anh không nghe thấy tin tức gì từ em cả.”
Mạc Hy trầm mặc, chỉ cười lấy lệ.
“Em à… em vẫn thế thôi! Tốt lắm, anh đừng lo cho em.”
Mao Thần Kiệt trầm mặc nhìn Mạc Hy. Cho dù mối quan hệ đã được cứu vãn trước khi cả hai triệt để trở thành người xa lạ nhưng vẫn không tránh được sẽ có chút ngượng ngùng. Cuộc sống của cả hai bây giờ đều đã đi về đúng quỹ đạo nên có của nó.
“Em sống tốt là được! Anh vui thay em. Chỉ là Mạc Hy này, đến nay em vẫn chưa nói cho anh biết chồng em à ai đấy. Chẳng lẽ đến cả chuyện này em cũng không muốn cho anh biết sao?”
Mạc Hy nghe hỏi liền lúng túng. Bản thân cô vẫn cảm nhận được trong từng câu nói của Mao Thần Kiệt còn một chút luyến tiếc. Có lẽ anh thực sự vẫn chưa chấp nhận được hết mọi thứ.
---còn---
Đoạn nhạc từ cao trào đến nhẹ nhàng rồi lại cao trào, cuối cùng kết thúc một cách tuyệt vời nhất. Mà điệu nhảy của Mạc Hy cùng Lục Hàn cũng hoàn hảo không chút sai sót. Nhịp bước chân hoàn mỹ tựa như hai người sinh ra đã định là bạn nhảy của nhau.
Cả hội trường đều trầm trồ, vỗ tay khen ngợi. Cho đến lúc này, bọn họ đã phần nào xoá đi suy nghĩ Mạc Hy không xứng với Lục Hàn. Ngoài ra, một số người khác lại cho rằng Lục Hàn và Mạc Hy thực sự là một cặp trời sinh. Trai tài gái sắc, thật đúng là khiến người khác phải mỏi mắt ngưỡng mộ.
Rời khỏi sảnh nhảy sau một điệu, Mạc Hy nhìn một vòng quanh hội trường. Không khí của những bữa tiệc thật sự không thích hợp với cô. Cảm giác thật khó chịu và ngột ngạt, nhất là khi trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc thế này.
Mạc Hy nhìn thấy từ xa có rất nhiều người đang có ý tìm cơ hội đến bắt chuyện cùng Lục Hàn, vừa hay cô lại tận dụng việc này làm cớ để tránh đi một lát.
Mạc Hy kéo nhẹ tay Lục Hàn: “Lục Hàn, mấy vị tổng giám kia hình như có chuyện cần thương lượng cùng anh. Tôi có chút mệt rồi, không làm phiền anh nữa. Tôi đi hít thở không khí một chút.”
Nói rồi liền quay lưng rời đi. Mấy vị tổng giám kia nhanh chóng chớp lấy cơ hội, sát đến gần anh nịnh nọt đủ điều. Nhưng sắc mặt của Lục Hàn đột nhiên trở nên tối sầm. Anh nhíu mày cau có nhìn theo bóng lưng của cô dần rời đi.
Cái gì mà không làm phiền? Lại còn mượn cớ công việc của anh để rời đi? Rõ ràng là không muốn ở bên anh để chuốt thêm phiền phức!
Lục Hàn trong lòng đang ngùn ngụt ngọn lửa khó chịu. Vốn nghĩ tuyên bố hôn nhân của hai người có thể giữ chặt cô ở bên cạnh, vậy mà Mạc Hy vẫn cứ trốn tránh như vậy. Không biết trái tim của cô rốt cuộc có phải làm bằng đá không, sao có thể phớt lờ anh nhiều lần như thế chứ!
Lại nói về Mạc Hy, câu trước vừa tạm biệt Lục Hàn, thì đã nhanh chân hoà lẫn trong dòng người một lòng hướng đến cửa ra.
Mạc Hy căn bản không để ý đến, lúc cô vô tình đưa tay vén tóc, chiếc vòng nhỏ trên tay lộ ra liền rơi vào ánh mắt của một người thanh niên.
