Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Chương 203: Kinh khủng
Chương trước- Chương 1: Tuyển tú
- Chương 2: Hậu cung
- Chương 3: Sai thân
- Chương 4: Qua lại
- Chương 5: Sắc phong
- Chương 6: Hợp quy tắc
- Chương 7: Hoàng thượng
- Chương 8: Thị tẩm
- Chương 9: Buổi sáng
- Chương 10: Thỉnh an
- Chương 11: Hạ cấp
- Chương 12: Thái hậu
- Chương 13: Sinh nhật
- Chương 14: Ban cho
- Chương 15: Hiểu biết
- Chương 16: Sổ sách
- Chương 17: Xử phạt
- Chương 18: Đầy đủ hết
- Chương 19: Thử
- Chương 20: Cự tuyệt
- Chương 21: Sau lưng
- Chương 22: Sinh nhật
- Chương 23: Gặp hồng
- Chương 24: Hiềm nghi
- Chương 25: Phòng bếp
- Chương 26: Tiệt hồ
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Cầu kiến
- Chương 29: Phấn hoa
- Chương 30: Thời gian
- Chương 31: Đứa nhỏ
- Chương 32: Trượng tễ
- Chương 33: Bạn giá
- Chương 34: Ở chung
- Chương 35: Võ mồm
- Chương 36: Thăm
- Chương 37: Bánh trung thu
- Chương 38: Khiển trách
- Chương 39: Phòng sói
- Chương 40: Dưỡng thành
- Chương 41: Tranh phong
- Chương 42: Người thứ ba
- Chương 43: Thiên cung
- Chương 44: Phiền toái
- Chương 45: Phương thuốc
- Chương 46: Lễ vật
- Chương 47: Tranh
- Chương 48: Kỳ thi xuân
- Chương 49: Tái kiến
- Chương 50: Tấn vị
- Chương 51: Công chúa
- Chương 52: Kim sách
- Chương 53: Ân điển
- Chương 54: Hôn sự
- Chương 55: Giao phong
- Chương 56: Tứ hôn
- Chương 57: Xuất chinh
- Chương 58: Cung vụ
- Chương 59: Quyết định
- Chương 60: Ngẫu ngộ
- Chương 61: Lưu túc
- Chương 62: Điểm tâm
- Chương 63: Mang thai
- Chương 64: Cáo biệt
- Chương 65: Tưởng thưởng
- Chương 66: Bái phỏng
- Chương 67: Rơi xuống nước
- Chương 68: Mời
- Chương 69: Cây trâm
- Chương 70: Thu mua
- Chương 71: Công đạo
- Chương 72: Thỉnh tội
- Chương 73: Trấn an
- Chương 74: Tuyên bố
- Chương 75: Bánh
- Chương 76: Tiếp nhận
- Chương 77: Trợ thủ
- Chương 78: Đại thọ
- Chương 79: Y phục
- Chương 80: Chẩn xác
- Chương 81: Hàng vị
- Chương 82: Hỗn loạn
- Chương 83: Báo tin vui
- Chương 84: Sinh non
- Chương 85: Xảy thai
- Chương 86: Oán hận
- Chương 87: Thái miếu
- Chương 88: Tuyệt tự
- Chương 89: Bệnh nặng
- Chương 90: Tuyên triệu
- Chương 91: Hành cung
- Chương 92: Thị tật
- Chương 93: Sốt cao
- Chương 94: Hạ nhiệt
- Chương 95: Liên hoàn
- Chương 96: Tự sát
- Chương 97: Rắc rối
- Chương 98: Hiếu thuận
- Chương 99: Xử trí
- Chương 100: Hoàng tử
- Chương 101: Đầy tháng
- Chương 102: Quý phi
- Chương 103: Tài nữ
- Chương 104: Hồi cung
- Chương 105: Ngoài ý muốn
- Chương 106: Đúng dịp
- Chương 107: Cứu tinh
- Chương 108: An bài
- Chương 109: Răn dạy
- Chương 110: Từ ninh
- Chương 111: Chặn lại
- Chương 112: Nhờ giúp đở
- Chương 113: Chậu than
- Chương 114: Hiềm nghi
- Chương 115: Nhãn dược
- Chương 116: Hỗn loạn
- Chương 117: Năm mới
- Chương 118: Tơ nhện
- Chương 119: Mã tích
- Chương 120: Dự khuyết
- Chương 121: Hiền đức
- Chương 122: Thổi gió
- Chương 123: Trợ thủ
- Chương 124: Thanh toán
- Chương 125: Trảo chu
- Chương 126: Bốn tuổi
- Chương 127: Mẹ con
- Chương 128: Bị phỏng
- Chương 129: Bị ngã
- Chương 130: Trở thành sự thật
- Chương 131: Hiệp trợ
- Chương 132: Xử phạt
- Chương 133: Du thuyết
- Chương 134: Đậu tử
- Chương 135: Song hỷ
- Chương 136: Tắc nhân
- Chương 137: Cắt giảm
- Chương 138: Nhiều mặt
- Chương 139: Chuột
- Chương 140: Trúng độc
- Chương 141: Hai mệnh
- Chương 142: Lễ tang
- Chương 143: Vì giới
- Chương 144: Khuyên
- Chương 145: Sinh nữ
- Chương 146: Hồng lạo
- Chương 147: Quá độ
- Chương 148: Cát phục
- Chương 149: Khẩu phong
- Chương 150: Phong hậu
- Chương 151: Phong tồn
- Chương 152: Xa lạ
- Chương 153: Danh sách
- Chương 154: Thư đồng
- Chương 155: Gặp mặt
- Chương 156: Đụng bị thương
- Chương 157: Phỏng tay
- Chương 158: Núi dựa
- Chương 159: Phục tuyển
- Chương 160: Công khóa
- Chương 161: Giao thủ
- Chương 162: Khuyên giải
- Chương 163: Cấm chừng
- Chương 164: Đánh đàn
- Chương 165: Bồi thường
- Chương 166: Thục phi
- Chương 167: Phân công
- Chương 168: Tu nghi
- Chương 169: Đánh nhau
- Chương 170: Hoa phi
- Chương 171: Phân quyền
- Chương 172: Thông minh
- Chương 173: Dạy con
- Chương 174: Cúc yến
- Chương 175: Xin phép
- Chương 176: Nhiệm vụ
- Chương 177: Thân cận
- Chương 178: Thả người
- Chương 179: Thu săn
- Chương 180: Danh sách
- Chương 181: Bãi săn
- Chương 182: Ly gián
- Chương 183: Nói tiếp
- Chương 184: Tính kế
- Chương 185: Tan rã
- Chương 186: Thay răng
