Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Chương 142: Lễ tang
Chương trước- Chương 1: Tuyển tú
- Chương 2: Hậu cung
- Chương 3: Sai thân
- Chương 4: Qua lại
- Chương 5: Sắc phong
- Chương 6: Hợp quy tắc
- Chương 7: Hoàng thượng
- Chương 8: Thị tẩm
- Chương 9: Buổi sáng
- Chương 10: Thỉnh an
- Chương 11: Hạ cấp
- Chương 12: Thái hậu
- Chương 13: Sinh nhật
- Chương 14: Ban cho
- Chương 15: Hiểu biết
- Chương 16: Sổ sách
- Chương 17: Xử phạt
- Chương 18: Đầy đủ hết
- Chương 19: Thử
- Chương 20: Cự tuyệt
- Chương 21: Sau lưng
- Chương 22: Sinh nhật
- Chương 23: Gặp hồng
- Chương 24: Hiềm nghi
- Chương 25: Phòng bếp
- Chương 26: Tiệt hồ
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Cầu kiến
- Chương 29: Phấn hoa
- Chương 30: Thời gian
- Chương 31: Đứa nhỏ
- Chương 32: Trượng tễ
- Chương 33: Bạn giá
- Chương 34: Ở chung
- Chương 35: Võ mồm
- Chương 36: Thăm
- Chương 37: Bánh trung thu
- Chương 38: Khiển trách
- Chương 39: Phòng sói
- Chương 40: Dưỡng thành
- Chương 41: Tranh phong
- Chương 42: Người thứ ba
- Chương 43: Thiên cung
- Chương 44: Phiền toái
- Chương 45: Phương thuốc
- Chương 46: Lễ vật
- Chương 47: Tranh
- Chương 48: Kỳ thi xuân
- Chương 49: Tái kiến
- Chương 50: Tấn vị
- Chương 51: Công chúa
- Chương 52: Kim sách
- Chương 53: Ân điển
- Chương 54: Hôn sự
- Chương 55: Giao phong
- Chương 56: Tứ hôn
- Chương 57: Xuất chinh
- Chương 58: Cung vụ
- Chương 59: Quyết định
- Chương 60: Ngẫu ngộ
- Chương 61: Lưu túc
- Chương 62: Điểm tâm
- Chương 63: Mang thai
- Chương 64: Cáo biệt
- Chương 65: Tưởng thưởng
- Chương 66: Bái phỏng
- Chương 67: Rơi xuống nước
- Chương 68: Mời
- Chương 69: Cây trâm
- Chương 70: Thu mua
- Chương 71: Công đạo
- Chương 72: Thỉnh tội
- Chương 73: Trấn an
- Chương 74: Tuyên bố
- Chương 75: Bánh
- Chương 76: Tiếp nhận
- Chương 77: Trợ thủ
- Chương 78: Đại thọ
- Chương 79: Y phục
- Chương 80: Chẩn xác
- Chương 81: Hàng vị
- Chương 82: Hỗn loạn
- Chương 83: Báo tin vui
- Chương 84: Sinh non
- Chương 85: Xảy thai
- Chương 86: Oán hận
- Chương 87: Thái miếu
- Chương 88: Tuyệt tự
- Chương 89: Bệnh nặng
- Chương 90: Tuyên triệu
- Chương 91: Hành cung
- Chương 92: Thị tật
- Chương 93: Sốt cao
- Chương 94: Hạ nhiệt
- Chương 95: Liên hoàn
- Chương 96: Tự sát
- Chương 97: Rắc rối
- Chương 98: Hiếu thuận
- Chương 99: Xử trí
- Chương 100: Hoàng tử
- Chương 101: Đầy tháng
- Chương 102: Quý phi
- Chương 103: Tài nữ
- Chương 104: Hồi cung
- Chương 105: Ngoài ý muốn
- Chương 106: Đúng dịp
- Chương 107: Cứu tinh
- Chương 108: An bài
- Chương 109: Răn dạy
- Chương 110: Từ ninh
- Chương 111: Chặn lại
- Chương 112: Nhờ giúp đở
- Chương 113: Chậu than
- Chương 114: Hiềm nghi
- Chương 115: Nhãn dược
- Chương 116: Hỗn loạn
- Chương 117: Năm mới
- Chương 118: Tơ nhện
- Chương 119: Mã tích
- Chương 120: Dự khuyết
- Chương 121: Hiền đức
- Chương 122: Thổi gió
- Chương 123: Trợ thủ
- Chương 124: Thanh toán
- Chương 125: Trảo chu
- Chương 126: Bốn tuổi
- Chương 127: Mẹ con
- Chương 128: Bị phỏng
- Chương 129: Bị ngã
- Chương 130: Trở thành sự thật
- Chương 131: Hiệp trợ
- Chương 132: Xử phạt
- Chương 133: Du thuyết
- Chương 134: Đậu tử
- Chương 135: Song hỷ
- Chương 136: Tắc nhân
- Chương 137: Cắt giảm
- Chương 138: Nhiều mặt
- Chương 139: Chuột
- Chương 140: Trúng độc
- Chương 141: Hai mệnh
- Chương 142: Lễ tang
- Chương 143: Vì giới
- Chương 144: Khuyên
- Chương 145: Sinh nữ
- Chương 146: Hồng lạo
- Chương 147: Quá độ
- Chương 148: Cát phục
- Chương 149: Khẩu phong
- Chương 150: Phong hậu
- Chương 151: Phong tồn
- Chương 152: Xa lạ
- Chương 153: Danh sách
- Chương 154: Thư đồng
- Chương 155: Gặp mặt
- Chương 156: Đụng bị thương
- Chương 157: Phỏng tay
- Chương 158: Núi dựa
- Chương 159: Phục tuyển
- Chương 160: Công khóa
- Chương 161: Giao thủ
- Chương 162: Khuyên giải
- Chương 163: Cấm chừng
- Chương 164: Đánh đàn
- Chương 165: Bồi thường
- Chương 166: Thục phi
- Chương 167: Phân công
- Chương 168: Tu nghi
- Chương 169: Đánh nhau
- Chương 170: Hoa phi
- Chương 171: Phân quyền
- Chương 172: Thông minh
- Chương 173: Dạy con
- Chương 174: Cúc yến
- Chương 175: Xin phép
- Chương 176: Nhiệm vụ
- Chương 177: Thân cận