Một thanh niên độ tuổi hai mươi mấy, khuôn mặt sáng láng ăn mặt lịch thiệp chen chúc qua đám đông để tìm kiếm bóng hình Mạc Hy. Lúc nhìn thấy chiếc vòng, Ngự Thiên Lâm sững sờ không dám tin vào mắt mình. Là hình bóng đó, chắc chắn không thể nào sai được.
Là người mà anh bỏ công mười mấy năm trời tìm kiếm vẫn bặt vô âm tính. Hình ảnh khắc ghi trong tim, trong tâm tuyệt đối không thể lẫn lộn được.
“Mười mấy năm rồi! Anh đã tìm kiếm em mười mấy năm rồi. Tuyệt đối sẽ không để vụt mất lần nào nữa.”
Lúc này, Mạc Hy dạo ra bên ngoài vườn hoa của sảnh tiệc. Bóng cây râm ran giữa ánh mắt trời dịu nhẹ, làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc mang theo hương cỏ mới. Không khí bên ngoài đúng là thoải mái hơn rất nhiều so với sảnh tiệc bên trong.
Bước chân Mạc Hy rảo trên con đường mòn lát đá, hai bên hoa hồng nở rộ xinh đẹp lung linh dưới ánh mặt trời. Cô chậm rãi bước đi, cảm nhận cảm giác thoải mái hòa mình cùng thiên nhiên.
Bước chân đột ngột dừng lại, Mao Thần Kiệt đứng ở phía xa tựa mình vào thân cây cổ thụ lớn. Mạc Hy sững người, lẽ ra phải đoán được những bữa tiệc thế này Mao Thần Kiệt nhất định cũng được mời đến mới phải chứ.
Mạc Hy siết tay, từ lần đó cô và Mao Thần Kiệt không gặp lại nhau lần nào nữa. Tin tức về anh cũng không nghe thấy, anh ta dường như triệt để biến mất khỏi cuộc sống của Mạc Hy.
Nhớ lại khoảng thời gian đã từng vui vẻ trước đây, lòng của Mạc Hy tự thấy có chút chua xót. Nhìn qua Mao Thần Kiệt hình như đã gầy đi, gần đây liệu có sống tốt không.
Mạc Hy vô thức vươn tay về phía trước, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu rụt tay lại.
Cho dù nhìn thấy nhau thì đã sao? Cô sẽ nói gì làm gì bây giờ? Mạc Hy nhớ lại những chuyện đã xảy ra, là cô đã tổn thương Mao Thần Kiệt. Bây giờ có lẽ không gặp lại nhau chính là tốt cho cả hai.
Có những thứ cho dù có nuối tiếc thế nào, cũng không có cách nào quay về được nữa. Đi đến ngày hôm nay, là chuyện không ai có thể lường trước. Nếu ngày đó đã quyết định, vậy thì hôm nay cũng sẽ không hối hận. Bước về phía trước không ngoảnh đầu lại, cũng là cho đối phương một sự bình yên sau cùng.
Mạc Hy thở dài, vẫn là nên chấp nhận hiện thực. Cô định quay gót rời đi thì đã nghe từ xa một tiếng gọi thân quen, ấm áp vang lên: “Mạc Hy!”
Mạc Hy dừng bước chân, cảm giác quen thuộc vẫn không hề thay đổi. Đã định rằng sẽ không khiến cho nhau khó xử, vậy mà khi anh ta cất tiếng gọi Mạc Hy vẫn không thể kiềm được lòng mà nuối tiếc tình bạn đáng quý của hai người.
Mao Thần Kiệt nắm lấy tay cô, nhìn ra sự né tránh của cô anh cũng hiểu. Nhưng bản thân anh đoạn thời gian này cũng đã thông suốt được rất nhiều thứ. Anh ta hiểu, cái gì không thuộc về mình cho dù có làm gì cũng vẫn không thể có được.
Một người trưởng thành như anh ta, chịu chút đả kích cũng là chuyện rất quen thuộc. Sẽ không vì chút chuyện này mà gục ngã thật sự. Mao Thần Kiệt thực sự đã nghĩ thoáng hết cả rồi.
“Mạc Hy, cho dù em có từ chối tình cảm của anh, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà. Em không cần tự trách, chuyện không phải lỗi của em. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, đều có quyết định của diêng mình.”