- Chương 187: Cháy
- Chương 188: Nguy hiểm
- Chương 189: Tử vong
- Chương 190: Nhằm vào
- Chương 191: Khóc kể
- Chương 192: Bỏ qua
- Chương 193: Sự
- Chương 194: Tự kỷ
- Chương 195: Hậu tuyển
- Chương 196: Thi từ
- Chương 197: Phò mã
- Chương 198: Miêu họa
- Chương 199: Hôn sự
- Chương 200: Ưu tư
- Chương 201: Khó sinh
- Chương 202: Xuất huyết
- Chương 203: Kinh khủng
- Chương 204: Lợi dụ
- Chương 205: Cảm tình
- Chương 206: Về nhà
- Chương 207: Đồng tình
- Chương 208: Hợp mưu
- Chương 209: Ra tay
- Chương 210: Vỡ lòng
- Chương 211: Bệnh tình
- Chương 212: Lợi dụng
- Chương 213: Da mặt
- Chương 214: Vô tử
- Chương 215: Lời đồn
- Chương 216: Gõ
- Chương 217: Cả hai cùng tồn tại
- Chương 218: Hôn mê
- Chương 219: Khỏe mạnh
- Chương 220: Trấn yểm
- Chương 221: Hãm hại
- Chương 222: Thẩm án
- Chương 223: Huyết mạch
- Chương 224: Giải dược
- Chương 225: Tỉnh lại
- Chương 226: Bạch thân
- Chương 227: Mất
- Chương 228: Về kinh
- Chương 229: Lập trữ
- Chương 230: Cam lai
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232: Ngoại truyện 1
- Chương 233: Ngoại truyện 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hậu Cung Mưu Sinh Kế
Chương 203: Kinh khủng
Tiểu tứ cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hoàng thượng, bởi vì lúc trước các phi tần đều bị lệnh cưỡng chế không cho phép đến Vĩnh Thọ cung, cho nên lúc này người canh giữ Vĩnh Thọ cung, đều thực tin cậy, nhìn thấy hai người đẩy cửa đi vào, ai cũng không lên tiếng ngăn cản.
Trái lại Lý ngự y đang bắt mạch cho Trần Mạn Nhu bị hoảng sợ, đang muốn đứng dậy hành lễ, Hoàng thượng đè bàn tay: "Hoàng hậu như thế nào?"
"Hồi Hoàng thượng, đã cầm máu, chỉ cần nương nương trong vòng ba ngày không có tình huống xuất huyết, ngày sau liền không có vấn đề." Nói xong, lại có chút do dự nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn nhìn hắn, xoay người đến phía sau bình phong nhìn Trần Mạn Nhu.
Trần Mạn Nhu lúc này bất quá là được thu thập sơ qua, trên đầu có một lớp mồ hôi ẩm ướt tóc dán tại trán cùng hai hai bên má, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không có một chút màu sắc, mắt nhắm chặt, đang hôn mê bất tỉnh, trên người còn có một mùi máu tươi rất nồng, hình tượng thật sự không đẹp.
Hoàng thượng nhìn trong chốc lát, vươn ngón tay ở trên mặt Trần Mạn Nhu miêu tả một lần, xoay người ở trên trán Trần Mạn Nhu hôn một cái, quay người lại vừa vặn đụng phải Tiểu tứ. Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, hơi có chút không được tự nhiên: "Mẫu hậu ngươi quá mức mỏi mệt, đang nghỉ ngơi, ngươi đừng quấy rầy mẫu hậu ngươi, đi nói với Tiểu ngũ, làm cho nàng ngừng khóc."
Tiểu tứ chính mắt nhìn thấy Trần Mạn Nhu, lại nhìn ngực Trần Mạn Nhu có phập phồng, lúc này mới đỏ hồng mắt gật gật đầu, đi ra bên ngoài dỗ Tiểu ngũ.
Hoàng thượng từ phía sau bình phong đi ra, nhìn Lý ngự y: "Có gì cứ việc nói thẳng, rốt cuộc Hoàng hậu thế nào? Muốn dùng thuốc gì, ngươi nói thẳng! Trẫm muốn ngươi không tiếc hết thảy đại giới, nhất định cứu Hoàng hậu trở về!"
"Hoàng thượng bớt giận, vi thần có nắm chắc cứu Hoàng hậu nương nương trở về, chính là, lần này Hoàng hậu nương nương sinh sản làm bị thương thân mình, cho dù là cứu về, ngày sau muốn sinh đứa nhỏ tiếp, khả năng cũng không cao." Lý ngự y trầm giọng nói, Trần Mạn Nhu năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi, lần này thân mình bị hao tổn, ít nhất bảy tám năm mới có thể dưỡng trở về, lúc ấy đã gần bốn mươi, tuổi này cũng đã làm tổ mẫu người ta, tự nhiên là có khả năng sinh đứa nhỏ.
Hoàng thượng trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu đáp: "Vô phương, ngươi chỉ cần cứu Hoàng hậu trở về là được, mặc kệ dùng thuốc gì, đều đến hỏi Lưu Thành mà lấy, trẫm muốn Hoàng hậu kiện kiện khang khang. Chờ Hoàng hậu tỉnh lại, ngươi lại viết phương thuốc cho Hoàng hậu điều trị thân mình."
Lý ngự y lên tiếng, lại bắt mạch cho Hoàng hậu, lần thứ ba đổi phương thuốc.
Đến buổi tối, Lý ngự y cũng chưa thể rời Vĩnh Thọ cung, chỉ ở tại sườn điện, phòng ngừa Trần Mạn Nhu đột ngột phát sinh tình huống khác. Mặt khác đám người Thành ngự y cũng đều không thể rời đi, toàn bộ bị nhốt tại sườn điện.
Hoàng thượng không thể không rời đi, lúc trước Từ An thái hậu đã nói như vậy, sau đó còn phái người đến đây, nếu Hoàng thượng còn không ly khai, chỉ biết sẽ mang đến phiền toái cho Trần Mạn Nhu.
