Độc Nhất Sủng Thê - Chương 4: Con gái của Lục Hàn
Chương trước- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Nhất Sủng Thê
Chương 4: Con gái của Lục Hàn
“Cạch.”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Mạc Hy đi vào, rồi lần nữa nhẹ nhàng đóng lại.
Khuya vậy, chắc tiểu Trạch và Gia Hân ngủ rồi! Cô cũng an tâm hơn một chút.
Nhưng, bỗng nhiên, tất cả đèn đều sáng rực lên, theo bản năng hai mắt cô nheo lại.
"Tại sao mẹ về khuya như vậy?"
Đây không phải là giọng con trai cô sao?
Khẽ mở mắt, con trai cùng gương mặt bực dọc ngồi khoanh tay trên ghế, bên cạnh là Gia Hân ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ như rất buồn ngủ.
Mạc Hy nở một nụ cười hết sức gượng gạo: "Mẹ, mẹ, lúc nãy gặp Mạc Tuệ xong định về, nhưng không ngờ gặp lại mấy người bạn cũ, nên là uống hơi quá chén, ngủ một giấc rồi mới về."
"Bạn cũ? Con nhớ mẹ từng nói, trước đây, mẹ không hề có bạn bè." Tiểu Trạch nhớ rất rõ những chuyện mẹ của nhóc từng nói qua. Một chút cũng không bỏ sót.
"À, thì thì.." Khuôn mặt của Mạc Hy bắt đầu chuyển sang nhăn nhó. Con trai cô muốn áp bức cô mà.
"Mẹ đang nói dối, có phải cô ta đã làm gì mẹ rồi không?" lại nhớ đến cuộc gọi lúc ở sân bay. Người chị họ kia đã gọi điện thoại cho mẹ. Nếu như đoán không lầm, mọi chuyện có liên quan đến cô ta.
"Không có, con suy nghĩ nhiều rồi, chẳng phải, mẹ vẫn bình an trở về hay sao?" mặc dù mọi suy đoán của con trai là vô cùng chính xác, nhưng Mạc Hy không muốn con trai lo lắng, đành nói cho qua.
Tiểu Trạch nhảy tọt xuống, đến gần cô, ngửi ngửi: "Không có mùi rượu."
Lại xoa cằm, trông giống như thám tử nhí: "Nhưng có một mùi hương của nam nhân, đặc biệt mùi hương này thuộc loại đắt tiền, mẹ nói thật đi, có phải mẹ đã ngủ với đàn ông lạ không?"
"Không có." Mạc Hy cố gắng giữ vững vẻ mặt cứng rắn của mình, con trai cô rất thông minh. Chưa gì đã đoán ra. Cho nên, tuyệt đối không thể để nó nghĩ đó là đúng.
Mấy giây sau, vẻ mặt của tiểu Trạch vô cùng thất vọng: "Vậy con đoán sai rồi sao?"
"Đúng vậy, mặc dù con thông minh thật đó, nhưng không phải lúc nào con cũng đoán đúng." Mạc Hy chỉ đành nói như vậy để con trai cô không nghi ngờ nữa. Nói thẳng ra, con cô đoán gì cũng đúng. Tiếc là, đối với trường hợp hôm nay, cô đành khiến nó thất vọng.
Vẫn chưa từ bỏ, tiểu Trạch tiếp tục hỏi: "Vậy cả đêm mẹ đi đâu?"
"Mẹ đi dạo, có thể gọi là ham chơi, nên quên mất việc về nhà."
Tình thế quá cấp bách, nên cô đành nói đại một lý do, ấy mà lý do này cũng hết sức buồn cười đi.
Lý do này đúng là chỉ có thể lừa được đứa con nít!
Nhưng làm sao lừa được con trai yêu quý của cô.
"Sự thật đã rõ, vậy có thể đi ngủ được không? Vì con mà dì mất ngủ đây này." Gia Hân than vãn.
