Độc Nhất Sủng Thê - Chương 84: Lục Hàn cứu cô
Chương trước- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Độc Nhất Sủng Thê
Chương 84: Lục Hàn cứu cô
Một tiếng vang lớn phát ra, vì không chuẩn bị trước, nước liền xốc vào mũi, tràn vào miệng Mạc Hy khiến cô nuốt hết mấy ngụm.
Một vòng tay cứng rắn kéo lấy cơ thể cô lên mặt nước, Lục Hàn chau mày nhìn người phụ nữ đang hấp hối, nhanh chóng bế cô lên đặt xuống đất, dùng tay đặt lên ngực Mạc Hy, tiến hành đè xuống liên tục sơ cứu.
Sức ép khiến cô phun ra mấy ngụm nước, đôi mắt dần mở ra lại một lần nữa híp lại.
Trong bóng tối mập mờ, Lục Hàn không thấy rõ khuôn mặt của Mạc Hy, đoán chừng sắc mặt cô rất tệ, mò mẩn lên mặt cô vỗ vỗ, rồi để tay lên mũi cô, giật mình khi không cảm nhận được hơi thở dù là yếu ớt nhất.
"Này!"
Lục Hàn lo lắng, hết cách, anh đành bóp lấy má cô, để miệng cô mở ra rồi cúi môi xuống, tiến hành hô hấp nhân tạo.
Từng ngụm khí được chuyển vào miệng Mạc Hy chạy vào trong phổi, dần dần cô đã có thể thở được, ý thức hồi phục mở mắt, thấy khuôn mặt phóng đại mờ ảo trong bóng tối, hai mắt mở to.
Cảm nhận cơ thể Mạc Hy có chút động đậy, Lục Hàn ngừng lại động tác, hơi tham luyến để môi mình đặt lên đôi môi căng mọng mềm mại vài giây rồi mới rời đi.
Mạc Hy vừa mới tỉnh dậy đã gặp phải cảnh này, đầu óc ngớ ngẩn quên béng đi chuyện sợ bóng tối, hai mắt nhìn Lục Hàn không chớp.
Mà anh hơi ngại với ánh mắt ngây thơ này của cô, vờ ho khan giải thích: "Ban nãy cô té xuống nước có vẻ hơi nghiêm trọng không thở được, vì cứu cô nên tôi mới sơ cứu."
Nghe Lục Hàn nói, Mạc Hy mới nhớ lại, nỗi sợ một lần nữa quay trở lại, cô bật dậy ôm chầm lấy Lục Hàn thật chặt, thân thể không ngừng run rẩy lắp bắp nói không rõ ràng:
"Làm ơn... đưa tôi ra khỏi đây, tôi không muốn ở đây."
Bị người phụ nữ ôm lấy, thân thể anh có chút cứng đờ. Cảm nhận Mạc Hy quá khác thường, có vẻ rất yếu đuối, như rũ bỏ đi sự đanh đá hàng ngày, vô thức ôm lưng cô trấn an.
"Cô làm sao vậy?"
Mạc Hy ghì lấy người anh, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Tôi... tôi sợ lắm!"
"Cô sợ bóng tối à?"
Mạc Hy gật đầu, nước mắt từ khóe mi xinh đẹp chảy ra, trong lòng Lục Hàn bỗng dưng nhói lên một cái, bế bổng cô lên, nhanh chân cất bước ra khỏi đây.
Thật kì lạ, ngoài khu suối nước nóng này ra thì những khu khác chẳng bị sao cả. Cho nên một mạch bế Mạc Hy đến tận nơi phòng cô ở tận khu nghỉ dưỡng.
Hai đứa trẻ lấp ló ngay phía vách tường hành lang, Manh Manh có vẻ khá thích thú nhoẻn miệng cười.
"Thấy chưa, đã thành công rồi kia kìa. Em đã bảo rồi, ba em rất tốt, nhất định sẽ bảo vệ chị."
Tiểu Trạch nổi giận cốc vào đầu cô một cái thật mạnh, là tại cô bày ra cái trò này hại mẹ cậu bị té xuống suối nước nóng, xém chút đã xong đời.
"Ui da, anh làm gì vậy?"
"Còn nói, em xem mẹ anh đi, hiện tại chắc là rất khó chịu."
Manh Manh bặm môi cúi mặt, cảm thấy vô cùng có lỗi mếu máo.