Trần Mạn Nhu hôn mê một lần, liền trực tiếp hôn mê ba ngày. Ngày thứ tư, Lý ngự y viết phương thuốc cũng dần dần ổn định, chỉ nói uống một tháng không cần đổi phương thuốc, ngày sau điều dưỡng ôn hòa là được.
Trần Mạn Nhu nhìn nhìn Lập Xuân, nhẹ giọng nói một câu, Lập Xuân lập tức gật gật đầu, lau nước mắt đi ra hành lễ với Lý ngự y: "Lần này phải đa tạ Lý ngự y, nếu không có Lý ngự y, nương nương chúng ta cũng sẽ không tốt nhanh như vậy, đại ân của Lý ngự y, cho nô tỳ cúi đầu."
Sau khi lạy xong, tự nhiên là thưởng một đại hồng bao. Sau đó, Hoàng thượng bên kia cũng ban thưởng không ít đồ vật qua.
Trần Mạn Nhu vươn tay sờ sờ đầu Tiểu ngũ đang ghé vào bên cửa sổ, nghiêng đầu hỏi: "Đứa nhỏ đâu? Có khỏe không? Là nam hài hay là nữ hài?" Lúc trước đứa nhỏ mới từ trong thân thể nàng đi ra, nàng liền ngất đi, cho nên cũng không biết được giới tính đứa nhỏ.
"Mẫu hậu, ngươi sinh một tiểu đệ đệ nga, bộ dáng thực xấu." Tiểu ngũ ở một bên quyệt miệng nói, túm tay Trần Mạn Nhu không buông ra: "Mẫu hậu, ngươi sẽ không ngủ nữa có phải không? Cũng sẽ không không để ý tới ta đi?"
"Uh, mẫu hậu sẽ không không để ý tới ngươi." Trong lòng Trần Mạn Nhu rất thương tiếc Tiểu ngũ bị dọa, vội vàng đem nàng ôm trong ngực an ủi: "Ca ca ngươi đâu?"
"Ca ca bị phụ hoàng kêu đi rồi." Tiểu ngũ bĩu môi mất hứng, vừa rồi thời điểm Trần Mạn Nhu hỏi đứa nhỏ, Lập Thu đến cách vách kêu vú nương, lúc này vừa vặn vú nương bế Bát hoàng tử đi qua, Tiểu ngũ bị tã lót nhõ hấp dẫn ánh mắt, trong giây lát lại cao hưng lên, vỗ giường cười nói: "Đem đệ đệ để ở chỗ này."
Vú nương cung kính đem Bát hoàng tử đặt ở bên người Trần Mạn Nhu, không đợi Trần Mạn Nhu nói gì, Tiểu ngũ kinh ngạc trước: "Di, cùng lúc mới sinh ra không giống a, bộ dáng đệ đệ xinh đẹp, béo béo tròn tròn."
Trần Mạn Nhu đưa tay bế đứa nhỏ, cười hỏi: "Ngày hôm qua ngươi không nhìn đệ đệ?"
"Thấy, không có chú ý." Tiểu ngũ gật gật đầu nói, nàng vừa đến cũng chỉ đứng bên người Trần Mạn Nhu, lo lắng mẫu hậu nhà mình khi nào thì mở mắt ra, làm sao có tâm tình xem đệ đệ xấu xấu trông như thế nào a.
"Nương nương, Tiểu hoàng tử rất nghe lời, rất ít khóc nháo." Vú nương ở một bên cười nói: "Bất quá Tiểu hoàng tử không thể rời nương nương quá xa, vừa tỉnh lại nhất định phải ở bên người nương nương, bằng không liền khóc nháo không ngớt."
"Tiểu hoàng tử là cùng Hoàng hậu nương nương mẫu tử tình thâm." Một vú nương khác cũng cười lấy lòng: "Nương nương vừa tỉnh lại, Tiểu hoàng tử cũng tỉnh theo đâu."
Mọi người cúi đầu nhìn, còn không phải sao, đứa nhỏ được Trần Mạn Nhu ôm vào ngực, lúc này vừa vặn mở to mắt, mắt nhỏ đen lúng liếng, chính là không có tầm mắt, ánh mắt có chút tán loạn, bất quá, ước chừng là nghe thấy hương vị trên người mẹ ruột, cũng không khóc nháo, chỉ a a hai tiếng, quay đầu dùng sức hướng trong lòng Trần Mạn Nhu chui vào.
Tiểu ngũ ở một bên cười thoải mái: "Ai nha, đệ đệ thật đáng yêu a, đệ đệ, đệ đệ, ta là tỷ tỷ, gọi ta tỷ tỷ nga."
Trần Mạn Nhu cười điểm điểm trán nàng: "Đệ đệ còn nhỏ, chờ hắn một tuổi mới có thể kêu tỷ tỷ, bất quá, nếu ngươi mỗi ngày dạy hắn nói chuyện, hắn có thể mở miệng kêu tỷ tỷ sớm một chút."
"Ta đây về sau mỗi ngày đều dạy đệ đệ nói chuyện." Tiểu ngũ lập tức đáp, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hai má tiểu hài tử, thấy đệ đệ mếu máo, nhanh chóng thu hồi ngón tay, làm ra bộ dáng vô tội ta cái gì cũng chưa làm.
Trần Mạn Nhu nhịn không được cười, chọc cười trong chốc lát, Tiểu bát ước chừng là đói bụng, há mồm khóc lên, Trần Mạn Nhu ôm hắn lung lay hai cái, cho người mang Tiểu ngũ ra ngoài, trong biểu tình muốn nói lại thôi của vú nương, cởi bỏ vạt áo tự mình cho Tiểu bát uống sữa.
Chờ Tiểu bát ăn no, mới nhìn lướt qua bầu ngực nương: "Các ngươi ngày thường chỉ cần để ý làm tốt bổn phận của mình thì tốt rồi, bản cung luôn luôn không thích trừng phạt người khác, các ngươi làm tốt, tất nhiên là có lợi, ngày sau Tiểu hoàng tử sẽ không bạc đãi các ngươi, làm không tốt, bản cung đều có biện pháp thu thập các ngươi, hiểu chưa?"
Vú nương vốn chính là người Trần gia đi ra, lúc này vội vàng hành lễ tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Mạn Nhu nói nửa ngày, lại cho Tiểu bát uống sữa, vốn vừa tỉnh lại, lúc này tinh thần còn có chút không tốt. Sau khi đem Tiểu bát đưa cho vú nương, uống thuốc, lại ăn nửa bát cháo, liền nhắm mắt lại ngủ.