- Chương 178: Thả người
- Chương 179: Thu săn
- Chương 180: Danh sách
- Chương 181: Bãi săn
- Chương 182: Ly gián
- Chương 183: Nói tiếp
- Chương 184: Tính kế
- Chương 185: Tan rã
- Chương 186: Thay răng
- Chương 187: Cháy
- Chương 188: Nguy hiểm
- Chương 189: Tử vong
- Chương 190: Nhằm vào
- Chương 191: Khóc kể
- Chương 192: Bỏ qua
- Chương 193: Sự
- Chương 194: Tự kỷ
- Chương 195: Hậu tuyển
- Chương 196: Thi từ
- Chương 197: Phò mã
- Chương 198: Miêu họa
- Chương 199: Hôn sự
- Chương 200: Ưu tư
- Chương 201: Khó sinh
- Chương 202: Xuất huyết
- Chương 203: Kinh khủng
- Chương 204: Lợi dụ
- Chương 205: Cảm tình
- Chương 206: Về nhà
- Chương 207: Đồng tình
- Chương 208: Hợp mưu
- Chương 209: Ra tay
- Chương 210: Vỡ lòng
- Chương 211: Bệnh tình
- Chương 212: Lợi dụng
- Chương 213: Da mặt
- Chương 214: Vô tử
- Chương 215: Lời đồn
- Chương 216: Gõ
- Chương 217: Cả hai cùng tồn tại
- Chương 218: Hôn mê
- Chương 219: Khỏe mạnh
- Chương 220: Trấn yểm
- Chương 221: Hãm hại
- Chương 222: Thẩm án
- Chương 223: Huyết mạch
- Chương 224: Giải dược
- Chương 225: Tỉnh lại
- Chương 226: Bạch thân
- Chương 227: Mất
- Chương 228: Về kinh
- Chương 229: Lập trữ
- Chương 230: Cam lai
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232: Ngoại truyện 1
- Chương 233: Ngoại truyện 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hậu Cung Mưu Sinh Kế
Chương 142: Lễ tang
Trần Mạn Nhu giật mình, khoát tay phân phó: "Đem đồ vật Chung Túy cung từ trên xuống dưới cũng thay đổi."
Sau khi bên này thay đổi xong, nàng còn phải chạy tới Vĩnh Thọ cung, Hoàng hậu nương nương chết bệnh là một đại sự, lúc này phỏng chừng quan viên Lễ bộ cũng vào cung, còn có Khâm Thiên giám, cho dù là nàng lúc này mặc kệ chuyện hậu cung, nàng cũng phải đi thủ linh.
Đến Vĩnh Thọ cung, Dương quý phi đã ở bên trong, đang chỉ huy người thay y phục cho Hoàng hậu, Đại công chúa ôm thân thể Hoàng hậu xua đuổi cung nhân: "Các ngươi đi đi, mẫu hậu không có chết! Mẫu hậu rất tốt, vừa rồi nàng còn cùng ta nói chuyện đâu!"
"Đại công chúa nén bi thương, Hoàng hậu nương nương đã tạ thế." Dương quý phi bản ý là tính an ủi Đại công chúa, chỉ tiếc, nàng ngày thường đều cùng Hoàng hậu đối nghịch, lúc này giọng điệu cũng không thể nào nhu hòa, Đại công chúa lại phẫn hận gạt tay nàng: "Ngươi cút! Đều là ngươi tiện nhân này hại chết mẫu hậu!"
Sắc mặt Dương quý phi đổi đổi, Đại công chúa ước chừng cũng biết mình nói không đúng, vừa chuyển đầu, lại nhìn Hoàng hậu khóc lên: "Mẫu hậu, ngươi tỉnh tỉnh a, ngươi nhìn ta a, ngươi không phải nói, muốn nhìn ta lớn lên, nhìn ta xuất giá sao? Mẫu hậu, ta van ngươi ..."
Đôi mắt Trần Mạn Nhu đỏ lên, tiến lên vỗ vỗ bả vai Đại công chúa: "Đại công chúa, nén bi thương, nếu Hoàng hậu nương nương thấy ngươi thương tâm như vậy, đi cũng sẽ không an tâm."
Đại công chúa không lên tiếng, chỉ ghé vào bên cửa sổ ô ô khóc, Trần Mạn Nhu vừa ra dấu bảo Dương quý phi tiếp tục đi bố trí linh đường, vừa nắm cả bả vai Đại công chúa an ủi, hơn nữa ngày, Đại công chúa mới ngẩng đầu nói: "Vì sao? Vì sao mẫu hậu vẫn bỏ ta? Ta đều dựa theo lời Trần mẫu phi nói, sau đó mẫu hậu lại có khí lực, còn mở to mắt, nàng còn cùng ta nói chuyện, chỉ là sau nửa canh giờ, nửa canh giờ a!"
Trần Mạn Nhu vừa an ủi Đại công chúa, vừa đem lời Đại công chúa nói suy nghĩ một lần. Xem ra, ở giữa Hoàng hậu có thanh tỉnh một đoạn thời gian, cùng Đại công chúa nói nói mấy câu, nhìn tình huống ổn định, sau đó lại xảy ra biến cố.
"Đại công chúa, lúc này cũng không phải thời điểm cho ngươi khóc, ngươi ngẫm lại, mẫu hậu ngươi vừa đi, ngươi là đích trưởng công chúa, là nữ nhi duy nhất còn lại của mẫu hậu ngươi, nếu ngươi không kiên cường lên, theo hiệp trợ quản lý hậu sự của mẫu hậu ngươi, vạn nhất nếu có ai chậm trễ, mẫu hậu ngươi sẽ chịu ủy khuất phải không?"
Trần Mạn Nhu cầm khăn tử lau nước mắt cho Đại công chúa, nhìn kỹ vẻ mặt nàng. Lúc trước mình đến Vĩnh Thọ cung, thời điểm cùng Đại công chúa nói chuyện ở cửa, Đại công chúa tuy rằng nể tình nghe xong, lại có chút không kiên nhẫn, lúc này, trên nét mặt Đại công chúa cư nhiên mang theo vài phần thân cận ỷ lại. Chẳng lẽ, là Hoàng hậu trước khi chết nói gì đó?