"Đi ngủ, đi ngủ thôi." Mạc Hy nhanh miệng nói, nếu không con trai sẽ hỏi cô nữa. Đến lúc đó, không muốn lộ cũng phải lộ.
Tiểu Trạch nhìn dáng vẻ xộc xệch của cô. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Mà lại nhận thấy sự che dấu của mẹ, nên cậu nhóc quyết định không hỏi nữa.
Mẹ à, con sẽ nhanh lớn để bảo vệ mẹ! Tiểu Trạch thầm nghĩ.
-------Lục Gia-----
Gió về đêm hiu hiu rợn người, chiếc mui trần của Lục Hàn chạy rất nhanh về Lục Gia. Một căn biệt thự cổ kính, cao rộng, uy nghi, cứ ngỡ như đây là nơi sống dành cho vua chúa. Lục Hàn xuống xe, đi vào bên trong nhà, từng bước chân của anh đều mang theo một khí chất riêng biệt.
Ngay lúc đó, một món đồ chơi bay thẳng vào gương mặt điển trai của Lục Hàn.
Người làm trong nhà sợ hãi, đôi mắt nhìn về phía anh đầy sợ sệt. Đôi chân run rẩy gần như không đứng vững.
"Mau tìm ba về cho tôi, mau lên, tôi muốn ba, muốn ba." một giọng nói của trẻ con vang lên, vừa chói tai, vừa xen lẫn đôi ba phần đáng yêu.
Lục Hàn không hề tức giận, anh ôn nhu lên tiếng: "Ba đây."
Một cô bé xinh xắn, đáng yêu, mặc một bộ đồ ngủ,hình con thỏ, vô cùng dễ thương. Thân hình nhỏ nhắn của cô bé xoay lại, nhìn thấy Lục Hàn, mặc dù vui trong lòng, nhưng vẫn làm ra vẻ hờn dỗi: "Ba đi đâu bây giờ mới về hả? Ba hứa sẽ ngủ cùng con, vậy mà cả đêm để con cô độc một mình."
Lục Hàn ngồi xổm xuống, xoa đầu con gái: "Ba xin lỗi, do ba bận việc nên về hơi muộn, đã để con đợi lâu rồi."
"Ba lừa con, chỉ cần lời ba hứa chắc chắn ba sẽ làm, nhưng lần này ba hứa lại không làm, nếu có bận việc, thì tầm sáu giờ ba về, còn đằng này, ba nhìn xem đã hơn mười một giờ kém ba mới về." con gái nói nhanh thoăn thoắt, cách nghĩa cho Lục Hàn nghe. Từ trước đến giờ, nhưng việc anh làm đều được con bé ghi nhớ. Cho nên lần này, mới có thể khiến con bé nộ khí như vậy.
Lục Hàn lắc đầu trước sự phân tích kỹ càng của con gái. Cô bé giống như người giám sát tí hon của anh vậy!
"Con gái ngoan, ba là bận việc thật! Ba biết con cũng buồn ngủ rồi, nào đi ngủ thôi."
Cô bé chu mỏ, hừ lạnh: "Chưa nói xong con không muốn đi ngủ."
"Vậy ba đi ngủ trước, con cứ ở đó tiếp tục nói đi." ấy mà, Lục Hàn lại đứng dậy, bỏ rơi cô bé. Cũng thật vô tình quá đi.
Manh Manh nhìn ba mình: "Ba quá đáng."
Biết rằng không nên nghiêm khắc, nhưng mà lúc này đã khuya rồi, anh không thể để con gái thức khuya như vậy, liền lên tiếng nói: "Ba hỏi lần cuối, có đi ngủ hay không?"
Dù sao, người mà Manh Manh sợ nhất vẫn là anh. Cho nên, chỉ cần Lục Hàn nghiêm mặt cô bé sẽ sợ ngây: "Vâng, con đi."
Lục Hàn cười nhẹ, nụ cười rất nhanh biến mất,anh bế con gái lên: "Như vậy mới ngoan."