"Anh Trạch, xin lỗi, em... em không nghĩ đến chị lại bị té xuống nước. Em..."
"Thôi được rồi."
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, Tiểu Trạch không nở trách khứ thêm lời nào, bảo Manh Manh cùng đi theo Lục Hàn và Mạc Hy.
Lục Hàn đặt cô xuống giường, có chút lo lắng hỏi: "Có khó chịu lắm không? Để tôi gọi bác sĩ giúp."
Mạc Hy mệt mỏi, đôi mắt mơ màng khẽ lắc đầu, yếu ớt đáp lời: "Không sao, tôi ổn, cảm ơn ơn anh!"
Lục Hàn gật đầu, lúc này Tiểu Trạch và Mạc Hy cùng nhau vào phòng, thấy sắc mặt cô tái nhợt vờ hoảng hốt.
"Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?"
"Chị, sắc mặt chị không tốt lắm, chị bị bệnh sao?"
Rồi cô bé nhìn đến ba mình nhăn mặt.
"Ba ba, sao người lại ở đây?"
Anh giải thích: "Cô ấy bị té xuống suối nước nóng xém chút mất mạng nên ba cứu cô ấy, đưa cô ấy về đây."
Tiểu Trạch nhếch mày nhìn Lục Hàn, giả vờ nghi hoặc.
"Làm sao khi mẹ tôi té chú cũng ở đó, chẳng lẽ... hai người tắm cùng nhau?"
Anh thở hắt ra một hơi, nhìn cô mà nói: "Vốn dĩ đó là khu suối nước nóng hỗn hợp, chú đã bao trọn để một mình thư thái tận hưởng, không ngờ cô ấy lại từ đầu xuất hiện."
Manh Manh bụm miệng cố không phát ra tiếng cười, len lén nhìn Tiểu Trạch, cậu bé trợn mắt với cô, ra ký hiệu im lặng, nếu không sẽ bại lộ mất.
Mà Mạc Hy cảm thấy Lục Hàn nói như bản thân cô là tên biến thái vậy, khó chịu buông lời: "Là Tiểu Trạch chỉ tôi đến đó, tôi nào biết nó nhầm khu suối nước nóng?"
Cậu ra sức giải thích giúp mẹ: "Đúng đấy, là con quên không coi trước coi sau, thật xin lỗi đã làm phiền phút giây riêng tư của chú."
"Không sao!"
Lục Hàn lạnh nhạt không chấp nhất gì, chợt thấy bộ dạng ướt đẫm của Mạc Hy, từng đường vải ôm lấy thân thể quyến rũ của cô, quay mặt sang chỗ khác ho khan.
"Ừm... người cô đã ướt thế rồi, đi tắm đi kẻo bệnh."
Mạc Hy giật bắn người ngồi bật dậy chạy một mạch vào phòng tắm đóng sầm cửa lại khiến ba con người kia ngơ ngác nhìn nhau.
Trời đất, cô quên mất bản thân mình ướt nhẹp như chuột lột mà để Lục Hàn bế trên tay về, còn không chút hình tượng thong thả nằm trước mặt anh trong bộ dạng không mấy kín đáo này, thật xấu hổ chết được.
Thấy không còn chuyện của mình nữa, Lục Hàn bảo con gái: "Chúng ta về phòng thôi."
Manh Manh không chịu chu môi nói: "Con muốn ở đây với chị và anh Tiểu Trạch cơ!"
"Không được, đã tối như thế đừng làm phiền người khác."
"Dù ba có nói cái gì Manh Manh cũng không chịu đi đâu."
Lục Hàn bất lực với cô con gái nhỏ này, đành đợi Mạc Hy tắm xong nhờ vả cô.
Khi cô vừa bước ra, diện trên mình là một bộ đồ ngủ kín đáo của khách sạn, đang dùng khăn lau khô tóc mình.
Từng giọt nước chảy xuống xương quai xanh quyến rũ khiến Lục Hàn nhìn đến ngây người, máu trong người chảy loạn.
Thấy anh vẫn chưa đi, mà trân trân nhìn mình, Mạc Hy nheo mi hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Lục Hàn lập tức lấy lại ý thức, bèn nói: "À, chuyện là Manh Manh cứ muốn ở đây cùng cô, tôi có thể gửi nó cho cô chăm một đêm không?"