Biểu tình trên mặt Trần Mạn Nhu càng ôn hòa, an ủi Đại công chúa, lại tìm chuyện làm nàng phân tâm, lúc này mới bắt đầu tự hỏi hành động trước khi chết của Hoàng hậu, thấy biểu hiện của Đại công chúa, hẳn là Hoàng hậu nói tốt cho mình.
Đây là vì sao? Chẳng lẽ, nàng cảm thấy mình có thể có lợi cho Đại công chúa?
Đối với Đại công chúa có chỗ hữu dụng! Suy nghĩ của Trần Mạn Nhu nháy mắt dừng ở chỗ này, tinh tế suy nghĩ một chút, nháy mắt cảm thấy, may mắn Từ Ninh bộc phát không nhỏ. Nếu vận khí Hoàng hậu không kém như vậy, vừa vặn bị Từ Ninh để mắt, vậy sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, ngôi vị hoàng đế là của ai, còn nói không chính xác.
Dương quý phi không có con, Thục phi có thể là đầu sỏ gây nên, Đức phi cũng không con, Lưu phi không có đầu óc, Ngụy phi quá mức âm hiểm, Phó phi tư lịch quá nhỏ, hậu cung này, có tư cách tranh hậu vị, chỉ còn lại Trần Mạn Nhu.
Cho dù là Hoàng thượng muốn sắc phong tân hoàng hậu khác, Trần Mạn Nhu cũng đã có căn cơ trầm ổn trong cung, tân hoàng hậu muốn động thủ với Trần Mạn Nhu, khi đó phỏng chừng cũng đến lúc Đại công chúa xuất giá.
Đại công chúa là ai? Là đích trưởng công chúa, đích trưởng công chúa nguyên hậu lưu lại, Hoàng thượng là người thánh minh, ngày sau chỉ cần đích trưởng công chúa không phải muốn làm phản, phỏng chừng hậu cung này, sẽ không có người thể có địa vị hơn đích trưởng công chúa. Cho dù là kế hậu, đoán chừng cũng phải cẩn thận đối đãi đích trưởng công chúa. Trưởng thành chỉ cần một bộ đồ cưới có thể gả đi, thậm chí gả tốt, còn có thể mang đến trợ lực cho mình, trừ phi Trần Mạn Nhu là kẻ ngốc, nếu không khẳng định sẽ không động đến đích trưởng công chúa.
Mà Trần Mạn Nhu muốn lấy lòng đích trưởng công chúa, đích trưởng công chúa muốn sống tốt, cũng phải cùng Trần Mạn Nhu hợp tác mới được. Bởi vì Hoàng thượng cho dù là thực thánh minh, hắn cũng sẽ không nhìn chằm chằm hậu cung mỗi ngày, hậu cung ** cho tới bây giờ đều là ngầm tiến hành.
Cho nên, Đại công chúa tuyệt đối không thể hận Trần Mạn Nhu, ngay cả chán ghét cũng không thể có.
Trước khi chết Hoàng hậu bố trí một phen, toàn bộ đều là vì Đại công chúa. Hoàng hậu nương nương cùng Trần Mạn Nhu ở chung nhiều năm như vậy, cũng có thể khẳng định, Trần Mạn Nhu không phải kẻ ngốc, tuyệt đối không có khả năng mưu hại Đại công chúa.
Nghĩ thông suốt chuyện đó, Trần Mạn Nhu nhịn không được ở trong lòng cười cười, Hoàng hậu nương nương, ngươi đã cho ta nhân tình, ta đây cũng cam đoan, ngày sau nhất định đem Đại công chúa trở thành thân sinh nữ nhi của mình.
"Nương nương, Khâm Thiên giám bên kia đã chọn được giờ lành nhập liệm." Lập Đông đến đây nhỏ giọng nói, Đại công chúa lúc này đã đi ra phía trước, nàng biết Hoàng hậu cùng Dương quý phi bất hòa, sợ Dương quý phi ở trong lễ tang Hoàng hậu làm cái gì, đã quyết định toàn bộ hành trình đều đi cùng Dương quý phi.
"Hoàng thượng đã phái người xuất cung báo tang sao?" Trần Mạn Nhu đứng dậy hỏi, Lập Thu gật gật đầu: "Đã phái đi ra ngoài, nương nương, Tứ hoàng tử bên kia..."
"Ngày hôm qua, không phải Lý ngự y đã nói, Tiểu tứ hiện tại đã gần như rất tốt sau? Để cho tổ mẫu ta đem Tiểu tứ về cung, gặp lại Hoàng hậu nương nương cùng Đại hoàng tử một lần." Trần Mạn Nhu thở dài nói, Lập Đông lên tiếng, lặng lẽ ra cửa.
Trần Mạn Nhu ra sườn điện, chỉ thấy Thục phi đã đến, vẻ mặt tiều tụy, lúc này đang lau nước mắt: "Hoàng hậu nương nương, ngài là người tốt, thời điểm tiềm để, ngài là người khoan dung thân thiện, tố có hiền danh, vào cung, lại trì cung thục thận, cung thuận chấp lễ, mẫu nghi thiên hạ, người tốt như vậy, tại sao liền..."
Linh đường đã bố trí ra khuông ra dạng, chỉchờ đến giờ lành nhập liệm.
Lưu phi ôm Nhị công chúa, thân mình có chút còng xuống đứng một bên, Ngụy phi ôm Tam công chúa, chỉ lẳng lặng lau nước mắt, bản thân Vương uyển nghi là người của Hoàng hậu, lần này mất núi dựa, khóc so với Thục phi còn lớn hơn.
Thành chiêu nghi lại ôm Ngũ hoàng tử đứng ở một bên, thường thường nói hai câu nói an ủi Đại công chúa một chút. Đại công chúa khóc nháo một hồi, lúc này cũng có chút lý trí, cũng không đối đãi người khác giống như đối đãi Dương quý phi, chính là ánh mắt vẫn đánh giá chung quanh, thấy ai thần sắc không thích hợp, liền âm thầm nhớ ở trong lòng.
"Quý phi nương nương, Hoàng thượng cho mời." Trần Mạn Nhu cũng đang lau nước mắt, Lưu Thành lặng lẽ vòng đến bên người nàng nói một câu. Trần Mạn Nhu gật gật đầu, đứng dậy đi theo Lưu Thành đi ra, Hoàng thượng cũng đã thay đổi một thân y phục tố sắc, đôi mắt cũng có chút hồng, thấy Trần Mạn Nhu, đưa tay đỡ nàng đứng lên: "Trẫm nghe nói ngươi cho người đón Tiểu tứ trở về?"