Lại tỉnh lại, nhận thấy đỉnh đầu có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình, kém chút bị dọa, chờ mở mắt nhìn thấy là Hoàng thượng, mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hoàng thượng? Ngài tại sao lại đây lúc này? Đã dùng ngọ thiện?"
"Lúc này là buổi tối." Hoàng thượng đưa tay dịch dịch chăn Trần Mạn Nhu, ngón tay từ trên trán nàng xẹt qua: "Nhu nhi cảm giác như thế nào?"
Trần Mạn Nhu chưa kịp phản ứng, trước run run một chút, vừa rồi Hoàng thượng kêu mình cái gì? Là nàng mơ hồ nghe không rõ hay là thế giới này thay đổi? Hoặc là nàng lại xuyên qua một lần, người trước mắt chỉ là cùng Hoàng thượng có chút giống nhau?
"Nhu nhi, Lý ngự y nói trong khoảng thời gian này ngươi chú ý tĩnh dưỡng, hôn sự của Cửu đệ cùng Nghi An, trẫm đã giao cho Thái hậu, ngày sau ngươi chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thân mình là được." Hoàng thượng trái lại không có biểu tình gì, nhu nhu đầu Trần Mạn Nhu, tiếp tục đặn dò.
Nguyên bản cung vụ, đã được Hoàng thượng cho phép để cho Huệ phi Đức phi quản lý, cho nên lúc này trái lại không cần thay đổi người.
"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó nàng lại chấn kinh rồi, bởi vì Hoàng thượng cười nói: "Nhu nhi, ngươi với ta là vợ chồng, làm gì khách khí như thế? Lúc này thân mình ngươi không tốt, ta tất nhiên là nên lo lắng cho ngươi vài phần. Ngươi yên tâm, có trẫm một ngày, hậu cung này tuyệt đối không có người có thể lướt qua ngươi."
Lúc này Trần Mạn Nhu đã không phải là khiếp sợ, mà là kinh khủng. Người trước mắt, sẽ không phải là bị ám đi? Hoặc là, bị cái gì bám vào người? Được rồi, hai cái là biểu đạt cùng một ý tứ. Nhưng là Trần Mạn Nhu không thể nghĩ được lý do tốt, nàng hoàn toàn không thể tin được người trước mắt là Hoàng thượng ban đầu nàng biết.
"Hoàng thượng, thiếp tất nhiên là tin tưởng người." Trần Mạn Nhu kéo khóe miệng cười, thần sắc Hoàng thượng cũng hoảng hốt một chút, trước kia, hình như Nhu nhi ở trước mặt mình đều tự xưng ‘ta’, khi nào thì, biến thành ‘thiếp’ xa lạ như vậy đâu?
Quên đi, trước kia có thể tùy ý ở chung, ngày sau khẳng định cũng có thể trở về. Không cần nóng nảy, Nhu nhi đã là hoàng hậu của mình.
"Ngươi muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì, chỉ cần phân phó xuống, ngày mai trẫm tuyên Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân tiến cung ở cùng ngươi một đoạn thời gian được không?" Hoàng thượng tiếp tục nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi, Trần Mạn Nhu vội vàng lắc đầu: "Hoàng thượng, không cần cho tổ mẫu các nàng tiến cung, tổ mẫu lớn tuổi, ở trong cung cũng không an tâm."
"Nếu Hoàng thượng đau lòng thiếp, không bằng cho Tiểu tứ trở về ở một đoạn thời gian?" Thời điểm nam nhân muốn biểu hiện, luôn luôn không được cự tuyệt, cho nên Trần Mạn Nhu nhanh chóng lại đưa ra một yêu cầu: "Trong khoảng thời gian này thiếp cũng không gặp Tiểu tứ, thực có chút nhớ nhung."
"Uh, vậy đi, hôm nay trẫm cho hắn chuyển về." Hoàng thượng thực sảng khoái gật đầu: "Tiểu tứ trong khoảng thời gian này học tập thực không tệ, trẫm đang định tìm một tiên sinh riêng cho một mình Tiểu tứ, trẫm nhìn trúng Tào thái phó, Tào thái phó từng là tiên sinh của trẫm, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trần Mạn Nhu sắp duy trì không được sắc mặt mình, hôm nay Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao vậy?
"Hoàng thượng, việc này, người làm là được, thiếp đối với những lão thần đó, thực không quá hiểu. Năm đó thời điểm thiếp hồi kinh, cũng không rõ ràng lắm kinh quan có mấy ngườ đâu." Trần Mạn Nhu ngượng ngùng lắc đầu nói: "Hoàng thượng là phụ hoàng của Tiểu tứ, ra quyết định tự nhiên là vì tốt cho Tiểu tứ. Huống hồ, mẫu thân phụ trách chi phí ăn mặc cho đứa nhỏ, phụ thân phụ trách giáo dục đứa nhỏ trưởng thành, chúng ta như vậy không tốt sao? Hoàng thượng không cần hỏi ta, hỏi ta cũng không rõ."
Cũng không biết là Hoàng thượng nghe câu nói nào đúng tâm tư, thần sắc rõ ràng sung sướng lên, cười gật đầu nói: "Uh, Nhu nhi là từ mẫu, trẫm là nghiêm phụ." Cúi đầu ở trên mặt Trần Mạn Nhu hôn một cái, Hoàng thượng chuyển đề tài: "Nhu nhi có muốn ăn vài thứ hay không? Trẫm phân phó tiểu phòng bếp nấu cháo thuốc cho ngươi, bổ huyết, đối với thân mình ngươi thực có lợi."
"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu nhanh chóng cười đáp, sau đó thực kinh khủng nhìn Hoàng thượng tự mình đứng dậy đến bên ngoài cho người mang cháo đến đây, sau đó tự mình uy nàng ăn cháo, tự mình đỡ nàng nằm xuống, dịch chăn cho nàng.
Cuối cùng, lại hạ thân mình quý giá đem Lập Xuân các nàng kêu tiến vào, vừa cho ngon ngọt vưa cho cây gậy làm cho các nàng hảo hảo chiếu cố Hoàng hậu thể nhược. Làm xong những việc này, mới lưu luyến không rời rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Hoàng thượng biến mất sau bình phong, Trần Mạn Nhu cũng chưa lấy lại tinh thần. Dùng sức nhéo mình một phen, lúc này mới xác định mình không có nằm mơ.