Mạc Hy rất thích Manh Manh, cho nên không cần suy nghĩ đã vui vẻ đồng ý: "Đương nhiên là được rồi, như thế thì càng tối thôi, miễn người ở đây không phải anh."
Lục Hàn khó chịu lườm cô, hối hận vì lúc nãy đã cứu cô ra khỏi suối nước nóng, hay thật, vừa biết ơn được một chút đã trở mặt rồi.
"Vậy thì nhờ cô, tôi về phòng đây."
Mạc Hy gật đầu tỏ ý đã biết.
Manh Manh đi đến kéo lấy tay cô, hiếm khi có cơ hội ở gần Mạc Hy, cô bé rất muốn cô kể chuyện cho mình nghe.
Ôm hai đứa trẻ trong lòng, Mạc Hy thoải mái kể chuyện cho chúng. Manh Manh thì rất thích nhưng Tiểu Hạo có chút gượng ép nghe, cảm thấy câu chuyện thật trẻ con, nhưng nghe cũng không tệ lắm.
Lục Hàn tựa trước của phòng, âm thanh trong trẻo không ngừng vọng vào tai anh, rất êm dịu cũng rất dịu dàng.
Cô gái này đúng là dịu dàng với tất cả mọi người, chỉ trừ anh ra thôi.
----còn--
Một vòng tay cứng rắn kéo lấy cơ thể cô lên mặt nước, Lục Hàn chau mày nhìn người phụ nữ đang hấp hối, nhanh chóng bế cô lên đặt xuống đất, dùng tay đặt lên ngực Mạc Hy, tiến hành đè xuống liên tục sơ cứu.
Sức ép khiến cô phun ra mấy ngụm nước, đôi mắt dần mở ra lại một lần nữa híp lại.
Trong bóng tối mập mờ, Lục Hàn không thấy rõ khuôn mặt của Mạc Hy, đoán chừng sắc mặt cô rất tệ, mò mẩn lên mặt cô vỗ vỗ, rồi để tay lên mũi cô, giật mình khi không cảm nhận được hơi thở dù là yếu ớt nhất.
"Này!"
Lục Hàn lo lắng, hết cách, anh đành bóp lấy má cô, để miệng cô mở ra rồi cúi môi xuống, tiến hành hô hấp nhân tạo.
Từng ngụm khí được chuyển vào miệng Mạc Hy chạy vào trong phổi, dần dần cô đã có thể thở được, ý thức hồi phục mở mắt, thấy khuôn mặt phóng đại mờ ảo trong bóng tối, hai mắt mở to.
Cảm nhận cơ thể Mạc Hy có chút động đậy, Lục Hàn ngừng lại động tác, hơi tham luyến để môi mình đặt lên đôi môi căng mọng mềm mại vài giây rồi mới rời đi.
Mạc Hy vừa mới tỉnh dậy đã gặp phải cảnh này, đầu óc ngớ ngẩn quên béng đi chuyện sợ bóng tối, hai mắt nhìn Lục Hàn không chớp.
Mà anh hơi ngại với ánh mắt ngây thơ này của cô, vờ ho khan giải thích: "Ban nãy cô té xuống nước có vẻ hơi nghiêm trọng không thở được, vì cứu cô nên tôi mới sơ cứu."
Nghe Lục Hàn nói, Mạc Hy mới nhớ lại, nỗi sợ một lần nữa quay trở lại, cô bật dậy ôm chầm lấy Lục Hàn thật chặt, thân thể không ngừng run rẩy lắp bắp nói không rõ ràng:
"Làm ơn... đưa tôi ra khỏi đây, tôi không muốn ở đây."
Bị người phụ nữ ôm lấy, thân thể anh có chút cứng đờ. Cảm nhận Mạc Hy quá khác thường, có vẻ rất yếu đuối, như rũ bỏ đi sự đanh đá hàng ngày, vô thức ôm lưng cô trấn an.
"Cô làm sao vậy?"
Mạc Hy ghì lấy người anh, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Tôi... tôi sợ lắm!"
"Cô sợ bóng tối à?"
Mạc Hy gật đầu, nước mắt từ khóe mi xinh đẹp chảy ra, trong lòng Lục Hàn bỗng dưng nhói lên một cái, bế bổng cô lên, nhanh chân cất bước ra khỏi đây.