"Là, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương là quốc gia chi mẫu, lại là mẹ cả Tiểu tứ, luận luân lý, Tiểu tứ phải trở về." Trần Mạn Nhu thấp giọng nói, liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, vội vàng giải thích: "Hoàng thượng không cần lo lắng bệnh tình Tiểu tứ, ngày hôm qua, Lý ngự y có nói, Tiểu tứ chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi. Đúng rồi, Nhị hoàng tử thế nào?"
"Còn tại Càn Thanh cung." Hoàng thượng trầm mặc một chút mới nói, Đại hoàng tử vừa chết, Hoàng thượng liền lập tức cho người đem Nhị hoàng tử đưa đến Càn Thanh cung, thái y cũng phân thành hai nhóm, một nhóm am hiểu phụ khoa do Lý ngự y dẫn đầy, một nhóm am hiểu nhi khoa do Thành ngự y dẫn đầu. Hoàng hậu bên này không cứu được, Nhị hoàng tử bên kia, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
"Nếu Tiểu tứ đã trở lại, ngươi chiếu cố hắn cho tốt, còn có hài tử trong bụng ngươi, cũng đừng sơ xuất." Hoàng thượng lại dừng chốc lát, chậm rãi nói vài câu: "Chuyện trong cung, ngươi cùng Dương quý phi quản lý trước, có chuyện gì, ngươi có thể làm chủ thì trực tiếp làm chủ, không làm chủ được, phải đi hỏi Từ An thái hậu."
Nói xong, ra dấu bảo Lưu Thành dâng đến một cái hộp: "Đây là phượng ấn, kế tiếp có rất nhiều chuyện đều phải dùng cái này, ngươi cầm trước."
Trần Mạn Nhu có chút kinh ngạc, ý tứ lời này, là chỉ đem quyền quản lý hậu cung đưa tới trên tay nàng. Nhưng là, lúc trước đều là Dương quý phi quản, chẳng lẽ, Dương quý phi phạm vào sai lầm gì?
"Là, Hoàng thượng xin yên tâm, thiếp nhất định sẽ không cô phụ nhắc nhở của Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu không dám nghĩ nhiều, tự mình tiếp phượng ấn, hành đại lễ với Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng khoát tay áo, liền mang theo người lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Nếu Dương quý phi đã ở Vĩnh Thọ cung bố trí rất tốt, Trần Mạn Nhu đơn giản mang theo người đi bố trí Dục Khánh cung. Từ An thái hậu đang ở bên cạnh ôm thi thể Đại hoàng tử rơi nước mắt, thấy Trần Mạn Nhu, cũng không có sắc mặt tốt.
Trần Mạn Nhu biết nàng thương tâm, khuyên giải chốc lát, sau đó Thành chiêu nghi đã đem Ngũ hoàng tử đưa tới. Không bao lâu, Tiểu tứ cũng được người đưa tới, vài ngày không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu tứ có chút gầy, vừa vào cửa liền thẳng hướng Trần Mạn Nhu: "Nương, Đại hoàng huynh đâu? Ta muốn Đại hoàng huynh!"
Nước mắt Từ An lại bị dẫn ra, đưa tay kéo Tiểu tứ: "Tôn tử ngoan của ai gia a, mấy ngày hôm trước ai gia còn nói, tìm một hoàng tử phi thật tốt cho tôn tử ngoan của ai gia, chỉ chớp mắt... Ô ô, tôn tử ngoan a, ngươi tại sao lại nhẫn tâm như vậy a, ngươi ném lão bà tử lại một mình, ta sống như thế nào a!"
Tiểu tứ cũng khóc theo, Trần Mạn Nhu là an ủi lớn lại an ủi nhỏ, chờ Đại công chúa đến đây, miệng nàng cũng sắp bốc khói.
Tang lễ Hoàng hậu thực long trọng, Đại hoàng tử cũng vậy. Sau khi nhập liệm, quàn bảy ngày, phi tần công chúa hoàng tử, cùng với vương phi tôn thất cùng triều đình mệnh phụ đều hướng Vĩnh Thọ cung quỳ linh, cả triều văn võ lại quỳ linh ở Vĩnh Thọ cung trước, tiếp theo đi Dục Khánh cung quỳ linh.
Sau đó Hoàng thượng ban xuống thánh chỉ, truy phong Đại hoàng tử Hoằng Văn thành Hoàng thái tử, thụy hào Minh Duệ.
Ung Tận năm thứ mười, cuối tháng mười, truy phong Hoàng hậu thành Hiếu Từ Trinh Hóa Nhân Ý Triết Thuận Từ Hi Trang Mẫn Phụ Thiên Hiệp Thánh Văn Hoàng Hậu, hạ táng tại hoàng lăng đông uyển.
Sau đó, Từ Ninh thái hậu bởi vì bi thống quá mức, bệnh không dậy nổi. Hoàng thượng ngày đêm ở trước giường bệnh tự mình hầu hạ, nhưng Từ Ninh thái hậu vẫn như cũ không có chống đỡ được, Ung Tận năm thứ mười giữa tháng mười một, Từ Ninh thái hậu chết bệnh tại Từ Ninh cung.
Cùng tham gia ba tràng lễ tang, cằm Trần Mạn Nhu nguyên bản có chút mượt mà, lúc này hoàn toàn biến nhọn, chính là Tiểu tứ, đều có chút gầy. May mắn Từ An thái hậu thương hại chúng Hoàng tôn Hoàng tôn nữ, mỗi ngày đem vài Tiểu hoàng tử cùng nhóm công chúa đưa đến Từ An cung nghỉ ngơi.
Về phần có ngầm bồi bổ hay không, Trần Mạn Nhu tỏ ra không biết. Nàng cũng hoàn toàn không lo lắng, có Đại công chúa, Tiểu tứ khẳng định không có vấn đề gì. Cũng không biết có phải bởi vì lúc trước Tiểu tứ cùng Đại hoàng tử quan hệ rất tốt hay không, hoặc là Đại công chúa thấy Tiểu tứ ở Dục Khánh cung khóc lớn một hồi, tóm lại, Đại công chúa là đối với Tiểu tứ là thập phần chiếu cố.