Nhưng là nàng cảm thấy, còn không bằng là nằm mơ đâu.
Trái lại Lý ngự y đang bắt mạch cho Trần Mạn Nhu bị hoảng sợ, đang muốn đứng dậy hành lễ, Hoàng thượng đè bàn tay: "Hoàng hậu như thế nào?"
"Hồi Hoàng thượng, đã cầm máu, chỉ cần nương nương trong vòng ba ngày không có tình huống xuất huyết, ngày sau liền không có vấn đề." Nói xong, lại có chút do dự nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn nhìn hắn, xoay người đến phía sau bình phong nhìn Trần Mạn Nhu.
Trần Mạn Nhu lúc này bất quá là được thu thập sơ qua, trên đầu có một lớp mồ hôi ẩm ướt tóc dán tại trán cùng hai hai bên má, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không có một chút màu sắc, mắt nhắm chặt, đang hôn mê bất tỉnh, trên người còn có một mùi máu tươi rất nồng, hình tượng thật sự không đẹp.
Hoàng thượng nhìn trong chốc lát, vươn ngón tay ở trên mặt Trần Mạn Nhu miêu tả một lần, xoay người ở trên trán Trần Mạn Nhu hôn một cái, quay người lại vừa vặn đụng phải Tiểu tứ. Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, hơi có chút không được tự nhiên: "Mẫu hậu ngươi quá mức mỏi mệt, đang nghỉ ngơi, ngươi đừng quấy rầy mẫu hậu ngươi, đi nói với Tiểu ngũ, làm cho nàng ngừng khóc."
Tiểu tứ chính mắt nhìn thấy Trần Mạn Nhu, lại nhìn ngực Trần Mạn Nhu có phập phồng, lúc này mới đỏ hồng mắt gật gật đầu, đi ra bên ngoài dỗ Tiểu ngũ.
Hoàng thượng từ phía sau bình phong đi ra, nhìn Lý ngự y: "Có gì cứ việc nói thẳng, rốt cuộc Hoàng hậu thế nào? Muốn dùng thuốc gì, ngươi nói thẳng! Trẫm muốn ngươi không tiếc hết thảy đại giới, nhất định cứu Hoàng hậu trở về!"
"Hoàng thượng bớt giận, vi thần có nắm chắc cứu Hoàng hậu nương nương trở về, chính là, lần này Hoàng hậu nương nương sinh sản làm bị thương thân mình, cho dù là cứu về, ngày sau muốn sinh đứa nhỏ tiếp, khả năng cũng không cao." Lý ngự y trầm giọng nói, Trần Mạn Nhu năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi, lần này thân mình bị hao tổn, ít nhất bảy tám năm mới có thể dưỡng trở về, lúc ấy đã gần bốn mươi, tuổi này cũng đã làm tổ mẫu người ta, tự nhiên là có khả năng sinh đứa nhỏ.
Hoàng thượng trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu đáp: "Vô phương, ngươi chỉ cần cứu Hoàng hậu trở về là được, mặc kệ dùng thuốc gì, đều đến hỏi Lưu Thành mà lấy, trẫm muốn Hoàng hậu kiện kiện khang khang. Chờ Hoàng hậu tỉnh lại, ngươi lại viết phương thuốc cho Hoàng hậu điều trị thân mình."
Lý ngự y lên tiếng, lại bắt mạch cho Hoàng hậu, lần thứ ba đổi phương thuốc.
Đến buổi tối, Lý ngự y cũng chưa thể rời Vĩnh Thọ cung, chỉ ở tại sườn điện, phòng ngừa Trần Mạn Nhu đột ngột phát sinh tình huống khác. Mặt khác đám người Thành ngự y cũng đều không thể rời đi, toàn bộ bị nhốt tại sườn điện.
Hoàng thượng không thể không rời đi, lúc trước Từ An thái hậu đã nói như vậy, sau đó còn phái người đến đây, nếu Hoàng thượng còn không ly khai, chỉ biết sẽ mang đến phiền toái cho Trần Mạn Nhu.
Trần Mạn Nhu hôn mê một lần, liền trực tiếp hôn mê ba ngày. Ngày thứ tư, Lý ngự y viết phương thuốc cũng dần dần ổn định, chỉ nói uống một tháng không cần đổi phương thuốc, ngày sau điều dưỡng ôn hòa là được.
Trần Mạn Nhu nhìn nhìn Lập Xuân, nhẹ giọng nói một câu, Lập Xuân lập tức gật gật đầu, lau nước mắt đi ra hành lễ với Lý ngự y: "Lần này phải đa tạ Lý ngự y, nếu không có Lý ngự y, nương nương chúng ta cũng sẽ không tốt nhanh như vậy, đại ân của Lý ngự y, cho nô tỳ cúi đầu."
Sau khi lạy xong, tự nhiên là thưởng một đại hồng bao. Sau đó, Hoàng thượng bên kia cũng ban thưởng không ít đồ vật qua.
Trần Mạn Nhu vươn tay sờ sờ đầu Tiểu ngũ đang ghé vào bên cửa sổ, nghiêng đầu hỏi: "Đứa nhỏ đâu? Có khỏe không? Là nam hài hay là nữ hài?" Lúc trước đứa nhỏ mới từ trong thân thể nàng đi ra, nàng liền ngất đi, cho nên cũng không biết được giới tính đứa nhỏ.
"Mẫu hậu, ngươi sinh một tiểu đệ đệ nga, bộ dáng thực xấu." Tiểu ngũ ở một bên quyệt miệng nói, túm tay Trần Mạn Nhu không buông ra: "Mẫu hậu, ngươi sẽ không ngủ nữa có phải không? Cũng sẽ không không để ý tới ta đi?"
"Uh, mẫu hậu sẽ không không để ý tới ngươi." Trong lòng Trần Mạn Nhu rất thương tiếc Tiểu ngũ bị dọa, vội vàng đem nàng ôm trong ngực an ủi: "Ca ca ngươi đâu?"
"Ca ca bị phụ hoàng kêu đi rồi." Tiểu ngũ bĩu môi mất hứng, vừa rồi thời điểm Trần Mạn Nhu hỏi đứa nhỏ, Lập Thu đến cách vách kêu vú nương, lúc này vừa vặn vú nương bế Bát hoàng tử đi qua, Tiểu ngũ bị tã lót nhõ hấp dẫn ánh mắt, trong giây lát lại cao hưng lên, vỗ giường cười nói: "Đem đệ đệ để ở chỗ này."