Thật kì lạ, ngoài khu suối nước nóng này ra thì những khu khác chẳng bị sao cả. Cho nên một mạch bế Mạc Hy đến tận nơi phòng cô ở tận khu nghỉ dưỡng.
Hai đứa trẻ lấp ló ngay phía vách tường hành lang, Manh Manh có vẻ khá thích thú nhoẻn miệng cười.
"Thấy chưa, đã thành công rồi kia kìa. Em đã bảo rồi, ba em rất tốt, nhất định sẽ bảo vệ chị."
Tiểu Trạch nổi giận cốc vào đầu cô một cái thật mạnh, là tại cô bày ra cái trò này hại mẹ cậu bị té xuống suối nước nóng, xém chút đã xong đời.
"Ui da, anh làm gì vậy?"
"Còn nói, em xem mẹ anh đi, hiện tại chắc là rất khó chịu."
Manh Manh bặm môi cúi mặt, cảm thấy vô cùng có lỗi mếu máo.
"Anh Trạch, xin lỗi, em... em không nghĩ đến chị lại bị té xuống nước. Em..."
"Thôi được rồi."
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, Tiểu Trạch không nở trách khứ thêm lời nào, bảo Manh Manh cùng đi theo Lục Hàn và Mạc Hy.
Lục Hàn đặt cô xuống giường, có chút lo lắng hỏi: "Có khó chịu lắm không? Để tôi gọi bác sĩ giúp."
Mạc Hy mệt mỏi, đôi mắt mơ màng khẽ lắc đầu, yếu ớt đáp lời: "Không sao, tôi ổn, cảm ơn ơn anh!"
Lục Hàn gật đầu, lúc này Tiểu Trạch và Mạc Hy cùng nhau vào phòng, thấy sắc mặt cô tái nhợt vờ hoảng hốt.
"Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?"
"Chị, sắc mặt chị không tốt lắm, chị bị bệnh sao?"
Rồi cô bé nhìn đến ba mình nhăn mặt.
"Ba ba, sao người lại ở đây?"
Anh giải thích: "Cô ấy bị té xuống suối nước nóng xém chút mất mạng nên ba cứu cô ấy, đưa cô ấy về đây."
Tiểu Trạch nhếch mày nhìn Lục Hàn, giả vờ nghi hoặc.
"Làm sao khi mẹ tôi té chú cũng ở đó, chẳng lẽ... hai người tắm cùng nhau?"
Anh thở hắt ra một hơi, nhìn cô mà nói: "Vốn dĩ đó là khu suối nước nóng hỗn hợp, chú đã bao trọn để một mình thư thái tận hưởng, không ngờ cô ấy lại từ đầu xuất hiện."
Manh Manh bụm miệng cố không phát ra tiếng cười, len lén nhìn Tiểu Trạch, cậu bé trợn mắt với cô, ra ký hiệu im lặng, nếu không sẽ bại lộ mất.
Mà Mạc Hy cảm thấy Lục Hàn nói như bản thân cô là tên biến thái vậy, khó chịu buông lời: "Là Tiểu Trạch chỉ tôi đến đó, tôi nào biết nó nhầm khu suối nước nóng?"
Cậu ra sức giải thích giúp mẹ: "Đúng đấy, là con quên không coi trước coi sau, thật xin lỗi đã làm phiền phút giây riêng tư của chú."
"Không sao!"
Lục Hàn lạnh nhạt không chấp nhất gì, chợt thấy bộ dạng ướt đẫm của Mạc Hy, từng đường vải ôm lấy thân thể quyến rũ của cô, quay mặt sang chỗ khác ho khan.
"Ừm... người cô đã ướt thế rồi, đi tắm đi kẻo bệnh."
Mạc Hy giật bắn người ngồi bật dậy chạy một mạch vào phòng tắm đóng sầm cửa lại khiến ba con người kia ngơ ngác nhìn nhau.
Trời đất, cô quên mất bản thân mình ướt nhẹp như chuột lột mà để Lục Hàn bế trên tay về, còn không chút hình tượng thong thả nằm trước mặt anh trong bộ dạng không mấy kín đáo này, thật xấu hổ chết được.
Thấy không còn chuyện của mình nữa, Lục Hàn bảo con gái: "Chúng ta về phòng thôi."
Manh Manh không chịu chu môi nói: "Con muốn ở đây với chị và anh Tiểu Trạch cơ!"