Mạc Hy ngấn lệ ngước nhìn Mao Thần Kiệt. Quả thật cô cũng không muốn chỉ vì một chút trắc trở trong đoạn tình cảm mà vứt bỏ tình bạn đáng trân trọng nhiều năm như vậy.
“Thần Kiệt, chuyện năm đó… em…”
Mao Thần Kiệt xoa đầu Mạc Hy, tươi cười rạng rỡ.
“Em không cần nói gì cả. Chuyện đã qua cả rồi, anh đều hiểu hết. Cho dù quá khứ có thế nào vẫn nên trân trọng tương lai. Anh bây giờ không nỡ từ bỏ một đứa em gái đáng yêu như em. Anh hy vọng chúng ta vẫn có thể như ngày xưa, gạt bỏ những chuyện không vui.”
Hai chữ em gái này do Mao Thần Kiệt tự mình nói ra đã phần nào khiến Mạc Hy nhẹ nhõm. Chi ít, có lẽ anh đã buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng năm đó.
Mao Thần Kiệt là người có chừng mực, nếu anh đã nói như vậy tin chắc trong lòng đã quyết định rõ ràng rồi.
Mạc Hy cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Quên đi những chuyện không vui, tương lai mới là thứ đáng mong chờ.
Thời gian như quay lại những ngày tháng năm xưa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mạc Hy vẫn nhẹ nhàng đi bên cạnh Mao Thần Kiệt dạo khắp khu vườn, nói về rất nhiều chuyện. Những khoảng cách vô hình đó cũng tự nhiên mà được phá bỏ.
Nhưng Mạc Hy biết, để có thể đi đến quyết định này, Mao Thần Kiệt cũng không dễ dàng gì. Cái gọi là thời gian có thể thay đổi tất cả, chung quy cũng chỉ là biện minh của những kẻ không vô lực trước bánh răng định mệnh.
Cái thật sự làm thay đổi một người, chính là đau thương. Đau thương đủ tự khắc sẽ biết nên thay đổi thế nào để phù hợp. Mao Thần Kiệt, đã tự mình gánh lên phần đau thương này để rồi thay đổi bản thân.
“Mạc Hy, anh có vị hôn thê rồi! Là một cô gái đáng yêu.”
Mạc Hy thật sự là bất ngờ khi nghe về điều đó. Nhưng cá nhân cô vẫn thật sự không tin tưởng hết vào những điều này. Cô biết, tình cảm mà Mao Thần Kiệt dành cho mình là rất lớn. Tuy rằng anh đã nghĩ thoáng đi để buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng chừng ấy thời gian liệu đã đủ chưa?
Mao Thần Kiệt có… thật sự yêu cô gái kia chăng?
Nhưng những điều đó không phải thứ mà Mạc Hy có thể hỏi. Dẫu sao đó cũng là lựa chọn của chính bản thân Mao Thần Kiệt, không ai có thể thay đổi điều đó kể cả cô.
“Chúc mừng anh nhé! Em sẽ đi một phần quà lớn đến lễ kết hôn của hai người.”
Mao Thần Kiệt cười phì, vỗ đầu Mạc Hy: “Em thì sao? Sống có tốt không? Từ lần đó tạm biệt nhau, đến giờ anh không nghe thấy tin tức gì từ em cả.”
Mạc Hy trầm mặc, chỉ cười lấy lệ.
“Em à… em vẫn thế thôi! Tốt lắm, anh đừng lo cho em.”
Mao Thần Kiệt trầm mặc nhìn Mạc Hy. Cho dù mối quan hệ đã được cứu vãn trước khi cả hai triệt để trở thành người xa lạ nhưng vẫn không tránh được sẽ có chút ngượng ngùng. Cuộc sống của cả hai bây giờ đều đã đi về đúng quỹ đạo nên có của nó.
“Em sống tốt là được! Anh vui thay em. Chỉ là Mạc Hy này, đến nay em vẫn chưa nói cho anh biết chồng em à ai đấy. Chẳng lẽ đến cả chuyện này em cũng không muốn cho anh biết sao?”
Mạc Hy nghe hỏi liền lúng túng. Bản thân cô vẫn cảm nhận được trong từng câu nói của Mao Thần Kiệt còn một chút luyến tiếc. Có lẽ anh thực sự vẫn chưa chấp nhận được hết mọi thứ.
---còn---
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)