Chợt, một cánh tay đằng sau ghế sofa thò lên. Lục Hàn rất tinh mắt: "Là ai ở phía sau?"
Người hầu nói: "Vâng là nhị thiếu gia."
"Nó tại sao lại ở đó?" vẻ mặt ngạc nhiên của anh hiện lên.
"Còn không phải do con gái yêu quý của anh sao?" Lục Khắc, em trai của Lục Hàn từ từ ló đầu lên, khuôn mặt đầy mệt mỏi, giọng nói khắc khổ pha lẫn chút hờn trách.
"Con đã làm gì chú vậy?" rất nhanh, Lục Hàn nhìn xuống con gái, hỏi.
Manh Manh e dè: "Con.."
"Để chú nói." Lục Khắc bình tĩnh, nói: "Con bé bắt em phải làm ngựa cho nó cưỡi, tính đi tính lại, đã cưỡi được năm vòng rồi."
Lục Hàn cả kinh.
Được dịp, nên nói tiếp: "Mà anh cũng biết, năm vòng đại sảnh của anh nó rộng như thế nào rồi, làm cho đứa em trai này như đi từ trần gian xuống địa ngục vậy."
"Mau xin lỗi chú đi." mặc dù anh rất thương con gái, tiếc là, chuyện lần này không thể không trách con bé. Hại chú của nó như mới từ quỷ môn quang trở về.
Nhanh chóng, khuôn mặt đáng yêu kia trở nên buồn bã, gượng ép nói: "Con xin lỗi."
"Biết lỗi là tốt rồi, chú mau sau này con đừng hành hạ chú nữa."
Mấy giây sau, vẻ mặt kia liền thay đổi, hài hứng nói: "Do con hơi buồn bực thôi, chú đừng trách Manh Manh, lần sau, Manh Manh sẽ cho chú làm con khác."
Lục Khắc đau thấu tâm can: "Lục Manh Manh, tha cho chú đi."
Tiếng hét tuyệt vọng của Lục Khắc vang dội trong đêm, như thể hắn sắp bị đưa ra pháp trường hành hình vậy.
-----còn---
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Mạc Hy đi vào, rồi lần nữa nhẹ nhàng đóng lại.
Khuya vậy, chắc tiểu Trạch và Gia Hân ngủ rồi! Cô cũng an tâm hơn một chút.
Nhưng, bỗng nhiên, tất cả đèn đều sáng rực lên, theo bản năng hai mắt cô nheo lại.
"Tại sao mẹ về khuya như vậy?"
Đây không phải là giọng con trai cô sao?
Khẽ mở mắt, con trai cùng gương mặt bực dọc ngồi khoanh tay trên ghế, bên cạnh là Gia Hân ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ như rất buồn ngủ.
Mạc Hy nở một nụ cười hết sức gượng gạo: "Mẹ, mẹ, lúc nãy gặp Mạc Tuệ xong định về, nhưng không ngờ gặp lại mấy người bạn cũ, nên là uống hơi quá chén, ngủ một giấc rồi mới về."
"Bạn cũ? Con nhớ mẹ từng nói, trước đây, mẹ không hề có bạn bè." Tiểu Trạch nhớ rất rõ những chuyện mẹ của nhóc từng nói qua. Một chút cũng không bỏ sót.
"À, thì thì.." Khuôn mặt của Mạc Hy bắt đầu chuyển sang nhăn nhó. Con trai cô muốn áp bức cô mà.
"Mẹ đang nói dối, có phải cô ta đã làm gì mẹ rồi không?" lại nhớ đến cuộc gọi lúc ở sân bay. Người chị họ kia đã gọi điện thoại cho mẹ. Nếu như đoán không lầm, mọi chuyện có liên quan đến cô ta.
"Không có, con suy nghĩ nhiều rồi, chẳng phải, mẹ vẫn bình an trở về hay sao?" mặc dù mọi suy đoán của con trai là vô cùng chính xác, nhưng Mạc Hy không muốn con trai lo lắng, đành nói cho qua.