Chờ tang lễ Từ Ninh xong xuôi, cũng đã đến tháng mười hai.
Sau khi bên này thay đổi xong, nàng còn phải chạy tới Vĩnh Thọ cung, Hoàng hậu nương nương chết bệnh là một đại sự, lúc này phỏng chừng quan viên Lễ bộ cũng vào cung, còn có Khâm Thiên giám, cho dù là nàng lúc này mặc kệ chuyện hậu cung, nàng cũng phải đi thủ linh.
Đến Vĩnh Thọ cung, Dương quý phi đã ở bên trong, đang chỉ huy người thay y phục cho Hoàng hậu, Đại công chúa ôm thân thể Hoàng hậu xua đuổi cung nhân: "Các ngươi đi đi, mẫu hậu không có chết! Mẫu hậu rất tốt, vừa rồi nàng còn cùng ta nói chuyện đâu!"
"Đại công chúa nén bi thương, Hoàng hậu nương nương đã tạ thế." Dương quý phi bản ý là tính an ủi Đại công chúa, chỉ tiếc, nàng ngày thường đều cùng Hoàng hậu đối nghịch, lúc này giọng điệu cũng không thể nào nhu hòa, Đại công chúa lại phẫn hận gạt tay nàng: "Ngươi cút! Đều là ngươi tiện nhân này hại chết mẫu hậu!"
Sắc mặt Dương quý phi đổi đổi, Đại công chúa ước chừng cũng biết mình nói không đúng, vừa chuyển đầu, lại nhìn Hoàng hậu khóc lên: "Mẫu hậu, ngươi tỉnh tỉnh a, ngươi nhìn ta a, ngươi không phải nói, muốn nhìn ta lớn lên, nhìn ta xuất giá sao? Mẫu hậu, ta van ngươi ..."
Đôi mắt Trần Mạn Nhu đỏ lên, tiến lên vỗ vỗ bả vai Đại công chúa: "Đại công chúa, nén bi thương, nếu Hoàng hậu nương nương thấy ngươi thương tâm như vậy, đi cũng sẽ không an tâm."
Đại công chúa không lên tiếng, chỉ ghé vào bên cửa sổ ô ô khóc, Trần Mạn Nhu vừa ra dấu bảo Dương quý phi tiếp tục đi bố trí linh đường, vừa nắm cả bả vai Đại công chúa an ủi, hơn nữa ngày, Đại công chúa mới ngẩng đầu nói: "Vì sao? Vì sao mẫu hậu vẫn bỏ ta? Ta đều dựa theo lời Trần mẫu phi nói, sau đó mẫu hậu lại có khí lực, còn mở to mắt, nàng còn cùng ta nói chuyện, chỉ là sau nửa canh giờ, nửa canh giờ a!"
Trần Mạn Nhu vừa an ủi Đại công chúa, vừa đem lời Đại công chúa nói suy nghĩ một lần. Xem ra, ở giữa Hoàng hậu có thanh tỉnh một đoạn thời gian, cùng Đại công chúa nói nói mấy câu, nhìn tình huống ổn định, sau đó lại xảy ra biến cố.
"Đại công chúa, lúc này cũng không phải thời điểm cho ngươi khóc, ngươi ngẫm lại, mẫu hậu ngươi vừa đi, ngươi là đích trưởng công chúa, là nữ nhi duy nhất còn lại của mẫu hậu ngươi, nếu ngươi không kiên cường lên, theo hiệp trợ quản lý hậu sự của mẫu hậu ngươi, vạn nhất nếu có ai chậm trễ, mẫu hậu ngươi sẽ chịu ủy khuất phải không?"
Trần Mạn Nhu cầm khăn tử lau nước mắt cho Đại công chúa, nhìn kỹ vẻ mặt nàng. Lúc trước mình đến Vĩnh Thọ cung, thời điểm cùng Đại công chúa nói chuyện ở cửa, Đại công chúa tuy rằng nể tình nghe xong, lại có chút không kiên nhẫn, lúc này, trên nét mặt Đại công chúa cư nhiên mang theo vài phần thân cận ỷ lại. Chẳng lẽ, là Hoàng hậu trước khi chết nói gì đó?
Biểu tình trên mặt Trần Mạn Nhu càng ôn hòa, an ủi Đại công chúa, lại tìm chuyện làm nàng phân tâm, lúc này mới bắt đầu tự hỏi hành động trước khi chết của Hoàng hậu, thấy biểu hiện của Đại công chúa, hẳn là Hoàng hậu nói tốt cho mình.
Đây là vì sao? Chẳng lẽ, nàng cảm thấy mình có thể có lợi cho Đại công chúa?
Đối với Đại công chúa có chỗ hữu dụng! Suy nghĩ của Trần Mạn Nhu nháy mắt dừng ở chỗ này, tinh tế suy nghĩ một chút, nháy mắt cảm thấy, may mắn Từ Ninh bộc phát không nhỏ. Nếu vận khí Hoàng hậu không kém như vậy, vừa vặn bị Từ Ninh để mắt, vậy sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, ngôi vị hoàng đế là của ai, còn nói không chính xác.
Dương quý phi không có con, Thục phi có thể là đầu sỏ gây nên, Đức phi cũng không con, Lưu phi không có đầu óc, Ngụy phi quá mức âm hiểm, Phó phi tư lịch quá nhỏ, hậu cung này, có tư cách tranh hậu vị, chỉ còn lại Trần Mạn Nhu.
Cho dù là Hoàng thượng muốn sắc phong tân hoàng hậu khác, Trần Mạn Nhu cũng đã có căn cơ trầm ổn trong cung, tân hoàng hậu muốn động thủ với Trần Mạn Nhu, khi đó phỏng chừng cũng đến lúc Đại công chúa xuất giá.
Đại công chúa là ai? Là đích trưởng công chúa, đích trưởng công chúa nguyên hậu lưu lại, Hoàng thượng là người thánh minh, ngày sau chỉ cần đích trưởng công chúa không phải muốn làm phản, phỏng chừng hậu cung này, sẽ không có người thể có địa vị hơn đích trưởng công chúa. Cho dù là kế hậu, đoán chừng cũng phải cẩn thận đối đãi đích trưởng công chúa. Trưởng thành chỉ cần một bộ đồ cưới có thể gả đi, thậm chí gả tốt, còn có thể mang đến trợ lực cho mình, trừ phi Trần Mạn Nhu là kẻ ngốc, nếu không khẳng định sẽ không động đến đích trưởng công chúa.