Vú nương cung kính đem Bát hoàng tử đặt ở bên người Trần Mạn Nhu, không đợi Trần Mạn Nhu nói gì, Tiểu ngũ kinh ngạc trước: "Di, cùng lúc mới sinh ra không giống a, bộ dáng đệ đệ xinh đẹp, béo béo tròn tròn."
Trần Mạn Nhu đưa tay bế đứa nhỏ, cười hỏi: "Ngày hôm qua ngươi không nhìn đệ đệ?"
"Thấy, không có chú ý." Tiểu ngũ gật gật đầu nói, nàng vừa đến cũng chỉ đứng bên người Trần Mạn Nhu, lo lắng mẫu hậu nhà mình khi nào thì mở mắt ra, làm sao có tâm tình xem đệ đệ xấu xấu trông như thế nào a.
"Nương nương, Tiểu hoàng tử rất nghe lời, rất ít khóc nháo." Vú nương ở một bên cười nói: "Bất quá Tiểu hoàng tử không thể rời nương nương quá xa, vừa tỉnh lại nhất định phải ở bên người nương nương, bằng không liền khóc nháo không ngớt."
"Tiểu hoàng tử là cùng Hoàng hậu nương nương mẫu tử tình thâm." Một vú nương khác cũng cười lấy lòng: "Nương nương vừa tỉnh lại, Tiểu hoàng tử cũng tỉnh theo đâu."
Mọi người cúi đầu nhìn, còn không phải sao, đứa nhỏ được Trần Mạn Nhu ôm vào ngực, lúc này vừa vặn mở to mắt, mắt nhỏ đen lúng liếng, chính là không có tầm mắt, ánh mắt có chút tán loạn, bất quá, ước chừng là nghe thấy hương vị trên người mẹ ruột, cũng không khóc nháo, chỉ a a hai tiếng, quay đầu dùng sức hướng trong lòng Trần Mạn Nhu chui vào.
Tiểu ngũ ở một bên cười thoải mái: "Ai nha, đệ đệ thật đáng yêu a, đệ đệ, đệ đệ, ta là tỷ tỷ, gọi ta tỷ tỷ nga."
Trần Mạn Nhu cười điểm điểm trán nàng: "Đệ đệ còn nhỏ, chờ hắn một tuổi mới có thể kêu tỷ tỷ, bất quá, nếu ngươi mỗi ngày dạy hắn nói chuyện, hắn có thể mở miệng kêu tỷ tỷ sớm một chút."
"Ta đây về sau mỗi ngày đều dạy đệ đệ nói chuyện." Tiểu ngũ lập tức đáp, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hai má tiểu hài tử, thấy đệ đệ mếu máo, nhanh chóng thu hồi ngón tay, làm ra bộ dáng vô tội ta cái gì cũng chưa làm.
Trần Mạn Nhu nhịn không được cười, chọc cười trong chốc lát, Tiểu bát ước chừng là đói bụng, há mồm khóc lên, Trần Mạn Nhu ôm hắn lung lay hai cái, cho người mang Tiểu ngũ ra ngoài, trong biểu tình muốn nói lại thôi của vú nương, cởi bỏ vạt áo tự mình cho Tiểu bát uống sữa.
Chờ Tiểu bát ăn no, mới nhìn lướt qua bầu ngực nương: "Các ngươi ngày thường chỉ cần để ý làm tốt bổn phận của mình thì tốt rồi, bản cung luôn luôn không thích trừng phạt người khác, các ngươi làm tốt, tất nhiên là có lợi, ngày sau Tiểu hoàng tử sẽ không bạc đãi các ngươi, làm không tốt, bản cung đều có biện pháp thu thập các ngươi, hiểu chưa?"
Vú nương vốn chính là người Trần gia đi ra, lúc này vội vàng hành lễ tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Mạn Nhu nói nửa ngày, lại cho Tiểu bát uống sữa, vốn vừa tỉnh lại, lúc này tinh thần còn có chút không tốt. Sau khi đem Tiểu bát đưa cho vú nương, uống thuốc, lại ăn nửa bát cháo, liền nhắm mắt lại ngủ.
Lại tỉnh lại, nhận thấy đỉnh đầu có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình, kém chút bị dọa, chờ mở mắt nhìn thấy là Hoàng thượng, mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hoàng thượng? Ngài tại sao lại đây lúc này? Đã dùng ngọ thiện?"
"Lúc này là buổi tối." Hoàng thượng đưa tay dịch dịch chăn Trần Mạn Nhu, ngón tay từ trên trán nàng xẹt qua: "Nhu nhi cảm giác như thế nào?"
Trần Mạn Nhu chưa kịp phản ứng, trước run run một chút, vừa rồi Hoàng thượng kêu mình cái gì? Là nàng mơ hồ nghe không rõ hay là thế giới này thay đổi? Hoặc là nàng lại xuyên qua một lần, người trước mắt chỉ là cùng Hoàng thượng có chút giống nhau?
"Nhu nhi, Lý ngự y nói trong khoảng thời gian này ngươi chú ý tĩnh dưỡng, hôn sự của Cửu đệ cùng Nghi An, trẫm đã giao cho Thái hậu, ngày sau ngươi chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thân mình là được." Hoàng thượng trái lại không có biểu tình gì, nhu nhu đầu Trần Mạn Nhu, tiếp tục đặn dò.
Nguyên bản cung vụ, đã được Hoàng thượng cho phép để cho Huệ phi Đức phi quản lý, cho nên lúc này trái lại không cần thay đổi người.
"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu vội vàng nói lời cảm tạ, sau đó nàng lại chấn kinh rồi, bởi vì Hoàng thượng cười nói: "Nhu nhi, ngươi với ta là vợ chồng, làm gì khách khí như thế? Lúc này thân mình ngươi không tốt, ta tất nhiên là nên lo lắng cho ngươi vài phần. Ngươi yên tâm, có trẫm một ngày, hậu cung này tuyệt đối không có người có thể lướt qua ngươi."