Tiểu Trạch nhảy tọt xuống, đến gần cô, ngửi ngửi: "Không có mùi rượu."
Lại xoa cằm, trông giống như thám tử nhí: "Nhưng có một mùi hương của nam nhân, đặc biệt mùi hương này thuộc loại đắt tiền, mẹ nói thật đi, có phải mẹ đã ngủ với đàn ông lạ không?"
"Không có." Mạc Hy cố gắng giữ vững vẻ mặt cứng rắn của mình, con trai cô rất thông minh. Chưa gì đã đoán ra. Cho nên, tuyệt đối không thể để nó nghĩ đó là đúng.
Mấy giây sau, vẻ mặt của tiểu Trạch vô cùng thất vọng: "Vậy con đoán sai rồi sao?"
"Đúng vậy, mặc dù con thông minh thật đó, nhưng không phải lúc nào con cũng đoán đúng." Mạc Hy chỉ đành nói như vậy để con trai cô không nghi ngờ nữa. Nói thẳng ra, con cô đoán gì cũng đúng. Tiếc là, đối với trường hợp hôm nay, cô đành khiến nó thất vọng.
Vẫn chưa từ bỏ, tiểu Trạch tiếp tục hỏi: "Vậy cả đêm mẹ đi đâu?"
"Mẹ đi dạo, có thể gọi là ham chơi, nên quên mất việc về nhà."
Tình thế quá cấp bách, nên cô đành nói đại một lý do, ấy mà lý do này cũng hết sức buồn cười đi.
Lý do này đúng là chỉ có thể lừa được đứa con nít!
Nhưng làm sao lừa được con trai yêu quý của cô.
"Sự thật đã rõ, vậy có thể đi ngủ được không? Vì con mà dì mất ngủ đây này." Gia Hân than vãn.
"Đi ngủ, đi ngủ thôi." Mạc Hy nhanh miệng nói, nếu không con trai sẽ hỏi cô nữa. Đến lúc đó, không muốn lộ cũng phải lộ.
Tiểu Trạch nhìn dáng vẻ xộc xệch của cô. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Mà lại nhận thấy sự che dấu của mẹ, nên cậu nhóc quyết định không hỏi nữa.
Mẹ à, con sẽ nhanh lớn để bảo vệ mẹ! Tiểu Trạch thầm nghĩ.
-------Lục Gia-----
Gió về đêm hiu hiu rợn người, chiếc mui trần của Lục Hàn chạy rất nhanh về Lục Gia. Một căn biệt thự cổ kính, cao rộng, uy nghi, cứ ngỡ như đây là nơi sống dành cho vua chúa. Lục Hàn xuống xe, đi vào bên trong nhà, từng bước chân của anh đều mang theo một khí chất riêng biệt.
Ngay lúc đó, một món đồ chơi bay thẳng vào gương mặt điển trai của Lục Hàn.
Người làm trong nhà sợ hãi, đôi mắt nhìn về phía anh đầy sợ sệt. Đôi chân run rẩy gần như không đứng vững.
"Mau tìm ba về cho tôi, mau lên, tôi muốn ba, muốn ba." một giọng nói của trẻ con vang lên, vừa chói tai, vừa xen lẫn đôi ba phần đáng yêu.
Lục Hàn không hề tức giận, anh ôn nhu lên tiếng: "Ba đây."
Một cô bé xinh xắn, đáng yêu, mặc một bộ đồ ngủ,hình con thỏ, vô cùng dễ thương. Thân hình nhỏ nhắn của cô bé xoay lại, nhìn thấy Lục Hàn, mặc dù vui trong lòng, nhưng vẫn làm ra vẻ hờn dỗi: "Ba đi đâu bây giờ mới về hả? Ba hứa sẽ ngủ cùng con, vậy mà cả đêm để con cô độc một mình."
Lục Hàn ngồi xổm xuống, xoa đầu con gái: "Ba xin lỗi, do ba bận việc nên về hơi muộn, đã để con đợi lâu rồi."