Mà Trần Mạn Nhu muốn lấy lòng đích trưởng công chúa, đích trưởng công chúa muốn sống tốt, cũng phải cùng Trần Mạn Nhu hợp tác mới được. Bởi vì Hoàng thượng cho dù là thực thánh minh, hắn cũng sẽ không nhìn chằm chằm hậu cung mỗi ngày, hậu cung ** cho tới bây giờ đều là ngầm tiến hành.
Cho nên, Đại công chúa tuyệt đối không thể hận Trần Mạn Nhu, ngay cả chán ghét cũng không thể có.
Trước khi chết Hoàng hậu bố trí một phen, toàn bộ đều là vì Đại công chúa. Hoàng hậu nương nương cùng Trần Mạn Nhu ở chung nhiều năm như vậy, cũng có thể khẳng định, Trần Mạn Nhu không phải kẻ ngốc, tuyệt đối không có khả năng mưu hại Đại công chúa.
Nghĩ thông suốt chuyện đó, Trần Mạn Nhu nhịn không được ở trong lòng cười cười, Hoàng hậu nương nương, ngươi đã cho ta nhân tình, ta đây cũng cam đoan, ngày sau nhất định đem Đại công chúa trở thành thân sinh nữ nhi của mình.
"Nương nương, Khâm Thiên giám bên kia đã chọn được giờ lành nhập liệm." Lập Đông đến đây nhỏ giọng nói, Đại công chúa lúc này đã đi ra phía trước, nàng biết Hoàng hậu cùng Dương quý phi bất hòa, sợ Dương quý phi ở trong lễ tang Hoàng hậu làm cái gì, đã quyết định toàn bộ hành trình đều đi cùng Dương quý phi.
"Hoàng thượng đã phái người xuất cung báo tang sao?" Trần Mạn Nhu đứng dậy hỏi, Lập Thu gật gật đầu: "Đã phái đi ra ngoài, nương nương, Tứ hoàng tử bên kia..."
"Ngày hôm qua, không phải Lý ngự y đã nói, Tiểu tứ hiện tại đã gần như rất tốt sau? Để cho tổ mẫu ta đem Tiểu tứ về cung, gặp lại Hoàng hậu nương nương cùng Đại hoàng tử một lần." Trần Mạn Nhu thở dài nói, Lập Đông lên tiếng, lặng lẽ ra cửa.
Trần Mạn Nhu ra sườn điện, chỉ thấy Thục phi đã đến, vẻ mặt tiều tụy, lúc này đang lau nước mắt: "Hoàng hậu nương nương, ngài là người tốt, thời điểm tiềm để, ngài là người khoan dung thân thiện, tố có hiền danh, vào cung, lại trì cung thục thận, cung thuận chấp lễ, mẫu nghi thiên hạ, người tốt như vậy, tại sao liền..."
Linh đường đã bố trí ra khuông ra dạng, chỉchờ đến giờ lành nhập liệm.
Lưu phi ôm Nhị công chúa, thân mình có chút còng xuống đứng một bên, Ngụy phi ôm Tam công chúa, chỉ lẳng lặng lau nước mắt, bản thân Vương uyển nghi là người của Hoàng hậu, lần này mất núi dựa, khóc so với Thục phi còn lớn hơn.
Thành chiêu nghi lại ôm Ngũ hoàng tử đứng ở một bên, thường thường nói hai câu nói an ủi Đại công chúa một chút. Đại công chúa khóc nháo một hồi, lúc này cũng có chút lý trí, cũng không đối đãi người khác giống như đối đãi Dương quý phi, chính là ánh mắt vẫn đánh giá chung quanh, thấy ai thần sắc không thích hợp, liền âm thầm nhớ ở trong lòng.
"Quý phi nương nương, Hoàng thượng cho mời." Trần Mạn Nhu cũng đang lau nước mắt, Lưu Thành lặng lẽ vòng đến bên người nàng nói một câu. Trần Mạn Nhu gật gật đầu, đứng dậy đi theo Lưu Thành đi ra, Hoàng thượng cũng đã thay đổi một thân y phục tố sắc, đôi mắt cũng có chút hồng, thấy Trần Mạn Nhu, đưa tay đỡ nàng đứng lên: "Trẫm nghe nói ngươi cho người đón Tiểu tứ trở về?"
"Là, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương là quốc gia chi mẫu, lại là mẹ cả Tiểu tứ, luận luân lý, Tiểu tứ phải trở về." Trần Mạn Nhu thấp giọng nói, liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, vội vàng giải thích: "Hoàng thượng không cần lo lắng bệnh tình Tiểu tứ, ngày hôm qua, Lý ngự y có nói, Tiểu tứ chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi. Đúng rồi, Nhị hoàng tử thế nào?"
"Còn tại Càn Thanh cung." Hoàng thượng trầm mặc một chút mới nói, Đại hoàng tử vừa chết, Hoàng thượng liền lập tức cho người đem Nhị hoàng tử đưa đến Càn Thanh cung, thái y cũng phân thành hai nhóm, một nhóm am hiểu phụ khoa do Lý ngự y dẫn đầy, một nhóm am hiểu nhi khoa do Thành ngự y dẫn đầu. Hoàng hậu bên này không cứu được, Nhị hoàng tử bên kia, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
"Nếu Tiểu tứ đã trở lại, ngươi chiếu cố hắn cho tốt, còn có hài tử trong bụng ngươi, cũng đừng sơ xuất." Hoàng thượng lại dừng chốc lát, chậm rãi nói vài câu: "Chuyện trong cung, ngươi cùng Dương quý phi quản lý trước, có chuyện gì, ngươi có thể làm chủ thì trực tiếp làm chủ, không làm chủ được, phải đi hỏi Từ An thái hậu."
Nói xong, ra dấu bảo Lưu Thành dâng đến một cái hộp: "Đây là phượng ấn, kế tiếp có rất nhiều chuyện đều phải dùng cái này, ngươi cầm trước."
Trần Mạn Nhu có chút kinh ngạc, ý tứ lời này, là chỉ đem quyền quản lý hậu cung đưa tới trên tay nàng. Nhưng là, lúc trước đều là Dương quý phi quản, chẳng lẽ, Dương quý phi phạm vào sai lầm gì?