"Không được, đã tối như thế đừng làm phiền người khác."
"Dù ba có nói cái gì Manh Manh cũng không chịu đi đâu."
Lục Hàn bất lực với cô con gái nhỏ này, đành đợi Mạc Hy tắm xong nhờ vả cô.
Khi cô vừa bước ra, diện trên mình là một bộ đồ ngủ kín đáo của khách sạn, đang dùng khăn lau khô tóc mình.
Từng giọt nước chảy xuống xương quai xanh quyến rũ khiến Lục Hàn nhìn đến ngây người, máu trong người chảy loạn.
Thấy anh vẫn chưa đi, mà trân trân nhìn mình, Mạc Hy nheo mi hỏi: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Lục Hàn lập tức lấy lại ý thức, bèn nói: "À, chuyện là Manh Manh cứ muốn ở đây cùng cô, tôi có thể gửi nó cho cô chăm một đêm không?"
Mạc Hy rất thích Manh Manh, cho nên không cần suy nghĩ đã vui vẻ đồng ý: "Đương nhiên là được rồi, như thế thì càng tối thôi, miễn người ở đây không phải anh."
Lục Hàn khó chịu lườm cô, hối hận vì lúc nãy đã cứu cô ra khỏi suối nước nóng, hay thật, vừa biết ơn được một chút đã trở mặt rồi.
"Vậy thì nhờ cô, tôi về phòng đây."
Mạc Hy gật đầu tỏ ý đã biết.
Manh Manh đi đến kéo lấy tay cô, hiếm khi có cơ hội ở gần Mạc Hy, cô bé rất muốn cô kể chuyện cho mình nghe.
Ôm hai đứa trẻ trong lòng, Mạc Hy thoải mái kể chuyện cho chúng. Manh Manh thì rất thích nhưng Tiểu Hạo có chút gượng ép nghe, cảm thấy câu chuyện thật trẻ con, nhưng nghe cũng không tệ lắm.
Lục Hàn tựa trước của phòng, âm thanh trong trẻo không ngừng vọng vào tai anh, rất êm dịu cũng rất dịu dàng.
Cô gái này đúng là dịu dàng với tất cả mọi người, chỉ trừ anh ra thôi.
----còn--
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hãm hại
- Chương 2: Trở về
- Chương 3: Là ai chuốc thuốc ai
- Chương 4: Con gái của Lục Hàn
- Chương 5: Cố tình
- Chương 6: Quyến rũ
- Chương 7: Cô bé đáng yêu
- Chương 8: Thật giống nhau
- Chương 9: Đến nhà tìm
- Chương 10: Có thật là mẹ con?
- Chương 11: Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
- Chương 12: Nhờ sự giúp đỡ
- Chương 13: Bạn gái
- Chương 14: Con nuôi của Lục Gia
- Chương 15: Kết hôn sao?
- Chương 16: Mình có em gái thật sao?
- Chương 17: Anh em kết hợp
- Chương 18: Cảm giác quen thuộc
- Chương 19: Đối phó với bà cô già
- Chương 20: Gây sự
- Chương 21: Bị nhận nhầm là bà
- Chương 22: Tình huống dở khóc dở cười
- Chương 23: Đáng sợ
- Chương 24: Mưu mô
- Chương 25: Bảo vệ cô
- Chương 26: Gây rối
- Chương 27: Mao Thần Kiệt
- Chương 28: Không cam tâm
- Chương 29: Tình thâm
- Chương 30: Vũ hội lúc nhỏ
- Chương 31: Ngại ngùng
- Chương 32: Bí mật che dấu
- Chương 33: Thất vọng
- Chương 34: Bán đứng bạn bè
- Chương 35: Là gì còn lâu mới nói
- Chương 36: Kết thúc mối quan hệ giả
- Chương 37: Mục đích
- Chương 38: Khoái chí
- Chương 39: Đối thủ nặng ký
- Chương 40: Khách vip
- Chương 41: Giả gái
- Chương 42: Phẫn nộ
- Chương 43: Biểu cảm đáng yêu
- Chương 44: Ác mộng bốn năm về trước
- Chương 45: Đều như nhau
- Chương 46: Thay thế
- Chương 47: Món quà đáp lễ
- Chương 48: Dâng hiến tận nơi
- Chương 49: Tức giận
- Chương 50: Hiểu nhầm