Lúc này Trần Mạn Nhu đã không phải là khiếp sợ, mà là kinh khủng. Người trước mắt, sẽ không phải là bị ám đi? Hoặc là, bị cái gì bám vào người? Được rồi, hai cái là biểu đạt cùng một ý tứ. Nhưng là Trần Mạn Nhu không thể nghĩ được lý do tốt, nàng hoàn toàn không thể tin được người trước mắt là Hoàng thượng ban đầu nàng biết.
"Hoàng thượng, thiếp tất nhiên là tin tưởng người." Trần Mạn Nhu kéo khóe miệng cười, thần sắc Hoàng thượng cũng hoảng hốt một chút, trước kia, hình như Nhu nhi ở trước mặt mình đều tự xưng ‘ta’, khi nào thì, biến thành ‘thiếp’ xa lạ như vậy đâu?
Quên đi, trước kia có thể tùy ý ở chung, ngày sau khẳng định cũng có thể trở về. Không cần nóng nảy, Nhu nhi đã là hoàng hậu của mình.
"Ngươi muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì, chỉ cần phân phó xuống, ngày mai trẫm tuyên Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân tiến cung ở cùng ngươi một đoạn thời gian được không?" Hoàng thượng tiếp tục nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi, Trần Mạn Nhu vội vàng lắc đầu: "Hoàng thượng, không cần cho tổ mẫu các nàng tiến cung, tổ mẫu lớn tuổi, ở trong cung cũng không an tâm."
"Nếu Hoàng thượng đau lòng thiếp, không bằng cho Tiểu tứ trở về ở một đoạn thời gian?" Thời điểm nam nhân muốn biểu hiện, luôn luôn không được cự tuyệt, cho nên Trần Mạn Nhu nhanh chóng lại đưa ra một yêu cầu: "Trong khoảng thời gian này thiếp cũng không gặp Tiểu tứ, thực có chút nhớ nhung."
"Uh, vậy đi, hôm nay trẫm cho hắn chuyển về." Hoàng thượng thực sảng khoái gật đầu: "Tiểu tứ trong khoảng thời gian này học tập thực không tệ, trẫm đang định tìm một tiên sinh riêng cho một mình Tiểu tứ, trẫm nhìn trúng Tào thái phó, Tào thái phó từng là tiên sinh của trẫm, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trần Mạn Nhu sắp duy trì không được sắc mặt mình, hôm nay Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao vậy?
"Hoàng thượng, việc này, người làm là được, thiếp đối với những lão thần đó, thực không quá hiểu. Năm đó thời điểm thiếp hồi kinh, cũng không rõ ràng lắm kinh quan có mấy ngườ đâu." Trần Mạn Nhu ngượng ngùng lắc đầu nói: "Hoàng thượng là phụ hoàng của Tiểu tứ, ra quyết định tự nhiên là vì tốt cho Tiểu tứ. Huống hồ, mẫu thân phụ trách chi phí ăn mặc cho đứa nhỏ, phụ thân phụ trách giáo dục đứa nhỏ trưởng thành, chúng ta như vậy không tốt sao? Hoàng thượng không cần hỏi ta, hỏi ta cũng không rõ."
Cũng không biết là Hoàng thượng nghe câu nói nào đúng tâm tư, thần sắc rõ ràng sung sướng lên, cười gật đầu nói: "Uh, Nhu nhi là từ mẫu, trẫm là nghiêm phụ." Cúi đầu ở trên mặt Trần Mạn Nhu hôn một cái, Hoàng thượng chuyển đề tài: "Nhu nhi có muốn ăn vài thứ hay không? Trẫm phân phó tiểu phòng bếp nấu cháo thuốc cho ngươi, bổ huyết, đối với thân mình ngươi thực có lợi."
"Đa tạ Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu nhanh chóng cười đáp, sau đó thực kinh khủng nhìn Hoàng thượng tự mình đứng dậy đến bên ngoài cho người mang cháo đến đây, sau đó tự mình uy nàng ăn cháo, tự mình đỡ nàng nằm xuống, dịch chăn cho nàng.
Cuối cùng, lại hạ thân mình quý giá đem Lập Xuân các nàng kêu tiến vào, vừa cho ngon ngọt vưa cho cây gậy làm cho các nàng hảo hảo chiếu cố Hoàng hậu thể nhược. Làm xong những việc này, mới lưu luyến không rời rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Hoàng thượng biến mất sau bình phong, Trần Mạn Nhu cũng chưa lấy lại tinh thần. Dùng sức nhéo mình một phen, lúc này mới xác định mình không có nằm mơ.
Nhưng là nàng cảm thấy, còn không bằng là nằm mơ đâu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tuyển tú
- Chương 2: Hậu cung
- Chương 3: Sai thân
- Chương 4: Qua lại
- Chương 5: Sắc phong
- Chương 6: Hợp quy tắc
- Chương 7: Hoàng thượng
- Chương 8: Thị tẩm
- Chương 9: Buổi sáng
- Chương 10: Thỉnh an
- Chương 11: Hạ cấp
- Chương 12: Thái hậu
- Chương 13: Sinh nhật
- Chương 14: Ban cho
- Chương 15: Hiểu biết
- Chương 16: Sổ sách
- Chương 17: Xử phạt
- Chương 18: Đầy đủ hết
- Chương 19: Thử
- Chương 20: Cự tuyệt
- Chương 21: Sau lưng
- Chương 22: Sinh nhật
- Chương 23: Gặp hồng
- Chương 24: Hiềm nghi
- Chương 25: Phòng bếp
- Chương 26: Tiệt hồ
- Chương 27: Lại đây
- Chương 28: Cầu kiến
- Chương 29: Phấn hoa
- Chương 30: Thời gian
- Chương 31: Đứa nhỏ
- Chương 32: Trượng tễ
- Chương 33: Bạn giá
- Chương 34: Ở chung
- Chương 35: Võ mồm
- Chương 36: Thăm
- Chương 37: Bánh trung thu
- Chương 38: Khiển trách
- Chương 39: Phòng sói
- Chương 40: Dưỡng thành