"Là, Hoàng thượng xin yên tâm, thiếp nhất định sẽ không cô phụ nhắc nhở của Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu không dám nghĩ nhiều, tự mình tiếp phượng ấn, hành đại lễ với Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng khoát tay áo, liền mang theo người lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Nếu Dương quý phi đã ở Vĩnh Thọ cung bố trí rất tốt, Trần Mạn Nhu đơn giản mang theo người đi bố trí Dục Khánh cung. Từ An thái hậu đang ở bên cạnh ôm thi thể Đại hoàng tử rơi nước mắt, thấy Trần Mạn Nhu, cũng không có sắc mặt tốt.
Trần Mạn Nhu biết nàng thương tâm, khuyên giải chốc lát, sau đó Thành chiêu nghi đã đem Ngũ hoàng tử đưa tới. Không bao lâu, Tiểu tứ cũng được người đưa tới, vài ngày không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu tứ có chút gầy, vừa vào cửa liền thẳng hướng Trần Mạn Nhu: "Nương, Đại hoàng huynh đâu? Ta muốn Đại hoàng huynh!"
Nước mắt Từ An lại bị dẫn ra, đưa tay kéo Tiểu tứ: "Tôn tử ngoan của ai gia a, mấy ngày hôm trước ai gia còn nói, tìm một hoàng tử phi thật tốt cho tôn tử ngoan của ai gia, chỉ chớp mắt... Ô ô, tôn tử ngoan a, ngươi tại sao lại nhẫn tâm như vậy a, ngươi ném lão bà tử lại một mình, ta sống như thế nào a!"
Tiểu tứ cũng khóc theo, Trần Mạn Nhu là an ủi lớn lại an ủi nhỏ, chờ Đại công chúa đến đây, miệng nàng cũng sắp bốc khói.
Tang lễ Hoàng hậu thực long trọng, Đại hoàng tử cũng vậy. Sau khi nhập liệm, quàn bảy ngày, phi tần công chúa hoàng tử, cùng với vương phi tôn thất cùng triều đình mệnh phụ đều hướng Vĩnh Thọ cung quỳ linh, cả triều văn võ lại quỳ linh ở Vĩnh Thọ cung trước, tiếp theo đi Dục Khánh cung quỳ linh.
Sau đó Hoàng thượng ban xuống thánh chỉ, truy phong Đại hoàng tử Hoằng Văn thành Hoàng thái tử, thụy hào Minh Duệ.
Ung Tận năm thứ mười, cuối tháng mười, truy phong Hoàng hậu thành Hiếu Từ Trinh Hóa Nhân Ý Triết Thuận Từ Hi Trang Mẫn Phụ Thiên Hiệp Thánh Văn Hoàng Hậu, hạ táng tại hoàng lăng đông uyển.
Sau đó, Từ Ninh thái hậu bởi vì bi thống quá mức, bệnh không dậy nổi. Hoàng thượng ngày đêm ở trước giường bệnh tự mình hầu hạ, nhưng Từ Ninh thái hậu vẫn như cũ không có chống đỡ được, Ung Tận năm thứ mười giữa tháng mười một, Từ Ninh thái hậu chết bệnh tại Từ Ninh cung.
Cùng tham gia ba tràng lễ tang, cằm Trần Mạn Nhu nguyên bản có chút mượt mà, lúc này hoàn toàn biến nhọn, chính là Tiểu tứ, đều có chút gầy. May mắn Từ An thái hậu thương hại chúng Hoàng tôn Hoàng tôn nữ, mỗi ngày đem vài Tiểu hoàng tử cùng nhóm công chúa đưa đến Từ An cung nghỉ ngơi.
Về phần có ngầm bồi bổ hay không, Trần Mạn Nhu tỏ ra không biết. Nàng cũng hoàn toàn không lo lắng, có Đại công chúa, Tiểu tứ khẳng định không có vấn đề gì. Cũng không biết có phải bởi vì lúc trước Tiểu tứ cùng Đại hoàng tử quan hệ rất tốt hay không, hoặc là Đại công chúa thấy Tiểu tứ ở Dục Khánh cung khóc lớn một hồi, tóm lại, Đại công chúa là đối với Tiểu tứ là thập phần chiếu cố.
Chờ tang lễ Từ Ninh xong xuôi, cũng đã đến tháng mười hai.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tuyển tú
- Chương 2: Hậu cung
- Chương 3: Sai thân
- Chương 4: Qua lại
- Chương 5: Sắc phong
- Chương 6: Hợp quy tắc
- Chương 7: Hoàng thượng
- Chương 8: Thị tẩm
- Chương 9: Buổi sáng
- Chương 10: Thỉnh an
- Chương 11: Hạ cấp
- Chương 12: Thái hậu
- Chương 13: Sinh nhật
- Chương 14: Ban cho
- Chương 15: Hiểu biết
- Chương 16: Sổ sách
- Chương 17: Xử phạt
- Chương 18: Đầy đủ hết
- Chương 19: Thử
- Chương 20: Cự tuyệt
- Chương 21: Sau lưng
- Chương 22: Sinh nhật
- Chương 23: Gặp hồng
- Chương 24: Hiềm nghi
- Chương 25: Phòng bếp
- Chương 26: Tiệt hồ
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Cầu kiến
- Chương 29: Phấn hoa
- Chương 30: Thời gian
- Chương 31: Đứa nhỏ
- Chương 32: Trượng tễ
- Chương 33: Bạn giá
- Chương 34: Ở chung
- Chương 35: Võ mồm
- Chương 36: Thăm
- Chương 37: Bánh trung thu
- Chương 38: Khiển trách
- Chương 39: Phòng sói
- Chương 40: Dưỡng thành
- Chương 41: Tranh phong
- Chương 42: Người thứ ba
- Chương 43: Thiên cung
- Chương 44: Phiền toái
- Chương 45: Phương thuốc
- Chương 46: Lễ vật
- Chương 47: Tranh
- Chương 48: Kỳ thi xuân
- Chương 49: Tái kiến
- Chương 50: Tấn vị
- Chương 51: Công chúa