"Ba lừa con, chỉ cần lời ba hứa chắc chắn ba sẽ làm, nhưng lần này ba hứa lại không làm, nếu có bận việc, thì tầm sáu giờ ba về, còn đằng này, ba nhìn xem đã hơn mười một giờ kém ba mới về." con gái nói nhanh thoăn thoắt, cách nghĩa cho Lục Hàn nghe. Từ trước đến giờ, nhưng việc anh làm đều được con bé ghi nhớ. Cho nên lần này, mới có thể khiến con bé nộ khí như vậy.
Lục Hàn lắc đầu trước sự phân tích kỹ càng của con gái. Cô bé giống như người giám sát tí hon của anh vậy!
"Con gái ngoan, ba là bận việc thật! Ba biết con cũng buồn ngủ rồi, nào đi ngủ thôi."
Cô bé chu mỏ, hừ lạnh: "Chưa nói xong con không muốn đi ngủ."
"Vậy ba đi ngủ trước, con cứ ở đó tiếp tục nói đi." ấy mà, Lục Hàn lại đứng dậy, bỏ rơi cô bé. Cũng thật vô tình quá đi.
Manh Manh nhìn ba mình: "Ba quá đáng."
Biết rằng không nên nghiêm khắc, nhưng mà lúc này đã khuya rồi, anh không thể để con gái thức khuya như vậy, liền lên tiếng nói: "Ba hỏi lần cuối, có đi ngủ hay không?"
Dù sao, người mà Manh Manh sợ nhất vẫn là anh. Cho nên, chỉ cần Lục Hàn nghiêm mặt cô bé sẽ sợ ngây: "Vâng, con đi."
Lục Hàn cười nhẹ, nụ cười rất nhanh biến mất,anh bế con gái lên: "Như vậy mới ngoan."
Chợt, một cánh tay đằng sau ghế sofa thò lên. Lục Hàn rất tinh mắt: "Là ai ở phía sau?"
Người hầu nói: "Vâng là nhị thiếu gia."
"Nó tại sao lại ở đó?" vẻ mặt ngạc nhiên của anh hiện lên.
"Còn không phải do con gái yêu quý của anh sao?" Lục Khắc, em trai của Lục Hàn từ từ ló đầu lên, khuôn mặt đầy mệt mỏi, giọng nói khắc khổ pha lẫn chút hờn trách.
"Con đã làm gì chú vậy?" rất nhanh, Lục Hàn nhìn xuống con gái, hỏi.
Manh Manh e dè: "Con.."
"Để chú nói." Lục Khắc bình tĩnh, nói: "Con bé bắt em phải làm ngựa cho nó cưỡi, tính đi tính lại, đã cưỡi được năm vòng rồi."
Lục Hàn cả kinh.
Được dịp, nên nói tiếp: "Mà anh cũng biết, năm vòng đại sảnh của anh nó rộng như thế nào rồi, làm cho đứa em trai này như đi từ trần gian xuống địa ngục vậy."
"Mau xin lỗi chú đi." mặc dù anh rất thương con gái, tiếc là, chuyện lần này không thể không trách con bé. Hại chú của nó như mới từ quỷ môn quang trở về.
Nhanh chóng, khuôn mặt đáng yêu kia trở nên buồn bã, gượng ép nói: "Con xin lỗi."
"Biết lỗi là tốt rồi, chú mau sau này con đừng hành hạ chú nữa."
Mấy giây sau, vẻ mặt kia liền thay đổi, hài hứng nói: "Do con hơi buồn bực thôi, chú đừng trách Manh Manh, lần sau, Manh Manh sẽ cho chú làm con khác."
Lục Khắc đau thấu tâm can: "Lục Manh Manh, tha cho chú đi."
Tiếng hét tuyệt vọng của Lục Khắc vang dội trong đêm, như thể hắn sắp bị đưa ra pháp trường hành hình vậy.
-----còn---
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)