Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 119
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 119
Bí mật làm cho Bạch Lang đau đầu nhiều năm cứ như vậy được phá giải.
Biểu tình của nàng lúc này một lời khó nói hết, ngàn vạn lần không nghĩ tới lại là như vậy.
Thiên thư trêи mặt bàn vẫn không nhúc nhích giả chết.
Bạch Trần nhắc nhở nàng: “Thứ này khả năng còn có liên hệ gì đó với Ma Tôn Thiên Thần, tóm lại vẫn phải cẩn thận.”
Bạch Lang gật gật đầu, sau khi cầm lấy thiên thư, nhấp môi nghiêm túc nói: “Phụ vương yên tâm, ta đã biết. Ta nhất định sẽ không để nó yên ổn!”
Màu sắc của thiên thư đột nhiên u ám xuống.
Bên kia, Thiên Thần vẫn đang ở trong thiên lao, bỗng nhiên cảm giác ma khí bị xói mòn.
Từ khi hắn có được thiên thư đến nay, ma khí trêи người không thể không lấy tới cung cấp cho quyển sách này.
Sắc mặt Thiên Thần tái nhợt phun ra một ngụm máu, sắc mặt đã vô cùng kém.
Hắn không phải kẻ ngốc, ngày ấy khi Bạch Lang nói nàng vừa sinh ra đã biết nội dung trong sách, hắn đã có chút hoài nghi.
Thiên thư rốt cuộc là thứ gì?
Thiên Thần bị nó tiên đoán đúng mọi hành động, hướng đi, sau đó mới tin tưởng nó, cùng lập khế ước. Nhưng nếu trêи con đường này còn có người khác không cần đến thiên thư cũng biết mọi chuyện……
Hắn lúc này lần đầu tiên hoài nghi tính thật giả của quyển sách này.
Nếu nó là giả, như vậy thứ bóp méo ký ức của hắn kia, đến tột cùng là muốn làm gì?
Thiên Thần hung hăng nhíu mày.
Hắn lúc này đã khẳng định quyển sách này hoàn toàn không có quan hệ gì với Thiên Đạo.
Như vậy một thứ cần phải có thiên địa linh khí mới có thể sống, Thiên Đạo sẽ không cho phép nó tồn tại phá hư cân bằng.
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng lại phát lạnh.
Thiên Thần che kín ma văn trêи mặt, cảm thụ ma khí trong cơ thể đang không ngừng bị xói mòn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn lúc này muốn ngoan tuyệt hạ quyết tâm cắt đứt liên hệ.
Nhưng không biết vì sao liên hệ giữa hắn với thiên thư lại càng lúc càng chặt chẽ.
Thứ kia cơ hồ đã cắm rễ ở trêи người hắn, có thể tự động hút ma khí từ trêи người hắn.
Theo thời gian càng ngày càng dài, Thiên Thần rốt cuộc nghiệm chứng suy đoán của bản thân.
Hắn đã trở thành vật chứa của “thiên thư” kia.
Thứ kia cắm rễ ở trêи người hắn, từng chút từng chút hút đi huyết nhục của hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu, hít một hơi thật sâu.
Khi trời sáng, rốt cuộc thỏa hiệp.
Đệ tử thủ thiên lao hôm nay mới vừa đổi ca, thấy tên Ma Tôn trước sau nhắm mắt không nói lời nào kia bỗng nhiên mở mắt ra nói: “Ta muốn gặp Quý Tu.”
Biểu tình của nàng lúc này một lời khó nói hết, ngàn vạn lần không nghĩ tới lại là như vậy.
Thiên thư trêи mặt bàn vẫn không nhúc nhích giả chết.
Bạch Trần nhắc nhở nàng: “Thứ này khả năng còn có liên hệ gì đó với Ma Tôn Thiên Thần, tóm lại vẫn phải cẩn thận.”
Bạch Lang gật gật đầu, sau khi cầm lấy thiên thư, nhấp môi nghiêm túc nói: “Phụ vương yên tâm, ta đã biết. Ta nhất định sẽ không để nó yên ổn!”
Màu sắc của thiên thư đột nhiên u ám xuống.
Bên kia, Thiên Thần vẫn đang ở trong thiên lao, bỗng nhiên cảm giác ma khí bị xói mòn.
Từ khi hắn có được thiên thư đến nay, ma khí trêи người không thể không lấy tới cung cấp cho quyển sách này.
Sắc mặt Thiên Thần tái nhợt phun ra một ngụm máu, sắc mặt đã vô cùng kém.
Hắn không phải kẻ ngốc, ngày ấy khi Bạch Lang nói nàng vừa sinh ra đã biết nội dung trong sách, hắn đã có chút hoài nghi.
Thiên thư rốt cuộc là thứ gì?
Thiên Thần bị nó tiên đoán đúng mọi hành động, hướng đi, sau đó mới tin tưởng nó, cùng lập khế ước. Nhưng nếu trêи con đường này còn có người khác không cần đến thiên thư cũng biết mọi chuyện……
Hắn lúc này lần đầu tiên hoài nghi tính thật giả của quyển sách này.
Nếu nó là giả, như vậy thứ bóp méo ký ức của hắn kia, đến tột cùng là muốn làm gì?
Thiên Thần hung hăng nhíu mày.
Hắn lúc này đã khẳng định quyển sách này hoàn toàn không có quan hệ gì với Thiên Đạo.
Như vậy một thứ cần phải có thiên địa linh khí mới có thể sống, Thiên Đạo sẽ không cho phép nó tồn tại phá hư cân bằng.
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng lại phát lạnh.
Thiên Thần che kín ma văn trêи mặt, cảm thụ ma khí trong cơ thể đang không ngừng bị xói mòn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn lúc này muốn ngoan tuyệt hạ quyết tâm cắt đứt liên hệ.
Nhưng không biết vì sao liên hệ giữa hắn với thiên thư lại càng lúc càng chặt chẽ.
Thứ kia cơ hồ đã cắm rễ ở trêи người hắn, có thể tự động hút ma khí từ trêи người hắn.
Theo thời gian càng ngày càng dài, Thiên Thần rốt cuộc nghiệm chứng suy đoán của bản thân.
Hắn đã trở thành vật chứa của “thiên thư” kia.
Thứ kia cắm rễ ở trêи người hắn, từng chút từng chút hút đi huyết nhục của hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu, hít một hơi thật sâu.
Khi trời sáng, rốt cuộc thỏa hiệp.
Đệ tử thủ thiên lao hôm nay mới vừa đổi ca, thấy tên Ma Tôn trước sau nhắm mắt không nói lời nào kia bỗng nhiên mở mắt ra nói: “Ta muốn gặp Quý Tu.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3