- Chương 52: Kim sách
- Chương 53: Ân điển
- Chương 54: Hôn sự
- Chương 55: Giao phong
- Chương 56: Tứ hôn
- Chương 57: Xuất chinh
- Chương 58: Cung vụ
- Chương 59: Quyết định
- Chương 60: Ngẫu ngộ
- Chương 61: Lưu túc
- Chương 62: Điểm tâm
- Chương 63: Mang thai
- Chương 64: Cáo biệt
- Chương 65: Tưởng thưởng
- Chương 66: Bái phỏng
- Chương 67: Rơi xuống nước
- Chương 68: Mời
- Chương 69: Cây trâm
- Chương 70: Thu mua
- Chương 71: Công đạo
- Chương 72: Thỉnh tội
- Chương 73: Trấn an
- Chương 74: Tuyên bố
- Chương 75: Bánh
- Chương 76: Tiếp nhận
- Chương 77: Trợ thủ
- Chương 78: Đại thọ
- Chương 79: Y phục
- Chương 80: Chẩn xác
- Chương 81: Hàng vị
- Chương 82: Hỗn loạn
- Chương 83: Báo tin vui
- Chương 84: Sinh non
- Chương 85: Xảy thai
- Chương 86: Oán hận
- Chương 87: Thái miếu
- Chương 88: Tuyệt tự
- Chương 89: Bệnh nặng
- Chương 90: Tuyên triệu
- Chương 91: Hành cung
- Chương 92: Thị tật
- Chương 93: Sốt cao
- Chương 94: Hạ nhiệt
- Chương 95: Liên hoàn
- Chương 96: Tự sát
- Chương 97: Rắc rối
- Chương 98: Hiếu thuận
- Chương 99: Xử trí
- Chương 100: Hoàng tử
- Chương 101: Đầy tháng
- Chương 102: Quý phi
- Chương 103: Tài nữ
- Chương 104: Hồi cung
- Chương 105: Ngoài ý muốn
- Chương 106: Đúng dịp
- Chương 107: Cứu tinh
- Chương 108: An bài
- Chương 109: Răn dạy
- Chương 110: Từ ninh
- Chương 111: Chặn lại
- Chương 112: Nhờ giúp đở
- Chương 113: Chậu than
- Chương 114: Hiềm nghi
- Chương 115: Nhãn dược
- Chương 116: Hỗn loạn
- Chương 117: Năm mới
- Chương 118: Tơ nhện
- Chương 119: Mã tích
- Chương 120: Dự khuyết
- Chương 121: Hiền đức
- Chương 122: Thổi gió
- Chương 123: Trợ thủ
- Chương 124: Thanh toán
- Chương 125: Trảo chu
- Chương 126: Bốn tuổi
- Chương 127: Mẹ con
- Chương 128: Bị phỏng
- Chương 129: Bị ngã
- Chương 130: Trở thành sự thật
- Chương 131: Hiệp trợ
- Chương 132: Xử phạt
- Chương 133: Du thuyết
- Chương 134: Đậu tử
- Chương 135: Song hỷ
- Chương 136: Tắc nhân
- Chương 137: Cắt giảm
- Chương 138: Nhiều mặt
- Chương 139: Chuột
- Chương 140: Trúng độc
- Chương 141: Hai mệnh
- Chương 142: Lễ tang
- Chương 143: Vì giới
- Chương 144: Khuyên
- Chương 145: Sinh nữ
- Chương 146: Hồng lạo
- Chương 147: Quá độ
- Chương 148: Cát phục
- Chương 149: Khẩu phong
- Chương 150: Phong hậu
- Chương 151: Phong tồn
- Chương 152: Xa lạ
- Chương 153: Danh sách
- Chương 154: Thư đồng
- Chương 155: Gặp mặt
- Chương 156: Đụng bị thương
- Chương 157: Phỏng tay
- Chương 158: Núi dựa
- Chương 159: Phục tuyển
- Chương 160: Công khóa
- Chương 161: Giao thủ
- Chương 162: Khuyên giải
- Chương 163: Cấm chừng
- Chương 164: Đánh đàn
- Chương 165: Bồi thường
- Chương 166: Thục phi
- Chương 167: Phân công
- Chương 168: Tu nghi
- Chương 169: Đánh nhau
- Chương 170: Hoa phi
- Chương 171: Phân quyền
- Chương 172: Thông minh
- Chương 173: Dạy con
- Chương 174: Cúc yến
- Chương 175: Xin phép
- Chương 176: Nhiệm vụ
- Chương 177: Thân cận
- Chương 178: Thả người
- Chương 179: Thu săn
- Chương 180: Danh sách
- Chương 181: Bãi săn
- Chương 182: Ly gián
- Chương 183: Nói tiếp
- Chương 184: Tính kế
- Chương 185: Tan rã
- Chương 186: Thay răng
- Chương 187: Cháy
- Chương 188: Nguy hiểm
- Chương 189: Tử vong
- Chương 190: Nhằm vào
- Chương 191: Khóc kể
- Chương 192: Bỏ qua
- Chương 193: Sự
- Chương 194: Tự kỷ
- Chương 195: Hậu tuyển
- Chương 196: Thi từ
- Chương 197: Phò mã
- Chương 198: Miêu họa
- Chương 199: Hôn sự
- Chương 200: Ưu tư
- Chương 201: Khó sinh
- Chương 202: Xuất huyết
- Chương 203: Kinh khủng
- Chương 204: Lợi dụ
- Chương 205: Cảm tình
- Chương 206: Về nhà
- Chương 207: Đồng tình
- Chương 208: Hợp mưu
- Chương 209: Ra tay
- Chương 210: Vỡ lòng
- Chương 211: Bệnh tình
- Chương 212: Lợi dụng
- Chương 213: Da mặt
- Chương 214: Vô tử
- Chương 215: Lời đồn
- Chương 216: Gõ
- Chương 217: Cả hai cùng tồn tại
- Chương 218: Hôn mê
- Chương 219: Khỏe mạnh
- Chương 220: Trấn yểm
- Chương 221: Hãm hại
- Chương 222: Thẩm án
- Chương 223: Huyết mạch
- Chương 224: Giải dược
- Chương 225: Tỉnh lại
- Chương 226: Bạch thân
- Chương 227: Mất
- Chương 228: Về kinh
- Chương 229: Lập trữ
- Chương 230: Cam lai
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232: Ngoại truyện 1
- Chương 233: Ngoại truyện 2