- Chương 41: Tranh phong
- Chương 42: Người thứ ba
- Chương 43: Thiên cung
- Chương 44: Phiền toái
- Chương 45: Phương thuốc
- Chương 46: Lễ vật
- Chương 47: Tranh
- Chương 48: Kỳ thi xuân
- Chương 49: Tái kiến
- Chương 50: Tấn vị
- Chương 51: Công chúa
- Chương 52: Kim sách
- Chương 53: Ân điển
- Chương 54: Hôn sự
- Chương 55: Giao phong
- Chương 56: Tứ hôn
- Chương 57: Xuất chinh
- Chương 58: Cung vụ
- Chương 59: Quyết định
- Chương 60: Ngẫu ngộ
- Chương 61: Lưu túc
- Chương 62: Điểm tâm
- Chương 63: Mang thai
- Chương 64: Cáo biệt
- Chương 65: Tưởng thưởng
- Chương 66: Bái phỏng
- Chương 67: Rơi xuống nước
- Chương 68: Mời
- Chương 69: Cây trâm
- Chương 70: Thu mua
- Chương 71: Công đạo
- Chương 72: Thỉnh tội
- Chương 73: Trấn an
- Chương 74: Tuyên bố
- Chương 75: Bánh
- Chương 76: Tiếp nhận
- Chương 77: Trợ thủ
- Chương 78: Đại thọ
- Chương 79: Y phục
- Chương 80: Chẩn xác
- Chương 81: Hàng vị
- Chương 82: Hỗn loạn
- Chương 83: Báo tin vui
- Chương 84: Sinh non
- Chương 85: Xảy thai
- Chương 86: Oán hận
- Chương 87: Thái miếu
- Chương 88: Tuyệt tự
- Chương 89: Bệnh nặng
- Chương 90: Tuyên triệu
- Chương 91: Hành cung
- Chương 92: Thị tật
- Chương 93: Sốt cao
- Chương 94: Hạ nhiệt
- Chương 95: Liên hoàn
- Chương 96: Tự sát
- Chương 97: Rắc rối
- Chương 98: Hiếu thuận
- Chương 99: Xử trí
- Chương 100: Hoàng tử
- Chương 101: Đầy tháng
- Chương 102: Quý phi
- Chương 103: Tài nữ
- Chương 104: Hồi cung
- Chương 105: Ngoài ý muốn
- Chương 106: Đúng dịp
- Chương 107: Cứu tinh
- Chương 108: An bài
- Chương 109: Răn dạy
- Chương 110: Từ ninh
- Chương 111: Chặn lại
- Chương 112: Nhờ giúp đở
- Chương 113: Chậu than
- Chương 114: Hiềm nghi
- Chương 115: Nhãn dược
- Chương 116: Hỗn loạn
- Chương 117: Năm mới
- Chương 118: Tơ nhện
- Chương 119: Mã tích
- Chương 120: Dự khuyết
- Chương 121: Hiền đức
- Chương 122: Thổi gió
- Chương 123: Trợ thủ
- Chương 124: Thanh toán
- Chương 125: Trảo chu
- Chương 126: Bốn tuổi
- Chương 127: Mẹ con
- Chương 128: Bị phỏng
- Chương 129: Bị ngã
- Chương 130: Trở thành sự thật
- Chương 131: Hiệp trợ
- Chương 132: Xử phạt
- Chương 133: Du thuyết
- Chương 134: Đậu tử
- Chương 135: Song hỷ
- Chương 136: Tắc nhân
- Chương 137: Cắt giảm
- Chương 138: Nhiều mặt
- Chương 139: Chuột
- Chương 140: Trúng độc
- Chương 141: Hai mệnh
- Chương 142: Lễ tang
- Chương 143: Vì giới
- Chương 144: Khuyên
- Chương 145: Sinh nữ
- Chương 146: Hồng lạo
- Chương 147: Quá độ
- Chương 148: Cát phục
- Chương 149: Khẩu phong
- Chương 150: Phong hậu
- Chương 151: Phong tồn
- Chương 152: Xa lạ
- Chương 153: Danh sách
- Chương 154: Thư đồng
- Chương 155: Gặp mặt
- Chương 156: Đụng bị thương
- Chương 157: Phỏng tay
- Chương 158: Núi dựa
- Chương 159: Phục tuyển
- Chương 160: Công khóa
- Chương 161: Giao thủ
- Chương 162: Khuyên giải
- Chương 163: Cấm chừng
- Chương 164: Đánh đàn
- Chương 165: Bồi thường
- Chương 166: Thục phi
- Chương 167: Phân công
- Chương 168: Tu nghi
- Chương 169: Đánh nhau
- Chương 170: Hoa phi
- Chương 171: Phân quyền
- Chương 172: Thông minh
- Chương 173: Dạy con
- Chương 174: Cúc yến
- Chương 175: Xin phép
- Chương 176: Nhiệm vụ
- Chương 177: Thân cận
- Chương 178: Thả người
- Chương 179: Thu săn
- Chương 180: Danh sách
- Chương 181: Bãi săn
- Chương 182: Ly gián
- Chương 183: Nói tiếp
- Chương 184: Tính kế
- Chương 185: Tan rã
- Chương 186: Thay răng
- Chương 187: Cháy
- Chương 188: Nguy hiểm
- Chương 189: Tử vong
- Chương 190: Nhằm vào
- Chương 191: Khóc kể
- Chương 192: Bỏ qua
- Chương 193: Sự
- Chương 194: Tự kỷ
- Chương 195: Hậu tuyển
- Chương 196: Thi từ
- Chương 197: Phò mã
- Chương 198: Miêu họa
- Chương 199: Hôn sự
- Chương 200: Ưu tư
- Chương 201: Khó sinh
- Chương 202: Xuất huyết
- Chương 203: Kinh khủng
- Chương 204: Lợi dụ
- Chương 205: Cảm tình
- Chương 206: Về nhà
- Chương 207: Đồng tình
- Chương 208: Hợp mưu
- Chương 209: Ra tay
- Chương 210: Vỡ lòng
- Chương 211: Bệnh tình
- Chương 212: Lợi dụng
- Chương 213: Da mặt
- Chương 214: Vô tử
- Chương 215: Lời đồn
- Chương 216: Gõ
- Chương 217: Cả hai cùng tồn tại
- Chương 218: Hôn mê
- Chương 219: Khỏe mạnh
- Chương 220: Trấn yểm
- Chương 221: Hãm hại
- Chương 222: Thẩm án
- Chương 223: Huyết mạch
- Chương 224: Giải dược
- Chương 225: Tỉnh lại
- Chương 226: Bạch thân
- Chương 227: Mất
- Chương 228: Về kinh
- Chương 229: Lập trữ
- Chương 230: Cam lai
- Chương 231: Kết thúc
- Chương 232: Ngoại truyện 1
- Chương 233: Ngoại truyện 2