- Chương 51: Phát hiện sự thật
- Chương 52: Công ty mới
- Chương 53: Tổng biên tập mới
- Chương 54: Gây chuyện
- Chương 55: Thay cô trút giận
- Chương 56: Cái giá của việc dám lừa dối tôi
- Chương 57: Đau dạ dày
- Chương 58: Nấu cháo
- Chương 59: Sợ ma
- Chương 60: Miếng thịt nửa nạc nửa mở
- Chương 61: Khó xử
- Chương 62: Chuyện lúc trước
- Chương 63: Kém trí
- Chương 64: Trình Sầm Ân
- Chương 65: Tiếp cận để lấy sự nổi tiếng
- Chương 66: Diễn thế
- Chương 67: Mê trai
- Chương 68: Cứu lần hai
- Chương 69: Điều tra
- Chương 70: Đổ tội
- Chương 71: Trốn thoát
- Chương 72: Cứu cô lần nữa
- Chương 73: Tự ra tay
- Chương 74: Không khách sáo
- Chương 75: Kích động
- Chương 76: Bắt cóc
- Chương 77: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 78: Lựa chọn Mao Thần Kiệt
- Chương 79: Có con bên ngoài
- Chương 80: Luôn đứng về phía mẹ
- Chương 81: Được đi du lịch
- Chương 82: Kế hoạch của hai đứa trẻ
- Chương 83: Đến suối nước nóng
- Chương 84: Lục Hàn cứu cô
- Chương 85: Ngã xuống hố tuyết
- Chương 86: Ngã xuống hố tuyết (2)
- Chương 87: Chăm sóc Mạc Hy
- Chương 88: Cả cơ thể cô tôi đều thấy
- Chương 89: Nguy hiểm
- Chương 90: Chụp thuốc mê
- Chương 91: Uy hiếp
- Chương 92: Nghỉ việc
- Chương 93: Sẽ rời khỏi đây
- Chương 94: Lục Hàn cứu nguy
- Chương 95: Con trai trở về
- Chương 96: Không phải con anh
- Chương 97: Vén màng sự thật
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Người phụ nữ đêm đó là cô
- Chương 100: Kế hoạch của Manh Manh
- Chương 101: Hãm hại
- Chương 102: Hạ thuốc
- Chương 103: Trêu đùa
- Chương 104: Chuyện năm đó
- Chương 105: Đi đăng kí kết hôn
- Chương 106: Diễn xuất
- Chương 107: Cúp điện
- Chương 108: Nổi cơn thịnh nộ
- Chương 109: Chúc em hạnh phúc
- Chương 110: Dứt khoát
- Chương 111: Bệnh cũ tái phát
- Chương 112: Lo lắng
- Chương 113: Ăn cháo
- Chương 114: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 115: Phỏng vấn Niệm Tu Trúc
- Chương 116: Khích tướng
- Chương 117: Em quan tâm tôi sao?
- Chương 118: Ảnh lúc nhỏ
- Chương 119: Cấm ăn vặt
- Chương 120: Vợ và bạn
- Chương 121: Không cam lòng
- Chương 122: Chơi bida
- Chương 123: Lại thắng
- Chương 124: Nói chuyện riêng
- Chương 125: Kích động
- Chương 126: Sự thật về mẹ của Manh Manh
- Chương 127: Ăn vụng
- Chương 128: Bị chê thừa cân
- Chương 129: Lại mời phỏng vấn
- Chương 130: Muốn có con
- Chương 131: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 132: Đánh nhau
- Chương 133: Fan hâm mộ
- Chương 134: Con ruột
- Chương 135: Quả nhiên là con trai của ba
- Chương 136: Cuộc điện thoại của Niệm Tu Trúc
- Chương 137: Bầu sữa mẹ
- Chương 138: Vợ yêu
- Chương 139: Buổi tiệc khiêu vũ
- Chương 140: Tò mò
- Chương 141: Thế nào là bạn nhảy!
- Chương 142: Phần quà lớn
- Chương 143: Ngự Thiên Lâm
- Chương 144: Hờn dỗi
- Chương 145: Phân tích của con trai
- Chương 146: Bắt cóc
- Chương 147: Bắt cóc (2)
- Chương 148: Bắt cóc (3)
- Chương 149: Hạnh phúc viên mãn (1)
- Chương 150: Hạnh phúc viên mãn (2)